Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
-
C165: Cũng được
"Chưa, bọn họ cũng bị thương nặng lắm, coi như huề đi."
Triệu Nhã Nam nhìn vết thương trên người Sở Vũ Hiên, thấy tay trái vẫn nhỏ giọt máu, vết thương ở cánh tay trái chắc không nhẹ, suy nghĩ một lúc rồi định mở miệng thì Sở Vũ Hiên nói:
"Muộn rồi, em ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Nói rồi, Sở Vũ Hiên mỉm cười với cô rồi quay vào nhà mình.
Vừa bước vào, anh lột áo trên người, đi rửa sạch vết máu rồi lấy cồn và băng gạc, ngồi trong phòng khách băng bó vết thương.
Hai vết ở ngực nhỏ nên không cần băng, vết ở cánh tay trái là do anh đỡ một nhát dao nên máu nhiều, may không đứt gân cốt, băng kỹ lại thì máu cũng tạm ngừng, không đáng lo ngại lắm.
Khó chịu nhất là vết cắt nông ở lưng, mặc dù không chảy máu nhiều nhưng anh không thể tự xử lý được. Chắc phải đợi anh em tới rồi nhờ họ giúp vậy.
Lúc này, chuông cửa bất ngờ reo lên.
Sở Vũ Hiên ngạc nhiên, đám anh em của anh không thể tới nhanh đến thế, chắc là Triệu Nhã Nam.
Nghĩ vậy, anh lấy tạm cái áo khoác ra mở cửa. Quả nhiên là Triệu Nhã Nam đứng ngoài cửa.
Lúc này Sở Vũ Hiên mặc sơ mi mở toang, cơ ngực rắn chắc lộ ra, 8 múi cứng cáp hiện rõ, kết hợp khuôn mặt điển trai pha chút bất cần, khiến bao người phụ nữ phải xiêu lòng.
Thấy cảnh này, Triệu Nhã Nam vô thức cúi đầu xuống, giọng điệu lạnh nhạt nhưng có chút ngượng ngùng và lo lắng: "Mặc quần áo vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện."
Sở Vũ Hiên hơi bất ngờ, nói: "Đau lòng cho anh à?”
Triệu Nhã Nam nghiêng đầu sang hướng khác, không nhìn cảnh hớ hênh trước mắt, môi đỏ mấp máy: "Nhanh lên."
"Khỏi đi, anh đã tự băng bó rồi." Sở Vũ Hiên cười nói rồi cởi luôn cái áo, để lộ vết thương đã được xử lý ở cánh tay.
Triệu Nhã Nam nhíu mày, nhìn thẳng phía trước, liếc nhìn vết thương đã khô sạch trên ngực và cánh tay của Sở Vũ Hiên, đồng thời cũng phát hiện ra vài vết
sẹo cũ trên người anh.
"Sở Vũ Hiên, anh thường xuyên đánh nhau phải không? Nên mới có sẵn băng gạc ở nhà?"
Sở Vũ Hiên cười toe toét: "Thời đi học, cô giáo thực hành luôn khen anh, khả năng hành động rất tốt."
Triệu Nhã Nam:...
Thở dài một hồi, cô mím môi nói: "Tôi thấy lưng anh cũng bị thương, anh có với tới không?... Cần ttooi giúp không?”
Sở Vũ Hiên giật mình, choáng váng tưởng chừng như đang ở trong mơ.
Cô gái băng giá này thậm chí còn chủ động tiếp cận à?
Thực ra, Triệu Nhã Nam chỉ cảm thấy Sở Vũ Hiên gần đây rất chân thành chữa trị bệnh tâm lý cho cô, về mặt lý lẫn tình cảm, cô không thể làm ngơ trước vết thương của anh.
"Cũng được, vậy làm phiền em." Sở Vũ Hiên cúi đầu, lùi ra khỏi cửa, do dự một chút rồi nói thêm: "Nhã Nam à, nếu em miễn cưỡng quá thì thôi."
Triệu Nhã Nam khẽ lắc đầu, bước vào nhà.
Sở Vũ Hiên đi về phía ghế sofa, cởi áo ra, Triệu Nhã Nam ở phía sau đột nhiên dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc tột độ - lưng gã đàn ông này đầy hình xăm!
Toàn bộ xương sống có hình một thanh kiếm, hai bên là đôi cánh, trông rất sinh động, không thiếu vẻ hung ác.
Sở Vũ Hiên cảm nhận được phản ứng lạ của cô, cười nhẹ: "Để ý à?"
Triệu Nhã Nam mím môi, ngẩn người một lúc rồi bước nhanh tới, lấy bông gòn và cồn trên bàn, cẩn thận xử lý vết thương.
Lúc này cô mới phát hiện ra lưng Sở Vũ Hiên không mượt mà bằng phẳng như người bình thường, mà gồ ghề, có vẻ như đầy sẹo, nhìn kỹ thì cả lưng đều thế, khiến lòng người se lạnh!
Không lẽ, xăm là để che sẹo? Những vết sẹo dày đặc này, chính là nguyên nhân khiến anh có bệnh tâm lý, do bị người khác hành hạ?
Nghĩ vậy, lòng Triệu Nhã Nam đầy cảm xúc phức tạp, nếu thật sự như thế, vậy anh... đã trải qua những gì?
Sở Vũ Hiên dường như đoán được suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói: "Nhã Nam à, về quá khứ của anh, đừng hỏi được không? Có cơ hội anh sẽ giải thích cho em."
Triệu Nhã Nam không đáp lại, phát hiện tay mình hơi run, nên hít vài hơi sâu, rồi tiếp tục xử lý vết thương.
Vài phút sau, vết thương được băng bó, nhưng do Triệu Nhã Nam thiếu kinh nghiệm nên băng rất tệ.
Sở Vũ Hiên trêu đùa: "Nếu anh không ngăn cản, chắc em định băng anh thành xác ướp đấy."
Triệu Nhã Nam rửa tay, không nán lại một giây nào, quay về nhà mình mà không nói lời nào.
Cô nhận ra mình thật sự chẳng biết gì về Sở Vũ Hiên cả.
Triệu Nhã Nam nhìn vết thương trên người Sở Vũ Hiên, thấy tay trái vẫn nhỏ giọt máu, vết thương ở cánh tay trái chắc không nhẹ, suy nghĩ một lúc rồi định mở miệng thì Sở Vũ Hiên nói:
"Muộn rồi, em ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Nói rồi, Sở Vũ Hiên mỉm cười với cô rồi quay vào nhà mình.
Vừa bước vào, anh lột áo trên người, đi rửa sạch vết máu rồi lấy cồn và băng gạc, ngồi trong phòng khách băng bó vết thương.
Hai vết ở ngực nhỏ nên không cần băng, vết ở cánh tay trái là do anh đỡ một nhát dao nên máu nhiều, may không đứt gân cốt, băng kỹ lại thì máu cũng tạm ngừng, không đáng lo ngại lắm.
Khó chịu nhất là vết cắt nông ở lưng, mặc dù không chảy máu nhiều nhưng anh không thể tự xử lý được. Chắc phải đợi anh em tới rồi nhờ họ giúp vậy.
Lúc này, chuông cửa bất ngờ reo lên.
Sở Vũ Hiên ngạc nhiên, đám anh em của anh không thể tới nhanh đến thế, chắc là Triệu Nhã Nam.
Nghĩ vậy, anh lấy tạm cái áo khoác ra mở cửa. Quả nhiên là Triệu Nhã Nam đứng ngoài cửa.
Lúc này Sở Vũ Hiên mặc sơ mi mở toang, cơ ngực rắn chắc lộ ra, 8 múi cứng cáp hiện rõ, kết hợp khuôn mặt điển trai pha chút bất cần, khiến bao người phụ nữ phải xiêu lòng.
Thấy cảnh này, Triệu Nhã Nam vô thức cúi đầu xuống, giọng điệu lạnh nhạt nhưng có chút ngượng ngùng và lo lắng: "Mặc quần áo vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện."
Sở Vũ Hiên hơi bất ngờ, nói: "Đau lòng cho anh à?”
Triệu Nhã Nam nghiêng đầu sang hướng khác, không nhìn cảnh hớ hênh trước mắt, môi đỏ mấp máy: "Nhanh lên."
"Khỏi đi, anh đã tự băng bó rồi." Sở Vũ Hiên cười nói rồi cởi luôn cái áo, để lộ vết thương đã được xử lý ở cánh tay.
Triệu Nhã Nam nhíu mày, nhìn thẳng phía trước, liếc nhìn vết thương đã khô sạch trên ngực và cánh tay của Sở Vũ Hiên, đồng thời cũng phát hiện ra vài vết
sẹo cũ trên người anh.
"Sở Vũ Hiên, anh thường xuyên đánh nhau phải không? Nên mới có sẵn băng gạc ở nhà?"
Sở Vũ Hiên cười toe toét: "Thời đi học, cô giáo thực hành luôn khen anh, khả năng hành động rất tốt."
Triệu Nhã Nam:...
Thở dài một hồi, cô mím môi nói: "Tôi thấy lưng anh cũng bị thương, anh có với tới không?... Cần ttooi giúp không?”
Sở Vũ Hiên giật mình, choáng váng tưởng chừng như đang ở trong mơ.
Cô gái băng giá này thậm chí còn chủ động tiếp cận à?
Thực ra, Triệu Nhã Nam chỉ cảm thấy Sở Vũ Hiên gần đây rất chân thành chữa trị bệnh tâm lý cho cô, về mặt lý lẫn tình cảm, cô không thể làm ngơ trước vết thương của anh.
"Cũng được, vậy làm phiền em." Sở Vũ Hiên cúi đầu, lùi ra khỏi cửa, do dự một chút rồi nói thêm: "Nhã Nam à, nếu em miễn cưỡng quá thì thôi."
Triệu Nhã Nam khẽ lắc đầu, bước vào nhà.
Sở Vũ Hiên đi về phía ghế sofa, cởi áo ra, Triệu Nhã Nam ở phía sau đột nhiên dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc tột độ - lưng gã đàn ông này đầy hình xăm!
Toàn bộ xương sống có hình một thanh kiếm, hai bên là đôi cánh, trông rất sinh động, không thiếu vẻ hung ác.
Sở Vũ Hiên cảm nhận được phản ứng lạ của cô, cười nhẹ: "Để ý à?"
Triệu Nhã Nam mím môi, ngẩn người một lúc rồi bước nhanh tới, lấy bông gòn và cồn trên bàn, cẩn thận xử lý vết thương.
Lúc này cô mới phát hiện ra lưng Sở Vũ Hiên không mượt mà bằng phẳng như người bình thường, mà gồ ghề, có vẻ như đầy sẹo, nhìn kỹ thì cả lưng đều thế, khiến lòng người se lạnh!
Không lẽ, xăm là để che sẹo? Những vết sẹo dày đặc này, chính là nguyên nhân khiến anh có bệnh tâm lý, do bị người khác hành hạ?
Nghĩ vậy, lòng Triệu Nhã Nam đầy cảm xúc phức tạp, nếu thật sự như thế, vậy anh... đã trải qua những gì?
Sở Vũ Hiên dường như đoán được suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói: "Nhã Nam à, về quá khứ của anh, đừng hỏi được không? Có cơ hội anh sẽ giải thích cho em."
Triệu Nhã Nam không đáp lại, phát hiện tay mình hơi run, nên hít vài hơi sâu, rồi tiếp tục xử lý vết thương.
Vài phút sau, vết thương được băng bó, nhưng do Triệu Nhã Nam thiếu kinh nghiệm nên băng rất tệ.
Sở Vũ Hiên trêu đùa: "Nếu anh không ngăn cản, chắc em định băng anh thành xác ướp đấy."
Triệu Nhã Nam rửa tay, không nán lại một giây nào, quay về nhà mình mà không nói lời nào.
Cô nhận ra mình thật sự chẳng biết gì về Sở Vũ Hiên cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook