“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hai người đang nói gì vậy?” Mạnh Tiêu mơ hồ hỏi.

Nam Cung Vân thản nhiên nói:”Kỵ binh lần này tới không phải vì chúng ta đâu.”

“Không phải vì chúng ta? Vậy vì cái gì?”

“Chu quốc.” Tôi nói luôn, đúng vậy, tôi vẫn suy nghĩ rốt cuộc ai là người mang tin tức cho Nam Cung Vân, hiện giờ mới hiểu được nguyên nhân dĩ nhiên là “phụ hoàng ” của tôi rồi, nói là muốn tôi đi Chu quốc nghị hòa, chẳng qua đó là sự ngụy trang, che mắt tôi, cũng để che mắt Chu quốc, nếu thật sự muốn nghị hòa với Chu quốc, sao lại phái tôi là một vương gia chẳng biết gì về chính sự để đi nghị hòa, hơn nữa trong sứ đoàn của tôi chẳng có lấy một trọng thần nào, vì sao? Bởi vì Thánh Đức hoàng đế tiếc rẻ! Còn tôi, tôi cười buồn, tuy rằng cũng không hy vọng xa với là ông ta nghĩ đến tình cảm cha con, nhưng khi nhìn thấy ông ta nhẹ nhàng để tôi làm vật hy sinh như vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy chua xót, không vì bản thân, mà là vì cái chết không nhắm mắt của Văn phu nhân đối với ông ta.

Nam Cung Vân thấy Mạnh Tiêu vẫn chưa hiểu rõ, cười cười, đối diện với cậu ta, nói: “Kỵ binh ở đâu mới phát huy tác dụng?”

‘Thảo nguyên ạ, hoặc là bình nguyên ạ.” Mạnh Tiêu đáp.

“Địa hình nơi chúng ta đang ở là gì?” Nam Cung Vân lại hỏi.

Mạnh Tiêu cũng rất thông minh, nghe Nam Cung Vân nhắc liền hiểu ngay, bừng tỉnh, “Thì ra là thế, nhưng…” Mạnh Tiêu nhìn nhìn tôi, hỏi: “Chẳng lẽ lão hoàng đế đã biết đại tẩu không phải là con của lão ta sao?”

Tôi cười buồn lắc lắc đầu, không biết ông ta có biết hay không, có lẽ ông ta biết, nghĩ muốn nhân cơ hội này diệt trừ tôi, có lẽ ông ta cũng không biết, nhưng là chỉ hy sinh tôi, một ” đứa con” thất lạc nhiều năm của ông ta mà thôi.

Con, đối với Thánh Đức hoàng đế mà nói, không gì quan trọng hơn bằng nhất thống thiên hạ. Tình yêu, tình thân, đối với ông ta không hề quan trọng, làm một hoàng đế, ông ta chỉ cọi trọng hoàng quyền ở trong tay mà thôi, cho nên ông ta mới có thể phế bỏ Hàn Kinh, có thể dễ dàng hy sinh đứa con là tôi.

“Hiện giờ chúng tôi làm gì?” Tôi hướng về Nam Cung Vân, hỏi nhỏ.

Nam Cung Vân chưa trả lời, Mạnh Tiêu đã tiếp lời, nói: “Đương nhiên là ngồi một chỗ xem náo nhiệt rồi, dù sao hoàng đế Chu quốc cũng không phải người tốt đẹp gì.”

Nam Cung Vân chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói gì. Tôi biết hiện giờ anh đang mâu thuẫn, đối với Chu quốc, anh vô cùng hận hoàng đế Chu quốc, hơn một trăm người của Nam Cung gia chết vì một ý chỉ của lão hoàng đế đó, Nam Cung Vân cũng đã từng nhiều lần đi ám sát hoàng đế, nhưng bất kể thế nào, Chu quốc dù sao cũng là cố quốc của Nam Cung Vân, ở Chu quốc lại không hề biết để phòng bị gì, rất có thể sẽ bị nước Hung Nô đánh lén, Nam Cung Vân lại là người yêu nước tuyệt đối không muốn quốc gia mình bị dị tộc xâm chiếm.

Nam Cung Vân trầm mặc một lát, rồi hướng về Mạnh Tiêu trầm giọng nói: ” Ngươi lập tức đi báo tin về quân coi giữ ở Đồng Thành để họ biết mà phòng bị.” Mạnh Tiêu sửng sốt, không nghĩ Nam Cung Vân lại sẽ có giao phó như vậy, liền ngồi xuống ghế, giận dỗi nói: ‘Ta không đi! Muốn đi thì huynh đi đi.”

Nam Cung Vân quét mắt về phía Manh Tiêu, không mở miệng, Mạnh Tiêu lại nói tiếp: “Đại ca, chúng ta cần gì quan tâm đến việc này, hoàng đế Chu quốc không phải là người tốt gì, Mạnh gia chúng tôi đã bị lão ta hại làm cho tan cửa nát nhà, ta không đi giúp HUng Nô đánh lão ta đã là tốt lắm rồi, còn muốn tôi đi báo tin cho lão ta ư? Hơn nữa, ở Phồn Đô không thể không có mật thám của Chu quốc sao? Bọn họ chắc sớm đã biết quân đội Hung nô sắp đến đánh chúng ta, giờ chúng ta đi báo tin cho bọn họ, không chừng bọn họ lại tưởng rằng chúng ta cố ý lừa bọn họ, nghĩ rằng chúng ta sợ Hung Nô, muốn mượn binh lực của bọn họ thì sao.”

Nam Cung Vân bước đến, đặt nhẹ tay lên vai của Mạnh Tiêu, khuyên nhủ: “Mạnh Tiêu, đại ca biết ngươi một lòng chỉ muốn báo thù cho Mạnh bá phụ, trên người đại ca cũng có huyết hải thâm cừu của Nm Cung gia, nhưng hiện tại đây không phải là lúc chúng ta đi báo thù riêng, kẻ thù của của Chu quốc đang ở trước mắt, chỉ có thể nhượng bộ, chúng ta không thể trơ mắt nhìn lê dân đại Chu bị thiết kỵ của Hung Nô gây đau khổ, bậc cha chú của chúng ta đều từng là những tướng lãnh của đại Chu, đã nhiều lần lãnh binh chống lại Hung nô, ngươi nghĩ họ mong muốn chúng ta cứ đứng nhìn Hung Nô chiếm giang sơn của chúng ta sao?”

Thì ra Mạnh Tiêu trước đây cũng là quan lại của Chu quốc, thân thế giống như Nam Cung Vân, tôi chưa từng nghĩ cậu ta lúc nào cũng cười hi ha cả ngày trên người lại gánh vác trách nhiệm gia cừu nặng nề như vậy.

Mạnh Tiêu cúi đầu không nói gì.

“Mạnh Tiêu.” Giọng nói của Nam Cung Vân nghiêm khắc: “Ngươi muốn nhìn giang sơn chúng ta máu chảy thành sông, thi hoành khắp nơi sao? Kỵ binh Hung Nô bình định không phải là hoàng cung của Chu hoàng đế, mà lại dân chúng vô tội của đại Chu.”

Cả người Mạnh Tiêu chấn động, đứng lên: “Ta đi, nhưng ta không phải là vì cẩu hoàng đế đó, ta là vì đại ca.” Nói xong liền đi ra ngoài.

“Không phải là vì ta, là vì dân chúng đại Chu!” Nam Cung Vân nói.

Nghe vậy, Mạnh Tiêu dừng lại một chút, rồi nhanh chóng biến mất ở bên ngoài.

“Lập tức triệu tập các trại chủ tập trung ở Đàn anh đường, nhanh đi.” Nam Cung Vân hướng ra ngoài cửa giao phó, một người lên tiếng rồi chạy đi.

Nam Cung Vân trước mắt làm tôi cảm giác hơi xa lạ, anh đã không còn là một thiếu niên của vài năm trước chỉ biết báo thù, ở anh giờ có một phong thái vô cùng khác người, tôi bật cười khẽ, tôi đã quên dòng máu nhiệt huyết của gia tộc nam Cung gia đang chảy trong người anh, nếu gia tộc không chịu những biến cố như vậy, thì hiện giờ chắc anh đã là một mãnh tướng đóng ở biên quan rồi.

Nghe tiếng cười của tôi, Nam Cung Vân quay lại, có vẻ áy náy nhìn tôi, hỏi nhẹ: “Tĩnh Chi, muội có trách quyết định của ta không?”

Tôi cười lắc đầu, tôi sao mà trách anh chứ, đây mới là Nam Cung Vân chân chính của tôi, một Nam Cung Vân đỉnh thiên lập địa.

Nam Cung Vân hiểu ý liền cười cười, nói: “Trước tiên ta đưa muội và Việt nhi đến Uyển thành, được không? Văn Hinh và Lôi Hồng chắc là ở đó, muội và họ có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Anh quên rồi sao? Anh đã từng nói ba người chúng ta không thể xa nhau lần nữa, em sẽ không đi, em cũng sẽ không đưa Việt nhi đi.” Tôi nói rất khẽ, “Mẹ con em sẽ ở lại đây với anh.”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết, em và Việt nhi ở bên anh là an toàn nhất.”

Nam Cung Vân thấy tôi kiên quyết, cười, không thuyết phục nữa.

“Hiện giờ em chỉ lo lắng các trại chủ có tình nguyện cùng anh chống lại Hung nô hay không?” Tôi lo lắng hỏi, hơn nữa, cho dù họ có một lòng với Nam Cung Vân, dù sao cũng chỉ có mấy ngàn người thôi, làm sao ngăn cản được năm vạn thiết kỵ binh của Hung Nô?

“Họ sẽ đồng ý.” Nam Cung Vân gần như tin tưởng nói: “Đại bộ phận họ đều là thuộc cấp của tổ phụ trấn thủ ở vùng biên giới, sau khi tổ phụ và phụ thân bị sát hại, họ đối với triều đinh đều lạnh tâm, mới vào rừng làm thảo khấu, chỉ cần ta phân tích tình thế hiện giờ với họ, họ nhất định sẽ không để dân chúng chịu khổ.”

‘Nhưng chúng ta người ít như vậy, làm sao đối kháng lại quân Hung nô?”

“Chúng ta chỉ cần cầm cự quân Hung Nô vài ngày, để quân Chu quốc có thời gian chuẩn bị là được rồi, cửa ải biên sơn là thông lộ duy nhất, chúng ta bảo vệ nơi đó, chờ quân lực Chu quốc tập kết xong là có thể bỏ chạy được.” Nam Cung Vân nói: “Hiện giờ điều duy nhất ta lo lắng là quân coi giữ Đồng Thành không chịu tin chúng ta, cho là Hung nô tiến tới chỉ để bình định trộm cướp ở biên sơn, chỉ e Chu quốc sẽ không xuất chiến.”

Những điều Nam Cung Vân lo lắng quả đúng như vậy, ngày hôm sau Mạnh Tiêu từ Đồng Thành trở về, sau đó nổi giận đùng đùng nói với Nam Cung Vân rằng, tướng lãnh quân coi giữ Đồng Thành không tin những lời cậu ta nói, còn nói bọn họ đã sớm biết quân Hung nô hướng về vùng biên giới, Hung nô còn sang nhờ Chu quốc, đề nghị Chu quốc dẫn binh cùng nhau bao vây để tiêu trừ trộm cướp Biên sơn, Chu quốc không muốn vì trộm cướp Biên sơn mà hao tổn binh lực, cho nên không đáp ứng, nhưng lại đáp ứng Hoàng đế Hung Nô sẽ bế thành để ngăn trộm cướp tràn vào Đồng Thành.”

Thánh Đức Hoàng đế dùng chiêu này thật độc! Tôi thở dài, sắc mặt Nam Cung Vân cũng xanh mét, ngồi im một chỗ, theo thám tử hồi báo, thiết kỵ của Hung nô theo lộ trình không quá ba ngày nữa sẽ tới cửa ải Biên sơn, nếu Chu quốc không triệu tập binh lính thì e sẽ không kịp nữa, mà cái đội phòng thủ canh giữ Đồng Thành kia sao lại ngu ngốc tin lời Hung Nô như vậy chứ!

Các sơn trại đều đã trở về để chuẩn bị, nhưng chỉ trông cậy vào đám trộm cướp loạn lạc này, căn bản không thể ngăn cản được thiết kỵ của Hung nô.

“Nam Cung Vân, chúng ta không thể ngăn cản thiết kỵ của Hung nô được đâu.” Tôi lo lắng nói.

Nam Cung Vân sắc mặt u ám gật đầu, nói: “Ta muốn phái người đi kinh thành Chu quốc đưa tin cho Dịch Phàm, hy vọng hắn có thể nhìn thấu dụng tâm của Hung nô.”

Tôi giật mình, thật không ngờ Nam Cung Vân có thể bỏ thù riêng để truyền tin cho Dịch Phàm, nhưng như vậy hành tung của chúng tôi sẽ bị bại lộ, cho dù Dịch Phàm tin chúng tôi nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Hung nô, lúc này cùng một hướng, đợi Dịch Phàm đến được cũng phải mất nửa tháng, chúng tôi cứ thủ như vậy trong thời gian đó sao? Nếu có cố thủ được, khi Dịch Phàm đến đây, anh ta sẽ đối xử với Nam Cung Vân như thế nào?

‘Tĩnh Chi, không cần nói gì, muội nghĩ gì ta đều biết, hiện giờ không còn cách nào khác.” Nam Cung Vân cười gượng, nói, rồi bước tới ôm tôi: “Muội ở lại sơn trại nghỉ ngơi đi, ta còn phải đến cửa ải biên sơn để bố trí lực lượng phòng thủ, nếu muốn ngăn cản trong nhiều ngày, chúng ta chỉ có thể dựa vào địa hình của cửa ải thôi.”

Cửa ải Biên sơn là khu vực biên gới có thông đạo thông với Chu quốc, thật ra đó là một số khe núi chiều rộng hơn trăm mét, hai bên triền núi đều dốc ngược, rừng cây rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi, hơn mười hai năm trước, Chu Dịch Phàm từng thống lĩnh quân đội ở nơi này chống lại quân Hung nô. Lúc ấy hoàng đế Chu quốc băng hà, thái tử kế bị, tam hoàng tử Chu Dụ Long không phục, vào năm hoàng tử Chu Dịch Phàm đang duy trì thế trận, liền ra tay giết chết hoàng đế ca ca đoạt ngai vàng, tự lập làm vua, cũng chính là Chu võ đế hiện nay. Hung nô thừa dịp Chu quốc nội loạn liền xuất binh dẫn mười vạn quân xâm nhập phía Nam, Chu Võ đế hoảng sợ liền phái Thượng Vương Chu Dịch Phàm dẫn mười lăm vạn quân nghênh địch, nhưng do chưa kịp chuẩn bị nên vào cùng biên giới liền bị quân Hung nô vây khốn, mắt thấy toàn quân sắp bị tiêu diệt, thật không ngờ lại có kỳ tích xảy ra, lương thảo của Hung nô bị Chu quân thu hoạch được, Chu Dịch Phàm tự mình dẫn kỵ binh thừa dịp đêm tối tới đốt kho lương thảo của Hung Nô, hơn nữa còn xác định vị trí chuẩn xác vị trí phòng thủ và binh lực của Hung nô, phá vòng vây ra ngoài, lại bất ngờ “hồi mã thương”, mười vạn quân Hung Nô hoàn toàn bị tiêu diệt…

Sau này người trong nước Chu vẫn cho rằng trời không diệt Chu, thần minh tương trợ đại Chu, nhưng tôi từ chỗ Hàn Kinh mà biết rằng, tất cả là bởi vì “Tôi” đã trộm bản đồ bố phòng của Hung nô.

Nam Cung Vân ra cửa ải bố trí phòng ngự, tôi không muốn vướng chận anh, một mình ngồi ở đại sảnh suy nghĩ rồi lại nhớ muốn gặp Việt nhi, hai ngày nay ở sơn trại không khí rất căng thẳng, Mạnh Tiêu cũng không có thời gian chơi đùa với Việt nhi nữa, chỉ còn lại Tiểu Ngọc với Việt nhi.

Ra khỏi đại sảnh, chưa đến hậu viện, đã thấy Tiểu Ngọc khóc từ ngoài chạy vào, thấy tôi liền kêu: “Tỷ tỷ…”

Tôi đỡ lấy Tiểu Ngọc, cố nén sự hoảng sợ trong lòng lại, hỏi: “Sao vậy? Từ từ nói.”

Tiểu Ngọc khóc lóc nói: “Việt nhi bị người khác cướp đi rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương