Gã Trung Đông nhún vai, gã cũng không ngại để đặc công tóc vàng biết thân phận của mình. —— Gã đúng quả thật có ý định uy hiếp vị trưởng quan cấp cao CIA không thể nhắc tới kia, bởi vậy cũng biết rõ bản thân đã không còn đường lui. 

“Tôi nghĩ anh bạn đặc công này hẳn còn nhớ chuyến ghé thăm vùng Trung Đông lần đó đi?” Gã lộ ra một biểu tình cười như không cười: “ ‘Hắc Sa’ chính là do chúng tôi tân tân khổ khổ gây dựng nên, vậy mà chỉ bởi vì một tên đặc công là cậu, vị trưởng quan kia liền oanh tạc toàn bộ tổng bộ.” 

Randall nhướn mày, cảm thấy đã hiểu rõ đầu đuôi. Hắn nở nụ cười: “À, thì ra chúng ta từng là đồng sự.” 

“Hắc Sa” từng thuộc cơ cấu tình báo tại khu I của CIA, thông qua hợp nhất các tổ chức vũ trang địa phương dần dần lớn mạnh, nhưng Bruce cũng không thích “Hắc Sa” dần thoát ra khỏi sự khống chế của mình. Randall bị bắt, chẳng qua là cung cấp cho lần oanh tạc đó một cái lý do mà thôi. Nhưng hiển nhiên tàn đảng “Hắc Sa” lại không nghĩ như vậy. 

Gã đàn ông Trung Đông lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu thật khiến người lo lắng, đặc công ạ.” Gã hất cằm về phía tên người Nga cách đó không xa: “Có thể hỏi hắn.” 

Bác sĩ người Nga kia mở miệng nói: “Thân thể của cậu trải qua đại cải tạo, nếu không sử dụng thuốc kích thích, cơ năng thân thể sẽ nhanh chóng thoái hóa, nhưng sử dụng thuốc kích thích lại gây ảnh hưởng rất lớn tới đứa nhỏ trong bụng cậu, khiến nó không thể chào đời.” 

Randall nheo mắt, rồi đột nhiên cười rộ lên: “Sau đó?” 

Gã Trung Đông thản nhiên nhìn hắn, “Ầy, không cần giả vờ như mình không quan tâm, đặc công Randall, cậu vốn là Omega, hơn nữa vô cùng xinh đẹp, điểm này tôi thừa nhận.” Gã lộ ra một nụ cười giả tạo, nói: “Có điều trên người của mày có một cỗ khí vị Alpha khiến người ta chán ghét, khiến tao buồn nôn chết đi được. Nếu không mày cho rằng vì cái gì cái mông mê người của mày còn chưa bị tao hung hăng tiến vào!?” 

Từ ngữ thô tục của gã Trung Đông ngược lại khiến Randall nhếch khóe môi, trong đôi mắt xanh biếc là ý cười lạnh lẽo: “Chỉ bằng mày?” 

Gã Trung Đông không nhìn tới khiêu khích của Randall, gã lạnh lùng nói: “Mày bị dấu hiệu, đặc công Randall, mày đã không còn giá trị.” 

Đặc công tóc vàng tựa hồ rơi vào trầm tư, hắn hơi híp mắt, nhìn không rõ thần sắc trong đồng tử màu xanh kia. 

—— Hắn bị dấu hiệu. 

Randall ngăn tư duy của mình quay về buổi chiều bị Bruce tiến vào, hắn không thể lại hồi tưởng nữa, hắn không muốn dưới những cặp mắt đang nhìn chằm chằm của địch nhân bại lộ việc mình chỉ cần nghĩ đến người kia thôi cũng đã đủ khiến phía dưới rạo rực. Ảo tưởng không phù hợp với hoàn cảnh khiến Randall cười rộ lên. 

Gã Trung Đông nhìn nụ cười chói lọi chẳng hiểu từ đâu ra của đặc công tóc vàng, nhíu nhíu mày, gã lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng tao không biết một Omega bị dấu hiệu có nghĩa như nào,” trong giọng nói gã Trung Đông mang theo đắc ý ác độc: “Đó là sự cho phép của Omega, cho phép chính mình thuộc về một người khác, Alpha của hắn. Không phải cứ để Alpha bắn vào trong mày là hoàn thành dấu hiệu.” 

Đúng, không chỉ như thế. Randall nhắm mắt. Omega bị dấu hiệu không chỉ có nghĩa triệt để chuyên thuộc về mặt sinh lý, còn có tình cảm. Chỉ khi tình cảm của Omega cũng tồn tại khát vọng như vậy, dấu hiệu mới có thể trọn vẹn. 

Gã Trung Đông nói: “Tao nghĩ, chỉ có người thật sự được mày tán thành mới có thể làm được đến nước đó đâu.” Tay gã ái muội sờ lên phần ngực lộ ra dưới lớp áo sơ mi bị thô bạo kéo mở hai cúc của Randall. Thanh niên tóc vàng chán ghét mím môi. 

“Tao nghĩ mày quên một chuyện.” Randall chậm rãi nói, hắn nhìn gã Trung Đông kia, cười tự giễu: “Omega bị dấu hiệu là tự nguyện, nhưng Alpha kia, chưa chắc đã thừa nhận tao là bạn lữ.” Hắn nháy mắt một cái, nói: “Mày cho rằng vì sao tao rời khỏi CIA?” 

Lời này nửa thật nửa giả, khiến gã Trung Đông kia nhất thời sửng sốt. 

Thanh niên tóc vàng cười đến là nghiêm túc: “Tao bị trục xuất.” 

Randall nói xong, hắn chậm rãi cong ngón tay, sức lực tựa hồ đang dần dần trở lại thân thể. Hắn điều hòa hơi thở, mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên từng nhịp. Thanh niên cố gắng nhìn xuống, cái bụng bằng phẳng của hắn căng cứng, từng cơn đau đớn dường như trở thành ảo giác. Randall chú ý tới trên đai nịt trên tay phải có vết rách rất nhỏ, mà dây trói trên chân cũng không chắc chắn như trên tay. Thanh niên tóc vàng thở ra một hơi, hắn cắn chặt răng, sau đó hạ quyết tâm. 

Đã làm hài tử của ta, nhóc con mi chắc chắn phải đủ mạnh mẽ đâu. 

“Tao khát.” Thanh niên tóc vàng nhàn nhạt nói. 

Gã Trung Đông có chút suy sụp phất phất tay, —— gã không nghĩ tới việc tên đặc công này đối với trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt có khi là mối họa lớn chứ không phải nhân tình, —— Randall thành công nhắc nhở gã về khả năng này. Bên kia tên bác sĩ người Nga đang tiến đến, đưa cốc nước tới cho Randall. 

Hai tay thanh niên tóc vàng đều bị cố định trên chiếc “giường” thực nghiệm bọc da kia không thể động đậy, tên bác sĩ chỉ có thể hơi nghiêng cốc, rót nước vào miệng Randall. 

Thanh niên tóc vàng bắt đầu kịch liệt ho khan. 

“Khụ khụ khụ.... khụ khụ!” 

Randall bị sặc nước, ho đến tê tâm liệt phế, nước từ khóe miệng chảy xuống người làm ướt cổ áo, hắn cố gắng nâng người lên, cảm giác dị vật xâm nhập khí quản dường như khiến nam nhân vô cùng khó chịu, sắc mặt cũng đã đỏ bừng. Bác sĩ kia có vẻ không còn cách nào. Gã đến gần một chút, cởi ra đai nịt bằng da trên tay trái Randall. 

“Đừng ——” khi gã Trung Đông ý thức được tên bác sĩ kia định làm gì liền lớn tiếng hô lên, nhưng đã chậm. 

Tay trái thanh niên tóc vàng vừa thoát khỏi trói buộc ngay lập tức vươn ra, mạnh mẽ tóm lấy tên bác sĩ kéo về phía mình.

“Rắc” âm thanh xương cổ bị bẻ gãy cơ hồ nhỏ đến không thể nghe rõ. 

Randall cảm thấy hắn như đem sức lực cả đời đều dùng hết, cơ bắp tay phải gồng lên —— 

“Pực!” Chiếc đai trên tay đứt lìa. 

Thanh niên tóc vàng bật dậy, hết thảy phát sinh quá nhanh, gã Trung Đông kia thậm chí còn chưa kịp phản ứng, con mồi của gã lập tức liền muốn thoát khỏi trói buộc, lộ ra răng nanh khát máu. Gã cuống quít xoay người nhào về phía cái bàn, cầm lấy cây súng gây mê phía trên. 

“Phập ——” 

Trước ngực Randall đau nhói, một mũi kim gây mê ghim vào ngực hắn, thế nhưng thanh niên tóc vàng ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm làm, hắn nhanh chóng vươn tay mở đai trói trên chân, thắt lưng dồn lực, cả người đã đứng thẳng trên mặt đất, nhào về phía gã Trung Đông. Đối phương tựa hồ không ngờ tới động tác nhanh nhẹn của Randall, đợi gã đổi súng gây mê trên tay thành một khẩu súng lục có thể gây sát thương thì thanh niên tóc vàng đã gần ngay trước mặt. 

Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thanh niên tóc vàng lộ ra một nụ cười tà ác, trong đôi mắt màu xanh biếc phủ kín một tầng băng, phía dưới là kích động khát máu âm ỉ bùng cháy. Hắn nhấc tay tóm chặt cổ tay gã Trung Đông, dùng sức bẻ ngược xuống dưới, súng lục cạch một tiếng rơi trên mặt đất. 

Gã Trung Đông biết nếu lúc này còn không dốc toàn lực phản kháng thì chỉ sợ gã cũng chỉ còn mỗi đường chết. Gã rất ngu xuẩn, rất không biết tự lượng sức mình, cuối cùng rơi vào kết cục bị con tin lật ngược tình thế. Gã Trung Đông đánh một quyền lên ngực Randall, ngay khi đối phương lắc người né ra thì mạnh mẽ lên gối tấn công phần bụng trên của thanh niên tóc vàng. 

Động tác của Randall trì trệ một giây. Hắn không thể tránh được hoàn toàn công kích của gã Trung Đông, kim gây mê liều cao sau vài giây vận động kịch liệt tựa hồ bắt đầu phát huy tác dụng, phản ứng có phần chậm chạp khiến bụng hắn đau nhức một trận. Công kích của đối phương khiến dạ dày quặn lại từng cơn, thanh niên tóc vàng trong nháy mắt cong gập người, biểu tình gần như dữ tợn hiện lên trên mặt hắn. Randall mạnh mẽ phát lực, bất chấp tất cả ném gã Trung Đông về phía cái bàn cạnh bên, sống lưng đối phương nặng nề đập vào chiếc bàn đặt đầy dụng cụ y tế, phát ra một tiếng ‘rầm’ nhỏ, hai người đồng thời ngã mạnh trên mặt đất. Randall dùng sức lắc đầu, hắn nghe thấy tiếng mình thở dốc, tựa như lồng ngực không ngừng bị chèn vào không khí. Hắn cố gắng để động tác của mình trở nên nhanh nhẹn, ngay trước khi gã Trung Đông kia phản kích liền nắm lấy một cái không biết là nhíp hay là gì rơi tán loạn trên đất, sau đó dùng lực đâm vào hốc mắt kẻ địch. 

“A a a!!!” 

Tiếng kêu thảm thiết của gã Trung Đông đâm vào màng nhĩ, Randall cũng không vì thế mà buông tay, hắn áp chế đối phương chặt chẽ dưới thân, một tay hạn chế vùng vẫy cuồng loạn của gã Trung Đông, một tay nắm chặt món đồ kim loại dài nhỏ kia, từ từ, xoáy tròn đâm sâu vào trong mắt gã. Máu nhanh chóng phun ra từ hốc mắt. 

Đau đớn quá lớn khiến gã Trung Đồng gần như điên cuồng, gã không biết từ đâu bộc phát ra sức lực rất lớn, trong một tích tắc đem cả người Randall quăng xuống đất, trên hốc mắt còn cắm thứ đồ kim loại lóe hàn quang. Randall bất ngờ không kịp đề phòng, cả người đập vào chiếc bàn đổ, hắn dường như nghe thấy xương sườn mình phát ra một tiếng “Rắc” không mấy tốt lành, đau đớn lan tràn toàn thân. 

Gã Trung Đông dựa vào thị lực còn sót lại lết về phía Randall, máu gã dính đầy trên mặt lẫn trên tay thanh niên tóc vàng, nhìn qua một mảnh hỗn độn, hắn muốn nhanh chóng đứng dậy, lại bị một cơn choáng váng tập kích, cả người thoáng cái lảo đảo, hai chân vấp phải chiếc bàn đổ cạnh bên. 

“A....” 

Randall dùng sức lắc đầu lần nữa, tầng sương mù phiền phức giăng kín trước mắt hơi tản đi đôi chút, nhưng lưỡi dao của kẻ địch đã ở ngay trước mắt. Randall lui nhanh về sau, đau đớn dưới sườn làm hắn nhíu mày nhưng cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn. Thời khắc thật sự đứng trên làn ranh sinh tử, Randall lại chợt phát hiện trạng thái hưng phấn đi kèm trước nay đã biến mất không còn dấu vết. 

Có lẽ bởi vì thuốc an thần ức chế Adrenalin tăng cao, hắn nghĩ, nhất định là như vậy. 

Sau đó hắn một bên tránh khỏi lưỡi dao đánh úp về phía bụng mình của gã Trung Đông, một bên hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

Trong đôi mắt xanh biếc rốt cục hiện lên tức giận. Tâm tình Randall lúc này thực sự không tốt, chiến đấu sinh tử cũng không thể khiến hắn xốc lại tinh thần. Thanh niên tóc vàng nhanh chóng nghiêng người, sau đó túm lấy tay phải gã Trung Đông. Đau đớn gã đang phải chịu hiển nhiên vượt qua Randall rất nhiều, thế nên gã chỉ có thể phát ra tiếng rống giận cuồng loạn, giãy giụa quơ quào không phương hướng căn bản không cách nào giúp gã thoát khỏi chế trụ của Randall. Thanh niên tóc vàng dùng lực vặn tay cầm dao quay ngược về phía gã. Hai người đều bị đau đớn tra tấn, thể lực sau trận đánh nhau đã tiêu hao hơn phân nửa, cánh tay run rẩy dữ dội, máu tươi trên mặt gã đàn ông Trung Đông như dòng suối nhỏ róc rách chảy, nhỏ trên mu bàn tay Randall. Randall mạnh mẽ dồn lực. 

“Phập ——” 

Mũi dao kia đâm sâu vào ngực gã Trung Đông. 

Máu tươi phun trào. 

Randall thở hổn hển buông lỏng tay, mặc cho thân thể gã Trung Đông nặng nề nện trên mặt đất, thanh niên tóc vàng theo đó cũng hơi lảo đảo một chút. Hắn chậm rãi bước qua đống hỗn độn trên mặt đất, tiến về phía cửa phòng. 

Cơn đau trước ngực đã tê dại không còn cảm giác, chỉ còn từng cơn đau thắt từ bụng truyền đến. Randall chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên ngực chỉ có một chút tơ máu, hắn vươn tay móc vào trong thịt đào ra cây kim gây tê kia. 

Bên ngoài đã là ban đêm. Gió lạnh của nước Nga thổi qua, nhưng không khiến thần trí hắn thanh tỉnh thêm chút nào, Randall dùng tay xoa xoa hai má, không ngờ lại cọ ra mùi rỉ sắt tanh nồng. Hắn vươn tay chống lên vách tường gạch đỏ thở dốc. 

“Này, ổn chứ?” 

Randall mạnh mẽ xoay người lại, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh, trên mặt cô gái lộ vẻ quan tâm lo lắng, thế nhưng Randall không thể không cố sức nheo mắt để nhìn rõ khuôn mặt đối phương. 

Thân hình Randall bất ổn lảo đảo hai cái, thanh niên vịn vách tường lung lay sắp đổ, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ôn hòa. 

“Đã lâu không gặp, đây là cách bắt chuyện của cô sao, Amanda?” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương