(Ly Hôn) : Tổng Tài Ác Ma Theo Đuổi Tôi.
-
Chương 4: Thân Phận Của Ái Như.
Sau những việc đã xảy ra với bản thâm. Cô đã quyết định sẽ quên đi tất cả, và bắt đầu một cuộc sống mới.
Ái Như nằm trên chiếc giường thân thuộc từ bé đến lớn mà cô hay nằm, đây chính là nhà của cô. Căn nhà mà cô ở từ nhỏ đến lớn. Cô cảm thấy thật thoải mái và hạnh phúc khi ở đây. Nhưng sự thật thì cô vẫn cảm thấy rằng dường như đang thiếu vắng một thứ gì đó, và thứ đó có lẽ là chồng cô. Bởi anh luôn ôm hôn cô vào mỗi buổi sáng. Làm những chuyện thú vị với cô vào ban đêm.
Nhưng giờ đây anh không còn bên cô mà chỉ là một căn phòng trống cùng sự cô đơn. Nó đã khiến ức ức của cô ùa về mà làm cô tổn thương. Đột nhiên nước mắt dần lăn dài trên đôi má, cô nức nở rồi tự nhủ bản thân mình rằng : "Tại sao mình lại phải khóc bởi một kẻ không yêu mình chứ ? Hưm như vậy là không đáng bởi vì giờ đây mình đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn."
Nói rồi cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống gò má. Cô dần lụt tủ lấy ra một bộ quần áo mới. Sau đó mặt nó vào người. Cô mặt mỹ bộ váy đỏ rực, đã khiến cho cô bắt đầu trở nên nổi bật và sinh động. Kết hợp với vẻ đẹp của cô thì phải gọi là hoàn hảo và xứng đáng với câu người đẹp vì lụa.
Cô đưa tay kéo ngăn tủ và lục lội, cô lấy ra một sốc giấy dường như đó là hồi sơ. Cô mỉm cười nói :
"Mình nghĩ là mình không nên ở nhà ăn bám cha mẹ như vậy được. Mà mình phải đi làm kiếm tiền. Dù gì sau này mình cũng phải làm việc để nuôi con. Và nếu như công việc quá nhiều thì mình chỉ có thể chú tâm vào nó. Nên chắc chắn sẽ quên được tên cạn bã kia."
Từ dưới lầu một người phụ nữ giờ đây bước lên bà ta đưa mắt nhìn cô với bộ quần áo đỏ lộng lẫy bà ta giờ lên tiếng với vẻ kính trọng : "Tiểu thư mời cô xuống ăn sáng."
Ái Như nhìn bà ta mà mỉm cười sau đáp :
"Dì đi xuống đó và bảo bố mẹ cháu ăn trước đi. Lát cháu xuống và ăn sau cũng được."
Nghe lời của cô bà lão đó bắt đầu đi xuống dưới nhà. Sau đó bà ấy đi điến một bàn ăn, bàn ăn đó có hai người một nam một nữ đang ngồi. Bọn họ không ai khác mà chính là cha và mẹ của Ái Như.
Bọn họ đang ngồi chờ cô thấy bà giúp việc xuống mà chưa thấy con gái bọn họ giờ đây hỏi :
"Con bé sao rồi ? Dì cảm thấy nó ổn chưa ?"
Bà giúp việc mỉm cười rồi trả lời :
"Tiểu thư dường như đã ổn hơn rồi. Chứ không phải là bộ dạng đau khổ khi thất tình như hôm qua nữa."
Nghe đến đây hai vợ chồng thở dài bọn họ giờ bảo dì lâm lui xuống. Dì Lâm rời đi làm công việc của mình. Giờ đây Ái Như cũng đã bước xuống, cô đi tới bàn ăn và bắt đầu ngồi vào bàn. Cha mẹ cô lúc này hỏi cô :
"Có phải tên họ Gia đó đã phản bội con và khiến con đau khổ như hôm qua phải không ?"
Cha của cô lớn tiếng hỏi trong sự tức giận, mẹ cô cũng xen vào : "Phải nếu là vậy thì không thể bỏ qua cho nó được. Bởi đường đường con là tiểu thư danh giá của Ái da, không những vậy còn được cha mẹ cưng chiều hết mực. Mà sau khi qua nhà đó con chả khác gì một kẻ ở cho bà ta. Không những vậy bà ta còn dám đuổi con ra khỏi nhà nữa chứ ! Thật là tức chết đi mà."
"Bà nói đúng chúng ta phải làm ra lẽ việc này. Lát bà thuê ba đến năm đứa du côn qua nhà nó phá cho tôi."
Mẹ cô mỉm cười và đồng ý theo ý của cha cô. Còn cô thì khác cô lại không muốn liên quan đến chuyện cũ và một phần cũng là lỗi do cô giờ cô nói :
"Thôi cha mẹ đừng nóng như vậy. Con nghĩ rằng chúng ta không nên đưa mọi chuyện đi quá xa như vậy. Và giờ thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi..."
Mẹ cô nghe cô nói mà trả lời với vẻ khó chịu :
"Kết thúc là kết thúc ra sao ? Nó không những không cho con một cuộc sống tốt đẹp như đã hứa mà lại còn làm con tổng thương. Con nghĩ như vậy là đáng sao ? Những người như nó đáng lý ra phải dậy một bài học. Còn không nó sẽ không chừa đâu."
Cô im lặng rồi trả lời trong sự lo lắng :
"Thật ra anh ấy không có lỗi mà là tại con. Vì con vô sinh và để mẹ anh ấy biết được. Nên bà ấy mới đuổi con ra khỏi nhà vì cảm thấy con lừa dối mà ấy. Chứ thật anh ấy đã chấp nhận con và nếu không có thai thì cũng không sao. Bọn con có thể xin con nuôi. Nhưng rồi anh ấy lại bỏ mặc con và chọn mẹ anh ấy.
Và con hiểu. Bởi vì anh ấy là một đứa con hiếu thảo anh ấy mới làm như vậy mà chọn mẹ anh chứ không phải chọn con..."
Nghĩ đến đây cô giờ đây bậc khóc nước mắt lăn dài trên môi má, thấy vậy mẹ cô đã rời khỏi ghế bà tiến đến chỗ của cô rồi đặc tay lên vai có mà an ủi :
"Con đừng khóc, hãy nín đi đừng vì tên đàn ông đó mà đau lòng thêm một lần nào nữa. Và giờ con đã có bố và mẹ ở đây. Bố và mẹ nhất định sẽ không để con đau khổ như vậy thêm một lần nào nữa....Phải không ông ?"
Trước câu hỏi của vợ mình và ông đã gập đầu nóng nói : "Phải đấy con nếu như thằng này không yêu con thì con cũng sẽ yêu được thằng khác. Và nó sẽ tốt hơn thằng kia rất nhiều lần.
Có khi một tình yêu đã tan vỡ thì nó sẽ trở thành cũ. Và rồi một tình yêu mới cũng sẽ đến với con thôi. Vậy nên con đừng buồn đừng quan tâm đến cái tình yêu cũ kia. Mà hãy từ từ bắt đầu một cuộc sống mới. Để tìm tình yêu mới nhé ?"
Sau khi cô nghe những lời an ủi từ cha mẹ của mình cô cũng đã đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt kia cô nói : "Phải con sẽ không khóc nữa. Con sẽ mạnh mẽ mạnh mẽ để có một cuộc sống mới. Để có một tình yêu mới chứ không phải là bỏ mặc bản thân và đau khổ vì tên đàn ông kia..."
Mẹ cô giờ đã quay lại chỗ ngồi bà ta lấy chén rồi bới cơm cho từng người một bà mỉm cười nói :
"Được rồi giờ hãy mặc kệ việc đó mà chúng ta hãy ăn cơm thôi nha..."
Cô giờ nhận lấy chén cơm từ tay mẹ, và mời mẹ và ba mình ăn cơm. Bọn họ giờ đây vừa ăn vừa cười nói vui vẻ trong sự hạnh phúc của một gia đình. Điều đó đã khiến tôi tâm trạng của cô đã tốt hơn.
Tại nhà Họ Lâm.
Lâm Bạch chồng của của Ái Liên đang cầm bức ảnh cưới của hai người trên tay. Anh dường như đang khóc mà tiến nức nở không ngừng vang lên. Anh ôm chặt tấm ảnh của mình mà nói :
"Ái Như anh thật ân hận khi không chọn em. Để giờ anh mất em thật rồi Ái Như...
HuHuHu... Giờ làm sao đây chứ ? Làm sao thì anh mới gặp lại em. Và nói ra những nỗi lòng và tâm tư của mình cho em biết Ái Như..."
Gia Lâm giờ đây hét thật lớn trong sự đau khổ :
"Ái Như anh hối hận rồi. Ái Như anh xin lỗi em...Ái Như anh sai rồi. Em hãy quay về với anh đi...Anh nhớ em lắm..."
Những lời anh nói ra là từ tận đáy lòng của mình. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng trong căn phòng, bởi vì giờ đây anh đã lạc mất cô lạc mất một nửa của cuộc đời mình trong khoảng không hư vô. Cho dù anh có ân hận anh xin lỗi đi chăng nữa, thì nó cũng khó mà quay lại khi bị anh đánh mất.
Ái Như nằm trên chiếc giường thân thuộc từ bé đến lớn mà cô hay nằm, đây chính là nhà của cô. Căn nhà mà cô ở từ nhỏ đến lớn. Cô cảm thấy thật thoải mái và hạnh phúc khi ở đây. Nhưng sự thật thì cô vẫn cảm thấy rằng dường như đang thiếu vắng một thứ gì đó, và thứ đó có lẽ là chồng cô. Bởi anh luôn ôm hôn cô vào mỗi buổi sáng. Làm những chuyện thú vị với cô vào ban đêm.
Nhưng giờ đây anh không còn bên cô mà chỉ là một căn phòng trống cùng sự cô đơn. Nó đã khiến ức ức của cô ùa về mà làm cô tổn thương. Đột nhiên nước mắt dần lăn dài trên đôi má, cô nức nở rồi tự nhủ bản thân mình rằng : "Tại sao mình lại phải khóc bởi một kẻ không yêu mình chứ ? Hưm như vậy là không đáng bởi vì giờ đây mình đã có một cuộc sống hạnh phúc hơn."
Nói rồi cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài xuống gò má. Cô dần lụt tủ lấy ra một bộ quần áo mới. Sau đó mặt nó vào người. Cô mặt mỹ bộ váy đỏ rực, đã khiến cho cô bắt đầu trở nên nổi bật và sinh động. Kết hợp với vẻ đẹp của cô thì phải gọi là hoàn hảo và xứng đáng với câu người đẹp vì lụa.
Cô đưa tay kéo ngăn tủ và lục lội, cô lấy ra một sốc giấy dường như đó là hồi sơ. Cô mỉm cười nói :
"Mình nghĩ là mình không nên ở nhà ăn bám cha mẹ như vậy được. Mà mình phải đi làm kiếm tiền. Dù gì sau này mình cũng phải làm việc để nuôi con. Và nếu như công việc quá nhiều thì mình chỉ có thể chú tâm vào nó. Nên chắc chắn sẽ quên được tên cạn bã kia."
Từ dưới lầu một người phụ nữ giờ đây bước lên bà ta đưa mắt nhìn cô với bộ quần áo đỏ lộng lẫy bà ta giờ lên tiếng với vẻ kính trọng : "Tiểu thư mời cô xuống ăn sáng."
Ái Như nhìn bà ta mà mỉm cười sau đáp :
"Dì đi xuống đó và bảo bố mẹ cháu ăn trước đi. Lát cháu xuống và ăn sau cũng được."
Nghe lời của cô bà lão đó bắt đầu đi xuống dưới nhà. Sau đó bà ấy đi điến một bàn ăn, bàn ăn đó có hai người một nam một nữ đang ngồi. Bọn họ không ai khác mà chính là cha và mẹ của Ái Như.
Bọn họ đang ngồi chờ cô thấy bà giúp việc xuống mà chưa thấy con gái bọn họ giờ đây hỏi :
"Con bé sao rồi ? Dì cảm thấy nó ổn chưa ?"
Bà giúp việc mỉm cười rồi trả lời :
"Tiểu thư dường như đã ổn hơn rồi. Chứ không phải là bộ dạng đau khổ khi thất tình như hôm qua nữa."
Nghe đến đây hai vợ chồng thở dài bọn họ giờ bảo dì lâm lui xuống. Dì Lâm rời đi làm công việc của mình. Giờ đây Ái Như cũng đã bước xuống, cô đi tới bàn ăn và bắt đầu ngồi vào bàn. Cha mẹ cô lúc này hỏi cô :
"Có phải tên họ Gia đó đã phản bội con và khiến con đau khổ như hôm qua phải không ?"
Cha của cô lớn tiếng hỏi trong sự tức giận, mẹ cô cũng xen vào : "Phải nếu là vậy thì không thể bỏ qua cho nó được. Bởi đường đường con là tiểu thư danh giá của Ái da, không những vậy còn được cha mẹ cưng chiều hết mực. Mà sau khi qua nhà đó con chả khác gì một kẻ ở cho bà ta. Không những vậy bà ta còn dám đuổi con ra khỏi nhà nữa chứ ! Thật là tức chết đi mà."
"Bà nói đúng chúng ta phải làm ra lẽ việc này. Lát bà thuê ba đến năm đứa du côn qua nhà nó phá cho tôi."
Mẹ cô mỉm cười và đồng ý theo ý của cha cô. Còn cô thì khác cô lại không muốn liên quan đến chuyện cũ và một phần cũng là lỗi do cô giờ cô nói :
"Thôi cha mẹ đừng nóng như vậy. Con nghĩ rằng chúng ta không nên đưa mọi chuyện đi quá xa như vậy. Và giờ thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi..."
Mẹ cô nghe cô nói mà trả lời với vẻ khó chịu :
"Kết thúc là kết thúc ra sao ? Nó không những không cho con một cuộc sống tốt đẹp như đã hứa mà lại còn làm con tổng thương. Con nghĩ như vậy là đáng sao ? Những người như nó đáng lý ra phải dậy một bài học. Còn không nó sẽ không chừa đâu."
Cô im lặng rồi trả lời trong sự lo lắng :
"Thật ra anh ấy không có lỗi mà là tại con. Vì con vô sinh và để mẹ anh ấy biết được. Nên bà ấy mới đuổi con ra khỏi nhà vì cảm thấy con lừa dối mà ấy. Chứ thật anh ấy đã chấp nhận con và nếu không có thai thì cũng không sao. Bọn con có thể xin con nuôi. Nhưng rồi anh ấy lại bỏ mặc con và chọn mẹ anh ấy.
Và con hiểu. Bởi vì anh ấy là một đứa con hiếu thảo anh ấy mới làm như vậy mà chọn mẹ anh chứ không phải chọn con..."
Nghĩ đến đây cô giờ đây bậc khóc nước mắt lăn dài trên môi má, thấy vậy mẹ cô đã rời khỏi ghế bà tiến đến chỗ của cô rồi đặc tay lên vai có mà an ủi :
"Con đừng khóc, hãy nín đi đừng vì tên đàn ông đó mà đau lòng thêm một lần nào nữa. Và giờ con đã có bố và mẹ ở đây. Bố và mẹ nhất định sẽ không để con đau khổ như vậy thêm một lần nào nữa....Phải không ông ?"
Trước câu hỏi của vợ mình và ông đã gập đầu nóng nói : "Phải đấy con nếu như thằng này không yêu con thì con cũng sẽ yêu được thằng khác. Và nó sẽ tốt hơn thằng kia rất nhiều lần.
Có khi một tình yêu đã tan vỡ thì nó sẽ trở thành cũ. Và rồi một tình yêu mới cũng sẽ đến với con thôi. Vậy nên con đừng buồn đừng quan tâm đến cái tình yêu cũ kia. Mà hãy từ từ bắt đầu một cuộc sống mới. Để tìm tình yêu mới nhé ?"
Sau khi cô nghe những lời an ủi từ cha mẹ của mình cô cũng đã đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt kia cô nói : "Phải con sẽ không khóc nữa. Con sẽ mạnh mẽ mạnh mẽ để có một cuộc sống mới. Để có một tình yêu mới chứ không phải là bỏ mặc bản thân và đau khổ vì tên đàn ông kia..."
Mẹ cô giờ đã quay lại chỗ ngồi bà ta lấy chén rồi bới cơm cho từng người một bà mỉm cười nói :
"Được rồi giờ hãy mặc kệ việc đó mà chúng ta hãy ăn cơm thôi nha..."
Cô giờ nhận lấy chén cơm từ tay mẹ, và mời mẹ và ba mình ăn cơm. Bọn họ giờ đây vừa ăn vừa cười nói vui vẻ trong sự hạnh phúc của một gia đình. Điều đó đã khiến tôi tâm trạng của cô đã tốt hơn.
Tại nhà Họ Lâm.
Lâm Bạch chồng của của Ái Liên đang cầm bức ảnh cưới của hai người trên tay. Anh dường như đang khóc mà tiến nức nở không ngừng vang lên. Anh ôm chặt tấm ảnh của mình mà nói :
"Ái Như anh thật ân hận khi không chọn em. Để giờ anh mất em thật rồi Ái Như...
HuHuHu... Giờ làm sao đây chứ ? Làm sao thì anh mới gặp lại em. Và nói ra những nỗi lòng và tâm tư của mình cho em biết Ái Như..."
Gia Lâm giờ đây hét thật lớn trong sự đau khổ :
"Ái Như anh hối hận rồi. Ái Như anh xin lỗi em...Ái Như anh sai rồi. Em hãy quay về với anh đi...Anh nhớ em lắm..."
Những lời anh nói ra là từ tận đáy lòng của mình. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng trong căn phòng, bởi vì giờ đây anh đã lạc mất cô lạc mất một nửa của cuộc đời mình trong khoảng không hư vô. Cho dù anh có ân hận anh xin lỗi đi chăng nữa, thì nó cũng khó mà quay lại khi bị anh đánh mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook