Đông Ngữ Phong ngại ngùng chẳng nói gì, đúng thật mà, vai nam chính này không phải người đào hoa dạng vừa.

Người đẹp vây quanh anh, đếm đâu có xuể.

Thoát ly khỏi nhân vật, anh vừa là một tổng giam giám đốc vừa tham gia con đường diễn xuất.

Trong giới giải trí anh xuất hiện khá ít, nhưng bộ nào anh đóng thì đểu rất nổi tiếng.

Giám đốc chỉ là Đông gia mình anh là cháu đích tôn nên phải thừa kế gia nghiệp, sự nghiệp diễn xuất mới là đam mê của anh.

Chẳng học trường lớp nào nhưng trình độ diễn xuất tài ba của anh thì chẳng ai là không biết trong cái ngành giải trí này.
Cô và quản lý Caramella chuẩn bị về thì bắt gặp một cảnh tượng, Sở Đãng Nhân trực tiếp tới phim trường, tay cầm hai ly trà sữa, có lẽ đến đưa Oán Phục Nghiên về.

Nhưng khi cô đi qua thì đột nhiên níu lại, và đưa cốc trà sữa còn lại trên tay cho cô.

‘’Em trước kia rất thích vị này, tặng em, Ngưng Nhi.’’
Lời nói nghe thật ngọt và thích tai, nhưng trong trường hợp này liệu có thỏa đáng.

Trước cả phim trường rộng lớn, ngay cạnh anh ta là vị hôn thê mà anh yêu thương hết lòng mà, tại sao lại nói với người cũ như cô?

‘’Sở thiếu, chúng ta không quen biết.

Xin đừng tỏ ra thân mật, điều đó khiến tôi rất kinh tởm.’’
‘’Tôi… ‘’
Vì không muốn kéo dài thời gian, vì bây giờ cô còn phải về đón Nhiêu Nhiêu sau khi tan học, khi đó hai mẹ con sẽ cùng nhau ra sân bay đón cha nuôi của con bé Phụng Kiêu Duẫn trở về, song sẽ cùng về định thự Diệp gia dùng bữa tối, nên cô không nói gì thêm, chỉ nói cảm ơn rồi quay phắt người đi.

Chỉ là phép lịch sự tối giản trong quan hệ xã giao, không có thêm gì khác.

Từ chối anh, chỉ làm mất thêm thời gian của cô.
Khi vào trong xe, nhìn xuống ly trà sữa truyền thống trên tay khiến lòng cô như thắt lại với những kí ức tươi đẹp của thuở thanh xuân cả hai.

Đây là thứ đồ uống cô luôn yêu thích, tới giờ vẫn vậy, không ngờ anh ấy vẫn còn nhớ.

Nhưng… giờ cả hai là người dưng kẻ lạ, vẫn là không nên suy nghĩ quá nhiều.


Tại xe riêng của Sở Đãng Nhân.

‘’Ý anh là gì đây, anh không biết là em rất ghét trà sữa sao.

Còn cả hành động và lời nói, đừng bảo là anh còn tình cảm với Diệp Thiễu Ngưng nhé?’’ Oán Phục Nghiên tâm can tức giận, muốn bóp nát ly trà sữa nóng ấm trên tay như vì nể mặt anh nên chẳng làm vậy.

Bởi với cô, thứ tầm thường này không có ý nghĩa nào cả, chúng không xứng để cô uống.

‘’Không uống thì thôi.

Chẳng ai ép, hơn nữa, đừng cố ý xen vào cuộc sống của tôi.

Tôi thân mật với người phụ nữ nào, cô không có quyền làm chủ.

Nên nhớ, tất cả là do cô lựa chọn.’’
Đúng vậy, Oán Phục Nghiên không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.

Vì hai người chỉ là hôn ước dưới sự ép buộc của mẹ anh, trước kia Sở Đãng Nhân đã nói rõ.


Hôn thê anh có thể cho cô được, tiền tài, danh phận thích gì là có, nhưng trái tim anh thì đừng hòng đến gần nửa bước.

Bên ngoài, cả hai diễn vở kịch hôn ước mặt nồng, ngọt ngào sâu thẳm, làm ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng thực chất phía sau nó toàn sự giả dối và hoài nghi, không như vỏ bọc bên ngoài.

Hôm nay, sau khi đón Nhiêu Nhiêu thì hai mẹ con cùng tới sân bay đón Phụng Kiêu Duẫn.

Bởi hôm nay họ sẽ đưa ra một quyết định quan trọng với truyền thông, không phải cụ thể cũng chẳng phải mơ hồ nhưng hiện tại, nó sẽ giúp cả hai đánh lạc hướng Sở Đãng Nhân về sự hiện diện của Ngọc Nhiêu.

Bởi cả hai người thừa biết, quân đội ngầm của anh ta rất nhiều, thông tin mật nào cũng có thể gửi về, chỉ cần anh ta muốn.

Vậy nên, ngày hôm nay cả hai nhất định phải làm điều đó.
Mân mê bông hồng giấu mà mình mới làm hôm nay, Nhiêu Nhiêu nói: ‘’Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, cô giáo đã dạy con làm hoa.

Lớp con cũng có bạn mới, cậu ấy cũng mới chuyển về giống con, tên là Chước Nhiên.

Cả lớp con ai cũng nói bạn ý giống con đó mẹ ạ.’’
‘’Vậy bạn ấy họ gì nhỉ, biết đâu mẹ có quen thì sao?’’ Tò mò Thiễu Ngưng nói.
‘’Họ Sở, tên đầy đủ là Sở Chước Nhiên thì phải.

Con nghe nói cha cậu ấy là một người nổi tiếng, rất yêu chiều cậu ấy luôn.


Mẹ biết không ạ?’’
‘’Cái gì?...!À không, mẹ không quen biết.

Có lẽ lần sau có dịp, con phải giới thiệu cho mẹ ‘người bạn’ này của con rồi.’’ Nhiêu Nhiêu thấy vậy chỉ gật gù vâng vâng, tâm vẫn còn khó hiểu nhưng cũng chẳng nói gì với cô.

Nghe tới đây, cô cũng đoán được thân phận của cô bé.

Nhưng, Sở Đãng Nhân thực sự có con lớn như vậy.

Nếu thế, không biết anh đã cắm sừng cho cô từ bao giờ nữa đây.

Suy cho cùng thì vẫn chưa có dẫn chứng sắc đáng, mới chỉ là lời nói một phía của Ngọc Nhiêu.

Có lẽ không phải là cô bé nói dối, nhưng cũng chưa chắc đã đúng hoàn toàn.

‘’Papa.’’ Nhiêu Nhiêu gọi lớn khi thấy anh vừa đáp xuống, Thiễu Ngưng nhìn Kiêu Duẫn, anh gật đầu rồi cô mới bế Nhiêu Nhiêu lại gần.

Tới cạnh cha, cô bé liền vội vàng ôm lấy, nói cũng chẳng ai tin rằng hai cha con này mới xa nhau hơn hai ngày đâu nhỉ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương