Ly Hợp
-
Chương 6
11.
Người trẻ tuổi nhiệt độ luôn là ba phút, đối với một việc thường không có hứng thú lâu dài, không bao lâu sau cũng sẽ bởi vì vật mới xuất hiện mà vứt bỏ đồ vật trong tay.
Ôm loại ý nghĩ này, cho nên Ôn Kỳ Sâm không cự tuyệt Sầm Mộ, anh cảm thấy Sầm Mộ chỉ là nhất thời hứng khởi, chơi chơi thôi, nhiệt tình tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Tình cảm thật sự có được lâu bền hay không, thì không nói trước được điều gì, nói không chừng giây tiếp theo cậu đã thích người khác, vì vậy mà tự nhiên sẽ từ bỏ anh.
Anh phóng tâm thật sự rộng rãi, cảm thấy Sầm Mộ kiên trì khẳng định không được lâu, nhưng lại không nghĩ tới đứa nhỏ này lại chấp nhất vô cùng.
Ở thời điểm chưa làm rõ với anh, Sầm Mộ chỉ ngẫu nhiên đụng phải anh khi tan tầm, ngẫu nhiên gặp mặt, thuận tiện ăn bữa cơm, nhưng sau khi bày tỏ tâm ý rõ ràng, mật cậu cũng lớn lên, không còn che che dấu dấu nữa.
Sáng sớm mỗi ngày, Ôn Kỳ Sâm đều có thể nhìn thấy xe của Sầm Mộ ngừng ở cửa khách sạn, vừa thấy anh lại đây, từ bên trong xe xách ra bữa sáng, cười tủm tỉm mà đưa qua.
Sinh hoạt của anh luôn luôn không thể nào quy luật, bỏ bữa sáng là việc bình thường, có đôi khi vội lên một ngày cũng chỉ uống vài ly cà phê, vì vậy dạ dày tự nhiên mà có tật xấu, thường thường sẽ co rút đau đớn, nhưng dần dần cũng thành thói quen, nhịn một chút là qua.
Nhưng Sầm Mộ không thuận theo, sau lần thấy anh ôm dạ dày hô đau đều đã đau đến môi thắng bệch, lập tức hạ quyết tâm giám sát anh quy luật làm việc và nghỉ ngơi, cơm sáng không kịp ăn thì cậu mua mang đến, giữa trưa đúng giờ tan tầm chờ ở văn phòng, một phút cũng không cho thêm, nếu thời điểm vội đến không được, cậu đã kêu hai phần cơm hộp, bồi Ôn Kỳ Sâm cùng nhau ăn.
Đột nhiên sẽ còn ở thời điểm buổi chiều mang lên một bàn trà chiều, Ôn Kỳ Sâm không ăn, Sầm Mộ đơn giản tự mình giải quyết, ngẫu nhiên khi anh rảnh rỗi lại thò qua đút hai khối, ân cần đến muốn mạng.
Cà phê trong văn phòng anh đều bị đổi thành lá trà, bởi vì khi anh uống cà phê sẽ đau dạ dày.
Bàn làm việc nguyên bản trụi lủi, bây giờ nhiều thêm vài vật trang trí, Sầm Mộ để cho anh vài chậu cây tiên nhân cầu, nói là có thể giảm bớt phóng xạ.
Ôn Kỳ Sâm vốn dĩ nghĩ rằng, qua một thời gian hứng của của cậu đối với mình sẽ hết, lại chưa từng nghĩ hứng thú của cậu chỉ tăng không giảm, tình cảm đối với anh càng lúc càng sâu, cuối cùng ngược lại là chính anh bị đánh bại, bị cậu từng chút từng chút mà thâm nhập vào sinh hoạt.
Anh tháo mắt kính xuống, đè đè giữa mày, vừa nhấc mắt đã nhìn được bên cạnh máy tính là vài chậu tiên nhân cầu.
Anh không yêu thích chăm sóc cây cảnh gì đó, nhưng chủng loại này thuộc dạng tương đối bớt lo, một chút nước là có thể nuôi sống, hiện tại đang thần thái sáng láng mà giãn ra gai nhọn cả người, thoạt nhìn thì cũng không tệ lắm, Sầm Mộ còn ở trong chậu thả chút đá nhỏ đủ mọi màu sắc, có vẻ càng thêm sinh động.
Nhìn một cái, tâm tình cũng tốt rất nhiều.
Ở trong công ty, Sầm Mộ bị an bài một chức quan nhàn tản, dù sao cũng không có việc gì để làm, lên dứt khoát mỗi ngày đều ăn vạ trong văn phòng anh, chỉ là lúc này đi toilet, bỏ lỡ ý cười mà anh trong lúc lơ đãng lộ ra.
Một lát nghỉ ngơi qua đi, anh lại đeo mắt kính, một lần nữa tập trung vào công việc, chỉ ở lúc Sầm Mộ đẩy cửa vào đồng thời liếc liếc mắt một cái.
Sầm Mộ rót cho anh cốc nước mang lại đây: "Anh, hình như sắp tan tầm".
"Ừm."
"Lát nữa anh muốn ăn cái gì?" - Sầm Mộ chớp chớp mắt, hỏi anh.
Ôn Kỳ Sâm cũng không ngẩng đầu lên: "Cái gì cũng được."
Sầm Mộ nghĩ nghĩ, tự mình làm quyết định: "Em nhớ bên kia mới mở một nhà hàng, hay là chúng ta tới nơi đó thử xem?"
Ôn Kỳ Sâm quay đầu nhìn cậu, trên mặt lộ ra tươi cười: "Được."
Sầm Mộ rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lập tức bưng kín mặt mình.
Hành động này thực sự kỳ quái.
Ôn Kỳ Sâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Cậu vẫn như cũ đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, chỉ lộ ra một khe hở, vừa nhìn thoáng qua lại lập tức thu về, tiếp tục cúi đầu, ồm ồm nói: "Không có việc gì, Anh đừng vội, để em tự mình bình tĩnh một chút."
"......"
12.
"Anh, em mang anh đi đến nơi này."
Ăn xong cơm chiều, Sầm Mộ thần thần bí bí mà thò qua, dán vào lỗ tai Ôn Kỳ Sâm nói.
Lần này cậu không uống rượu, nhưng lúc nói chuyện, vẫn ôm cánh tay Ôn Kỳ Sâm không buông, thanh âm nhẹ nhàng, lại cố tình đè thấp, giống như đang thì thầm.
Ôn Kỳ Sâm cũng học cậu, hạ thấp giọng hỏi: "Đi nơi nào?"
"Đi sẽ biết."
Anh không nói lời nào, Sầm Mộ lại đến gần thêm một chút, môi thiếu chút nữa là có thể đụng tới mặt anh, vẫn dùng giọng điệu vừa rồi hỏi: "Được không?"
Ngày hôm sau trái phải là cuối tuần, Ôn Kỳ Sâm bị ma đến không có cách, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Sầm Mộ thoạt nhìn rất cao hứng, xe đi nhanh đều phải muốn bay lên, Ôn Kỳ Sâm dọc theo đường đi vẫn luôn lo lắng có khi nào nơi muốn chưa đến được, đã bị mời lên đồn uống trà trước.
Nhưng mà còn tốt, Sầm Mộ kỹ thuật lái xe xem như không tồi, ít nhất bọn họ cũng an an ổn ổn mà tới địa chỉ mục đích.
Sầm Mộ xuống trước, đi đến bên kia mở cửa xe cho anh, thực thân sĩ mà cúc cung tận tuỵ, sau đó lấy ra một cái bịt mắt: "Anh, Anh đeo cái này lên trước."
"......"
"Anh, đây là một bất ngờ, anh đeo cái này lên trước rồi em mang anh đi xem."
"......"
Không lay chuyển được cậu, Ôn Kỳ Sâm chỉ có thể cúi đầu để cậu bịt mắt mình lại.
Trước mắt lâm vào một mảnh hắc ám, anh sờ soạng xuống xe, tay ở không trung dạo qua một vòng, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay một người, bị gắt gao nắm lấy.
Sầm Mộ lôi kéo anh chậm rãi đi, trừ bỏ thường thường nhắc nhở một câu "cẩn thận bậc thang" thì không nói lời dư thừa nào khác, bốn phía cũng an tĩnh đến không bình thường.
Đi cũng không xa lắm, Sầm Mộ ngừng lại, sau đó tránh ra, lại còn không cho Ôn Kỳ Sâm tháo bịt mắt xuống, chỉ nói phải đợi đến giờ mới có thể.
Ôn Kỳ Sâm nghe thấy tiếng bước chân cậu tránh ra, bàn tay anh để trước mắt dừng một chút, nhịn xuống xúc động muốn tìm tòi đến cùng, lẳng lặng chờ thời khắc kia.
Đôi mắt nhìn không thấy, những cảm quan khác nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Anh nghe được tiếng chuông, tiếng đàn dương cầm, còn có thanh âm của Sầm Mộ đếm ngược thời gian: "Năm, bốn, ba, hai, một" - Tiếng chuông đình chỉ: "Anh, bây giờ anh có thể tháo bịt mắt xuống."
Thanh âm báo giờ đêm khuya đồng thời vang lên, Ôn Kỳ Sâm tháo bịt mắt xuống, ánh sáng chiếu vào kích thích đến anh lại phải nhắm mắt, chờ thích ứng một chút mới hoàn toàn mở, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc một chút.
Trước mặt anh là một cái bàn, cái này không có gì hiếm lạ, nhưng bánh kem trên bàn thực sự làm người có chút kinh ngạc, đặc biệt là bên trên còn viết mấy chữ: "Anh Kỳ Sâm, chúc anh sinh nhật hạnh phúc."
Sầm Mộ hát bàt hát chúc mừng sinh nhật từ phía sau đi tới, trong tay cầm một bó hoa đưa cho anh: "Anh, sinh nhật hạnh phúc."
Ôn Kỳ Sâm nhận lấy đặt ở một bên, nhìn cậu ân cần mà bưng rượu tới, không giữ được nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Sao cậu biết hôm nay là ngày sinh nhật của tôi?" - Chính anh đều cũng quên.
Sầm Mộ trả lời đương nhiên: "Em nhìn thấy được."
"Kỳ thật rất sớm trước kia đã muốn làm như vậy, nhưng mà vẫn luôn không có cơ hội." - Cậu nhấp nhấp miệng: "Cũng không có thân phận thích hợp."
Ôn Kỳ Sâm giật giật môi: "Hiện tại thì sao?"
"Hiện tại rốt cuộc có cơ hội, em phải lấy đủ về." - Trong mắt cậu có ánh quang, sáng lấp lánh, trịnh trọng mà chúc mừng: "Anh, sinh nhật hạnh phúc."
"Cảm ơn."
"Kế tiếp đây." - Sầm Mộ đốt nến: "Anh tới ước một điều đi."
Lời vừa ra khỏi miệng, cậu lại xung phong nhận việc: "Nếu không em ước giúp anh?"
Ôn Kỳ Sâm cười một chút: "Cũng có thể."
Được đáp ứng, Sầm Mộ tức khắc chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: "Nguyện vọng của tôi là anh ấy có thể đáp ứng cùng tôi ở bên nhau."
Ôn Kỳ Sâm bật cười, chờ tới khi cậu ước nguyện xong, quay đầu lại thúc giục anh thổi nến.
Anh học theo bộ dáng vừa rồi của cậu bắt hai tay đặt ở trước ngực, giống mô giống dạng mà nói một nguyện vọng: "Chúc ước mơ của cậu trở thành sự thật."
"Ước mơ trở thành sự thật" lời này, ẩn chứa hàm ý làm Sầm Mộ cao hứng vô cùng, đuổi theo hỏi Ôn Kỳ Sâm có phải muốn đáp ứng cậu rồi hay không, nhưng không được anh đáp lại.
Cậu đành thổi nến, nhanh chóng muốn ăn bánh kem.
Ôn Kỳ Sâm cắt cho cậu một miếng, bản thân chỉ nếm một chút đã buông xuống - Anh không thể nào thích ăn đồ ngọt, vì thế chỉ một bên uống rượu, một bên nhìn Sầm Mộ ăn.
Sầm Mộ bị anh nhìn đến ngượng ngùng, nguyên bản cùng hamster ăn tương giống nhau cũng thu liễm, thật vất vả mới đem đồ vật trong miệng nuốt xuống, sau đó lấy một miếng bánh kem nhỏ trực tiếp đưa đến bên miệng anh: "Anh, anh cũng ăn đi."
Có thể là vì đã uống chút rượu, Ôn Kỳ Sâm không có cự tuyệt miếng bánh này, thậm chí một tay còn nắm lấy tay của Sầm Mộ đang cầm miếng bánh, một tay nắm eo Sầm Mộ nửa cong, dùng tư thế này đem bánh kem ăn xuống.
Anh cảm thấy bên miệng mình bị một chút bơ dính vào, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy có khăn giấy, xét thấy cái nhà ăn trống trải này trước mắt chỉ có hai người bọn họ, liền đi hỏi Sầm Mộ có hay không.
Ôn Kỳ Sâm có thể đoán được đại khái nơi bị bơ dính vào, nâng tay chỉ vào cho Sầm Mộ xem: "Ở chỗ này, không cẩn thận bị dính chút bơ, cậu có mang khăn giấy không?"
Anh nhìn thấy Sầm Mộ giật mình, hầu kết lăn lộn, ách thanh nói: "Không có."
"Như vậy, đành thôi...."
Anh duỗi tay muốn tự mình lau sạch, lại bị Sầm Mộ bắt được, mắt thấy Sầm Mộ ánh mắt trở nên đen tối không rõ, một chút một chút hướng anh tới gần.
"Em giúp anh."
Sầm Mộ tiến đến bên môi anh, dùng ngón tay lau một chút bơ kia, đặt ở bên miệng dùng đầu lưỡi liếm, giơ lên cho anh xem: "Được rồi, đã hết."
Có lẽ là anh say, duỗi tay sờ sờ, nhíu mày nói: "Nhưng tôi cảm giác vẫn còn."
"Cái này đơn giản." - Sầm Mộ ôm lấy cổ anh nói: "Để em ăn giúp anh." - Sau đó hôn lên.
Đây là một cái hôn ý nghĩa chân thật, Sầm Mộ môi ở bên miệng anh cố ý vô tình chạm chạm vài lần, thấy không bị cự tuyệt, liền đánh bạo bao phủ lên, cánh môi kề sát, đầu lưỡi miêu tả viền môi anh, thỉnh thoảng liếm mút một chút, giống như muốn đem anh ăn luôn.
Ôn Kỳ Sâm bị ma đến không chịu nổi, khẽ nhếch miệng, lập tức đã bị đầu lưỡi Sầm Mộ ngang ngược mà thâm nhập vào trong, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nếm tới hương vị thơm ngọt trong miệng đối phương, mạch suy nghĩ trong đầu bỗng dưng ngắt đứt, nhắm mắt lại bắt đầu đáp lại.
Nhận thấy được anh buông lỏng, Sầm Mộ hôn đến càng thêm dùng sức, cả người đều khuynh lại đây, mượn cơ hội ngồi xuống trên đùi anh, ôm cổ anh tận tình hôn môi, kích động đến khó có thể bình tĩnh.
Giống như vừa mới học được hôn môi, thực tủy biết vị mà không muốn buông ra.
Thẳng đến khi nụ hôn kết thúc, Sầm Mộ còn không nghĩ buông tay, một chút một chút mà mút hôn khóe miệng anh, khẩn trương lại chờ mong mà nhỏ giọng gọi: "Anh......"
"Ơi?"
"Anh còn không có trả lời vấn đề của em đâu......"
Ôn Kỳ Sâm nâng eo cậu, nghe vậy hỏi lại: "Vấn đề gì nào?"
Sầm Mộ thanh thanh giọng nói, ôm sát cổ Ôn Kỳ Sâm, mang theo điểm không xác định, thật cẩn thận hỏi: "Chính là......!Anh có phải muốn đồng ý cùng em ở bên nhau hay không nha?"
Ôn Kỳ Sâm giống như nghiêm túc mà tự hỏi trong chốc lát, sau đó chủ động hôn cậu một chút: "Em thấy thế nào?"
"!!!"
Sầm Mộ đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể cứng còng ở tại chỗ, tựa hồ có điểm không thể tin được những gì mình nghe thấy, nhưng thật nhanh đã phản ứng lại, ôm ngực nói năng lộn xộn mà nói: "Anh đáp ứng rồi......!Cùng em ở bên nhau, anh là của em."
Ôn Kỳ Sâm ngẩng đầu xem cậu, muốn cậu trước hết cứ bình tĩnh một chút, nhưng tay mới vừa vừa nhấc lên đã bị túm chặt.
Lòng bàn tay của Sầm Mộ độ ấm mười phần, có thể là bởi vì tâm hồn rơi vào vui sướng thật lớn, cả người đều đang run rẩy, run run rẩy rẩy mà đem Ôn Kỳ Sâm kéo tới, tiến trong lòng ngực anh: "Em thật là......!Thật là vui, ai nha thật sự, không khống chế được, giống như đây đang là sinh nhật của em vậy."
Ôn Kỳ Sâm vỗ vỗ đầu cậu, đang muốn an ủi vài câu, lại thấy cậu ngẩng đầu, môi có chút tái nhợt, khép mở vài lần mới phát ra âm thanh: "Anh, chúng ta hiện tại đi về được không? Đi đến chỗ anh, em......!em muốn cùng anh làm tình, ngay bây giờ."
Hết chương 6
____NTT____.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook