Editor: Tiểu Hắc

Ngày hôm sau, khi vừa mới tỉnh lại, ý thức của Chu Bân vẫn còn có chút mơ hồ, hắn thấy người đang ngủ trên chiếc giường đối diện với hắn vẫn chưa có phản ứng gì, vẫn tưởng là Đại Thục sang ngủ nhờ trên giường của Trình Vi như mọi khi.

Hắn vẫn theo thói quen muốn đi sang gọi Đại Thục dậy để đi học, thế nhưng nhìn thấy giường của Lục Hạo trống không, lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ ra hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trình Vi đang ngủ như chết trên giường, đắn đo không biết có nên đánh thức hắn hay không đây?

Chu Bân dự định là chỉ nhẹ nhàng gọi Trình Vi một tiếng thử xem, cũng không có ý định gọi hắn tỉnh dậy thật, ai ngờ Trình Vi cư nhiên lại có phản ứng.

“Làm gì đấy?” Ngữ khí của Trình Vi có vẻ không khó chịu lắm.

“Lát nữa ngươi có định đi học không? Nếu có đi thì bây giờ nên rời giường rồi.”

Trình Vi xoay mặt vào trong tường, lấy một cái gối úp lên mặt, nặng nề hừ nhẹ một tiếng, rất không thoải mái mà lấy hai chân cọ cọ vào nhau.

Chu Bân nhìn bộ dạng của hắn là hoàn toàn không muốn rời giường, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, quay ra đánh thức Hồng Bảo dậy để đi làm vệ sinh cá nhân.

Hắn vừa mới rửa mặt xong thì thấy Trình Vi vẻ mặt khó chịu đứng ngay sau lưng hắn, dọa hắn giật mình một phen.

“Ngươi muốn đi học sao?” Chu Bân kinh ngạc nói.

“Giường này hoàn toàn không phải là để cho người ngủ!” Trình Vi gục đầu lên vai Chu Bân, tràn ngập oán hận nói.

Chu Bân bị cử chỉ thân thiết bất thình lình này của hắn dọa cho sợ đến cứng người, người này ngay cả hai tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.

Lúc này Hồng Bảo mới từ trong WC đi ra, Chu Bân lập tức cảm thấy rất ngại ngùng, vội vàng đẩy Trình Vi ra, thế nhưng Hồng Bảo chỉ là liếc mắt nhìn bọn họ, rồi giống như không có việc gì xảy ra cứ thản nhiên làm vệ sinh cá nhân. Mà quả thật cũng đúng thôi, bình thường Hồng Bảo cũng hay dính lấy người khác như vậy, lâu lâu hắn lại muốn thân thiết với “Đại mụ” của hắn thêm một chút a.

Bất quá, Chu Bân cảm thấy để Hồng Bảo ôm so với để Trình Vi ôm là hai cảm giác hoàn toàn bất đồng, là do thói quen hay sao?

Chu Bân ho nhẹ vài tiếng, giật tay Trình Vi ra, nói với hắn: “Ngươi mau đi đánh răng rửa mặt đi, không thì sẽ muộn học đấy.”

Trình Vi nhún nhún vai, nhưng cũng đi ra rửa mặt chải đầu.

Đúng như giao ước, từ hôm nay trở đi Chu Bân lúc nào cũng phải ở bên cạnh Trình Vi. Đại thiếu gia muốn chậm rãi thong thả ăn bữa sáng, Chu Bân cũng đành phải bồi hắn ăn xong bữa sáng mới đi đến phòng học, kết quả giống như dự đoán của mình, đến muộn.

Ngày hôm nay môn đầu tiên là Dân số, giáo viên là một lão sư lớn tuổi, lại cố chấp. Cửa sau của phòng học không biết là bị ai khóa lại, hắn đành phải mang theo Trình Vi đi vào từ cửa chính.

Lão sư vốn đang quay lưng lại viết bảng, cũng không nhìn thấy có người đi vào, thế nhưng khi Trình Vi vừa xuất hiện tại phòng học, rất nhiều nữ sinh đều phát ra tiếng xuýt xoa, lão sư nghe thấy tiếng động, xoay người lại liền nhìn thấy Chu Bân với Trình Vi.

Lão sư bảo mọi người trật tự, sau đó liền dùng nhãn thần tự nhận là rất lợi hại quét về phía hai người đi muộn, Chu Bân tuy rằng không sợ, thế nhưng hắn vẫn hướng lão sư làm ra biểu tình xin lỗi. Trình Vi thì vẫn như cũ, nghênh ngang đi tới một bàn trống rồi ngồi xuống, Chu Bân tuy rằng không muốn ngồi ngay bàn đầu tiên, bất quá bọn họ đến muộn, cũng không thể chọn lựa, đành phải đi theo Trình Vi ngồi xuống.

Tối hôm qua Trình Vi không quen nằm giường ở ký túc xá, hoàn toàn không ngủ được. Kỳ thực sáng sớm nay trước khi Chu Bân gọi thì hắn đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn nằm trên giường không muốn động mà thôi.

Hắn cùng Chu Bân sóng vai ngồi cùng một chỗ, giống như là bản năng, Trình Vi rất tự nhiên tựa đầu vào vai của Chu Bân rồi chuẩn bị ngủ.

Chu Bân sửng sốt một chút, liền tránh sang một bên, nhìn chằm chằm vào Trình Vi nói: “Muốn làm gì đấy?”

“Đừng nhúc nhích, ta muốn đi ngủ!” Trình Vi không cho hắn phản kháng, vòng tay kéo Chu Bân lại, “Ngày hôm qua ai nói là mọi việc đều tùy ý ta hả?”

“Cho dù như vậy ngươi cũng không nên ngủ như vậy  chứ?” Chu Bân nghĩ bọn họ ngồi ngay bàn đầu tiên, Trình Vi lại dựa vào hắn ngủ thế này thật sự rất không thỏa đáng.

“Như vậy mới thoải mái! Đừng làm phiền ta!”

Chu Bân cảm thấy Trình Vi cao to hơn hắn rất nhiều lại dựa vào vai hắn như vậy, muốn bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu. Hắn thoáng cái thật sự rất khó tiếp thu chuyện đột nhiên Trình Vi thường xuyên có những hành động thân thiết với hắn như vậy. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Trình Vi có chỗ nào đó rất lạ, nhưng mà kỳ thực hắn căn bản cũng chẳng hiểu rõ người này, sao lại nghĩ đến chuyện hắn đã thay đổi chứ?

Trình Vi từ từ nhắm hai mắt lại, tựa ở bên vai Chu Bân, hưởng thụ cảm giác thư thái đối phương mang lại, rất nhanh chìm vào nhịp hô hấp bình ổn của Chu Bân mà dần dần yên tĩnh, đi vào giấc ngủ.

Editor: Tiểu Hắc

Đến hết giờ học, Trình Vi vẫn ngủ rất say, đáng thương chính là Chu Bân, một bên vai của hắn đã hoàn toàn mất cảm giác.

Hồng Bảo đi tới gần hai người bọn họ, nhìn nhìn Trình Vi, rồi lại nhìn Chu Bân một chút.

Chu Bân cười khổ, Hồng Bảo liền ra hiệu cho hắn đừng nhúc nhích, sau đó lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh Trình Vi tựa vào vai Chu Bân ngủ say ngay lập tức.

Tiếng chuông vang lên, môn thứ hai đã bắt đầu, lão sư kinh tế học lần thứ hai tiến nhập phòng học, liếc mắt nhìn Trình Vi không coi ai ra gì mà ngồi ngay bàn đầu ngủ say, rồi liếc mắt sang nhìn Chu Bân mà cảnh cáo, ý bảo hắn mau gọi người kia dậy.

Chu Bân cũng muốn đánh thức Trình Vi, bởi vì tư thế ngủ của hắn dồn hết trọng lượng về phía mình, nên Chu Bân cảm thấy rất nặng. Thế nhưng cậu cảm giác được Trình Vi ngủ rất sâu, nếu gọi hắn tỉnh không biết có thể sẽ làm loạn lên hay không. Người này phát giận thì hắn không sợ, thế nhưng hiện tại hắn đang có việc cần nhờ vả, thế nên đành phải thuận theo hắn. Vì vậy hắn lập tức quay đi, làm bộ không nhìn thấy nhãn thần cảnh cáo của lão sư, mong lão sư cứ như vậy quên đi, thế nhưng, đây lại là một lão nhân vô cùng cố chấp.

“Sao lại chưa có ai lau bảng?” Lão sư đi tới chỉ vào hắn nói, “Ngươi đi lên lau bảng cho ta.”

Chu Bân ngẩn người, liền phát hiện ra rất nhiều học sinh đều đang nhìn hắn, đặc biệt là các nữ sinh, tất cả đều đang túm lại thì thào gì đó.

Chu Bân dùng hai tay tận lực dời đầu của Trình Vi qua một bên, vừa định đứng lên, Trình Vi lại đột nhiên tỉnh lại.

Trình Vi đầu tiên là diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Chu Bân, Chu Bân không thể giải thích, đi lên bục giảng để lau bảng, lúc này phía sau mới truyền đến một đoạn đối thoại.

“Ngủ rất thoải mái sao?” Ngữ khí mười phần trách cứ.

“Ngài không làm ồn thì ta sẽ càng thoải mái.” Trình Vi miễn cưỡng nói.

“Làm càn! Ngươi đã ngủ trong lớp lại còn lý luận, ngươi có hiểu cái gì gọi là tôn kính lão sư hay không hả?”

“Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, còn giảng giải cái này? Ngươi có thể trở về dạy học sinh tiểu học được rồi đấy.”

“Ngươi...”

Lão sự bị hắn chọc giận đến nghẹn lời, Chu Bân lúc này lau bảng xong đi về chỗ liền trở thành chỗ trút giận.

Lão sư chỉ vào Chu Bân nói: “Ngươi cũng vậy! Hai cái đại nam sinh lại dựa vào nhau như vậy thì còn ra cái thể thống gì! Người khác còn tưởng rằng các ngươi là đồng tình luyến ái a!”

Thấy lão sư đem mục tiêu chuyển sang Chu Bân, Trình Vi lập tức phát hỏa, đứng lên chỉ vào lão sư mắng: “Cứ coi như là đồng tính luyến ái thì thế nào? Có phải hay không sẽ bắt chúng ta ngồi tù? Đồng tính luyến ái làm gì ngươi chắc? Nói a, họ cản trở gì ngươi chứ?”

“Ngươi... ngươi... chẳng cảm thấy thẹn sao?”

Cự ly giữa hai người vốn đã rất gần, Trình Vi còn vừa nói vừa đi tới trước mặt lão sư, thân hình cao to tạo ra khí thế áp bức không thể bỏ qua, lão sư bị khí thế của hắn ảnh hưởng, bất giác tự động lùi về sau một chút.

Chu Bân biết là mình sai, lập tức đặt tay lên ngực Trình Vi, đối hắn lắc đầu, ý bảo hắn không nên đi tới nữa.

Trình Vi nhìn hắn vài giây, hừ một tiếng rồi trở lại vị trí.

Chu Bân rất thức thời kéo Trình Vi rời khỏi phòng học, quay ra nói với lão sư.

“Lão sư, thật ngại quá, hôm trước hắn bị cảm, ngày hôm nay quên chưa uống thuốc, giờ ta dẫn hắn lên phòng y tế!” Dứt lời liền kéo Trình Vi ra khỏi lớp.

Vừa mới bước ra đến cửa, bọn họ liền nghe thấy lão sư hỏi học sinh kia tên là gì, thế nhưng nhất thời không có ai trả lời.

Trình Vi vẫn còn rất tự hào quay đầu lại cười lớn nói: “Ta là Trình Vi! Cứ tìm trong danh sách là thấy đấy!”

Chu Bân kéo mạnh Trình Vi đi, chỉ nghe thấy lão sư truyền đến một câu, “Cuối năm nay ngươi đừng hòng đạt tiêu chuẩn để thi.”

Chu Bân thầm nghĩ, coi như hết, cho dù cả khoa bị trượt cũng không ảnh hưởng gì đến người này.

Chu Bân kéo Trình Vi ra khỏi lớp học, lại đi thêm một đoạn nữa, lúc này đang định buông tay nhưng lại bị Trình Vi nắm chặt lại. Chu Bân khó hiểu nhìn Trình Vi, người này lại làm như không thấy, tiếp tục giả ngu kéo tay Chu Bân lôi đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Chu Bân hỏi.

“Ngươi không phải là nói muốn mang ta tới phòng y tế hay sao?”

Chu Bân nhịn không được bật cười, “Quên đi, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi.”

Trình Vi thấy Chu Bân nở nụ cười với mình, trong lòng vui mừng muốn phát điên.

“Chúng ta hiện tại đi đâu đây?” Trình Vi cũng cười rộ lên hỏi. Phát điên a? Ngay cả ngữ khí cũng thay đổi 180 o như vậy?

“Còn mấy tiết nữa mới hết giờ Kinh tế a.”

“Thế hả, vừa khéo, chúng ta đi đến một quán bar ở ngoại thành ngồi một lát đi.” Trong đầu Trình Vi hiện lên ngay hai chữ hẹn hò.

“Thế nhưng buổi chiều vẫn phải đi học a, đi tới đi lui rất lãng phí thời gian.”

“Không phải lo, ta có xe mà!” Hắn chỉ chỉ vào chiếc xe thể thao màu đỏ đõ ở bãi xe cách đó không xa.

Chu Bân nhìn dáng vẻ tươi cười này của Trình Vi, thầm nghĩ hắn lúc này chắc là khá vui vẻ, vì vậy lại nhớ tới vấn đề cần phải chú trọng nhất hiện nay, liền dè dặt nói: “Có xe vẫn rất tốn thời gian, không bằng sẵn tiện bây giờ ngươi đi nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đề của Lục Hạo với Đại Thục đi!”

Trình Vi vừa nghe đến đó, lập tức sa sầm mặt.

“Tìm lão gia tử kia còn không phải quá dễ dàng hay sao, những chuyện đó ta chỉ cần động một ngón tay là có thể giải quyết xong xuôi rồi. Ngươi gấp cái gì chứ! Uy, chuyện của bạn ngươi thì phải quý trọng thời gian, còn việc của ta thì lãng phí thời gian đúng hay không?”

Chu Bân thầm nghĩ người này sao lại thay đổi nhanh như vậy, một giây trước vừa tươi cười, sao ngay lập tức có thể nổi bão ngay như vậy chứ?

“Ta không phải là có ý này, chỉ là đến quán bar thì lúc nào cũng có thể đi, thế nhưng chuyện của Đại Thục nếu không sớm giải quyết thỏa đáng, chờ lúc trường học đưa ra quyết định buộc thôi học thì thật sự không còn kịp rồi!”

“Quyết định thì quyết định chứ, có gì phải lo đâu.”

Chu Bân nghe xong rất tức giận, nhất thời không kiềm chế được, giật tay Trình Vi ra rồi nói: “Ngươi cho là Đại Thục cũng có thể như ngươi hay sao? Nhà ngươi có tiền có thế, ngươi luôn muốn gì được nấy, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì đều có người ở phía sau thu xếp cho ngươi! Thế nhưng Đại Thục không có được gia thế tốt như vậy, toàn bộ chúng ta cũng không ai có hoàn cảnh tốt như vậy! Nếu như ta có thể làm được thì cũng không phải cầu đến ngươi làm gì cho phiền phức. Nếu... những việc này đối với ngươi mà nói chỉ cần động một ngón tay là được, vậy vì sao không thể giúp đỡ bạn cùng lớp của ngươi trước?”

“Ta có nói không giúp sao, ta chỉ nói là không phải làm ngay bây giờ!” Trình Vi cũng phát hỏa.

“Ta chỉ là mong muốn ngươi có thể nhanh chóng một chút.”

“Hiện tại là ai cầu ai? Ta muốn làm thế nào cũng chưa tới lượt ngươi quản ta!”

“Tốt lắm, ngươi muốn thế nào liền làm thế ấy, hiện tại muốn đi đâu thì đi.”

Chu Bân xoay người đi, Trình Vi trừng mắt nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, trong lòng khó chịu đến cực điểm, hắn tức giận leo lên xe, ầm ĩ khởi động xe, giống như trút giận mà đạp ga rồi phóng vút đi.

Tiếng độ cơ xe vang ra rất xa, Chu Bân quay đầu lại nhìn thì thấy chiếc xe của Trình Vi phóng ra khỏi bãi đỗ xe. Chu Bân nhíu nhíu mày, tên kia chẳng lẽ không biết nguy hiểm là gì hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương