Ly Hôn Là Chuyện Nhỏ
-
Chương 36-3
Edit: Sunflower
Dương Vi mỉm cười nhìn Phương Thừa Nhiên, lại xoay người về văn phòng: "Để em đi cắm hoa."
Cô giáo Chu đi cùng cô về văn phòng, cảm thán: "Bó hoa đẹp thật đấy!"
Dương Vi nghĩ nghĩ, cởi bó hoa ra, lấy một nửa hoa hồng đưa cho cô giáo Chu: "Tiết mục là chúng ta cùng biểu diễn, hoa đương nhiên cũng của cậu một nửa."
Cô giáo Chu cảm động cho Dương Vi một cái ôm, lại nói: "Để mình đi tìm lọ cắm hoa."
Dương Vi cũng đi tìm lọ hoa rồi vào toilet lấy nước, cắm hoa. Đem lọ hoa đặt lên bàn, Dương Vi nâng má nhìn mấy bông hồng, nhíu nhíu mày. Cô không phải rất mong được tặng hoa hay sao? Tại sao đến lúc nhận được lại không có cảm giác vui vẻ, phấn khích như tưởng tượng?
Cô chẹp miệng, đi ra ngoài. Thời điểm Dương Vi đến sân thể dục, người chủ trì vẫn đang giới thiệu tiết mục: "Đội thi biểu diễn tiếp theo là quán quân của cuộc thi năm ngoái, họ sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục "Thi cử cái gì đều đi tìm chết đi". Xin nhiệt liệt hoan nghênh!"
Nhóm biểu diễn này vừa được giới thiệu liền khiến học sinh trong trường kích động, vỗ tay vang trời. Mười học sinh bước ra từ đài sau, âm nhạc vui vẻ bắt đầu vang lên.
"Thi cử cái gì đều đi tìm chết đi, tôi muốn về nhà, thực hiện giấc mộng của tôi!
Nhà trường không cho nhuộm tóc, bắt bỏ đi, còn nói với cha mẹ, con của ông bà quá kém..."
Dương Vi:"..."
Đây là lần đầu tiên cô nghe biểu diễn đồng xướng, lại nghe qua những thanh âm non nớt, có chút cảm giác bị mê hoặc.
Phần biểu diễn kết thúc, nhóm mười ca sĩ không chút khó khăn chiếm được vị trí thứ nhất cuộc thi trong sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả.
Phương Thừa Nhiên cũng im lặng quay xong tiết mục, chuẩn bị đem về đưa cho chị.
Lễ hội bế mạc, các học sinh ở lại ồn ào dọn dẹp hậu trường. Sau khi kết thúc công việc, Dương Vi tập trung học sinh, chủ yếu nhắc nhở các em về nhà cẩn thận an toàn và hôm sau nhớ đến lớp đúng giờ.
Hôm nay tan giờ muộn hơn mọi hôm một chút. Dương Vi ra bên ngoài thì phát hiện Phương Thừa Nhiên đang đứng ngoài cổng trường. Càng không xong là Kỳ Tiếu Ngôn cũng đang đỗ xe chờ cô ngoài đó.
Bọn họ mỗi người đứng một bên, không quay đầu nhìn nhau, tựa như hai vị vua của hai đất nước.
Dương Vi toát mồ hôi hột, trận địa tam giác này làm sao phá giải đây!?
Bác bảo vệ mập mạp ngoài cửa cũng đang ở trạng thái cực kì hưng phấn. Maserati cùng Audi lần đầu đụng độ, ai mới có thể giành chiến thắng, rốt cuộc cô giáo Dương chọn lựa ai?
"Bảo Bảo."
"Dương Vi."
Thấy Dương Vi ra ngoài, hai người đồng thời gọi cô. Dương Vi bối rối giây lát rồi đi về phía Phương Thừa Nhiên. Lúc này Phương Thừa Nhiên không tự chủ được mà nở nụ cười, sắc mặt Kỳ Tiếu Ngôn này càng đen.
Dương Vi đi đên trước mặt Phương Thừa Nhiên:"Anh có chuyện gì sao?"
"Buổi tối rảnh không, mình cùng đi ăn cơm?"
Dương Vi: "Ừm...dạo gần đây buổi tối em đều có khóa học."
Khóe miệng Phương Thừa Nhiên chậm rãi hạ thấp: "Vậy để anh đưa em về?"
"Không cần đâu, Kỳ Tiếu Ngôn có vẻ tiện đường." Dương Vi mấp máy khóe miệng, có chút áy náy nói: "Vẫn như em nói trước đây, như vậy đối với anh là không công bằng."
Phương Thừa Nhiên nhìn cô một lúc lâu, sau cùng thở dài: "Anh cũng nói rồi, khi nào em chưa cùng anh ta phục hôn, anh sẽ không từ bỏ đâu."
Anh nói xong bước lên xe. Dương Vi nhìn chiếc Maserati khuất phía cuối đường thở dài, bước về phía xe Kỳ Tiếu Ngôn.
Audi không nhanh không chậm đi trên đường. Dương Vi quay sang nhìn Kỳ Tiếu Ngôn:" Tâm tình anh tốt lắm à?"
"Cũng tạm được."
Giọng Kỳ Tiếu Ngôn vẫn là lạnh lẽo nhàn nhạt như trước, chỉ là cô nghe ra có chút ý cười.
Dương Vi bĩu môi, hướng phía Kỳ Tiếu Ngôn nói:" Lại còn che giấu."
Anh cũng không nói gì, chỉ là khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Về đến nhà, Dương Vi cởi giày, qua phòng khách rồi chạy vọt về phía cửa sổ: "Ngôn Ngôn, anh mau đến xem, hoa nở rồi!"
Mấy bông hồng trước chỉ là nụ hoa nay đã nở ra vài đóa, thêm lá cây xanh biếc tô điểm, chợt có cảm giác khác lạ.
"Thơm quá a!" Dương Vi nói xong mỉm cười với Kỳ Tiếu Ngôn đứng bên cạnh. Anh có chút ngây người, liền xoay người đi ra:" Anh đi nấu chút đồ ăn."
Dương Vi nhìn theo bóng dáng Kỳ Tiếu Ngôn nhướng mày. Sau đó, cô quay người lấy di động trong túi, căn góc độ hợp lý, chụp lại mấy bông hồng. Đăng hình ảnh lên Weibo.
" Trên thế gian này, có bao nhiêu mịt mù, anh ở đêm tối, cho em ánh dương."
P/s: Tuần sau đến lâu quá nhỉ=)) Xin lỗi nhiều nhiều vì sự lười biếng này. Mong mọi người hiểu cho nỗi lòng của một đứa không có máy tính. Yêu nhiều💋
Mình chuyển cách xưng hô của Phương Thừa Nhiên và Dương Vi cho phù hợp hơn vì dù gì anh ấy cũng công khai theo đuổi rồi mà.
Dương Vi mỉm cười nhìn Phương Thừa Nhiên, lại xoay người về văn phòng: "Để em đi cắm hoa."
Cô giáo Chu đi cùng cô về văn phòng, cảm thán: "Bó hoa đẹp thật đấy!"
Dương Vi nghĩ nghĩ, cởi bó hoa ra, lấy một nửa hoa hồng đưa cho cô giáo Chu: "Tiết mục là chúng ta cùng biểu diễn, hoa đương nhiên cũng của cậu một nửa."
Cô giáo Chu cảm động cho Dương Vi một cái ôm, lại nói: "Để mình đi tìm lọ cắm hoa."
Dương Vi cũng đi tìm lọ hoa rồi vào toilet lấy nước, cắm hoa. Đem lọ hoa đặt lên bàn, Dương Vi nâng má nhìn mấy bông hồng, nhíu nhíu mày. Cô không phải rất mong được tặng hoa hay sao? Tại sao đến lúc nhận được lại không có cảm giác vui vẻ, phấn khích như tưởng tượng?
Cô chẹp miệng, đi ra ngoài. Thời điểm Dương Vi đến sân thể dục, người chủ trì vẫn đang giới thiệu tiết mục: "Đội thi biểu diễn tiếp theo là quán quân của cuộc thi năm ngoái, họ sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục "Thi cử cái gì đều đi tìm chết đi". Xin nhiệt liệt hoan nghênh!"
Nhóm biểu diễn này vừa được giới thiệu liền khiến học sinh trong trường kích động, vỗ tay vang trời. Mười học sinh bước ra từ đài sau, âm nhạc vui vẻ bắt đầu vang lên.
"Thi cử cái gì đều đi tìm chết đi, tôi muốn về nhà, thực hiện giấc mộng của tôi!
Nhà trường không cho nhuộm tóc, bắt bỏ đi, còn nói với cha mẹ, con của ông bà quá kém..."
Dương Vi:"..."
Đây là lần đầu tiên cô nghe biểu diễn đồng xướng, lại nghe qua những thanh âm non nớt, có chút cảm giác bị mê hoặc.
Phần biểu diễn kết thúc, nhóm mười ca sĩ không chút khó khăn chiếm được vị trí thứ nhất cuộc thi trong sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả.
Phương Thừa Nhiên cũng im lặng quay xong tiết mục, chuẩn bị đem về đưa cho chị.
Lễ hội bế mạc, các học sinh ở lại ồn ào dọn dẹp hậu trường. Sau khi kết thúc công việc, Dương Vi tập trung học sinh, chủ yếu nhắc nhở các em về nhà cẩn thận an toàn và hôm sau nhớ đến lớp đúng giờ.
Hôm nay tan giờ muộn hơn mọi hôm một chút. Dương Vi ra bên ngoài thì phát hiện Phương Thừa Nhiên đang đứng ngoài cổng trường. Càng không xong là Kỳ Tiếu Ngôn cũng đang đỗ xe chờ cô ngoài đó.
Bọn họ mỗi người đứng một bên, không quay đầu nhìn nhau, tựa như hai vị vua của hai đất nước.
Dương Vi toát mồ hôi hột, trận địa tam giác này làm sao phá giải đây!?
Bác bảo vệ mập mạp ngoài cửa cũng đang ở trạng thái cực kì hưng phấn. Maserati cùng Audi lần đầu đụng độ, ai mới có thể giành chiến thắng, rốt cuộc cô giáo Dương chọn lựa ai?
"Bảo Bảo."
"Dương Vi."
Thấy Dương Vi ra ngoài, hai người đồng thời gọi cô. Dương Vi bối rối giây lát rồi đi về phía Phương Thừa Nhiên. Lúc này Phương Thừa Nhiên không tự chủ được mà nở nụ cười, sắc mặt Kỳ Tiếu Ngôn này càng đen.
Dương Vi đi đên trước mặt Phương Thừa Nhiên:"Anh có chuyện gì sao?"
"Buổi tối rảnh không, mình cùng đi ăn cơm?"
Dương Vi: "Ừm...dạo gần đây buổi tối em đều có khóa học."
Khóe miệng Phương Thừa Nhiên chậm rãi hạ thấp: "Vậy để anh đưa em về?"
"Không cần đâu, Kỳ Tiếu Ngôn có vẻ tiện đường." Dương Vi mấp máy khóe miệng, có chút áy náy nói: "Vẫn như em nói trước đây, như vậy đối với anh là không công bằng."
Phương Thừa Nhiên nhìn cô một lúc lâu, sau cùng thở dài: "Anh cũng nói rồi, khi nào em chưa cùng anh ta phục hôn, anh sẽ không từ bỏ đâu."
Anh nói xong bước lên xe. Dương Vi nhìn chiếc Maserati khuất phía cuối đường thở dài, bước về phía xe Kỳ Tiếu Ngôn.
Audi không nhanh không chậm đi trên đường. Dương Vi quay sang nhìn Kỳ Tiếu Ngôn:" Tâm tình anh tốt lắm à?"
"Cũng tạm được."
Giọng Kỳ Tiếu Ngôn vẫn là lạnh lẽo nhàn nhạt như trước, chỉ là cô nghe ra có chút ý cười.
Dương Vi bĩu môi, hướng phía Kỳ Tiếu Ngôn nói:" Lại còn che giấu."
Anh cũng không nói gì, chỉ là khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Về đến nhà, Dương Vi cởi giày, qua phòng khách rồi chạy vọt về phía cửa sổ: "Ngôn Ngôn, anh mau đến xem, hoa nở rồi!"
Mấy bông hồng trước chỉ là nụ hoa nay đã nở ra vài đóa, thêm lá cây xanh biếc tô điểm, chợt có cảm giác khác lạ.
"Thơm quá a!" Dương Vi nói xong mỉm cười với Kỳ Tiếu Ngôn đứng bên cạnh. Anh có chút ngây người, liền xoay người đi ra:" Anh đi nấu chút đồ ăn."
Dương Vi nhìn theo bóng dáng Kỳ Tiếu Ngôn nhướng mày. Sau đó, cô quay người lấy di động trong túi, căn góc độ hợp lý, chụp lại mấy bông hồng. Đăng hình ảnh lên Weibo.
" Trên thế gian này, có bao nhiêu mịt mù, anh ở đêm tối, cho em ánh dương."
P/s: Tuần sau đến lâu quá nhỉ=)) Xin lỗi nhiều nhiều vì sự lười biếng này. Mong mọi người hiểu cho nỗi lòng của một đứa không có máy tính. Yêu nhiều💋
Mình chuyển cách xưng hô của Phương Thừa Nhiên và Dương Vi cho phù hợp hơn vì dù gì anh ấy cũng công khai theo đuổi rồi mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook