Luyến Tâm
-
Chương 6
********
Vừa nghe đến tiếng chuông tan học, Hùng Bưu bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi phòng học. Chiều nào sau giờ lên lớp đều cùng Hùng Tiểu Diệp hẹn ở cửa trường cùng nhau trở về, sau đó đi qua chợ thuận tiện vào mua một ít nguyên liệu nấu bữa tối. Nhớ lại giữa trưa lúc nấu cơm, xì dầu (nước tương) hình như sắp hết, đợi chút nữa phải nhớ mua.
Hùng Bưu vừa nghĩ phải mua cái gì, vừa hướng cửa phòng học đi đến. Ngay khi cậu nghĩ đến nhập thần thì nghe thấy có người gọi cậu. Nhìn chung quanh không thấy ai, Hùng Bưu tiếp tục đi lên phía trước. Không ngờ, ngay sau đó đường bị người ngăn chặn.
Nhìn người đứng trước mặt, Hùng Bưu lộ vẻ khó hiểu. Cậu không nhớ rõ cậu nhận thức người này, huống hồ đối phương bộ dạng coi như xinh đẹp. Nhưng nhìn thấy đối phương trừng lớn song mắt nhìn cậy, trong mắt tràn đầy phẫn nộ ngay cả trì độn như Hùng Bưu đều cảm nhận được. Điều này làm cho cậu càng thêm nghi ngờ. Cậu sẽ không phải chọc tới người này chứ?
“Tôi gọi cậu, tại sao cậu không nghe?” Nhìn trước mắt một tên đại ngốc, Uông Uyển Ngưng tức giận nói. Thoáng nhìn trên mặt Hùng Bưu viết rõ ràng hắn không biết cô, điều này làm cho người luôn tự cho mình nổi bật như Uông Uyển Ngư tức giận đến trừng lớn hai tròng mắt.
Cũng không nghĩ đến cô thân là hoa khôi, như thế nào sẽ hạ thấp mình đi gọi cái tên ngốc này? Còn không phải bởi vì Hùng Bưu một thân đều là hàng hiệu, xuất nhập trường đều có xe đưa đón, vừa thấy liền biết là con của nhà có tiền. Vừa vặn công ty của ba cô tiền vốn không đủ, vì thế Uông Uyển Ngưng liền xung phong nhận việc theo đuổi Hùng Bưu. Cố ý ở trước mặt hắn nhiều lần biểu hiện lộ liễu, lại không nghĩ rằng người này phản ứng trì độn làm cho Uông Uyển Ngưng muốn phát cuồng.
Bất đắc dĩ Uông Uyển Ngưng đành phải tự thân xuất mã, đợi cô theo đuổi được Hùng Bưu, sau đó bắt hắn lấy tiền thay ba mình vượt qua cửa ải khó khăn, lúc sau cô liền một cước đá văng hắn. Dù sao người này ngốc muốn chết, bộ dạng lại xấu như vậy, ưu điểm duy nhất chính là trong nhà có tiền, mà cô chẳng qua là vật tận kỳ dụng* thôi. Đối với Hùng Bưu mà nói, coi như tiện nghi hắn!
(*) Vật tận kỳ dụng: vật gì cũng có chỗ dùng, ý nói A Bưu có tiền mà không biết dùng nên cô chỉ dùng tiền A Bưu vào đúng chỗ mà thôi (ghét nhỏ này quá, nham hiểm ghê ta lun)
Kỳ thật bề ngoài A Bưu cũng không tính xấu, thuở nhỏ tập quyền anh giúp cho cậu có được một thân tầm vóc so với người bình thường uy vũ hơn, mà trời sinh cậu có làn da ngăm đen cho nên có xu hướng thiên về bình dân hóa, duy nhất nổi bật là cậu có một đôi mắt đen trong sáng.
Như vậy cậu dễ dàng cùng mọi người hòa mình, càng bởi vì cậu làm việc không so đo nên cậu rất được lòng mọi người.
“A? Bạn kêu tôi? Tôi không có nghe thấy a, bạn tìm tôi có việc gì sao?” Hùng Bưu ngượng ngùng gãi gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen không khỏi hiện lên hai đóa hồng vân.
Nghĩ đến Hùng Bưu là thấy mỹ mạo của mình mà ngượng ngùng, điều này làm cho Uông Uyên Ngưng kiêu ngạo càng thêm tự đại, kiêu căn nói. “Đương nhiên có chuyện, nơi này không tiện nói, chúng ta đến đình bên kia nói đi.”
Cũng không đợi Hùng Bưu phản ứng, Uông Uyển Ngưng liền hướng đến chòi nghỉ mát cách đó không xa đi đến. Cô cũng không muốn ở trong này cùng Hùng Bưu nói chuyện, huống hồ là cô theo đuổi cái tên đại ngốc kia! Nói ra thật sự rất mất mặt a. Dù sao chờ sau khi theo đuổi được, Uông Uyển Ngưng sẽ nói với mọi người là Hùng Bưu theo đuổi mình, tin tưởng sẽ không ai hoài nghi cô.
Đi theo Uông Uyển Ngưng đi vào chòi nghỉ mát, Hùng Bưu xấu hổ đứng ở một bên. Đến bây giờ, cậu chỉ tiếp xúc qua cũng chỉ có ba người nữ: một là mẹ cậu, hai là em gái cậu, người còn lại là Lam Linh. Mà hiện giờ thế nhưng có nữ sinh chủ động tìm cậu, điều này làm cho Hùng Bưu trừ bỏ xấu hổ ngoài ra không có cảm giác gì khác.
“Tôi sẽ đơn giản nói với cậu, nói cho cậu hay, tôi thích cậu, muốn cùng cậu kết giao, cậu cảm thấy như thế nào?” Thấy Hùng Bưu bộ dáng chỉ ngây ngốc, Uông Uyển Ngưng càng thêm khinh thường nâng chân mày. Nếu không phải vì ba ba, cô mới sẽ không tìm hắn? Cô nhiều người theo đuổi vậy, mắc mớ gì cần cô phải tự thân xuất mã!
“Bạn.......Cô nói cô.....thích tôi?” Nghe thấy Uông Uyển Ngưng nói, Hùng Bưu không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là lần thứ hai cậu nghe thấy có người nói thích mình, lần đầu tiên tự nhiên là Hạo Huân. Nghĩ đến Hạo Huân từng nói qua như vậy với mình, lúc sau còn hôn mình, toàn thân liền không thể khống chế được nóng lên, trên mặt lại đỏ bừng một mảnh.
“Nhìn cậu phản ứng như thế cũng biết là cậu cũng thích tôi, nếu hai ta đều vừa ý lẫn nhau, thế cứ quyết định như vậy đi. Nhớ rõ ngày mai giữa trưa tới tìm tôi ăn trưa!” Phất phất tay, Uông Uyển Ngưng xoay người đi ra chòi nghỉ mát. Khóe miệng không khỏi đắc ý gợi lên tươi cười, quả nhiên là một tên ngốc tử! (mài dao......ta mài...ta mài)
Uông Uyển Ngưng cũng không lo lắng Hùng Bưu sẽ không tìm được cô, muốn tìm cô một hoa khôi hệ hành chính chẳng lẽ sẽ có người không biết sao?
“Uy, từ từ, tôi......” Mắt thấy Uông Uyển Ngưng càng chạy càng xa, Hùng Bưu vội vàng lên tiếng kêu. Lại phát hiện Uông Uyển Ngưng căn bản không có nghe thấy cậu nói, không khỏi ảo não.
Hùng Bưu bất đắc dĩ đi tới cửa trường học, thấy cậu sắc mặt ngưng trọng, Hùng Tiểu Diệp quan tâm hỏi.
“Anh, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi có người nói với anh, cô ấy thích anh”
“Cái gì? Sau đó như thế nào?” Không thể nào? Cô cũng đã áp dụng hết thảy biện pháp ngăn chặn những người xuất hiện bên cạnh Hùng Bưu, như thế nào có thể còn có một người nhảy ra? Hùng Tiểu Diệp không khỏi nhíu mày.
“Sau đó cô ấy bỏ đi.”
“Anh hai, anh sẽ không thích cô ta đi?” Kia anh Hạo làm sao bây giờ? Những lời này Hùng Tiểu Diệp tự nhiên không nói ra, tin tưởng nếu cô nói ra Hùng Bưu cũng sẽ không hiểu. Việc cấp bách chính là giải quyết vấn đề trước mắt.
“Làm sao có thể? Anh ngay cả tên của cô ấy là gì cũng không biết làm sao có thể thích cô ấy được?” Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp nói, Hùng Bưu vội vàng phản bác làm sáng tỏ. Nếu như bị A Huân biết, kia phải làm sao đây? A Huân...... Đúng nga, cậu như thế nào đột nhiên nghĩ đến Hạo Huân? Hùng Bưu không khỏi bị ý nghĩ trong đầu làm cho ngây ngẩn cả người.
“Kia không có thì tốt rồi, vậy anh còn phiền cái gì!” Chỉ cần anh của cô không yêu thích người khác là được, Hùng Tiểu Diệp lơ đểnh nhún vai.
“Nhưng mà.......” Cậu còn chưa nói rõ ràng với người kia a!
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà người kia dường như hiểu lầm.”
“Anh không nói rõ ràng?” Nghĩ đến anh hai phản ứng trì độn, Hùng Tiểu Diệp cảm thấy rất có khả năng.
“Anh là muốn nói rõ ràng, nhưng mà người kia tự mình nói xong rồi sau đó bỏ đi, căn bản là không để cho anh có thời gian để nói, mặc kệ anh kêu như thế nào cô ấy đều không phản ứng.” Đó là điều mà Hùng Bưu phiền não.
“Không quan hệ, ngày mai em cùng anh đi tìm cô ta nói rõ ràng, hết thảy cứ để em giải quyết” Xem ra cô ta là một đứa con gái tự đại, buổi tối trở về phải nói cho anh Hạo một tiếng, muốn anh ấy áp dụng một chút phương pháp.
“Ừ, anh đây an tâm” Sau khi nghe Hùng Tiểu Diệp cam đoan, Hùng Bưu như trút được gánh nặng yên tâm thả được tảng đá trong lòng, bày ra một nét tươi cười nhẹ.
Một lúc sau về đến nhà, thừa dịp Hùng Bưu ở trong phòng bếp bận rộn, Hùng Tiểu Diệp đem sự tình nói cho Hạo Huân biết, cuối cùng còn nói “Anh Hạo, anh phải nhanh lên nắm chặt anh của em tới tay, miễn cho những phần tử không mong đợi xen vào.”
Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp nói, Hạo Huân chỉ là gật gật đầu, anh đều có suy tính. Dù sao ngày mai đi đến trường học một chuyến sẽ biết.
Vừa nghe đến tiếng chuông tan học, Hùng Bưu bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi phòng học. Chiều nào sau giờ lên lớp đều cùng Hùng Tiểu Diệp hẹn ở cửa trường cùng nhau trở về, sau đó đi qua chợ thuận tiện vào mua một ít nguyên liệu nấu bữa tối. Nhớ lại giữa trưa lúc nấu cơm, xì dầu (nước tương) hình như sắp hết, đợi chút nữa phải nhớ mua.
Hùng Bưu vừa nghĩ phải mua cái gì, vừa hướng cửa phòng học đi đến. Ngay khi cậu nghĩ đến nhập thần thì nghe thấy có người gọi cậu. Nhìn chung quanh không thấy ai, Hùng Bưu tiếp tục đi lên phía trước. Không ngờ, ngay sau đó đường bị người ngăn chặn.
Nhìn người đứng trước mặt, Hùng Bưu lộ vẻ khó hiểu. Cậu không nhớ rõ cậu nhận thức người này, huống hồ đối phương bộ dạng coi như xinh đẹp. Nhưng nhìn thấy đối phương trừng lớn song mắt nhìn cậy, trong mắt tràn đầy phẫn nộ ngay cả trì độn như Hùng Bưu đều cảm nhận được. Điều này làm cho cậu càng thêm nghi ngờ. Cậu sẽ không phải chọc tới người này chứ?
“Tôi gọi cậu, tại sao cậu không nghe?” Nhìn trước mắt một tên đại ngốc, Uông Uyển Ngưng tức giận nói. Thoáng nhìn trên mặt Hùng Bưu viết rõ ràng hắn không biết cô, điều này làm cho người luôn tự cho mình nổi bật như Uông Uyển Ngư tức giận đến trừng lớn hai tròng mắt.
Cũng không nghĩ đến cô thân là hoa khôi, như thế nào sẽ hạ thấp mình đi gọi cái tên ngốc này? Còn không phải bởi vì Hùng Bưu một thân đều là hàng hiệu, xuất nhập trường đều có xe đưa đón, vừa thấy liền biết là con của nhà có tiền. Vừa vặn công ty của ba cô tiền vốn không đủ, vì thế Uông Uyển Ngưng liền xung phong nhận việc theo đuổi Hùng Bưu. Cố ý ở trước mặt hắn nhiều lần biểu hiện lộ liễu, lại không nghĩ rằng người này phản ứng trì độn làm cho Uông Uyển Ngưng muốn phát cuồng.
Bất đắc dĩ Uông Uyển Ngưng đành phải tự thân xuất mã, đợi cô theo đuổi được Hùng Bưu, sau đó bắt hắn lấy tiền thay ba mình vượt qua cửa ải khó khăn, lúc sau cô liền một cước đá văng hắn. Dù sao người này ngốc muốn chết, bộ dạng lại xấu như vậy, ưu điểm duy nhất chính là trong nhà có tiền, mà cô chẳng qua là vật tận kỳ dụng* thôi. Đối với Hùng Bưu mà nói, coi như tiện nghi hắn!
(*) Vật tận kỳ dụng: vật gì cũng có chỗ dùng, ý nói A Bưu có tiền mà không biết dùng nên cô chỉ dùng tiền A Bưu vào đúng chỗ mà thôi (ghét nhỏ này quá, nham hiểm ghê ta lun)
Kỳ thật bề ngoài A Bưu cũng không tính xấu, thuở nhỏ tập quyền anh giúp cho cậu có được một thân tầm vóc so với người bình thường uy vũ hơn, mà trời sinh cậu có làn da ngăm đen cho nên có xu hướng thiên về bình dân hóa, duy nhất nổi bật là cậu có một đôi mắt đen trong sáng.
Như vậy cậu dễ dàng cùng mọi người hòa mình, càng bởi vì cậu làm việc không so đo nên cậu rất được lòng mọi người.
“A? Bạn kêu tôi? Tôi không có nghe thấy a, bạn tìm tôi có việc gì sao?” Hùng Bưu ngượng ngùng gãi gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen không khỏi hiện lên hai đóa hồng vân.
Nghĩ đến Hùng Bưu là thấy mỹ mạo của mình mà ngượng ngùng, điều này làm cho Uông Uyên Ngưng kiêu ngạo càng thêm tự đại, kiêu căn nói. “Đương nhiên có chuyện, nơi này không tiện nói, chúng ta đến đình bên kia nói đi.”
Cũng không đợi Hùng Bưu phản ứng, Uông Uyển Ngưng liền hướng đến chòi nghỉ mát cách đó không xa đi đến. Cô cũng không muốn ở trong này cùng Hùng Bưu nói chuyện, huống hồ là cô theo đuổi cái tên đại ngốc kia! Nói ra thật sự rất mất mặt a. Dù sao chờ sau khi theo đuổi được, Uông Uyển Ngưng sẽ nói với mọi người là Hùng Bưu theo đuổi mình, tin tưởng sẽ không ai hoài nghi cô.
Đi theo Uông Uyển Ngưng đi vào chòi nghỉ mát, Hùng Bưu xấu hổ đứng ở một bên. Đến bây giờ, cậu chỉ tiếp xúc qua cũng chỉ có ba người nữ: một là mẹ cậu, hai là em gái cậu, người còn lại là Lam Linh. Mà hiện giờ thế nhưng có nữ sinh chủ động tìm cậu, điều này làm cho Hùng Bưu trừ bỏ xấu hổ ngoài ra không có cảm giác gì khác.
“Tôi sẽ đơn giản nói với cậu, nói cho cậu hay, tôi thích cậu, muốn cùng cậu kết giao, cậu cảm thấy như thế nào?” Thấy Hùng Bưu bộ dáng chỉ ngây ngốc, Uông Uyển Ngưng càng thêm khinh thường nâng chân mày. Nếu không phải vì ba ba, cô mới sẽ không tìm hắn? Cô nhiều người theo đuổi vậy, mắc mớ gì cần cô phải tự thân xuất mã!
“Bạn.......Cô nói cô.....thích tôi?” Nghe thấy Uông Uyển Ngưng nói, Hùng Bưu không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là lần thứ hai cậu nghe thấy có người nói thích mình, lần đầu tiên tự nhiên là Hạo Huân. Nghĩ đến Hạo Huân từng nói qua như vậy với mình, lúc sau còn hôn mình, toàn thân liền không thể khống chế được nóng lên, trên mặt lại đỏ bừng một mảnh.
“Nhìn cậu phản ứng như thế cũng biết là cậu cũng thích tôi, nếu hai ta đều vừa ý lẫn nhau, thế cứ quyết định như vậy đi. Nhớ rõ ngày mai giữa trưa tới tìm tôi ăn trưa!” Phất phất tay, Uông Uyển Ngưng xoay người đi ra chòi nghỉ mát. Khóe miệng không khỏi đắc ý gợi lên tươi cười, quả nhiên là một tên ngốc tử! (mài dao......ta mài...ta mài)
Uông Uyển Ngưng cũng không lo lắng Hùng Bưu sẽ không tìm được cô, muốn tìm cô một hoa khôi hệ hành chính chẳng lẽ sẽ có người không biết sao?
“Uy, từ từ, tôi......” Mắt thấy Uông Uyển Ngưng càng chạy càng xa, Hùng Bưu vội vàng lên tiếng kêu. Lại phát hiện Uông Uyển Ngưng căn bản không có nghe thấy cậu nói, không khỏi ảo não.
Hùng Bưu bất đắc dĩ đi tới cửa trường học, thấy cậu sắc mặt ngưng trọng, Hùng Tiểu Diệp quan tâm hỏi.
“Anh, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi có người nói với anh, cô ấy thích anh”
“Cái gì? Sau đó như thế nào?” Không thể nào? Cô cũng đã áp dụng hết thảy biện pháp ngăn chặn những người xuất hiện bên cạnh Hùng Bưu, như thế nào có thể còn có một người nhảy ra? Hùng Tiểu Diệp không khỏi nhíu mày.
“Sau đó cô ấy bỏ đi.”
“Anh hai, anh sẽ không thích cô ta đi?” Kia anh Hạo làm sao bây giờ? Những lời này Hùng Tiểu Diệp tự nhiên không nói ra, tin tưởng nếu cô nói ra Hùng Bưu cũng sẽ không hiểu. Việc cấp bách chính là giải quyết vấn đề trước mắt.
“Làm sao có thể? Anh ngay cả tên của cô ấy là gì cũng không biết làm sao có thể thích cô ấy được?” Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp nói, Hùng Bưu vội vàng phản bác làm sáng tỏ. Nếu như bị A Huân biết, kia phải làm sao đây? A Huân...... Đúng nga, cậu như thế nào đột nhiên nghĩ đến Hạo Huân? Hùng Bưu không khỏi bị ý nghĩ trong đầu làm cho ngây ngẩn cả người.
“Kia không có thì tốt rồi, vậy anh còn phiền cái gì!” Chỉ cần anh của cô không yêu thích người khác là được, Hùng Tiểu Diệp lơ đểnh nhún vai.
“Nhưng mà.......” Cậu còn chưa nói rõ ràng với người kia a!
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà người kia dường như hiểu lầm.”
“Anh không nói rõ ràng?” Nghĩ đến anh hai phản ứng trì độn, Hùng Tiểu Diệp cảm thấy rất có khả năng.
“Anh là muốn nói rõ ràng, nhưng mà người kia tự mình nói xong rồi sau đó bỏ đi, căn bản là không để cho anh có thời gian để nói, mặc kệ anh kêu như thế nào cô ấy đều không phản ứng.” Đó là điều mà Hùng Bưu phiền não.
“Không quan hệ, ngày mai em cùng anh đi tìm cô ta nói rõ ràng, hết thảy cứ để em giải quyết” Xem ra cô ta là một đứa con gái tự đại, buổi tối trở về phải nói cho anh Hạo một tiếng, muốn anh ấy áp dụng một chút phương pháp.
“Ừ, anh đây an tâm” Sau khi nghe Hùng Tiểu Diệp cam đoan, Hùng Bưu như trút được gánh nặng yên tâm thả được tảng đá trong lòng, bày ra một nét tươi cười nhẹ.
Một lúc sau về đến nhà, thừa dịp Hùng Bưu ở trong phòng bếp bận rộn, Hùng Tiểu Diệp đem sự tình nói cho Hạo Huân biết, cuối cùng còn nói “Anh Hạo, anh phải nhanh lên nắm chặt anh của em tới tay, miễn cho những phần tử không mong đợi xen vào.”
Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp nói, Hạo Huân chỉ là gật gật đầu, anh đều có suy tính. Dù sao ngày mai đi đến trường học một chuyến sẽ biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook