Ly Hôn Đi Điện Hạ
-
Chương 233: Đánh cược
Editor: Linh Vũ
Chiếc Bentley màu bạc dừng trước một bệnh viện tư nhân xa hoa, Vận Nhi đã sớm quen thuộc với nơi này, lúc trước Âu Thừa Duẫn cứu được cô từ chỗ Mễ Na về, đã để cô ở đây hơn một tháng, bây giờ lại trở lại nơi này, trong lòng cô có chút sợ hãi.
Đứa bé kia, đã mất ở nơi này!
"Duẫn, em không đi có được không..." Vận Nhi sợ hãi lôi kéo áo của anh, không chỉ bởi vì trong lòng cố kỵ, mà cô thực sự rất sợ nơi này. Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Vận Nhi không biết bao giờ thì Lôi Ân sẽ đến, anh ta bảo cô hãy chờ một ngày, nhưng đã một ngày trôi qua rồi, tại sao anh ta vẫn chưa xuất hiện. Lúc Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn đưa vào phòng khám, trong lòng hết sức tịch mịch.
Cho nên cô không nhìn ra, vị bác sĩ trước mặt căn bản không phải là bác sĩ của bệnh viện này...
Âu Thừa Duẫn đứng bên ngoài đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, rốt cuộc kìm nén không được, nóng lòng xông thẳng vào bên trong.
"Shit!" Ngay sau đó, Âu Thừa Duẫn cảm giác trong ngực mình đều là lửa giận đang dâng lên ngùn ngụt nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Vận Nhi căn bản không có ở trong này, Âu Thừa Duẫn lập tức sai tất cả nhân viên bệnh viện kiểm tra từng lối ra, thì ra là bởi vì anh quá tin tưởng vào chính mình, cho nên không hề đề phòng, mà cũng không có ai có thể dẫn người đi ngay trước mắt anh, trừ phi là Vận Nhi cam tâm tình nguyện.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Âu Thừa Duẫn lại đau như bị dao cứa, Vận Nhi, chẳng lẽ cô thật sự không còn muốn ở bên cạnh anh nữa sao?
"Điện hạ, camera theo dõi cửa bên bị phá hỏng, tất cả những hình ảnh ghi được từ một tiếng trước đều bị xóa sạch, chắc chắn những người này có chuẩn bị rồi mới đến!" Tín nhận được tin thì lập tức phong tỏa mọi lối ra, nhưng vẫn chưa tìm ra được ai là người đưa Vận Nhi đi. di3n%d4n*l3!quy"d^n
Trong lòng Âu Thừa Duẫn lần lượt loại trừ những người có khả năng đưa Vận Nhi đi. Chắc chắn không phải là Tô Thượng Đông, Phạm Tu Vũ cũng không có năng lực này, vậy chẳng lẽ là Thương Nhĩ Kỳ sao? Âu Thừa Duẫn phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quả đấm: "Tín, tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra cô ấy trong thời gian ngắn nhất có thể!"
Anh không cách nào chịu đựng nổi cảm giác không có cô bên cạnh, dù chỉ là một giây. Tại sao anh vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô vẫn không cảm giác được tâm ý của anh. Vận Nhi, rời đi rồi em sẽ hạnh phúc sao?
Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ, ngọn đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh như màu hổ phách của đôi mắt kia. Vận Nhi nghĩ đến ánh mắt kia, lập tức khiếp sợ ngồi bật dậy, vừa đúng lúc Lôi Ân xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười thản nhiên: "Em tỉnh rồi sao?"
"Đúng là anh sao?" Vận Nhi có chút kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, cô không xác định được là mình hiện đang ở đâu.
Nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng, cô đã thật sự thoát khỏi Âu Thừa Duẫn rồi.
"Đúng vậy, tôi đã nói rồi, chỉ cần em cần, tôi sẽ không thoái thác!" Thân hình cao lớn của Lôi Ân đi đến trước mặt Vận Nhi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trong lòng lại thêm căm ghét Âu Thừa Duẫn, không ngờ rằng hai người họ lại đi tới nước này.
"Cảm ơn anh." Hai mắt Vận Nhi mông lung nhìn Lôi Ân, lúc này, mỗi một câu quan tâm của người khác đều có thể khiến cô cảm động, Lôi Ân đau lòng cho cô một cái ôm mang theo mùi vị tình thân, khiến Vận Nhi lập tức nghĩ đến Tô Thượng Đông.
"Em dự định sẽ rời khỏi đây sao? Cùng tôi đến Italia không?" Hai năm trước ở sân bay, Lôi Ân đã từng mời cô một lần, Vận Nhi cự tuyệt, lần này, Vận Nhi cũng vẫn từ chối.
Cô biết thân phận của Lôi Ân không đơn giản, thậm chí có thể còn phức tạp hơn cả Âu Thừa Duẫn, lần đầu tiên ngoài ý muốn cứu được anh ta có lẽ là duyên trời định.
Vận Nhi chỉ muốn tìm một nơi không có Âu Thừa Duẫn, không có Kiều Sa, không có những ký ức liên quan đến họ, lặng lẽ sinh đứa bé trong bụng ra, cô không có cách nào bỏ đứa bé này.
"Vận Nhi, tôi tin một câu nói của người Trung Quốc bọn em, cô gái tốt nhất định sẽ được hạnh phúc, em cũng sẽ như thế!" Trước giờ Lôi Ân đều không ép buộc, nếu Vận Nhi đã quyết định, anh ta sẽ chúc phúc cho cô, mà trọng trách trên vai anh ta cũng không phép anh ta lại nhân từ nương tay với người xa lạ nào khác ngoại trừ cô, người ở càng gần anh ta thì có nghĩa là càng gần nguy hiểm. dieenndaannleeequyydoonnn
Trong khu vườn bách hợp thanh nhã, một chiếc Bentley màu bạc uốn lượn một đường rồi dừng lại ngay trước bãi cỏ xanh mướt, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang Armani tối màu đi về phía một bóng dáng nghiêm nghị.
"Quả là không hổ danh Tàn Thần của Địa Ngục Môn, nhanh như vậy đã tìm được tới đây? Lại còn là đơn thương độc mã." Người mặc đồ đen hạ kính xuống, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh mắt trời lại càng trở nên âm hiểm. Lôi Ân cầm mắt kính trong tay, hơn mười vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức bao vây lấy người đàn ông vừa mới đến.
"Ngoại trừ anh ra, không ai có thể dễ dàng dẫn người đi ngay dưới mắt tôi như vậy, nói đi, cô ấy đang ở đâu?" Âu Thừa Duẫn không biết tại sao Lôi Ân lại quen Vận Nhi, nhưng anh nhất định phải đưa cô trở về, không ai có thể đưa cô rời khỏi người anh, cho dù Thần Chết cũng không thể!
"Hôm nay, chúng ta bỏ qua ân oán giữa hai tổ chức, tôi chỉ cần đòi lại công bằng cho Vận Nhi!" Lôi Ân ở trong tổ chức Mafia và Âu Thừa Duẫn khi còn ở Địa Ngục Môn từng là kình địch, ngay từ lúc mới vào tổ chức đã đối địch nhau, về sau Lôi Ân bị thương, cho nên người khác mới có cơ hội để đối phương lợi dụng, bây giờ Âu Thừa Duẫn đã rời khỏi tổ chức, đương nhiên anh ta cũng không coi anh là kẻ thù nữa. diễn#đàn!lê%quý@đôn
"Anh dựa vào cái gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Âu Thừa Duẫn cực kỳ không thích những người đàn ông khác để ý đến Vận Nhi, cho dù chỉ là một ánh mắt, cho dù Lôi Ân này chỉ đơn thuần là muốn giúp cô. Cho nên sau khi biết cô là do Lôi Ân đưa đi, anh dựa vào hiểu biết của mình đối với Lôi Ân, biết chắc anh ta sẽ không ra tay, cho nên anh chỉ đến đây một mình, không phải để tính toán hận thù lúc trước, chỉ là vì người phụ nữ anh yêu!
"Nhưng cô ấy lại không muốn! Chỉ cần Vận Nhi không muốn, tôi sẽ có quyền đưa cô ấy đi, Âu Thừa Duẫn, tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần hôm nay anh có thể sống sót rời khỏi đây, nếu như Vận Nhi đồng ý đi theo anh, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như cô ấy không muốn, vậy thì số mệnh đã định thế rồi!" Lôi Ân đột nhiên cười thích thú, anh ta đang đánh cược, đánh cược tình cảm của Vận Nhi dành cho Âu Thừa Duẫn.
Trên thực tế anh ta làm vậy cũng là đang giúp Âu Thừa Duẫn, nếu như Vận Nhi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn bị thương, có thể nào sẽ không quay đầu rời đi nữa không, có thể nào cô sẽ quay lại với Âu Thừa Duẫn không?
Đối với Lôi Ân, Âu Thừa Duẫn không chỉ không căm hận mà ngược lại còn đánh giá cao anh ta. Thật ra, bọn họ đều là thân bất do kỷ, hiện giờ đứng trên lập trường của đàn ông, có lẽ anh và Lôi Ân còn có thể trở thành bạn bè.
Âu Thừa Duẫn gật đầu, Lôi Ân phất tay một cái, hơn mười sát thủ đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp bước lên trước, Âu Thừa Duẫn cũng dự liệu được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng anh vẫn từng bước một tiến về phía trước, đưa tay cởi nút áo khoác, động tác vẫn hết sức tao nhã...
Chiếc Bentley màu bạc dừng trước một bệnh viện tư nhân xa hoa, Vận Nhi đã sớm quen thuộc với nơi này, lúc trước Âu Thừa Duẫn cứu được cô từ chỗ Mễ Na về, đã để cô ở đây hơn một tháng, bây giờ lại trở lại nơi này, trong lòng cô có chút sợ hãi.
Đứa bé kia, đã mất ở nơi này!
"Duẫn, em không đi có được không..." Vận Nhi sợ hãi lôi kéo áo của anh, không chỉ bởi vì trong lòng cố kỵ, mà cô thực sự rất sợ nơi này. Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô trong lòng, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Vận Nhi không biết bao giờ thì Lôi Ân sẽ đến, anh ta bảo cô hãy chờ một ngày, nhưng đã một ngày trôi qua rồi, tại sao anh ta vẫn chưa xuất hiện. Lúc Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn đưa vào phòng khám, trong lòng hết sức tịch mịch.
Cho nên cô không nhìn ra, vị bác sĩ trước mặt căn bản không phải là bác sĩ của bệnh viện này...
Âu Thừa Duẫn đứng bên ngoài đợi hơn một tiếng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, rốt cuộc kìm nén không được, nóng lòng xông thẳng vào bên trong.
"Shit!" Ngay sau đó, Âu Thừa Duẫn cảm giác trong ngực mình đều là lửa giận đang dâng lên ngùn ngụt nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Vận Nhi căn bản không có ở trong này, Âu Thừa Duẫn lập tức sai tất cả nhân viên bệnh viện kiểm tra từng lối ra, thì ra là bởi vì anh quá tin tưởng vào chính mình, cho nên không hề đề phòng, mà cũng không có ai có thể dẫn người đi ngay trước mắt anh, trừ phi là Vận Nhi cam tâm tình nguyện.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Âu Thừa Duẫn lại đau như bị dao cứa, Vận Nhi, chẳng lẽ cô thật sự không còn muốn ở bên cạnh anh nữa sao?
"Điện hạ, camera theo dõi cửa bên bị phá hỏng, tất cả những hình ảnh ghi được từ một tiếng trước đều bị xóa sạch, chắc chắn những người này có chuẩn bị rồi mới đến!" Tín nhận được tin thì lập tức phong tỏa mọi lối ra, nhưng vẫn chưa tìm ra được ai là người đưa Vận Nhi đi. di3n%d4n*l3!quy"d^n
Trong lòng Âu Thừa Duẫn lần lượt loại trừ những người có khả năng đưa Vận Nhi đi. Chắc chắn không phải là Tô Thượng Đông, Phạm Tu Vũ cũng không có năng lực này, vậy chẳng lẽ là Thương Nhĩ Kỳ sao? Âu Thừa Duẫn phẫn nộ nắm chặt hai tay thành quả đấm: "Tín, tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra cô ấy trong thời gian ngắn nhất có thể!"
Anh không cách nào chịu đựng nổi cảm giác không có cô bên cạnh, dù chỉ là một giây. Tại sao anh vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cô vẫn không cảm giác được tâm ý của anh. Vận Nhi, rời đi rồi em sẽ hạnh phúc sao?
Lúc Vận Nhi tỉnh lại thì đã ở một nơi xa lạ, ngọn đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh như màu hổ phách của đôi mắt kia. Vận Nhi nghĩ đến ánh mắt kia, lập tức khiếp sợ ngồi bật dậy, vừa đúng lúc Lôi Ân xoay người lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười thản nhiên: "Em tỉnh rồi sao?"
"Đúng là anh sao?" Vận Nhi có chút kinh ngạc, lại nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, cô không xác định được là mình hiện đang ở đâu.
Nhưng chắc chắn có thể khẳng định rằng, cô đã thật sự thoát khỏi Âu Thừa Duẫn rồi.
"Đúng vậy, tôi đã nói rồi, chỉ cần em cần, tôi sẽ không thoái thác!" Thân hình cao lớn của Lôi Ân đi đến trước mặt Vận Nhi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trong lòng lại thêm căm ghét Âu Thừa Duẫn, không ngờ rằng hai người họ lại đi tới nước này.
"Cảm ơn anh." Hai mắt Vận Nhi mông lung nhìn Lôi Ân, lúc này, mỗi một câu quan tâm của người khác đều có thể khiến cô cảm động, Lôi Ân đau lòng cho cô một cái ôm mang theo mùi vị tình thân, khiến Vận Nhi lập tức nghĩ đến Tô Thượng Đông.
"Em dự định sẽ rời khỏi đây sao? Cùng tôi đến Italia không?" Hai năm trước ở sân bay, Lôi Ân đã từng mời cô một lần, Vận Nhi cự tuyệt, lần này, Vận Nhi cũng vẫn từ chối.
Cô biết thân phận của Lôi Ân không đơn giản, thậm chí có thể còn phức tạp hơn cả Âu Thừa Duẫn, lần đầu tiên ngoài ý muốn cứu được anh ta có lẽ là duyên trời định.
Vận Nhi chỉ muốn tìm một nơi không có Âu Thừa Duẫn, không có Kiều Sa, không có những ký ức liên quan đến họ, lặng lẽ sinh đứa bé trong bụng ra, cô không có cách nào bỏ đứa bé này.
"Vận Nhi, tôi tin một câu nói của người Trung Quốc bọn em, cô gái tốt nhất định sẽ được hạnh phúc, em cũng sẽ như thế!" Trước giờ Lôi Ân đều không ép buộc, nếu Vận Nhi đã quyết định, anh ta sẽ chúc phúc cho cô, mà trọng trách trên vai anh ta cũng không phép anh ta lại nhân từ nương tay với người xa lạ nào khác ngoại trừ cô, người ở càng gần anh ta thì có nghĩa là càng gần nguy hiểm. dieenndaannleeequyydoonnn
Trong khu vườn bách hợp thanh nhã, một chiếc Bentley màu bạc uốn lượn một đường rồi dừng lại ngay trước bãi cỏ xanh mướt, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang Armani tối màu đi về phía một bóng dáng nghiêm nghị.
"Quả là không hổ danh Tàn Thần của Địa Ngục Môn, nhanh như vậy đã tìm được tới đây? Lại còn là đơn thương độc mã." Người mặc đồ đen hạ kính xuống, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh mắt trời lại càng trở nên âm hiểm. Lôi Ân cầm mắt kính trong tay, hơn mười vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức bao vây lấy người đàn ông vừa mới đến.
"Ngoại trừ anh ra, không ai có thể dễ dàng dẫn người đi ngay dưới mắt tôi như vậy, nói đi, cô ấy đang ở đâu?" Âu Thừa Duẫn không biết tại sao Lôi Ân lại quen Vận Nhi, nhưng anh nhất định phải đưa cô trở về, không ai có thể đưa cô rời khỏi người anh, cho dù Thần Chết cũng không thể!
"Hôm nay, chúng ta bỏ qua ân oán giữa hai tổ chức, tôi chỉ cần đòi lại công bằng cho Vận Nhi!" Lôi Ân ở trong tổ chức Mafia và Âu Thừa Duẫn khi còn ở Địa Ngục Môn từng là kình địch, ngay từ lúc mới vào tổ chức đã đối địch nhau, về sau Lôi Ân bị thương, cho nên người khác mới có cơ hội để đối phương lợi dụng, bây giờ Âu Thừa Duẫn đã rời khỏi tổ chức, đương nhiên anh ta cũng không coi anh là kẻ thù nữa. diễn#đàn!lê%quý@đôn
"Anh dựa vào cái gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi!" Âu Thừa Duẫn cực kỳ không thích những người đàn ông khác để ý đến Vận Nhi, cho dù chỉ là một ánh mắt, cho dù Lôi Ân này chỉ đơn thuần là muốn giúp cô. Cho nên sau khi biết cô là do Lôi Ân đưa đi, anh dựa vào hiểu biết của mình đối với Lôi Ân, biết chắc anh ta sẽ không ra tay, cho nên anh chỉ đến đây một mình, không phải để tính toán hận thù lúc trước, chỉ là vì người phụ nữ anh yêu!
"Nhưng cô ấy lại không muốn! Chỉ cần Vận Nhi không muốn, tôi sẽ có quyền đưa cô ấy đi, Âu Thừa Duẫn, tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần hôm nay anh có thể sống sót rời khỏi đây, nếu như Vận Nhi đồng ý đi theo anh, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như cô ấy không muốn, vậy thì số mệnh đã định thế rồi!" Lôi Ân đột nhiên cười thích thú, anh ta đang đánh cược, đánh cược tình cảm của Vận Nhi dành cho Âu Thừa Duẫn.
Trên thực tế anh ta làm vậy cũng là đang giúp Âu Thừa Duẫn, nếu như Vận Nhi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn bị thương, có thể nào sẽ không quay đầu rời đi nữa không, có thể nào cô sẽ quay lại với Âu Thừa Duẫn không?
Đối với Lôi Ân, Âu Thừa Duẫn không chỉ không căm hận mà ngược lại còn đánh giá cao anh ta. Thật ra, bọn họ đều là thân bất do kỷ, hiện giờ đứng trên lập trường của đàn ông, có lẽ anh và Lôi Ân còn có thể trở thành bạn bè.
Âu Thừa Duẫn gật đầu, Lôi Ân phất tay một cái, hơn mười sát thủ đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp bước lên trước, Âu Thừa Duẫn cũng dự liệu được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng anh vẫn từng bước một tiến về phía trước, đưa tay cởi nút áo khoác, động tác vẫn hết sức tao nhã...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook