Luyến Tâm
Chương 4

********

Sau khi đi tắm xong bò lên trên giường nằm, Hùng Bưu vẫn không thể tin được vào tất cả chuyện này.

Hồi tưởng lại lúc Hạo Huân chở bọn họ đến nhà anh, khi đến nơi thì thấy một căn nhà lớn cao chọc trời, cậu chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn nó, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Hùng Tiểu Diệp mới hoàn hồn lại.

“Wow, thật lớn nga! Anh Hạo, nhà của anh thật đúng là to nha!” Một bên vừa đi tham quan nơi này, căn nhà lớn chỉ có thể thấy được trên TV, Hùng Tiểu Diệp một bên tán thán nói.

Bất quá cô bội phục nhất vẫn là cặp mắt của mình, thế nhưng sẽ thay người anh trì độn của mình chọn giữa bao người được một người đàn ông có tiền như vậy! Này……..Thật sự là quá tốt!

.............

Từ trong phòng bếp cầm ra một hộp cấp cứu đem vào phòng khách, Hạo Huân kéo qua Hùng Bưu vẫn sững sờ ngồi ở trên ghế sofa, thật cẩn thận thay cậu bôi thuốc, đối với Hùng Tiểu Diệp tán thưởng vẫn bất trí nhất từ (không nói một lời).

“A, đau quá.” Miệng vết thương bị nước sát trùng rửa lên làm cho Hùng Bưu đau đớn đến hô lên.

“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Nghe thấy thanh âm Hùng Bưu kêu đau, Hạo Huân một bên an ủi, một bên động tác xử lý vết thương nhanh hơn.

“Ừm” Biết rằng nếu không bôi thuốc, thì ngày mai nhất định sẽ càng đau, Hùng Bưu gật gật đầu, nắm chặt nắm tay nhịn đau.

Hạo Huân tự nhiên thấy được Hùng Bưu nắm chặt nắm tay, không khỏi thương tiếc thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, sớm biết vậy hẳn là nên kêu Lam Linh xuống tay nặng hơn một chút. (xuống tay với mấy thằng côn đồ nhá ^^)

“Được rồi” quấn lên miếng băng vải cuối cùng, Hạo Huân ôn nhu nói.

Nghe thấy Hạo Huân nói Hùng Bưu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mắt một tuấn nhan tuấn mỹ, tâm trí sau một khắc lâm vào choáng váng, cậu phát hiện Hạo Huân là người rất dễ nhìn trong số những người mà cậu đã từng gặp qua.

“Ha ha ha ha........” Trong không gian yên tĩnh lại bị một trận tiếng cười khoa trương đánh gảy.

“Tiểu Diệp, em đang cười cái gì vậy?” Nhìn thấy Hùng Tiểu Diệp thế nhưng cười đến nước mắt đều chảy ra, Hùng Bưu bất minh sở dĩ (khó hiểu) hỏi.

“Anh, anh khẳng định không biết bộ dạng của mình hiện tại như thế nào đâu? Em đề nghị anh vẫn là đến phòng tắm nhìn qua một chút đi. Ha ha ha ha........” Thiên, thật sự là mắc cười quá đi! Anh của cô bị Hạo Huân dán đầy băng OK trên mặt, chỉ chừa ra đôi mắt cùng cái miệng, hơn nữa bộ dạng kia cùng con gấu bắc cực không có gì khác biệt a! A, không được, bụng cô cười đến đau quá.

Bất minh sở dĩ đi vào toilet Hạo Huân chỉ, thấy chính mình trong gương, Hùng Bưu sửng sốt một lúc lâu sau đó giật mình kêu lên.

“A ————”

Rất nhanh chạy đến trước mặt Hạo Huân, Hùng Bưu tức giận nói: “Làm sao anh đem mặt tôi biến thành cái dạng này? Hình dạng này cùng yêu quái căn bản không có gì khác biệt!” Bộ dạng như thế này bảo cậu ngày mai làm sao ra ngoài gặp người ta? Nghe thấy Hùng Tiểu Diệp càng thêm không kiêng nể gì cười lớn tiếng hơn, Hùng Bưu càng thêm buồn bực.

“Tôi thấy rất dễ nhìn mà” Không đếm xỉa đến Hùng Bưu tức giận chỉ trích, Hạo Huân lơ đểnh nói.

“Không dễ, một chút cũng không dễ nhìn! Tóm lại tôi không muốn cái dạng này!” Nói xong, Hùng Bưu liền động thủ xé băng vải trên mặt, lại do động tác thô lỗ kéo xuống mà đau đến chảy nước mắt.

“Đừng nhúc nhích, hôm nay cứ như vậy, ngày mai tôi giúp cậu lấy xuống.” Thấy Hùng Bưu đau đến chảy nước mắt, Hạo Huân rất nhanh đi đến trước mặt cậu, ngăn hai tay của cậu lại, không cho cự tuyệt nói.

“Anh hai, anh nghe lời anh Hạo nói đi, kỳ thật cũng không khó xem lắm đâu!” Thoáng nhìn thấy Hùng Bưu chảy nước mắt, Hùng Tiểu Diệp vội vàng dừng tiếng cười lại khuyên bảo. Đối với người anh từ nhỏ đã yêu thương cô, cô không thích nhìn nhất chính là thấy anh hai rơi lệ.

Cứ như vậy, Hùng Bưu bị Hạo Huân cùng Hùng Tiểu Diệp ngăn lại không thể kéo xuống băng OK trên mặt. Đồng dạng ở hai người nhất trí, thái độ không cho cự tuyệt, bị phân phối đến trong phòng Hạo Huân ngủ, Hùng Tiểu Diệp ngủ ở trong phòng khách.

Từ trong phòng tắm đi ra thì nhìn thấy Hùng Bưu nhìn chằm chằm trên trần nhà, một bộ dạng như có điều gì suy nghĩ, Hạo Huân khó hiểu hỏi.

“Cậu đang suy nghĩ gì thế?”

“A, không có nghĩ cái gì. Di, anh chừng nào thì đi ra?” Nghe thấy giọng của Hạo Huân làm cho Hùng Bưu lặng đi một chút, sau đó nhìn thấy anh từ phòng tắm đi ra, trên người quấn một cái khăn tắm, hai mắt của cậu trừng lớn giống như cái chuông đồng, “Anh, sao anh không mặc quần áo?”

Từ nhỏ ba đã dạy cậu buổi tối đi ngủ phải mặc quần áo, như vậy mới tôn trọng đối phương, mà điểm này Hùng Bưu luôn thi hành đến nay.

“Tôi có thói quen ngủ trần.” Hạo Huân vén chăn lên chuẩn bị nằm vào bên cạnh, không nghĩ tới Hùng Bưu giữ chặt chăn không buông, khó hiểu nhìn về phía cậu, “Làm sao vậy?

“Anh nhanh đi mặc quần áo, ba của tôi nói buổi tối đi ngủ phải mặc quần áo, không mặc quần áo là không tôn trọng đối phương!” Hùng Bưu nắm chăn kiên quyết không chịu để cho Hạo Huân tiến vào nằm.

Đây là cái lý luận quái quỷ gì thế? Hạo Huân chưa từng nghe qua, nhưng mà Hùng Bưu kiên trì nên anh đành bất đất dĩ đi đến tủ quần áo cầm lấy một cái quần mặc vô, đây đối với anh mà nói đã là nhượng bộ lớn nhất.

“Được rồi, tôi đã mặc quần vào, nếu cậu còn muốn tôi mặc áo vậy tôi đây sẽ tiếp tục ngủ trần”

Một câu phá tan ý niệm của Hùng Bưu muốn tiếp tục du thuyết Hạo Huân đi mặc áo, đem so sánh, Hùng Bưu tình nguyện đối mặt với Hạo Huân mặc quần, lúc này Hùng Bưu mới buông chăn ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương