(Ly Hôn) : Tổng Tài Ác Ma Theo Đuổi Tôi.
-
Chương 1: Bị Ép Ly Hôn
Ái Như đang quét dọn nhà cửa, thì từ bên trong một người phụ nữ với khuôn mặt vô cùng tức giận bước ra, trên tay dường như đang cầm một tờ giấy. Chốc lát người phụ nữ đó đã đứng trước mặt cô. Không nói không rằng gì ả đã vun tay tát thẳng vào mặt của cô.
Cô sau cái tát kia mà hoang mang, cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra. Giờ đây cô đưa tay lên ôm má mình chỗ phần bị tát khiến cô đau đớn. Mà ánh mắt trợn tròn với vẻ tức giận hỏi :
“Mẹ sao mẹ lại đánh con chứ ? Rốt cuộc là con đã làm gì sai sao ?”
Nghe đến đây cái người mà cô gọi là mẹ đột nhiên cười nham hiểm, bà ta giờ cầm tờ giấy trên tay đưa ra thẳng trước mặt cô mà nói với vẻ hùng hổ như một con thú dữ vồ mồi :
“Sao tao đánh mày à ? Vậy mày thử nhìn đi đây là gì ?”
Cô đưa mắt nhìn tờ giấy mà bà đang cầm trên tay, giờ đây sắc mặt cô vô cùng hoang mang và hốt hoảng cô đứng hình mất mấy giây, rồi ấp úng không thể thốt lên thành lời :
“Con...Con...Con...”
Cô chưa kịp nói gì thì đã bị mẹ chồng sen vào, bà ta lúc này lên tiếng nói những lời khó nghe lăng mạ cô :
“Cô đúng là cây độc không trái. Gái độc không con. Vô sinh vậy mà không nói. Nên tôi đã không biết, mà để cô lừa cái nhà này mấy năm qua...”
Nghe đến đây Ái Như với sự bối rối cô cố gắng giải thích : “Mẹ con xin lỗi vì đã dấu việc này. Nhưng con và chồng mình đã quyết định rồi. Cho dù là có con hay không. Thì bọn con vẫn sẽ ở bên cạnh nhau.”
Nghe những lời này từ cô bà ta quát lớn :
“Câm miệng cô không được xen vào. Giờ thì cô hãy chờ đi, nhất định tôi sẽ bảo con trai tôi. Bỏ một con hồ ly như cô. Đồ con đàn bà xấu xa không biết đẻ...”
Cô nghe những lời này từ bà mà bậc khóc, bã giờ đưa mắt nhìn xung quanh sau đó bóp chặt tờ giấy trong sự tức giận bà quát lớn rồi rời đi :
“Quả thật là tức chết mà. Không biết nhà Họ Gia chúng tôi đã gây ra nghiệp gì mà lại gặp phải một con hồ ly như cô.
Còn giờ thì khóc lóc gì nữa hả ? Tôi nghĩ cô nên vào soạn đồ sẵng để rời đi là được rồi đấy. Quả thật là bực mình hết sức...”Nói rồi giờ đây bà ta rời đi với tiếng bước chân còn vang vọng bên tai cô. Và chỉ còn nỗi buồn và sự lo lắng của cô, trong sự tiệt vọng bởi vì bí mật mà cô và chồng đã dấu suốt bao năm qua đã bị lộ ra. Và cô biết mẹ chồng cô nhất định sẽ không để cô ở trong cái nhà này. Và sẽ tìm mọi cách để tống cô ra khỏi đây...
Nghĩ đến đây cô quằn quại ngục ngã xuống dưới đất, ánh mắt nhìn xa xăm cô khóc nức nở. Từng giọt nước mắt cứ thế đang dần chảy dài từ khóe mi đến gò má xinh đẹp. Cô tự trách bản thân : “Thế là hết rồi. Tất cả mọi thứ đã chấm dứt cho câu chuyện tình yêu và cuộc sống hôn nhân của mình và anh ấy. Coi như đến đây là có duyên không phận.
Bởi mình biết được rằng nhất định mẹ của anh ấy sẽ không bỏ qua điều này dễ dàng vậy đâu. Bà ấy sẽ chia rẽ hai ta...”
Sau khi chồng cô đã về và bước vào trong nhà. Lúc này mẹ chồng và cô đã ngồi ở trên ghế, có lẽ như là đã đợi anh từ rất lâu. Anh có chút bối rối khi nhìn thấy hai người. Giờ đây anh lên tiếng hỏi :
“Bộ mẹ và vợ chờ con có việc gì à ? Sao như đang chờ con ở đây vậy ?”
Nghe câu này bà ta đã trợn mắt lên nhìn con mình, rồi dùng tay đập mạnh xuống bàn để con trai mình chú ý đến tờ giấy :
“Đây con hãy nhìn tờ giấy này đi rồi biết. Rốt cuộc con vợ của con là như nào.
Nó không những là một con đàn bà lương lẹo xảo trá. Mà nó đã lừa cả gia đình chúng ta bấy lâu nay...”
Cô nghe đến đây mà bậc khóc giờ đây cô uất ức nói :
“Không phải...Không phải như anh nghĩ đâu. Tất cả mọi chuyện này điều đã được hai ta giải quyết từ sớm.
Và em đã nói rằng là em, đã thảo luận với anh về việc em không thể sinh con. Nhưng mà bởi mẹ cứ không chịu mà nói em là một đứa xảo trá lừa dối cả gia đình này...”
Anh nhìn vợ mình đang khóc mà thờ ơ đứng nhìn trong sự im lặng, anh chẳng thèm binh dựt hay nói một lời nào. Điều này khiến cô bắt đầu cảm thấy rất khó hiểu. Cô giờ đây đứng dậy ánh mắt nhìn chăm chăm anh, cô lớn tiếng : “Anh nói gì đi ? Làm ơn hãy nói cho mẹ biết là hai chúng ta đã giải quyết việc này đi anh. Với lại anh cũng đã hứa nếu không có con thì mình có thể xin con nuôi mà phải chứ ?”
Chồng cô vẫn là im lặng dường như anh đang rơi vào một sự trầm tư nào đó.
Mẹ cô thấy cô nài nỉ chồng mình mà lên tiếng mắng chửi : “Này con kia...Mày có thôi đi không ? Con trai tao im lặng là muốn nói rằng. Nó sẽ không về phe của mày đâu. Bởi ai cần một con đàn bà không biết đẻ...”
Cô nghe đến đây mà cả người như chết lặng. Cô giờ với giọng điệu đầy hoang mang. Cùng những tiếng nức nở cô hỏi : “Có phải như những lời mẹ nói đúng không ? Anh sẽ không đứng về phe của em và giải thích cho mẹ hiểu...Và đây chính là quyết định mà anh lựa chọn sao ?”
Sau câu nói đó anh vẫn là im lặng và lạnh lùng gật đầu cho qua như là đã nói rằng những gì mẹ anh nói điều là ý của anh. Sau cái gật đầu kia cô càng khóc dữ dội hơn, chốc lát cô đã vun tay lên tát vào mặt anh và nói : “Tại sao hả ? Tại sao anh lại làm vậy với tôi tên khốn...”
Trước cái tát kia hai người điều sững sờ. Mẹ của cậu giờ không chịu đựng được mà muốn vun tay lên tính tát cô để trả lại cái tát mà lúc nãy cô đã tát con bà.
“Mày được lắm. Mày dám đánh con tao sao ? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Đồ con đàn bà thối tha.”
Nhưng bà chưa kịp tát thì đã bị anh ngăn lại, anh giờ đây nước mắt đã chảy dài trên đôi má anh nghẹn ngào nói :
“Mong em hãy thông cảm cho anh. Bởi vì má của anh sẽ không bao giờ chịu chấp nhận, việc chúng ta nhận con nuôi đâu. Vì vậy anh mới giấu việc này. Và giờ mọi chuyện đã được bại lộ ra thì...
Cho dù anh muốn thì cũng không thể dữ được em. Vì vậy tốt nhất là hai chúng ta hãy cho nhau một lối đi mới. Anh nghĩ rằng cuộc hôn nhân của hai ta đến đây là chấm dứt được rồi. Ta nên ly hôn đi...”
Cô giờ đây đau đớn bởi những lời nói kia, nó đã khiến cô ngục ngã cô giờ quát lớn : “Anh là một tên khốn anh là một kẻ tồi. Rồi anh cũng phải trả giá mà thôi...”
Cô bây giờ đứng dậy sau sự ngục ngã, cô đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt đang còn đọng lại trên gò má và khoé mắt kia cô nói :
“Được anh muốn ly hôn chứ gì ? Ok tôi sẽ ký và mãi mãi rời xa anh. Và lúc đó anh đừng luyến tiếc mà quay lại với tôi. Bởi vì tôi đã nhìn thấy sự do dự của anh, sự e dè lo lắng chắc tại vì mẹ anh nên anh mới bỏ tôi...
Và một khi tôi đi rồi thì sẽ không bao giờ quay lại anh sẽ đánh mất tôi mãi mãi. Thế nên giờ anh hãy chọn lựa đi. Là anh sẽ nghe lời mẹ mình để ly hôn với tôi. Hay bỏ mặt bà ta để ở bên tôi...
Nếu như chọn bà ta thì anh hãy ký vào, còn chọn tôi thì hãy xé nó đi...”
Trước câu nói này của cô anh có chút do dự, rồi cầm bút lên tay anh giờ run run anh chốc lát đã ký tên mình vào đó. Thấy con trai mình đã ký bà ta bậc cười thật lớn và nói :
“Hưm nó đã chọn mẹ nó chứ không phải cô con đàn bà không biết đẻ. Và giờ cô hãy ký vào cái đơn ly hôn này và cút hộ tôi cái...”
Cô giờ trong sự bình tĩnh, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Cô cũng cầm cây bút lên sau đó đặc bút xuống tờ giấy ly hôn rồi ký vào nó. Cô giờ mỉm cười nói rồi rời đi :
“Được rồi đấy. Tất cả đã theo điều mà hai người mong muốn. Giờ tôi và anh xem như chấm dứt tại đây...”
Anh giờ đây đứng nhìn cô rời đi mà cảm xúc vô cùng rối loạn. Nhưng mà cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì. Bởi vì anh đã chấp nhận việc chấm dứt mối quan hệ giữa hai người và rời xa nhau mãi mãi...
Cô sau cái tát kia mà hoang mang, cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra. Giờ đây cô đưa tay lên ôm má mình chỗ phần bị tát khiến cô đau đớn. Mà ánh mắt trợn tròn với vẻ tức giận hỏi :
“Mẹ sao mẹ lại đánh con chứ ? Rốt cuộc là con đã làm gì sai sao ?”
Nghe đến đây cái người mà cô gọi là mẹ đột nhiên cười nham hiểm, bà ta giờ cầm tờ giấy trên tay đưa ra thẳng trước mặt cô mà nói với vẻ hùng hổ như một con thú dữ vồ mồi :
“Sao tao đánh mày à ? Vậy mày thử nhìn đi đây là gì ?”
Cô đưa mắt nhìn tờ giấy mà bà đang cầm trên tay, giờ đây sắc mặt cô vô cùng hoang mang và hốt hoảng cô đứng hình mất mấy giây, rồi ấp úng không thể thốt lên thành lời :
“Con...Con...Con...”
Cô chưa kịp nói gì thì đã bị mẹ chồng sen vào, bà ta lúc này lên tiếng nói những lời khó nghe lăng mạ cô :
“Cô đúng là cây độc không trái. Gái độc không con. Vô sinh vậy mà không nói. Nên tôi đã không biết, mà để cô lừa cái nhà này mấy năm qua...”
Nghe đến đây Ái Như với sự bối rối cô cố gắng giải thích : “Mẹ con xin lỗi vì đã dấu việc này. Nhưng con và chồng mình đã quyết định rồi. Cho dù là có con hay không. Thì bọn con vẫn sẽ ở bên cạnh nhau.”
Nghe những lời này từ cô bà ta quát lớn :
“Câm miệng cô không được xen vào. Giờ thì cô hãy chờ đi, nhất định tôi sẽ bảo con trai tôi. Bỏ một con hồ ly như cô. Đồ con đàn bà xấu xa không biết đẻ...”
Cô nghe những lời này từ bà mà bậc khóc, bã giờ đưa mắt nhìn xung quanh sau đó bóp chặt tờ giấy trong sự tức giận bà quát lớn rồi rời đi :
“Quả thật là tức chết mà. Không biết nhà Họ Gia chúng tôi đã gây ra nghiệp gì mà lại gặp phải một con hồ ly như cô.
Còn giờ thì khóc lóc gì nữa hả ? Tôi nghĩ cô nên vào soạn đồ sẵng để rời đi là được rồi đấy. Quả thật là bực mình hết sức...”Nói rồi giờ đây bà ta rời đi với tiếng bước chân còn vang vọng bên tai cô. Và chỉ còn nỗi buồn và sự lo lắng của cô, trong sự tiệt vọng bởi vì bí mật mà cô và chồng đã dấu suốt bao năm qua đã bị lộ ra. Và cô biết mẹ chồng cô nhất định sẽ không để cô ở trong cái nhà này. Và sẽ tìm mọi cách để tống cô ra khỏi đây...
Nghĩ đến đây cô quằn quại ngục ngã xuống dưới đất, ánh mắt nhìn xa xăm cô khóc nức nở. Từng giọt nước mắt cứ thế đang dần chảy dài từ khóe mi đến gò má xinh đẹp. Cô tự trách bản thân : “Thế là hết rồi. Tất cả mọi thứ đã chấm dứt cho câu chuyện tình yêu và cuộc sống hôn nhân của mình và anh ấy. Coi như đến đây là có duyên không phận.
Bởi mình biết được rằng nhất định mẹ của anh ấy sẽ không bỏ qua điều này dễ dàng vậy đâu. Bà ấy sẽ chia rẽ hai ta...”
Sau khi chồng cô đã về và bước vào trong nhà. Lúc này mẹ chồng và cô đã ngồi ở trên ghế, có lẽ như là đã đợi anh từ rất lâu. Anh có chút bối rối khi nhìn thấy hai người. Giờ đây anh lên tiếng hỏi :
“Bộ mẹ và vợ chờ con có việc gì à ? Sao như đang chờ con ở đây vậy ?”
Nghe câu này bà ta đã trợn mắt lên nhìn con mình, rồi dùng tay đập mạnh xuống bàn để con trai mình chú ý đến tờ giấy :
“Đây con hãy nhìn tờ giấy này đi rồi biết. Rốt cuộc con vợ của con là như nào.
Nó không những là một con đàn bà lương lẹo xảo trá. Mà nó đã lừa cả gia đình chúng ta bấy lâu nay...”
Cô nghe đến đây mà bậc khóc giờ đây cô uất ức nói :
“Không phải...Không phải như anh nghĩ đâu. Tất cả mọi chuyện này điều đã được hai ta giải quyết từ sớm.
Và em đã nói rằng là em, đã thảo luận với anh về việc em không thể sinh con. Nhưng mà bởi mẹ cứ không chịu mà nói em là một đứa xảo trá lừa dối cả gia đình này...”
Anh nhìn vợ mình đang khóc mà thờ ơ đứng nhìn trong sự im lặng, anh chẳng thèm binh dựt hay nói một lời nào. Điều này khiến cô bắt đầu cảm thấy rất khó hiểu. Cô giờ đây đứng dậy ánh mắt nhìn chăm chăm anh, cô lớn tiếng : “Anh nói gì đi ? Làm ơn hãy nói cho mẹ biết là hai chúng ta đã giải quyết việc này đi anh. Với lại anh cũng đã hứa nếu không có con thì mình có thể xin con nuôi mà phải chứ ?”
Chồng cô vẫn là im lặng dường như anh đang rơi vào một sự trầm tư nào đó.
Mẹ cô thấy cô nài nỉ chồng mình mà lên tiếng mắng chửi : “Này con kia...Mày có thôi đi không ? Con trai tao im lặng là muốn nói rằng. Nó sẽ không về phe của mày đâu. Bởi ai cần một con đàn bà không biết đẻ...”
Cô nghe đến đây mà cả người như chết lặng. Cô giờ với giọng điệu đầy hoang mang. Cùng những tiếng nức nở cô hỏi : “Có phải như những lời mẹ nói đúng không ? Anh sẽ không đứng về phe của em và giải thích cho mẹ hiểu...Và đây chính là quyết định mà anh lựa chọn sao ?”
Sau câu nói đó anh vẫn là im lặng và lạnh lùng gật đầu cho qua như là đã nói rằng những gì mẹ anh nói điều là ý của anh. Sau cái gật đầu kia cô càng khóc dữ dội hơn, chốc lát cô đã vun tay lên tát vào mặt anh và nói : “Tại sao hả ? Tại sao anh lại làm vậy với tôi tên khốn...”
Trước cái tát kia hai người điều sững sờ. Mẹ của cậu giờ không chịu đựng được mà muốn vun tay lên tính tát cô để trả lại cái tát mà lúc nãy cô đã tát con bà.
“Mày được lắm. Mày dám đánh con tao sao ? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Đồ con đàn bà thối tha.”
Nhưng bà chưa kịp tát thì đã bị anh ngăn lại, anh giờ đây nước mắt đã chảy dài trên đôi má anh nghẹn ngào nói :
“Mong em hãy thông cảm cho anh. Bởi vì má của anh sẽ không bao giờ chịu chấp nhận, việc chúng ta nhận con nuôi đâu. Vì vậy anh mới giấu việc này. Và giờ mọi chuyện đã được bại lộ ra thì...
Cho dù anh muốn thì cũng không thể dữ được em. Vì vậy tốt nhất là hai chúng ta hãy cho nhau một lối đi mới. Anh nghĩ rằng cuộc hôn nhân của hai ta đến đây là chấm dứt được rồi. Ta nên ly hôn đi...”
Cô giờ đây đau đớn bởi những lời nói kia, nó đã khiến cô ngục ngã cô giờ quát lớn : “Anh là một tên khốn anh là một kẻ tồi. Rồi anh cũng phải trả giá mà thôi...”
Cô bây giờ đứng dậy sau sự ngục ngã, cô đưa tay lên lâu đi những giọt nước mắt đang còn đọng lại trên gò má và khoé mắt kia cô nói :
“Được anh muốn ly hôn chứ gì ? Ok tôi sẽ ký và mãi mãi rời xa anh. Và lúc đó anh đừng luyến tiếc mà quay lại với tôi. Bởi vì tôi đã nhìn thấy sự do dự của anh, sự e dè lo lắng chắc tại vì mẹ anh nên anh mới bỏ tôi...
Và một khi tôi đi rồi thì sẽ không bao giờ quay lại anh sẽ đánh mất tôi mãi mãi. Thế nên giờ anh hãy chọn lựa đi. Là anh sẽ nghe lời mẹ mình để ly hôn với tôi. Hay bỏ mặt bà ta để ở bên tôi...
Nếu như chọn bà ta thì anh hãy ký vào, còn chọn tôi thì hãy xé nó đi...”
Trước câu nói này của cô anh có chút do dự, rồi cầm bút lên tay anh giờ run run anh chốc lát đã ký tên mình vào đó. Thấy con trai mình đã ký bà ta bậc cười thật lớn và nói :
“Hưm nó đã chọn mẹ nó chứ không phải cô con đàn bà không biết đẻ. Và giờ cô hãy ký vào cái đơn ly hôn này và cút hộ tôi cái...”
Cô giờ trong sự bình tĩnh, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Cô cũng cầm cây bút lên sau đó đặc bút xuống tờ giấy ly hôn rồi ký vào nó. Cô giờ mỉm cười nói rồi rời đi :
“Được rồi đấy. Tất cả đã theo điều mà hai người mong muốn. Giờ tôi và anh xem như chấm dứt tại đây...”
Anh giờ đây đứng nhìn cô rời đi mà cảm xúc vô cùng rối loạn. Nhưng mà cũng chỉ bất lực không biết phải làm gì. Bởi vì anh đã chấp nhận việc chấm dứt mối quan hệ giữa hai người và rời xa nhau mãi mãi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook