Ly Hôn
-
Chương 36
Khi Cận Viêm đang ngồi trong tiệm trà chờ Tưởng Khâm thì lấy điện thoại ra gọi cho Quan Phong.
Từ trước đến nay Quan Phong nói chuyện qua điện thoại luôn luôn lời ít ý nhiều, nếu có thể chấm dứt cuộc trò chuyện trong mười giây tuyệt đối không kéo dài đến giây thứ mười một, giống như trong một giây đó di động có khả năng phóng xạ làm làn da hắn lão hóa thêm mười năm vậy. Nhưng sau mười giây họ bàn bạc chuyện làn ăn với nhau, vào giây thứ mười một, Cận Viêm nói mình vừa đến nhà Tưởng Khâm thưa chuyện, Quan Phong phá lệ nghe hắn kéo dài thêm năm phút, không hề có ý muốn ngắt cuộc gọi.
“Chuyện kế toán viên nhà cậu với Vệ Hồng không khác nhau lắm,” cuối cùng Quan Phong cũng nói, “Tôi thật không có ấn tượng tốt với cha mẹ Vệ Hồng, nói cậu nghe, đến giờ họ còn nghi ngờ đống quần áo nhà cửa của đạo diễn Đoàn thật ra đều là của Vệ Hồng mua hết, vì chuyện này mà ầm ĩ mấy lần.”
Suýt nữa Cận Viêm đã không thể hồi phục tinh thần.
“Nhưng mà về mặt này đạo diễn Đoàn ứng xử tốt hơn cậu nhiều, Vệ Hồng ra mắt cũng đã lâu, tiền kiếm ra được hơn một nửa đều bị người nhà tìm đủ mọi cớ moi móc, mà đạo diễn Đoàn còn chưa nói gì. Thật ra đạo diễn Đoàn được giáo dục rất tốt, đối xử với Vệ Hồng cũng không tệ, mẹ đạo diễn Đoàn còn nhận cậu ta làm con nuôi.”
Cận Viêm không chịu đựng được nữa lên tiếng: “Tôi nói cho anh hay, dù cha mẹ của Vệ Hồng có ghét bỏ thì cũng chỉ ghét bỏ mỗi mình đạo diễn Đoàn, với con mình thì không nhẫn tâm như vậy. Anh xem cha mẹ Tưởng Khâm không chỉ hận riêng tôi, mà thấy con mình là như thấy kẻ thù, chuyện này giống nhau sao? Năm xưa họ phản đối tôi với Tưởng Khâm còn có thể hiểu là họ quá yêu con mình sợ con theo tôi sẽ chịu khổ. Bây giờ chúng tôi sống với nhau hai mươi năm rồi, tên ngốc cũng biết vợ chồng sống với nhau hai mươi năm cũng đã hơn nửa cuộc đời, vậy mà họ còn ra lệnh cho Tưởng Khâm phải chia tay, anh nói xem sao họ có thể nhẫn tâm như vậy?”
Quan Phong kinh ngạc: “Trước đây cậu không như vậy à? Còn nói nhà họ Tưởng ỷ thế hiếp người, không tốt đẹp gì, hận đến nỗi không muốn Tưởng Khâm quay về nữa sao?”
“Này, tôi thấy cậu ấy thương tâm quá tôi không chịu nổi.”
“Vậy mà cũng không chịu được, nếu buộc phải gặp mặt thì cậu làm sao?” Ngữ khí Quan Phong bắt đầu chống đối: “Có biết nửa năm trước vì sao tôi không hợp tác với công ty Viễn Dương Cự Luân của Hongkong không?”
“Tôi nghe đạo diễn Đoàn nói những người như anh không bao giờ ăn mặc tử tế khi đàm phán….”
“À, cái đó cũng là một trong những nguyên nhân.” Quan Phong nói, “Nguyên nhân chính cũng là do Vệ Hồng bọn họ. Vốn là có một diễn viên thế thân nọ, đứa con cả của Viễn Dương Cự Luân và người này đang sống với nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Cuối cùng sau khi bị người nhà phát hiện, uy hiếp không được, đành bắt người này trói lại giết chết, còn lừa cha mẹ người ta là người ta đã ra nước ngoài —— cũng may Vệ Hồng dư thừa tinh thần trọng tình trọng nghĩa, trong bữa tiệc cưới của con họ năm ngoái, Vệ Hồng cũng được cầm thiệp mời, vừa thấy tên người kết hôn trên giấy liền vội xông lên đánh chết chú rể…. Nếu không có đạo diễn Đoàn đứng gần đấy thì mọi chuyện cũng không êm xuôi được như vậy.”
Cận Viêm ngạc nhiên: “Thì ra scandal Vệ Hồng đánh người năm ngoái là có thật à?”
“Ừm, thật đáng thương, nếu không bị Vệ Hồng đánh, chú rể kia đến giờ chắc còn chưa biết người yêu của mình đã chết. Sau đó hắn ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bây giờ không biết ở đâu. Thật ra tôi thấy, làm người như vậy nhu nhược quá, sao hắn không cắt cổ chết theo người yêu đi?”
Cận Viêm ngây ra không nói một lời.
“Tôi nghe Vệ Hồng kể chuyện này, liền dẫn người về, vẫn là không nên làm ăn với người nhà này thì hơn.” Quan Phong lắc đầu, nói tiếp: “Dù sao người nhà của kế toán viên không giết cậu, cùng lắm chỉ có chú Ba cậu ấy muốn tống cậu vào tù thôi, vậy nên nếu nhịn được thì nhịn đi. Có gì đến lễ đến tết lại mang kế toán viên về nhà khấu đầu, cha mẹ cậu ấy thích nhận thì nhận, không muốn nhận hai người cũng không ngại con mắt họ, không phải tốt hơn sao?”
Cận Viêm trầm mặc cả buổi mới nói: “Được, A Quan đại công tử, hiếm khi thấy anh nói nhiều thế, vậy kể thêm mấy thứ quà cáp động lòng người đi.”
“Đó là chuyện tôi khinh thường nên lấy ra dạy dỗ các cậu.” Quan Phong lạnh lùng nói: “Cậu nghe theo đi Cận tổng, sau này đòi tôi dạy tôi cũng không dạy cho đâu.”
Ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên, Hellen cung kính hỏi: “Quan tổng tôi mang đến rồi, bây giờ xử lý luôn sao?”
“Ừm, đây là cái gì?”
“Kem chống lão hóa, tôi thấy ngài nói chuyện điện thoại lâu quá nên tự chủ trương đi lấy cho ngài một hũ.”
“Để xuống.”
Cận Viêm: “…………….”
Vừa đúng lúc Tưởng Khâm đẩy cửa tiệm trà vào, sau khi nhìn quanh một vòng thì bước nhanh về bên này. Cận Viêm nói nhanh vào điện thoại một câu: “Tưởng Khâm đến rồi không nói nữa.” Sau đó tất bật cúp máy.
Nghe thấy tiếng bên kia như có như không, có vẻ Quan Phong cũng không muốn nói thêm điều gì.
Cận Viêm hắng giọng để thông cổ, thậm chí còn nâng tay lên sửa lại cà vạt. Tưởng Khâm đến trước mặt hắn, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã nghe hắn vội vàng nói: “Vợ ơi, chúng ta mang Lê Mông về nhà đi.”
Tưởng Khâm chỉ quay đầu qua nói với nhân viên: “Đống Đính Ô Long.”
Sau khi nhân viên xoay người bước đi, Tưởng Khâm mới quay đầu lại nhìn Cận Viêm, ánh mắt có hơi quái lạ.
Cận Viêm bỗng chốc căng thẳng: “Không phải em trách anh nói chuyện không tôn trọng bác trai bác gái đó chứ? Anh sẽ giải thích, vừa rồi đã được Quan Phong giảng giải một lúc, bây giờ lập tức về nhà em giải thích.”
“……..Ừ……” Tưởng Khâm nói mập mờ: “Không nói chuyện này vội.”
“Vậy em còn giận anh không? Anh thừa nhận có rất nhiều chuyện anh gạt em, vậy đi, nếu em đồng ý dù xảy ra chuyện gì cũng không ly hôn, anh sẽ không giấu diếm em bất kỳ chuyện gì, có được không?”
Cận Viêm thấy Tưởng Khâm không nói câu nào, chịu không được liền bốc hỏa: “Ôi em nói đi chứ, anh, anh sẽ đi ngay, ly hôn thật sự mất nửa cái mạng, xem như em thông cảm với anh không được sao?”
Lúc này đầu óc Tưởng Khâm vô cùng hỗn loạn, anh không biết phải nói về chuyện Lê Mông như thế nào. Tất cả các chức năng ngôn ngữ đã biến mất, cả những kỹ năng đàm phán, chiến thuật tâm lý đều không còn sử dụng được nữa.
Anh thấy Cận Viêm đang ra sức khẩn cầu, cuối cùng cũng theo quán tính nói một câu: “Chuyện của Lê Mông…. tôi đã biết rồi.”
—— Câu nói này quả thật vừa đơn giản vừa mộc mạc, nếu như là ở trên TV thì phần mở đầu rực rỡ hẳn là sẽ bị người xem ném cà chua vào.
Tưởng Khâm dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Tôi đưa Lê Mông đi làm xét nghiệm huyết thống, tuần trước đã có kết quả.”
Cận Viêm ngây ngốc ngồi tại chỗ, trong giây lát như mất cả chức năng ngôn ngữ.
“Lê Mông là con của tôi, vì sao không cho tôi biết?”
“…….”
“Anh không nghĩ sẽ có ngày bị tôi phát hiện sao?”
Bây giờ đổi lại là Cận Viêm hỗn loạn đầu óc.
Hắn nhìn Tưởng Khâm ngỡ ngàng, tay chân run lên, không thể động đậy. Lúc nhân viên mang trà ra cho Tưởng Khâm còn nhìn hắn lấy làm lạ.
“Tưởng Khâm………” Cận Viêm thì thào, “Anh….”
Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, trà còn đang nóng, vậy mà hắn uống vào rồi vội nuốt luôn, sau đó ngẩn người vài giây, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Khâm quỳ xuống!
May mà chỗ họ đang ngồi khuất sau bồn hoa, trái phải không có ai, chỉ có người nhân viên kia còn chưa đi khuất, ngoái đầu nhìn thì bị đả kích mạnh.
Tưởng Khâm vội vàng đứng dậy kéo Cận Viêm lên: “Anh điên rồi à, mau đứng lên!”
“Anh…. Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng vì vậy, em đừng vì vậy mà….. Tưởng Khâm, hãy nghe anh nói đã, em hãy nghe anh nói…..”
Tay Tưởng Khâm rất khỏe, nhất định kéo Cận Viêm đứng lên: “Tôi nghe anh! Nhưng anh đứng lên trước đi!”
Cận Viêm nói lộn xộn: “Em hãy nghe anh nói, anh…. Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao…..”
Hắn bị Tưởng Khâm đẩy xuống ghế, rồi đổ chén nước lạnh vào miệng, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, bắt lấy tay Tưởng Khâm nói tuyệt vọng: “Em không có cách nào tha thứ được cho anh có phải không?”
“Anh phải nói là vì sao trước đã! Tôi chưa nói là sẽ không tha thứ cho anh!”
“Anh nói, anh nói, anh nói hết.” Cận Viêm hít sâu mấy lần, vẫn nắm chặt tay Tưởng Khâm không buông, một lúc sau mới nghẹn ngào: “Năm ấy thụ tinh trong ống nghiệm, anh nói đã nói với bệnh viện là… anh không làm….”
Tưởng Khâm kinh ngạc: “Cho nên năm đó chỉ có mỗi tôi làm?”
“Phải… Đúng vậy, anh không muốn có con. Anh như thế này…. Anh cũng biết lúc đó mình không ra gì, con cái giống cha mẹ, lỡ như sinh con gái thì tốt, sinh ra con trai lại giống như anh thì biết làm sao?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Khâm nghe chính miệng Cận Viêm nói “Anh cũng biết anh không ra gì”, như thể đây là lần đầu quen biết người đàn ông này.
“Sau đó em thụ tinh trong ống nghiệm thành công, anh thật sự rất vui, vui như tết đến vậy…. Anh muốn có đứa con của em, trông giống như em hồi còn nhỏ. Khi đó anh đã để em chịu nhiều thiệt thòi, anh muốn bù đắp tất cả cho con em. Cha mẹ em không cần em, nhưng con em sẽ yêu gia đình mình nhất. Không phải con cái là sinh mệnh kéo dài của cha mẹ hay sao, sau này hai ta đều già cả chết đi, sinh mệnh em vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài….”
Yếu hầu Tưởng Khâm chua xót, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh thật mẹ nó hết thuốc chữa.”
Cận Viêm lấy tay che mắt lại, mãi mới có thể tiếp tục nói: “Anh không dám nói cho em biết, khi ấy cũng là bất đắc dĩ. Anh là tên đốn mạt không một xu dính túi, mà em chỉ cần trở về, là có một gia thế trình độ cao, chắc chắn sẽ tìm được một cô gái ở với em cả đời. Nếu em sinh con, còn quan tâm đến Lê Tiểu Mông nữa hay sao? Đến lúc đó anh gần đất xa trời, mà một nhà ba người của em ở bên nhau, thì Lê Tiểu Mông phải làm sao đây?”
“Đừng hỏi vì sao anh nghĩ xa như vậy, lúc ấy anh cũng không biết làm sao, cứ như người điên vậy, cả một thời gian dài nghĩ này nghĩ nọ, suy tính rất nhiều…. Về sau lại nghĩ vẫn là mình nên nuôi đứa bé này, anh nhất định sẽ cho nó những gì tốt đẹp nhất, nó chính là đứa con duy nhất của anh.”
Tưởng Khâm muốn nói anh đúng thật rất điên, nhưng không nén lại sự chua xót được, không thể nói thành lời.
“Hơn nữa chuyện tương lai không ai biết được, anh chỉ có thể chắc chắn cả đời này anh không rời xa em, nhưng không thể chắc chắn em không rời xa anh. Lỡ như em ra đi, chúng ta ly hôn, chắc chắn em sẽ đưa con mình đi theo, anh đây chẳng phải cả vợ lẫn con đều không còn? Anh sống còn ý nghĩa gì nữa? Anh chạy ngược chạy xuôi, sống còn ý nghĩa gì?!”
Tưởng Khâm như muốn nói gì, đột nhiên hai tay Cận Viêm đều nắm chặt tay anh, khuẩn thiết nói: “Bây giờ anh sẽ về giải thích với hai bác, em nói anh làm gì cũng được! Chuyện của Lê Mông là anh sai, anh biết lỗi rồi, đừng ly hôn nữa được không?”
Đôi mắt Tưởng Khâm hoe đỏ lên, mấy giây sau thở dài ra và nói: “Em không trách anh.”
Trong khoảnh khắc ấy Cận Viêm còn tưởng mình nghe nhầm.
“Cận Viêm…. Em chỉ cho anh một cơ hội. Hôm nay ngay tại đây, anh mang hết những chuyện gạt em bao năm qua nói hết, chỉ cần anh dám nói, bất kể là chuyện gì cũng được tha thứ. Nhưng rời khỏi đây rồi, nếu em phát hiện ra còn chuyện gì, bất kể là lớn hay nhỏ cũng không thể tha thứ được.”
Tưởng Khâm dừng một lúc, chậm rãi nói: “————– Anh nói đi.”
Từ lâu Cận Viêm đã biết bình thường Tưởng Khâm sẽ không quyết định gì, nhưng khi có chuyện xảy ra, anh đều có thể chống đỡ được.
Nhưng thái độ Tưởng Khâm hôm nay vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn hé miệng mấp máy hồi lâu mới có thể thừa nhận: “—- Chỉ cần anh nói, em có thể chấp nhận tất cả?”
Tưởng Khâm gật đầu trong im lặng.
Trong phút chốc Cận Viêm cũng không biết nói từ đâu, theo thói quen cầm chén trà lên uống, uống hết nửa chén lại nhai lá trà, nuốt mạnh xuống.
“Lúc anh bắt đầu buôn lậu, vốn là vì gia đình anh mà vận chuyển súng. Chắc khoảng bảy tám năm.”
“Sau lại cảm thấy súng đạn rất nguy hiểm, không thể dây vào được, lúc đó lại tình cờ quen với Quan Phong, bắt đầu sử dụng lộ tuyến và người của gia đình anh vận chuyển ngọc thạch. Bọn anh còn có tay trong ở Myanmar, hay mời chuyên gia đến xem ngọc, xem xong mới lấy hàng, lấy rồi dùng đá ngụy trang bên ngoài, thông qua địa đạo bí mật ở Quảng Tây đưa vào trong nước. Một số ngọc thạch hảo hạng ở Myanmar không được phép xuất khẩu, bọn anh cũng dùng cách này đưa vào trong nước.”
“Thật ra gia đình anh cũng có người cung cấp cho đường dây buôn lậu những người bảo vệ có vũ trang, gần đây anh cũng làm như thế, nhưng sau khi bị em nghi ngờ, trong lòng anh rất sợ hãi, liền rút hết người về, từ nay trở đi chỉ chuyên tâm vận chuyển, để Quan Phong nuôi mấy tên bắn tỉa hộ tống trên đường đi. Bọn anh ở tỉnh nào cũng có người, chỉ cần không làm gì quá đáng, mấy tên chính quyền cũng không quản.”
Cận Viêm hít vào một hơi, cúi đầu nói: “Thật ra tội buôn lậu sẽ bị xử án tử, nhưng dân không thấy quan không hay, giá ngọc thạch trên thị trường có thể giảm xuống, không như trước đây có tiền cũng không thể mua ngọc thạch hảo hạng, vậy nên những tên cấp cao cũng cảm thấy hạnh phúc. Cùng lắm là cũng có mấy tên hận bọn anh đến thấu xương, sở dĩ lần trước anh đặt vé đi Malaysia rồi mà lại không cho em đi vì nhận được thông báo có người muốn lấy mạng anh.”
Tưởng Khâm thở dài: “Anh thật là….”
“Anh biết trên đời này, người có thể nói anh đừng làm những chuyện này, người cùng anh đồng cam cộng khổ không từ, cũng chỉ có một mình em. Thật ra so với em, người nhà của anh không hẳn đã lo lắng cho anh —— những chuyện trong giới hắc đạo bình thường anh đều giải quyết, không phải gần đây họ đã gác kiếm hết rồi sao? Có ai ngu ngốc đâu?”
Tưởng Khâm khàn giọng trách cứ: “Biết rồi mà anh còn làm?”
Cận Viêm cười khổ một tiếng, nói: “Ban đầu anh nghĩ, kiếm được chút ít lời lãi sẽ thôi, chỉ cần giải quyết kinh tế khó khăn trước mắt là bỏ ngay. Nhưng ai cũng có tham vọng, có được nhiều lời thì muốn có nhiều lời hơn, có nhiều lời hơn rồi thì muốn có cả thiên hạ, huống chi kiếm tiền dễ dàng như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Được thưởng thức hương vị miếng bánh từ trên trời rơi xuống, em có thể không chờ nó rơi xuống nữa hay không?”
Câu này có tình có lý, Tưởng Khâm chỉ biết thở dài.
“Chờ anh nghĩ đã đến lúc phải từ bỏ, đã có rất nhiều anh em theo anh, người trong nhà cũng phụ thuộc vào anh, anh muốn buông cũng không buông được. Tính em thì ương bướng, nói chuyện này với em khác nào chờ chia tay, vậy nên anh không dám nói, nghĩ thầm là chờ một ngày có thể thoát khỏi con đường này hoàn toàn sẽ nói với em. Kết quả năm này qua năm nọ, năm nọ qua năm kia, cuối cùng cũng bị em phát hiện.”
Cận Viêm lắc đầu, nói chua xót: “Nói dối giống như một quả bóng tuyết, càng lăn càng lớn, càng lớn lại càng không lấy lại được. Vì lỡ nói dối một lần, lại phải nói dối thêm nữa để che đậy lại. Cuối cùng giữa chúng ta chỉ toàn là dối trá, ngay cả bản thân anh cũng không có dũng khí đứng trước gương soi lại mình.”
Hắn úp tay vào mặt, so với khi bình thường thì giống như hai người hoàn toàn khác biệt, thậm chí có phần đáng thương.
Tưởng Khâm nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cận Viêm…..”
“Anh cũng không biết em có giận hay không, có thể hôm nay em nói em tha thứ, nhưng một ngày nào đó nghĩ lại em sẽ không tha thứ được…. Anh thật sự không có cách nào khác, em nghĩ xem nếu em với Lê Mông rời xa anh, anh dù có núi vàng núi bạc, về sau biết để làm gì? Đừng nói sau này sẽ có người nguyện theo anh, bọn họ không vì tiền bạc cũng vì danh lợi, có ai thật lòng? Nếu anh không cho họ bất cứ thứ gì, biết đâu có ngày bị họ bỏ độc cho ăn….”
Cận Viêm như vừa trút được gánh nặng, đột nhiên bả vai hõm xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Khâm từ bên đối diện cúi người qua bên này, trao hắn một cái ôm.
“……….Tưởng Khâm………….”
“Cho dù trước đây anh nói thật với em, em cũng sẽ không chia tay với anh.” Tưởng Khâm dừng lại trên bả vai hắn một lúc, lại nói: “So với những chuyện anh làm thì em không thể chịu đựng được việc anh dối em.”
Từ góc độ này Cận Viêm có thể thấy được áo Tưởng Khâm kề sát má mình, chất vải mềm mại màu tro tàn, không biết vì sao có một mảng tối màu.
Mãi một lúc sau Cận Viêm mới ý thực được, đó là nước mắt của mình.
“Chúng ta về nhà của em trước đi, anh hãy thành thật nhận lỗi sai với ba mẹ, sau đó chúng ta về thành phố S, chờ ba mẹ có thể chấp nhận được. Chuyện làm ăn của anh, bây giờ không thể từ bỏ ngay được, chúng ta từ từ cắt đứt từng bước.”
Trong khoảnh khắc ấy Cận Viêm cảm thấy dường như những gánh nặng bao năm vác trên lưng bỗng chốc biến mất, tuy rằng con đường trước mắt còn nhiều gian nguy, không có gì có được dễ dàng.
Tựa như hắn đang ở trong một bụi toàn gai, muốn chạy nhưng không chạy ra được, muốn kêu cứu lại không dám kêu cứu, cho đến khi hắn gần như rơi xuống vực, bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra kéo hắn lại. Chỉ cần hắn đi theo sự hướng dẫn của đối phương, chắc chắn sẽ có thể đi ra khỏi bụi gai của sự tin tưởng, giống như trời băng đất tuyết bỗng nhiên có ánh mặt trời, ấm áp đến nỗi khiến cả người run rẩy.
“Chúng ta đi.” Tưởng Khâm vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh lau sạch mắt đi, đừng để người ngoài xem thường.”
Cận Viêm thuận tay lau khóe mắt, nâng chén trà lên uống cạn một hơi. Tưởng Khâm thanh toán xong, quay lại vẫy tay bảo hắn cùng đi với mình.
Hai người sánh vai nhau đi ra tiệm trà, lúc này bầu trời đã đen kịt, Tưởng Khâm gọi điện đến một khách sạn trước, sau đó giải thích với Cận Viêm rằng: “Về nhà em gặp ba mẹ trước, nếu họ vẫn không thể chấp nhận, ít ra anh còn có chỗ ngủ qua đêm.”
Thậm chí anh không cần hỏi cũng biết Cận Viêm xuống máy may xong là đến thẳng nhà mình, không đến khách sạn.
Cận Viêm biết anh làm gì cũng chu toàn, liền gật đầu tin tưởng.
Tưởng Khâm đứng trên bậc thang nhìn hắn, còn như muốn dặn dò gì, thì vẻ mặt biến sắc, nói cũng không kịp nói, lập tức đẩy mạnh Cận Viêm ra!
Cùng lúc đó có tiếng nổ “bùm”, Cận Viêm bị ngã xuống mặt đất, đứng dậy quay về phía âm thanh vừa phát ra, bỗng sắc mặt thay đổi: “Chạy mau!”
Có một đám người tụ tập phía bên kia đường, đầu sỏ là một tên cầm súng, còn lại cầm dao, dường như là những tên Campuchia đã từng giúp họ Cận giao dịch với bọn buôn lậu, đang hùng hổ đuổi sang bên này!
Tưởng Khâm bình tĩnh nói: “Đi theo em, em có xe!”, sau đó kéo Cận Viêm theo. Ngay lúc này lại thêm một tiếng súng vang lên, những người đi đường phát ra tiếng thét chói tai, một viên đạn bắn trúng cửa kính tiệm trà khiến những mảnh thủy tinh vỡ vụn, thật sự hỗn loạn vô cùng!
“Bên này!” Tưởng Khâm nhấn đầu Cận Viêm xuống, từ vị trí phó lái nhảy sang vị trí lái xe, cũng vì đang cấp bách nên chưa phân công ai lái, Tưởng Khâm ngồi vào lập tức giữ vô lăng, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt, ô tô chạy như tên lửa trốn ra ngoài!”
Từ trước đến nay Quan Phong nói chuyện qua điện thoại luôn luôn lời ít ý nhiều, nếu có thể chấm dứt cuộc trò chuyện trong mười giây tuyệt đối không kéo dài đến giây thứ mười một, giống như trong một giây đó di động có khả năng phóng xạ làm làn da hắn lão hóa thêm mười năm vậy. Nhưng sau mười giây họ bàn bạc chuyện làn ăn với nhau, vào giây thứ mười một, Cận Viêm nói mình vừa đến nhà Tưởng Khâm thưa chuyện, Quan Phong phá lệ nghe hắn kéo dài thêm năm phút, không hề có ý muốn ngắt cuộc gọi.
“Chuyện kế toán viên nhà cậu với Vệ Hồng không khác nhau lắm,” cuối cùng Quan Phong cũng nói, “Tôi thật không có ấn tượng tốt với cha mẹ Vệ Hồng, nói cậu nghe, đến giờ họ còn nghi ngờ đống quần áo nhà cửa của đạo diễn Đoàn thật ra đều là của Vệ Hồng mua hết, vì chuyện này mà ầm ĩ mấy lần.”
Suýt nữa Cận Viêm đã không thể hồi phục tinh thần.
“Nhưng mà về mặt này đạo diễn Đoàn ứng xử tốt hơn cậu nhiều, Vệ Hồng ra mắt cũng đã lâu, tiền kiếm ra được hơn một nửa đều bị người nhà tìm đủ mọi cớ moi móc, mà đạo diễn Đoàn còn chưa nói gì. Thật ra đạo diễn Đoàn được giáo dục rất tốt, đối xử với Vệ Hồng cũng không tệ, mẹ đạo diễn Đoàn còn nhận cậu ta làm con nuôi.”
Cận Viêm không chịu đựng được nữa lên tiếng: “Tôi nói cho anh hay, dù cha mẹ của Vệ Hồng có ghét bỏ thì cũng chỉ ghét bỏ mỗi mình đạo diễn Đoàn, với con mình thì không nhẫn tâm như vậy. Anh xem cha mẹ Tưởng Khâm không chỉ hận riêng tôi, mà thấy con mình là như thấy kẻ thù, chuyện này giống nhau sao? Năm xưa họ phản đối tôi với Tưởng Khâm còn có thể hiểu là họ quá yêu con mình sợ con theo tôi sẽ chịu khổ. Bây giờ chúng tôi sống với nhau hai mươi năm rồi, tên ngốc cũng biết vợ chồng sống với nhau hai mươi năm cũng đã hơn nửa cuộc đời, vậy mà họ còn ra lệnh cho Tưởng Khâm phải chia tay, anh nói xem sao họ có thể nhẫn tâm như vậy?”
Quan Phong kinh ngạc: “Trước đây cậu không như vậy à? Còn nói nhà họ Tưởng ỷ thế hiếp người, không tốt đẹp gì, hận đến nỗi không muốn Tưởng Khâm quay về nữa sao?”
“Này, tôi thấy cậu ấy thương tâm quá tôi không chịu nổi.”
“Vậy mà cũng không chịu được, nếu buộc phải gặp mặt thì cậu làm sao?” Ngữ khí Quan Phong bắt đầu chống đối: “Có biết nửa năm trước vì sao tôi không hợp tác với công ty Viễn Dương Cự Luân của Hongkong không?”
“Tôi nghe đạo diễn Đoàn nói những người như anh không bao giờ ăn mặc tử tế khi đàm phán….”
“À, cái đó cũng là một trong những nguyên nhân.” Quan Phong nói, “Nguyên nhân chính cũng là do Vệ Hồng bọn họ. Vốn là có một diễn viên thế thân nọ, đứa con cả của Viễn Dương Cự Luân và người này đang sống với nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Cuối cùng sau khi bị người nhà phát hiện, uy hiếp không được, đành bắt người này trói lại giết chết, còn lừa cha mẹ người ta là người ta đã ra nước ngoài —— cũng may Vệ Hồng dư thừa tinh thần trọng tình trọng nghĩa, trong bữa tiệc cưới của con họ năm ngoái, Vệ Hồng cũng được cầm thiệp mời, vừa thấy tên người kết hôn trên giấy liền vội xông lên đánh chết chú rể…. Nếu không có đạo diễn Đoàn đứng gần đấy thì mọi chuyện cũng không êm xuôi được như vậy.”
Cận Viêm ngạc nhiên: “Thì ra scandal Vệ Hồng đánh người năm ngoái là có thật à?”
“Ừm, thật đáng thương, nếu không bị Vệ Hồng đánh, chú rể kia đến giờ chắc còn chưa biết người yêu của mình đã chết. Sau đó hắn ta đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bây giờ không biết ở đâu. Thật ra tôi thấy, làm người như vậy nhu nhược quá, sao hắn không cắt cổ chết theo người yêu đi?”
Cận Viêm ngây ra không nói một lời.
“Tôi nghe Vệ Hồng kể chuyện này, liền dẫn người về, vẫn là không nên làm ăn với người nhà này thì hơn.” Quan Phong lắc đầu, nói tiếp: “Dù sao người nhà của kế toán viên không giết cậu, cùng lắm chỉ có chú Ba cậu ấy muốn tống cậu vào tù thôi, vậy nên nếu nhịn được thì nhịn đi. Có gì đến lễ đến tết lại mang kế toán viên về nhà khấu đầu, cha mẹ cậu ấy thích nhận thì nhận, không muốn nhận hai người cũng không ngại con mắt họ, không phải tốt hơn sao?”
Cận Viêm trầm mặc cả buổi mới nói: “Được, A Quan đại công tử, hiếm khi thấy anh nói nhiều thế, vậy kể thêm mấy thứ quà cáp động lòng người đi.”
“Đó là chuyện tôi khinh thường nên lấy ra dạy dỗ các cậu.” Quan Phong lạnh lùng nói: “Cậu nghe theo đi Cận tổng, sau này đòi tôi dạy tôi cũng không dạy cho đâu.”
Ngay sau đó có tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên, Hellen cung kính hỏi: “Quan tổng tôi mang đến rồi, bây giờ xử lý luôn sao?”
“Ừm, đây là cái gì?”
“Kem chống lão hóa, tôi thấy ngài nói chuyện điện thoại lâu quá nên tự chủ trương đi lấy cho ngài một hũ.”
“Để xuống.”
Cận Viêm: “…………….”
Vừa đúng lúc Tưởng Khâm đẩy cửa tiệm trà vào, sau khi nhìn quanh một vòng thì bước nhanh về bên này. Cận Viêm nói nhanh vào điện thoại một câu: “Tưởng Khâm đến rồi không nói nữa.” Sau đó tất bật cúp máy.
Nghe thấy tiếng bên kia như có như không, có vẻ Quan Phong cũng không muốn nói thêm điều gì.
Cận Viêm hắng giọng để thông cổ, thậm chí còn nâng tay lên sửa lại cà vạt. Tưởng Khâm đến trước mặt hắn, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã nghe hắn vội vàng nói: “Vợ ơi, chúng ta mang Lê Mông về nhà đi.”
Tưởng Khâm chỉ quay đầu qua nói với nhân viên: “Đống Đính Ô Long.”
Sau khi nhân viên xoay người bước đi, Tưởng Khâm mới quay đầu lại nhìn Cận Viêm, ánh mắt có hơi quái lạ.
Cận Viêm bỗng chốc căng thẳng: “Không phải em trách anh nói chuyện không tôn trọng bác trai bác gái đó chứ? Anh sẽ giải thích, vừa rồi đã được Quan Phong giảng giải một lúc, bây giờ lập tức về nhà em giải thích.”
“……..Ừ……” Tưởng Khâm nói mập mờ: “Không nói chuyện này vội.”
“Vậy em còn giận anh không? Anh thừa nhận có rất nhiều chuyện anh gạt em, vậy đi, nếu em đồng ý dù xảy ra chuyện gì cũng không ly hôn, anh sẽ không giấu diếm em bất kỳ chuyện gì, có được không?”
Cận Viêm thấy Tưởng Khâm không nói câu nào, chịu không được liền bốc hỏa: “Ôi em nói đi chứ, anh, anh sẽ đi ngay, ly hôn thật sự mất nửa cái mạng, xem như em thông cảm với anh không được sao?”
Lúc này đầu óc Tưởng Khâm vô cùng hỗn loạn, anh không biết phải nói về chuyện Lê Mông như thế nào. Tất cả các chức năng ngôn ngữ đã biến mất, cả những kỹ năng đàm phán, chiến thuật tâm lý đều không còn sử dụng được nữa.
Anh thấy Cận Viêm đang ra sức khẩn cầu, cuối cùng cũng theo quán tính nói một câu: “Chuyện của Lê Mông…. tôi đã biết rồi.”
—— Câu nói này quả thật vừa đơn giản vừa mộc mạc, nếu như là ở trên TV thì phần mở đầu rực rỡ hẳn là sẽ bị người xem ném cà chua vào.
Tưởng Khâm dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Tôi đưa Lê Mông đi làm xét nghiệm huyết thống, tuần trước đã có kết quả.”
Cận Viêm ngây ngốc ngồi tại chỗ, trong giây lát như mất cả chức năng ngôn ngữ.
“Lê Mông là con của tôi, vì sao không cho tôi biết?”
“…….”
“Anh không nghĩ sẽ có ngày bị tôi phát hiện sao?”
Bây giờ đổi lại là Cận Viêm hỗn loạn đầu óc.
Hắn nhìn Tưởng Khâm ngỡ ngàng, tay chân run lên, không thể động đậy. Lúc nhân viên mang trà ra cho Tưởng Khâm còn nhìn hắn lấy làm lạ.
“Tưởng Khâm………” Cận Viêm thì thào, “Anh….”
Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, trà còn đang nóng, vậy mà hắn uống vào rồi vội nuốt luôn, sau đó ngẩn người vài giây, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng Khâm quỳ xuống!
May mà chỗ họ đang ngồi khuất sau bồn hoa, trái phải không có ai, chỉ có người nhân viên kia còn chưa đi khuất, ngoái đầu nhìn thì bị đả kích mạnh.
Tưởng Khâm vội vàng đứng dậy kéo Cận Viêm lên: “Anh điên rồi à, mau đứng lên!”
“Anh…. Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng vì vậy, em đừng vì vậy mà….. Tưởng Khâm, hãy nghe anh nói đã, em hãy nghe anh nói…..”
Tay Tưởng Khâm rất khỏe, nhất định kéo Cận Viêm đứng lên: “Tôi nghe anh! Nhưng anh đứng lên trước đi!”
Cận Viêm nói lộn xộn: “Em hãy nghe anh nói, anh…. Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao…..”
Hắn bị Tưởng Khâm đẩy xuống ghế, rồi đổ chén nước lạnh vào miệng, một lúc sau mới khôi phục tinh thần, bắt lấy tay Tưởng Khâm nói tuyệt vọng: “Em không có cách nào tha thứ được cho anh có phải không?”
“Anh phải nói là vì sao trước đã! Tôi chưa nói là sẽ không tha thứ cho anh!”
“Anh nói, anh nói, anh nói hết.” Cận Viêm hít sâu mấy lần, vẫn nắm chặt tay Tưởng Khâm không buông, một lúc sau mới nghẹn ngào: “Năm ấy thụ tinh trong ống nghiệm, anh nói đã nói với bệnh viện là… anh không làm….”
Tưởng Khâm kinh ngạc: “Cho nên năm đó chỉ có mỗi tôi làm?”
“Phải… Đúng vậy, anh không muốn có con. Anh như thế này…. Anh cũng biết lúc đó mình không ra gì, con cái giống cha mẹ, lỡ như sinh con gái thì tốt, sinh ra con trai lại giống như anh thì biết làm sao?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Khâm nghe chính miệng Cận Viêm nói “Anh cũng biết anh không ra gì”, như thể đây là lần đầu quen biết người đàn ông này.
“Sau đó em thụ tinh trong ống nghiệm thành công, anh thật sự rất vui, vui như tết đến vậy…. Anh muốn có đứa con của em, trông giống như em hồi còn nhỏ. Khi đó anh đã để em chịu nhiều thiệt thòi, anh muốn bù đắp tất cả cho con em. Cha mẹ em không cần em, nhưng con em sẽ yêu gia đình mình nhất. Không phải con cái là sinh mệnh kéo dài của cha mẹ hay sao, sau này hai ta đều già cả chết đi, sinh mệnh em vẫn còn có thể tiếp tục kéo dài….”
Yếu hầu Tưởng Khâm chua xót, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh thật mẹ nó hết thuốc chữa.”
Cận Viêm lấy tay che mắt lại, mãi mới có thể tiếp tục nói: “Anh không dám nói cho em biết, khi ấy cũng là bất đắc dĩ. Anh là tên đốn mạt không một xu dính túi, mà em chỉ cần trở về, là có một gia thế trình độ cao, chắc chắn sẽ tìm được một cô gái ở với em cả đời. Nếu em sinh con, còn quan tâm đến Lê Tiểu Mông nữa hay sao? Đến lúc đó anh gần đất xa trời, mà một nhà ba người của em ở bên nhau, thì Lê Tiểu Mông phải làm sao đây?”
“Đừng hỏi vì sao anh nghĩ xa như vậy, lúc ấy anh cũng không biết làm sao, cứ như người điên vậy, cả một thời gian dài nghĩ này nghĩ nọ, suy tính rất nhiều…. Về sau lại nghĩ vẫn là mình nên nuôi đứa bé này, anh nhất định sẽ cho nó những gì tốt đẹp nhất, nó chính là đứa con duy nhất của anh.”
Tưởng Khâm muốn nói anh đúng thật rất điên, nhưng không nén lại sự chua xót được, không thể nói thành lời.
“Hơn nữa chuyện tương lai không ai biết được, anh chỉ có thể chắc chắn cả đời này anh không rời xa em, nhưng không thể chắc chắn em không rời xa anh. Lỡ như em ra đi, chúng ta ly hôn, chắc chắn em sẽ đưa con mình đi theo, anh đây chẳng phải cả vợ lẫn con đều không còn? Anh sống còn ý nghĩa gì nữa? Anh chạy ngược chạy xuôi, sống còn ý nghĩa gì?!”
Tưởng Khâm như muốn nói gì, đột nhiên hai tay Cận Viêm đều nắm chặt tay anh, khuẩn thiết nói: “Bây giờ anh sẽ về giải thích với hai bác, em nói anh làm gì cũng được! Chuyện của Lê Mông là anh sai, anh biết lỗi rồi, đừng ly hôn nữa được không?”
Đôi mắt Tưởng Khâm hoe đỏ lên, mấy giây sau thở dài ra và nói: “Em không trách anh.”
Trong khoảnh khắc ấy Cận Viêm còn tưởng mình nghe nhầm.
“Cận Viêm…. Em chỉ cho anh một cơ hội. Hôm nay ngay tại đây, anh mang hết những chuyện gạt em bao năm qua nói hết, chỉ cần anh dám nói, bất kể là chuyện gì cũng được tha thứ. Nhưng rời khỏi đây rồi, nếu em phát hiện ra còn chuyện gì, bất kể là lớn hay nhỏ cũng không thể tha thứ được.”
Tưởng Khâm dừng một lúc, chậm rãi nói: “————– Anh nói đi.”
Từ lâu Cận Viêm đã biết bình thường Tưởng Khâm sẽ không quyết định gì, nhưng khi có chuyện xảy ra, anh đều có thể chống đỡ được.
Nhưng thái độ Tưởng Khâm hôm nay vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn hé miệng mấp máy hồi lâu mới có thể thừa nhận: “—- Chỉ cần anh nói, em có thể chấp nhận tất cả?”
Tưởng Khâm gật đầu trong im lặng.
Trong phút chốc Cận Viêm cũng không biết nói từ đâu, theo thói quen cầm chén trà lên uống, uống hết nửa chén lại nhai lá trà, nuốt mạnh xuống.
“Lúc anh bắt đầu buôn lậu, vốn là vì gia đình anh mà vận chuyển súng. Chắc khoảng bảy tám năm.”
“Sau lại cảm thấy súng đạn rất nguy hiểm, không thể dây vào được, lúc đó lại tình cờ quen với Quan Phong, bắt đầu sử dụng lộ tuyến và người của gia đình anh vận chuyển ngọc thạch. Bọn anh còn có tay trong ở Myanmar, hay mời chuyên gia đến xem ngọc, xem xong mới lấy hàng, lấy rồi dùng đá ngụy trang bên ngoài, thông qua địa đạo bí mật ở Quảng Tây đưa vào trong nước. Một số ngọc thạch hảo hạng ở Myanmar không được phép xuất khẩu, bọn anh cũng dùng cách này đưa vào trong nước.”
“Thật ra gia đình anh cũng có người cung cấp cho đường dây buôn lậu những người bảo vệ có vũ trang, gần đây anh cũng làm như thế, nhưng sau khi bị em nghi ngờ, trong lòng anh rất sợ hãi, liền rút hết người về, từ nay trở đi chỉ chuyên tâm vận chuyển, để Quan Phong nuôi mấy tên bắn tỉa hộ tống trên đường đi. Bọn anh ở tỉnh nào cũng có người, chỉ cần không làm gì quá đáng, mấy tên chính quyền cũng không quản.”
Cận Viêm hít vào một hơi, cúi đầu nói: “Thật ra tội buôn lậu sẽ bị xử án tử, nhưng dân không thấy quan không hay, giá ngọc thạch trên thị trường có thể giảm xuống, không như trước đây có tiền cũng không thể mua ngọc thạch hảo hạng, vậy nên những tên cấp cao cũng cảm thấy hạnh phúc. Cùng lắm là cũng có mấy tên hận bọn anh đến thấu xương, sở dĩ lần trước anh đặt vé đi Malaysia rồi mà lại không cho em đi vì nhận được thông báo có người muốn lấy mạng anh.”
Tưởng Khâm thở dài: “Anh thật là….”
“Anh biết trên đời này, người có thể nói anh đừng làm những chuyện này, người cùng anh đồng cam cộng khổ không từ, cũng chỉ có một mình em. Thật ra so với em, người nhà của anh không hẳn đã lo lắng cho anh —— những chuyện trong giới hắc đạo bình thường anh đều giải quyết, không phải gần đây họ đã gác kiếm hết rồi sao? Có ai ngu ngốc đâu?”
Tưởng Khâm khàn giọng trách cứ: “Biết rồi mà anh còn làm?”
Cận Viêm cười khổ một tiếng, nói: “Ban đầu anh nghĩ, kiếm được chút ít lời lãi sẽ thôi, chỉ cần giải quyết kinh tế khó khăn trước mắt là bỏ ngay. Nhưng ai cũng có tham vọng, có được nhiều lời thì muốn có nhiều lời hơn, có nhiều lời hơn rồi thì muốn có cả thiên hạ, huống chi kiếm tiền dễ dàng như vậy, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ? Được thưởng thức hương vị miếng bánh từ trên trời rơi xuống, em có thể không chờ nó rơi xuống nữa hay không?”
Câu này có tình có lý, Tưởng Khâm chỉ biết thở dài.
“Chờ anh nghĩ đã đến lúc phải từ bỏ, đã có rất nhiều anh em theo anh, người trong nhà cũng phụ thuộc vào anh, anh muốn buông cũng không buông được. Tính em thì ương bướng, nói chuyện này với em khác nào chờ chia tay, vậy nên anh không dám nói, nghĩ thầm là chờ một ngày có thể thoát khỏi con đường này hoàn toàn sẽ nói với em. Kết quả năm này qua năm nọ, năm nọ qua năm kia, cuối cùng cũng bị em phát hiện.”
Cận Viêm lắc đầu, nói chua xót: “Nói dối giống như một quả bóng tuyết, càng lăn càng lớn, càng lớn lại càng không lấy lại được. Vì lỡ nói dối một lần, lại phải nói dối thêm nữa để che đậy lại. Cuối cùng giữa chúng ta chỉ toàn là dối trá, ngay cả bản thân anh cũng không có dũng khí đứng trước gương soi lại mình.”
Hắn úp tay vào mặt, so với khi bình thường thì giống như hai người hoàn toàn khác biệt, thậm chí có phần đáng thương.
Tưởng Khâm nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cận Viêm…..”
“Anh cũng không biết em có giận hay không, có thể hôm nay em nói em tha thứ, nhưng một ngày nào đó nghĩ lại em sẽ không tha thứ được…. Anh thật sự không có cách nào khác, em nghĩ xem nếu em với Lê Mông rời xa anh, anh dù có núi vàng núi bạc, về sau biết để làm gì? Đừng nói sau này sẽ có người nguyện theo anh, bọn họ không vì tiền bạc cũng vì danh lợi, có ai thật lòng? Nếu anh không cho họ bất cứ thứ gì, biết đâu có ngày bị họ bỏ độc cho ăn….”
Cận Viêm như vừa trút được gánh nặng, đột nhiên bả vai hõm xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Khâm từ bên đối diện cúi người qua bên này, trao hắn một cái ôm.
“……….Tưởng Khâm………….”
“Cho dù trước đây anh nói thật với em, em cũng sẽ không chia tay với anh.” Tưởng Khâm dừng lại trên bả vai hắn một lúc, lại nói: “So với những chuyện anh làm thì em không thể chịu đựng được việc anh dối em.”
Từ góc độ này Cận Viêm có thể thấy được áo Tưởng Khâm kề sát má mình, chất vải mềm mại màu tro tàn, không biết vì sao có một mảng tối màu.
Mãi một lúc sau Cận Viêm mới ý thực được, đó là nước mắt của mình.
“Chúng ta về nhà của em trước đi, anh hãy thành thật nhận lỗi sai với ba mẹ, sau đó chúng ta về thành phố S, chờ ba mẹ có thể chấp nhận được. Chuyện làm ăn của anh, bây giờ không thể từ bỏ ngay được, chúng ta từ từ cắt đứt từng bước.”
Trong khoảnh khắc ấy Cận Viêm cảm thấy dường như những gánh nặng bao năm vác trên lưng bỗng chốc biến mất, tuy rằng con đường trước mắt còn nhiều gian nguy, không có gì có được dễ dàng.
Tựa như hắn đang ở trong một bụi toàn gai, muốn chạy nhưng không chạy ra được, muốn kêu cứu lại không dám kêu cứu, cho đến khi hắn gần như rơi xuống vực, bỗng nhiên có một bàn tay chìa ra kéo hắn lại. Chỉ cần hắn đi theo sự hướng dẫn của đối phương, chắc chắn sẽ có thể đi ra khỏi bụi gai của sự tin tưởng, giống như trời băng đất tuyết bỗng nhiên có ánh mặt trời, ấm áp đến nỗi khiến cả người run rẩy.
“Chúng ta đi.” Tưởng Khâm vỗ lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Anh lau sạch mắt đi, đừng để người ngoài xem thường.”
Cận Viêm thuận tay lau khóe mắt, nâng chén trà lên uống cạn một hơi. Tưởng Khâm thanh toán xong, quay lại vẫy tay bảo hắn cùng đi với mình.
Hai người sánh vai nhau đi ra tiệm trà, lúc này bầu trời đã đen kịt, Tưởng Khâm gọi điện đến một khách sạn trước, sau đó giải thích với Cận Viêm rằng: “Về nhà em gặp ba mẹ trước, nếu họ vẫn không thể chấp nhận, ít ra anh còn có chỗ ngủ qua đêm.”
Thậm chí anh không cần hỏi cũng biết Cận Viêm xuống máy may xong là đến thẳng nhà mình, không đến khách sạn.
Cận Viêm biết anh làm gì cũng chu toàn, liền gật đầu tin tưởng.
Tưởng Khâm đứng trên bậc thang nhìn hắn, còn như muốn dặn dò gì, thì vẻ mặt biến sắc, nói cũng không kịp nói, lập tức đẩy mạnh Cận Viêm ra!
Cùng lúc đó có tiếng nổ “bùm”, Cận Viêm bị ngã xuống mặt đất, đứng dậy quay về phía âm thanh vừa phát ra, bỗng sắc mặt thay đổi: “Chạy mau!”
Có một đám người tụ tập phía bên kia đường, đầu sỏ là một tên cầm súng, còn lại cầm dao, dường như là những tên Campuchia đã từng giúp họ Cận giao dịch với bọn buôn lậu, đang hùng hổ đuổi sang bên này!
Tưởng Khâm bình tĩnh nói: “Đi theo em, em có xe!”, sau đó kéo Cận Viêm theo. Ngay lúc này lại thêm một tiếng súng vang lên, những người đi đường phát ra tiếng thét chói tai, một viên đạn bắn trúng cửa kính tiệm trà khiến những mảnh thủy tinh vỡ vụn, thật sự hỗn loạn vô cùng!
“Bên này!” Tưởng Khâm nhấn đầu Cận Viêm xuống, từ vị trí phó lái nhảy sang vị trí lái xe, cũng vì đang cấp bách nên chưa phân công ai lái, Tưởng Khâm ngồi vào lập tức giữ vô lăng, ngay cả dây an toàn cũng không kịp thắt, ô tô chạy như tên lửa trốn ra ngoài!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook