Sắc trời đã tối từ lâu, Giành Thành chính thức chìm trong màu sắc sặc sỡ. Ánh trăng hiếm hoi và sáng ngời, xuyên qua làn mây như sương mù, bao phủ từ nơi xa, rải rác trên mặt biển lấp lánh, trải thành những mảnh vụn bạc không thấy điểm cuối. Trong chốc lát, ánh trăng trải dài khắp bờ biển, chiếu sáng các đường phố, ngõ hẻm, núi non, hồ nước, vườn tược, cung điện và các tòa nhà. Ánh sáng có thể xua tan bóng tối mà mắt thường có thể nhìn thấy được, có điều không thể chiếu vào bóng tối dưới ánh đèn rực rỡ.

Chiếc GTR màu xám bạc phóng nhanh dọc theo con đường chính của thành phố, với đèn đường hai bên nối thành chuỗi, lao đi với tốc độ cực nhanh. Cặp đôi trên xe tuy đã tan rã từ khi kết hôn nhưng thực sự sinh ra là dành cho nhau, đều im lặng, mỗi người có suy nghĩ riêng.

Sau khi tiễn Triệu Nhã Nam về nhà, Sở Vũ Hiên lại yêu cầu nắm tay như thường lệ.

Triệu Nhã Nam nghỉ hoặc hỏi: “Anh không trở về nhà à?” “Anh đến ven hồ Phỉ Thúy ở.” Sở Vũ Hiên trả lời.

Triệu Nhã Nam nắm tay, mở cửa xuống xe. Lúc đóng cửa xe, cô hiếm khi nói một câu “Chú ý an toàn”, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

“Nam Nam...” Sở Vũ Hiên nhìn bóng lưng xinh đẹp của Triệu Nhã Nam, đột nhiên gọi cô lại.

Triệu Nhã Nam quay đầu lại: “Hả?”

Sở Vũ Hiên cười nhạt, ánh mắt khó hiểu xen lẫn cảm xúc phức tạp, nói: “Chúc ngủ ngon."

Triệu Nhã Nam cảm thấy lạ, cô khựng một lát rồi đáp lại: “Ừ... Ngủ ngon.”


Sau khi đưa mắt nhìn người đẹp lạnh lùng vào thang máy, Sở Vũ Hiên thôi cười, sau khi nhìn chiếc Raptor đậu cách đó không xa, anh mới yên tâm rời đi.

Lúc trở lại ven hồ Phỉ Thúy đã là mười giờ tối. Mấy anh em của Sở Vũ Hiên vẫn chưa ngủ, họ đều chán nản ngồi trong phòng khách.

Nhìn thấy Sở Vũ Hiên trở về, họ rối rít đứng dậy nghênh đón.

Sở Vũ Hiên xách một túi gà chiên lớn, rồi đưa cho Tiểu Thanh: “Mua thức ăn đêm cho các cậu, ăn chút đi.”

Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, sau khi Sở Vũ Hiên thay giày xong, họ lại đi theo đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

“Ăn đi, các cậu cứ nhìn tôi làm gì vậy?” Sở Vũ Hiên mỉm cười, thoáng khựng lại, sau đó nhìn Hồng Mai đang cẩn trọng ngồi bên cạnh và nói: “Chị Hồng Mai, chị cũng ăn chút đi, cứ coi như là nhà mình, đừng ngại.”

Hồng Mai khẽ gật đầu, gượng cười nói: “Tôi, tôi không ăn đêm.” Sở Vũ Hiên cũng không miễn cưỡng, anh cầm một miếng gà chiên lên, vừa ăn vừa nói với lão Ngũ: “Đi lấy chai rượu, hai ngày nay tôi cứ mất ngủ, không uống một chút thì sợ ban đêm không ngủ được.”

Lão Ngũ đáp lời, sau đó xoay người đi lấy rượu.

Ánh mắt Tiểu Thanh lộ vẻ đau lòng, khàn giọng nói: “Cậu chủ, anh, phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Tôi không sao.” Thoạt nhìn Sở Vũ Hiên vô cùng tiều tụy, anh cúp mắt, nhẹ nhàng nói: “Cô cũng ăn chút đi.”

Lão Tam buồn bực khó chịu nói: “Đại ca, chuyện anh đánh Diệp Thiên Nhất, chúng tôi đã biết cả rồi... chuyện này đã bị lan truyền trên mạng.... Tối nay chúng †a có cần đến nhà họ Diệp làm ầm lên không?”

Sở Vũ Hiên lắc đầu nói: “Không cần, chờ phản ứng của nhà họ Diệp đi... Tóm lại, chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào, không được khinh thường thế lực của nhà họ Diệp, không được lơ là.”

Anh vừa nói dứt lời, lão Ngũ đã lấy một chai rượu vang đến: “Thượng đế của tôi ơi, nhìn tôi tìm được thứ gì này, La Mã 1990, loại rượu này ít nhất cũng phải một trăm ngàn đô la mỹ!”

Sở Vũ Hiên xoa huyệt thái dương, cười nói: “Cậu giỏi chọn thật đấy... Rót cho mọi người một cốc đi, chị Hồng Mai, chị cũng nếm thử đi. Loại rượu này đừng nói là của Trung Quốc, cho dù là ở nước Pháp thì bây giờ cũng rất khó mua được.”

Hồng Mai vẫn từ chối như trước, lão Ngũ thẳng thừng đưa rượu tới, lạnh nhạt nói: “Này, thật ra đại ca của tôi muốn cảm ơn cô đã cung cấp manh mối cho anh ấy, chỉ vậy mà thôi. Cô không cho rằng chúng tôi muốn hạ độc chết cô chứ? Thượng đế của tôi, nếu muốn giết chết cô thì hoàn toàn không cần phải lãng phí loại rượu ngon như thế này.”

Hồng Mai liên tục xua tay, hoảng hốt nói: “Không phải không phải, tôi không có ý đó.."


“Lão Ngũ, đừng nói linh tinh.” Sở Vũ Hiên nói một câu, sau đó giơ cốc rượu với Hồng Mai, chân thành nói: “Chị Hồng Mai, thật sự cảm ơn chị.”

Hồng Mai do dự, dường như cảm thấy mình mà cứ từ chối thì thật sự là không biết điều, bèn cầm cốc rượu lên uống một hớp.

Buổi tối thứ năm, chín giờ rưỡi, Sở Trì Khanh đến Giang Thành đúng giờ, vừa xuống máy bay liền được lão Tam đưa đến ven hồ Phỉ Thúy.

Vừa vào cửa lớn biệt thự, Sở Trì Khanh liền cười nói: “Con trai, vội tìm cha như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Trong phòng khách, Sở Vũ Hiên ngồi trên ghế sô pha, lão Ngũ ngồi trên tầng hai không đi xuống, Hồng Mai rụt rè đứng sau lưng Sở Vũ Hiên, không dám nhìn Sở Trì Khanh.

Tiểu Thanh lấy một đôi dép cho Sở Trì Khanh, không được tự nhiên nói: “Chủ tịch, thay giày đi ạ.”

“Ừ..” Sở Trì Khanh cười gật đầu, nhìn khuôn mặt u ám của con trai mình, đang định hỏi một câu, chợt nghe thấy Sở Vũ Hiên nói: “Đừng thay nữa, không cần đâu.”

Sở Trì Khanh sững sờ, nụ cười trên môi dần nhạt đi, cất bước tiến lên, đánh giá Hồng Mai một lượt, nghi hoặc nói: “Con trai, đây là... Bảo mẫu con mới tìm à?”

Sở Vũ Hiên nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ, chị ấy là người ông vẫn luôn muốn tìm.”

“Người mà cha muốn tìm sao?” Sở Trì Khanh không hiểu, sau đó lại nhìn Hồng Mai.

Hồng Mai đang đứng đối diện ông ta, ở giữa cách Sở Vũ Hiên đang ngồi trên ghế sô pha.


Mặc dù lúc này vẻ mặt của Sở Trì Khanh không nghiêm túc, thậm chí lúc này khóe mắt còn chứa ý cười. Nhưng cứ bị nhìn như vậy, Hồng Mai lập tức cảm thấy không thể thở được, hơi thở càng lúc càng ngắn ngủi, lòng bàn tay cũng không khỏi đổ mồ hôi, dường như bầu không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống, khiến lòng cô ấy trở nên lạnh lẽo.

“Ông biết Lưu Quân không?” Sở Vũ Hiên đột nhiên hỏi.

Sở Trì Khanh đột nhiên cau mày, nhìn con trai của mình, không biết đang suy nghĩ nhiều gì.

Đôi mắt Sở Vũ Hiên ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười năm trước, buổi tối ngày 14 tháng 6, Hòe Tự Thính, ông, Triệu Vân Bác và Lưu Quân đang âm mưu làm gì ở quán ăn Tê Vân?”

Ánh mắt Sở Trì Khanh lúc sáng lúc tối, kinh ngạc hỏi: “Sao con... biết những chuyện này?”

“Ông giấu kỹ đấy!” Sở Vũ Hiên đột nhiên rút súng ra, chỉ vào Sở Trì Khanh với ánh mắt hung ác: “Ông già chết tiệt, ông thật sự không đáng sống!”

Sở Trì Khanh hít sâu một hơi: “Vũ Hiên, con nghe cha giải thích!”

“Ông còn định lừa tôi hả? Hả? Ha ha... Giải thích con khỉ khổI” Sở Vũ Hiên kiên quyết nổ súng, dường như sợ một giây sau bản thân sẽ mềm lòng.

“Âm, ầm, ầm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương