Luyến Ái Bảo Mẫu
-
Chương 5
Editor: Tiểu Hắc
Buổi chiều, khi đang nghỉ giữa giờ, có một nữ sinh hưng phấn chạy vào trong lớp bọn họ, kéo tay Vưu Tiểu Tình muốn mang nàng ra ngoài.
“Muốn làm gì thế, định lừa nữ sinh trong lớp chúng ta ra ngoài làm gì hả?”
Lý Quế Bình vừa khéo đang ngồi ngay bên cạnh, cười hì hì nhìn nữ sinh đó.
Nàng ta liền chun mũi làm mặt quỷ với hắn, sau đó quay đầu lại nói với Vưu Tiểu Tình.
“Mau tới lớp của chúng ta, có người siêu cấp đẹp trai a.”
“Suất ca? Chúng ta ở đây cũng có nhiều, không cần thiết phải chạy qua chỗ các ngươi nhìn.”
Lý Quế Bình cố ý ngồi im không nhúc nhích, làm cho Vưu Tiểu Tình ngồi ở trong không thể bước ra ngoài.
“Uy uy, ngươi là đang đố kỵ đi, đợi lát nữa Tiểu Tình coi trọng người khác rồi, đến lúc đó sẽ không thèm trở lại đây nữa, còn không chịu tránh ra đi!” Nàng lầm bầm nói.
“Tiểu Trì, ngươi đừng nói bậy!” Vưu Tiểu Tình ngượng ngùng đỏ mặt, xem ra da mặt của nàng khá mỏng a.
“Ha hả, đúng vậy, ta thực sự bắt đầu thấy sợ a!” Chính là phép khích tướng thế này làm sao mà có hiệu quả được, hơn nữa còn tạo cho Lý Quế Bình một cơ hội tốt để trả đũa, hắn nắm lấy tay của Tiểu Tình, làm ra vẻ mặt hề hề đáng thương, “Bạn Tiểu Tình, ngươi sẽ không rời khỏi lớp chúng ta đâu, đúng không?”
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì a!” Vưu Tiểu Tình bị một nam sinh nắm tay, nên càng ngượng ngùng hơn, lắp bắp nói.
Đại Thục ngồi ở phía sau, thấy Lý Quế Bình chiếm tiện nghi của bạn cùng lớp, cũng không chịu thua kém, lập tức giật tay Lý Quế Bình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tình nói, “Tiểu Tình, ngươi tin tưởng ta, thổ nhưỡng lớp chúng ta là tốt nhất. Cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mặc ngươi lựa chọn chỉ là hư ảo, phong cảnh bên ngoài dù có đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là phong cảnh mà thôi, ở đây mới là nhà của ngươi a!”
Tiểu Trì khinh thường liếc mắt nhìn bọn hắn, “Ta bảo này, nếu có thể thì mau dọn nhà đi, nhà ngươi rất nhiều phân trâu a.”
“Thế nhưng hoa muốn tươi thì không thể rời khỏi nơi cung cấp dưỡng chất tự nhiên cho nó là phân trâu được, Tiểu Tình, để giữ gìn sức khỏe, ngươi không thể đi!”
Hồng Bảo vốn đang hứng thú đứng xem, bây giờ không nhịn nổi cũng hùa theo, “Đúng vậy, Tiểu Tình, Tiểu Tình, ngươi không thể li khai chúng ta a!”
“Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Ta.... Tiểu Trì, ngươi về lớp trước đi.” Vưu Tiểu Tình tuy rằng rất hiếu kỳ, thế nhưng bị bọn Lý Quế Bình trêu chọc như vậy khiến nàng phát hiện bây giờ tất cả mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào bọn họ, khiến nàng cảm thấy rất ngại ngùng. Thật đáng ghét, mấy kẻ này rõ ràng chỉ là nói đùa với nàng, thế nhưng lại khiến nhiều kẻ khác lên cơn bất chợt a.
Tiểu Trì không nghĩ tới Tiểu Tình lại bảo nàng rời đi, nhất thời có chút tức giận, thế nhưng khi quay ra cửa thì con mắt lại đột nhiên sáng ngời lên.
“Ha hả, không cần Tiểu Tình qua đó, người các ngươi không muốn nhìn thấy đã đi sang đây rồi.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Tiểu Trì thì thấy có một người đang đứng trước cửa.
“Hình như có chút quen mắt, chúng ta có từng gặp hắn ở chỗ nào không?”
Hồng Bảo quay ra hỏi Lý Quế Bình.
“Ta cũng cảm thấy hắn có chút quen quen.”
Người đó đứng ở cửa, lướt mắt nhìn khắp phòng học một lượt, rồi đi tới chỗ một nữ sinh ở gần đó, không biết hắn nói nhỏ cái gì, chỉ thấy nàng đỏ mặt quay vào lớp gọi một tiếng “Lớp trưởng.”
Chu Bân đang ngồi làm bài thuyết trình, cũng không có để ý đến mọi người trong lớp đang làm gì, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn, hắn theo thói quen ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Hắn đi tới trước mặt nữ sinh đó.
“Lớp trưởng, có người tìm ngươi.” Nữ sinh đó chỉ ra cửa nói.
“Ngươi chính là Chu Bân?”
Chu Bân nhìn về phía người đó, cư nhiên là Trình Vi!
Tiểu Trì vỗ vai Tiểu Tình, nhỏ giọng nói: “Nguyên lai người hắn muốn tìm là lớp trưởng của các ngươi a!”
“Có ý gì?” Lý Quế Bình hỏi.
“Vừa rồi chúng ta đang ngồi học, thì thấy hắn nghênh ngang đi vào trong phòng, còn hỏi trong lớp chúng ta có ai tên là Chu Bân hay không nữa!”
“Tìm đích danh Chu Bân sao?”
“Ta nhớ ra rồi!” Lục Hạo đột nhiên nói lớn: “Đại gia giường số 5!”
Hồng Bảo cùng Lý Quế Bình lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Trách không được nhìn hắn quen mắt như thế! Nguyên lai là đã từng gặp qua hắn!”
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa.
“Ngươi tìm ta?” Chu Bân hỏi.
“Là ngươi tìm ta mới đúng chứ!” Trình Vi nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nheo nheo mắt nhìn như đang đánh giá Chu Bân.
Lằng nhằng, lại còn dám ngắt điện thoại của hắn hai lần, chính là người này!
Chu Bân đoán được hắn là đang nói cái gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục cùng người này dây dưa.
“Đúng, vậy ngươi mau tìm một chỗ mà ngồi đi, sắp vào giờ học rồi.”
Chu Bân xoay người định đi vào lớp thì nghe thấy kẻ kia lên tiếng.
“Ngươi là lớp trưởng? Vậy thì ngươi phải có trách nhiệm sắp xếp ổn thỏa cho ta chứ, có phải không?”
Tâm tư Chu Bân còn đang đặt vào bài thuyết trình, trong đầu hắn lúc này chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ cách hoàn thành nhanh chóng bản thuyết trình đó, thế nhưng người này lại xuất hiện rồi cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Hắn không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo tay Trình Vi vào.
Trình Vi không nghĩ tới Chu Bân sẽ kéo tay hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi đối phương kéo hắn đến trước bục giảng hắn mới phục hồi tinh thần được.
Chu Bân ho nhẹ vài tiếng, vỗ vỗ lên bàn giáo viên nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.
“Các bạn, ta giới thiệu với mọi người, bạn này là Trình Vi, học cùng lớp với chúng ta. Khi tập quân sự do tình trạng sức khỏe không cho phép nên hắn không tham gia, có thể mọi người sẽ không nhận ra, ta mong rằng sau này chúng ta đều có thể hảo hảo ở chung! Bạn Trình Vi, ngươi có điều gì muốn nói với mọi người không?”
“Không có!” Trình Vi miễn cưỡng nhún vai nói.
“Không có gì muốn nói? Vậy thì ngươi có thể tùy tiện tìm một chỗ mình thích mà ngồi đi, sắp tiếp tục học rồi.”
Chu Bân nói xong liền nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình, ai ngờ Trình Vi lại đi theo rồi ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Bởi vì ngày hôm nay Chu Bân muốn hoàn thành cho xong bản thuyết trình, cho nên ngay từ đầu đã tìm chỗ không có ai ngồi để làm, không ngờ cái tên Trình Vi này lại xuất hiện, còn ngồi ngay bên cạnh hắn.
Lúc này thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, lão sư mang theo giáo án đi vào trong lớp, những người khác đành phải thu hồi sự hiếu kỳ của mình mà quay lại với tiết học.
Lão sư bắt đầu giảng bài, Trình Vi không có việc gì, lại thấy Chu Bân đang ngồi cạnh mình chăm chú viết một cái gì đó, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
“Viết thư tình sao?”
“...”
“Chán muốn chết, lão nhân ở trên kia là sản phẩm từ thời đại nào không biết?”
“...”
“Viết cái gì thế? Ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi không có nghe thấy sao hả?”
“...”
“Uy, ngươi đây là cái thái độ gì hả?”
“Người ngồi phía sau kia! Ngươi hét cái gì thế hả?” Lão sư trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói.
“Liên quan gì đến ngươi...” Trình Vi đang khó chịu, vừa vặn lại tìm được chỗ phát tiết, đang định đứng lên thì đã bị người bên cạnh kéo lại.
“Lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cẩn thận làm văng nước lên người bạn ấy, hắn mới tức giận như thế, chúng ta sẽ không phát ra âm thanh gì nữa.”
“Ân, các ngươi ngồi xuống đi! Đi học thì phải chuyên tâm mới được!”
Chu Bân kéo Trình Vi ngồi xuống, chờ lão sư tiếp tục giảng bài trở lại hắn liền quay sang nói với Trình Vi.
“Trình Vi, hiện tại ta đang có chút việc phải hoàn thành, ngươi có thể tìm chỗ khác ngồi được không?”
“Lớp trưởng, ta không có sách, ngươi thân là lớp trưởng, phải có trách nhiệm giúp đỡ bạn cùng lớp, đúng không?”
Chu Bân khẽ cắn môi, “Mau đi đi, cầm lấy sách đi luôn, đừng làm phiền ta.”
Trình Vi hình như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, nở một nụ cười không có chút hảo ý.
“Ta vốn là đang vui chơi ở bên ngoài, nhưng lại bị ngươi gọi quay về trường học a, được rồi, hiện tại ta đã đến đây, ngươi cho là nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi hay sao? Ta ở chỗ này không hề quen biết ai, nói chung chuyện của ta ngươi nhất định phải phụ trách.”
“Ngươi mấy tuổi rồi hả? Muốn ta phụ trách?” Chu Bân đột nhiên cảm thấy hình như lần này hắn đã tự đi tìm phiền toái cho mình rồi.
“Hắc hắc, nói chung ta ở trường một ngày, thì ngươi đừng hòng có được một ngày dễ dàng.”
Lúc này mấy nữ sinh đang nhìn về phía sau, tức là chỗ hai người bọn họ đang ngồi, nhìn thấy suất ca mà các nàng bàn tán đang lộ ra nụ cười xấu xa nhưng lại đẹp trai không thể tả với lớp trưởng của các nàng, thật sự cảnh tượng này đã mê đảo mấy nữ sinh đó rồi.
Buổi chiều, khi đang nghỉ giữa giờ, có một nữ sinh hưng phấn chạy vào trong lớp bọn họ, kéo tay Vưu Tiểu Tình muốn mang nàng ra ngoài.
“Muốn làm gì thế, định lừa nữ sinh trong lớp chúng ta ra ngoài làm gì hả?”
Lý Quế Bình vừa khéo đang ngồi ngay bên cạnh, cười hì hì nhìn nữ sinh đó.
Nàng ta liền chun mũi làm mặt quỷ với hắn, sau đó quay đầu lại nói với Vưu Tiểu Tình.
“Mau tới lớp của chúng ta, có người siêu cấp đẹp trai a.”
“Suất ca? Chúng ta ở đây cũng có nhiều, không cần thiết phải chạy qua chỗ các ngươi nhìn.”
Lý Quế Bình cố ý ngồi im không nhúc nhích, làm cho Vưu Tiểu Tình ngồi ở trong không thể bước ra ngoài.
“Uy uy, ngươi là đang đố kỵ đi, đợi lát nữa Tiểu Tình coi trọng người khác rồi, đến lúc đó sẽ không thèm trở lại đây nữa, còn không chịu tránh ra đi!” Nàng lầm bầm nói.
“Tiểu Trì, ngươi đừng nói bậy!” Vưu Tiểu Tình ngượng ngùng đỏ mặt, xem ra da mặt của nàng khá mỏng a.
“Ha hả, đúng vậy, ta thực sự bắt đầu thấy sợ a!” Chính là phép khích tướng thế này làm sao mà có hiệu quả được, hơn nữa còn tạo cho Lý Quế Bình một cơ hội tốt để trả đũa, hắn nắm lấy tay của Tiểu Tình, làm ra vẻ mặt hề hề đáng thương, “Bạn Tiểu Tình, ngươi sẽ không rời khỏi lớp chúng ta đâu, đúng không?”
“Ngươi, ngươi đang nói cái gì a!” Vưu Tiểu Tình bị một nam sinh nắm tay, nên càng ngượng ngùng hơn, lắp bắp nói.
Đại Thục ngồi ở phía sau, thấy Lý Quế Bình chiếm tiện nghi của bạn cùng lớp, cũng không chịu thua kém, lập tức giật tay Lý Quế Bình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tình nói, “Tiểu Tình, ngươi tin tưởng ta, thổ nhưỡng lớp chúng ta là tốt nhất. Cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mặc ngươi lựa chọn chỉ là hư ảo, phong cảnh bên ngoài dù có đẹp đến thế nào thì cũng chỉ là phong cảnh mà thôi, ở đây mới là nhà của ngươi a!”
Tiểu Trì khinh thường liếc mắt nhìn bọn hắn, “Ta bảo này, nếu có thể thì mau dọn nhà đi, nhà ngươi rất nhiều phân trâu a.”
“Thế nhưng hoa muốn tươi thì không thể rời khỏi nơi cung cấp dưỡng chất tự nhiên cho nó là phân trâu được, Tiểu Tình, để giữ gìn sức khỏe, ngươi không thể đi!”
Hồng Bảo vốn đang hứng thú đứng xem, bây giờ không nhịn nổi cũng hùa theo, “Đúng vậy, Tiểu Tình, Tiểu Tình, ngươi không thể li khai chúng ta a!”
“Các ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Ta.... Tiểu Trì, ngươi về lớp trước đi.” Vưu Tiểu Tình tuy rằng rất hiếu kỳ, thế nhưng bị bọn Lý Quế Bình trêu chọc như vậy khiến nàng phát hiện bây giờ tất cả mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào bọn họ, khiến nàng cảm thấy rất ngại ngùng. Thật đáng ghét, mấy kẻ này rõ ràng chỉ là nói đùa với nàng, thế nhưng lại khiến nhiều kẻ khác lên cơn bất chợt a.
Tiểu Trì không nghĩ tới Tiểu Tình lại bảo nàng rời đi, nhất thời có chút tức giận, thế nhưng khi quay ra cửa thì con mắt lại đột nhiên sáng ngời lên.
“Ha hả, không cần Tiểu Tình qua đó, người các ngươi không muốn nhìn thấy đã đi sang đây rồi.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Tiểu Trì thì thấy có một người đang đứng trước cửa.
“Hình như có chút quen mắt, chúng ta có từng gặp hắn ở chỗ nào không?”
Hồng Bảo quay ra hỏi Lý Quế Bình.
“Ta cũng cảm thấy hắn có chút quen quen.”
Người đó đứng ở cửa, lướt mắt nhìn khắp phòng học một lượt, rồi đi tới chỗ một nữ sinh ở gần đó, không biết hắn nói nhỏ cái gì, chỉ thấy nàng đỏ mặt quay vào lớp gọi một tiếng “Lớp trưởng.”
Chu Bân đang ngồi làm bài thuyết trình, cũng không có để ý đến mọi người trong lớp đang làm gì, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn, hắn theo thói quen ngẩng đầu lên.
“Chuyện gì?” Hắn đi tới trước mặt nữ sinh đó.
“Lớp trưởng, có người tìm ngươi.” Nữ sinh đó chỉ ra cửa nói.
“Ngươi chính là Chu Bân?”
Chu Bân nhìn về phía người đó, cư nhiên là Trình Vi!
Tiểu Trì vỗ vai Tiểu Tình, nhỏ giọng nói: “Nguyên lai người hắn muốn tìm là lớp trưởng của các ngươi a!”
“Có ý gì?” Lý Quế Bình hỏi.
“Vừa rồi chúng ta đang ngồi học, thì thấy hắn nghênh ngang đi vào trong phòng, còn hỏi trong lớp chúng ta có ai tên là Chu Bân hay không nữa!”
“Tìm đích danh Chu Bân sao?”
“Ta nhớ ra rồi!” Lục Hạo đột nhiên nói lớn: “Đại gia giường số 5!”
Hồng Bảo cùng Lý Quế Bình lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Trách không được nhìn hắn quen mắt như thế! Nguyên lai là đã từng gặp qua hắn!”
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía hai người đang đứng ngoài cửa.
“Ngươi tìm ta?” Chu Bân hỏi.
“Là ngươi tìm ta mới đúng chứ!” Trình Vi nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nheo nheo mắt nhìn như đang đánh giá Chu Bân.
Lằng nhằng, lại còn dám ngắt điện thoại của hắn hai lần, chính là người này!
Chu Bân đoán được hắn là đang nói cái gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục cùng người này dây dưa.
“Đúng, vậy ngươi mau tìm một chỗ mà ngồi đi, sắp vào giờ học rồi.”
Chu Bân xoay người định đi vào lớp thì nghe thấy kẻ kia lên tiếng.
“Ngươi là lớp trưởng? Vậy thì ngươi phải có trách nhiệm sắp xếp ổn thỏa cho ta chứ, có phải không?”
Tâm tư Chu Bân còn đang đặt vào bài thuyết trình, trong đầu hắn lúc này chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ cách hoàn thành nhanh chóng bản thuyết trình đó, thế nhưng người này lại xuất hiện rồi cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Hắn không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo tay Trình Vi vào.
Trình Vi không nghĩ tới Chu Bân sẽ kéo tay hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người, thẳng đến khi đối phương kéo hắn đến trước bục giảng hắn mới phục hồi tinh thần được.
Chu Bân ho nhẹ vài tiếng, vỗ vỗ lên bàn giáo viên nhằm thu hút sự chú ý của mọi người.
“Các bạn, ta giới thiệu với mọi người, bạn này là Trình Vi, học cùng lớp với chúng ta. Khi tập quân sự do tình trạng sức khỏe không cho phép nên hắn không tham gia, có thể mọi người sẽ không nhận ra, ta mong rằng sau này chúng ta đều có thể hảo hảo ở chung! Bạn Trình Vi, ngươi có điều gì muốn nói với mọi người không?”
“Không có!” Trình Vi miễn cưỡng nhún vai nói.
“Không có gì muốn nói? Vậy thì ngươi có thể tùy tiện tìm một chỗ mình thích mà ngồi đi, sắp tiếp tục học rồi.”
Chu Bân nói xong liền nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi của mình, ai ngờ Trình Vi lại đi theo rồi ngồi xuống ngay bên cạnh hắn. Bởi vì ngày hôm nay Chu Bân muốn hoàn thành cho xong bản thuyết trình, cho nên ngay từ đầu đã tìm chỗ không có ai ngồi để làm, không ngờ cái tên Trình Vi này lại xuất hiện, còn ngồi ngay bên cạnh hắn.
Lúc này thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên, lão sư mang theo giáo án đi vào trong lớp, những người khác đành phải thu hồi sự hiếu kỳ của mình mà quay lại với tiết học.
Lão sư bắt đầu giảng bài, Trình Vi không có việc gì, lại thấy Chu Bân đang ngồi cạnh mình chăm chú viết một cái gì đó, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
“Viết thư tình sao?”
“...”
“Chán muốn chết, lão nhân ở trên kia là sản phẩm từ thời đại nào không biết?”
“...”
“Viết cái gì thế? Ta đang nói chuyện với ngươi a, ngươi không có nghe thấy sao hả?”
“...”
“Uy, ngươi đây là cái thái độ gì hả?”
“Người ngồi phía sau kia! Ngươi hét cái gì thế hả?” Lão sư trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói.
“Liên quan gì đến ngươi...” Trình Vi đang khó chịu, vừa vặn lại tìm được chỗ phát tiết, đang định đứng lên thì đã bị người bên cạnh kéo lại.
“Lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi ta không cẩn thận làm văng nước lên người bạn ấy, hắn mới tức giận như thế, chúng ta sẽ không phát ra âm thanh gì nữa.”
“Ân, các ngươi ngồi xuống đi! Đi học thì phải chuyên tâm mới được!”
Chu Bân kéo Trình Vi ngồi xuống, chờ lão sư tiếp tục giảng bài trở lại hắn liền quay sang nói với Trình Vi.
“Trình Vi, hiện tại ta đang có chút việc phải hoàn thành, ngươi có thể tìm chỗ khác ngồi được không?”
“Lớp trưởng, ta không có sách, ngươi thân là lớp trưởng, phải có trách nhiệm giúp đỡ bạn cùng lớp, đúng không?”
Chu Bân khẽ cắn môi, “Mau đi đi, cầm lấy sách đi luôn, đừng làm phiền ta.”
Trình Vi hình như đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó, nở một nụ cười không có chút hảo ý.
“Ta vốn là đang vui chơi ở bên ngoài, nhưng lại bị ngươi gọi quay về trường học a, được rồi, hiện tại ta đã đến đây, ngươi cho là nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi hay sao? Ta ở chỗ này không hề quen biết ai, nói chung chuyện của ta ngươi nhất định phải phụ trách.”
“Ngươi mấy tuổi rồi hả? Muốn ta phụ trách?” Chu Bân đột nhiên cảm thấy hình như lần này hắn đã tự đi tìm phiền toái cho mình rồi.
“Hắc hắc, nói chung ta ở trường một ngày, thì ngươi đừng hòng có được một ngày dễ dàng.”
Lúc này mấy nữ sinh đang nhìn về phía sau, tức là chỗ hai người bọn họ đang ngồi, nhìn thấy suất ca mà các nàng bàn tán đang lộ ra nụ cười xấu xa nhưng lại đẹp trai không thể tả với lớp trưởng của các nàng, thật sự cảnh tượng này đã mê đảo mấy nữ sinh đó rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook