Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À
-
C149: Anh rể
Chu Tiểu Nhược đẩy Lưu Khải, tức giận nói: "Đi đi, bữa sáng tớ gọi đã tới... Nam Nam, tớ gọi cháo cho cậu, lát nữa cậu ăn một chút."
Lưu Khải trừng mắt nhìn cô ấy, lau mái tóc ướt, lắc lư cái eo đi mở cửa.
"Rắc..."
Cửa mở ra, Lưu Khải cúi đầu lau tóc, chỉ thấy một đôi tay đang xách một túi đồ lớn, trong lòng vẫn lẩm bẩm: “Mua bữa sáng gì thế? Nhiều vậy hả?"
Sau đó anh ta đưa tay ra cầm đồ, đưa mắt nhìn lên, gặp phải một đôi mắt lạnh như hoa đào!
Sau khi nhìn ra đó là ai, Lưu Khải vừa nói ra chữ "cảm ơn" thì đứng im tại chỗ.
Hai người nhìn nhau ba bốn giây, ánh mắt của nhị thế tổ kia như muốn giết người, trong khi trong mắt Lưu Khải lại tràn ngập hoảng sợ không cách nào che giấu, không biết trong đầu mình đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vô thức lùi lại một bước, cánh cửa đóng sầm lại.
"Bị bệnh à! Không biết đóng cửa nhẹ nhàng sao?" Chu Tiểu Nhược thò đầu ra khỏi phòng ngủ phàn nàn, thấy Lưu Khải bày ra vẻ mặt bối rối, trên tay không có bữa sáng, nghi hoặc hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Gặp ma à?”
Lưu Khải vội vàng chạy vào phòng ngủ, run rẩy nói: “Xong rồi, kết thúc rồi... Mẹ kiếp! Sở Sở... Sở Vũ Hiên đang ở cửa! Anh †a, anh ta... nhất định hiểu lầm tới Nam Nam, giúp tớ với, ánh mắt đó của anh ta, tớ cảm thấy như mình nhất định sẽ chết!”
Chu Tiểu Nhược lập tức luống cuống, trước đó không lâu cô ấy thu 20.000 từ tên quần là áo lượt đó, còn nói nhảm trước mặt anh ta, giờ bị phát hiện quan hệ của cô ấy và Triệu Nhã Nam, với tính hung hãn dám đánh phóng viên ngoài đường của tên kia, biết đâu anh ta sẽ tát cô ấy hai cái!
"Tớ trốn trước đây! Lưu Khải, cậu tự lo liệu đi!"
Nhìn hai người bạn hoảng loạn như gà mắc tóc, thái dương của Triệu Nhã Nam nhức nhối, chống tay ngồi dậy, nói: "Sợ cái gì? Tớ và anh ấy... khụ khụ...chỉ là giả vờ thôi, Lưu Khải, ra mở cửa đi, cậu như thế này thì dù có là thật cũng sẽ không hiểu lầm được đâu, khụ khụ... Huống hồ, anh ấy biết tớ bị bệnh ma.
Lưu Khải vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm niệm "A Di Đà Phật" vài câu rồi run rẩy đi mở cửa, Chu Tiểu Nhược thì vội vàng chạy trốn vào phòng bên.
Cửa lại một lần nữa được mở ra, Lưu Khải sợ sệt lùi lại phía sau một bước, hết sức nỗ lực nặn ra một nụ cười: "Sếp Sở, tôi là bạn thân của Nam Nam... Lưu Khải!"
Trong đôi mắt của Sở Vũ Hiên vẫn ngập tràn sương giá, anh biết Triệu Nhã Nam do bệnh tâm lý không thể tiếp xúc với nam giới, chỉ là, trong lòng khó chịu vì tại sao lại có một người đàn ông ở nhà cô?
Nghe là bạn thân, vẻ mặt anh mới đỡ lạnh lùng hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu, bước vào trong.
"Nam Nam”, anh bước vào phòng ngủ, đặt mớ thuốc trên bàn đầu giường, hỏi Triệu Nhã Nam đang dựa vào đầu giường: "Triệu chứng cụ thể thế nào? Anh đã mua rất nhiều, đầu có thể ứng phó được cả."
Triệu Nhã Nam hơi cạn lời: "Tôi đã uống thuốc rồi, khụ khụ... Không phải đã nói là đừng đến sao? Hôm nay anh không bận à?"
Sở Vũ Hiên lắc đầu, khóe môi nở nụ cười: "Chuyện lớn cả thiên hạ, cũng không quan trọng bằng em."
Triệu Nhã Nam liếc trắng mắt, ngừng một lúc, nói: "Tôi đã liên lạc với đạo diễn Tống, ban đầu muốn nhờ người khác trong công ty đi thay, nhưng tổ chương trình nói, tốt nhất là để anh đến, khụ khu..."
Sở Vũ Hiên nhướn mày: "Gần đây anh là wifi không dây đấy, loại tín hiệu rất mạnh, ai cũng muốn cọ xát một chút."
Lời vừa dứt, phòng bên đột nhiên vang lên tràng cười.
Lưu Khải ở phòng khách thì vui sướng hả hê khi người khác gặp họa, Triệu Nhã Nam thì trong lòng cảm thấy vô cùng tức cười với cô bạn thân có điểm cười thấp đến không đáy của mình, còn Sở Vũ Hiên thì cười cười, có vẻ không ngạc nhiên lắm. Lúc vừa bước vào anh đã chú ý thấy trên móc áo có treo một cái áo in hình hoạt hình, kiểu mà Triệu Nhã Nam chẳng bao giờ thích.
Một lúc sau, Chu Tiểu Nhược cúi gằm đầu, đi tới cửa phòng Triệu Nhã Nam, không nói hai lời, trực tiếp cúi xuống chín mươi độ trước mặt Sở Vũ Hiên: "Sếp Sở, tôi sai rồi, lần trước tôi đã lừa anh! Hai mươi ngàn của anh, tôi... tôi có thể trả góp được không ạI"
Sở Vũ Hiên giả vờ không hiểu: "Hả? Cô không phải là... bác sĩ tâm lý kia sao?"
Chu Tiểu Nhược liếc mắt nhìn Triệu Nhã Nam với ánh mắt cầu cứu.
Triệu Nhã Nam cười nhẹ: "Cô ấy là bạn thân của tôi, Chu Tiểu Nhược."
"Chào cô,' Sở Vũ Hiên gật đầu, nở nụ cười lưu manh: "Thật là trùng hợp! Haha... Việc điều trị của cô tốt lắm, sao lại trả tiền cho tôi? Sau này á, tôi sẽ giới thiệu thêm vài người bạn cho cô, họ cũng có vấn đề về tâm lý, cô xem giúp họ nhé."
Chu Tiểu Nhược sững sờ một lúc, nghi ngờ hỏi: "Thật à?" "Quân tử chỉ nói một lời... ít nhất, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô ba người, phí điều trị giống như cô tính với tôi, không được giảm xuống một xu."
Chu Tiểu Nhược mừng rỡ trợn to mắt, miệng há hốc ra, lập tức chắp hai tay lại: "Anh rể! Cho nhận của em vợ một lạy!"
Triệu Nhã Nam:...
Nói đùa một hồi, Sở Vũ Hiên nhìn sang Triệu Nhã Nam, nói vào việc chính: "Chiều nay anh liên lạc với đạo diễn Tống hả?"
Đôi mắt Triệu Nhã Nam sáng lên: "Anh đồng ý rồi à?"
Sở Vũ Hiên đưa tay ra: "Thống nhất rồi, ngoéo tay đóng dấu.
Lưu Khải trừng mắt nhìn cô ấy, lau mái tóc ướt, lắc lư cái eo đi mở cửa.
"Rắc..."
Cửa mở ra, Lưu Khải cúi đầu lau tóc, chỉ thấy một đôi tay đang xách một túi đồ lớn, trong lòng vẫn lẩm bẩm: “Mua bữa sáng gì thế? Nhiều vậy hả?"
Sau đó anh ta đưa tay ra cầm đồ, đưa mắt nhìn lên, gặp phải một đôi mắt lạnh như hoa đào!
Sau khi nhìn ra đó là ai, Lưu Khải vừa nói ra chữ "cảm ơn" thì đứng im tại chỗ.
Hai người nhìn nhau ba bốn giây, ánh mắt của nhị thế tổ kia như muốn giết người, trong khi trong mắt Lưu Khải lại tràn ngập hoảng sợ không cách nào che giấu, không biết trong đầu mình đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vô thức lùi lại một bước, cánh cửa đóng sầm lại.
"Bị bệnh à! Không biết đóng cửa nhẹ nhàng sao?" Chu Tiểu Nhược thò đầu ra khỏi phòng ngủ phàn nàn, thấy Lưu Khải bày ra vẻ mặt bối rối, trên tay không có bữa sáng, nghi hoặc hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Gặp ma à?”
Lưu Khải vội vàng chạy vào phòng ngủ, run rẩy nói: “Xong rồi, kết thúc rồi... Mẹ kiếp! Sở Sở... Sở Vũ Hiên đang ở cửa! Anh †a, anh ta... nhất định hiểu lầm tới Nam Nam, giúp tớ với, ánh mắt đó của anh ta, tớ cảm thấy như mình nhất định sẽ chết!”
Chu Tiểu Nhược lập tức luống cuống, trước đó không lâu cô ấy thu 20.000 từ tên quần là áo lượt đó, còn nói nhảm trước mặt anh ta, giờ bị phát hiện quan hệ của cô ấy và Triệu Nhã Nam, với tính hung hãn dám đánh phóng viên ngoài đường của tên kia, biết đâu anh ta sẽ tát cô ấy hai cái!
"Tớ trốn trước đây! Lưu Khải, cậu tự lo liệu đi!"
Nhìn hai người bạn hoảng loạn như gà mắc tóc, thái dương của Triệu Nhã Nam nhức nhối, chống tay ngồi dậy, nói: "Sợ cái gì? Tớ và anh ấy... khụ khụ...chỉ là giả vờ thôi, Lưu Khải, ra mở cửa đi, cậu như thế này thì dù có là thật cũng sẽ không hiểu lầm được đâu, khụ khụ... Huống hồ, anh ấy biết tớ bị bệnh ma.
Lưu Khải vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm niệm "A Di Đà Phật" vài câu rồi run rẩy đi mở cửa, Chu Tiểu Nhược thì vội vàng chạy trốn vào phòng bên.
Cửa lại một lần nữa được mở ra, Lưu Khải sợ sệt lùi lại phía sau một bước, hết sức nỗ lực nặn ra một nụ cười: "Sếp Sở, tôi là bạn thân của Nam Nam... Lưu Khải!"
Trong đôi mắt của Sở Vũ Hiên vẫn ngập tràn sương giá, anh biết Triệu Nhã Nam do bệnh tâm lý không thể tiếp xúc với nam giới, chỉ là, trong lòng khó chịu vì tại sao lại có một người đàn ông ở nhà cô?
Nghe là bạn thân, vẻ mặt anh mới đỡ lạnh lùng hơn một chút, nhẹ nhàng gật đầu, bước vào trong.
"Nam Nam”, anh bước vào phòng ngủ, đặt mớ thuốc trên bàn đầu giường, hỏi Triệu Nhã Nam đang dựa vào đầu giường: "Triệu chứng cụ thể thế nào? Anh đã mua rất nhiều, đầu có thể ứng phó được cả."
Triệu Nhã Nam hơi cạn lời: "Tôi đã uống thuốc rồi, khụ khụ... Không phải đã nói là đừng đến sao? Hôm nay anh không bận à?"
Sở Vũ Hiên lắc đầu, khóe môi nở nụ cười: "Chuyện lớn cả thiên hạ, cũng không quan trọng bằng em."
Triệu Nhã Nam liếc trắng mắt, ngừng một lúc, nói: "Tôi đã liên lạc với đạo diễn Tống, ban đầu muốn nhờ người khác trong công ty đi thay, nhưng tổ chương trình nói, tốt nhất là để anh đến, khụ khu..."
Sở Vũ Hiên nhướn mày: "Gần đây anh là wifi không dây đấy, loại tín hiệu rất mạnh, ai cũng muốn cọ xát một chút."
Lời vừa dứt, phòng bên đột nhiên vang lên tràng cười.
Lưu Khải ở phòng khách thì vui sướng hả hê khi người khác gặp họa, Triệu Nhã Nam thì trong lòng cảm thấy vô cùng tức cười với cô bạn thân có điểm cười thấp đến không đáy của mình, còn Sở Vũ Hiên thì cười cười, có vẻ không ngạc nhiên lắm. Lúc vừa bước vào anh đã chú ý thấy trên móc áo có treo một cái áo in hình hoạt hình, kiểu mà Triệu Nhã Nam chẳng bao giờ thích.
Một lúc sau, Chu Tiểu Nhược cúi gằm đầu, đi tới cửa phòng Triệu Nhã Nam, không nói hai lời, trực tiếp cúi xuống chín mươi độ trước mặt Sở Vũ Hiên: "Sếp Sở, tôi sai rồi, lần trước tôi đã lừa anh! Hai mươi ngàn của anh, tôi... tôi có thể trả góp được không ạI"
Sở Vũ Hiên giả vờ không hiểu: "Hả? Cô không phải là... bác sĩ tâm lý kia sao?"
Chu Tiểu Nhược liếc mắt nhìn Triệu Nhã Nam với ánh mắt cầu cứu.
Triệu Nhã Nam cười nhẹ: "Cô ấy là bạn thân của tôi, Chu Tiểu Nhược."
"Chào cô,' Sở Vũ Hiên gật đầu, nở nụ cười lưu manh: "Thật là trùng hợp! Haha... Việc điều trị của cô tốt lắm, sao lại trả tiền cho tôi? Sau này á, tôi sẽ giới thiệu thêm vài người bạn cho cô, họ cũng có vấn đề về tâm lý, cô xem giúp họ nhé."
Chu Tiểu Nhược sững sờ một lúc, nghi ngờ hỏi: "Thật à?" "Quân tử chỉ nói một lời... ít nhất, tôi cũng có thể giới thiệu cho cô ba người, phí điều trị giống như cô tính với tôi, không được giảm xuống một xu."
Chu Tiểu Nhược mừng rỡ trợn to mắt, miệng há hốc ra, lập tức chắp hai tay lại: "Anh rể! Cho nhận của em vợ một lạy!"
Triệu Nhã Nam:...
Nói đùa một hồi, Sở Vũ Hiên nhìn sang Triệu Nhã Nam, nói vào việc chính: "Chiều nay anh liên lạc với đạo diễn Tống hả?"
Đôi mắt Triệu Nhã Nam sáng lên: "Anh đồng ý rồi à?"
Sở Vũ Hiên đưa tay ra: "Thống nhất rồi, ngoéo tay đóng dấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook