Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
-
Chương 34
Bọn họ quả thật đã được chiêu đãi “rất tốt”.
Randall vô cùng buồn chán đùa nghịch mấy cọng cỏ khô trên sàn đất trong phòng giam. Máu chậm rãi chảy ra từ vết thương bị hắn giày vò đến rách miệng, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động.
Đặc công tóc vàng mệt mỏi giương mắt nhìn qua, Bruce từ bên ngoài đi tới, phía sau y là hai tên thủ vệ mang súng kè kè theo sau. Nam nhân tóc đen bị nhốt trong một gian phòng giam đối diện Randall. Đặc công tóc vàng đầy hứng thú nhìn trưởng quanh hắn dựa tường ngồi xuống, mở miệng nói: “Đàm phán một một cảm giác thế nào?”
Bruce thản nhiên nhìn hắn một cái: “Một gã Beta IQ cao nhân cách phản xã hội, tôi nghĩ giữa hai người chúng tôi cũng không có nhiều tiếng nói chung.”
Randall cười vô nghĩa, hắn hỏi: “Gã muốn gì?”
“Đầu đạn hạt nhân do Liên Xô sản xuất.”
Đặc công tóc vàng biếng nhác nhún vai: “Và?”
Trưởng quan trừng mắt nhìn hắn: “James, còn chưa đến lúc để cậu có thể đặt câu hỏi với tôi đâu.”
Randall chớp chớp mắt, ngữ khí của hắn ôn nhu lại giảo hoạt: “Tôi chính là quan tâm ngài nha, my dear Bruce.”
Nam nhân tóc đen khó phát giác mà khẽ nhíu mày. Y không phải chưa từng nghe đặc công dùng “dear” xưng hô với mình, nhưng nghe tên của chính mình từ miệng đặc công tóc vàng phát ra, lại dẫn theo một loại cảm giác thân mật mà xa lạ.
—— Có lẽ cho phép cái vị đặc công đã quen thói được một tấc lại muốn tiến một thước này gọi thẳng tên trưởng quan là một quyết định sai lầm.
Randall cười tủm tỉm nhìn Bruce, trưởng quan của hắn nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, lẽ dĩ nhiên, cho dù là kẻ điên phản xã hội, cũng không dám đụng đến vị trưởng quan tình báo tóc đen này. —— Không phải tất cả các truyền kỳ đều có khí thế lẫm liệt như vậy, mà có vài người được xưng là truyền kỳ, chính là bởi vì không có từ ngữ lịch sự nào có thể hình dung được sự đáng sợ của họ.
“Vậy ngài muốn gì?”
Bruce nhàn nhạt nhìn Randall, vấn đề của đặc công tóc vàng không đầu không đuôi, nhưng y nghe hiểu.
Nếu Bruce Stewart bị một kẻ điên nhân cách phản xã hội cùng một đám phần tử vũ trang vác M16 tùy ý xử trí, không khỏi quá có lỗi với cái danh “truyền kỳ” này.
Nhưng y lại không nói gì.
Đặc công tóc vàng vẫn còn đang cười, hắn nhìn đôi mắt nâu của Bruce, trong chúng lóe lên một tia sáng dưới bóng tối mờ mịt của phòng giam, nhưng đồng thời lại vẫn ám trầm giống như hắc động, không ai biết được phía sau đến tột cùng có bao nhiêu xoáy nước, một khi bị cuốn vào đó, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Tiếng cười của Randall rất nhẹ, hai tên thủ vệ đứng ở cửa thò đầu vào nhìn, thấy không có gì bất thường, lại lui về tiếp tục tán chuyện trên trời dưới đất. Màn đêm đã buông xuống.
Đặc công tóc vàng đổi một tư thế khác thoải mái hơn cho mình, chiếc áo phông rằn ri một lần nữa trở nên ướt át bị che giấu dưới cơ thể nằm nghiêng, không dễ nhìn thấy. Hắn ngáp một cái: “Bruce, trưởng quan của tôi, có thể cho phép tôi mạo muội nói một câu không, tôi hiểu rõ ngài hơn ngài tưởng đấy.”
Bruce nhướn mày, y nhàn nhạt nói: “James, có một điểm tôi luôn không thích ở cậu, chính là việc cậu tự cho rằng mình thông minh.”
Randall “ha ha” cười rộ lên, nhìn qua tựa như bị chọc cười bởi lời nói của Bruce: “Ồ, thật vậy sao?” Hắn làm một cái biểu tình đầy tổn thương, sau đó trả lời một cách mỉa mai: “Sự ngoan cố của ngài cũng như thế thôi.”
Bruce không đáp.
“Mục tiêu của tổ chức vũ trang bản địa này là đầu đạn hạt nhân, điều này tôi biết, nhưng mà cái gã Beta đó, ánh mắt gã nhìn ngài cũng không phải là cuồng nhiệt bình thường. Điều này thực bất thường nha.” Randall mân mê vài cọng rơm trong tay, cỏ khô vốn có màu giống như màu tóc của hắn nay đã trở nên ảm đạm mục nát trong phòng giam không có ánh mặt trời chiếu tới, hắn vò nát nắm cỏ khô kia, mảnh vụn từ kẽ tay rơi xuống. Đặc công tóc vàng chẹp lưỡi, hắn có vẻ như đang cân nhắc đắn đo tìm từ, lại cũng có vẻ như không chút suy nghĩ mà nói ra một câu như vậy: “Bất kể ngài muốn gì, Bruce, tôi đều sẽ phục tùng ngài.”
Tôi từng nghi ngờ, nhưng không làm trái. Bởi vì tôi là đặc công của ngài.
Bruce híp mắt, như là đang tự hỏi về ý tứ trong lời nói của đặc công, thần sắc nhàn nhạt.
“Ngài với gã Beta kia kỳ thật cũng chẳng xa lạ gì đúng chứ?”
Lời này nói ra không hề khách khí, Randall hơi nâng cằm, hắn nhìn qua còn có chút khiêu khích mang tính công kích.
Bruce bỗng bật cười: “Tôi biết gã, nhưng không quá quen.”
Randall dường như không trông mong nam nhân tóc đen có thể cho vấn đề của mình một câu trả lời. Hắn hơi kinh ngạc giật khóe miệng, sau đó bắt đầu trầm lặng.
Ban đêm trong sa mạc nhiệt độ cấp tốc giảm xuống. Randall có chút mệt mỏi rã rời, hắn dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể của mình, cảm giác cái lạnh từ mặt đất bắt đầu truyền sang cánh tay. Bruce ngồi ở phòng giam đối diện, mắt nhắm lại, nhưng Randall biết y không ngủ. Tầm mắt đặc công tóc vàng gần như càn rỡ một đường lấn cấn dọc theo đường nét khuôn mặt trưởng quan, hắn nheo mắt lại, phảng phất giống như lúc này bản thân hắn đang ở một nơi cao cấp xa hoa mà thư thái, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
Trên thực tế, Randall James hãm sâu trong lao tù, bị nhiệt độ thấp của ban đêm trên sa mạc đông lạnh đến mức phải cố sức kiềm chế run rẩy, bên người chỉ có một đống cỏ vụn, cùng một vết thương như một cái miệng không ngừng chảy nước miếng, vừa nực cười lại vừa ghê tởm. Thứ chân thực duy nhất, có lẽ là người hắn nhìn thấy kia.
Hoàn mỹ mà nguy hiểm.
Randall bỗng giật mình một cái, hắn chớp chớp đôi mắt, vực lại tinh thần, sau đó không thể tin được chính mình thế mà lại đem trưởng quan -- Bruce Stewart -- so sánh với “tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế giới”. Đặc công tóc vàng hơi cong khóe môi.
Hắn một lần nữa quan sát Bruce đang nhắm mắt dưỡng thần trong vài giây, cắn răng. Trình độ khống chế chính mình của nam nhân tóc đen vượt xa so với tưởng tượng của Randall, thật giống như người đàn ông đứng giữa loạt nòng súng đen kịt, tỏa ra khí thế tăng vọt vài giờ trước hoàn toàn không tồn tại, trên người Bruce gần như không đọng lại dù chỉ một chút pheromone Alpha vừa bùng nổ ban nãy.
—— Mà hiển nhiên, đặc công của y vẫn còn chưa kịp hồi thần lại từ khí tức Alpha của trưởng quan mình.
Rõ ràng, cái gã Beta kia cũng không bỏ qua cho “tùy tùng” không chút thu hút của Bruce.
“Mày, đi ra.”
Tên bản xứ cầm trong tay khẩu súng trường AK-47 mở cửa buồng giam, ngữ khí cứng ngắc ra lệnh. Đặc công tóc vàng thành thành thật thật đứng dậy, tùy ý kẻ nọ động tác thô bạo áp giải hắn ra ngoài. Randall không chút để ý nâng tầm mắt, nhìn gã Beta mặc áo choàng dài từ lối vào đi tới, gã đứng trước cửa buồng giam Bruce.
“Trưởng quan tôn kính, nếu ngài nguyện ý đến xem trò hay kế tiếp —— ” Gã Beta bày trò khom người làm một tư thế kính mời.
Randall trừng gã một cái, sau lưng lập tức bị giáng một báng súng: “Đi mau, lề mề cái gì!”
Từ trong nhà tù có chút âm u đi ra, ánh nắng chói mắt lập tức khiến đồng tử thanh niên tóc vàng co rút lại, đã là buổi sáng. Bọn họ lúc này đang ở tại một doanh địa trong khe núi, xung quanh như trước là cát vàng không một ngọn cỏ cùng đá sỏi, nhiệt độ không khí nóng bức. Randall vừa ngước lên thấy cái “giá chữ thập” lớn giữa bãi đất trống kia, liền biết “trò hay kế tiếp” là cái gì, hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Đó là một cái giá do hai cây gỗ thô to buộc lại với nhau, Randall bị áp giải đến giữa mảnh đất trống kia, hắn thấp giọng nói thầm một câu, “Thứ đồ chơi này so với chúa Jesu hy sinh vì đức tin thì không khỏi quá mức sơ sài đi.”
Sau đó bị cột chặt vào trên giá.
Hai tay đặc công tóc vàng bị tách ra trói lại trên giá gỗ ngang, dĩ nhiên là dùng dây thép, Randall có chút vất vả nghiêng mặt, nhìn những dây thép mảnh nhỏ buộc chặt cánh tay mình, cơ bắp căng cứng. Chân hắn chật vật chạm đất, tác dụng chống đỡ thể trọng là cực kỳ bé nhỏ.
Bruce từ trong buồng giam đi ra. Y nhìn Randall bị trói trên thập tự giá làm từ cọc gỗ kia, mái tóc vàng dưới ánh nắng mặt trời đang lên cao dường như lóe ra ánh sáng. Nam nhân tóc đen tạm dừng một giây, sắc mặt không đổi.
“Tôi không hề thích điều này, Roth.”
Gã Beta bỗng quay đầu lại nhìn, cặp mắt đen của gã nhìn chằm chằm Bruce, sững sờ một hồi mới chầm chậm mở miệng:“Không hổ là trưởng quan CIA cấp cao.” Trên mặt gã là nụ cười láu cá mà nguy hiểm, gã thấp giọng nói: “Ngài vậy mà lại nhớ tên của tôi.”
Bruce thản nhiên nói: “Tôi chỉ nghe qua một chút.” Y nhìn gã Beta trung niên: “Lúc ấy khi ông phản bội CIA, náo động không nhỏ.”
Gã Beta thấp giọng cười rộ lên: “Kẻ thất bại, chỉ có thể tìm một nơi khác lánh đi.” Gã xoa tay: “Lúc ấy CIA không ủng hộ hạng mục nghiên cứu của tôi, tôi chỉ có thể tìm người khác nguyện ý đầu tư.”
Ánh mắt Bruce đảo qua mấy gã rõ ràng là Alpha đứng bên cạnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu khiến người ta cảm thấy bọn họ như sắp phát điên, cơ bắp cùng mạch máu sục sôi biểu hiện lực chiến đấu mạnh mẽ kinh người. Nam nhân tóc đen lạnh lùng cười: “Mấy gã Alpha sống không được bao lâu này chính là thành quả nghiên cứu của ông sao?”
Trên mặt gã Beta trong nháy mắt bởi vì Bruce lãnh đạm trào phúng mà hiện lên sự tức giận điên cuồng, nhưng ngay lập tức gã lại mỉm cười: “Tùy ngài nói sao cũng được, cải tạo thiên tính của con người là nguyện vọng trước sau như một của tôi.” Gã lộ ra một biểu tình say mê: “Cường hóa họ, cải thiện họ, ngay cả thiên tính do Đấng sáng thế ban cho đều bị tôi thao túng …”
Bruce vẻ mặt bình thản nghe đối phương say mê miêu tả huyễn tưởng của gã, trong đôi mắt nâu hiện lên chán ghét rõ ràng.
Roth là một Beta, nhưng gã cũng không bình thường, hay nói đúng hơn, gã vượt xa định nghĩa Beta bình thường của bất luận kẻ nào. Gã Beta này có bộ não thiên tài, lúc trước, khi gã được CIA chiêu mộ thì Bruce cũng vừa từ hải quân tiến vào CIA. Roth là kẻ sớm nhất có chủ trương tiến hành cải tạo cơ thể người, chỉ có điều quan điểm khi ấy của gã là cường hóa thiên tính Alpha để tạo ra “chiến sĩ siêu cấp”. Nhưng sau vài lần thí nghiệm thất bại cùng với sự điên cuồng dần dần lộ rõ của gã thì CIA đã không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, thí nghiệm của Roth bị đình chỉ, vài tháng sau, thiên tài khoa học CIA phản bội lại đất nước của gã.
Xem ra Roth cũng không biết Bruce cùng kế hoạch breakpoint của y. Gã nhận lệnh của kẻ khác ngăn chặn Bruce, hy vọng lấy được tin tức của mấy đầu đạn hạt nhân kia, nhưng ánh mắt gã nhìn Bruce lại tựa như nhìn báu vật vô giá. Khi cái người nghe nói là nhân vật trọng yếu của CIA này đứng ở nơi đó, khí tức Alpha trực tiếp đánh tới như thái sơn áp đỉnh, chỉ cần một chút bóng dáng cũng đủ khiến người khác run rẩy khuất phục mà ngưỡng vọng.
Một Alpha cường đại, trưởng quan CIA, một vật thí nghiệm tuyệt vời.
Roth từ trong ảo mộng tỉnh táo lại, gã cười tủm tỉm nhìn Bruce, nói: “Cho dù thế nào, ngài và tên nhóc tóc vàng kia đều nằm chắc trong tay tôi rồi, trưởng quan thân mến.”
Cánh môi cực mỏng của Bruce vì chán ghét xưng hô của gã Beta mà vặn vẹo. Y dời mắt đi nơi khác.
Đặc công của y bị trói trên thập tự giá giữa sân, ánh nắng mặt trời rực rỡ hạ xuống trên người hắn, tựa như cả người hắn đều đang tỏa sáng lấp lánh. Đặc công tóc vàng nhìn qua có vẻ uể oải, hắn khẽ lắc lắc đầu, giống như tò mò nhìn ngắm hoàn cảnh bốn phía, đồng tử màu xanh lam bởi vì ánh nắng quá mức chói chang mà hơi co rút lại, mồ hôi từ trên khuôn mặt Randall chảy xuống dưới, dần dần nhỏ giọt xuống thấm vào chiếc áo T-shirt rách nát, tuy nhiên đặc công thoạt nhìn lại giống như không cảm thấy một chút nóng bức nào, Bruce nheo mắt, y nhìn thấy người bị trói chặt trên giá gỗ kia khe khẽ run rẩy.
Roth quan sát vẻ mặt của y, Bruce sắc mặt lãnh đạm.
“Tôi biết ngài không thích tiết mục như vậy, ” Gã Beta cảm thán chậc chậc lưỡi, “Dưới nhiệt độ này thì một người sống cũng chỉ mất thời gian nửa ngày, cũng sẽ hôn mê do mất nước thôi.” Gã đánh giá nhìn đặc công tóc vàng, như đang ước lượng cái gì: “Thủ hạ ngài có lẽ còn không chống đỡ được tới lúc đó.”
Randall híp mắt. Mặt trời cũng không thể khiến hắn cảm thấy ấm áp, khi thì như rơi vào hầm băng, khi thì như bị ném vào dầu sôi, dày vò như vậy ngược lại càng khiến ý thức của hắn trở nên thanh tỉnh, mồ hôi chảy xuống dọc theo sườn mặt hắn, thật ngứa. Bruce và gã Beta kia cách rất xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, sau đó thử đọc khẩu ngữ của Bruce dưới từng đợt đau đớn và tra tấn do cơn sốt cao mang lại. Hắn thấy nam nhân tóc đen có một khắc mím chặt môi như vậy.
Đặc công tóc vàng bật cười. —— Gã Beta không biết sống chết này, gã đã hoàn toàn chọc giận Bruce Stewart.
Ai da, kết cục gã này sẽ thật là khó coi.
Mồ hôi chảy tới bên miệng, Randall liếm liếm, vừa đắng lại vừa mặn. Mắt có chút không mở nổi, có lẽ lúc này không thể quy tội do buồn ngủ.
Roth “ha ha” cười lớn.
“Trưởng quan thân mến, tôi cho rằng ngài tại tổ chức ngu xuẩn, mục nát kia cũng đã thấy qua không ít hình phạt máu me tàn nhẫn, nhưng tin tôi đi, so với loại hình phạt càng kéo dài càng thống khổ như bị thiên nhiên vĩ đại của hành tinh này thiêu chết thì đều không là gì cả.”
Ánh mắt Bruce như cũ dừng trên người Randall, y nhìn đặc công tóc vàng mệt mỏi mà chớp mở đôi mắt, hắn không thể cử động cơ thể, hơi nước từ trong cơ thể hắn bốc hơi thoát ra, gần như dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ bốc hơi.
“Để dừng sự tra tấn này cũng chỉ cần một câu nói thôi, ” Roth thấp giọng nói: “Nếu ngài đồng ý cung cấp tung tích của bốn miếng đầu đạn hạt nhân đáng yêu kia.”
Bruce nhướn mày, “Ông biết chuyện đó không có khả năng xảy ra.”
Roth cười cười: “Ồ, không sao hết, chúng ta còn có những phương pháp giải quyết khác, tôi hiểu ngài không muốn thất trách đối với công việc của mình.” Gã nói: “Nếu ngài chịu phối hợp với tôi làm một thí nghiệm nhỏ.”
Bruce liếc gã một cái: “Sau đó?”
Roth biểu tình nghiêm túc: “Sau đó hắn không phải chết.” Gã ngữ khí ái muội mà nói, sau đó lại bổ sung: “—— Người tóc vàng kia, đối với ngài rất quan trọng.”
Bruce cười lạnh một chút, “Hắn chỉ là một đặc công.”
Roth đầy hứng thú mà “Ồ ” một tiếng, sau đó nhún vai, “Xem ra tôi đã đánh giá thấp sự kiên định cùng với tàn khốc của ngài rồi.”
Biểu tình trên mặt gã Beta là tàn nhẫn, cũng là sung sướng, gã làm giọng nói của mình nghe có vẻ đặc biệt thành khẩn:“Sự cự tuyệt của ngài có thể sẽ khiến ngài vĩnh viễn mất đi đặc công của mình đó, thật sự không suy xét một chút nữa sao, sir?”
Bruce cũng không nhìn gã. Y nhìn Randall phía xa, thanh niên tóc vàng nhìn như hấp hối, nhưng y có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi cong lên của người đặc công.
Đặc công của y từ trước đến nay luôn tín nhiệm y, Bruce không biết giữa bọn họ liệu có thể giao phó tính mạng cho nhau hay không.
“Đừng dùng ‘sir’ xưng hô với tôi, Roth.” Thanh âm nam nhân tóc đen như băng tuyết.
—— “Còn nữa, tôi từ chối.”
Randall vô cùng buồn chán đùa nghịch mấy cọng cỏ khô trên sàn đất trong phòng giam. Máu chậm rãi chảy ra từ vết thương bị hắn giày vò đến rách miệng, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng động.
Đặc công tóc vàng mệt mỏi giương mắt nhìn qua, Bruce từ bên ngoài đi tới, phía sau y là hai tên thủ vệ mang súng kè kè theo sau. Nam nhân tóc đen bị nhốt trong một gian phòng giam đối diện Randall. Đặc công tóc vàng đầy hứng thú nhìn trưởng quanh hắn dựa tường ngồi xuống, mở miệng nói: “Đàm phán một một cảm giác thế nào?”
Bruce thản nhiên nhìn hắn một cái: “Một gã Beta IQ cao nhân cách phản xã hội, tôi nghĩ giữa hai người chúng tôi cũng không có nhiều tiếng nói chung.”
Randall cười vô nghĩa, hắn hỏi: “Gã muốn gì?”
“Đầu đạn hạt nhân do Liên Xô sản xuất.”
Đặc công tóc vàng biếng nhác nhún vai: “Và?”
Trưởng quan trừng mắt nhìn hắn: “James, còn chưa đến lúc để cậu có thể đặt câu hỏi với tôi đâu.”
Randall chớp chớp mắt, ngữ khí của hắn ôn nhu lại giảo hoạt: “Tôi chính là quan tâm ngài nha, my dear Bruce.”
Nam nhân tóc đen khó phát giác mà khẽ nhíu mày. Y không phải chưa từng nghe đặc công dùng “dear” xưng hô với mình, nhưng nghe tên của chính mình từ miệng đặc công tóc vàng phát ra, lại dẫn theo một loại cảm giác thân mật mà xa lạ.
—— Có lẽ cho phép cái vị đặc công đã quen thói được một tấc lại muốn tiến một thước này gọi thẳng tên trưởng quan là một quyết định sai lầm.
Randall cười tủm tỉm nhìn Bruce, trưởng quan của hắn nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, lẽ dĩ nhiên, cho dù là kẻ điên phản xã hội, cũng không dám đụng đến vị trưởng quan tình báo tóc đen này. —— Không phải tất cả các truyền kỳ đều có khí thế lẫm liệt như vậy, mà có vài người được xưng là truyền kỳ, chính là bởi vì không có từ ngữ lịch sự nào có thể hình dung được sự đáng sợ của họ.
“Vậy ngài muốn gì?”
Bruce nhàn nhạt nhìn Randall, vấn đề của đặc công tóc vàng không đầu không đuôi, nhưng y nghe hiểu.
Nếu Bruce Stewart bị một kẻ điên nhân cách phản xã hội cùng một đám phần tử vũ trang vác M16 tùy ý xử trí, không khỏi quá có lỗi với cái danh “truyền kỳ” này.
Nhưng y lại không nói gì.
Đặc công tóc vàng vẫn còn đang cười, hắn nhìn đôi mắt nâu của Bruce, trong chúng lóe lên một tia sáng dưới bóng tối mờ mịt của phòng giam, nhưng đồng thời lại vẫn ám trầm giống như hắc động, không ai biết được phía sau đến tột cùng có bao nhiêu xoáy nước, một khi bị cuốn vào đó, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Tiếng cười của Randall rất nhẹ, hai tên thủ vệ đứng ở cửa thò đầu vào nhìn, thấy không có gì bất thường, lại lui về tiếp tục tán chuyện trên trời dưới đất. Màn đêm đã buông xuống.
Đặc công tóc vàng đổi một tư thế khác thoải mái hơn cho mình, chiếc áo phông rằn ri một lần nữa trở nên ướt át bị che giấu dưới cơ thể nằm nghiêng, không dễ nhìn thấy. Hắn ngáp một cái: “Bruce, trưởng quan của tôi, có thể cho phép tôi mạo muội nói một câu không, tôi hiểu rõ ngài hơn ngài tưởng đấy.”
Bruce nhướn mày, y nhàn nhạt nói: “James, có một điểm tôi luôn không thích ở cậu, chính là việc cậu tự cho rằng mình thông minh.”
Randall “ha ha” cười rộ lên, nhìn qua tựa như bị chọc cười bởi lời nói của Bruce: “Ồ, thật vậy sao?” Hắn làm một cái biểu tình đầy tổn thương, sau đó trả lời một cách mỉa mai: “Sự ngoan cố của ngài cũng như thế thôi.”
Bruce không đáp.
“Mục tiêu của tổ chức vũ trang bản địa này là đầu đạn hạt nhân, điều này tôi biết, nhưng mà cái gã Beta đó, ánh mắt gã nhìn ngài cũng không phải là cuồng nhiệt bình thường. Điều này thực bất thường nha.” Randall mân mê vài cọng rơm trong tay, cỏ khô vốn có màu giống như màu tóc của hắn nay đã trở nên ảm đạm mục nát trong phòng giam không có ánh mặt trời chiếu tới, hắn vò nát nắm cỏ khô kia, mảnh vụn từ kẽ tay rơi xuống. Đặc công tóc vàng chẹp lưỡi, hắn có vẻ như đang cân nhắc đắn đo tìm từ, lại cũng có vẻ như không chút suy nghĩ mà nói ra một câu như vậy: “Bất kể ngài muốn gì, Bruce, tôi đều sẽ phục tùng ngài.”
Tôi từng nghi ngờ, nhưng không làm trái. Bởi vì tôi là đặc công của ngài.
Bruce híp mắt, như là đang tự hỏi về ý tứ trong lời nói của đặc công, thần sắc nhàn nhạt.
“Ngài với gã Beta kia kỳ thật cũng chẳng xa lạ gì đúng chứ?”
Lời này nói ra không hề khách khí, Randall hơi nâng cằm, hắn nhìn qua còn có chút khiêu khích mang tính công kích.
Bruce bỗng bật cười: “Tôi biết gã, nhưng không quá quen.”
Randall dường như không trông mong nam nhân tóc đen có thể cho vấn đề của mình một câu trả lời. Hắn hơi kinh ngạc giật khóe miệng, sau đó bắt đầu trầm lặng.
Ban đêm trong sa mạc nhiệt độ cấp tốc giảm xuống. Randall có chút mệt mỏi rã rời, hắn dùng khuỷu tay chống đỡ thân thể của mình, cảm giác cái lạnh từ mặt đất bắt đầu truyền sang cánh tay. Bruce ngồi ở phòng giam đối diện, mắt nhắm lại, nhưng Randall biết y không ngủ. Tầm mắt đặc công tóc vàng gần như càn rỡ một đường lấn cấn dọc theo đường nét khuôn mặt trưởng quan, hắn nheo mắt lại, phảng phất giống như lúc này bản thân hắn đang ở một nơi cao cấp xa hoa mà thư thái, thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
Trên thực tế, Randall James hãm sâu trong lao tù, bị nhiệt độ thấp của ban đêm trên sa mạc đông lạnh đến mức phải cố sức kiềm chế run rẩy, bên người chỉ có một đống cỏ vụn, cùng một vết thương như một cái miệng không ngừng chảy nước miếng, vừa nực cười lại vừa ghê tởm. Thứ chân thực duy nhất, có lẽ là người hắn nhìn thấy kia.
Hoàn mỹ mà nguy hiểm.
Randall bỗng giật mình một cái, hắn chớp chớp đôi mắt, vực lại tinh thần, sau đó không thể tin được chính mình thế mà lại đem trưởng quan -- Bruce Stewart -- so sánh với “tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất thế giới”. Đặc công tóc vàng hơi cong khóe môi.
Hắn một lần nữa quan sát Bruce đang nhắm mắt dưỡng thần trong vài giây, cắn răng. Trình độ khống chế chính mình của nam nhân tóc đen vượt xa so với tưởng tượng của Randall, thật giống như người đàn ông đứng giữa loạt nòng súng đen kịt, tỏa ra khí thế tăng vọt vài giờ trước hoàn toàn không tồn tại, trên người Bruce gần như không đọng lại dù chỉ một chút pheromone Alpha vừa bùng nổ ban nãy.
—— Mà hiển nhiên, đặc công của y vẫn còn chưa kịp hồi thần lại từ khí tức Alpha của trưởng quan mình.
Rõ ràng, cái gã Beta kia cũng không bỏ qua cho “tùy tùng” không chút thu hút của Bruce.
“Mày, đi ra.”
Tên bản xứ cầm trong tay khẩu súng trường AK-47 mở cửa buồng giam, ngữ khí cứng ngắc ra lệnh. Đặc công tóc vàng thành thành thật thật đứng dậy, tùy ý kẻ nọ động tác thô bạo áp giải hắn ra ngoài. Randall không chút để ý nâng tầm mắt, nhìn gã Beta mặc áo choàng dài từ lối vào đi tới, gã đứng trước cửa buồng giam Bruce.
“Trưởng quan tôn kính, nếu ngài nguyện ý đến xem trò hay kế tiếp —— ” Gã Beta bày trò khom người làm một tư thế kính mời.
Randall trừng gã một cái, sau lưng lập tức bị giáng một báng súng: “Đi mau, lề mề cái gì!”
Từ trong nhà tù có chút âm u đi ra, ánh nắng chói mắt lập tức khiến đồng tử thanh niên tóc vàng co rút lại, đã là buổi sáng. Bọn họ lúc này đang ở tại một doanh địa trong khe núi, xung quanh như trước là cát vàng không một ngọn cỏ cùng đá sỏi, nhiệt độ không khí nóng bức. Randall vừa ngước lên thấy cái “giá chữ thập” lớn giữa bãi đất trống kia, liền biết “trò hay kế tiếp” là cái gì, hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Đó là một cái giá do hai cây gỗ thô to buộc lại với nhau, Randall bị áp giải đến giữa mảnh đất trống kia, hắn thấp giọng nói thầm một câu, “Thứ đồ chơi này so với chúa Jesu hy sinh vì đức tin thì không khỏi quá mức sơ sài đi.”
Sau đó bị cột chặt vào trên giá.
Hai tay đặc công tóc vàng bị tách ra trói lại trên giá gỗ ngang, dĩ nhiên là dùng dây thép, Randall có chút vất vả nghiêng mặt, nhìn những dây thép mảnh nhỏ buộc chặt cánh tay mình, cơ bắp căng cứng. Chân hắn chật vật chạm đất, tác dụng chống đỡ thể trọng là cực kỳ bé nhỏ.
Bruce từ trong buồng giam đi ra. Y nhìn Randall bị trói trên thập tự giá làm từ cọc gỗ kia, mái tóc vàng dưới ánh nắng mặt trời đang lên cao dường như lóe ra ánh sáng. Nam nhân tóc đen tạm dừng một giây, sắc mặt không đổi.
“Tôi không hề thích điều này, Roth.”
Gã Beta bỗng quay đầu lại nhìn, cặp mắt đen của gã nhìn chằm chằm Bruce, sững sờ một hồi mới chầm chậm mở miệng:“Không hổ là trưởng quan CIA cấp cao.” Trên mặt gã là nụ cười láu cá mà nguy hiểm, gã thấp giọng nói: “Ngài vậy mà lại nhớ tên của tôi.”
Bruce thản nhiên nói: “Tôi chỉ nghe qua một chút.” Y nhìn gã Beta trung niên: “Lúc ấy khi ông phản bội CIA, náo động không nhỏ.”
Gã Beta thấp giọng cười rộ lên: “Kẻ thất bại, chỉ có thể tìm một nơi khác lánh đi.” Gã xoa tay: “Lúc ấy CIA không ủng hộ hạng mục nghiên cứu của tôi, tôi chỉ có thể tìm người khác nguyện ý đầu tư.”
Ánh mắt Bruce đảo qua mấy gã rõ ràng là Alpha đứng bên cạnh, đôi mắt giăng đầy tơ máu khiến người ta cảm thấy bọn họ như sắp phát điên, cơ bắp cùng mạch máu sục sôi biểu hiện lực chiến đấu mạnh mẽ kinh người. Nam nhân tóc đen lạnh lùng cười: “Mấy gã Alpha sống không được bao lâu này chính là thành quả nghiên cứu của ông sao?”
Trên mặt gã Beta trong nháy mắt bởi vì Bruce lãnh đạm trào phúng mà hiện lên sự tức giận điên cuồng, nhưng ngay lập tức gã lại mỉm cười: “Tùy ngài nói sao cũng được, cải tạo thiên tính của con người là nguyện vọng trước sau như một của tôi.” Gã lộ ra một biểu tình say mê: “Cường hóa họ, cải thiện họ, ngay cả thiên tính do Đấng sáng thế ban cho đều bị tôi thao túng …”
Bruce vẻ mặt bình thản nghe đối phương say mê miêu tả huyễn tưởng của gã, trong đôi mắt nâu hiện lên chán ghét rõ ràng.
Roth là một Beta, nhưng gã cũng không bình thường, hay nói đúng hơn, gã vượt xa định nghĩa Beta bình thường của bất luận kẻ nào. Gã Beta này có bộ não thiên tài, lúc trước, khi gã được CIA chiêu mộ thì Bruce cũng vừa từ hải quân tiến vào CIA. Roth là kẻ sớm nhất có chủ trương tiến hành cải tạo cơ thể người, chỉ có điều quan điểm khi ấy của gã là cường hóa thiên tính Alpha để tạo ra “chiến sĩ siêu cấp”. Nhưng sau vài lần thí nghiệm thất bại cùng với sự điên cuồng dần dần lộ rõ của gã thì CIA đã không thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, thí nghiệm của Roth bị đình chỉ, vài tháng sau, thiên tài khoa học CIA phản bội lại đất nước của gã.
Xem ra Roth cũng không biết Bruce cùng kế hoạch breakpoint của y. Gã nhận lệnh của kẻ khác ngăn chặn Bruce, hy vọng lấy được tin tức của mấy đầu đạn hạt nhân kia, nhưng ánh mắt gã nhìn Bruce lại tựa như nhìn báu vật vô giá. Khi cái người nghe nói là nhân vật trọng yếu của CIA này đứng ở nơi đó, khí tức Alpha trực tiếp đánh tới như thái sơn áp đỉnh, chỉ cần một chút bóng dáng cũng đủ khiến người khác run rẩy khuất phục mà ngưỡng vọng.
Một Alpha cường đại, trưởng quan CIA, một vật thí nghiệm tuyệt vời.
Roth từ trong ảo mộng tỉnh táo lại, gã cười tủm tỉm nhìn Bruce, nói: “Cho dù thế nào, ngài và tên nhóc tóc vàng kia đều nằm chắc trong tay tôi rồi, trưởng quan thân mến.”
Cánh môi cực mỏng của Bruce vì chán ghét xưng hô của gã Beta mà vặn vẹo. Y dời mắt đi nơi khác.
Đặc công của y bị trói trên thập tự giá giữa sân, ánh nắng mặt trời rực rỡ hạ xuống trên người hắn, tựa như cả người hắn đều đang tỏa sáng lấp lánh. Đặc công tóc vàng nhìn qua có vẻ uể oải, hắn khẽ lắc lắc đầu, giống như tò mò nhìn ngắm hoàn cảnh bốn phía, đồng tử màu xanh lam bởi vì ánh nắng quá mức chói chang mà hơi co rút lại, mồ hôi từ trên khuôn mặt Randall chảy xuống dưới, dần dần nhỏ giọt xuống thấm vào chiếc áo T-shirt rách nát, tuy nhiên đặc công thoạt nhìn lại giống như không cảm thấy một chút nóng bức nào, Bruce nheo mắt, y nhìn thấy người bị trói chặt trên giá gỗ kia khe khẽ run rẩy.
Roth quan sát vẻ mặt của y, Bruce sắc mặt lãnh đạm.
“Tôi biết ngài không thích tiết mục như vậy, ” Gã Beta cảm thán chậc chậc lưỡi, “Dưới nhiệt độ này thì một người sống cũng chỉ mất thời gian nửa ngày, cũng sẽ hôn mê do mất nước thôi.” Gã đánh giá nhìn đặc công tóc vàng, như đang ước lượng cái gì: “Thủ hạ ngài có lẽ còn không chống đỡ được tới lúc đó.”
Randall híp mắt. Mặt trời cũng không thể khiến hắn cảm thấy ấm áp, khi thì như rơi vào hầm băng, khi thì như bị ném vào dầu sôi, dày vò như vậy ngược lại càng khiến ý thức của hắn trở nên thanh tỉnh, mồ hôi chảy xuống dọc theo sườn mặt hắn, thật ngứa. Bruce và gã Beta kia cách rất xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, sau đó thử đọc khẩu ngữ của Bruce dưới từng đợt đau đớn và tra tấn do cơn sốt cao mang lại. Hắn thấy nam nhân tóc đen có một khắc mím chặt môi như vậy.
Đặc công tóc vàng bật cười. —— Gã Beta không biết sống chết này, gã đã hoàn toàn chọc giận Bruce Stewart.
Ai da, kết cục gã này sẽ thật là khó coi.
Mồ hôi chảy tới bên miệng, Randall liếm liếm, vừa đắng lại vừa mặn. Mắt có chút không mở nổi, có lẽ lúc này không thể quy tội do buồn ngủ.
Roth “ha ha” cười lớn.
“Trưởng quan thân mến, tôi cho rằng ngài tại tổ chức ngu xuẩn, mục nát kia cũng đã thấy qua không ít hình phạt máu me tàn nhẫn, nhưng tin tôi đi, so với loại hình phạt càng kéo dài càng thống khổ như bị thiên nhiên vĩ đại của hành tinh này thiêu chết thì đều không là gì cả.”
Ánh mắt Bruce như cũ dừng trên người Randall, y nhìn đặc công tóc vàng mệt mỏi mà chớp mở đôi mắt, hắn không thể cử động cơ thể, hơi nước từ trong cơ thể hắn bốc hơi thoát ra, gần như dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ bốc hơi.
“Để dừng sự tra tấn này cũng chỉ cần một câu nói thôi, ” Roth thấp giọng nói: “Nếu ngài đồng ý cung cấp tung tích của bốn miếng đầu đạn hạt nhân đáng yêu kia.”
Bruce nhướn mày, “Ông biết chuyện đó không có khả năng xảy ra.”
Roth cười cười: “Ồ, không sao hết, chúng ta còn có những phương pháp giải quyết khác, tôi hiểu ngài không muốn thất trách đối với công việc của mình.” Gã nói: “Nếu ngài chịu phối hợp với tôi làm một thí nghiệm nhỏ.”
Bruce liếc gã một cái: “Sau đó?”
Roth biểu tình nghiêm túc: “Sau đó hắn không phải chết.” Gã ngữ khí ái muội mà nói, sau đó lại bổ sung: “—— Người tóc vàng kia, đối với ngài rất quan trọng.”
Bruce cười lạnh một chút, “Hắn chỉ là một đặc công.”
Roth đầy hứng thú mà “Ồ ” một tiếng, sau đó nhún vai, “Xem ra tôi đã đánh giá thấp sự kiên định cùng với tàn khốc của ngài rồi.”
Biểu tình trên mặt gã Beta là tàn nhẫn, cũng là sung sướng, gã làm giọng nói của mình nghe có vẻ đặc biệt thành khẩn:“Sự cự tuyệt của ngài có thể sẽ khiến ngài vĩnh viễn mất đi đặc công của mình đó, thật sự không suy xét một chút nữa sao, sir?”
Bruce cũng không nhìn gã. Y nhìn Randall phía xa, thanh niên tóc vàng nhìn như hấp hối, nhưng y có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi cong lên của người đặc công.
Đặc công của y từ trước đến nay luôn tín nhiệm y, Bruce không biết giữa bọn họ liệu có thể giao phó tính mạng cho nhau hay không.
“Đừng dùng ‘sir’ xưng hô với tôi, Roth.” Thanh âm nam nhân tóc đen như băng tuyết.
—— “Còn nữa, tôi từ chối.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook