Ly Hôn
-
Chương 30
Cận Viêm vốn tưởng là, nếu ở với nhau trong cùng một phòng thì chuyện đồng sàng cũng là điều hiển nhiên. Ai ngờ sự thật đã khiến hắn máu chảy thành sông: Tưởng Khâm là loại người xuống giường liền trở mặt.
Lúc bị ánh nắng ban mai chiếu vào đánh thức, hắn phát hiện ra nửa phần giường to lớn bên cạnh trống rỗng, Tưởng Khâm vẫn mặc áo choàng tắm hôm qua, cuộn người trên ghế xếp ngoài ban công. Dù ban công được phủ kính toàn bộ nhưng thời tiết bên ngoài không lúc nào ấm áp, Cận Viêm nắm lấy một tay anh, hoàn toàn lạnh lẽo.
Cận Viêm suýt vì đau lòng quá độ mà chết tươi, liền ôm Tưởng Khâm lên giường bọc chăn lại, nước mắt nước mũi xụt xịt nói vợ ơi cho dù em có giận anh cũng đừng lấy bản thân mình ra trút giận chứ, chồng em vừa mới chăm cho mũm mĩm mà…
Tưởng Khâm vừa bực vừa tức, trở người mặc kệ hắn.
Cuối cùng Cận Viêm trông anh ngủ nửa giờ, sau đó bắt đầu đến bữa sáng. Tưởng Khâm ngủ rồi lại ngủ, ra ngoài đi ăn trong tinh thần sảng khoái. Cận Viêm bám sau anh như nàng dâu mới về, chỉ sợ lơ là một chút là vợ mình sẽ về nhà mẹ đẻ.
Thời điểm này trong suối nước nóng không còn bao ngời, lúc họ đi ngang vườn hoa thì tình cờ gặp Quan Phong và Đoàn Hàn Chi, cả hai đều mặc áo choàng tắm đi đến suối nước nóng.
Vẫn là Tưởng Khâm nhanh miệng, hỏi theo quán tính: “Mới sáng sớm đã đi đâu?”
“Ngâm suối nước nóng.” Quan Phong nói: “Đạo diễn Đoàn thì làm xác trôi sông.”
Phút chốc Tưởng Khâm bỗng giật mình, cẩn trọng hỏi: “…….Suối nước nóng này…. mỗi ngày thay nước một lần à?”
Cận Viêm muốn ngăn lại nhưng không kịp, Quan Phong lấy làm lạ nói: “Không, tầm hai ba ngày, bình thường ít ai đến tắm…”
Một trận sét giáng xuống, chớp mắt đã khiến Tưởng Khâm tan thành tro.
“Thật, thật ra…. Hôm qua chúng tôi…….”
Tưởng Khâm lắp ba lắp bắp chưa nói xong một câu, đã bị Cận Viêm kéo ra phía sau, tươi cười niềm nở vẫy tay với Quan Phong: “Đi đi, đi đi, buổi sáng ngâm nước nóng là khỏe mạnh nhất đó! Bây giờ bọn tôi đi ăn sáng không quấy rầy hai người nữa thân chào”, sau đó kéo Tưởng Khâm chạy mất.
Quan Phong mù mịt không hiểu gì, quoay người bỏ đi.
Trong lòng Tưởng Khâm như muốn nổ tung lên, rất muốn quay lại ngăn cản họ, thế nhưng ý định vừa mới manh nha đã bị Cận Viêm dập tắt hoàn toàn: “Đừng đùa nữa! Em có biết Quan Phong là tay thiện xạ bách phát bách trúng không! Nếu em muốn bị trùm bao bố vứt xuống sông Hoàn Thành rồi đến năm sau cảnh sát mới phát hiện thì em đi đi! Đừng tưởng Quan Phong thấy em thật thà thì sẽ khoan hồng để Hellen giữ lại xác cho em!”
“……………” Tưởng Khâm nói: “Thế thì quên đi vậy.”
Vậy nên mới nói vào những lúc này đạo đức Tưởng Khâm sẽ luôn cùng nhất trí với Cận Viêm, đừng ai nói ai là Bạch Liên Hoa.
Cận Viêm bắt chước nhất cử nhất động của Tưởng Khâm, ngồi xuống bàn cà phê trong vườn hoa ngoài trời, mặt đối mặt cùng ăn bữa sáng.
Trong lòng Tưởng Khâm vô cùng khó chịu, chỉ cần thấy Cận Viêm là cảm giác này càng thêm rõ ràng, vậy nên anh lại cúi đầu lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Cận Viêm đang muốn chuyển dời sự chú ý của Tưởng Khâm lên mình, nhưng miệng còn chưa mở thì chuông điện thoại vang. Vừa nhìn thấy số hiển thị hắn liền từ chối, vài giây sau lại vang lên, lại từ chối.
Tưởng Khâm cuối cùng cũng nhìn lên: “Nghe đi.”
Cận Viêm đơ người vài giây, lúc tiếp điện thoại thì nghe thấy tiếng đàn em réo: “Anh Cận! Anh chạy nhanh về thành phố H một chuyến đi, bao nhiêu ngày không mở cửa các anh em cũng không biết anh làm sao! Trong kho tồn đọng rất nhiều ngọc thạch rốt cuộc chúng ta có bán cho người khác nữa không?”
“…….. Gọi tôi đi nhậu à? Không không không, mọi người cứ đi đi, Cận Viêm hòa nhã nói, “Bây giờ tôi đang nghỉ phép ở nước ngoài, đến khi về nhất định gọi mọi người đi ăn cơm.”
“Gì mà uống rượu? Anh nói cái gì? Người trông sổ sách nói tổn thất của mấy ngày nay đã quá lớn, nếu còn không bán thì sẽ hết mùa….”
Tưởng Khâm lạnh nhạt nói: “Mở to lên.”
Cận Viêm bị xao nhãng, chưa kịp có phản ứng lại thì đã thấy Tưởng Khâm vươn tay ra.
Hắn theo quán tính đứng bật dậy, không thấy Tưởng Khâm với lấy điện thoại nữa, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn hắn.
Cận Viêm hít sâu vào, biết không qua được ải này, chỉ có thể mở lớn âm lượng.
Âm thanh của tên đàn em kia lập tức phóng to lên: “Còn nữa mấy ngón tay của lãnh đạo tỉnh đã bầm dập rồi, bây giờ chỉ cần anh gật đầu, bọn em sẽ lập tức đem toàn bộ những người mặc quân trang vào núi, đến chỗ không người giao súng cho người mua. Đối phương cũng đồng ý là sẽ chờ chúng ta trong rừng già một tháng rồi, nếu có gì nguy hiểm thì sống chết tự chịu…..”
Tưởng Khâm ngây người.
Cận Viêm lại chỉ thấy mồ hôi lạnh ồ ạt chảy xuống, một lúc sau mới miễn cưỡng ngắt lời: “Để nói sau, chuyện này không vội.”
“Trời ơi anh Cận sao lại không vội, dạo này thế nào mà gan anh nhỏ đi vậy? Em nói với anh, có đến mười người mặc quân trang, các anh em đều rất sành sõi, anh đặt một trăm hai mươi cái tâm….”
Cận Viêm nổi nóng: “Tao đã bảo để nói sau rồi!” Sau đó lập tức tắt máy.
Trong vườn hoa tĩnh lặng, gió thổi lay động ngọn cỏ, phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ. Tưởng Khâm đặt tay lên chén trà, ngồi bất động một chỗ, khuôn mặt sắc lạnh, cả một hồi lâu vẫn không nói gì.
Không khí tĩnh lặng nhưng cực kỳ áp lực, Cận Viêm không dám hành động thiếu suy nghĩ, mớ cơ bắp trên người cũng căng ra.
Hắn đứng tại chỗ nắm di động, thậm chí còn có cảm giác chỉ cần thêm chút lực là có thể bóp nát di động không chừng.
“……. Nếu anh nói muốn làm, vậy thì làm đi.” Cuối cùng Tưởng Khâm cũng mở miệng, “Nếu có ngày anh bị giải lên pháp trường xử bắn, tôi sẽ không mặc kệ Lê Mông, chuyện đó anh yên tâm.”
Anh thở dài, buông dao nĩa, xoay người đi.
Cận Viêm cảm thấy trong người mình vừa nóng vừa lạnh, ngơ ngẩn vài giây rồi lấy lại phản ứng, lập tức xông lên giữ lấy Tưởng Khâm: “Đừng đừng đừng, em… nghe anh giải thích. Thật ra dạo này anh đã ít buôn bán rồi, hàng trong kho đều là từ trước còn đọng lại chưa xử lý, tổn thất lớn như vậy anh còn chưa chớp mắt….”
Hắn nhìn sắc mặt Tưởng Khâm, bực tức: “Anh biết chắc chắn em nghĩ anh nói dối.”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Không, lần này là thật.”
Cận Viêm không biết hôm qua Tưởng Khâm có nói chuyện với Quan Phong, bất chợt trong đầu có một suy nghĩ: Mẹ kiếp, sao lần này lại phân biệt được?!
“…….. tổn thất của anh bây giờ chỉ là tạm thời, Cận Viêm, anh sẽ không từ bỏ. Nếu hôm nay tôi đồng ý về với anh, ngày mai anh nhất định sẽ cho mở kho hàng, thanh lý hàng hóa, tiếp tục để cho đám người kia liều mạng vận chuyển ngọc thạch với súng đạn cho anh.”
Cận Viêm muốn nói gì đó đã bị Tưởng Khâm xua tay bảo hắn câm miệng: “Có thể anh sẽ phải hy sinh, nhưng tất cả sự hy sinh của anh đều có mức độ. Bây giờ anh muốn cứu vãn hôn nhân nên buông tha tiền tài và công việc nhưng nếu anh nhận ra rằng hôn nhân không thể cứu vãn nữa thì anh sẽ lập tức ngừng hy sinh.”
“Xét cho cùng, chuyện kia vừa có thể đem đến cho anh một món lời kếch xù vừa có thể giúp anh đứng vững trong giới kinh doanh, với anh đó mới là quan trọng nhất.”
“Vì hai mươi năm tình cảm của chúng ta, tôi mới hiểu anh như vậy.”
Tưởng Khâm làm động tác “ngắt cuộc đối thoại”, quay lưng bỏ đi xa.
Bước chân anh dẫm lên mặt cỏ tạo ra âm thanh lạo xạo. Thời tiết vô cùng trong lành, ánh nắng rọi vào mái tóc anh, phát ra ánh sáng màu nâu vàng nhợt nhạt.
Cận Viêm nhìn bóng anh, thoáng sinh ra ảo giác, tựa như Tưởng Khâm vẫn là cậu bé ôm sách đi ngang qua sân thể dục mười năm trước, ánh mắt đơn thuần nhưng lại mạnh mẽ, tất cả yêu hận đều không có gì thay đổi.
Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, hắn đã lội đến bờ bên này rồi mới phát hiện ra Tưởng Khâm vẫn còn đứng ở bờ bên kia.
Cho dù hắn muốn quay lại, cũng không tìm được đường.
Lúc bị ánh nắng ban mai chiếu vào đánh thức, hắn phát hiện ra nửa phần giường to lớn bên cạnh trống rỗng, Tưởng Khâm vẫn mặc áo choàng tắm hôm qua, cuộn người trên ghế xếp ngoài ban công. Dù ban công được phủ kính toàn bộ nhưng thời tiết bên ngoài không lúc nào ấm áp, Cận Viêm nắm lấy một tay anh, hoàn toàn lạnh lẽo.
Cận Viêm suýt vì đau lòng quá độ mà chết tươi, liền ôm Tưởng Khâm lên giường bọc chăn lại, nước mắt nước mũi xụt xịt nói vợ ơi cho dù em có giận anh cũng đừng lấy bản thân mình ra trút giận chứ, chồng em vừa mới chăm cho mũm mĩm mà…
Tưởng Khâm vừa bực vừa tức, trở người mặc kệ hắn.
Cuối cùng Cận Viêm trông anh ngủ nửa giờ, sau đó bắt đầu đến bữa sáng. Tưởng Khâm ngủ rồi lại ngủ, ra ngoài đi ăn trong tinh thần sảng khoái. Cận Viêm bám sau anh như nàng dâu mới về, chỉ sợ lơ là một chút là vợ mình sẽ về nhà mẹ đẻ.
Thời điểm này trong suối nước nóng không còn bao ngời, lúc họ đi ngang vườn hoa thì tình cờ gặp Quan Phong và Đoàn Hàn Chi, cả hai đều mặc áo choàng tắm đi đến suối nước nóng.
Vẫn là Tưởng Khâm nhanh miệng, hỏi theo quán tính: “Mới sáng sớm đã đi đâu?”
“Ngâm suối nước nóng.” Quan Phong nói: “Đạo diễn Đoàn thì làm xác trôi sông.”
Phút chốc Tưởng Khâm bỗng giật mình, cẩn trọng hỏi: “…….Suối nước nóng này…. mỗi ngày thay nước một lần à?”
Cận Viêm muốn ngăn lại nhưng không kịp, Quan Phong lấy làm lạ nói: “Không, tầm hai ba ngày, bình thường ít ai đến tắm…”
Một trận sét giáng xuống, chớp mắt đã khiến Tưởng Khâm tan thành tro.
“Thật, thật ra…. Hôm qua chúng tôi…….”
Tưởng Khâm lắp ba lắp bắp chưa nói xong một câu, đã bị Cận Viêm kéo ra phía sau, tươi cười niềm nở vẫy tay với Quan Phong: “Đi đi, đi đi, buổi sáng ngâm nước nóng là khỏe mạnh nhất đó! Bây giờ bọn tôi đi ăn sáng không quấy rầy hai người nữa thân chào”, sau đó kéo Tưởng Khâm chạy mất.
Quan Phong mù mịt không hiểu gì, quoay người bỏ đi.
Trong lòng Tưởng Khâm như muốn nổ tung lên, rất muốn quay lại ngăn cản họ, thế nhưng ý định vừa mới manh nha đã bị Cận Viêm dập tắt hoàn toàn: “Đừng đùa nữa! Em có biết Quan Phong là tay thiện xạ bách phát bách trúng không! Nếu em muốn bị trùm bao bố vứt xuống sông Hoàn Thành rồi đến năm sau cảnh sát mới phát hiện thì em đi đi! Đừng tưởng Quan Phong thấy em thật thà thì sẽ khoan hồng để Hellen giữ lại xác cho em!”
“……………” Tưởng Khâm nói: “Thế thì quên đi vậy.”
Vậy nên mới nói vào những lúc này đạo đức Tưởng Khâm sẽ luôn cùng nhất trí với Cận Viêm, đừng ai nói ai là Bạch Liên Hoa.
Cận Viêm bắt chước nhất cử nhất động của Tưởng Khâm, ngồi xuống bàn cà phê trong vườn hoa ngoài trời, mặt đối mặt cùng ăn bữa sáng.
Trong lòng Tưởng Khâm vô cùng khó chịu, chỉ cần thấy Cận Viêm là cảm giác này càng thêm rõ ràng, vậy nên anh lại cúi đầu lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết.
Cận Viêm đang muốn chuyển dời sự chú ý của Tưởng Khâm lên mình, nhưng miệng còn chưa mở thì chuông điện thoại vang. Vừa nhìn thấy số hiển thị hắn liền từ chối, vài giây sau lại vang lên, lại từ chối.
Tưởng Khâm cuối cùng cũng nhìn lên: “Nghe đi.”
Cận Viêm đơ người vài giây, lúc tiếp điện thoại thì nghe thấy tiếng đàn em réo: “Anh Cận! Anh chạy nhanh về thành phố H một chuyến đi, bao nhiêu ngày không mở cửa các anh em cũng không biết anh làm sao! Trong kho tồn đọng rất nhiều ngọc thạch rốt cuộc chúng ta có bán cho người khác nữa không?”
“…….. Gọi tôi đi nhậu à? Không không không, mọi người cứ đi đi, Cận Viêm hòa nhã nói, “Bây giờ tôi đang nghỉ phép ở nước ngoài, đến khi về nhất định gọi mọi người đi ăn cơm.”
“Gì mà uống rượu? Anh nói cái gì? Người trông sổ sách nói tổn thất của mấy ngày nay đã quá lớn, nếu còn không bán thì sẽ hết mùa….”
Tưởng Khâm lạnh nhạt nói: “Mở to lên.”
Cận Viêm bị xao nhãng, chưa kịp có phản ứng lại thì đã thấy Tưởng Khâm vươn tay ra.
Hắn theo quán tính đứng bật dậy, không thấy Tưởng Khâm với lấy điện thoại nữa, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn hắn.
Cận Viêm hít sâu vào, biết không qua được ải này, chỉ có thể mở lớn âm lượng.
Âm thanh của tên đàn em kia lập tức phóng to lên: “Còn nữa mấy ngón tay của lãnh đạo tỉnh đã bầm dập rồi, bây giờ chỉ cần anh gật đầu, bọn em sẽ lập tức đem toàn bộ những người mặc quân trang vào núi, đến chỗ không người giao súng cho người mua. Đối phương cũng đồng ý là sẽ chờ chúng ta trong rừng già một tháng rồi, nếu có gì nguy hiểm thì sống chết tự chịu…..”
Tưởng Khâm ngây người.
Cận Viêm lại chỉ thấy mồ hôi lạnh ồ ạt chảy xuống, một lúc sau mới miễn cưỡng ngắt lời: “Để nói sau, chuyện này không vội.”
“Trời ơi anh Cận sao lại không vội, dạo này thế nào mà gan anh nhỏ đi vậy? Em nói với anh, có đến mười người mặc quân trang, các anh em đều rất sành sõi, anh đặt một trăm hai mươi cái tâm….”
Cận Viêm nổi nóng: “Tao đã bảo để nói sau rồi!” Sau đó lập tức tắt máy.
Trong vườn hoa tĩnh lặng, gió thổi lay động ngọn cỏ, phát ra âm thanh xào xạc rất nhỏ. Tưởng Khâm đặt tay lên chén trà, ngồi bất động một chỗ, khuôn mặt sắc lạnh, cả một hồi lâu vẫn không nói gì.
Không khí tĩnh lặng nhưng cực kỳ áp lực, Cận Viêm không dám hành động thiếu suy nghĩ, mớ cơ bắp trên người cũng căng ra.
Hắn đứng tại chỗ nắm di động, thậm chí còn có cảm giác chỉ cần thêm chút lực là có thể bóp nát di động không chừng.
“……. Nếu anh nói muốn làm, vậy thì làm đi.” Cuối cùng Tưởng Khâm cũng mở miệng, “Nếu có ngày anh bị giải lên pháp trường xử bắn, tôi sẽ không mặc kệ Lê Mông, chuyện đó anh yên tâm.”
Anh thở dài, buông dao nĩa, xoay người đi.
Cận Viêm cảm thấy trong người mình vừa nóng vừa lạnh, ngơ ngẩn vài giây rồi lấy lại phản ứng, lập tức xông lên giữ lấy Tưởng Khâm: “Đừng đừng đừng, em… nghe anh giải thích. Thật ra dạo này anh đã ít buôn bán rồi, hàng trong kho đều là từ trước còn đọng lại chưa xử lý, tổn thất lớn như vậy anh còn chưa chớp mắt….”
Hắn nhìn sắc mặt Tưởng Khâm, bực tức: “Anh biết chắc chắn em nghĩ anh nói dối.”
Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Không, lần này là thật.”
Cận Viêm không biết hôm qua Tưởng Khâm có nói chuyện với Quan Phong, bất chợt trong đầu có một suy nghĩ: Mẹ kiếp, sao lần này lại phân biệt được?!
“…….. tổn thất của anh bây giờ chỉ là tạm thời, Cận Viêm, anh sẽ không từ bỏ. Nếu hôm nay tôi đồng ý về với anh, ngày mai anh nhất định sẽ cho mở kho hàng, thanh lý hàng hóa, tiếp tục để cho đám người kia liều mạng vận chuyển ngọc thạch với súng đạn cho anh.”
Cận Viêm muốn nói gì đó đã bị Tưởng Khâm xua tay bảo hắn câm miệng: “Có thể anh sẽ phải hy sinh, nhưng tất cả sự hy sinh của anh đều có mức độ. Bây giờ anh muốn cứu vãn hôn nhân nên buông tha tiền tài và công việc nhưng nếu anh nhận ra rằng hôn nhân không thể cứu vãn nữa thì anh sẽ lập tức ngừng hy sinh.”
“Xét cho cùng, chuyện kia vừa có thể đem đến cho anh một món lời kếch xù vừa có thể giúp anh đứng vững trong giới kinh doanh, với anh đó mới là quan trọng nhất.”
“Vì hai mươi năm tình cảm của chúng ta, tôi mới hiểu anh như vậy.”
Tưởng Khâm làm động tác “ngắt cuộc đối thoại”, quay lưng bỏ đi xa.
Bước chân anh dẫm lên mặt cỏ tạo ra âm thanh lạo xạo. Thời tiết vô cùng trong lành, ánh nắng rọi vào mái tóc anh, phát ra ánh sáng màu nâu vàng nhợt nhạt.
Cận Viêm nhìn bóng anh, thoáng sinh ra ảo giác, tựa như Tưởng Khâm vẫn là cậu bé ôm sách đi ngang qua sân thể dục mười năm trước, ánh mắt đơn thuần nhưng lại mạnh mẽ, tất cả yêu hận đều không có gì thay đổi.
Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, hắn đã lội đến bờ bên này rồi mới phát hiện ra Tưởng Khâm vẫn còn đứng ở bờ bên kia.
Cho dù hắn muốn quay lại, cũng không tìm được đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook