Nhìn bốn vẻ mặt "ăn tươi nuốt sống", Lâm An Nhàn không dám nghĩ đến hậu quả nếu Quý Văn Nghêu bỏ đi. Lâm An Nhàn chỉ có thể quyết tâm, nếu có gì bất trắc sẽ đem tình hình thực tế nói ra. Nhưng nếu nói chuyện trước kia của mình cùng Quý Văn Nghêu, không chừng những ngày an bình sẽ không còn nữa.

“Định làm môn thần à, không mau đi vào!” Vương Thu Dung phát hỏa, nhìn Lâm An Nhàn đóng cửa, chưa kịp xoay người lại: “Phó gia chúng tôi đã làm gì phật ý cô thì thực xin lỗi, cô tâm cơ thâm trầm, cư nhiên hãm hại con gái tôi! Nhà tôi bất hạnh cưới con dâu xấu xa như cô! Tôi nói cô biết, sự tình hôm nay không xong, tôi sẽ đến nhà cô làm rõ lí lẽ!”

“Cô ta không đáng để mẹ tức giận như vậy, tổn hại thân thể. Lâm An Nhàn, cô là yêu tinh. Tôi chọc giận gì cô, cô lại chặn tài lộ của tôi, cô biết Chí Dũng sẽ mất bao nhiêu tiền thưởng không? Lãnh đạo đều nói về sau phát triển, hắn sẽ thu không biết bao nhiêu lợi a!”

Phó Lệ Na tức giận muốn nổi điên, vất vả kinh doanh quần áo, một năm tài năng kiếm được bao nhiêu? Khó khăn lắm cơ hội mới đến tay, lại bị nữ nhân này mấy câu cấp dẫm nát. Tào Chí Dũng cũng hận Lâm An Nhàn, nhưng phận con rể hắn thật sự khó nói, sầu mi khổ kiểm thở dài.

Lúc này, Phó Nham đứng lên: “Gia môn thật bất hạnh!” Nói xong hướng cửa đi, căn bản không muốn nhìn thấy mặt Lâm An Nhàn.

Ai ngờ, vừa mở cửa liền đụng trúng Quý Văn Nghêu đang đi vào.

“Dượng Hai có việc ra ngoài sao, có đụng chỗ nào không?” Quý Văn Nghêu đỡ Phó Nham.

Phó Lệ Na thấy Quý Văn Nghêu giật mình: “Văn Nghêu sao lại đến đây?”

Phó Nham cũng kỳ quái, vừa rồi nữ nhi rõ ràng nói Lâm An Nhàn thực sự đắc tội Quý Văn Nghêu, về sau không thể trông cậy người ta hỗ trợ cái gì, như thế nào lúc này lại?.................

Gặp Quý Văn Nghêu còn nhìn mình, xua tay tỏ vẻ không có việc gì.

Thế này Quý Văn Nghêu mới nói: “Cháu tới cùng chị dâu, sợ mọi ngươi hiểu lầm trách tội chị dâu.”

Mọi người hồ đồ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

Quý Văn Nghêu đến bên cạnh Lâm An Nhàn, nở nụ cười: “Sau khi vợ chồng chị hai đi về, chị dâu có nán lại giải thích nên cháu hiện tại hiểu được chị dâu là người thật ôn hòa, là cháu hiểu lầm chị cố ý chê rẻ, kỳ thật căn bản không phải.”

Sau đó nói: “Như vậy, cuối tuần cháu ghé ngân hàng anh rể làm thủ tục, vì phải chuyển số tiền lớn, ngân hàng bên này khẳng định không thể giải quyết ngay được.”

Tào Chí Dũng vội vàng nói: “Không sao, ngân hàng sao dễ dàng cho cậu chuyển khoản nhiều như vậy, thật sự cám ơn cậu, Văn Nghêu!”

Quý Văn Nghêu chính là nói: “Không khách khí, nhấc tay chi lao thôi.”

Sau đó, đối Vương Thu Dung nói: “Dì Hai, chị dâu nói anh họ làm quản lý ở xưởng rượu, bằng hữu cháu có mở khách sạn, không biết anh họ có muốn…...”

“Thật sao! Văn Nghêu, dì Hai không biết nói thế nào cho phải, cháu là quý nhân nhà dì. Minh Hạo trở về dì sẽ bảo nó liên hệ với cháu.” Sắc mặt Vương Thu Dung lập tức hào hứng.

“Xem như cháu bồi thường vì đã hiểu lầm chị dâu, mong chị dâu đừng so đo.”

Mọi người nghe xong đều hiểu ý tứ Quý Văn Nghêu, hắn giúp Phó Minh Hạo để trấn an Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn lúc này học thông minh: “Tôi không sao, chỉ cần mọi chuyện rõ ràng là được!”

Quý Văn Nghêu mỉm cười: “Tốt, cháu có việc đi trước.”

Vương Thu Dung định đưa tiễn, bị Quý Văn Nghêu ngăn cản: “Về sau còn thường xuyên ghé qua, sao có thể mỗi lần đều hưng sư động chúng, chị dâu tiễn cháu là được rồi.”

Vương Thu Dung cười nói: “Tốt lắm, về sau sẽ không câu nệ lễ tiết. An Nhàn, con đưa Văn Nghêu xuống lầu đi.”

Lâm An Nhàn nghe lời cùng Quý Văn Nghêu xuống lầu, xe đậu ở bên ngoài tiểu khu.

Dừng lại cước bộ, Lâm An Nhàn định cảm tạ Quý Văn Nghêu, lại phát hiện mặt hắn không còn tươi cười lúc nãy.

“Bọn họ như vậy cô còn chịu đựng, cô bị đần độn?”

Vừa rồi đứng ngoài cửa Phó gia, bên trong nói gì hắn đều nghe rành mạch, tuy sinh khí nhưng càng hận sụ "nhẫn nhịn" của Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn cúi đầu không nói, thầm nghĩ: Nếu không phải hắn cố ý thiết kế, sao có sự việc hôm nay, người này còn không tỉnh, lại cho rằng mình bị người khác khó xử, thật buồn cười!

“Như thế nào không nói?”

“Không có gì để nói.”

Chứng kiến mọi chuyện tại Phó gia, Quý Văn Nghêu liên tưởng cảnh Lâm An Nhàn thời gian dài như vậy chịu đựng bao nhiêu oan uổng, trong lòng càng phát hỏa.

“Cô dù chịu đựng bị uất ức, khi dễ cũng không phản kích, người khác biết cho rằng cô là người dễ ăn hiếp, cô hiểu không?”

Lâm An Nhàn nói: “Không nghĩ nhiều như vậy, an ổn mà sống là may mắn rồi, đôi khi phải nhún nhường từng bước, kỳ thật cũng không có gì.”

Quý Văn Nghêu lại tức khí: “Nhường cái gì! Nhẫn cái gì, bị khi dễ thì phản kích, phải hung hăng phản kích, như vậy về sau không ai lại dám khi dễ cô.”

“Không tất yếu, tôi cũng không thấy khổ sở.”

“Cô thật "khoan dung" a! Sao không nghĩ đến cảm giác của cha mẹ cô, nuôi dưỡng cô lớn như vậy là để người khác trút giận? Tôi giúp cô cũng là để bọn họ không lại khó dễ cô. Cô thông minh một chút, tôi cũng không phí tâm!”

Quý Văn Nghêu nói xong thấy Lâm An Nhàn vẫn ngây ngô đứng, khó nhịn thân thủ nhéo nhéo mặt Lâm An Nhàn, Lâm An Nhàn đau lập tức lùi lại: “Anh như thế nào lại nhéo tôi?” Sau đó nhìn quanh bốn phía, không thấy người quen mới yên tâm.

“Còn biết đau, tôi nghĩ cô là bù nhìn! Quên đi, về sau tận lực giúp cô. Bất quá cô cũng nên suy nghĩ cho mình một chút mới được, không thể tiếp tục nhẫn, trở về đi, tôi đi.”

Nam nhân này tâm tình thất thường, đầu tiên gặp mình thì chướng mắt, sau đó cố ý thiết kế mình, hiện tại muốn cùng mình kết đồng minh, hắn không phiền lụy! Lâm An Nhàn nhìn xe Quý Văn Nghêu đi xa, lắc đầu thở dài.

Hơn nữa, hắn không xuất hiện, trong nhà nhiều lắm cũng là những việc vụn vặt, sau khi gặp hắn mới nhiều thị phi như vậy, người này rất bảo thủ.

Lâm An Nhàn xoay người trở về, đi vài bước đột nhiên linh quang chợt lóe, suy nghĩ cẩn thận ý tứ Quý Văn Nghêu!

Quý Văn Nghêu vừa rồi, phải hay không nhắc nàng lợi dụng cơ hội lần này, cải thiện thái độ Phó gia, nếu “dựa hơi” Quý Văn Nghêu, cáo mượn oai hùm khoe khoang, về sau không phải không ai dám xem thường mình sao?

Thật đúng là phản ứng chậm, Lâm An Nhàn đem sự tình suy nghĩ một lần, tủm tỉm lên lầu. Trong phòng khách, bốn người vẫn ngồi như cũ, sắc mặt hùng hổ biến thành hòa ái dễ gần.

“An Nhàn, không nghĩ em quả thật giúp chị, chị hiểu lầm em rồi.”

Vương Thu Dung cũng nói: “An Nhàn đừng so đo cùng mẹ, ba mẹ đều già nên hồ đồ, ủy khuất cho con.”

Lâm An Nhàn chưa từng bị đối xử tử tế như thế, lập tức quyết định…….

“Mẹ và chị hai không cần khách sáo như vậy, là một thành viên trong gia đình, con luôn hi vọng nhà mình mọi sự bình an. Con chỉ thuận tiện nhắc đến Văn Nghêu, không nghĩ cậu ta có lòng như vậy.”

“Con không hiểu hai chữ duyên phận sao, người ta lần đầu gặp mặt đã hợp ý Văn Nghêu, nhìn trưởng bối cũng thân thiết, nếu không sao tặng nhiều quà thế này? Hắn vốn có thành kiến với con, nên có chút áy náy, không chừng về sau hảo cảm càng tăng, tương lai cũng thân thích, còn nhiều việc cần hắn hỗ trợ!” Vương Thu Dung thông suốt đạo lý giảng giải cho Lâm An Nhàn.

“Con biết. Đúng là Văn Nghêu đã nói có việc gì con có thể tìm hắn!” Lâm An Nhàn âm thầm thè lưỡi, lần đầu tiên xuy ngưu.

“Hôm nay quả là ngày vui, không uổng nhà ta ăn ở phước đức, mọi người đều cao hứng.” Tào Chí Dũng cũng theo chiều gió, nịnh nọt một câu.

Lúc Phó Minh Hạo về nhà thấy Lâm An Nhàn hòa thuận, vui vẻ với cha mẹ cùng vợ chồng chị hai, thì tò mò hỏi, mới biết khó khăn của anh rể đã được giải quyết, bất quá chuyện nghiệp vụ của mình lại không hỏi nhiều.

Chờ vợ chồng chị hai ra về, vào phòng mới cùng Lâm An Nhàn nói: “Em đột nhiên đổi tính à, cư nhiên có thể cầu Quý Văn Nghêu?”

Lâm An Nhàn có chút hàm hồ trả lời: “Hắn thấy em thật tâm thành ý giải thích, nên hảo cảm nghĩ giúp chúng ta để chuộc lỗi.”

“Không nhọc hắn giúp đỡ, anh là nhân viên bán hàng, khách sạn hay không không đến anh quản.” Phó Minh Hạo không muốn tiếp xúc nhiều với Văn Nghêu, dù sao cũng cùng tuổi, nhưng sự nghiệp lại chênh lệch lớn như vậy, có chút ganh tỵ.

“Có thể kiếm nhiều tiền hơn, còn so đo cái gì?”

Phó Minh Hạo nói: “Lần này anh nhận, về sau không cần lại nhờ hắn.”

“Yên tâm đi, hôm nay mệt mỏi, em muốn ngủ.”

Hai người tắt đèn đi ngủ.

Hiệu suất làm việc của Quý Văn Nghêu quả nhiên không thấp kém, trong hai ngày chẳng những hoàn tất thủ tục ngân hàng, mà liên hệ khách sạn cho Phó Minh Hạo cũng thỏa đáng.

Phó Minh Hạo không tình nguyện cảm tạ, Quý Văn Nghêu cũng không khoe khoang.

Tuy nhiên, Phó Minh Hạo không nghĩ khách sạn đó hoàng tráng như vậy, trực tiếp được sắp xếp vào vị trí tổ trưởng. Trước đây luôn thấp cổ bé họng, nay trở thành lãnh đạo quản lý bảy nhân viên và tám chuyên viên, trong lòng cao hứng không nói ra! Đắc ý dào dạt tuyên bố tin tức, Vương Thu Dung khoa trương tâng bốc con trai mình tài giỏi, Phó Nham cao hứng uống không ít rượu, cũng không bị ai mắng.

Lúc này, khúc mắc với Quý Văn Nghêu bị ném sau đầu, Phó Minh Hạo biến thành thiệt tình cảm tạ. Vì thế hẹn Quý Văn Nghêu đến nhà ăn cơm, Quý Văn Nghêu thống khoái đáp ứng.

Đến ngày hẹn, Quý Văn Nghêu cùng Dương Quân đến Phó gia, vào phòng khách nói chuyện phiếm với Vương Thu Dung.

Dương Quân kinh ngạc nhìn Văn Nghêu “thân quen” với nhà dì Hai, cảm giác mình như người ngoài. Ngẫm lại, có lẽ bình thường do mình ít lui tới nhà dì Hai, về sau nhất định cải thiện, thái độ vì thế cũng bình thường, thỉnh thoảng chen vào vài câu.

“Chị dâu không ở nhà?” Quý Văn Nghêu hỏi Vương Thu Dung.

Vương Thu Dung đáp: “An Nhàn còn chưa tan tầm, phỏng chừng cũng sắp về, hôm nay các cháu nếm thử tay nghề của Lệ Na nhà dì.”

Dương Quân tò mò tình hình Lâm An Nhàn gần đây.

“Dì Hai và chị dâu có vẻ hòa hảo?”

“Dì và An Nhàn là người một nhà, sinh khí thì nói nặng hai câu, qua thì thôi. Dì dượng thật đau An Nhàn tốt tính.”

Thật chuyện lạ, dì Hai cư nhiên khen ngợi chị dâu!

Vương Thu Dung thấy vẻ mặt Dương Quân không tin, còn nói: “Cháu không tin nhân phẩm chị dâu cháu, ngay cả Văn Nghêu đều biết.”

Dương Quân lại nhìn Quý Văn Nghêu.

Quý Văn Nghêu nói: “Thời gian này tiếp xúc thật giống em nói.”

Nguyên lai vì mình nói nên Quý Văn Nghêu đánh giá lại Lâm An Nhàn, Dương Quân cuối cùng hiểu rõ.

Lát sau, Phó Minh Hạo và Lâm An Nhàn cùng trở về, mọi người triển khai bàn ăn.

Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo không ngừng “chén bạn chén thù”, khuyên nhủ: “Uống ít thôi, đối thân thể không tốt.”

“Vẫn là chỉ có vợ đau lòng, chờ chồng em buôn bán có tiền, khẳng định mua tặng em căn nhà thật lớn!” Phó Minh Hạo nói xong, ôm Lâm An Nhàn hôn một cái. Lâm An Nhàn liền đỏ mặt, biết Phó Minh Hạo uống say.

Dương Quân cũng cười: “Anh họ cùng chị dâu thật ân ái, làm người ta hâm mộ nha!”

Đám người Vương Thu Dung nhìn hai người, trong lòng cao hứng.

Lâm An Nhàn không được tự nhiên đứng lên: “Minh Hạo thực say, con dìu anh ấy về phòng.” Nàng sợ Phó Minh Hạo lại hành động gì khác người. Phó Minh Hạo nghe nói đứng lên, Lâm An Nhàn ôm thắt lưng hắn dìu về phòng, vừa định đứng dậy thì bị kéo trở về.

“An Nhàn, đã lâu chúng ta không cùng một chỗ?” Phó Minh Hạo lôi kéo Lâm An Nhàn.

“Đừng nháo, bên ngoài có khách, ngủ một lát đi, em còn phải ra ngoài.”

“Không cho, anh thăng chức em không nghe lời?”

Phó Minh Hạo nhỏ giọng ồn ào, tay chân lộn xộn vén quần áo Lâm An Nhàn, xoa xoa nơi mịn màng. Lâm An Nhàn vừa tức vừa vội, giãy không ra, hai người cứ dây dưa…..

“Lâu không thấy chị dâu đi ra, mọi người bảo tôi vào gọi chị.”

Lâm An Nhàn dùng sức bỏ tay Phó Minh Hạo ra, vội vội vàng vàng đứng lên, vuốt lại tóc, cắn môi mong Quý Văn Nghêu cái gì cũng không thấy, không dám ngước lên bước nhanh qua người Quý Văn Nghêu ra ngoài: “Tôi ra đây.”

Quý Văn Nghêu lại không theo ra ngoài, đi đến bên giường nhìn Phó Minh Hạo say bí tỉ, Ngẫm lại vừa rồi một màn, mắt Quý Văn Nghêu nguy hiểm híp lại, chậm rãi đè nghiến bàn tay Minh Hạo vừa sờ loạn Lâm An Nhàn.

Hắn hối hận giúp Phó Minh Hạo, hận không thể một phát nghiền nát bàn tay chướng mắt này!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương