Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
-
C160: Muốn ăn cơm thì đi
Sau khi trở về nhà đã là 11 giờ đêm.
Triệu Nhã Nam nghỉ ngơi một chút, gửi tin nhắn Wechat cho Sở Vũ Hiên: "Ăn khuya không?”
Sở Vũ Hiên: Anh đứng ở cửa nhà em đây.
Triệu Nhã Nam hít một hơi, cầm túi xách ra ngoài cửa. Nhị thế tổ đứng thẳng tắp trước cửa, tay cầm một bó hoa. Triệu Nhã Nam sửng sốt, nhìn anh một cách khó hiểu. "Lần đầu hẹn hò phải có không khí trang trọng chứ."
Triệu Nhã Nam nhìn khuôn mặt lưu manh kia, đành thở dài: “Muốn ăn cơm thì đi, muốn hẹn hò thì tìm bạn bè tốt của anh ấy.”
Sở Vũ Hiên trơ trến đáp: "Bạn tốt của anh đều bị em kiện ra tòa cả rồi, gân đây ai cũng bận bán sạch đồ đạc để trả nợ, không rảnh rỗi đi chơi với anh đâu."
Triệu Nhã Nam nhếch mép, có phần chế nhạo: "Thương hại à?" Sở Vũ Hiên: "Ghen à?"
Có vẻ, mọi thứ đã quay trở lại thời điểm ban đầu gặp gỡ. Nhưng chắc chắn là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Triệu Nhã Nam không còn tức giận khi nghe thấy hai từ đó như trước nữa, cô chỉ lườm anh một cái, ôn tồn nói: "Vậy có đi ăn không?”
"Đi đi đi..." Sở Vũ Hiên cười nói: "Chỉ là, hoa đã mua rồi, em cũng không thể bắt anh vứt đi chứ? Mấy trăm tệ đấy, thật sự không nỡ bỏ mà."
Không nỡ bỏ à? Anh là người có thể vung tiền như giấy ở quán bar mà lại tiếc vài trăm tệ sao?
Triệu Nhã Nam căn môi, do dự một lúc rồi cuối cùng chịu nhượng bộ, cầm lấy bó hoa đem vào nhà.
Khi bước ra khỏi nhà lần nữa, Sở Vũ Hiên đã chọn sẵn tầng và đứng như một "quản gia đầy tôn trọng" với dáng vẻ lịch lãm, làm điệu bộ "mời" và cười nói: 'Rất vinh hạnh được phục vụ em."
Sắc mặt Triệu Nhã Nam lạnh lùng, bước nhanh vào thang máy, không vui nói: "Sở Vũ Hiên, đừng làm trò đó nữa."
"Được rồi, nghe em hết." Sở Vũ Hiên bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa, rồi đưa tay ra: "Này, nhận hoa rồi, không nên cảm ơn anh à?”
Triệu Nhã Nam nhìn bàn tay đưa ra, lầm bầm đáp một tiếng, nhẹ nhàng bắt tay.
Sở Vũ Hiên cười nhạt, ngừng một lúc rồi hỏi: "Nói xem, muốn ăn gì?"
Triệu Nhã Nam chớp chớp mắt, suy nghĩ: "Xiên que? Tôm hùm nhỏ? Anh xem đi, giờ này rồi, đi ăn hàng rong chợ đêm gần đây thôi, đừng đi đâu xa xôi."
Cô gái giàu có từ nhỏ này lại ăn hàng rong, Sở Vũ Hiên không thấy điều đó kỳ lạ, cũng không nghĩ là giả tạo.
Thực ra, chỉ là phim ảnh thường miêu tả người giàu kiêu kỳ, cố tình tô vẽ hình ảnh nhân vật phú quý không ghét bỏ người nghèo, cố ý miêu tả việc cô gái nhà giàu hoặc thiếu gia đi ăn hàng rong là đức hạnh cao thượng, thật sự rất nông cạn, ngớ ngẩn.
"Cổ họng của em còn đau không?" Sở Vũ Hiên hỏi.
Triệu Nhã Nam gật đầu: "Hơi đau."
Sở Vũ Hiên: "Thế mà em còn muốn ăn xiên que và tôm hùm à? Mơ đẹp nhỉ"
Triệu Nhã Nam:...
Có bệnh à!
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đến quán lớn của Trần Cường.
Kể từ khi Trần Cường qua đời, quán do Trần Đình và Trần Hồng điều hành, nhưng đã thay đầu bếp mới, không làm được hương vị của Trần Cường nên khách cũ dần bỏ đi.
Lúc này mới hơn 11h30, vậy mà chỉ có hai bàn khách.
'Thấy Sở Vũ Hiên đến, Trần Đình vội chạy ra đón, cười tươi: “Anh Sở, anh đến rồi!... Đây là chị dâu phải không? Chị dâu xinh đẹp quá!"
Sở Vũ Hiên cười nhẹ, quay sang nhìn Triệu Nhã Nam.
Mặc dù Triệu Nhã Nam không thích ai gán ghép cô với Sở Vũ Hiên là vợ chồng, nhưng xét cho cùng cô là người hiểu chuyện, biết cân nhắc thể diện của Sở Vũ Hiên trước mặt người ngoài, nên mỉm cười đáp lại: "Chào cô."
Trần Đình dẫn hai người vào quán ăn đường phố, nói: "Anh Sở, tối nay vẫn là sườn dê à?"
Sở Vũ Hiên gật đầu: "Cho tôi một phần nhỏ, cay thêm chút... rồi một phần thịt dê hầm, ít gia vị."
Trần Đình đáp lại, vội vàng chạy vào bếp. Một lát sau, Trần Hồng đang giúp việc trong bếp bước ra, đứng cách vài bàn nhìn Sở Vũ Hiên với vẻ sợ sệt e dè.
Sở Vũ Hiên làm như không để ý, lấy hộp thuốc lá từ túi ra, nói với Triệu Nhã Nam: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Vừa bước ra khỏi quán, Trần Hồng liền theo sau.
Mái tóc dài phủ vai, dáng vẻ duyên dáng, nhan sắc mĩ miều, ngay khi vừa bước ra đã khiến vài người đi đường phải ngoái nhìn lại liên tục. Nếu họ biết mỹ nhân tuyệt sắc này thực ra là... ừm, họ sẽ nghĩ sao nhỉ?
"Sở Vũ Hiên..." Trần Hồng không để ý ánh mắt của những người xung quanh, bước đến bên cạnh Sở Vũ Hiên, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe Trần Đình nói, anh đã cho cô ấy một số tiền lớn, bảo cô ấy đưa ông nội đi khám bệnh... Cảm ơn anh! Thật sự, cảm ơn anh!"
Sở Vũ Hiên hít một hơi thuốc thật sâu, lạnh lùng nói: "Tôi làm vì Trần Cường." Trần Hồng cúi đầu, im lặng một lát rồi lặp lại: "Cảm ơn anh!" "Bệnh của ông già thế nào rồi?" Sở Vũ Hiên hỏi.
Trần Hồng: "Vẫn đang chuyển biến xấu, không phải có tiền là có thể giải quyết được...
Sở Vũ Hiên cười đểu: "Chắc là anh nên hiểu rõ tôi có ý gì chứ!"
Trần Hồng há miệng thở dốc, nhăn mày suy nghĩ, rồi gật đầu thật mạnh: "Tôi biết..."
"Biết thì tốt." Sở Vũ Hiên gạt tàn thuốc, nói: "Với bộ dạng này, cũng không thể đối mặt với Trần Đình được, cho nên chết đi cũng tốt hơn, ha ha... Tôi cho anh chết trong vẻ vang, anh hãy chết một cách vẻ vang đi. Nếu không vẻ vang, tôi sẽ giúp anh vẻ vang!"
"Khỏi cần phiền anh, tôi sẽ tự giải quyết mà." Trần Hồng nói rồi cảm ơn lần nữa, sau đó quay vào quán.
Sở Vũ Hiên thong thả hút thuốc xong mới vào.
Không lâu sau, Trần Đình mang hai phần ra. Triệu Nhã Nam nhìn tô canh thịt dê trước mặt rồi nhìn phần sườn dê của tên đàn ông kia, vô thức nhíu mày.
"Ăn đi, coi chừng nóng." Sở Vũ Hiên nói rồi tự ăn phần của mình.
Triệu Nhã Nam liếc mắt, dùng thìa uống từng ngụm canh, thỉnh thoảng nhìn Sở Vũ Hiên ăn ngon lành, càng thấy phần canh dê của mình khó nuốt. Nhưng ai bảo cô vẫn còn cảm lạnh chưa khỏi hẳn chứ? Thèm nhưng biết điều, cô hiểu tên phóng đãng kia vì cô nên mới thế, không thể không biết phân biệt tốt xấu được.
Ăn được một nửa, cô gái băng giá chùi miệng: "Tôi ăn no rồi."
Sở Vũ Hiên liếc nhìn, nói: "Uống thêm canh đi, cho ấm người lên, mai sẽ khỏi
hẳn. Triệu Nhã Nam mím môi: "Không uống nữa, về nhà đây, mai phải dậy sớm." Sở Vũ Hiên đặt xương xuống, lau tay và nói: "Được rồi... Nam Nam, em cũng chẳng ăn bao nhiêu, hay là mình hẹn ăn tiếp? Em xem ngày nào rảnh, mình đi lẩu nhé? Loại cay thật cay ấy."
Triệu Nhã Nam:...
Sở Vũ Hiên dừng lại đúng lúc: "Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà, ha ha... Đi thôi, về nhà."
Dù bị Trần Đình ngăn cản, Sở Vũ Hiên vẫn nhất quyết thanh toán. Nói vài câu rồi hai người rồi lên xe về.
Tuy nhiên, chạy được một đoạn, Sở Vũ Hiên cảm thấy có gì đó không ổn - phía sau có hai chiếc xe, có vẻ như đang theo dõi anh.
Triệu Nhã Nam nghỉ ngơi một chút, gửi tin nhắn Wechat cho Sở Vũ Hiên: "Ăn khuya không?”
Sở Vũ Hiên: Anh đứng ở cửa nhà em đây.
Triệu Nhã Nam hít một hơi, cầm túi xách ra ngoài cửa. Nhị thế tổ đứng thẳng tắp trước cửa, tay cầm một bó hoa. Triệu Nhã Nam sửng sốt, nhìn anh một cách khó hiểu. "Lần đầu hẹn hò phải có không khí trang trọng chứ."
Triệu Nhã Nam nhìn khuôn mặt lưu manh kia, đành thở dài: “Muốn ăn cơm thì đi, muốn hẹn hò thì tìm bạn bè tốt của anh ấy.”
Sở Vũ Hiên trơ trến đáp: "Bạn tốt của anh đều bị em kiện ra tòa cả rồi, gân đây ai cũng bận bán sạch đồ đạc để trả nợ, không rảnh rỗi đi chơi với anh đâu."
Triệu Nhã Nam nhếch mép, có phần chế nhạo: "Thương hại à?" Sở Vũ Hiên: "Ghen à?"
Có vẻ, mọi thứ đã quay trở lại thời điểm ban đầu gặp gỡ. Nhưng chắc chắn là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Triệu Nhã Nam không còn tức giận khi nghe thấy hai từ đó như trước nữa, cô chỉ lườm anh một cái, ôn tồn nói: "Vậy có đi ăn không?”
"Đi đi đi..." Sở Vũ Hiên cười nói: "Chỉ là, hoa đã mua rồi, em cũng không thể bắt anh vứt đi chứ? Mấy trăm tệ đấy, thật sự không nỡ bỏ mà."
Không nỡ bỏ à? Anh là người có thể vung tiền như giấy ở quán bar mà lại tiếc vài trăm tệ sao?
Triệu Nhã Nam căn môi, do dự một lúc rồi cuối cùng chịu nhượng bộ, cầm lấy bó hoa đem vào nhà.
Khi bước ra khỏi nhà lần nữa, Sở Vũ Hiên đã chọn sẵn tầng và đứng như một "quản gia đầy tôn trọng" với dáng vẻ lịch lãm, làm điệu bộ "mời" và cười nói: 'Rất vinh hạnh được phục vụ em."
Sắc mặt Triệu Nhã Nam lạnh lùng, bước nhanh vào thang máy, không vui nói: "Sở Vũ Hiên, đừng làm trò đó nữa."
"Được rồi, nghe em hết." Sở Vũ Hiên bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa, rồi đưa tay ra: "Này, nhận hoa rồi, không nên cảm ơn anh à?”
Triệu Nhã Nam nhìn bàn tay đưa ra, lầm bầm đáp một tiếng, nhẹ nhàng bắt tay.
Sở Vũ Hiên cười nhạt, ngừng một lúc rồi hỏi: "Nói xem, muốn ăn gì?"
Triệu Nhã Nam chớp chớp mắt, suy nghĩ: "Xiên que? Tôm hùm nhỏ? Anh xem đi, giờ này rồi, đi ăn hàng rong chợ đêm gần đây thôi, đừng đi đâu xa xôi."
Cô gái giàu có từ nhỏ này lại ăn hàng rong, Sở Vũ Hiên không thấy điều đó kỳ lạ, cũng không nghĩ là giả tạo.
Thực ra, chỉ là phim ảnh thường miêu tả người giàu kiêu kỳ, cố tình tô vẽ hình ảnh nhân vật phú quý không ghét bỏ người nghèo, cố ý miêu tả việc cô gái nhà giàu hoặc thiếu gia đi ăn hàng rong là đức hạnh cao thượng, thật sự rất nông cạn, ngớ ngẩn.
"Cổ họng của em còn đau không?" Sở Vũ Hiên hỏi.
Triệu Nhã Nam gật đầu: "Hơi đau."
Sở Vũ Hiên: "Thế mà em còn muốn ăn xiên que và tôm hùm à? Mơ đẹp nhỉ"
Triệu Nhã Nam:...
Có bệnh à!
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đến quán lớn của Trần Cường.
Kể từ khi Trần Cường qua đời, quán do Trần Đình và Trần Hồng điều hành, nhưng đã thay đầu bếp mới, không làm được hương vị của Trần Cường nên khách cũ dần bỏ đi.
Lúc này mới hơn 11h30, vậy mà chỉ có hai bàn khách.
'Thấy Sở Vũ Hiên đến, Trần Đình vội chạy ra đón, cười tươi: “Anh Sở, anh đến rồi!... Đây là chị dâu phải không? Chị dâu xinh đẹp quá!"
Sở Vũ Hiên cười nhẹ, quay sang nhìn Triệu Nhã Nam.
Mặc dù Triệu Nhã Nam không thích ai gán ghép cô với Sở Vũ Hiên là vợ chồng, nhưng xét cho cùng cô là người hiểu chuyện, biết cân nhắc thể diện của Sở Vũ Hiên trước mặt người ngoài, nên mỉm cười đáp lại: "Chào cô."
Trần Đình dẫn hai người vào quán ăn đường phố, nói: "Anh Sở, tối nay vẫn là sườn dê à?"
Sở Vũ Hiên gật đầu: "Cho tôi một phần nhỏ, cay thêm chút... rồi một phần thịt dê hầm, ít gia vị."
Trần Đình đáp lại, vội vàng chạy vào bếp. Một lát sau, Trần Hồng đang giúp việc trong bếp bước ra, đứng cách vài bàn nhìn Sở Vũ Hiên với vẻ sợ sệt e dè.
Sở Vũ Hiên làm như không để ý, lấy hộp thuốc lá từ túi ra, nói với Triệu Nhã Nam: "Anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Vừa bước ra khỏi quán, Trần Hồng liền theo sau.
Mái tóc dài phủ vai, dáng vẻ duyên dáng, nhan sắc mĩ miều, ngay khi vừa bước ra đã khiến vài người đi đường phải ngoái nhìn lại liên tục. Nếu họ biết mỹ nhân tuyệt sắc này thực ra là... ừm, họ sẽ nghĩ sao nhỉ?
"Sở Vũ Hiên..." Trần Hồng không để ý ánh mắt của những người xung quanh, bước đến bên cạnh Sở Vũ Hiên, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe Trần Đình nói, anh đã cho cô ấy một số tiền lớn, bảo cô ấy đưa ông nội đi khám bệnh... Cảm ơn anh! Thật sự, cảm ơn anh!"
Sở Vũ Hiên hít một hơi thuốc thật sâu, lạnh lùng nói: "Tôi làm vì Trần Cường." Trần Hồng cúi đầu, im lặng một lát rồi lặp lại: "Cảm ơn anh!" "Bệnh của ông già thế nào rồi?" Sở Vũ Hiên hỏi.
Trần Hồng: "Vẫn đang chuyển biến xấu, không phải có tiền là có thể giải quyết được...
Sở Vũ Hiên cười đểu: "Chắc là anh nên hiểu rõ tôi có ý gì chứ!"
Trần Hồng há miệng thở dốc, nhăn mày suy nghĩ, rồi gật đầu thật mạnh: "Tôi biết..."
"Biết thì tốt." Sở Vũ Hiên gạt tàn thuốc, nói: "Với bộ dạng này, cũng không thể đối mặt với Trần Đình được, cho nên chết đi cũng tốt hơn, ha ha... Tôi cho anh chết trong vẻ vang, anh hãy chết một cách vẻ vang đi. Nếu không vẻ vang, tôi sẽ giúp anh vẻ vang!"
"Khỏi cần phiền anh, tôi sẽ tự giải quyết mà." Trần Hồng nói rồi cảm ơn lần nữa, sau đó quay vào quán.
Sở Vũ Hiên thong thả hút thuốc xong mới vào.
Không lâu sau, Trần Đình mang hai phần ra. Triệu Nhã Nam nhìn tô canh thịt dê trước mặt rồi nhìn phần sườn dê của tên đàn ông kia, vô thức nhíu mày.
"Ăn đi, coi chừng nóng." Sở Vũ Hiên nói rồi tự ăn phần của mình.
Triệu Nhã Nam liếc mắt, dùng thìa uống từng ngụm canh, thỉnh thoảng nhìn Sở Vũ Hiên ăn ngon lành, càng thấy phần canh dê của mình khó nuốt. Nhưng ai bảo cô vẫn còn cảm lạnh chưa khỏi hẳn chứ? Thèm nhưng biết điều, cô hiểu tên phóng đãng kia vì cô nên mới thế, không thể không biết phân biệt tốt xấu được.
Ăn được một nửa, cô gái băng giá chùi miệng: "Tôi ăn no rồi."
Sở Vũ Hiên liếc nhìn, nói: "Uống thêm canh đi, cho ấm người lên, mai sẽ khỏi
hẳn. Triệu Nhã Nam mím môi: "Không uống nữa, về nhà đây, mai phải dậy sớm." Sở Vũ Hiên đặt xương xuống, lau tay và nói: "Được rồi... Nam Nam, em cũng chẳng ăn bao nhiêu, hay là mình hẹn ăn tiếp? Em xem ngày nào rảnh, mình đi lẩu nhé? Loại cay thật cay ấy."
Triệu Nhã Nam:...
Sở Vũ Hiên dừng lại đúng lúc: "Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà, ha ha... Đi thôi, về nhà."
Dù bị Trần Đình ngăn cản, Sở Vũ Hiên vẫn nhất quyết thanh toán. Nói vài câu rồi hai người rồi lên xe về.
Tuy nhiên, chạy được một đoạn, Sở Vũ Hiên cảm thấy có gì đó không ổn - phía sau có hai chiếc xe, có vẻ như đang theo dõi anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook