Ly Hôn: Cô Dâu Tái Giá
-
Chương 4: Nước mắt của phụ nữ
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên cảm thấy áo trước ngực mình bị ướt một mảng, anh quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô ấy, lúc này anh mới phát hiện, cô đang khóc...
Ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mặt cô: "Cô muốn kéo dài khoảng cách giữa cô và Lạc gia sao? Cô gái nhỏ..."
Đôi mắt anh chợt âm trầm, quên hết những rung động do lời nói và nước mắt của cô mang lại: "Đừng chơi đùa với tôi, cô sẽ rất thảm đấy..."
Tề Thiên Ngạo hơi nhếch khóe môi, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô không khỏi cười nhạt, anh đứng từ trên cao nhìn xuống.
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, ánh mắt của anh như đang lột trần cô vậy!
Cô vừa băng bó vết thương cho con người vô sỉ đã chiếm đoạt mình sao? Lòng lương thiện của cô thà dành cho một con chó còn hơn là cho anh!
Cô không chút do dự đứng lên, xoay người xuống giường đi về phía cửa phòng...
"Cô muốn làm gì?" Tề Thiên Ngạo trầm thấp mở miệng, anh nằm trên giường không hề nhúc nhích.
"Đã nói là phải ở cùng tôi cả đêm rồi, cô muốn phá hợp đồng sao?"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị ngã vào lòng anh một lần nữa, tay anh mạnh mẽ giữ chặt cánh tay cô lôi cô lên giường, còn anh xoay người đè lên người cô, đôi mắt mê đắm tỉ mỉ quan sát gương mặt cô...
"Tề Thiên Ngạo, chiếm đoạt cưỡng bức một cô gái yếu đuối, anh mà cũng là đàn ông sao?"
Cô cắn chặt môi, ép buộc bản thần lần đầu tiên nhục mạ người khác!
"Không phải vừa nãy cô thử qua rồi sao? Cô nói xem tôi có phải đàn ông không?"
Ngón tay của anh tà mị lướt một đường xuống phía dưới rồi dừng lại trước ngực cô, mặt hai người cách nhau chưa đến một cm, mùi vị tươi mát từ miệng anh truyền đến khiến cô có chút thất thần...
"Đê tiện!"
Cô tức giận đến mức mặt đỏ lên, hung hăng chửi bới!
"Cô gái nhỏ..." Anh đột nhiên nằm trên người cô, nhàn nhã thả lỏng toàn bộ trọng lượng cơ thể, nhìn cô bị ép tới mức không thể hô hấp được nữa anh mới cười nhạt: "Những việc mà tôi làm vốn dĩ không thể so sánh được với những việc Lạc gia cô đã làm!"
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, Lạc gia chưa bao giờ làm một việc gì vì cô, dựa vào đâu mà bây giờ cô lại phải chịu đựng sự trả thù này? Viền mắt bỗng nhiên ướt át, cô cắn chặt môi, cuối cùng không thể chịu đựng được khóc òa lên...
"Anh có biết hôm nay là ngày tôi kết hôn không?"
Cô mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, ấm ức như một đứa trẻ làm mất kẹo vậy!
"Tề Thiên Ngạo tôi sắp kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu nhất rồi, Tề Thiên Ngạo chết tiệt, vì sao anh lại bắt tôi tới đây? Vì sao lại cưỡng bức tôi? Vì sao anh vẫn làm nhục tôi như vậy? Hu hu hu hu... Anh là tên khốn, tên khốn đê tiện vô sỉ... Dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Hu hu hu hu..."
Cô kêu khóc đấm lên ngực anh, "Vì sao đã chiếm đoạt tôi rồi còn không buông tha cho tôi? Tôi nợ anh tiền sao Tề Thiên Ngạo? Hu hu hu hu... Tên đầu heo nhà anh, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh..."
Lạc Tư Mạn giận đến phát điên rồi, nhưng vẫn không thốt ra được những lời nguyền rủa độc ác...
Tề Thiên Ngạo nhíu mày nhìn cô gái trước mặt… Anh không thể chịu được nước mắt và tiếng khóc của phụ nữ!
"Không được khóc!" Anh nhắm mắt lại rồi hét to, thở phào nhẹ nhõm... Tiếng khóc quả nhiên ngừng lại!
Tiếng khóc đinh tai nhức óc lại vang lên, "Tôi muốn về nhà! Hu hu hu…Anh thả tôi về nhà đi..." Lạc Tư Mạn xoay người nhào lên người Tề Thiên Ngạo, chỉ chớp mắt đã nằm trên người anh, khiến Tề Thiên Ngạo ngã xuống giường!
Lạc Tư Mạn sợ hãi, cô kinh ngạc nhìn xem trong lúc không kịp đề phòng mình ngã vào đâu, liền nhìn thấy Tề Thiên Ngạo thần sắc ảm đạm!
Trời ạ…Tại sao vừa rồi cô lại hành động điên cuồng như vậy?
Cô lập tức bò dậy khỏi người anh, Lạc Tư Mạn co người lại ôm chặt hai chân, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này cô mới phát hiện không ngờ anh lại đẹp trai như vậy, gương mặt đó đẹp đến mức không chân thực...
Mà anh chỉ hơi mím nhẹ môi, dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô, lại khiến cô cảm thấy toàn thân đều là khí lạnh...
"Lạc Tư Mạn..."
Tề Thiên Ngạo bình tĩnh mở miệng, nước da màu mật ong khêu gợi, mái tóc đen và gương mặt kiên nghị càng tỏa ra sức mê người, anh hơi nhấc cằm lên: "Ba ngày sau, vẫn là căn phòng này, chờ tôi ở đây."
Anh đứng dậy, thân hình như một con báo ưu nhã, đôi mắt thâm thúy dừng lại trên mặt cô, dưới ánh sáng rực rỡ nhìn cô vô cùng kiều diễm...
Không biết vì sao anh lại đưa ra một quyết định như vậy, rõ ràng là đã nói với người đó rồi, chỉ một đêm thôi, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nhìn cô kinh ngạc hơi mở cái miệng nhỏ nhắn ra, Tề Thiên Ngạo khom lưng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô lên, anh nhắm mắt lại cắn lên môi cô, cẩn thận thưởng thức, anh nghiêng người rồi trầm thấp mở miệng kèm theo chút mị hoặc: "Cô gái nhỏ, đừng nghĩ đến việc đùa giỡn với tôi..."
Anh đưa lưỡi vào, hút lấy hương thơm trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó lại di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng gặm nhấm xương quai xanh tinh xảo, tay anh càng không buông tha cô, nâng cằm cô lên nói "Cô gái nhỏ..."
Dường như anh không nhịn nổi nên buông cô ra, hung hăng nói!
"Nếu không phải vì sợ làm cô bị thương thì ngay bây giờ tôi thực sự muốn cô một lần nữa!"
Tay của Tề Thiên Ngạo hung hăng sờ mặt cô, sau đó buông cô ra xoay người mở tủ quần áo ra! Lạc Tư Mạn sợ hãi nói không ra lời, nhìn anh ưu nhã mặc áo sơmi, quần vào, cô có chút mê man...
Anh thực sự không chạm vào cô nữa? Hơn nữa, đêm nay anh không ở lại đây?
"Shit!"
Tề Thiên Ngạo khẽ chửi thề, anh quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt yếu đuối của cô, cô gái ngốc nghếch này, không biết nên nói là cô ngốc nghếch hay là cô vốn dĩ không quan tâm việc cơ thể mình rốt cục trao cho ai!
Nếu như đêm nay, đổi lại là một người đàn ông khác, phải chăng cô cũng sẽ ngoan ngoãn để mặc bản thân bị ăn sạch sẽ?
"Cô gái nhỏ... Tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở lại đây một đêm, ngày mai hãy trở về."
Nguồn:
Tề Thiên Ngạo bỗng nhiên cảm thấy áo trước ngực mình bị ướt một mảng, anh quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ bất lực của cô ấy, lúc này anh mới phát hiện, cô đang khóc...
Ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng lướt qua mặt cô: "Cô muốn kéo dài khoảng cách giữa cô và Lạc gia sao? Cô gái nhỏ..."
Đôi mắt anh chợt âm trầm, quên hết những rung động do lời nói và nước mắt của cô mang lại: "Đừng chơi đùa với tôi, cô sẽ rất thảm đấy..."
Tề Thiên Ngạo hơi nhếch khóe môi, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô không khỏi cười nhạt, anh đứng từ trên cao nhìn xuống.
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, ánh mắt của anh như đang lột trần cô vậy!
Cô vừa băng bó vết thương cho con người vô sỉ đã chiếm đoạt mình sao? Lòng lương thiện của cô thà dành cho một con chó còn hơn là cho anh!
Cô không chút do dự đứng lên, xoay người xuống giường đi về phía cửa phòng...
"Cô muốn làm gì?" Tề Thiên Ngạo trầm thấp mở miệng, anh nằm trên giường không hề nhúc nhích.
"Đã nói là phải ở cùng tôi cả đêm rồi, cô muốn phá hợp đồng sao?"
Lời còn chưa dứt, cô đã bị ngã vào lòng anh một lần nữa, tay anh mạnh mẽ giữ chặt cánh tay cô lôi cô lên giường, còn anh xoay người đè lên người cô, đôi mắt mê đắm tỉ mỉ quan sát gương mặt cô...
"Tề Thiên Ngạo, chiếm đoạt cưỡng bức một cô gái yếu đuối, anh mà cũng là đàn ông sao?"
Cô cắn chặt môi, ép buộc bản thần lần đầu tiên nhục mạ người khác!
"Không phải vừa nãy cô thử qua rồi sao? Cô nói xem tôi có phải đàn ông không?"
Ngón tay của anh tà mị lướt một đường xuống phía dưới rồi dừng lại trước ngực cô, mặt hai người cách nhau chưa đến một cm, mùi vị tươi mát từ miệng anh truyền đến khiến cô có chút thất thần...
"Đê tiện!"
Cô tức giận đến mức mặt đỏ lên, hung hăng chửi bới!
"Cô gái nhỏ..." Anh đột nhiên nằm trên người cô, nhàn nhã thả lỏng toàn bộ trọng lượng cơ thể, nhìn cô bị ép tới mức không thể hô hấp được nữa anh mới cười nhạt: "Những việc mà tôi làm vốn dĩ không thể so sánh được với những việc Lạc gia cô đã làm!"
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, Lạc gia chưa bao giờ làm một việc gì vì cô, dựa vào đâu mà bây giờ cô lại phải chịu đựng sự trả thù này? Viền mắt bỗng nhiên ướt át, cô cắn chặt môi, cuối cùng không thể chịu đựng được khóc òa lên...
"Anh có biết hôm nay là ngày tôi kết hôn không?"
Cô mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, ấm ức như một đứa trẻ làm mất kẹo vậy!
"Tề Thiên Ngạo tôi sắp kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu nhất rồi, Tề Thiên Ngạo chết tiệt, vì sao anh lại bắt tôi tới đây? Vì sao lại cưỡng bức tôi? Vì sao anh vẫn làm nhục tôi như vậy? Hu hu hu hu... Anh là tên khốn, tên khốn đê tiện vô sỉ... Dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Hu hu hu hu..."
Cô kêu khóc đấm lên ngực anh, "Vì sao đã chiếm đoạt tôi rồi còn không buông tha cho tôi? Tôi nợ anh tiền sao Tề Thiên Ngạo? Hu hu hu hu... Tên đầu heo nhà anh, tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa anh..."
Lạc Tư Mạn giận đến phát điên rồi, nhưng vẫn không thốt ra được những lời nguyền rủa độc ác...
Tề Thiên Ngạo nhíu mày nhìn cô gái trước mặt… Anh không thể chịu được nước mắt và tiếng khóc của phụ nữ!
"Không được khóc!" Anh nhắm mắt lại rồi hét to, thở phào nhẹ nhõm... Tiếng khóc quả nhiên ngừng lại!
Tiếng khóc đinh tai nhức óc lại vang lên, "Tôi muốn về nhà! Hu hu hu…Anh thả tôi về nhà đi..." Lạc Tư Mạn xoay người nhào lên người Tề Thiên Ngạo, chỉ chớp mắt đã nằm trên người anh, khiến Tề Thiên Ngạo ngã xuống giường!
Lạc Tư Mạn sợ hãi, cô kinh ngạc nhìn xem trong lúc không kịp đề phòng mình ngã vào đâu, liền nhìn thấy Tề Thiên Ngạo thần sắc ảm đạm!
Trời ạ…Tại sao vừa rồi cô lại hành động điên cuồng như vậy?
Cô lập tức bò dậy khỏi người anh, Lạc Tư Mạn co người lại ôm chặt hai chân, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này cô mới phát hiện không ngờ anh lại đẹp trai như vậy, gương mặt đó đẹp đến mức không chân thực...
Mà anh chỉ hơi mím nhẹ môi, dùng ánh mắt âm trầm nhìn cô, lại khiến cô cảm thấy toàn thân đều là khí lạnh...
"Lạc Tư Mạn..."
Tề Thiên Ngạo bình tĩnh mở miệng, nước da màu mật ong khêu gợi, mái tóc đen và gương mặt kiên nghị càng tỏa ra sức mê người, anh hơi nhấc cằm lên: "Ba ngày sau, vẫn là căn phòng này, chờ tôi ở đây."
Anh đứng dậy, thân hình như một con báo ưu nhã, đôi mắt thâm thúy dừng lại trên mặt cô, dưới ánh sáng rực rỡ nhìn cô vô cùng kiều diễm...
Không biết vì sao anh lại đưa ra một quyết định như vậy, rõ ràng là đã nói với người đó rồi, chỉ một đêm thôi, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nhìn cô kinh ngạc hơi mở cái miệng nhỏ nhắn ra, Tề Thiên Ngạo khom lưng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô lên, anh nhắm mắt lại cắn lên môi cô, cẩn thận thưởng thức, anh nghiêng người rồi trầm thấp mở miệng kèm theo chút mị hoặc: "Cô gái nhỏ, đừng nghĩ đến việc đùa giỡn với tôi..."
Anh đưa lưỡi vào, hút lấy hương thơm trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó lại di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng gặm nhấm xương quai xanh tinh xảo, tay anh càng không buông tha cô, nâng cằm cô lên nói "Cô gái nhỏ..."
Dường như anh không nhịn nổi nên buông cô ra, hung hăng nói!
"Nếu không phải vì sợ làm cô bị thương thì ngay bây giờ tôi thực sự muốn cô một lần nữa!"
Tay của Tề Thiên Ngạo hung hăng sờ mặt cô, sau đó buông cô ra xoay người mở tủ quần áo ra! Lạc Tư Mạn sợ hãi nói không ra lời, nhìn anh ưu nhã mặc áo sơmi, quần vào, cô có chút mê man...
Anh thực sự không chạm vào cô nữa? Hơn nữa, đêm nay anh không ở lại đây?
"Shit!"
Tề Thiên Ngạo khẽ chửi thề, anh quay đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt yếu đuối của cô, cô gái ngốc nghếch này, không biết nên nói là cô ngốc nghếch hay là cô vốn dĩ không quan tâm việc cơ thể mình rốt cục trao cho ai!
Nếu như đêm nay, đổi lại là một người đàn ông khác, phải chăng cô cũng sẽ ngoan ngoãn để mặc bản thân bị ăn sạch sẽ?
"Cô gái nhỏ... Tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở lại đây một đêm, ngày mai hãy trở về."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook