Lâm An Nhàn chạy thẳng về nhà, phần thì muốn dùng lời nói cho anh ta chán ghét mình, nhưng cũng vừa sợ không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì, có cơ hội nhất định phải nhắc nhở Phó Minh Hạo chú ý một chút.

Phó Minh Hạo ở phòng khách lo lắng chờ Lâm An Nhàn, vừa thấy cửa mở lập tức nhào ra đón: “An Nhàn, anh biết sai rồi, anh nên nghe lời em nói, không đi vay tiền chị cả. anh biết em thương tâm khổ sở, ba uống chút rượu nên hơi nóng tính, em đừng buồn!”

Lâm An Nhàn vừa sợ vừa tức, không để ý Phó Minh Hạo, thay giày đi thẳng vào phòng. Phó Minh Hạo theo vào: “anh đã nhận lỗi, em muốn phạt thế nào đều được, ngày mai anh sẽ hỏi mượn đồng nghiệp. An Nhàn, đừng giận nữa, được không?”

Lâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo xin lỗi, tuy muốn tha thứ nhưng có chút không cam lòng: “Ngày mai nói sau đi, em muốn ngủ.”

Phó Minh Hạo cũng hiểu Phó Nham nói hơi quá đáng, nhưng dù sao ông cũng là trưởng bối lại có chút men, nên không khống chế được hành vi. Làm con thì nên thông cảm cho cha mẹ, mắng chút xíu thì có sao đâu, nhưng lúc ấy có mặt Quý Văn Nghiêu, nên anh ta thấy cũng tội cho An Nhàn.

Hôm sau, vì phải trực đêm, buổi sáng nghỉ ngơi, lúc Lâm An Nhàn tỉnh dậy thì Phó Minh Hạo đã đi rồi.

Ra khỏi phòng vừa lúc thấy cha mẹ chồng đang ngồi xem tivi, cảm thấy có chút gượng gạo, không biết nói gì.

“Dậy rồi? Hôm qua ông ấy uống rượu nên hàm hồ, cô cũng đừng để bụng, nhưng chị cả cô dạo này cũng không dư dả gì, chồng nó cũng đang kẹt, cô đừng nên đến làm phiền bọn họ.” Vương Thu Dung tuy an ủi Lâm An Nhàn, nhưng lại đem chuyện vay tiền cắt ngang không còn đường thương lượng.

“Con biết, con sẽ không vay chị cả đâu.”

Vương Thu Dung nghe xong cười cười không thèm nhắc lại.

Lâm An Nhàn vào bếp ăn lung tung chút gì, dự định ra ngoài giải sầu đến chiều đi làm luôn.

Thu dọn xong, xin phép Vương Thu Dung một tiếng liền ra cửa, vừa tới cửa thì thấy Dương Quân đangđi đến, trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Chị ra ngoài sao, sáng nay em có điện thoại hỏi dì Hai không biết chị đi làm lúc nào.”

“Chị định đi dạo một chút.”

Dương Quân cười nói: “Em tìm chị nói chuyện phiếm thôi, em đi cùng được không, hay chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi trò chuyện.”

Lâm An Nhàn đành theo Dương Quân đến một quán cafe, gọi nước uống xong Dương Quân bắt đầu than thở không dứt miệng, muốn Lâm An Nhàn nghĩ cách làm người phụ nữ kia cách xa Quý Văn Nghiêu.

Lâm An Nhàn vừa nghe vừa nghĩ: Quý Văn Nghiêu quả thật không phải người bình thường mà, trái mộtngười phải một người còn muốn kéo mình xuống nước, vốn không muốn quan tâm chuyện giữa Dương Quân và Quý Văn Nghiêu, không bằng nương cơ hội lần này nói rõ ràng lập trường.

Vì thế chờ Dương Quân dừng lại, Lâm An Nhàn lấy hết dũng khí nói: “Dương Quân, chị biết em rất yêuQuý Văn Nghiêu, nhưng nếu hai bên không tin tưởng nhau thì tương lai khi kết hôn sẽ càng thống khổ. Vài lần nghe em tâm sự, chị cảm thấy em yêu Quý Văn Nghiêu nhiều hơn tình cảm cậu ấy giành cho em. Chị chỉ khuyên em một câu, hoặc nhẫn, hoặc thật lòng giải bày tâm ý với cậu ấy, không cần rối rắm suy diễn lung tung. Hơn nữa chị chỉ là người ngoài, trừ nghe em phát tiết thì thực sự cũng không giúp được gì cho hai đứa, về sau tốt nhất em nên cùng người nhà thương lượng thì hay hơn.”

Dương Quân mới đầu nghe Lâm An Nhàn nói còn cảm thấy rất có lý, nhưng đến cuối cùng mới hiểu rõ, lập tức có chút giận dỗi: Lâm An Nhàn đang chê mình phiền phức nói nhiều? Mình đối xử với cô ta tốt như vậy, lần trước Văn Nghiêu còn mua quần áo đắt tiền như thế cho cô ta, nếu không nể mặt mình, thìVăn Nghiêu đâu thèm mua chứ! Kết quả hiện tại lại không kiên nhẫn với mình, khó trách nhà dì Hai không ai ưa cô ta, đúng là đồ vô ơn mà! Dù sao đi chăng nữa, tình cảnh của cô ta có tốt gì hơn mình, có tư cách gì dạy bảo mình?

Vì thế lạnh mặt xuống: “Tôi hiểu ý chị, tôi chỉ không ngờ tôi đã hiểu lầm chị là người có tình có nghĩa, nên trong lòng nghĩ gì đều nói với chị, có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến chị, hiện tại xem ra tôi uổng phí tâm tư. Khó trách Văn Nghiêu cũng không ưa gì chị, tôi còn nói giúp giùm chị trước mặt anh ấy. Nếu đãthế này, vậy sau này tôi không làm phiền chị nữa, hưởng thụ những ngày thoải mái của chị đi!”

Dương Quân nói xong, đứng dậy bỏ đi.

Lâm An Nhàn biết mình đắc tội Dương Quân, nhưng như thế này cũng tốt, về sau không lui tới cũng bớt thị phi.

Buổi chiều đến công ty, Tôn Bằng thừa dịp không có ai, nhiều chuyện hỏi Lâm An Nhàn: “An Nhàn, người đàn ông tối đó là ai vậy?”

“một người họ hàng xa có việc muốn tìm tôi thôi.”

“thì ra là thân thích, xem ra là người có tiền, hai người tranh cãi gì sao, hôm đó thấy cô không được vui?”

Lâm An Nhàn đáp có lệ: “Có chút vướng mắc, nhưng không phải chuyện lớn.”

Tôn Bằng vừa nghe nói là chuyện gia đình nên cũng không hỏi nhiều.

Đến mười giờ tan tầm, Lâm An Nhàn sợ Quý Văn Nghiêu chưa từ bỏ ý định lại chờ ở bến xe, nên băn khoăn không biết có nên đón xe bus hay không.

Vì thế, vừa ra cửa công ty, liền nhìn Tôn Bằng nói: “Hôm nay tôi không muốn đi xe bus, tôi đón taxi tiện đường cho cậu đi cùng.”

Tôn Bằng cười nói: “thật tốt quá.”

Hai người đứng chờ taxi, vẫn là Tôn Bằng lẹ mắt: “An Nhàn, đó không phải xe của họ hàng xa của côsao?”

Lâm An Nhàn vội nhìn theo hướng Tôn Bằng chỉ, quả nhiên là Quý Văn Nghiêu, cô co chân muốn chạy theo bản năng.

“An Nhàn, cô đi đâu vậy? Dù cô không muốn gặp anh ta nhưng cô làm sao chạy nhanh bằng xe anh ta được?.” Tôn Bằng nhắc nhở Lâm An Nhàn. Sau đó, ngẫm lại cũng là chuyện riêng nhà người ta nên không nói thêm gì nữa, anh chào Lâm An Nhàn rồi đi đón xe bus.

Lâm An Nhàn nhìn Tôn Bằng đi càng sốt ruột, cô vừa muốn Tôn Bằng giúp mình, nhưng cũng sợ khôngbiết vào miệng Quý Văn Nghiêu rồi anh ta sẽ nói lệch đến mức nào. Mắc công sau này mình và Tôn Bằng xấu hố khó có thể nhìn mặt nhau, vả lại cô không thể hủy thanh danh của Tôn Bằng, gia đình người ta cũng vừa mới yên ổn được một chút mà thôi.

“Lâm An Nhàn, em mà dám chạy anh sẽ xuống túm em lên xe.” Quý Văn Nghiêu tựa đầu vào kính xe, mở miệng cảnh cáo.

Lâm An Nhàn nghe thấy thế đương nhiên là không dám chạy nữa, đành lên xe Quý Văn Nghiêu.

“Gã đó cũng biết thức thời đó chứ, cái này cho em.” nói xong nhét một cái hộp vào tay Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn mở ra thấy bên trong lấp lánh sợi lắc bằng bạch kim, lập tức khép lại đặt sang bên cạnh không chút suy nghĩ: “Tôi không cần.”

“Vậy gã kia đưa, sao em lại nhận?”

“Đó là vợ cậu ta tặng tôi, kiểu có qua có lại thôi.” Lâm An Nhàn bình tĩnh trả lời.

“Đây cũng là tình bạn bè thôi, em giữ đi.”

Lâm An Nhàn lại nói: “Bạn bè? anh thôi đi, tôi nói không cần là không cần!”

Quý Văn Nghiêu cũng không giận, cười nói: “Em nói chúng ta không phải bạn bè, vậy quan hệ của chúng ta là gì, người tình cũ? Hay em thích anh gọi là chị dâu?”

“Ai là tình nhân cũ của anh, ăn nói lung tung!” Lâm An Nhàn có chút hổn hển.

Quý Văn Nghiêu cười mà không nói, Lâm An Nhàn cũng im lặng.

Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn mới nói: “Đến rồi, tôi muốn xuống xe, mở cửa!”

Quý Văn Nghiêu không mở cửa xe, mà kề sát tai Lâm An Nhàn nói: “Da em trắng thế này khi đeo vào chắc chắn sẽ rất đẹp, về sau anh lại mua cho em chiếc khác.”

Lâm An Nhàn dùng sức giãy dụa muốn rút cánh tay đang bị Quý Văn Nghiêu cứng rắn lôi kéo: “Tôi không cần, anh mau cho tôi xuống!”

Trong lúc hai người đang tranh chấp vô tình làm đứt sợi dây mỏng manh, Lâm An Nhàn nhất thời ngây ngẩn.

Quý Văn Nghiêu không thèm nhìn tới, vươn tay ôm Lâm An Nhàn vào lòng: “Hỏng rồi, anh lại mua cho em sợi khác. An Nhàn, mỗi ngày anh đều muốn em, ngày mai anh sẽ chia tay Dương Quân, như vậy em sẽ không khó xử.”

Thừa dịp Lâm An Nhàn chưa hoàn hồn, liền trực tiếp hôn lên môi cô, cảm giác được Lâm An Nhàn chống đẩy kháng cự, càng tăng thêm lực đạo gắt gao dây dưa.

Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu cưỡng hôn, kinh sợ giãy không ra, không muốn cho anh ta càng thêm hưng phấn, nên thân thể bất động, không kháng cự cũng không đáp trả.

Quý Văn Nghiêu thỏa mãn, khôn ngoan buông Lâm An Nhàn ra, thở gấp hỏi: “không muốn phải không? An Nhàn, em bị chính quan niệm của mình trói buộc, kỳ thật là em thích anh, em nên ngoan ngoãn đón nhận cảm giác giữa hai chúng ta đi”

nói xong lại hôn Lâm An Nhàn tiếp, một bàn tay ấn sau gáy phòng ngừa cô né tránh, tay kia cũng chậm chậm bò qua thắt lưng, cách lớp áo xoa nhẹ một bên bầu ngực sữa.

Quý Văn Nghiêu say mê xoa nắn một lúc lâu, thấy Lâm An Nhàn không hề phản kháng, liền cao hứng lớn mật kéo khóa kéo xuống, tay lần qua lớp quần lót, đưa vào trong, tìm khe rãnh mềm mại xoa nhẹvài cái, sau đó đưa một ngón tay vào khe hở mềm mại, bắt đầu đâm vào rút ra.

Lâm An Nhàn cắn chặt môi, mặc cho Quý Văn Nghiêu làm gì thì làm.

Đầu Quý Văn Nghiêu vùi vào trước ngực Lâm An Nhàn, thanh âm có chút khó chịu: “An Nhàn, em thơm quá, em có thấy sướng không?”

Lâm An Nhàn chỉ nhắm mắt lại, không nói lời nào, cảm nhận Quý Văn Nghiêu muốn cởi áo lót của cô ra, thân thể cô cằng căng thẳng hơn, cứng người chờ đợi hành động tiếp theo của anh ta, lại phát hiện Quý Văn Nghiêu buông mình ra.

Chậm rãi mở to mắt, thấy Quý Văn Nghiêu đang tức giận nhìn chằm chằm mình.

Quý Văn Nghiêu ngồi trở về chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Lâm An Nhàn nói: “Em giỏi thật, em làm thế này là thủ thân cho Phó Minh Hạo đấy à? Lâm An Nhàn, em yêu Phó Minh Hạo đến thế sao? yêu đến mức không hề có chút cảm giác nào với anh?”

Quý Văn Nghiêu rất tức giận, chẳng những giận Lâm An Nhàn, còn giận cả chính bản thân mình, mình thương yêu âu yếm như vậy mà cô ấy không có chút phản ứng nào, chẳng lẽ cô ấy thực sự không hề có chút cảm giác với mình? Cho dù đối với mình không có cảm giác, thì phản ứng sinh lý cũng phải có chứ? Như vậy có thể thấy được Lâm An Nhàn chán ghét mình đến mức nào!

Nhưng càng như thế thì Quý Văn Nghiêu lại càng không thể buông Lâm An Nhàn ra được, dù vẻ mặt không chút cảm giác hiện giờ của cô cũng làm anh thương đến chết đi được. Càng nghĩ, anh càng hận Phó Minh Hạo đến ngứa răng, nếu không phải tên họ Phó này, thì An Nhàn sao lạnh lùng với mình như vậy!

Quý Văn Nghiêu giúp Lâm An Nhàn sửa sang lại quần áo còn nói: "Em không trả lời cũng không sao, anh cũng không làm khó em, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày anh đều sẽ đến đón em, nếu em khôngmuốn đồng nghiệp biết liền ngoan ngoãn lên xe, về sau không được xúc nhiều với tên đồng nghiệp kia. Xong rồi, em vào nhà đi, anh chờ em vào sẽ đi.”

Nghe thanh âm mở khóa cửa xe, Lâm An Nhàn xoay người, dùng hết sức cho Quý Văn Nghiêu một cái tát: “Quý Văn Nghiêu, hành động vừa rồi của anh là cưỡng hiếp đó, có biết không! Nếu anh dám làm thêm một lần nữa tôi sẽ báo cảnh sát!”

Lâm An Nhàn nói xong lập tức mở cửa xe, chạy ra ngoài.

Quý Văn Nghiêu vuốt mặt, lơ đễnh nở nụ cười.

Phó Minh Hạo mở cửa cho Lâm An Nhàn hỏi: “Hôm nay về trễ vậy.”

“Uhm, trễ xe bus.”

“Hơn 11 giờ đêm rồi, mau ngủ đi.”

Lâm An Nhàn thay quần áo, rửa mặt, im lặng nằm trên giường.

Phó Minh Hạo ôm cô hỏi: “Em còn giận à? Ở công ty bị ai ăn hiếp sao, mắt em lại sưng lên vậy?”

Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn, thở sâu đáp: “Em không tức giận, không có chuyện gì đâu, do không ngủ được thôi, đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi.”

Phó Minh Hạo nằm ngay ngắn lại, chỉ lát sau đã ngủ, Lâm An Nhàn lại một đêm thức trắng.

Hôm sau Lâm An Nhàn nghỉ ở nhà, dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo, cố hết sức không thèm nghĩ đến chuyện tối qua.

Tới giờ cơm chiều Phó Minh Hạo về với gương mặt hớn hở, vừa vào nhà liền kéo Lâm An Nhàn vào phòng.

Vương Thu Dung gọi với theo: “Minh Hạo à, muốn làm gì thì cũng phải đợi cơm nước xong đã chứ.”

“Con biết rồi, con chỉ nói An Nhàn mấy câu, chuyện gấp ạ, mẹ đừng bận tâm.”

Nhìn Phó Minh Hạo đóng cửa, Lâm An Nhàn hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì mà anh gấp như vậy?”

“Đương nhiên là chuyện tốt, mẹ em không phải muốn mượn tiền sao, em xem đây là cái gì?”

Phó Minh Hạo từ trong túi xách lấy ra một túi hồ sơ, mở ra bên trong tất cả đều là tiền.

“Ở đâu anh có nhiều tiền như vậy?”

“Quý Văn Nghiêu cho anh mượn, mười vạn, anh ta còn nói muốn trả lúc nào cũng được. Trước kia anhthật nhỏ mọn, không ngờ người ta lại trượng nghĩa như vậy!”

Lâm An Nhàn nhắm mắt, ảo não nói: “Đem trả đi, em không dùng tiền của anh ta!”

Phó Minh Hạo khuyên: “Em đừng cố chấp như thế, xã hội bây giờ có mấy ai hào phóng cho người khác mượn tiền như anh ấy chứ? Tính tình Quý Văn Nghiêu dù có chút kỳ quái, nhưng chưa bao giờ anh ta nhằm vào nhà chúng ta. Tiền này xem như anh mượn, không liên quan đến em, em đem đưa cho mẹ đi.”

“Em đã nói em không cần tiền của anh ta, mai anh mang trả đi.”

Phó Minh Hạo mất hứng: “An Nhàn, em bắt đầu ngoan cố cứng đầu như thế từ khi nào vậy? Văn Nghiêu người ta hôm đó nghe thấy nên chủ động tìm anh cho mượn tiền, còn bảo khi nào trả cũng được, đúng là người tốt hiếm có. Em không nên vì chút chuyện trước kia mà có thành kiến với người ta. Người ta không những đem tiền cho mượn, mà còn đưa cái này bảo anh mang về tặng em, bảo là do bạn tặng, anh ta có giữ cũng vô dụng. Thứ mắc thế này anh ta muốn tặng ai mà chẳng được, nhưng anh ta chỉ nghĩ cho em, em còn muốn anh ta phải làm sao em mới vừa lòng?”

Lâm An Nhàn nhìn hộp nhỏ màu hồng trong tay Phó Minh Hạo, trong lòng đã biết trong đó chắc chắn là sợi lắc tay bạch kim!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương