*****

Zeke rời căn hộ của Kelly và vội vã phóng xe như bay về bệnh viện. Hai tay hắn lẩy bẩy khi rút chìa khóa ra. Lẩy bẩy vì giận dữ, vì nỗi cắn rứt lương tâm mà trước nay hắn nhất định không chịu nhìn nhận. Ngay từ đầu hắn đã không muốn giết Stokes.

Hắn lôi Stokes vào cuộc vì muốn có một nhân chứng cho việc Kelly mua chuộc tay bán lẻ ma túy. Nhưng Stokes lại nhất định không chịu tin Kelly phạm tội. Suốt thời gian làm việc chung với nhau. Stokes cứ ca ngợi Kelly không tiếc lời và khăng khăng bảo Zeke nhìn nhận sai lầm về Kelly.

Khen lấy khen để một thàng điên chỉ muốn tự sát. Zeke đã nổi giận đùng đùng, và hắn biết dù hắn có dàn cảnh khéo đến đâu đi nữa, Stokes vẫn không tin và không muốn buộc tội Kelly.

Thế là Stokes tự chuốc lấy chuyện này. Và nếu tên này chết ngay lần đầu tiên thì Zeke đã không phải nhìn thấy tia hy vọng trong mắt vợ và con trai gã. Hắn chịu được đau khổ, nhưng hy vọng thì không. Có lẽ bởi hắn đã hiểu quá rõ về hy vọng. Hắn đã từng hy vọng vợ hắn cho hắn cơ hội làm lại, hắn từng hy vọng con cái hiểu mình khi mẹ chúng không chịu hiểu, hắn cũng đã hy vọng được đeo lon trung úy từ bảy năm trước.

Hy vọng thật lắm, và bây giờ hắn ở đây, đang cảm nhận một thứ gần giống như vô vọng. Hắn đi dọc hành lang khu chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Zeke phải đảm bảo rằng khi Stokes ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt này, nơi anh đến sẽ là nhà xác.

Lẽ ra hắn đã thuê người xử lý Stokes thay hắn, nhưng hắn chẳng còn thời gian. Vậy nên hắn lãng vãng ngoài phòng đợi và nghe vài tay trong đồn bàn tán rằng Stokes vẫn chưa tỉnh. Zeke dừng bước ngoài cánh cửa đôi của khu chăm sóc đặc biệt. Từ ô cửa sổ nho nhỏ bằng kính, hắn có thể làm quái nào mà trừ khử được Stokes trước khi anh ta hồi tỉnh và khiến cho cả ngành cảnh sát xông vào hắn.

Nhắm nghiền mắt, hắn tập trung tính toán một hồi. Khi mở mắt ra, hắn để ý thấy phòng dành riêng cho y tá có cửa xoay ra hướng khác với hướng phòng bệnh nhỏ nơi Stokes nằm bên trong. Nếu vào được trong đó biết đâu hắn sẽ…

“Họ không cho người vào thăm bệnh,” một giọng nam trầm bất ngờ vang lên sau lưng hắn.

Zeke quay phắt lại và đối mặt với Jason Dodd. Anh ta nhìn hắn như thể hắn là thứ gì đó rất ghê tởm dính vào đế giày. Sự hoài nghi thiêu đốt gan ruột Zeke. Dodd đã biết những gì? Liệu Kelly có nói gì với Dodd trước khi nhận nhiệm vụ cảnh sát chìm chăng? Hoặc có thể nào Kelly còn sống và hiện đang liên lạc với đồng sự cũ?

“Phải có người bên cạnh Stokes lấy thông tin để ta tóm cổ được tên đốn mạt đã hại cậu ấy chứ,” Zeke leo lẻo.

“Có thể lấy thông tin sau khi cậu ấy tỉnh,” Dodd đáp, mắt anh trừng trừng sa sầm về lời buộc tội.

“Nếu cậu ta có tỉnh,” Zeke đay lại. “Chúng ta cần lời khai trước khi…”

Mắt Dodd càng lạnh lùng hơn. “Stokes sẽ qua khỏi. Anh tin tôi đi. Tôi biết rõ như thế từ trong này này.” anh di ngón cái vào ngực mình.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ là anh có đức tin cơ đấy,” Zeke bảo.

“Tôi không hẳn là tin. Tôi chỉ biết rằng ở hiền gặp lành. Stokes không đáng phải bị như thế này.”

Zeke nhướng mày. “Thế còn Kelly thì sao? Hắn có nên phải gặp quả báo không?”

“Theo tôi thì bất kể kẻ nào đang tâm bắn Stokes sẽ phải thối rửa dưới địa ngục, và tôi rất vui lòng đích thân đưa hắn xuống tận đó.”

Sức nặng của từng câu chữ thốt lên từ miệng Dodd đè nặng ngực Zeke. Dodd đã biết gì đó rồi. Mẹ kiếp, thằng này biết gì đó rồi. Nhưng không hiểu sao nó lại án binh bất động. Tại sao thế nhỉ? Có chuyện gì đó không hợp lý.

Vừa đến góc khuất của hành lang bệnh viện , hắn rút ngay điện thoại di động và cuống cuồng bấm số của Bruno . “Ba mươi phút nữa mày đến con hẻm nhỏ sau khu chung cư Westwood gặp tao,” hắn nói. “Tao có việc mới giao cho mày đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương