Ly Hôn
-
Chương 29
Tưởng Khâm giận sôi lên, gằn giọng mắng: “Ở đây là suối nước nóng, có lưu huỳnh là đương nhiên!”
“Chỉ là cái bể lớn mà thôi, anh không tin Quan Phong có thể tìm được một cái suối nước nóng ở nơi khỉ ho cò gáy này.” Cận Viêm vừa đặt Tưởng Khâm lên vách núi, vừa liều lĩnh xoa xoa bóp bóp: “Ưm để anh hôn một cái, bên này cũng hôn một cái… Em trốn cái gì! Ôi chết tôi rồi…”
Hắn giống như con gấu xù đầu vậy, vừa ngửi vừa gặm, rất nhanh đã xấu xa cứng lên. Điềm xấu trong lòng Tưởng Khâm càng thêm rõ ràng, vừa định mở miệng ngăn lại thì phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên hỗn loạn: “Anh… Anh ra kia đi, đừng gần như vậy…”
“Ra kia thì làm được gì? Hôm nay ông đây không làm một trận với em, ông sẽ đổi sang họ em luôn.”
Bỗng chốc Tưởng Khâm cảm thấy 囧, 囧 xong còn rất khó chịu, bởi vì Cận Viêm phóng khoáng chẳng hề mặc gì, hơn nữa lại còn động thủ kéo khăn tắm của Tưởng Khâm xuống. Hạ thân hai người cứ như vậy ở trong nước ấm cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi Tưởng Khâm cũng đã có cảm giác.
Cận Viêm còn ra vẻ uyên bác mà giải thích tại chỗ: “Lão Tử[1] đã nói ‘thực sắc tính dã’[2], tổ tiên học thức nhà em cũng đã thừa nhận hôm nay em phải để anh làm một trận, em còn ở đó rụt rè làm gì.” Nói xong nhanh chóng làm động tác khuyếch trương.
[1] Lão tử: Thật ra bình thường thoát ra từ miệng Cận Viêm thì có nghĩa là ông đây/bố mày. Thế nhưng trong câu này Cận Viêm thật ra không phải muốn nói bản thân mình, mà là nói về một ông tên Lão Tử =))
[2] Thực sắc tính dã: là câu nói của Khổng Tử: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.)
Tưởng Khâm giận dỗi nói: “Ai thừa nhận anh là tổ tiên tri thức! Không hiểu cũng đừng ở đó…..A…..”
“Anh đâu có nói mình, anh nói Lão Tử rõ chưa? Là ông già rất nổi tiếng thời xưa ấy —- Ôi chao xem chồng xem nuôi em tốt chưa này, sờ miếng nữa nào, tách chân ra tí….”
Tưởng Khâm phát hỏa: “Đó là Khổng Tử!”
“Không cần biết là gì Tử, nói đúng câu đó là được rồi, em quản người ta họ Lão hay họ Khổng để làm gì?” Cận Viêm đã bị sắc dục xông não, thèm ăn đến nỗi há miệng ra là có cả đống nước bọt chảy xuống. Cũng may ở đây là suối nước nóng, hơi nước đều làm xung quanh trở nên nhạt nhòa, nếu không Tưởng Khâm nhìn thấy chắc chắn có thể phục hồi lý trí, nói không chừng còn muốn lên bờ lấy thắt lưng quất hắn.
Từ nhỏ Cận Viêm đã phát hiện Tưởng Khâm thuộc hiệp hội những người ưa nhìn[3], có rất nhiều tật xấu. Nếu bạn muốn lừa Tưởng Khâm, bạn phải dỗ bằng những lời ngon tiếng ngọt, mặc kệ đó là những lời nào, tốt nhất là phải khiến khuất phục trước mị lực của bạn — không quan trọng đó là mị lực nào. Lấy điều này làm tiền đề, thời niên thiếu Tưởng Khâm đã từng bày ra những chiêu trò như làm nũng, đùa giỡn, mong chờ được dung túng, thậm chí còn vui mừng.
[3] Good-look club: Đại khái là hội những người có vẻ bề ngoài ưu tú, trai anh tuấn, gái mỹ miều. Có thể xem là mấy cái bình bông di động ấy, vậy nên Cận Viêm mới bảo có nhiều tật xấu.)
Cận Viêm là ai chứ? Bị hắn nắm được điểm yếu thì nhất định phải chết.
Nếu hắn biết Tưởng Khâm thích thế, hắn sẽ không nỗ lực thể hiện như vậy. Chỉ cần Tưởng Khâm có dấu hiệu thả lỏng, hắn liền chớp lấy thời cơ tấn công, cho đến khi Tưởng Khâm nhận thua mới thôi.
Tưởng Khâm bị làm cho vô cùng quẫn bách, vùng vẫy đi vùng vẫy lại cũng không thoát ra được, lại không dám nói to tiếng, phải đề phòng có người đi vào, tay chân thật sự lóng ngóng không biết để chỗ nào. Còn Cận Viêm là tên vô sỉ, mặc kệ có bị người ta phát hiện hay không, chỉ lo cắm đầu vào mặt Tưởng Khâm mà gặm nhấm, còn liếm láp hai bên tai của anh.
Trong suối nước nóng vô cùng trơn trượt, nhưng lại dễ dàng kích kích con người, thế nên đã nhanh chóng khuếch trương gần xong. Trong lúc dây dưa, bắp đùi Tưởng Khâm hơi co giật, không có sức lực, bị Cận Viêm dễ dàng nâng lên cắm vào.
Tư thế này rất dễ dàng tiến vào, Tưởng Khâm dằn nén hơi thở của mình, bám vào vách đá.
“Ngoan, ngoan.” Cận Viêm vừa thở hổn hển vừa dỗ dành anh, lấy tay anh từ trên vách đá thô ráp để xuống dưới, cùng lòng bàn tay của mình đan vào nhau. Ngay tại thời khắc hắn đã đi vào hoàn toàn, ở trong nước ấm thoải mái đến ngây ngất, hắn kìm lòng không được mắng một câu: “Con mẹ em…”
Tưởng Khâm rất muốn quay lại hỏi hắn là anh đang chửi mẹ ai? Nhưng lại không kịp, Cận Viêm như uống phải thuốc kích thích điên cuồng ra vào, động tác mạnh đến nỗi làm cho lưng Tưởng Khâm đâm phải vách đá. Tưởng Khâm có hơi đau, cảm thấy chắc chắn làn da mình đang bị trầy xước, nhưng mở miệng ra chỉ có những tiếng rên rỉ thoát ra, ngay cả bản thân cũng tự thấy phiến tình.
Cận Viêm bị những âm thanh này kích thích, bỗng nhiên xoay người Tưởng Khâm lại, cắn lỗ tai anh và cười hỏi: “Cho em ăn ngon được không?”
Mắt kính Tưởng Khâm bị chạm vào nước ấm, gương mặt hồng hồng lên, môi lại đỏ đến nỗi có thể chảy ra máu, sau một lúc mới run rẩy trả lời: “Coi chừng tôi đâm chết anh….”
Cận Viêm bị câu nói kia chọc cho tức giận, không lý lẽ nói: “Ông đây đâm chết em trước!” Nói xong mãnh liệt đi vào, đến tận nơi sâu nhất, sau đó miễn cưỡng rút ra một tí.
Cảm giác cơ thể chầm chậm ma sát nhưng dứt khoát khiến Tưởng Khâm bị kích thích run người —- lúc ở trên giường nhất định anh sẽ không thừa nhận cảm giác này, nhưng vì quan hệ ở trong nước mà mỗi lần ra vào đều trơn trượt tự nhiên, sự kích thích cũng càng mãnh liệt. Cận Viêm dường như không hề phí sức lực mà cũng có thể khiến toàn thân Tưởng Khâm hưng phấn, mở miệng muốn nói mấy câu nhưng đều không nói được, lúc sau không chịu đựng nước mới nói: “Anh muốn làm thì làm đi! Trêu… trêu chọc cái đo gì!”
“Thì ra em không thích làm chậm,” Cận Viêm cúi xuống hôn nhẹ lên tóc anh, cười nhạo: “Em cũng thật khó hầu hạ.”
Tưởng Khâm bị khoái cảm mãnh liệt tấn công mọi lúc mọi nơi làm đầu óc trống rỗng, trong lỗ tai toàn tiếng ong ong, hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình. Trong lòng Cận Viêm đắc ý vô cùng, vì thế lấy tay che kín miệng anh lại, đồng thời thúc mạnh vào bên trong.
Ban đầu hắn còn muốn trêu chọc Tưởng Khâm, nhưng khoái cảm nhanh chóng ùa đến cũng khiến hắn không chịu đựng đuuợc, cảm giác ấy giống như được đại dương bao phủ, ùn ùn kéo đến không ngăn cản được. Hắn bắt đầu ra vào thô bạo, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó là ông đây chết cũng xứng đáng! Mẹ nó, đời này thật không phí!
Cuối cùng Cận Viêm cũng không thể nhịn được nữa, không biết bản thân cuồng loạn kiên trì được bao lâu, lập tức cảm thấy mình đã bắn toàn bộ vào cơ thể Tưởng Khâm. Sinh lý và tâm lý đều được thỏa mãn khiến hắn đến cao trào rất lâu, đến khi đã bắn ra hết mà vẫn còn dư vị quanh quẩn lại, cả người từ trên xuống dưới ngay cả từng lỗ chân lông đều sảng khoái không chịu được.
Cận Viêm uể oải cúi xuống hôn môi Tưởng Khâm, lại ngửi mái tóc anh: “bây giờ anh cảm thấy mùi lưu huỳnh cũng rất thơm, chà chà.”
Tưởng Khâm bị tảng đá ngăn lại đau không chịu được: “Mau thả tôi ra!”
“Không được, lại một lần nữa nào…. Đừng động đậy! Trên lưng em có nốt đỏ, có phải bị dị ứng không! Để anh giúp em kiểm tra nào!”
Cận Viêm còn chưa động được vào sợi lông của vợ mình thì đã bị một đạp trôi theo dòng nước ra xa. Tưởng Khâm tức giận ngút trời đỡ lưng quay lên bờ, bước chân mềm oặt không nói, lại còn bị tảng đá kia đâm vào xương cùng, không biết có bị làm sao hay không.
Cuộc đời thật sự là một đống máu chó. Một tuần trước anh vẫn còn đứng trước tòa án thề là phải rời xa thành phố này, bắt đầu một cuộc sống mới, một tuần sau anh lại ở suối nước nóng dây dưa với người đàn ông này, đã vậy còn không cảm thấy nhục nhã, thời điểm lên đến cao trào còn cảm thấy thích thú.
Tưởng Khâm thật sự muốn lấy đá đập vào đầu mình chết đi.
Cận Viêm như nàng dâu phạm phải lỗi lầm mà ngoi lên mặt nước, vội vã lấy khăn tắm, đi theo sau mông Tưởng Khâm: “Em yêu đừng để cảm lạnh, lau nào, lau người nào.”
Tưởng Khâm giận dữ đoạt lấy khăn tắm, quấn nhanh lên người mình.
“Nào em yêu có mỏi lưng không, anh mát xa cho em! Ôi chân em sao thế kia, để anh thổi thổi cho nào…”
Tưởng Khâm xấu hổ vô cùng, dùng hết sức lực để khống chế bản thân không kéo khăn tắm ra ném lên đầu Cận Viêm.
Cận Viêm bỗng cảm thấy không lành, vội theo sau tỏ ra dễ thương, Tưởng Khâm đi bước nào hắn đi bước nấy, Tưởng Khâm mở cửa ra ngoài, hắn cũng đi theo ra ngoài, đến khi tới phòng thay đồ không có bóng người được vài bước hắn mới chợt kinh hãi: “Chết mẹ rồi! Ông đây còn chưa mặc quần áo nữa!”
Tưởng Khâm nhìn lại hắn, gió thổ qua JJ mát mẻ, nhất thời đen mặt: “Anh để quần áo ở đâu?!”
“…..Không biết… Vừa rồi thích quá nên quên rồi….”
“Quần áo để đâu mà cũng không nhớ?!”
“……. Đâu phải anh cố ý!” Cận Viêm thẹn quá hóa giận rít gào: “Ông đây thấy em ngâm nước một mình, kích động quá nên cởi phăng quần áo! Có thể đã chìm xuống dưới nước rồi! Em muốn anh quay lại vớt lên à!”
Tưởng Khâm lấy áo choàng tắm trong tủ mình ra, ném khăn tắm lên mặt Cận Viêm, lạnh lùng nói: “Che lại cho tôi.”
Trong thời điểm tội lỗi này mà trong đầu Cận Viêm lại có suy nghĩ: Xem vợ tôi chăm lo tôi thế nào kìa, động tác vụng về lúng túng ban nãy không phải ngạo kiều[4] thì là cái gì?
[4] Ngạo kiều (aka Tsundere): người mà bên ngoài rất mạnh mẽ, thậm chí có phần bạo lực nhưng bên trong lại rất e thẹn, nhút nhát, yếu đuối.)
Đây không phải là biểu hiện làm nũng chồng điển hình hay sao? Vậy nên hắn vô cùng thỏa mãn, lúc này như hóa thành một tên lưu manh: “Ông không che, ông tư bản, cứ để vậy ra ngoài khoe khoang, há há….”
“Con mẹ nó anh là người của tôi——!” Tưởng Khâm gào lên: “Che lại cho tôi!”
Phập một tiếng Cận Viêm bị cái mắc áo móc giữa lỗ mũi, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, run rẩy một lúc rồi mới đứng lên lấy khăn mặt che lại.
Quan Phong (lần đầu tiên sau 10 năm), có lòng tốt, dựa vào nguyên tắc khuyên bảo vợ chồng nên hợp không nên ly, sắp xếp cho Tưởng Khâm và Cận Viêm vào một gian phòng.
Đương nhiên lúc ra lệnh này Quan Phong cũng không hề hay biết cặp vợ chồng kia đang ở trong suối nước nóng yêu dấu của mình làm chuyện gì, nếu biết được thì đừng nói đến phòng ốc gì, lập tức nhét hai người vào bao bố chôn ngoài nghĩa địa là chuyện có thể tưởng tượng.
Về phần con chồng bạn nhỏ Lê Tiểu Mông thì, nhóc đang bị các chị phục vụ nắn bóp, ở trong phòng khử trùng tắm rửa sạch sẽ một trăm lần là một trăm lần, rồi mặc vào bộ quần áo ngủ hình gấu con, xịt nước hoa thơm phức (mùi mà Quan tổng thích), sau đó bị chị Hellen xách cổ đưa đi thị tẩm.
Quan Phong hòa ái dễ gần ——- cho dù biểu cảm trên khuôn mặt ngàn năm không đổi —– nói: “Đừng hiểu lầm, là chú với đạo diễn Đoàn, nhóc con ngồi xem được rồi.”
Lê Mông như bị sét đánh trúng đầu, sợ vãi quần hét tướng: “Con còn chưa thành người lớn mà! Mấy chú có nhân phẩm không! Ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà—-!”
Đạo diễn Đoàn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kéo nhóc trở lại, đặt nhẹ vào ghế ngồi.
Sau đó Quan Phong nháy mắt, lập tức Hellen đã biến ra một cái thắt lưng trói chặt Lê Mông trên ghế —— cả quá trình xảy ra lưu loát nhanh gọn, hiển nhiên là người lành nghề.
“Kỳ thật chú không hiểu tại sao con phản kháng,” Quan Phong nói, “Chỉ là ngồi xem thôi, đâu phải tự mình vào trận.”
Đoàn Hàn Chi cũng phụ họa: “Đúng rồi, đến lúc đó chỉ cần phán thắng thua thôi.”
“Mặc dù chú thắng đạo diễn Đoàn là chuyện thường tình.”
“Đừng nói hưu nói vượn nữa Quan Phong, nếu không làm anh thua khóc cha gọi mẹ ngày mai tôi đổi sang họ anh. Hellen đi giúp ông chủ cô chuẩn bị sổ hộ khẩu đi, ngày mai hắn sẽ đổi sang họ Đoàn, à mà cô gọi mấy tiếng Đoàn tổng luyện tập trước đi….”
Quan Phong và Đoàn Hàn Chi bốn mắt nhìn nhau, phút chốc trong không trung đã có một tầng điện phát ra.
Lê Mông nước mắt nước mũi tèm lem cực lực giãy dụa: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”
Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nói: “Biến thân đi, sợ con chắc? Quan Phong còn là chúa tể hành tinh Namek kìa.”
Quan Phong: “…………….”
Lê Mông ngẩn người ra, mắt chớp chớp, chợt khóc đến tê tâm liệt phế: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”
Đoàn Hàn Chi: “Đừng ăn gian chữ nữa được không?”
Gương mặt băng sơn ngàn năm bất động của Quan Phong cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, không thể tin được lắc lắc đầu, từ mép giường đến bên cửa sổ kính, nhìn xuống bộ bàn cờ bằng gỗ tử đàn trên bàn trà: “Gọi người chuyên nghiệp đến xem chú và Đoàn Hàn Chi giết cờ sao mà khó khăn vậy? Tuy là trình độ tương đối kém, nhưng thật sự thành tâm thành ý muốn học chơi cờ với con mà.”
Kết quả lời này lập tức bị Đoàn Hàn Chi nhạo báng: “Nói ‘tương đối thấp’ thì có lỗi với lương tâm quá đi Quan Phong, là ai lần trước bị tôi tiêu diệt hơn ba mươi quân ấy nhỉ?”
“Rõ ràng là phạm quy, tôi đã nói với anh là quy tắc chơi cờ vây không giống cờ ca rô….”
“Anh không biết cờ vây chính là cờ ca rô biến tấu sao, đã vậy còn dùng luật cờ đam[5] mà chơi cờ vây thì có tư cách gì nói tôi ăn gian?”
[5] Cờ đam: Khi bắt đầu chơi thì 2 bên quân trắng và quân đen sắp thành 3 hàng ở mỗi bên (chỉ sắp ở ô đen), khi đi mỗi quân chỉ được tiến 1 ô cũng chỉ trên ô đen, và chỉ tiên về phía trước, khi ăn thi khi 2 quân đen và quân trắng đối diện nhau nếu có ô trống ở phía sau thì quân đang đi được ăn, khi quân trắng hoặc quân đen tiến tới hàng cuối của bên đối diện thì trở thành hậu có thể quay ngược lại được, khi một bên ăn hết quân của bên kia thì sẽ thắng.)
“Vậy ra anh cũng biết mình ăn gian? Hellen lấy kem tẩy da chúng ta vừa mới nghiên cứu ra tặng cho đạo diễn Đoàn một hộp đi, da mặt hắn cần phải bôi liên tục hai mươi bốn giờ một ngày trong vòng ba mươi năm!”
“Hellen cô nói cho tôi biết tóm tại là vì sao Quan tổng phải tốn công nghiên cứu kem tẩy da, da mặt của hắn mà không bôi một ngày thì sẽ dày thêm ba tầng có phải không? Để tôi sờ xem da mặt anh đã dày thêm bao nhiêu rồi Quan Phong, chắc buổi sáng tẩy da phải mất mười mấy tiếng nhỉ….”
Vù vù vù vù, vù vù vù vù.
Lê Mông khổ sở quay lại cầu cứu Hellen: “Chị gái xinh đẹp cởi trói cho em đi, em đi tìm cái vỉ đập ruồi trừ hại cho dân!”
Cơ mặt Hellen bỗng tê liệt.
Xem ra thế giới này luôn có những sinh vật độc đáo mới xuất hiện — Hellen, đại diện xuất sắc nhất của toàn thể ngành thư ký rộng lớn, trầm mặc thật lâu, sau đó thương xót xoa đầu Lê Mông nói: “Quen rồi thì ổn thôi…”
“Chỉ là cái bể lớn mà thôi, anh không tin Quan Phong có thể tìm được một cái suối nước nóng ở nơi khỉ ho cò gáy này.” Cận Viêm vừa đặt Tưởng Khâm lên vách núi, vừa liều lĩnh xoa xoa bóp bóp: “Ưm để anh hôn một cái, bên này cũng hôn một cái… Em trốn cái gì! Ôi chết tôi rồi…”
Hắn giống như con gấu xù đầu vậy, vừa ngửi vừa gặm, rất nhanh đã xấu xa cứng lên. Điềm xấu trong lòng Tưởng Khâm càng thêm rõ ràng, vừa định mở miệng ngăn lại thì phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên hỗn loạn: “Anh… Anh ra kia đi, đừng gần như vậy…”
“Ra kia thì làm được gì? Hôm nay ông đây không làm một trận với em, ông sẽ đổi sang họ em luôn.”
Bỗng chốc Tưởng Khâm cảm thấy 囧, 囧 xong còn rất khó chịu, bởi vì Cận Viêm phóng khoáng chẳng hề mặc gì, hơn nữa lại còn động thủ kéo khăn tắm của Tưởng Khâm xuống. Hạ thân hai người cứ như vậy ở trong nước ấm cọ tới cọ lui, cọ đến nỗi Tưởng Khâm cũng đã có cảm giác.
Cận Viêm còn ra vẻ uyên bác mà giải thích tại chỗ: “Lão Tử[1] đã nói ‘thực sắc tính dã’[2], tổ tiên học thức nhà em cũng đã thừa nhận hôm nay em phải để anh làm một trận, em còn ở đó rụt rè làm gì.” Nói xong nhanh chóng làm động tác khuyếch trương.
[1] Lão tử: Thật ra bình thường thoát ra từ miệng Cận Viêm thì có nghĩa là ông đây/bố mày. Thế nhưng trong câu này Cận Viêm thật ra không phải muốn nói bản thân mình, mà là nói về một ông tên Lão Tử =))
[2] Thực sắc tính dã: là câu nói của Khổng Tử: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.)
Tưởng Khâm giận dỗi nói: “Ai thừa nhận anh là tổ tiên tri thức! Không hiểu cũng đừng ở đó…..A…..”
“Anh đâu có nói mình, anh nói Lão Tử rõ chưa? Là ông già rất nổi tiếng thời xưa ấy —- Ôi chao xem chồng xem nuôi em tốt chưa này, sờ miếng nữa nào, tách chân ra tí….”
Tưởng Khâm phát hỏa: “Đó là Khổng Tử!”
“Không cần biết là gì Tử, nói đúng câu đó là được rồi, em quản người ta họ Lão hay họ Khổng để làm gì?” Cận Viêm đã bị sắc dục xông não, thèm ăn đến nỗi há miệng ra là có cả đống nước bọt chảy xuống. Cũng may ở đây là suối nước nóng, hơi nước đều làm xung quanh trở nên nhạt nhòa, nếu không Tưởng Khâm nhìn thấy chắc chắn có thể phục hồi lý trí, nói không chừng còn muốn lên bờ lấy thắt lưng quất hắn.
Từ nhỏ Cận Viêm đã phát hiện Tưởng Khâm thuộc hiệp hội những người ưa nhìn[3], có rất nhiều tật xấu. Nếu bạn muốn lừa Tưởng Khâm, bạn phải dỗ bằng những lời ngon tiếng ngọt, mặc kệ đó là những lời nào, tốt nhất là phải khiến khuất phục trước mị lực của bạn — không quan trọng đó là mị lực nào. Lấy điều này làm tiền đề, thời niên thiếu Tưởng Khâm đã từng bày ra những chiêu trò như làm nũng, đùa giỡn, mong chờ được dung túng, thậm chí còn vui mừng.
[3] Good-look club: Đại khái là hội những người có vẻ bề ngoài ưu tú, trai anh tuấn, gái mỹ miều. Có thể xem là mấy cái bình bông di động ấy, vậy nên Cận Viêm mới bảo có nhiều tật xấu.)
Cận Viêm là ai chứ? Bị hắn nắm được điểm yếu thì nhất định phải chết.
Nếu hắn biết Tưởng Khâm thích thế, hắn sẽ không nỗ lực thể hiện như vậy. Chỉ cần Tưởng Khâm có dấu hiệu thả lỏng, hắn liền chớp lấy thời cơ tấn công, cho đến khi Tưởng Khâm nhận thua mới thôi.
Tưởng Khâm bị làm cho vô cùng quẫn bách, vùng vẫy đi vùng vẫy lại cũng không thoát ra được, lại không dám nói to tiếng, phải đề phòng có người đi vào, tay chân thật sự lóng ngóng không biết để chỗ nào. Còn Cận Viêm là tên vô sỉ, mặc kệ có bị người ta phát hiện hay không, chỉ lo cắm đầu vào mặt Tưởng Khâm mà gặm nhấm, còn liếm láp hai bên tai của anh.
Trong suối nước nóng vô cùng trơn trượt, nhưng lại dễ dàng kích kích con người, thế nên đã nhanh chóng khuếch trương gần xong. Trong lúc dây dưa, bắp đùi Tưởng Khâm hơi co giật, không có sức lực, bị Cận Viêm dễ dàng nâng lên cắm vào.
Tư thế này rất dễ dàng tiến vào, Tưởng Khâm dằn nén hơi thở của mình, bám vào vách đá.
“Ngoan, ngoan.” Cận Viêm vừa thở hổn hển vừa dỗ dành anh, lấy tay anh từ trên vách đá thô ráp để xuống dưới, cùng lòng bàn tay của mình đan vào nhau. Ngay tại thời khắc hắn đã đi vào hoàn toàn, ở trong nước ấm thoải mái đến ngây ngất, hắn kìm lòng không được mắng một câu: “Con mẹ em…”
Tưởng Khâm rất muốn quay lại hỏi hắn là anh đang chửi mẹ ai? Nhưng lại không kịp, Cận Viêm như uống phải thuốc kích thích điên cuồng ra vào, động tác mạnh đến nỗi làm cho lưng Tưởng Khâm đâm phải vách đá. Tưởng Khâm có hơi đau, cảm thấy chắc chắn làn da mình đang bị trầy xước, nhưng mở miệng ra chỉ có những tiếng rên rỉ thoát ra, ngay cả bản thân cũng tự thấy phiến tình.
Cận Viêm bị những âm thanh này kích thích, bỗng nhiên xoay người Tưởng Khâm lại, cắn lỗ tai anh và cười hỏi: “Cho em ăn ngon được không?”
Mắt kính Tưởng Khâm bị chạm vào nước ấm, gương mặt hồng hồng lên, môi lại đỏ đến nỗi có thể chảy ra máu, sau một lúc mới run rẩy trả lời: “Coi chừng tôi đâm chết anh….”
Cận Viêm bị câu nói kia chọc cho tức giận, không lý lẽ nói: “Ông đây đâm chết em trước!” Nói xong mãnh liệt đi vào, đến tận nơi sâu nhất, sau đó miễn cưỡng rút ra một tí.
Cảm giác cơ thể chầm chậm ma sát nhưng dứt khoát khiến Tưởng Khâm bị kích thích run người —- lúc ở trên giường nhất định anh sẽ không thừa nhận cảm giác này, nhưng vì quan hệ ở trong nước mà mỗi lần ra vào đều trơn trượt tự nhiên, sự kích thích cũng càng mãnh liệt. Cận Viêm dường như không hề phí sức lực mà cũng có thể khiến toàn thân Tưởng Khâm hưng phấn, mở miệng muốn nói mấy câu nhưng đều không nói được, lúc sau không chịu đựng nước mới nói: “Anh muốn làm thì làm đi! Trêu… trêu chọc cái đo gì!”
“Thì ra em không thích làm chậm,” Cận Viêm cúi xuống hôn nhẹ lên tóc anh, cười nhạo: “Em cũng thật khó hầu hạ.”
Tưởng Khâm bị khoái cảm mãnh liệt tấn công mọi lúc mọi nơi làm đầu óc trống rỗng, trong lỗ tai toàn tiếng ong ong, hoàn toàn không thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình. Trong lòng Cận Viêm đắc ý vô cùng, vì thế lấy tay che kín miệng anh lại, đồng thời thúc mạnh vào bên trong.
Ban đầu hắn còn muốn trêu chọc Tưởng Khâm, nhưng khoái cảm nhanh chóng ùa đến cũng khiến hắn không chịu đựng đuuợc, cảm giác ấy giống như được đại dương bao phủ, ùn ùn kéo đến không ngăn cản được. Hắn bắt đầu ra vào thô bạo, trong lòng chỉ có một cảm giác, đó là ông đây chết cũng xứng đáng! Mẹ nó, đời này thật không phí!
Cuối cùng Cận Viêm cũng không thể nhịn được nữa, không biết bản thân cuồng loạn kiên trì được bao lâu, lập tức cảm thấy mình đã bắn toàn bộ vào cơ thể Tưởng Khâm. Sinh lý và tâm lý đều được thỏa mãn khiến hắn đến cao trào rất lâu, đến khi đã bắn ra hết mà vẫn còn dư vị quanh quẩn lại, cả người từ trên xuống dưới ngay cả từng lỗ chân lông đều sảng khoái không chịu được.
Cận Viêm uể oải cúi xuống hôn môi Tưởng Khâm, lại ngửi mái tóc anh: “bây giờ anh cảm thấy mùi lưu huỳnh cũng rất thơm, chà chà.”
Tưởng Khâm bị tảng đá ngăn lại đau không chịu được: “Mau thả tôi ra!”
“Không được, lại một lần nữa nào…. Đừng động đậy! Trên lưng em có nốt đỏ, có phải bị dị ứng không! Để anh giúp em kiểm tra nào!”
Cận Viêm còn chưa động được vào sợi lông của vợ mình thì đã bị một đạp trôi theo dòng nước ra xa. Tưởng Khâm tức giận ngút trời đỡ lưng quay lên bờ, bước chân mềm oặt không nói, lại còn bị tảng đá kia đâm vào xương cùng, không biết có bị làm sao hay không.
Cuộc đời thật sự là một đống máu chó. Một tuần trước anh vẫn còn đứng trước tòa án thề là phải rời xa thành phố này, bắt đầu một cuộc sống mới, một tuần sau anh lại ở suối nước nóng dây dưa với người đàn ông này, đã vậy còn không cảm thấy nhục nhã, thời điểm lên đến cao trào còn cảm thấy thích thú.
Tưởng Khâm thật sự muốn lấy đá đập vào đầu mình chết đi.
Cận Viêm như nàng dâu phạm phải lỗi lầm mà ngoi lên mặt nước, vội vã lấy khăn tắm, đi theo sau mông Tưởng Khâm: “Em yêu đừng để cảm lạnh, lau nào, lau người nào.”
Tưởng Khâm giận dữ đoạt lấy khăn tắm, quấn nhanh lên người mình.
“Nào em yêu có mỏi lưng không, anh mát xa cho em! Ôi chân em sao thế kia, để anh thổi thổi cho nào…”
Tưởng Khâm xấu hổ vô cùng, dùng hết sức lực để khống chế bản thân không kéo khăn tắm ra ném lên đầu Cận Viêm.
Cận Viêm bỗng cảm thấy không lành, vội theo sau tỏ ra dễ thương, Tưởng Khâm đi bước nào hắn đi bước nấy, Tưởng Khâm mở cửa ra ngoài, hắn cũng đi theo ra ngoài, đến khi tới phòng thay đồ không có bóng người được vài bước hắn mới chợt kinh hãi: “Chết mẹ rồi! Ông đây còn chưa mặc quần áo nữa!”
Tưởng Khâm nhìn lại hắn, gió thổ qua JJ mát mẻ, nhất thời đen mặt: “Anh để quần áo ở đâu?!”
“…..Không biết… Vừa rồi thích quá nên quên rồi….”
“Quần áo để đâu mà cũng không nhớ?!”
“……. Đâu phải anh cố ý!” Cận Viêm thẹn quá hóa giận rít gào: “Ông đây thấy em ngâm nước một mình, kích động quá nên cởi phăng quần áo! Có thể đã chìm xuống dưới nước rồi! Em muốn anh quay lại vớt lên à!”
Tưởng Khâm lấy áo choàng tắm trong tủ mình ra, ném khăn tắm lên mặt Cận Viêm, lạnh lùng nói: “Che lại cho tôi.”
Trong thời điểm tội lỗi này mà trong đầu Cận Viêm lại có suy nghĩ: Xem vợ tôi chăm lo tôi thế nào kìa, động tác vụng về lúng túng ban nãy không phải ngạo kiều[4] thì là cái gì?
[4] Ngạo kiều (aka Tsundere): người mà bên ngoài rất mạnh mẽ, thậm chí có phần bạo lực nhưng bên trong lại rất e thẹn, nhút nhát, yếu đuối.)
Đây không phải là biểu hiện làm nũng chồng điển hình hay sao? Vậy nên hắn vô cùng thỏa mãn, lúc này như hóa thành một tên lưu manh: “Ông không che, ông tư bản, cứ để vậy ra ngoài khoe khoang, há há….”
“Con mẹ nó anh là người của tôi——!” Tưởng Khâm gào lên: “Che lại cho tôi!”
Phập một tiếng Cận Viêm bị cái mắc áo móc giữa lỗ mũi, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, run rẩy một lúc rồi mới đứng lên lấy khăn mặt che lại.
Quan Phong (lần đầu tiên sau 10 năm), có lòng tốt, dựa vào nguyên tắc khuyên bảo vợ chồng nên hợp không nên ly, sắp xếp cho Tưởng Khâm và Cận Viêm vào một gian phòng.
Đương nhiên lúc ra lệnh này Quan Phong cũng không hề hay biết cặp vợ chồng kia đang ở trong suối nước nóng yêu dấu của mình làm chuyện gì, nếu biết được thì đừng nói đến phòng ốc gì, lập tức nhét hai người vào bao bố chôn ngoài nghĩa địa là chuyện có thể tưởng tượng.
Về phần con chồng bạn nhỏ Lê Tiểu Mông thì, nhóc đang bị các chị phục vụ nắn bóp, ở trong phòng khử trùng tắm rửa sạch sẽ một trăm lần là một trăm lần, rồi mặc vào bộ quần áo ngủ hình gấu con, xịt nước hoa thơm phức (mùi mà Quan tổng thích), sau đó bị chị Hellen xách cổ đưa đi thị tẩm.
Quan Phong hòa ái dễ gần ——- cho dù biểu cảm trên khuôn mặt ngàn năm không đổi —– nói: “Đừng hiểu lầm, là chú với đạo diễn Đoàn, nhóc con ngồi xem được rồi.”
Lê Mông như bị sét đánh trúng đầu, sợ vãi quần hét tướng: “Con còn chưa thành người lớn mà! Mấy chú có nhân phẩm không! Ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà—-!”
Đạo diễn Đoàn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kéo nhóc trở lại, đặt nhẹ vào ghế ngồi.
Sau đó Quan Phong nháy mắt, lập tức Hellen đã biến ra một cái thắt lưng trói chặt Lê Mông trên ghế —— cả quá trình xảy ra lưu loát nhanh gọn, hiển nhiên là người lành nghề.
“Kỳ thật chú không hiểu tại sao con phản kháng,” Quan Phong nói, “Chỉ là ngồi xem thôi, đâu phải tự mình vào trận.”
Đoàn Hàn Chi cũng phụ họa: “Đúng rồi, đến lúc đó chỉ cần phán thắng thua thôi.”
“Mặc dù chú thắng đạo diễn Đoàn là chuyện thường tình.”
“Đừng nói hưu nói vượn nữa Quan Phong, nếu không làm anh thua khóc cha gọi mẹ ngày mai tôi đổi sang họ anh. Hellen đi giúp ông chủ cô chuẩn bị sổ hộ khẩu đi, ngày mai hắn sẽ đổi sang họ Đoàn, à mà cô gọi mấy tiếng Đoàn tổng luyện tập trước đi….”
Quan Phong và Đoàn Hàn Chi bốn mắt nhìn nhau, phút chốc trong không trung đã có một tầng điện phát ra.
Lê Mông nước mắt nước mũi tèm lem cực lực giãy dụa: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”
Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nói: “Biến thân đi, sợ con chắc? Quan Phong còn là chúa tể hành tinh Namek kìa.”
Quan Phong: “…………….”
Lê Mông ngẩn người ra, mắt chớp chớp, chợt khóc đến tê tâm liệt phế: “Đừng đùa con mà phán thắng hay thua chuyện này chị Hellen cũng làm được——–! Được rồi vậy bây giờ con nói thẳng con không phải là người con là yêu quái nếu trói con lại con sẽ biến thân đó———-! Huhuhu đáng sợ quá ba ơi mẹ ơi con muốn về nhà……..”
Đoàn Hàn Chi: “Đừng ăn gian chữ nữa được không?”
Gương mặt băng sơn ngàn năm bất động của Quan Phong cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, không thể tin được lắc lắc đầu, từ mép giường đến bên cửa sổ kính, nhìn xuống bộ bàn cờ bằng gỗ tử đàn trên bàn trà: “Gọi người chuyên nghiệp đến xem chú và Đoàn Hàn Chi giết cờ sao mà khó khăn vậy? Tuy là trình độ tương đối kém, nhưng thật sự thành tâm thành ý muốn học chơi cờ với con mà.”
Kết quả lời này lập tức bị Đoàn Hàn Chi nhạo báng: “Nói ‘tương đối thấp’ thì có lỗi với lương tâm quá đi Quan Phong, là ai lần trước bị tôi tiêu diệt hơn ba mươi quân ấy nhỉ?”
“Rõ ràng là phạm quy, tôi đã nói với anh là quy tắc chơi cờ vây không giống cờ ca rô….”
“Anh không biết cờ vây chính là cờ ca rô biến tấu sao, đã vậy còn dùng luật cờ đam[5] mà chơi cờ vây thì có tư cách gì nói tôi ăn gian?”
[5] Cờ đam: Khi bắt đầu chơi thì 2 bên quân trắng và quân đen sắp thành 3 hàng ở mỗi bên (chỉ sắp ở ô đen), khi đi mỗi quân chỉ được tiến 1 ô cũng chỉ trên ô đen, và chỉ tiên về phía trước, khi ăn thi khi 2 quân đen và quân trắng đối diện nhau nếu có ô trống ở phía sau thì quân đang đi được ăn, khi quân trắng hoặc quân đen tiến tới hàng cuối của bên đối diện thì trở thành hậu có thể quay ngược lại được, khi một bên ăn hết quân của bên kia thì sẽ thắng.)
“Vậy ra anh cũng biết mình ăn gian? Hellen lấy kem tẩy da chúng ta vừa mới nghiên cứu ra tặng cho đạo diễn Đoàn một hộp đi, da mặt hắn cần phải bôi liên tục hai mươi bốn giờ một ngày trong vòng ba mươi năm!”
“Hellen cô nói cho tôi biết tóm tại là vì sao Quan tổng phải tốn công nghiên cứu kem tẩy da, da mặt của hắn mà không bôi một ngày thì sẽ dày thêm ba tầng có phải không? Để tôi sờ xem da mặt anh đã dày thêm bao nhiêu rồi Quan Phong, chắc buổi sáng tẩy da phải mất mười mấy tiếng nhỉ….”
Vù vù vù vù, vù vù vù vù.
Lê Mông khổ sở quay lại cầu cứu Hellen: “Chị gái xinh đẹp cởi trói cho em đi, em đi tìm cái vỉ đập ruồi trừ hại cho dân!”
Cơ mặt Hellen bỗng tê liệt.
Xem ra thế giới này luôn có những sinh vật độc đáo mới xuất hiện — Hellen, đại diện xuất sắc nhất của toàn thể ngành thư ký rộng lớn, trầm mặc thật lâu, sau đó thương xót xoa đầu Lê Mông nói: “Quen rồi thì ổn thôi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook