Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
-
Chương 76: Trấn an
Cắt đứt nguồn điện, cả hòn đảo nhỏ chìm ngập trong một vùng tăm tối.
Đàm Hinh bất tri bất giác phát hiện, đây tất cả đều quá mức thuận lợi, đến mức có chút quỷ dị.
Phương Lập Tân là người dễ đối phó như vậy sao?
Người kia, luôn luôn ở sau lưng lập mưu, nhân lúc người khác buông lỏng cảnh giác mà ra tay, mà luôn bắt đầu từ kẻ yếu thế, nói không kiêng kị anh ta là gạt người.
Cô cũng biết, hôm nay không nên chọc giận anh ta như thế.
Nhưng biết được nhiều chân tướng xấu xí như vậy, cô thật sự mệt mỏi, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của người khác.
Mặc kệ anh có âm mưu gì, đây là cơ hội duy nhất cô có thể trốn đi.
Cửa bên hông biệt thự, là một rừng cây nhỏ, dọc theo đường nhỏ này đi về phía trước, có thể đến bờ biển.
Ánh sáng đèn pin cầm trên tay giống như bị bóng tối bao trùm, càng ngày càng thấy không rõ lắm phía trước, dưới chân cô vô ý đạp trúng không biết là cái gì, đầu gối đập vào một tảng đá, vết thương rất sâu, chảy thật nhiều máu, thậm chí có thể nghe được mùi máu tươi.
Người giúp việc trong biệt thự chuẩn bị cho cô quần áo phần lớn là váy dài trắng, đại khái càng phù hợp ảo tưởng của Phương Lập Tân đối với cô.
Cái người điên kia đã từng nói, cô là ánh trăng sáng của anh ta.
Đêm nay ánh trăng này có thể đã rét run cả lên rồi.
Đàm Hinh cắn môi, cố gắng đứng lên, máu tươi từ đầu gối thuận theo bắp chân chảy xuống, váy dài trắng cũng bị nhiễm đỏ, cô tựa như không cảm giác khác thường, tiếp tục đi lên phía trước.
Chỗ đau ấy, so với thống khổ của tử vong thực sự không tính là gì.
***
Bờ biển.
"Cô ấy đang ở đâu."
Phương Lập Tân nằm dài trên bờ cát, nhìn bầu trời sao trời đêm lộng lẫy, thờ ơ nói: "Anh không phải rất có năng lực sao, vậy tự mình đi tìm đường đi."
Trong mắt Quý Yến hiện lên từng mảng tơ máu, hung hăng đánh một quyền.
"Cô ấy, ở đâu?"
Phương Lập Tân dùng ngón cái lau dưới môi, một mảng đỏ tươi, anh ta băng lãnh cười một tiếng, nói: "Anh đoán xem, có lẽ ở đâu đó trên đảo."
Đào Tĩnh nói: "Vậy chúng ta đến trước đi, lính đánh thuê trên đảo đã toàn bộ rút lui, anh biết vị trí bại lộ, làm sao có thể để người ở lại nơi này."
Phương Lập Tân dùng lưỡi động đậy trong má, cả một mảnh hư vô trong mắt, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, anh ta đùa cợt nói: "Đúng vậy... Làm sao tôi có thể để cô ấy ở nơi này. Biết không, kỳ thật hai người các người, có biến mất cũng không quan trọng, ngay từ đầu, tính toán của tôi là như vậy."
Đào Tĩnh nhíu mày lại, cô có thể cảm giác được, điều Phương Lập Tân nói là nghiêm túc.
"Thế nhưng cô ấy đã nói, Quý Yến bị thương, cô ấy sẽ liều mạng với tôi, ha ha ha ha... Cô ấy sẽ liều mạng với tôi, một người ôn nhu như vậy mà nói loại lời này."
Anh cười điên cuồng, bật cười đến nước mắt đều chảy ra, mới khó khăn lắm ngưng lại, tiếng nói thấp xuống.
"Tôi không biết được, thì ra lúc cô ấy rơi lệ, tôi sẽ đau như vậy... Thế nhưng cô ấy nói tôi không yêu cô ấy, cô ấy nói đây không phải yêu? Vậy rốt cuộc, cái gì mới là yêu?"
"Anh làm cô ấy khóc."
Mắt Quý Yến nổi lên ánh sáng âm lãnh, anh nắm đấm giơ lên, một lần nữa đánh lên phần bụng của Phương Lập Tân, một quyền rồi lại một quyền, giống như muốn đem đối phương triệt để xoá bỏ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực.
Đào Tĩnh luôn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy rất hả giận, đến cuối cùng Phương Lập Tân đã thở thoi thóp, cô mới giật mình, ra tay ngăn cản Quý Yến.
"Dừng lại, nếu tiếp tục đánh, người sẽ chết." . truyện ngôn tình
Mắt Quý Yến đã hoàn toàn đỏ tươi, căn bản không thèm để ý.
Đào Tĩnh thấy ngăn cản không được, trầm giọng nói: "Anh còn muốn đón tiểu Hinh về nhà không."
Động tác Quý Yến dừng lại, tơ máu trong mắt dần tản đi một chút, anh nắm chặt quyền, cuối cùng đem Phương Lập Tân ném sang một bên, đi lên đảo.
Phương Lập Tân muốn đứng lên, nhưng không thành công.
Nếu như thân thể của anh tố chất kém hơn một chút, cứ như vậy bị đánh chết cũng không phải không được.
Đào Tĩnh ngồi xổm một bên, trong miệng nhai kẹo cao su, thổi một cái bong bóng.
"Cậu nhỏ của anh sẽ nhanh đến, hôm nay xem như anh cũng không chết được, trước ghi nhớ, về sau sẽ từ từ tính với anh."
***
Đàm Hinh tựa trên cây, chậm rãi trượt người xuống, vết thương đau đớn đến chết lặng, nhưng tựa hồ máu đã đông lại rồi.
Làm sao bây giờ.
Cô giơ đèn pin lên, chiếu khắp bốn phía, hẳn là còn cách bờ biển không xa mới đúng. Nữ giúp việc trong biệt thự vụng trộm nói cho cô biết, chỉ cần dọc theo con đường này mà đi, rất nhanh có thể tới bờ biển, thế nhưng đi lâu như vậy, thậm chí còn không nghe được thanh âm của sóng biển.
Mà hiện tại, cô đã không còn khí lực.
Lạnh quá, loại mất cảm giác toàn thân này, chẳng lẽ lại phải trải qua tử vong một lần nữa?
Tử vong sao.
Cho tới bây giờ, mọi chuyện đều đã biết rõ, nhưng vẫn có một chân tướng cô không dám đối mặt—— kiếp trước, tai nạn xe của cô với Nhã Nhã, đến cùng là ai đã ra tay.
Cô sợ hãi, khi nghe được tên của người kia, đã từng là người cô người tôn kính nhất.
Hai chữ " Huyết thống" này, có đôi khi thật sự khiến người thống hận.
Cho dù người kia tổn thương cô sâu sắc, cho dù cô đã đối người cha này không còn ôm lấy bất luận ảo tưởng gì, nhưng cô vẫn sợ hãi, người cha nắm tay dạy cho cô chạy xe đạp, anh hùng tuổi thơ cô, người mang cô đến với thế giới này, cũng là cướp đi sinh mệnh của mình.
Cô cũng không muốn biết, sau khi mình chết, Quý Yến làm thế nào trả thù những người đó.
Người đàn ông kia, giống như trong trí nhớ của cô, mặc sơ mi trắng, đôi giày trắng không vương chút bụi, khóe môi mang theo một nụ cười trong trắng mà cũng rất xấu xa.
Trên thế giới này, khó xem nhất là chân tướng. Mà cô đã xem đủ rồi.
Hiện tại cô chỉ muốn nhìn thấy anh.
Cô cắn môi, lẩm bẩm nói: "Nếu như bây giờ anh xuất hiện trước mặt em, em sẽ tha thứ cho anh, lần trước lùi bước, còn lần này em sẽ từ từ khoan thai đi tới."
Nói xong, cô cảm thấy mình đã sắp choáng váng. Anh ấy không biết bay, làm sao có thể từ biển bay tới nơi này.
Cô nghĩ, không bằng ngủ một giấc đi, trời đã sáng là có thể tìm được đường.
Thật mệt mỏi quá.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm áp che trên trán cô.
Đàm Hinh khẽ giật mình.
"Nóng quá, phát sốt sao?"
Anh tiếng nói vô cùng khô khan, tựa như người đã sống màn trời chiếu đất thật lâu, động tác lại ôn nhu khác lạ.
Đàm Hinh mở mắt, lúc còn chưa kịp thấy rõ mặt của anh, người kia đã xoa đầu của cô, đem người ôm thật chặt vào trong ngực, lưng phát run không bình thường.
"Thật xin lỗi." Anh nói.
"Không bảo vệ em tốt, thật xin lỗi, anh đã đến chậm, thật xin lỗi... Anh cam đoan, sẽ không có lần sau."
Đàm Hinh an tâm tựa trên lưng của anh, cười nói: "Em tha thứ cho anh."
"Em tự nhủ, nếu anh tìm được em, em sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh, " cô ôm eo của anh, thở dài: "Xem ra là ý trời để cho em tha thứ anh rồi."
Quý Yến giật giật môi, nhưng cười không nổi.
Anh ôm lấy cô, nói: "Chúng ta đi bệnh viện, em phát sốt rồi."
Lúc đứng dậy, anh thấy trên váy cô có vết máu dài, xen giữa màu tuyết trắng là một mảng máu đỏ tươi thực sự quá mức dọa người, kích thích giác quan của anh cùng tinh thần gần như đã sụp đổ
"Là máu... Ai làm em bị thương?"
Đàm Hinh nói: "Không phải là người khác, chính em không cẩn thận mà té."
Nhưng Quý Yến thật giống như nghe không hiểu, lẩm bẩm: "Là Phương Lập Tân? Quả nhiên, chỉ cần anh ta còn sống, nhất định sẽ tổn thương em."
"Anh ta thực sự đáng chết."
Đàm Hinh bị bộ dạng của anh hù dọa, Quý Yến lúc nay, hai mắt ửng đỏ, ánh mắt âm lãnh, không giống một người bình thường.
"Quý Yến, anh có nghe em nói không. Không sao, em đã không sao, anh đừng làm em sợ."
Quý Yến nhìn cô, như nghe thấy được, nhưng hình như không nghe thấy gì, chỉ là lệ khí trong mắt cũng không nén được nữa.
Đàm Hinh lại gọi mấy tiếng, Quý Yến chỉ một một mình đi lên trước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như nơi đó có cái chướng ngại vật gì đó không thể không thanh trừ.
Đột nhiên Đàm Hinh ôm vai anh, chạm nhẹ lên mội anh một cái.
Bước chân Quý Yến rốt cục cũng dừng lại.
Đàm Hinh nhìn sâu vào mắt của anh, nói: "Hiện tại, có thể nhìn thấy em rồi sao?"
Anh gật đầu.
Đàm Hinh ôn nhu cười một tiếng, chạm vào một lần nữa, cánh môi lạnh buốt dán lên môi anh ấm áp, dùng phương thức thuộc về cô mà trấn an người đàn ông của cô.
Đàm Hinh bất tri bất giác phát hiện, đây tất cả đều quá mức thuận lợi, đến mức có chút quỷ dị.
Phương Lập Tân là người dễ đối phó như vậy sao?
Người kia, luôn luôn ở sau lưng lập mưu, nhân lúc người khác buông lỏng cảnh giác mà ra tay, mà luôn bắt đầu từ kẻ yếu thế, nói không kiêng kị anh ta là gạt người.
Cô cũng biết, hôm nay không nên chọc giận anh ta như thế.
Nhưng biết được nhiều chân tướng xấu xí như vậy, cô thật sự mệt mỏi, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của người khác.
Mặc kệ anh có âm mưu gì, đây là cơ hội duy nhất cô có thể trốn đi.
Cửa bên hông biệt thự, là một rừng cây nhỏ, dọc theo đường nhỏ này đi về phía trước, có thể đến bờ biển.
Ánh sáng đèn pin cầm trên tay giống như bị bóng tối bao trùm, càng ngày càng thấy không rõ lắm phía trước, dưới chân cô vô ý đạp trúng không biết là cái gì, đầu gối đập vào một tảng đá, vết thương rất sâu, chảy thật nhiều máu, thậm chí có thể nghe được mùi máu tươi.
Người giúp việc trong biệt thự chuẩn bị cho cô quần áo phần lớn là váy dài trắng, đại khái càng phù hợp ảo tưởng của Phương Lập Tân đối với cô.
Cái người điên kia đã từng nói, cô là ánh trăng sáng của anh ta.
Đêm nay ánh trăng này có thể đã rét run cả lên rồi.
Đàm Hinh cắn môi, cố gắng đứng lên, máu tươi từ đầu gối thuận theo bắp chân chảy xuống, váy dài trắng cũng bị nhiễm đỏ, cô tựa như không cảm giác khác thường, tiếp tục đi lên phía trước.
Chỗ đau ấy, so với thống khổ của tử vong thực sự không tính là gì.
***
Bờ biển.
"Cô ấy đang ở đâu."
Phương Lập Tân nằm dài trên bờ cát, nhìn bầu trời sao trời đêm lộng lẫy, thờ ơ nói: "Anh không phải rất có năng lực sao, vậy tự mình đi tìm đường đi."
Trong mắt Quý Yến hiện lên từng mảng tơ máu, hung hăng đánh một quyền.
"Cô ấy, ở đâu?"
Phương Lập Tân dùng ngón cái lau dưới môi, một mảng đỏ tươi, anh ta băng lãnh cười một tiếng, nói: "Anh đoán xem, có lẽ ở đâu đó trên đảo."
Đào Tĩnh nói: "Vậy chúng ta đến trước đi, lính đánh thuê trên đảo đã toàn bộ rút lui, anh biết vị trí bại lộ, làm sao có thể để người ở lại nơi này."
Phương Lập Tân dùng lưỡi động đậy trong má, cả một mảnh hư vô trong mắt, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Một hồi lâu, anh ta đùa cợt nói: "Đúng vậy... Làm sao tôi có thể để cô ấy ở nơi này. Biết không, kỳ thật hai người các người, có biến mất cũng không quan trọng, ngay từ đầu, tính toán của tôi là như vậy."
Đào Tĩnh nhíu mày lại, cô có thể cảm giác được, điều Phương Lập Tân nói là nghiêm túc.
"Thế nhưng cô ấy đã nói, Quý Yến bị thương, cô ấy sẽ liều mạng với tôi, ha ha ha ha... Cô ấy sẽ liều mạng với tôi, một người ôn nhu như vậy mà nói loại lời này."
Anh cười điên cuồng, bật cười đến nước mắt đều chảy ra, mới khó khăn lắm ngưng lại, tiếng nói thấp xuống.
"Tôi không biết được, thì ra lúc cô ấy rơi lệ, tôi sẽ đau như vậy... Thế nhưng cô ấy nói tôi không yêu cô ấy, cô ấy nói đây không phải yêu? Vậy rốt cuộc, cái gì mới là yêu?"
"Anh làm cô ấy khóc."
Mắt Quý Yến nổi lên ánh sáng âm lãnh, anh nắm đấm giơ lên, một lần nữa đánh lên phần bụng của Phương Lập Tân, một quyền rồi lại một quyền, giống như muốn đem đối phương triệt để xoá bỏ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực.
Đào Tĩnh luôn thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy rất hả giận, đến cuối cùng Phương Lập Tân đã thở thoi thóp, cô mới giật mình, ra tay ngăn cản Quý Yến.
"Dừng lại, nếu tiếp tục đánh, người sẽ chết." . truyện ngôn tình
Mắt Quý Yến đã hoàn toàn đỏ tươi, căn bản không thèm để ý.
Đào Tĩnh thấy ngăn cản không được, trầm giọng nói: "Anh còn muốn đón tiểu Hinh về nhà không."
Động tác Quý Yến dừng lại, tơ máu trong mắt dần tản đi một chút, anh nắm chặt quyền, cuối cùng đem Phương Lập Tân ném sang một bên, đi lên đảo.
Phương Lập Tân muốn đứng lên, nhưng không thành công.
Nếu như thân thể của anh tố chất kém hơn một chút, cứ như vậy bị đánh chết cũng không phải không được.
Đào Tĩnh ngồi xổm một bên, trong miệng nhai kẹo cao su, thổi một cái bong bóng.
"Cậu nhỏ của anh sẽ nhanh đến, hôm nay xem như anh cũng không chết được, trước ghi nhớ, về sau sẽ từ từ tính với anh."
***
Đàm Hinh tựa trên cây, chậm rãi trượt người xuống, vết thương đau đớn đến chết lặng, nhưng tựa hồ máu đã đông lại rồi.
Làm sao bây giờ.
Cô giơ đèn pin lên, chiếu khắp bốn phía, hẳn là còn cách bờ biển không xa mới đúng. Nữ giúp việc trong biệt thự vụng trộm nói cho cô biết, chỉ cần dọc theo con đường này mà đi, rất nhanh có thể tới bờ biển, thế nhưng đi lâu như vậy, thậm chí còn không nghe được thanh âm của sóng biển.
Mà hiện tại, cô đã không còn khí lực.
Lạnh quá, loại mất cảm giác toàn thân này, chẳng lẽ lại phải trải qua tử vong một lần nữa?
Tử vong sao.
Cho tới bây giờ, mọi chuyện đều đã biết rõ, nhưng vẫn có một chân tướng cô không dám đối mặt—— kiếp trước, tai nạn xe của cô với Nhã Nhã, đến cùng là ai đã ra tay.
Cô sợ hãi, khi nghe được tên của người kia, đã từng là người cô người tôn kính nhất.
Hai chữ " Huyết thống" này, có đôi khi thật sự khiến người thống hận.
Cho dù người kia tổn thương cô sâu sắc, cho dù cô đã đối người cha này không còn ôm lấy bất luận ảo tưởng gì, nhưng cô vẫn sợ hãi, người cha nắm tay dạy cho cô chạy xe đạp, anh hùng tuổi thơ cô, người mang cô đến với thế giới này, cũng là cướp đi sinh mệnh của mình.
Cô cũng không muốn biết, sau khi mình chết, Quý Yến làm thế nào trả thù những người đó.
Người đàn ông kia, giống như trong trí nhớ của cô, mặc sơ mi trắng, đôi giày trắng không vương chút bụi, khóe môi mang theo một nụ cười trong trắng mà cũng rất xấu xa.
Trên thế giới này, khó xem nhất là chân tướng. Mà cô đã xem đủ rồi.
Hiện tại cô chỉ muốn nhìn thấy anh.
Cô cắn môi, lẩm bẩm nói: "Nếu như bây giờ anh xuất hiện trước mặt em, em sẽ tha thứ cho anh, lần trước lùi bước, còn lần này em sẽ từ từ khoan thai đi tới."
Nói xong, cô cảm thấy mình đã sắp choáng váng. Anh ấy không biết bay, làm sao có thể từ biển bay tới nơi này.
Cô nghĩ, không bằng ngủ một giấc đi, trời đã sáng là có thể tìm được đường.
Thật mệt mỏi quá.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm áp che trên trán cô.
Đàm Hinh khẽ giật mình.
"Nóng quá, phát sốt sao?"
Anh tiếng nói vô cùng khô khan, tựa như người đã sống màn trời chiếu đất thật lâu, động tác lại ôn nhu khác lạ.
Đàm Hinh mở mắt, lúc còn chưa kịp thấy rõ mặt của anh, người kia đã xoa đầu của cô, đem người ôm thật chặt vào trong ngực, lưng phát run không bình thường.
"Thật xin lỗi." Anh nói.
"Không bảo vệ em tốt, thật xin lỗi, anh đã đến chậm, thật xin lỗi... Anh cam đoan, sẽ không có lần sau."
Đàm Hinh an tâm tựa trên lưng của anh, cười nói: "Em tha thứ cho anh."
"Em tự nhủ, nếu anh tìm được em, em sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của anh, " cô ôm eo của anh, thở dài: "Xem ra là ý trời để cho em tha thứ anh rồi."
Quý Yến giật giật môi, nhưng cười không nổi.
Anh ôm lấy cô, nói: "Chúng ta đi bệnh viện, em phát sốt rồi."
Lúc đứng dậy, anh thấy trên váy cô có vết máu dài, xen giữa màu tuyết trắng là một mảng máu đỏ tươi thực sự quá mức dọa người, kích thích giác quan của anh cùng tinh thần gần như đã sụp đổ
"Là máu... Ai làm em bị thương?"
Đàm Hinh nói: "Không phải là người khác, chính em không cẩn thận mà té."
Nhưng Quý Yến thật giống như nghe không hiểu, lẩm bẩm: "Là Phương Lập Tân? Quả nhiên, chỉ cần anh ta còn sống, nhất định sẽ tổn thương em."
"Anh ta thực sự đáng chết."
Đàm Hinh bị bộ dạng của anh hù dọa, Quý Yến lúc nay, hai mắt ửng đỏ, ánh mắt âm lãnh, không giống một người bình thường.
"Quý Yến, anh có nghe em nói không. Không sao, em đã không sao, anh đừng làm em sợ."
Quý Yến nhìn cô, như nghe thấy được, nhưng hình như không nghe thấy gì, chỉ là lệ khí trong mắt cũng không nén được nữa.
Đàm Hinh lại gọi mấy tiếng, Quý Yến chỉ một một mình đi lên trước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như nơi đó có cái chướng ngại vật gì đó không thể không thanh trừ.
Đột nhiên Đàm Hinh ôm vai anh, chạm nhẹ lên mội anh một cái.
Bước chân Quý Yến rốt cục cũng dừng lại.
Đàm Hinh nhìn sâu vào mắt của anh, nói: "Hiện tại, có thể nhìn thấy em rồi sao?"
Anh gật đầu.
Đàm Hinh ôn nhu cười một tiếng, chạm vào một lần nữa, cánh môi lạnh buốt dán lên môi anh ấm áp, dùng phương thức thuộc về cô mà trấn an người đàn ông của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook