Ly Hôn
Chương 44

Tưởng Khâm trở lại Thời tinh Giải Trí trong đêm, thắp đèn ở bộ phận tài chính đến sáng.

Cận Viêm đưa Tưởng Khâm về công ty, xong lái xe đến mấy kho quan trọng của họ ở thành phố H, cả đêm tiêu hủy phần lớn ngọc thạch mua từ Myanmar với mức giá thấp còn chưa bán được. Nếu có khối ngọc nào đẹp, đã được người ta đặt cọc, đành gọi Cận Việ Quốc đứng ra hủy giao dịch, bồi thường cho người mua.

Nhưng trước khi tiêu hủy ngọc thạch, đã có vài khối ngọc sắp được điêu khắc thành vật phẩm quý báu, Cận Vệ Quốc đều ra sức mua lại, sau đó phân công đi tìm những khối ngọc bích lớn để chuẩn bị gây dựng quan hệ.

Đây quả thật là một trận chiến, trong ba ngày này Tưởng Khâm đều ngủ lại văn phòng, mắt đỏ như máu. Cận Viêm thì không có lúc nào không ở ngoài đường, hai người còn không thể gặp nhau được mười phút, chỉ dùng di động liên lạc với nhau.

Lê Mông dường như biết trong nhà gặp chuyện, mấy hôm nay ngoan ngoãn đột xuất, không khóc không quấy, cả ngày chỉ biết ôm cừu ra công viên cho ăn cỏ. Cận Viêm sắp xếp vài tên tay chân bảo vệ nhóc, còn Trát Tây là do Lê Mông cực kỳ thích mà đòi, nên cậu cũng làm công việc này.

Một nhà ba người ở ba nơi riêng biệt mấy tuần liền, cuối cùng mưa sa bão táp cũng đến.

Hôm đó Tưởng Khâm ngồi trong phòng kế toán, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Phương Nguyên. Giọng nói của người này bình tĩnh vô cùng, hỏi: “Bây giờ em ra ngoài một lúc được không?”

“……Bây giờ không tiện.” Tưởng Khâm ngừng vài giây, hỏi: “Anh có chuyện gì?”

“À, anh nghe đồng nghiệp ở Bộ Công An nói gần đây phải điều tra vụ em bị đuổi bắn ở thành phố S, có liên quan đến Cận Viêm và một số người nước ngoài, nên anh mật báo với em một tiếng.”

“Vậy thật sự cảm ơn anh,” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Cần giúp gì thì nói anh một tiếng, anh nhất định hỗ trợ.”

Phương Nguyên thấy anh không muốn hỏi thêm gì, trong lòng bỗng hụt hẫng, thầm nghĩ không lẽ cậu đã phát hiện ra điều gì?

Không, không thể được. Hành động lần này là do tỉnh trực tiếp lãnh đạo, còn liên quan đến thành tựu gì gì đó trong nhiệm kỳ mới này, thông tin được bảo mật đến khó có thể tưởng tượng, những người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ xong, hắn thử lại: “Đồng nghiệp của bọn anh có thể sẽ mời Cận Viêm đến nói chuyện, chủ yếu để thu thập chứng cớ, do đã bắt được thủ phạm đứng sau. Anh nói trước với em một tiếng, sợ đến lúc đó em không biết làm sao….”

“Không sao, em hiểu được.”

Phương Nguyên trầm mặc một lúc,lại nói: “Vậy anh yên tâm rồi, em làm việc tiếp đi.”

Tưởng Khâm cúp máy, gọi gấp cho Cận Viêm: “Bọn Phương Nguyên đã bắt đầu hành động rồi.”

“Bên này anh xử lý sắp xong rồi, những tên trông kho đã cho nghỉ việc hết, số hàng hóa còn lại tiêu hủy toàn bộ, nhất định đêm nay sẽ xong xuôi.” Cận Viêm sụt sịt hai câu, lại nói: “Ban sáng Quan Phong đi thăm hỏi mấy ông bạn của cha hắn lúc còn sống, tuy rằng tất cả đều đã về hưu, nhưng dù sao cũng là thế hệ thứ hai trong các lĩnh vực quan trọng, chắc chắn có thể giúp đỡ chúng ta.”

Tưởng Khâm mệt mỏi nói: “Ừ, anh hãy cẩn thận.”

Giọng nói của anh do thức mấy đêm liền nên hơi khàn, Cận Viêm nghe thấy trong lòng rất khó chịu, cảm xúc phức tạp như vừa thấy thân thương, vừa áy náy, vừa chua xót mà cũng vừa không đành lòng, “Tưởng Khâm….”

“Vâng?”

“Nếu lần này anh vào tù, em đừng dùng tiền chuộc anh, cứ việc ra nước ngoài với Lê Mông, đi đến nơi mà em muốn, qua vài ngày thì hãy sống những thoải mái không lo âu….”

“Nói sau đi,” Tưởng Khâm bình tĩnh nói, “Không có gì nữa thì em cúp máy đây.”

Cận Viêm còn muốn phản bác, nhưng cuộc trò chuyện đã bị ngắt, không để lại cho hắn một giây nào.

Hôm sau đang lúc Cận Viêm ở bên ngoài thì quả nhiên nhận được điện thoại, báo rằng có vài cảnh sát đến Thời Tinh Giải Trí, nói là có mấy việc cần Cận tổng phối hợp điều tra.

Cận Viêm bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.” Sau đó lái xe về công ty, lên đến tầng cao nhất thì thực sự thấy có mấy cảnh sát đang chờ, mà đứng đầu là Phương Nguyên trong trang phục cảnh sát.

Cận Viêm đã biết Phương Nguyên giấu Tưởng Khâm về thân phận của mình, vậy nên cũng không kinh hãi, còn cười mà nói: “Ôi anh vợ, đến sớm thế này, đã ăn sáng chưa?”

“Xin lỗi Cận tổng, chúng tôi đang điều tra vụ án có liên quan đến cậu, mời cậu theo chúng tôi về cục cảnh sát điều tra.” Phương Nguyên với tay vào túi áo, lạnh lùng hỏi: “Cần xem giấy chứng nhận không?”

“Không cần đâu, chúng ta là người một nhà, sao tôi lại không tin anh?”

Cận Viêm lên giọng ở cuối câu, nghe như có điểm châm biếm, mà biểu cảm lại rất chân thành.

Vẻ mặt Phương Nguyên hơi cứng lại, rồi lập tức trở về như thường, nói: “Vậy cũng đúng, mời Cận tổng đi.”

Bọn họ đối thoại ở tầng cao nhất chỉ mất vài phút, sau đó đi thang máy xuống dưới. Thời điểm đến tầng thứ hai, bỗng nhiên thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra, Tưởng Khâm đang đứng ở ngoài.

Anh mặc áo sơ mi trắng, cộng thêm áo khoác, sắc mặt có vẻ tiều tụy, chỉ đứng như vậy mà không bước vào. Lúc thấy Cận Viêm, môi anh giật giật, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Cận Viêm ra vẻ thoải mái: “Ra ngoài có chút việc, sẽ trở lại ngay.”

Cửa thang máy từ từ khép lại, đi thẳng xuống tầng dưới cùng.

Từ đầu đến cuối Phương Nguyên chỉ nhìn vào Tưởng Khâm, nhưng Tưởng Khâm ngay cả liếc về phía hắn cũng không, giống như căn bản không phát hiện ra hắn, hoặc là có thấy cũng làm như hắn không tồn tại. Giây phút cửa thang máy đóng lại, không hiểu vì sao làm hắn nhớ đến hôm ở bệnh viện, hắn ôm một đóa hoa bách hợp vào, Tưởng Khâm chợt vui mừng, cầm lấy ngắm thật lâu, nói rằng ở viện lâu quá không được thấy những gì tươi đẹp như vậy.

Cảnh tượng trong quá khứ từ từ hợp nhất lại với cảnh tượng trước mắt, cuối cùng biến thành phía sau thang máy, gương mặt nhìn nghiêng của Tưởng Khâm lạnh lùng như băng.

Thông tin tổng giám đốc của Thời Tinh Giải Trí khiêm cổ đông lớn nhất Cận Viêm đã bị cảnh sát bắt loan truyền khắp thành phố H trong chiều hôm đó.

Không thể không nói hành động lần này được giữ bí mật rất chắc chắn, trong giới giải trí những ai có chút quan hệ cũng đều hỏi thăm xem vì sao Cận Viêm bị bắt, nhưng không ai có thể biết được nguyên nhân chính. Có người nói hắn chỉ bị đưa đi hỗ trợ điều tra mà thôi, bản thân không có tội gì có người nói nhà họ Cận theo xã hội đen đã lâu rồi, không chừng lần này phải điều tra sổ kế toán, tài sản nhà họ Cận bị hủy hoại trong tay Cận Viêm…..

Tin đồn càng lan càng ác liệt, vài ngày sau khó nghe vô cùng. Trên mạng có người phỏng đoán là Cận Viêm ngủ với ngôi sao nữ nọ, cuối cùng “cha nuôi” của ả nổi trận lôi đình, sử dụng các mối quan hệ để bắt Cận Viêm những người khác đều cảm thấy ý kiến này hay nhất, đều cho rằng ngôi sao nữ nọ là kẻ gây tai họa, còn vị cha nuôi nào đó có thế lực chính trị rất lớn, nhà họ Cận phải làm thế nào mới có thể đối mặt với thất bại thảm hại trước mắt?

“Thất bại thảm hại,” Phương Nguyên cười lạnh, tiện tay ném máy tính bảng ra băng ghế sau xe.

Mấy hôm nay trong cục vừa bận rộn hỗn loạn không ngừng, Phương Nguyên đã mấy đêm rồi chưa về nhà nghỉ ngơi. Sáng nay họ mới mang chứng cứ liên quan đi giám định, sau đó phải đợi thêm một ngày, cuối cùng Phương Nguyên cũng có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Từ thang máy ở bãi đỗ xe, Phương Nguyên lên thẳng phía trên, không cho ai vào, đến tầng có căn hộ của mình mới ngừng lại.

Nhưng cửa thang máy vừa mở ra, hắn lập tức ngẩn ra.

—— Tưởng Khâm đang đứng trước cửa nhà hắn.

“……..Sao em lại đến đây?” Phương Nguyên sực nhớ ra mình chưa thay đồng phục, chẳng khác nào tự lột trần thân phận của mình trước mặt Tưởng Khâm, vẻ mặt không khỏi cứng ngắc.

“Em hơi lo,” Tưởng Khâm chậm rãi nói: “Đến tìm anh hỏi thăm tình hình.”

“Anh cũng không… Sao mặt em xanh xao quá vậy? Vào mau đi.”

Căn hộ đã lâu không được dọn dẹp, đối lập hoàn toàn với Tưởng Khâm sạch sẽ tinh tươm mà giản dị. Trên ghế sô pha có mấy gói mì ăn liền cỡ lớn, trên bàn nước còn có chén chưa rửa, từ phòng khách nhìn vào phòng ngủ sẽ thấy được quần áo bẩn trên sàn nhà, chăn mền không gấp lại, để lộn xộn trên giường.

Phương Nguyên mau chóng thay đồ thành áo thun quần jean, vốn định pha trà, nhưng nghĩ lại đổi thành sữa nóng.

“Uống một chút đi, cơ thể em sao rồi?”

Tưởng Khâm mặc áo sơ mi màu lam giản dị, mặt tái nhợt vì thiếu ngủ, nhìn qua thì có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn được chăm sóc tốt: “Cảm ơn, em khỏe lắm.”

Phương Nguyên nói: “Anh biết em muốn hỏi gì, Cận Viêm chỉ bị đưa vào phối hợp điều tra, bọn anh sẽ không để người trong sạch bị oan uổng….”

“Vậy chừng nào mới bắt đầu điều tra em?”

Phương Nguyên nghẹn lại: “—Em nói cái gì vậy?”

“Mối quan hệ của em với Thời Tinh Giải Trí anh là người rõ ràng nhất, vì sao chỉ điều tra Cận Viêm mà không điều tra em?”

Bỗng chốc Phương Nguyên không biết nói gì, một lúc sau chỉ có thể hàm hồ: “Lúc nào cần điều tra thì sẽ điều tra, anh không rõ lắm, thật ra chức vụ của anh cũng không lớn.”

Tưởng Khâm nở nụ cười, nói rất chậm nhưng cũng rất rõ ràng: “Vì anh đã nói trước với họ, rằng tôi không biết gì cả, có phải không?”

“………….”

“Anh cải trang thành cảnh sát dân sự, đi theo tôi giả vờ gặp lại, mời tôi đến nhà anh, dò hỏi về kế hoạch của Cận Viêm và các mối quan hệ cá nhân, mặt khác cũng thăm dò xem tôi đã nhúng sâu vào chuyện làm ăn của nhà họ Cận đến thế nào. Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành xuất sắc rồi, nhưng nhiệm vụ thứ hai anh không báo lại với cấp trên, chỉ đảm bảo rằng tôi trong sạch không can hệ gì, có phải thế không, Phương Nguyên?”

Trực giác Phương Nguyên muốn phủ nhận, nhưng bỗng nhiên Tưởng Khâm nghiêng người qua, cách nhau không đến một gang tay mà nhìn vào mắt hắn.

Con ngươi màu hổ phách của Tưởng Khâm cực kỳ trong suốt, ở khoảng cách gần như vậy, Phương Nguyên còn nhìn thấy được hình ảnh của mình hiện lên thấp thoáng.

Cảm giác này cực kỳ không tốt, tựa như bị gương rọi vào, không còn nơi ẩn thân.

“Anh lợi dụng quyền thế bảo vệ tôi, nhưng lại thù hằn Cận Viêm. Rõ ràng anh có thể để người khác, nhưng lại tự thân mình đi áp giải Cận Viêm. Phương Nguyên, anh thù hận Cận Viêm như vậy không chỉ vì anh là cảnh sát chứ?”

Phương Nguyên nói không thành lời, chỉ nhìn Tưởng Khâm nở nụ cười với mình: “Tôi muốn biết, anh bắt Cận Viêm vội vàng như vậy, suy cho cùng là vì sao?”

Đầu Phương Nguyên bỗng ong ong lên, cảm thấy trong lòng rối rắm không ngừng. Trong giây phút dường như hắn nghĩ Tưởng Khâm đã phát hiện rồi, nhưng lại phủ nhận suy đoán này, tự gạt mình rằng không thể được, rõ ràng hắn đã che giấu rất tốt cơ mà.

“Anh…. Anh chỉ là….”

“Phương Nguyên,” Tưởng Khâm nói, “Cận Viêm đang bị tạm giam, trước đây nếu anh không thể nói, bây giờ có thể nói được rồi.”

Trong ánh mắt anh dường như có ý mỉa mai, cũng có chút mờ ám. Phương Nguyên nhìn vào ánh mắt ấy, cảm thấy bản thân đã bị xem thấu rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương