Ly Hôn Đi Điện Hạ
-
Chương 255: Dụng tâm kín đáo
Editor: Linh Vũ
"Thôi mà, chị của em đã biết sai rồi, em bây giờ cũng không có việc gì, chúng ta cũng đã có Niệm Niệm, anh đồng ý đi mà!" Vận Nhi làm nũng lắc lắc cánh tay anh, đôi mắt chăm chú nhìn Âu Thừa Duẫn với vẻ van nài.
Chuyện gì anh cũng có thể nhượng bộ, nhưng chỉ cần liên quan đến an nguy của cô, anh tuyệt đối không thể phớt lờ, đối với Tô Ân Huệ kia, anh không thể tin được!
"Duẫn, anh đồng ý đi, nếu không em sẽ rất áy náy, em đã đi gặp chị ấy rồi, ở đó không tốt chút nào, hôm đó chị ấy đã nói với em rất nhiều, chị ấy thật sự biết sai rồi..." Vận Nhi chớp chớp đôi mắt to đáng thương nhìn anh, mỗi lần cô nhìn anh với anh mắt vô tội như vậy, anh đều không có cách nào từ chối, nhưng riêng đối với chuyện này thì anh không thể nhân nhượng.
"Vận Nhi, chúng ta không nhắc đến cô ta nữa, có được không?" Ngón tay Âu Thừa Duẫn luồn qua mái tóc cô, kéo cả khuon mặt cô vào trong lòng mình, chỉ có lúc cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô truyền đến lòng mình, anh mới có thể tiếp tục kiên định.
"Anh thả chị ấy ra đi, nếu không em sẽ không gả cho anh đâu!" Vận Nhi dẩu môi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn càng lúc càng xám xịt thì cô thở dài một hơi, chủ động tiến đến, làm nũng ôm lấy anh: "Chồng à, có được không hả? Anh đồng ý đi mà!"
Một tiếng "chồng" này khiến Âu Thừa Duẫn mở cờ trong bụng, từ lúc Vận Nhi dùng hết vốn liếng muốn dụ dỗ anh, anh đã sớm không khống chế nổi máu nóng lẫn dục vọng đang sôi sục trong người, lập tức lật người lại đặt Vận Nhi dưới thân, giận dữ mở miệng: "Em thật biết giày vò!" Anh thật sự không có cách nào đối phó với cô.
Vận Nhi nhìn ra lý trí của anh đã sắp sụp đổ, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ anh, tiếp tục rót mật ngọt vào tai anh: "Chồng à, chồng ơi, em yêu anh..."
Lúc Vận Nhi dùng môi mình chạm lên môi anh, Âu Thừa Duẫn liền hung hăng hôn trả, hưởng thụ việc cô dùng thân thể làm điều kiện trao đổi.
Sau khi nhận được sự đồng ý của anh, Vận Nhi cười hài lòng, xoay người đẩy anh ra, vừa vặn Niệm Niệm ở đằng sau thức giấc, Vận Nhi hưng phấn mặc quần áo vào chạy tới ôm Niệm Niệm lên hôn lấy hôn để: "Bảo bối à, con tỉnh dậy thật là đúng lúc!"
"Tiểu yêu tinh nhà em..." Âu Thừa Duẫn đầy bất mãn, chỉ có thể rời giường đi tắm nước lạnh, đến lúc anh trở ra thì Vận Nhi đã ôm Niệm Niệm mà ngủ trên giường của họ rồi.
Âu Thừa Duẫn đi đến, nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp mà anh yêu nhất, ôm cả Niệm Niệm và Vận Nhi vào trong lòng, đây là lần đầu tiên ba người cùng giường chung gối, trong lòng Âu Thừa Duẫn có cảm giác rất thỏa mãn.
Nghe được tiếng thở nhẹ và cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Vận Nhi ngay bên cạnh mình, Âu Thừa Duẫn cũng không cầu thêm gì nữa!
Có được hai món bảo bối này, anh đã có được cả thế giới rồi...
Mặc dù Vận Nhi đã đón nhận Âu Thừa Duẫn, nhưng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc đối với Kiều Sa. Âu Thừa Duẫn cũng không ép buộc cô, hiện giờ mọi việc anh đều thuận theo cô, nâng cô như bảo bối trên tay.
Hôm sau, Âu Thừa Duẫn mời nhà thiết kế lừng danh của Pháp đưa áo cưới tới để cô thử, lúc Vận Nhi nhìn thấy chiếc áo cưới đẹp đẽ được đưa ra thì kinh ngạc thốt lên: "Đẹp quá!"
Chiếc áo cưới với thiết kế đơn giản, không có nhiều chi tiết cầu kỳ nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã và cao quý đặc biệt, Âu Thừa Duẫn vừa nhìn thoáng qua đã lập tức quyết định: "Không cần thử, chọn cái này!"
Chiếc áo cưới độc nhất vô nhị trên đời, dành cho Vận Nhi độc nhất vô nhị của anh, trong một hôn lễ độc nhất vô nhị!
"Không cần thử sao?" Trong lòng Vận Nhi có chút chờ mong, mặc dù cô biết ánh mắt của Âu Thừa Duẫn rất chuẩn xác, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ.
"Vợ à, số đo và phong cách của em thế nào, không phải anh là người rõ nhất sao?" Âu Thừa Duẫn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trước ngực cô, vẻ mặt chắc nịch. d/đ.l,q~đ
"Đáng ghét!" Vận Nhi khẽ thúc anh một cái, từ lúc cô đồng ý gả cho Âu Thừa Duẫn, tất cả mọi thứ đều giao cho anh chuẩn bị, cô thấy rõ sự cẩn thận của anh, trong lòng hết sức cảm động.
Có lẽ kể từ khi cô chỉ là một người vợ vô hình của anh thì anh đã nảy sinh tình cảm với cô, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi.
May mà bọn họ không bỏ lỡ quá nhiều, về sau, hai người nhất định sẽ hạnh phúc...
Âu Dương vốn đang buồn bã vì chuyện của Tô Thượng Đông, nhưng vừa nghe đến chuyện kết hôn của Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi thì lập tức trở nên vui vẻ, thực ra Vận Nhi biết rõ trong lòng cô ấy thật sự không được tốt lắm.
Kiều Sa nghe tin hai người chuẩn bị kết hôn, bà biết Vận Nhi vẫn còn chưa tha thứ cho bà nên để cho Âu Dương thay bà tặng cho Vận Nhi chiếc lắc tay tượng trưng cho thân phận công chúa hoàng thất, lúc đầu Vận Nhi không muốn nhận, nhưng Âu Dương uy hiếp cô, nói cô không nhận thì tự đi mà trả cho Kiều Sa, Vận Nhi đành phải bất đắc dĩ nhận lấy.
Bây giờ cô rất hạnh phúc, đối với Kiều Sa cũng không nói rõ được là tha thứ hay là không. Chuyện quá khứ đều đã qua, giống như Tô Ân Huệ cũng đã từng phạm sai lầm, cô có thể tha thứ cho Tô Ân Huệ, vậy tại sao lại không thể tha thứ cho Kiều Sa.
Sau khi nghĩ thông, Vận Nhi lập tức gọi cho Âu Thừa Duẫn, sau khi cùng cô thử áo cưới xong thì anh bảo Âu Dương tới đón cô, cũng không biết là anh đã chạy đi đâu rồi.
Gọi điện thoại cho anh không được, sau khi Vận Nhi và Âu Dương tách ra thì cô gọi xe đi thẳng về biệt thự cạnh bờ biển, hai ngày nay Niệm Niệm đều do chị Ngọc trông nom, buổi tối mới ở cạnh Vận Nhi.
Vận Nhi vừa đi vào biệt thự đã cảm giác được trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, cô hơi tò mò muốn đi lên xem Niệm Niệm thế nào rồi, nhưng vừa bước chân vào cửa phòng thì cả người đã bị người ta ôm lấy, cô vừa muốn mở miệng kêu lên thì lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Âu Thừa Duẫn, trong lòng mới hết lo. diễ[email protected]đàn$lê!quý"đôn
"Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết, sao lại không bật đèn lên?" Vận Nhi đẩy anh ra, muốn mò mẫm bật công tắc đèn trên tường, Âu Thừa Duẫn lại đột nhiên bế cô lên, đi thêm vài bước, thả cô xuống chiếc giường vô cùng quen thuộc kia.
Vận Nhi vừa muốn đứng dậy thì lại bị Âu Thừa Duẫn đè lại, ngón tay anh đặt trên môi cô, nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng nói gì cả!"
Trong lòng Vận Nhi vô cùng nghi hoặc trước hành động kỳ lạ của Âu Thừa Duẫn, lại đột nhiên nhìn thấy một chùm sáng lấp lánh hiện lên phía trên đỉnh đầu, cô kinh ngạc há hốc miệng, giật mình nhìn vô số cánh hoa hồng rải thành hình trái tim trên sàn nhà, mà ở giữa trái tim kia là mấy chữ cô vô cùng quen thuộc: I love you, Vận Nhi!
"Đây là..." Vận Nhi nhìn thấy từ trên đỉnh đầu có một quả khí cầu mang theo hoa hồng giống như đang hạ xuống từ thiên đường, hai tay đưa lên che lấy miệng, khóe mắt rưng rưng nhìn Âu Thừa Duẫn trong một bộ tây trang màu trắng đang quỳ gối trước mặt cô, trong tay nâng một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.
"Vận Nhi, gả cho anh đi!" Trên người Âu Thừa Duẫn không cách nào che đậy được khí chất quý tộc bẩm sinh, ngay cả lúc đang quỳ gối cầu hôn, Vận Nhi vẫn cảm thấy anh hết sức hấp dẫn.
Thì ra không phải là anh không có thành ý cầu hôn với cô, mà là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ!
"Thôi mà, chị của em đã biết sai rồi, em bây giờ cũng không có việc gì, chúng ta cũng đã có Niệm Niệm, anh đồng ý đi mà!" Vận Nhi làm nũng lắc lắc cánh tay anh, đôi mắt chăm chú nhìn Âu Thừa Duẫn với vẻ van nài.
Chuyện gì anh cũng có thể nhượng bộ, nhưng chỉ cần liên quan đến an nguy của cô, anh tuyệt đối không thể phớt lờ, đối với Tô Ân Huệ kia, anh không thể tin được!
"Duẫn, anh đồng ý đi, nếu không em sẽ rất áy náy, em đã đi gặp chị ấy rồi, ở đó không tốt chút nào, hôm đó chị ấy đã nói với em rất nhiều, chị ấy thật sự biết sai rồi..." Vận Nhi chớp chớp đôi mắt to đáng thương nhìn anh, mỗi lần cô nhìn anh với anh mắt vô tội như vậy, anh đều không có cách nào từ chối, nhưng riêng đối với chuyện này thì anh không thể nhân nhượng.
"Vận Nhi, chúng ta không nhắc đến cô ta nữa, có được không?" Ngón tay Âu Thừa Duẫn luồn qua mái tóc cô, kéo cả khuon mặt cô vào trong lòng mình, chỉ có lúc cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô truyền đến lòng mình, anh mới có thể tiếp tục kiên định.
"Anh thả chị ấy ra đi, nếu không em sẽ không gả cho anh đâu!" Vận Nhi dẩu môi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn càng lúc càng xám xịt thì cô thở dài một hơi, chủ động tiến đến, làm nũng ôm lấy anh: "Chồng à, có được không hả? Anh đồng ý đi mà!"
Một tiếng "chồng" này khiến Âu Thừa Duẫn mở cờ trong bụng, từ lúc Vận Nhi dùng hết vốn liếng muốn dụ dỗ anh, anh đã sớm không khống chế nổi máu nóng lẫn dục vọng đang sôi sục trong người, lập tức lật người lại đặt Vận Nhi dưới thân, giận dữ mở miệng: "Em thật biết giày vò!" Anh thật sự không có cách nào đối phó với cô.
Vận Nhi nhìn ra lý trí của anh đã sắp sụp đổ, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ anh, tiếp tục rót mật ngọt vào tai anh: "Chồng à, chồng ơi, em yêu anh..."
Lúc Vận Nhi dùng môi mình chạm lên môi anh, Âu Thừa Duẫn liền hung hăng hôn trả, hưởng thụ việc cô dùng thân thể làm điều kiện trao đổi.
Sau khi nhận được sự đồng ý của anh, Vận Nhi cười hài lòng, xoay người đẩy anh ra, vừa vặn Niệm Niệm ở đằng sau thức giấc, Vận Nhi hưng phấn mặc quần áo vào chạy tới ôm Niệm Niệm lên hôn lấy hôn để: "Bảo bối à, con tỉnh dậy thật là đúng lúc!"
"Tiểu yêu tinh nhà em..." Âu Thừa Duẫn đầy bất mãn, chỉ có thể rời giường đi tắm nước lạnh, đến lúc anh trở ra thì Vận Nhi đã ôm Niệm Niệm mà ngủ trên giường của họ rồi.
Âu Thừa Duẫn đi đến, nhìn hai khuôn mặt xinh đẹp mà anh yêu nhất, ôm cả Niệm Niệm và Vận Nhi vào trong lòng, đây là lần đầu tiên ba người cùng giường chung gối, trong lòng Âu Thừa Duẫn có cảm giác rất thỏa mãn.
Nghe được tiếng thở nhẹ và cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Vận Nhi ngay bên cạnh mình, Âu Thừa Duẫn cũng không cầu thêm gì nữa!
Có được hai món bảo bối này, anh đã có được cả thế giới rồi...
Mặc dù Vận Nhi đã đón nhận Âu Thừa Duẫn, nhưng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc đối với Kiều Sa. Âu Thừa Duẫn cũng không ép buộc cô, hiện giờ mọi việc anh đều thuận theo cô, nâng cô như bảo bối trên tay.
Hôm sau, Âu Thừa Duẫn mời nhà thiết kế lừng danh của Pháp đưa áo cưới tới để cô thử, lúc Vận Nhi nhìn thấy chiếc áo cưới đẹp đẽ được đưa ra thì kinh ngạc thốt lên: "Đẹp quá!"
Chiếc áo cưới với thiết kế đơn giản, không có nhiều chi tiết cầu kỳ nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã và cao quý đặc biệt, Âu Thừa Duẫn vừa nhìn thoáng qua đã lập tức quyết định: "Không cần thử, chọn cái này!"
Chiếc áo cưới độc nhất vô nhị trên đời, dành cho Vận Nhi độc nhất vô nhị của anh, trong một hôn lễ độc nhất vô nhị!
"Không cần thử sao?" Trong lòng Vận Nhi có chút chờ mong, mặc dù cô biết ánh mắt của Âu Thừa Duẫn rất chuẩn xác, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ.
"Vợ à, số đo và phong cách của em thế nào, không phải anh là người rõ nhất sao?" Âu Thừa Duẫn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trước ngực cô, vẻ mặt chắc nịch. d/đ.l,q~đ
"Đáng ghét!" Vận Nhi khẽ thúc anh một cái, từ lúc cô đồng ý gả cho Âu Thừa Duẫn, tất cả mọi thứ đều giao cho anh chuẩn bị, cô thấy rõ sự cẩn thận của anh, trong lòng hết sức cảm động.
Có lẽ kể từ khi cô chỉ là một người vợ vô hình của anh thì anh đã nảy sinh tình cảm với cô, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi.
May mà bọn họ không bỏ lỡ quá nhiều, về sau, hai người nhất định sẽ hạnh phúc...
Âu Dương vốn đang buồn bã vì chuyện của Tô Thượng Đông, nhưng vừa nghe đến chuyện kết hôn của Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi thì lập tức trở nên vui vẻ, thực ra Vận Nhi biết rõ trong lòng cô ấy thật sự không được tốt lắm.
Kiều Sa nghe tin hai người chuẩn bị kết hôn, bà biết Vận Nhi vẫn còn chưa tha thứ cho bà nên để cho Âu Dương thay bà tặng cho Vận Nhi chiếc lắc tay tượng trưng cho thân phận công chúa hoàng thất, lúc đầu Vận Nhi không muốn nhận, nhưng Âu Dương uy hiếp cô, nói cô không nhận thì tự đi mà trả cho Kiều Sa, Vận Nhi đành phải bất đắc dĩ nhận lấy.
Bây giờ cô rất hạnh phúc, đối với Kiều Sa cũng không nói rõ được là tha thứ hay là không. Chuyện quá khứ đều đã qua, giống như Tô Ân Huệ cũng đã từng phạm sai lầm, cô có thể tha thứ cho Tô Ân Huệ, vậy tại sao lại không thể tha thứ cho Kiều Sa.
Sau khi nghĩ thông, Vận Nhi lập tức gọi cho Âu Thừa Duẫn, sau khi cùng cô thử áo cưới xong thì anh bảo Âu Dương tới đón cô, cũng không biết là anh đã chạy đi đâu rồi.
Gọi điện thoại cho anh không được, sau khi Vận Nhi và Âu Dương tách ra thì cô gọi xe đi thẳng về biệt thự cạnh bờ biển, hai ngày nay Niệm Niệm đều do chị Ngọc trông nom, buổi tối mới ở cạnh Vận Nhi.
Vận Nhi vừa đi vào biệt thự đã cảm giác được trong không khí thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, cô hơi tò mò muốn đi lên xem Niệm Niệm thế nào rồi, nhưng vừa bước chân vào cửa phòng thì cả người đã bị người ta ôm lấy, cô vừa muốn mở miệng kêu lên thì lại cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Âu Thừa Duẫn, trong lòng mới hết lo. diễ[email protected]đàn$lê!quý"đôn
"Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết, sao lại không bật đèn lên?" Vận Nhi đẩy anh ra, muốn mò mẫm bật công tắc đèn trên tường, Âu Thừa Duẫn lại đột nhiên bế cô lên, đi thêm vài bước, thả cô xuống chiếc giường vô cùng quen thuộc kia.
Vận Nhi vừa muốn đứng dậy thì lại bị Âu Thừa Duẫn đè lại, ngón tay anh đặt trên môi cô, nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng nói gì cả!"
Trong lòng Vận Nhi vô cùng nghi hoặc trước hành động kỳ lạ của Âu Thừa Duẫn, lại đột nhiên nhìn thấy một chùm sáng lấp lánh hiện lên phía trên đỉnh đầu, cô kinh ngạc há hốc miệng, giật mình nhìn vô số cánh hoa hồng rải thành hình trái tim trên sàn nhà, mà ở giữa trái tim kia là mấy chữ cô vô cùng quen thuộc: I love you, Vận Nhi!
"Đây là..." Vận Nhi nhìn thấy từ trên đỉnh đầu có một quả khí cầu mang theo hoa hồng giống như đang hạ xuống từ thiên đường, hai tay đưa lên che lấy miệng, khóe mắt rưng rưng nhìn Âu Thừa Duẫn trong một bộ tây trang màu trắng đang quỳ gối trước mặt cô, trong tay nâng một chiếc nhẫn kim cương chói mắt.
"Vận Nhi, gả cho anh đi!" Trên người Âu Thừa Duẫn không cách nào che đậy được khí chất quý tộc bẩm sinh, ngay cả lúc đang quỳ gối cầu hôn, Vận Nhi vẫn cảm thấy anh hết sức hấp dẫn.
Thì ra không phải là anh không có thành ý cầu hôn với cô, mà là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook