Buổi tối, gần mười một giờ.

Sở Vũ Hiên ngồi một mình trên thuyền đánh cá ở bến tàu Nam Loan, anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Ngải Đạt Cảnh bị trói vào đuôi thuyền, trên miệng anh ta bị dán băng dính, bởi vì hai con mắt sưng rất to cho nên mắt anh ta bị híp thành một đường nhỏ, lúc này, anh ta đang dựa đầu vào lan can, nhìn biển cả bao la rộng lớn, không hề có một chút sức sống.

Có lẽ anh ta đã đoán trước được số phận của mình cho nên trông anh ta có vẻ thờ ơ hơn trước rất nhiều.

Sở Vũ Hiên cảm thấy hơi bất an, mặc dù anh rất tự tin vào năng lực của những người anh em, nhưng sau khi Hắc Tử hẹn gặp Tô Đông, lão Tứ cũng đã đi điều tra trước, có thể nói là đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng đối phương là một trùm ma túy, không phải là một tên xã hội đen bình thường, anh làm sao có thể không lo lắng chứ.

Khoảng mười phút sau, lão Tam gọi cho anh: “Đại ca, xong rồi, bên kia chỉ có bảy người, ngoại trừ Tô Đông, tất cả đều đã bị giết.”

Sở Vũ Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng anh cũng được thả lỏng: "Mọi người vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn." Lão Tam khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Vừa rồi, khi đánh nhau, lão Ngũ đã dùng Hắc Tử làm lá chắn, ừm, trên cánh tay của Hắc Tử có một vết thương."

"Ừm, mọi người vẫn ổn là được rồi, mọi người trở về hết đi."

Chỉ trong vòng nửa giờ, mấy người anh em đã chiến thắng trở về.


Vừa xuống xe, anh đã nghe thấy Hắc Tử rên rỉ và phàn nàn: "Sở Vũ Hiên, anh nhặt được người anh em quỷ nước ngoài này ở đâu vậy? Mẹ cha nhà nó, còn lấy ông đây làm khiên thịt! Ha ha ha..."

Nghe giọng điệu điên khùng đó, có lẽ lại hút nữa rồi.

Sở Vũ Hiên không để ý tới anh ta mà nhìn Tô Đông đang bị lão Tam ôm cổ, hỏi một câu: "Biết tôi không?"

Tô Đông bị ma túy hành hạ rất nhiều, gầy trở xương, quầng thâm mắt như gấu trúc, bây giờ anh ta đang ở trong tay lão Tam nhìn không khác gì con chó hoang bị đói bụng, anh ta nơm nớp lo sợ nhìn Sở Vũ Hiên, gật đầu nói: "Biết... Tôi biết!"

Sở Vũ Hiên đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Đông, xắn tay áo của Tô Đông lên để xác nhận hình xăm, nhưng để đề phòng bất trắc, anh lại lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Tô Đông, gửi cho Trần Hồng.

Một lúc sau, Trần Hồng đã gửi tin nhắn tới: 'Là nó, mặc dù nó đã gầy đi rất nhiều, nhưng tôi nhìn một cái là có thể nhận ra nó."

Trước đó Trần Hồng đã thoát chết trong tay Tô Đông trong gang tấc, cho nên anh ta vẫn nhớ rất kỹ khuôn mặt của Tô Đông.

Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi, trên mặt anh không giấu nổi sự hưng phấn, anh đã đi hỏi thăm nhiều ngày, cuối cùng thì cũng tìm được nhân vật mấu chốt này!

"Sở Vũ Hiên, đã đến lúc anh phải thực hiện lời hứa rồi!" Hắc Tử gật gù đắc ý, dưới cơn phê, anh ta hoàn không hề cảm thấy một chút đau đớn nào từ vết thương.


Sở Vũ Hiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười khẽ và nói: "Chuyện tối nay cảm ơn anh... Đi nói chuyện với người anh em Ngải Đạt Cảnh của anh một lát trước đi, lát nữa, tôi sẽ tìm người giúp anh xử lý vết thương, sau đó anh có thể rời đi, nếu không anh sẽ phải chết trên thuyền."

"Này này này, anh cũng được đấy! Ha ha ha..." Hắc Tử điên điên khùng khùng cười một lúc rồi nói: "Được rồi, tôi nghe anh, nhưng mà, hãy đưa tiền cho tôi trước đi"

Sở Vũ Hiên liếc nhìn lão Ngũ, một lúc sau, một cái rương lớn được xách ra khỏi xe, đặt trên đầu thuyền, còn mở ra để Hắc Tử xem qua một chút.

Hắc Tử vui mừng khôn xiết, vội vàng kéo chiếc rương và chạy đến đuôi thuyền, vui vẻ như một đứa trẻ, anh ta trò chuyện với Ngải Đạt Cảnh về cuộc sống sung sướng trong tương lai.

Trên thực tế, tương lai có thể dài hoặc ngắn, đây hứa hẹn hoặc bất ngờ. Sở Vũ Hiên làm tất cả những chuyện này, chủ yếu là để cho Tô Đông nhìn thấy mà thôi.

"Tô Đông, anh đã biết tôi thì chắc hẳn là anh cũng biết tôi muốn tìm anh để làm gì chứ." Sở Vũ Hiên nói: "Từ xưa đến nay, tôi không thích giết người, tôi cũng biết là, chẳng qua năm đó anh cũng chỉ đang làm việc cho người khác mà thôi, nói hết tất cả những gì mà anh biết cho tôi nghe, tôi sẽ thả anh đi, tôi cũng sẽ cho anh một khoản tiền giống Hắc Tử, thực hiện một thỏa thuận không?”

Nghe vậy, ánh mắt sợ hãi của Tô Đông dần trở nên nghỉ hoặc: "Tôi... Buổi trưa, tôi đã nói hết cho người của anh nghe rồi, tôi chỉ biết được nhiêu đó thôi, thật đấy!"

Sở Vũ Hiên trở nên sững sờ: "Anh nói cái gì? Người của tôi?"


Tô Đông cũng trở nên sững sờ: "Chẳng lẽ không phải là người của anh sao? Tôi còn tưởng rằng, anh vẫn không chịu buông tha tôi, cho nên tôi mới..."

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!"

Tô Đông nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Buổi trưa, có hai người thanh niên tìm thấy tôi, không nói một lời, họ trực tiếp chĩa súng vào đầu tôi, sau đó nhìn hình xăm trên cánh tay tôi, nói rằng họ là người của chỉ thứ ba của Sở Môn và hỏi tôi là có biết vì sao họ đến tìm tôi không..."

"Lúc đó tôi khá bối rối, nhưng khi nghĩ kỹ lại, tám phần là có liên quan đến những chuyện đã xảy ra mười năm trước, ngoại trừ chuyện đó, tôi không hề có bất cứ liên quan gì đến Sở Môn... Nhưng mà tôi nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao họ tìm tới tôi, tôi thử dò hỏi họ, họ không chịu nói gì cả mà cứ uy hiếp tôi, nói là trong lòng tôi tự biết rõ rồi. Tôi, tôi lập tức kể hết những chuyện mà tôi biết vào năm đó cho họ nghe... Sau đó, họ lập tức rời đi, họ ném cho tôi 50 ngàn tệ, nói là để tôi giữ bí mật, còn nói sau này Sở Môn sẽ không đến tìm tôi gây phiền phức nữa, nên tôi cứ yên tâm đi..."

"Nhưng tôi biết ở đất Giang Thành này, nếu đã bị Sở Môn các người để mắt tới thì làm gì còn con đường sống đâu? Cho dù không biết lý do vì sao họ không giết tôi thì vốn dĩ tôi cũng đã dự định là phải chạy trốn trong đêm nay, nhưng đột nhiên Hắc Tử lại liên hệ tôi, nói là muốn mua 200 cân hàng, tôi suy nghĩ, vừa vặn cũng là để mình kiếm bộn tiền rồi chạy trốn, cho nên mới nói chuyện với các người... Cậu chủ Sở, nói thật, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh, tôi còn tưởng rằng anh vẫn không định buông tha cho tôi..."

Sở Vũ Hiên thầm nghĩ, hai người trẻ tuổi trong miệng Tô Đông có lẽ cũng không phải là người của Sở Trì Khanh, nếu là người của Sở Trì Khanh, e rằng con hàng này đã chết từ lâu rồi, làm sao còn có thể rơi vào tay anh?

Nhưng vì để đảm bảo an toàn, anh vẫn gọi điện thoại cho Sở Trì Khanh, ngộ nhỡ lão cáo già đó muốn giữ Tô Đông để sử dụng vào việc gì đó? Tốt hơn hết là nên tìm kiểu rõ ràng hơn một chút.

Phải mất một lúc lâu điện thoại mới kết nối được: "Alo, con trai!"

Sở Vũ Hiên tức giận nói: "Tôi hỏi ông một chuyện, có phải là trưa nay ông đã đến tìm Tô Đông không?”

Bên chỗ Sở Trì Khanh có hơi ồn ào: "Ai? Cái gì Đông?"

"Người có hình xăm trên cánh tay!"


"Con tìm được rồi hả?!"

Sở Trì Khanh hưng phấn nói: "Gọi là gì cái gì Đông thế?"

Sở Vũ Hiên hít sâu một hơi, xem ra anh đã đoán đúng.

Nhưng nếu đó không phải là Sở Trì Khanh thì là ai? Ngoài hai người họ, chẳng lẽ vẫn có người điều tra vụ việc của mười năm trước sao?

Sẽ không phải là ông nội đâu, phải không?

Đầu óc Sở Vũ Hiên trở nên rối bời một hồi, lúc trước, ông nội rất ghét mẹ của anh, theo lý mà nói, ông ta cần gì phải điều tra nguyên nhân về cái chết của mẹ anh đâu chứ? Lại càng không cần nói đến bác cả và cô của anh, trong hai nhà đó làm gì có ai nhàn rỗi như vậy?

"Này, con trai, tại sao không nói gì thế?" Sở Trì Khanh ở đầu bên kia hét lớn: "Hỏi con đó, gọi là cái gì Đông?"

Sở Vũ Hiên mím môi, anh vốn định trực tiếp cúp máy, nhưng đột nhiên nghe thấy âm thanh radio yếu ớt ở đầu bên kia điện thoại: "Wele To New York..." và tiếng cười như sữa của Sở Ly.

"Sở Trì Khanh, ông đến New York khi nào vậy?" "Ha ha, vừa tới, vừa tới, lúc này mới xuống máy bay, có chút chuyện làm ăn."

Sở Vũ Hiên: "Chẳng phải là ông đã rút khỏi dự án ở nước ngoài sao? Có công chuyện gì nữa? Còn dẫn theo con nhóc kia?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương