Ly Hôn Vui Vẻ
Chương 8

Chỉ mới đây mà mười bốn ngày nghỉ đã nhanh chóng trôi qua, Hà Phồn Ngọc và Giang Tử Lâm trong suốt thời gian hưởng tuần trăng mật, hai người ngày ngày đều gắn bó như keo sơn, phần lớn thời giờ thì trừ những lúc ở trong làng du lịch, Giang Tử Lâm đều sắp xếp đi chơi mấy vùng lân cận, không đến nỗi quá nhàm chán.

Trong vòng mười bốn ngày ngắn ngủn, tổng cộng Hà Phồn Ngọc bị sốt hai lần, điều này làm cho anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Thân thể dù không khỏe, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy lại sốt liên tiếp như vậy.

Sau khi Tiểu Ngọc trở lại được hai tháng, cơ thể của cô không những suy yếu, sức ăn thậm chí càng ngày càng giảm bớt, rõ ràng thuốc bổ loại nào cũng đều uống đủ, những so với lúc mới về vẫn gầy hơn rất nhiều!

Nếu sút thêm một chút nữa, cô chắc sẽ thành da bọc xương mất!

Anh bắt đầu chú ý việc ăn uống của cô, chú ý giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc của cô, sau đó bắt đầu đăng ký hẹn trước, muốn dẫn cô đi bác sĩ, nhưng mỗi một lần nói về chuyện này, cô lại đột nhiên có công việc mà lỡ hẹn, không phải là đi họp bên công ty, thì chính là đi khảo sát thị trường, hoặc kế hoạch nào đó xảy ra vấn đề, lý do nhiều vô số kể.

"Em không có! Thật sự cấn cuộc họp mà!" Hà Phồn Ngọc vùi mình trên giường, không nhịn được đóng quyển sách lại.

"Lần này anh hẹn chủ nhật tuần tới, bất luận thế nào em cũng phải dư ra chút thời gian!" Anh không vui đi đến bên giường, rót đầy một bình nước sôi.

"Dạ, tuân lệnh!" Côlàm bộ nghe theo.

Tốt nhất là, mỗi lần đều như vậy cô đều cười cho qua. Giang tử lâm đối với cô không biết nên làm gì cho hơn bậy giờ, rất muốn nửa đem kéo cô đi đến bệnh viện, nhưng lại sợ chọc cho cô tức giận thì chết.

"Ai, hôn lễ cuả chúng ta lần này, em định làm như thế nào?" Giang Tử Lâm hào hứng nói với cô, "Bố mẹ anh nói,lần thứu hai tụi mình có thể tự tổ chức."

"Nói nhảm!" Hà Phồn Ngọc vừa buồn cười vừa liếc anh một cái, "Cái gì mà người nào cũng nói là lần thứ hai hả?

Bà nội đã nói, lần thứ hai tốt nhất là đi đăng ký thôi, đừng có tổ chức r ầm rộ huyên náo là được.

Hơn một năm trước hôn lễ kia đã tổ chức trong sự vui vẻ, mấy tháng trước thì tin tức ly hôn đã làm cho người ta bất ngờ, mà bây giờ nếu kết hôn thì sao? Hai nhà họ Giang – Hà không ai muốn sự việc này được lặp lại lần nữa. Thật sự mất thể diện.

Dĩ nhiên, Hà Phồn Ngọc đã sống chết tỏ rõ bản thân mình không sợ gì cả …… nhưng nhanh chóng đã bị bà nội bảo câm miệng.

"Nhưng lần này anh rất nghiêm túc, anh muốn tự mình chuẩn bị hôn lễ với em!" Anh lấy ra một xấp ảnh, "Nhanh lên một chút, em muốn hôn lễ phong cách như thế nào? Muốn tổ chức ở khách sạn nào đây?

Hà Phồn Ngọc nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, cảm thấy anh mới giống như một cô dâu sắp lên xe hoa hơn là cô.

"Nếu như nói, em muốn đơn gian, chỉ muốn đi đăng ký thôi được không?" Cô giống như một con mèo con dựa lên cánh tay anh: "Chỉ có em với anh, bà nội với người nhà của anh, đơn giản là tốt rồi."

Giang Tử Lâm có chút kinh ngạc, chiếu theo môi trường sống từ nhỏ đến lớn của cô, anh không ngờ cô lại yêu cầu như vậy.

"Anh cho rằng mình có cơ hội quyết định giùm em, em sẽ muốn mặc váy cưới, tổ chức hôn lễ cho em." Tất cả anh đều suy nghĩ vì cô, dù sao tiệc cưới lần trước anh chỉ bận tâm đến cảm nhận của hai nhà Giang – Hà.

Có, đương nhiên là có.

Trên thực tế khi cô ở lang du lịch đã muốn mặc ngay váy cưới, đứng ở bờ biển kết hôn với anh.

Nhưng cô không thể phụ tấm chân tình của Giang Tử Lâm, người đàn ông mà cô yêu nhất.

Cuộc sống rất ngắn ngủi, anh so với cô còn có nhiều thời gian hơn, có thể tìm cho mình một người ocn gái tốt hơn, hai người cùng . . . . . .

Không, sẽ không có người nào yêu Tử Lâm hơn cô! Sẽ không có người đó đâu!

Nhưng mà, anh có thể sẽ yêu thêm một người khác, và cô sẽ trở thành một đoạn quá khứ sắp bị lãng quên, một đoạn ký ức chôn giấu trong đáy lòng anh, thậm chí dần dần bị quên lãng.

"Em đã nói, có anh là tốt lắm rồi." trước khi trở thành một đoạn trí nhớ, ít nhất cô phải dùng chính sức lực để tồn tain trong đó, mới có thể trở thành một đoạn trí nhớ tuyệt vời của anh.

Giang Tử Lâm dịu dàng ôm lấy cô, vì cô đang ở trong lòng anh nghỉ ngơi.

Thứ sáu tuần sau, chính là sinh nhật ba mươi tuổi của Tiểu Ngọc.

Năm ngoái anh tặng cô gì nhỉ ? Khi đó vừa mới kết hôn, anh không rõ cô thích cái gì, nhưng trực giác cho anh biết cô đang muốn đổi xe, cho nên anh mua một chiếc Lamborghini mới tinh tặng cho cô.

Kết quả cô chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, hỏi anh muốn cô bị bắt cóc lắm à?

Chiếc xe ấy đến bây giờ vẫn còn nằm garage, anh không bỏ nó đi được, Tiểu Ngọc thì cảm thấy đi nó quá huênh hoang, cho nên nó bám đầy bụi bặm trong đó.

Năm nay là gì đây? Trải qua nhiều chuyện, dại dột ly hôn rồi lại hợp chung một nơi với nhau, anh hi vọng ngày kết hôn cũng tổ chức cùng ngày sinh nhật với cô, nhưng thời gian gần đây hơi nhạy cảm đối với hai người.

Anh biết Tiểu Ngọc nhà mình thích phong cảnh thiên nhiên, thích biển, thích núi non hoặc một rừng cây xanh rạm rạp, bởi vì điều kiện có giới hạn, anh không thể tìm được nơi có cảnh sắc như cô mong muốn, chỉ có thể tìm được một chỗ ven hồ rất đẹp.

Anh đã mua một mảnh đất giữa sườn núi, đã sớm sửa sang lại nơi ấy, sử dụng vật liệu bằng gỗ thô sơ. Muốn tạo dựng một nơi hoang phế thành một nơi tuyệt vời.

Núi dựa mặt hồ, kết hợp với cảnh sắc tự nhiên tạo nên vẻ đẹp thơ mộng, không cần nhân công mài dũa quá nhiều, chỗ ấy đã trở thành một bức tranh tuyệt với.

Ở gian phòng nghỉ hôm trước, anh đã muốn tặng quà sinh nhật cho Tiểu Ngọc.

Cảm giác kìm nén để mình không nói ra thật sự rất khó chịu, nhưng nếu anh không nhịn nó xuống, 100% sẽ mất đi ý nghĩa “vui vẻ” có nó.

"Lần này em nghĩ mình nên đi đâu hưởng tuần trăng mật đây?”

"Hả?" Hà Phồn Ngọc có chút ngây người hỏi lại anh "Chúng ta vừa mới đi không lâu mà anh?"

"Lần trước là bổ sung cho lần kết hôn kia, lần này là tuần trăng mật lần hai, ý nghĩa khác nhau." Giang Tử Lâm hùng hôn tuyên bố, "Lần này chúng ta đi Châu Âu được chứ?"

"Em không có thời gian nghỉ." Cô khẽ cười, có trời mới biết một năm mà đi nhưng hai lần tuần trăng mặt như cô với anh.

"Chuyện xin nghĩ phép với nghĩ ốm đau, không kém nhau là bao." Anh cũng đã dùng hết ngày nghỉ phép của mình rồi, nhiều lắm là bị trừ tiền lương thôi, tổn thất như vậy mà được đãi ngộ một cuộc sống hạnh phúc cũng còn ít.

Trăng mật lần hai?. . . . . . Sợ là không còn cơ hôi nữa rồi.

Hà Phồn Ngọc miễn cưỡng lên tinh thần, ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Giang Tử Lâm.

Anh vừa chuyên chú vừ hứng thú xem danh sách những thắng cảnh ở Châu Âu, trên tay cầm tài liệu về Hy Lạp, nhìn qua rất hào hứng với nó.

Editor: Bỉ Ngạn Hoa

Tử Lâm đã không còn nóng tính như trước đây khi cô mơi quen biết, trở nên rất dễ dàng chấp nhận, từ lần trước trăng mật đến khi trở lại cuộc sống bình thường, cơ hồ cũng chỉ có mình anh ôm hết mọi chuyện, vốn trời sinh anh nòn nảy, lại có thể tự nguyện khiến cô vui vẻ, làm nhiều việc vì cô, tạo nhiều niềm vui cho cô.

Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều có bí mật cần cất giữ, bởi vì đây là một tình cảm rất vất vả mới hàn gắn lại được, ai cũng không muốn khiến nó trở nên tồi tệ hơn, sợ một lần nữa lại dẫm vào vết xe đỗ kia.

Cô vốn ích kỷ, vốn chỉ hi vọng mình có thể quay lại bên cạnh Tử Lâm, chung một cuộc sống với anh, khiến cho những ngày cuối cuộc đời có anh làm bạn.

Nhưng cô lại quên đinh tấm chân tình của Tử Lâm, quên anh cũng có một tình yêu sâu đậm như cô, nên sau khi cô trờ về đây, tình cảm giữa bọn họ đã phát triển sâu hơn, bời vì đã biết mất nhau một lần là sao, nên càng thêm quý trọng lẫn nhau.

Cô biết như vậy là không được, sớm muộn gì cũng sẽ gậy tổn thương cho Tử Lâm, nhưng cô cũng tin tưởng thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả, dù bi thương có nhiều hơn đi chăng nữa, thì một ngày nào đó cũng tan thành mây khói.

Hà Phồn Ngọc khẽ dịch người, cô mệt rồ, nằm lên chiếc gối mềm mại, Giang Tử Lâm đắp chăn lên cho cô.

Gần đây cô càng biểu hiện rõ như mình đang có bệnh, đây mới là chuyện khiến cho anh cực kỳ quan tâm.

Hơn nữa lúc ở tuần trăng mật, khi anh nhiệt tình ôm lấy cô, anh phát hiên có một chút bất thường, ngực trái của Tiểu Ngọc hình như có gì đó là lạ, anh không biết để nói sao cho cụ thể, nhưng cảm giác như co vật gì đó đang ở bên trong nó.

Anh không phải là phụ nữ, nhưng anh cũng thường xem qua các bài báo y học, nếu vú có dị vật không rõ ràng, nhất định phải đến bệnh viên làm kiểm tra tổng quát.

Đủ loại loại dự cảm không tốt khiến anh cảm thấy có gì đó không ôn, đây cũng là lý do khiến anh kiên quyết bảo cô đăng ký khám bệnh với bác sĩ y khoa mấy ngày nay.

Nằm bên gối, anh dịu dàng ngưng mắt Hà Phồn Ngọc đã chìm vào giấc mộng đẹp, mái tóc xoăn xõa lung tung trên gối, anh tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô, khóe miệng không tự chủ gợi lên một nụ cười.

Phải có cô, mới khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Đó là loại cảm giác thỏa mãn bất cứ đâu, anh bắt đầu cảm thấy cuộc đời anh, sự nghiệp, ở khắp mọi nơi đều có sự yêu thương, hình như chỉ vậy là đủ lắm rồi.

Anh cầu nguyện, tất cả mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Tiểu Ngọc bị sốt chẳng qua là do không đầy đủ dinh dưỡng, vú có khác thường cũng là một vấn đề nhỏ mà thôi, chờ sau khi kiểm tra thì chỉ việc nghỉ ngơi và bồi bổ dưỡng chất là đủ với cô.

Ngay hôm nay tất cả đều được hạnh phúc trọn vẹn, anh tin chắc, tương lai cũng sẽ như vậy trôi qua.

Đã bắt đầu mùa đông, rừng núi phủ một sự lạnh lẽo, Giang Tử Lâm phủ thêm áo khoác, bước xuống xe đi vào con hẻm nhỏ.

Trên con đường mòn này toàn phiến đá nhỏ, hai bên đường đều là cây cối và hoa tươi, đại khái cách không xa khoảng 3 mét, đã đi tới một sân bãi rộng lớn.

Một một ban công bằng gỗ rất chắc chắn, hướng ra phía ngoài dọc theo người, đứng ở đấy có thể nhìn thấy khung cảnh mặt hồ bên kia, kiến trúc sư đã thiết kế một bồn hoa tren ban công, bốn mùa đều trông hoa cỏ, bọn họ sẽ liên tục ngắm những đóa hoa nở rộ kiều diễm mỗi ngày.

Anh xoay người đi vào nhà chính, nhà gỗ 2 tầng theo phong cách Á Đông , tất cả đều được bày trí y như sở thích của Hà Phồn Ngọc, trong phòng có bệ cửa sổ, cửa sổ đều làm bằng kính trong suốt, ngồi ở trong phòng cũng có thể nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Giang tiên sinh." Kiến trúc sư mỉm cười nhìn anh.

"Khổ cho cô rồi!" Anh ngắm nhìn bốn phía, cực kỳ hài lòng cách bài trí trong nhà "Những thứ này được làm chắn chắn chứ?"

"Ha ha, yên tâm đi, vật liệu tôi dùng đều chất lượng cả." Kiến trúc sư cười tủm tỉm bước lên ban công tầng hai, "Nơi này cảnh vật thật sự rất đẹp, ánh mắt Giang tiên sinh quả nhiên chuẩn!"

"Đây là yêu cầu của tôi. . . . . .Quà sinh nhật của vợ tương lai." Ngay cả anh cũng không khỏi than thở khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh có thể tưởng tượng dược Tiểu Ngọc sẽ vui mừng biết bao khi thấy nó.

"Vợ tương lai?" Kiến trúc sư đối với chuyện này tỏ ra ngạc nhiên. Cô nhớ không lầm, Giang Tử Lâm mới lt hôn không lâu, thật chẳng lẽ là cái cô gái chân dài lúc trước sao?

"Ừ, cô ấy bây giờ có nhiều thân phận." Thật là phức tạp, "Vợ trước thêm vợ tương lai, đồng nhất một người."

Kiến trúc sư ngẩn ra, "Hà tiểu thư?"

Một thiết kế sư như cô cũng thường xuyên va chạm với giới thượng lưu, biết những những thiên kim tiểu thư như vậy là chuyện bình thường.

Vấn đề là Hà tiểu thư với Giang Tử Lâm không phải mới ly hôn sao? Thiết kế sư sau khi nghĩ thông suốt, khó nén cười khẽ, xem ra là tan rồi hợp.

"Vậy lúc nào thì kết hôn?" Chuyện này hình như chưa nghe thông báo qua?

"Còn chưa có dự định, nhưng trước cuối năm sẽ kết hôn." Anh hắng giọng, "Nhưng mà lần này sẽ rất khiêm tốn, nói không chừng chỉ đăng ký kết hôn thôi."

"Đây là chuyện hai người, quan trọng nhất là đới xử với nhau." Thiết kế sư khẽ mỉm cười, ngó non sông tươi đẹp trước mặt mình, "Nếu như hai người tình nguyện đến đây hưởng tuần trăng mật, tôi sẽ rất cảm động."

"Ha ha, mùa đông tới nơi này, chỉ sợ sẽ rất lạnh, hơn nữa chúng quyết định đi Châu Âu rồi." Vì sợ thiết kế sư khổ sở, anh vội vàng bổ sung thêm một câu, "Nhưng nơi này là chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ thường xuyên đến đây."

" Tôi sẽ mời người đến quét dọn dúng giờ.” Thiết kế sư vì suy tính của bọn họ nên mặt vui vẻ: "Lúc nào thì sinh nhật Hà Tiểu thư?"

"Hôm nay."

"Hôm nay?" Thiết kế sư sợ hết hồn, thời gian cấp bách vậy ư?

"Đúng vậy, cho nên tôi mới hẹn cô 10 giờ sáng nay." Giang Tử Lâm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Tôi phải tới đây trước xác định mọi chuyển đã Ok chưa, rồi mang cô ấy qua đây."

"Qua lại đây một chuyến mất tới bốn giờ, như vậy tôi còn một chút thời gian để chuẩn bị." Hia mắt thiết kế sư sáng lên, giống như cũng tham gia chuẩn bị bất ngờ này mà vui mừng.

"Thời gian? Không phải cô làm xong rồi sao?"

"Cần phải trang trí thêm, tôi có thể để hoa ở phòng khách, chuẩn bị thêm thức ăn, giúp hai người chuẩn bị bữa ăn tối ở đây." Đi đường lên đây mát hai phút, cô sẽ nhờ người đem bữa ăn lên đây.

"Cám ơn cô." Trải qua buổi tối ở đây? Nên rất tốt."Chúng tôi ở bệ cửa sổ dùng cơm, kế núi gần sông."

"Không thành vấn đề, Giang tiên sinh ngài đi nhanh đi!" Thiết kế sư vội thúc giục anh."Bốn giờ đê cho tôi chuẩn bị là dư rồi, trời gần đây tối sớm, anh nhanh đi đón vị hôn thê của mình đi."

Giang Tử Lâm cảm kích sự thân thiết của thiết kế sư, bước đi như bay hướng xe chạy đi.

Căn phòng nghỉ nhỏ nhỏ xinh đẹp, anh dành tặng cho người phụ nữ anh yêu, anh biết Tiểu Ngọc sẽ vô cùng yêu thích chỗ này, quà tặng sẽ khắc vào trong tim, nên anh mới chuẩn bị bị kỹ từng chút từng chút một.

Mong đừng giống với chiếc xe Lamborghini năm ngoài, chỉ có thể để đó bám đầy bụi bặm.

Khởi động xe, di chuyển ô tô lên phía trước, trong lòng của Giang Tử Lâm hình ảnh của Hà Phồn Ngọc ở Đài Bắc đã chiếm trọn ở đó rồi.

Hà Phồn Ngọc ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt ngây ngốc nhìn túi xách trên bàn.

Cô thật không ngờ, lúc này hàn lý mang đi lại đơn giản nhẹ nhàng như vậy, giống như hôm đi du lịch, như một việc nhỏ chỉ cần mang theo một ít mà thôi.

Vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm giấy bút đặt trên bàn, tờ giấy đã để ở đó được một lúc lâu, nhưng cô không biết mình nên viết điều gì lên đó.

Hôm nay là sinh nhật của cô, mấy ngày trước cô đã phát hiện ra khác thường của Tử Lâm, thường xuyên đi ra bên ngoài làm gì đó, sau khi về nhà lại đắc ý nhìn cô, cô cũng biết, anh đang sắp đặt điều gì.

Nhưng mà, cô muốn đi.

Đã đến lúc, cô nên rời đi, đợi thêm nữa, cô không thể dứt ra khỏi đây, cũng sẽ khiến cho Tử Lâm sinh lòng nghi ngờ.

Cô có thể đoán được hôm nay Giang Tử Lâm sẽ làm gì đó khiến cô vui vẻ, cô rất muốn ở lại đây, cũng rất muốn biết điều vui mừng ấy là gì, nhưng mà cô không thể!

Tất cả đều phải dùng dao chém đứt hết mọi thứ, từ hôm nay trở đi, cô nhất định phải rời xa khỏi cuộc sống của anh.

Hà Phồn Ngọc cắn chặt môi, mới có thể ngăn dòng nước mắt đang chảy xuống. Cô hít sâu một hơi, rốt cuộc nhấc bút lên, viết một dòng đơn giản cuối cùng.

Bọn họ ly hôn vào đêm thất tịch, rồi cuối thu đầu đông hợp lại, sau đó cô lại chọn ngày sinh nhật của minh, lại một lần nữa tổn thương Tử Lâm. . . . . .

Hơn thương tổn tới chính mình!

Nói không chừng bọn họ so Ngưu Lang Chức Nữ còn đáng thương hơn gấp bội, bởi vì không còn đau khổ lần nữa, Ngưu Lang Chức Nữ vẫn có thể đợi một năm gặp nhau một lần, mà cô, thời gian còn lại không còn bao nhiêu?

Muốn đi đâu cô vẫn còn chưa xác định, tóm lại rời khỏi Đài Bắc rồi hẳn nói, trước tiên tìm một nơi dừng chân, rồi thông báo tiếp cho Tô Dư Oánh

Hà Phồn Ngọc viết xong một dòng tin ngắn, lúc ký tên nước mắt cô chợt rơi xuống.

Nước mắt rơi trên giấy thành hai giọt tròn tròn, rất nhanh đã bị giấy hút đi.

Nếu như giọt nước mắt kia đầy máu, nhất định trên tờ giấy trắng ấy sẽ hiện lên hai con mắt đỏ ngầu đến kinh người.

Cô lau đi nước mắt, nâng tay phải lên, trên tay là chiếc nhẫn cưới rực rỡ tượng trưng cho tình yêu của bọn họ, chỉ tiếc bây giờ cô đang bị khối u ngự chiếm, cũng không còn xứng với ánh sáng chói lóa của nó nữa rồi.

Lấy xuống chiếc nhẫn, đây là lần thứ hai cô mang lên, lại cũng là lần thứ hai cô tháo nó xuống.

Xách túi cầm trên tay, so với lần trước có một chút khác biệt, lần này cô thật sự lưu luyến.

Chậm rãi đi về phía cửa, cô liên tục quay đầu nhìn ngôi nhà có bao nhiêu niềm vui chung của bọn họ. Cô không hiểu, tại sao trời cao lại hành hạ cô? Tại sao phải dùng cách này này để kết thúc cuộc đời của cô?

Cô thật vất vả, thật vất vả mới tìm được hạnh phúc!

Trái tim bi thương thống khổ khiến cô rơi nước mắt, bởi vì dù thế nào thì cô vẫn phải xóa hết, cô nén đau thương kéo hành đi ra khỏi phòng, cánh cửa này sẽ hoàn toàn ngăn cách cô với cuộc sống sau này của Tử Lâm.

Tự mình khóa lại, chôn giấu tất cả.

Nàng hi vọng Tử Lâm biết rằng, cô đối với anh không một chút giả dối, chỉ là. . . . . .Cô không có cách nào cam kết cả đời với anh!

Chỉ vì cuộc đời của cô quá ngắn ngủi.

Giang Tử Lâm hưng phấn cao độ đi ra khỏi thang máy, mới hơn mười hai giờ, lập tức quay trở lại đó, chậm nhất cũng mới ba giờ thôi, thời gian còn chưa kịp.

Khi anh lấy chìa khóa ra, cắm chìa khóa vào lỗ thì phát hiện ra cửa đã khóa.

Kỳ quái? Rõ ràng hôm nay Tiểu Ngọc xin nghỉ ở nhà, làm sao lại khóa cửa, cô rời nhà rồi? Giang Tử Lâm cực kỳ hồ nghi, hỏa tốc mở cửa đi vào.

"Anh đã trở về!" Anh cao giọng kêu, tiện tay đóng cửa, "Tiểu Ngọc, chúng ta ra ngoài đi, hôm nay anh muốn dẫn em. . . . . ."

Rời khỏi cửa, bên trong không có một bóng người, chăn giống như bình thường được gấp chỉnh tề trên giường.

Anh đi tới phòng sách, phòng chơi đàn, nhìn kỹ phòng làm việc lớn, phòng làm việc nhỏ, cũng không thấy bóng dáng của cô.

Rời nhà? Giang Tử Lâm lấy điện thoại di động ra, phỏng đoán cô chỉ đến chỗ nào gần đây mua đồ.

Kết quả khi tiếng chuông vang lên, lại ở phòng của hai người bọn họ.

Đi trở về trong phòng, anh phát hiện điện thoại của cô để trên bàn trang điểm trong phòng. Tiểu Ngọc thật làsơ ý, ngay cả điện thoại đều không mang theo! NHưng chứng tỏ cô ấy chỉ đang ở đâu gần đây thôi, sẽ quay lại thật nhanh,

Đi vòng ra ngoài, trong lòng có chút vui sướng, vui sướng vì nóng lòng, hy vọng có thể vọi vàng gặp được cô, lập tức kéo cô lên xe, lái ô tô thẳng tới ngôi nhà nhỏ ven hồ.

Một vật chói mắt, bởi vì phản xạ ánh mặt trời, chiếu thẳng vào mắt của anh.

Anh lấy tay che lại ánh sáng kia, điểm sáng ấy là do một vật đặt trên khay trà ngoài phòng khách chiếu vào, anh cau mày đi tới, mỗi đi một bướ , trong lòng lại càng lo lắng.

Bởi vì tình huống như vậy, dường như có chút quen thuộc với anh.

Một chiếc nhẫn lấp lánh đặt trên bàn, phía dưới có một tờ giấy đang bị đè lên.

Hà Phồn Ngọc đáng chết! Tại sao lại một lần nữa hả? Đừng có nói bị ai đó theo dõi rồi chụp ảnh cảnh anh đi gặp thiết kế sư đấy chứ?

Giang Tử Lâm quả thật không thể tin được chuyện này lại có thể xảy ra lần thứ hai, anh nhặt lên tờ giấy. Lần này tuyệt đối không phải là giấy thỏa thuận li hôn, bởi vì bọn họ chưa ký nó!

“Thân ái gửi Tử Lâm ——

Em hiểu rõ anh sẽ kinh ngạc như thế nào, có lẽ cũng sẽ tức giận cực kỳ, không hiểu vì sao em lại muốn bỏ đi.

Em cũng không đối với bất cứ chuyện gì không hài lòng, nhưng mà duyên phận của em và anh đã chấm dứt, thời gian cũng không còn lại bao nhiều.

Em sẽ không bao giờ xuất hiện lại trước mặt anh, xin hãy quên em đi, tìm một cô gái thích hợp hơn với anh, khiến anh trải qua cuộc sống hạnh phúc sau này.

Hà Phồn Ngọc.”

Giang Tử Lâm đọc rồi đọc, anh gần như đem bức thư ấy khám phá hết từng chữ, lại không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

Tại sao? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua bọn họ còn bàn chuyện hôm nay sẽ đi ra ngoài ăn sinh nhật, khuôn mặt Tiểu Ngọc đầy mong đợi, còn mong đến nhanh nhanh, không phải chờ ngày hôm nay.

Anh lừa cô nói mình phải đi ra ngời gặp khách hàng quan trong một lát, nhưng thật ra là mượn dịp để tới ngôi nhà kia xem xét tất cả mọi chuyện, trước khi xuất phát vẫn không có gì là lùng, cô còn tự mình đi ra cửa tiễn anh, dùng giọng điệu nũng nĩu mong anh về sớm một chút.

Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Hà Phồn Ngọc, nguyên căn là có vấn đề gì đây?

Anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên bàn, sao lại vứt nhẫn đi? Bảo anh tìm người con gái thích hợp hơn? Còn là hạnh phúc sống qua ngày?

Trên đời này có ai thích hợp với anh hơn cô hả? Cô gái này rốt cuộc phát bệnh thần kinh gì rồi đây?

Giang Tử Lâm ném tờ giấy đi, hỏa tốc vọt vào trong phòng, mở tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện mấy đồ vật liên quan đến Hà Phồn Ngọc đều biến mất.

Rồi liếc qua tủ trên đầu giường, vốn là không có gì nhiều lắm ở đó, nhưng bậy giờ cũng trống không, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng và đồ tắm đều biến mất.

Lần này là cô làm thâth! Lần trước khi đi cô vẫn chỉ mang theo một ít đồ, mặc dù không mang về đây nhiều đồ dùng, nhưng lần này lại lấy hết toàn bộ, triệt để đến mức nhìn quanh cũng thấy như một mình anh ở mà thôi!

Anh ngồi xuống mép giường, không kiềm được lửa giận, và anh căn bản cũng không thể nào biết lý do khiến cô lại rời khỏi anh.

Cầm điện thoại di động lên, đầu tiên anh gọi mooth cuộc cho em trai bảo bối của cô.

"Hello, anh rễ." Giọng nói nhẹ nhàng lên cao, nghe vậy khiến Giang Tử Lâm càng thêm khó chịu.

"Chị cậu đ đâu?" Anh trầm giọng.

"Chị? KHông phải chị em đang ở với anh sao?" Làm sao lại hỏi tới người quan trọng của anh ta?

"Hà Phồn Ngọc, cậu nói thật với tôi đi, chị cậu đang ở đâu?" Giang Tử Lâm bỗng dưng gầm lên giận dữ, khiến Hà Phồn Lượng giật mình thấy có chuyện lớn không ổn rồi.

"Không thấy chị ấy sao?"

"Cô ấy lại bỏ nhà tôi đi! Quăng nhẫn cưới lại, để lại một tờ giấy bảo tôi đi tìm người con gái tốt hơn! Cô ấy không liên lạc với cậu sao?"

"Không có! Anh nói cho rõ ràng, chị ấy bỏ nhà đi? Tới chỗ nào?"

"Nếu tôi biết thì cần hỏi cậu sao?" Anh nói câu nào nghe không hiểu à, "Cậu không biết tôi đi hỏi người khác!"

Giang Tử Lâm chăng thèm nghe câu trả lời bên kia, nói xong liền cúp điện thoại.

Còn có ai đây? Anh nhớ Tiểu Ngọc có một bạn tốt làm Luật Sư, chính là luật sư ly hôn đi cũng cô hôm trước, anh chỉ nhớ cô ta mang họ Tô, nhưng lại không biết tên cô ta lẫn số điện thoại.

Anh nắm chặt điện thoại di động, quay lại khay trà nắm lấy chiếc nhẫn, lập tức tông cửa xông ra ngoài. Anh quyết định quay về nhà mẹ Tiểu Ngọc trước, nói không chừng cco sẽ về đó.

Người phụ nữ đáng chết!Ngày sinh nhật đáng chết! Rõ ràng bây giờ phải cùng anh vui vẻ ở ngồi nhà ven hồ kia, tại sao lại biến thành cảnh chia lìa ?

Hà Phồn Ngọc! Em cút ra đây cho anh! Tốt nhất lập tức giải thích rõ ràng đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương