Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
-
Chương 10: Nằm mơ
“Sir” Garcia chọn cho mình một khoảng cách thích hợp, sau đó thận trọng mở miệng: “Ngài còn có gì dặn dò sao?”
Bruce đứng trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, y thần sắc lãnh đạm nhìn chăm chú bác sĩ cùng kỹ thuật viên đang bận rộn tiến hành các loại kiểm tra phức tạp bên trong. “Cô có thể đi, thượng úy.”
Garcia tận lực làm cho mình nhìn qua không giống như vừa trút được gánh nặng.
Bruce nghe tiếng bước chân nữ phó quan rời đi, một lần nữa đem lực chú ý dời đến bên trong bức tường thủy tinh trong suốt. Đặc công tóc vàng được an trí trên một giường bệnh đơn giản, vài người khoác áo blouse trắng đâu vào đấy tiến hành kiểm tra. Lúc này đây thanh niên tóc vàng cho dù là bộ dáng không có sức sống, khóe miệng vẫn như cũ hơi hơi cong lên, thật giống như đang nằm mơ —— hoặc, khách quan một chút mà nói thì, giống như nhìn thấy cái gì tuyệt vời trong quá trình hôn mê vậy. Bruce nhớ đến ban nãy khi Randall dùng thanh âm gần như trầm thấp mềm mại của hắn gọi y một tiếng “Sir”, chính bản thân y lại có một khoảnh khắc cảm thấy khác thường trong lòng. Y biết rằng đây chẳng qua là do pheromone phát huy tác dụng.
Nhưng Bruce vẫn vì thế mà cảm thấy khó chịu. Y luôn luôn có khứu giác nhạy bén và cảnh giác với nguy hiểm.
Thời điểm người phụ trách phòng y tế đi ra liền đối mặt với biểu tình nhíu mày của Bruce Stewart, không khỏi càng thêm thận trọng.
Bruce thản nhiên mở miệng: “Thân thể Mr.James có vấn đề gì không?”
Áo blouse trắng trả lời: “Breakpoint no.3 có vấn đề rất nghiêm trọng.......” Gã cắn răng một cái, quyết định nói thẳng:“Phụ thuộc vào thuốc”
Bruce nhướn đuôi mày, vẻ mặt dò hỏi nhìn bắc sĩ: “Loại nào?”
Áo blouse tiếp tục: “Breakpoint no.3 tố chất thân thể rất tốt, các hạng mục kĩ thuật đều được bảo trì ở mức bình thường, cậu ta phụ thuộc là thuốc kích thích của ‘breakpoint’, Sir. ”
Bruce nghe bác sĩ nọ bắt đầu giải thích những nguyên lý dược vật cùng danh từ khó hiểu, mặt không đổi sắc. Y biết rõ ‘breakpoint’ đem lại cho những omega này cái gì. Kết cấu thân thể của bọn họ bị cải tạo, động dục kỳ bị áp chế tập trung lại trong một khoảng thời gian trong năm, bọn họ đạt được một cơ hội trở thành đặc công hoạt động tự do, —— không còn phải làm xuân dược đặc biệt hay nô lệ để các quan lớn quyền quý tùy ý đùa bỡn, —— là một cơ hội trở nên cường đại.
Y mơ hồ nhớ lại thời điểm thanh niên tóc vàng kia còn chưa trở thành ‘Breakpoint no.3’, hắn hỏi “Liệu tôi có thể trở nên mạnh như ngài không?”, cùng cả biểu tình khi ấy.
Trên mặt Bruce chợt xuất hiện biểu tình gần như trào phúng. —— phụ thuộc thuốc kích thích, đây là cách cậu theo đuổi sức mạnh ư?
Y cũng không đem ánh mắt dừng lại trên người vị bác sĩ đang khẩn trương, chỉ nhàn nhạt đáng gãy lời gã: “Phụ thuộc thuốc kích thích tác dụng phụ là gì?”
Áo blouse trắng theo bản năng liếc vào phía trong phòng bệnh. Gã giải thích: “Vì thuốc kích thích là để duy trì hiệu quả giải phẫu đại não, đảm bảo cho các ‘breakpoint’ không bị thiên tính omega ảnh hưởng quá lớn, giúp đặc công có thể tự do phát tán và che giấu pheromone của mình, mà không thực sự rơi vào kỳ động dục, tuy vậy, thường xuyên phát tánpheromone hoặc tiếp xúc với mùi vị khi tiến vào kỳ động dục của người khác đều bất lợi cho kết quả giải phẫu. Nhưng sử dụng quá nhiều thuốc kích thích sẽ khiến rào cản trong đại não của đặc công càng thêm nghiêm trọng, sẽ tạo thành những cơn đau đầu dữ dội thậm chí dẫn đến toàn thân đau đớn, tiếp tục sử dụng trong thời gian dài có khả năng tạo thành tử vong.” Bác sĩ nhìn thoáng qua biểu tình của Bruce, tiếp tục nói: “ ‘Breakpoint’ phụ thuộc vào thuốc kích thích quá mức cũng giống như bom hẹn giờ, sir, bọn họ ở trong đầu của mình dựng nên một bức tường, bức tường này càng cao, càng dày, càng có khả năng ngăn trở thiên tính của bọn họ, giúp cho họ có thể khống chế thân thể của chính mình, thế nhưng, một khi bức tường này sụp đổ, thương tổn cùng chấn động tạo thành lại càng nghiêm trọng.”
Bruce nghe áo blouse trắng giải thích một tràng dài, sau đó nói: “Biện pháp.”
Áo blouse trắng đáp: “Chữa khỏi chứng nghiện thuốc rất khó, chúng tôi trước đây cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống giống vậy, đành thử cách từ từ giảm bớt lượng thuốc kích thích cấp định kì mỗi lần cho breakpoint no.3, trong thời gian này tuyệt đối không thể để cậu ta phóng thích pheromone.”
Bruce nhìn căn phòng bị tường thủy tinh vây kín kia. Nó vốn dĩ không giống phòng bệnh, hoặc là phòng theo dõi gì đó —— Mà là một phòng thí nghiệm.
Nam nhân chớp đôi mắt nâu, chợt nói: “Trước đây chưa từng có vật mẫu cung cấp cho nghiên cứu này.”
Áo blouse trắng gật đầu, hai mắt gã mở to trong phút chốc, trên mặt quét qua một tia thần sắc vui mừng.
Thanh âm Bruce bình thản không chút phập phồng: “Trước không cần tiến hành trị liệu.”
Áo blouse làm động tác gần như đứng nghiêm, “Đã rõ, sir.” Gã nhìn Bruce xoay người rời đi, sau đó lập tức xoay người vội vã tiến vào phòng thí nghiệm nọ, tùy tiện quơ hai tay chỉ thị những nhân viên công tác đang tiến hành các loại kiểm tra thông thường: “Đem thiết bị rút ra, dừng pha loãng nồng độ thuốc trong máu cậu ta!”
Mấy nhân viên công tác ngừng công việc trong tay, nhìn về phía gã mặc áo blouse trắng.
“Chúng ta vừa được phê chuẩn sử dụng một cơ thể sống nghiện thuốc kích thích làm đối tượng quan sát.”
Trong mơ.
Randall phát hiện mình đang đi trong một ngõ tắt nhỏ chật hẹp, trời đổ tuyết. Hắn mặc một chiếc áo bành tô rách nát tả tơi, đặc công tóc vàng cố gắng hồi tưởng xem khi nào mình lại có thường thức kém cỏi như vậy, tiếp đấy lại phát hiện kết quả không mấy khiến người vui vẻ.
Hắn khẳng định mình đang nằm mơ. Hắn biết chính mình đang đi trong một con hẻm nhỏ mười năm trước, cũng nhớ rõ mấy phút đồng hồ sau hắn bị một đám côn đồ chặn lại ở trong này, trải nghiệm cái gọi là “đánh tới ngươi tên họ là gì cũng không nhớ rõ”.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, cảm nhận từng hạt tuyết đọng lại trên người mình, sau đó nhanh chóng tan thành những giọt nước lạnh như băng, thẩm thấu vào da. Hắn theo bản năng nghĩ muốn nhịn xuống xúc động muốn run rẩy thân mình, lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được. Hắn chỉ có thể thông qua khối thân thể này nhìn sự vật xung quanh, cảm nhận được nhất cử nhất động của bản thân, nhưng không cách nào khống chế thân thể của chính mình.
“Ây da, đây không phải tên trộm nhỏ chôm bánh bích quy ở cửa hàng tiện lợi kia sao?” Một tên côn đồ lắc lắc vai hướng hắn đi tới. Randall theo bản năng siết chặt nắm tay, hắn thậm chí phát giác bản thân có chút run rẩy.
“Cút ngay, Jason.” Hắn nghe thấy chính mình thấp giọng nói. Chỉ tiếc, không có bất cứ lực uy hiếp nào.
Lúc này mấy tên côn đồ theo phía sau Jason tiến gần lại phía hắn, bọn họ phát ra tiếng cười không có ý tốt, sau đó vây chặn Randall.
Randall gắt gao nhìm chằm chằm kẻ cầm đầu kia: “Tao không gây trở ngại đối với chúng mày, chặn đường tao chỉ tổ tốn thời gian.”
Jason ha ha cười ầm lên: “Nhìn xem, thằng oắt này miệng vẫn còn cứng quá nhỉ.” Vài tên ôm bụng cười vang.
Hắn nghe thấy bản thiếu niên của chính mình nói: “Câm miệng đi Jason, mẹ mày không dạy mày buổi sáng không đánh răng nói chuyện sẽ rất ghê tởm sao?” Randall cười ha ha trong bụng, quả nhiên tính cách của mình cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi, mặc cho thời điểm này hắn vẫn còn cách cái gọi là “cường đại” cả vạn dặm.
Tất nhiên kế tiếp là từng trận từng trận quyền cước đấm đá. Không biết là bị kẻ nào đá mạnh một cú vào bụng, Randall nghe thấy chính mình phát ra một tiếng kêu khàn khàn thảm thiết, sau đó dường như bị đánh bay sang bên cạnh. Hắn ngã xuống trên nền tuyết, lớp tuyết đọng bởi vì hắn nghiêng ngả ngã vào mà trở thành một đống hỗn độn. Hắn nghe thấy thanh âm rên rỉ của chính mình, bởi vì đau mà nghẹn lại —— bản thân yếu ớt, nhỏ bé, không chịu nổi dủ chỉ một kích.
Toàn thân đều đau đớn kịch liệt, Randall phát hiện trong mơ khả năng chịu đau của bản thân giảm đi đáng kể, hoặc có lẽ, mười năm trước kia mình quả thật yếu ớt đến nỗi ngay cả một cước đều không chịu nổi. Điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một loại xấu hổ khó hiểu. Hắn không ngừng thở gấp, tiếng thở hồng hộc lọt vào tai, không khí lạnh như băng giống như dao nhỏ xé toạc phổi của hắn. Thật mẹ nó quá lạnh mà, tháng một New York ấy.
Mấy tên côn đồ diễu võ dương oai bước qua người hắn, cái tên Jason tóc đỏ kia khi đi qua hắn còn nhổ một ngụm nước bọt ngay dưới mũi Randall, sau đó dùng đế giày cọ cọ gò má hắn, nghênh ngang rời đi.
Randall ở một khắc đó hô hấp chợt ngừng lại, mặc cho những luồng khí lạnh như băng đó rót đầy lồng ngực, tựa như chúng có thể áp chế được lửa giận không ngừng bốc lên trên mặt. Hắn nhắm mắt lại.
Thiếu niên tóc vàng an tĩnh nằm trên nền tuyết đã bẩn hề hề, như thể hắn không hề cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt. Trong đôi mắt màu xanh lam ánh lên nụ cười lạnh cùng thần tình hung ác. Hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không vì mình mà cảm thấy bi thương, hắn không cần van xin hơi ấm, an ổn cùng tôn nghiêm. Hắn khát khao chính là bản thân trở nên đủ cường đại, đủ để nắm giữ sinh tử. Randall nằm trong tuyết, hắn nghĩ, thì ra chính mình từ năm mười mấy tuổi cũng đã điên thành cái dạng này nha.
Hắn không quan tâm bị hủy diệt.
Hắn nghe thấy âm vang cộp cộp, một đôi giày chậm rãi nện trên tuyết, dừng ở trước mặt hắn. Randall dùng khí lực thật lớn ngẩng đầu lên, đối diện hắn là một đôi mắt màu nâu.
“Cần tôi giúp cậu đứng lên không.”
“—— A!”
Nam nhân trên bàn thí nghiệm bỗng giật mình một cái, định dùng lực cơ hông nâng bản thân ngồi dậy, —— dù sao, nằm thế này cũng không thích hợp đối mặt với người mà mình biết rõ là có đủ cường đại. Một giây sau, hắn mở mắt.
“Não bộ vật mẫu vẫn duy trì hoạt động.”
“Tim vật mẫu đập gia tốc, co rút, xuất hiện phản ứng đau đớn.”
“Vật mẫu tỉnh! Vật mẫu tỉnh lại!”
Thanh âm ồn ào, nhao nhao làm não hắn phát đau, những từ ngữ vào tai trái rồi lại ra tai phải, cứ như đại não tạm thời không cách nào xử lý tin tức, Randall chớp chớp mắt.
Phải tận hai giây sau Randall mới phát hiện mình đang nhìn chăm chú vào trần nhà trắng xóa của phòng y tế, mà hắn vẫn như trước duy trì cái tư thế nằm ngửa vô lực lộ ra trăm ngàn sơ hở kia, tay chân bị cố định chặt chẽ trên chiếc giường giống như bàn thí nghiệm, trên cổ tay nơi bị cố định bằng dây da xuất hiện vết bầm tím —— Lẽ dĩ nhiên, phần lớn nguyên nhân là do bản thân hắn giãy dụa quá mức kịch liệt.
Randall hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía vị bác sĩ đứng bên cạnh đang dùng ánh mắt gần như nhiệt tình đến quỷ dị nhìn mình chằm chằm: “Bruce đâu?”
Hắn đương nhiên nhớ rõ chuyện đã xảy ra. Đau đầu kịch liệt cũng không thể hủy đi toàn bộ ký ức của đặc công. Ánh mắt của hắn từ một giây mê mang ban đầu ngay lập tức không một tiếng động mà trở nên lạnh lùng.
Blouse trắng hiển nhiên không nghĩ tới Randall sẽ hồi phục ý thức nhanh như vậy, bị vấn đề của hắn làm hoảng sợ. Lời đến bên miệng lại kẹt cứng.
Randall thấp giọng cười cười, hắn dùng ánh mắt ý bảo: “Có thể thả tôi ra không, tôi thề sẽ không cắn ngài nha~.”
Blouse trắng hơi mỉm cười, dù Randall nhìn thấu biểu tình đó tràn ngập dối trá cùng nỗ lực che dấu căng thẳng. Gã tự mình cởi những dây da và còng kim loại cố định Randall: “Đặc công breakpoint no.3, cậu cảm thấy thế nào?”
Randall nhếch đuôi mày: “Tôi tưởng mấy người đều ghi lại số liệu rồi mà.” Đau đớn lũy thừa, thân thể phản ứng, đại não hoạt động. Cơ sở dữ liệu sinh lý chính xác hơn bất cứ thứ gì.
Áo blouse trắng ngược lại cam chịu, chỉ nói: “Nếu cảm thấy thoát lực, có thể nghỉ ngơi thêm một chút, đặc công, cậu vừa mới trải qua phản ứng kịch liệt. Tôi đoán cảnh trong mơ cũng không phải cảnh tượng khiến cậu thích thú.”
Randall thản nhiên nhìn bác sĩ kia. Đôi mắt xanh lam của thanh niên giờ phút này giống như chất vô cơ nào đó, xinh đẹp, nhưng không thể nào nhìn thấu được. Hắn hận những kẻ mưu toan tiến vào trong đầu hắn ý đồ tìm xem hắn đang nghĩ gì, —— không biết tự lượng sức mình.
Blouse trắng bị đặc công tóc vàng nhìn chăm chú đến dựng tóc gáy, giống như nhìn thẳng vào gã là đồng tử của mãnh thú, bị nhắm đến liền đồng nghĩa với tử vong.
Randall nhìn ra gã khẩn trương, rốt cục ha ha cười rộ lên. Hắn lưu loát nhảy xuống khỏi “bàn thí nghiệm” kia, thời điểm hai chân chạm đất tay lơ đãng vịn gờ giường một chút, sau đó ra vẻ thần bí mà chớp chớp mắt.
“Giấc mơ kia quả thật không thoải mái, có điều, chung quy vẫn có thứ tốt.”
Bruce đứng trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, y thần sắc lãnh đạm nhìn chăm chú bác sĩ cùng kỹ thuật viên đang bận rộn tiến hành các loại kiểm tra phức tạp bên trong. “Cô có thể đi, thượng úy.”
Garcia tận lực làm cho mình nhìn qua không giống như vừa trút được gánh nặng.
Bruce nghe tiếng bước chân nữ phó quan rời đi, một lần nữa đem lực chú ý dời đến bên trong bức tường thủy tinh trong suốt. Đặc công tóc vàng được an trí trên một giường bệnh đơn giản, vài người khoác áo blouse trắng đâu vào đấy tiến hành kiểm tra. Lúc này đây thanh niên tóc vàng cho dù là bộ dáng không có sức sống, khóe miệng vẫn như cũ hơi hơi cong lên, thật giống như đang nằm mơ —— hoặc, khách quan một chút mà nói thì, giống như nhìn thấy cái gì tuyệt vời trong quá trình hôn mê vậy. Bruce nhớ đến ban nãy khi Randall dùng thanh âm gần như trầm thấp mềm mại của hắn gọi y một tiếng “Sir”, chính bản thân y lại có một khoảnh khắc cảm thấy khác thường trong lòng. Y biết rằng đây chẳng qua là do pheromone phát huy tác dụng.
Nhưng Bruce vẫn vì thế mà cảm thấy khó chịu. Y luôn luôn có khứu giác nhạy bén và cảnh giác với nguy hiểm.
Thời điểm người phụ trách phòng y tế đi ra liền đối mặt với biểu tình nhíu mày của Bruce Stewart, không khỏi càng thêm thận trọng.
Bruce thản nhiên mở miệng: “Thân thể Mr.James có vấn đề gì không?”
Áo blouse trắng trả lời: “Breakpoint no.3 có vấn đề rất nghiêm trọng.......” Gã cắn răng một cái, quyết định nói thẳng:“Phụ thuộc vào thuốc”
Bruce nhướn đuôi mày, vẻ mặt dò hỏi nhìn bắc sĩ: “Loại nào?”
Áo blouse tiếp tục: “Breakpoint no.3 tố chất thân thể rất tốt, các hạng mục kĩ thuật đều được bảo trì ở mức bình thường, cậu ta phụ thuộc là thuốc kích thích của ‘breakpoint’, Sir. ”
Bruce nghe bác sĩ nọ bắt đầu giải thích những nguyên lý dược vật cùng danh từ khó hiểu, mặt không đổi sắc. Y biết rõ ‘breakpoint’ đem lại cho những omega này cái gì. Kết cấu thân thể của bọn họ bị cải tạo, động dục kỳ bị áp chế tập trung lại trong một khoảng thời gian trong năm, bọn họ đạt được một cơ hội trở thành đặc công hoạt động tự do, —— không còn phải làm xuân dược đặc biệt hay nô lệ để các quan lớn quyền quý tùy ý đùa bỡn, —— là một cơ hội trở nên cường đại.
Y mơ hồ nhớ lại thời điểm thanh niên tóc vàng kia còn chưa trở thành ‘Breakpoint no.3’, hắn hỏi “Liệu tôi có thể trở nên mạnh như ngài không?”, cùng cả biểu tình khi ấy.
Trên mặt Bruce chợt xuất hiện biểu tình gần như trào phúng. —— phụ thuộc thuốc kích thích, đây là cách cậu theo đuổi sức mạnh ư?
Y cũng không đem ánh mắt dừng lại trên người vị bác sĩ đang khẩn trương, chỉ nhàn nhạt đáng gãy lời gã: “Phụ thuộc thuốc kích thích tác dụng phụ là gì?”
Áo blouse trắng theo bản năng liếc vào phía trong phòng bệnh. Gã giải thích: “Vì thuốc kích thích là để duy trì hiệu quả giải phẫu đại não, đảm bảo cho các ‘breakpoint’ không bị thiên tính omega ảnh hưởng quá lớn, giúp đặc công có thể tự do phát tán và che giấu pheromone của mình, mà không thực sự rơi vào kỳ động dục, tuy vậy, thường xuyên phát tánpheromone hoặc tiếp xúc với mùi vị khi tiến vào kỳ động dục của người khác đều bất lợi cho kết quả giải phẫu. Nhưng sử dụng quá nhiều thuốc kích thích sẽ khiến rào cản trong đại não của đặc công càng thêm nghiêm trọng, sẽ tạo thành những cơn đau đầu dữ dội thậm chí dẫn đến toàn thân đau đớn, tiếp tục sử dụng trong thời gian dài có khả năng tạo thành tử vong.” Bác sĩ nhìn thoáng qua biểu tình của Bruce, tiếp tục nói: “ ‘Breakpoint’ phụ thuộc vào thuốc kích thích quá mức cũng giống như bom hẹn giờ, sir, bọn họ ở trong đầu của mình dựng nên một bức tường, bức tường này càng cao, càng dày, càng có khả năng ngăn trở thiên tính của bọn họ, giúp cho họ có thể khống chế thân thể của chính mình, thế nhưng, một khi bức tường này sụp đổ, thương tổn cùng chấn động tạo thành lại càng nghiêm trọng.”
Bruce nghe áo blouse trắng giải thích một tràng dài, sau đó nói: “Biện pháp.”
Áo blouse trắng đáp: “Chữa khỏi chứng nghiện thuốc rất khó, chúng tôi trước đây cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống giống vậy, đành thử cách từ từ giảm bớt lượng thuốc kích thích cấp định kì mỗi lần cho breakpoint no.3, trong thời gian này tuyệt đối không thể để cậu ta phóng thích pheromone.”
Bruce nhìn căn phòng bị tường thủy tinh vây kín kia. Nó vốn dĩ không giống phòng bệnh, hoặc là phòng theo dõi gì đó —— Mà là một phòng thí nghiệm.
Nam nhân chớp đôi mắt nâu, chợt nói: “Trước đây chưa từng có vật mẫu cung cấp cho nghiên cứu này.”
Áo blouse trắng gật đầu, hai mắt gã mở to trong phút chốc, trên mặt quét qua một tia thần sắc vui mừng.
Thanh âm Bruce bình thản không chút phập phồng: “Trước không cần tiến hành trị liệu.”
Áo blouse làm động tác gần như đứng nghiêm, “Đã rõ, sir.” Gã nhìn Bruce xoay người rời đi, sau đó lập tức xoay người vội vã tiến vào phòng thí nghiệm nọ, tùy tiện quơ hai tay chỉ thị những nhân viên công tác đang tiến hành các loại kiểm tra thông thường: “Đem thiết bị rút ra, dừng pha loãng nồng độ thuốc trong máu cậu ta!”
Mấy nhân viên công tác ngừng công việc trong tay, nhìn về phía gã mặc áo blouse trắng.
“Chúng ta vừa được phê chuẩn sử dụng một cơ thể sống nghiện thuốc kích thích làm đối tượng quan sát.”
Trong mơ.
Randall phát hiện mình đang đi trong một ngõ tắt nhỏ chật hẹp, trời đổ tuyết. Hắn mặc một chiếc áo bành tô rách nát tả tơi, đặc công tóc vàng cố gắng hồi tưởng xem khi nào mình lại có thường thức kém cỏi như vậy, tiếp đấy lại phát hiện kết quả không mấy khiến người vui vẻ.
Hắn khẳng định mình đang nằm mơ. Hắn biết chính mình đang đi trong một con hẻm nhỏ mười năm trước, cũng nhớ rõ mấy phút đồng hồ sau hắn bị một đám côn đồ chặn lại ở trong này, trải nghiệm cái gọi là “đánh tới ngươi tên họ là gì cũng không nhớ rõ”.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, cảm nhận từng hạt tuyết đọng lại trên người mình, sau đó nhanh chóng tan thành những giọt nước lạnh như băng, thẩm thấu vào da. Hắn theo bản năng nghĩ muốn nhịn xuống xúc động muốn run rẩy thân mình, lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được. Hắn chỉ có thể thông qua khối thân thể này nhìn sự vật xung quanh, cảm nhận được nhất cử nhất động của bản thân, nhưng không cách nào khống chế thân thể của chính mình.
“Ây da, đây không phải tên trộm nhỏ chôm bánh bích quy ở cửa hàng tiện lợi kia sao?” Một tên côn đồ lắc lắc vai hướng hắn đi tới. Randall theo bản năng siết chặt nắm tay, hắn thậm chí phát giác bản thân có chút run rẩy.
“Cút ngay, Jason.” Hắn nghe thấy chính mình thấp giọng nói. Chỉ tiếc, không có bất cứ lực uy hiếp nào.
Lúc này mấy tên côn đồ theo phía sau Jason tiến gần lại phía hắn, bọn họ phát ra tiếng cười không có ý tốt, sau đó vây chặn Randall.
Randall gắt gao nhìm chằm chằm kẻ cầm đầu kia: “Tao không gây trở ngại đối với chúng mày, chặn đường tao chỉ tổ tốn thời gian.”
Jason ha ha cười ầm lên: “Nhìn xem, thằng oắt này miệng vẫn còn cứng quá nhỉ.” Vài tên ôm bụng cười vang.
Hắn nghe thấy bản thiếu niên của chính mình nói: “Câm miệng đi Jason, mẹ mày không dạy mày buổi sáng không đánh răng nói chuyện sẽ rất ghê tởm sao?” Randall cười ha ha trong bụng, quả nhiên tính cách của mình cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi, mặc cho thời điểm này hắn vẫn còn cách cái gọi là “cường đại” cả vạn dặm.
Tất nhiên kế tiếp là từng trận từng trận quyền cước đấm đá. Không biết là bị kẻ nào đá mạnh một cú vào bụng, Randall nghe thấy chính mình phát ra một tiếng kêu khàn khàn thảm thiết, sau đó dường như bị đánh bay sang bên cạnh. Hắn ngã xuống trên nền tuyết, lớp tuyết đọng bởi vì hắn nghiêng ngả ngã vào mà trở thành một đống hỗn độn. Hắn nghe thấy thanh âm rên rỉ của chính mình, bởi vì đau mà nghẹn lại —— bản thân yếu ớt, nhỏ bé, không chịu nổi dủ chỉ một kích.
Toàn thân đều đau đớn kịch liệt, Randall phát hiện trong mơ khả năng chịu đau của bản thân giảm đi đáng kể, hoặc có lẽ, mười năm trước kia mình quả thật yếu ớt đến nỗi ngay cả một cước đều không chịu nổi. Điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một loại xấu hổ khó hiểu. Hắn không ngừng thở gấp, tiếng thở hồng hộc lọt vào tai, không khí lạnh như băng giống như dao nhỏ xé toạc phổi của hắn. Thật mẹ nó quá lạnh mà, tháng một New York ấy.
Mấy tên côn đồ diễu võ dương oai bước qua người hắn, cái tên Jason tóc đỏ kia khi đi qua hắn còn nhổ một ngụm nước bọt ngay dưới mũi Randall, sau đó dùng đế giày cọ cọ gò má hắn, nghênh ngang rời đi.
Randall ở một khắc đó hô hấp chợt ngừng lại, mặc cho những luồng khí lạnh như băng đó rót đầy lồng ngực, tựa như chúng có thể áp chế được lửa giận không ngừng bốc lên trên mặt. Hắn nhắm mắt lại.
Thiếu niên tóc vàng an tĩnh nằm trên nền tuyết đã bẩn hề hề, như thể hắn không hề cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt. Trong đôi mắt màu xanh lam ánh lên nụ cười lạnh cùng thần tình hung ác. Hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không vì mình mà cảm thấy bi thương, hắn không cần van xin hơi ấm, an ổn cùng tôn nghiêm. Hắn khát khao chính là bản thân trở nên đủ cường đại, đủ để nắm giữ sinh tử. Randall nằm trong tuyết, hắn nghĩ, thì ra chính mình từ năm mười mấy tuổi cũng đã điên thành cái dạng này nha.
Hắn không quan tâm bị hủy diệt.
Hắn nghe thấy âm vang cộp cộp, một đôi giày chậm rãi nện trên tuyết, dừng ở trước mặt hắn. Randall dùng khí lực thật lớn ngẩng đầu lên, đối diện hắn là một đôi mắt màu nâu.
“Cần tôi giúp cậu đứng lên không.”
“—— A!”
Nam nhân trên bàn thí nghiệm bỗng giật mình một cái, định dùng lực cơ hông nâng bản thân ngồi dậy, —— dù sao, nằm thế này cũng không thích hợp đối mặt với người mà mình biết rõ là có đủ cường đại. Một giây sau, hắn mở mắt.
“Não bộ vật mẫu vẫn duy trì hoạt động.”
“Tim vật mẫu đập gia tốc, co rút, xuất hiện phản ứng đau đớn.”
“Vật mẫu tỉnh! Vật mẫu tỉnh lại!”
Thanh âm ồn ào, nhao nhao làm não hắn phát đau, những từ ngữ vào tai trái rồi lại ra tai phải, cứ như đại não tạm thời không cách nào xử lý tin tức, Randall chớp chớp mắt.
Phải tận hai giây sau Randall mới phát hiện mình đang nhìn chăm chú vào trần nhà trắng xóa của phòng y tế, mà hắn vẫn như trước duy trì cái tư thế nằm ngửa vô lực lộ ra trăm ngàn sơ hở kia, tay chân bị cố định chặt chẽ trên chiếc giường giống như bàn thí nghiệm, trên cổ tay nơi bị cố định bằng dây da xuất hiện vết bầm tím —— Lẽ dĩ nhiên, phần lớn nguyên nhân là do bản thân hắn giãy dụa quá mức kịch liệt.
Randall hít sâu một hơi, lúc này mới nhìn về phía vị bác sĩ đứng bên cạnh đang dùng ánh mắt gần như nhiệt tình đến quỷ dị nhìn mình chằm chằm: “Bruce đâu?”
Hắn đương nhiên nhớ rõ chuyện đã xảy ra. Đau đầu kịch liệt cũng không thể hủy đi toàn bộ ký ức của đặc công. Ánh mắt của hắn từ một giây mê mang ban đầu ngay lập tức không một tiếng động mà trở nên lạnh lùng.
Blouse trắng hiển nhiên không nghĩ tới Randall sẽ hồi phục ý thức nhanh như vậy, bị vấn đề của hắn làm hoảng sợ. Lời đến bên miệng lại kẹt cứng.
Randall thấp giọng cười cười, hắn dùng ánh mắt ý bảo: “Có thể thả tôi ra không, tôi thề sẽ không cắn ngài nha~.”
Blouse trắng hơi mỉm cười, dù Randall nhìn thấu biểu tình đó tràn ngập dối trá cùng nỗ lực che dấu căng thẳng. Gã tự mình cởi những dây da và còng kim loại cố định Randall: “Đặc công breakpoint no.3, cậu cảm thấy thế nào?”
Randall nhếch đuôi mày: “Tôi tưởng mấy người đều ghi lại số liệu rồi mà.” Đau đớn lũy thừa, thân thể phản ứng, đại não hoạt động. Cơ sở dữ liệu sinh lý chính xác hơn bất cứ thứ gì.
Áo blouse trắng ngược lại cam chịu, chỉ nói: “Nếu cảm thấy thoát lực, có thể nghỉ ngơi thêm một chút, đặc công, cậu vừa mới trải qua phản ứng kịch liệt. Tôi đoán cảnh trong mơ cũng không phải cảnh tượng khiến cậu thích thú.”
Randall thản nhiên nhìn bác sĩ kia. Đôi mắt xanh lam của thanh niên giờ phút này giống như chất vô cơ nào đó, xinh đẹp, nhưng không thể nào nhìn thấu được. Hắn hận những kẻ mưu toan tiến vào trong đầu hắn ý đồ tìm xem hắn đang nghĩ gì, —— không biết tự lượng sức mình.
Blouse trắng bị đặc công tóc vàng nhìn chăm chú đến dựng tóc gáy, giống như nhìn thẳng vào gã là đồng tử của mãnh thú, bị nhắm đến liền đồng nghĩa với tử vong.
Randall nhìn ra gã khẩn trương, rốt cục ha ha cười rộ lên. Hắn lưu loát nhảy xuống khỏi “bàn thí nghiệm” kia, thời điểm hai chân chạm đất tay lơ đãng vịn gờ giường một chút, sau đó ra vẻ thần bí mà chớp chớp mắt.
“Giấc mơ kia quả thật không thoải mái, có điều, chung quy vẫn có thứ tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook