Luxury Man
Chương 72: Phiên ngoại –Tết âm lịch hạ văn [3]

Tiêu Chí Hạo còn chưa kịp đi quá xa, mặt đã suy sụp xuống!

Ai, có phải quá thiện lương hay không? Đụng trúng một cái đào hoa khiến lòng mình bất ổn. Được rồi, không phải không biết tên nhóc kia có ý tứ với mình, nhưng vốn nghĩ ý tứ kia là chút lòng thành, hợp mắt có duyên thì cũng có dậy hứng thú, nhưng ít ra song phương đều phải độc thân, điều kiện cũng hòa hợp, thì một chút ý tứ nho nhỏ cũng không hề gì!

Cậu vốn tưởng rằng Lâm Khắc Đạt chỉ có ý này thôi, không hơn.

Cho nên, ai! Người này nha, chính là không thể quá tự cho là đúng a.

Ba năm, giao tình đã được xây dựng, nếu phải đoạn một lần sạch sẽ, sao lại dễ dàng như thế được!

Hơn nữa, người ta nói cái gì, làm khó dễ mình sao? Không, cái gì cũng không có làm! Hắn giải thích, nói không thành lời, nói mình quên đi, hắn thề không bao giờ nhắc tới nữa, sau đó? Phải làm sao bây giờ?

Thật sự phân không rõ ranh tuyến với người ta?

Loại sự tình này, Tiêu Chí Hạo thật đúng là không giải quyết nổi.

Ai…… Cứ để từ từ sẽ đến đi, thời gian sẽ giải quyết hết thảy, chính là về sau phải nhớ rõ đối xử với tên nhóc kia lạnh nhạt một ít, mà kỳ thật cậu vốn cũng không tính nhiệt tình a! Tiêu Chí Hạo buồn rầu không thôi.

Làm cho cậu buồn rầu còn nhiều chuyện lắm, trong lúc tuyên truyền của quý này, dù rằng ở trong trường hợp lớn thì có thể cường ngạnh kéo Cận Thần làm tấm mộc, nhưng thời gian ở một mình cũng khá nhiều.

Tiêu Chí Hạo tuy nói nhìn quen cảnh đời, chính là khi nhìn thấy một suất ca nào đó lại như con khỉ cháy lông, ánh mắt vừa xa lánh vừa bịn rịn, dù tâm có cứng thế nào, đến lúc này cũng phải mềm nhũn đi. Huống chi, Tiêu Chí Hạo vốn có ấn tượng tốt đẹp về hắn, vài năm qua thật sự là sủng hắn như sủng em trai, hiện tại thấy tên nhóc này bối rối như thế, bất luận chuyện gì thì lòng cũng sẽ nhuyễn đi ba phần, là thật, có đôi khi có vài người muốn đánh mắng hắn cũng không có cách nào.

Lâm Khắc Đạt kinh hoảng mấy ngày, tinh thần sa sút. Ở trong giới thời trang này, muốn sa ngã là chuyện dễ dàng nhất, tùy tiện tìm một cái hộp đêm buông thả, đừng nói là ma túy, thuốc lắc, cho dù là  cocaine, thuốc phiện cũng không phải chưa động tới.

Chính bởi vậy, Tiêu Chí Hạo không thể cứ ngồi yên không hỏi đến, tuy nói việc này theo lý cùng cậu không quan hệ, chính là vô luận như thế nào, cũng qua không nổi cắn rứt lương tâm, đành cùng trợ lý tới hộp đêm tìm người. Tìm tới hai lần, Tiêu Chí Hạo rốt cục nổi giận, sai trợ lý kéo cái tên đang nằm vất vưởng rũ rượi kia ném lên giường, trợ lý chân trước mới vừa đi, sau lưng, một ly nước lạnh cũng đã hắt tới trên mặt Lâm Khắc Đạt. Lâm Khắc Đạt giật mình một cái cũng tỉnh táo lại, vừa thấy người tới, ánh mắt lại ảm đạm xuống.

“Cậu muốn hít tới chết đó hả? A! Làm cái gì thế? Có gan cậu chết tôi xem xem, cậu chết không ra chết mà sống không thành sống như vậy là có ý gì ……”

“Anh muốn tôi chết sao?” trong mắt Lâm Khắc Đạt có hai điểm u quang.

Tiêu Chí Hạo sợ tới mức tóc gáy toàn thân dựng thẳng, chân lập tức liền nhuyễn, trời ạ! Cậu vừa mới nói cái gì thế? Cái tên nằm dưới kia có phải là yêu nhân Cận Thần BT kim cương bất hoại đâu cơ chứ?

“Tôi muốn cậu chết để làm chi?” Tiêu Chí Hạo cứng rắn mang uy phong tiếp tục mắng:“Cậu chết đối tôi có cái ưu đãi gì hử? Tôi thật ra muốn hỏi một chút, cậu như bây giờ rốt cuộc tính cái gì? Cậu là muốn cho tôi áy náy sao?”

“Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi có quỷ mới dùng a!” Mẹ nó! Tiêu Chí Hạo khóc không ra nước mắt, chuyện gì thế này, lão thiên gia a, vì cái gì cậu phải gánh cái này, để cậu gặp một cái tên thế này, trừng phạt không được mắng không được, như thế nào cũng không đến.

“Đúng, thực xin lỗi là tôi vô dụng! Tôi cũng muốn không thông, tôi cần chi phải đối anh nói như thế! Được, tôi bị coi thường, tôi thích anh, tôi bị coi thường, tôi né tránh, được rồi đi, tôi không để anh xem tới, tôi trốn ở địa phương của chính mình, tôi chết như thế nào sống như thế nào với anh có quan hệ gì đâu? Anh dựa vào cái gì muốn tới mắng tôi, dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì tôi thích anh sao?” Ỷ vào chút rượu, Lâm Khắc Đạt cư nhiên cũng rống lên.

Tiêu Chí Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, hé ra mặt ngẩn ngơ.

Nhưng thật ra Lâm Khắc Đạt cũng hoãn hoãn lại, ủ rũ nói:“Thật ngại, cảm xúc của tôi không tốt lắm.”

“Không, không sao.”

“Kỳ thật chuyện này không liên quan tới anh.”

Ách…… Tiêu Chí Hạo bất đắc dĩ nhìn người này cuộn thành một đoàn như động vật nhỏ, thầm nghĩ: Tôi cũng hiểu được chuyện này không liên quan tới tôi a, nhưng vấn đề là, cậu đừng để tôi nhìn thấy a, cậu một bên làm cho tôi thấy cậu đáng thương hề hề như vậy, một bên nói chuyện không liên quan tới tôi, này…… Cái này gọi là chuyện gì thế!

“Khắc Đạt, tỉnh lại đi, được không? Tỉnh lại!” Tiêu Chí Hạo cẩn thận vỗ vỗ lưng Lâm Khắc Đạt.

“Đừng rời khỏi tôi, được không!” Lâm Khắc Đạt bỗng nhiên phác lên, Tiêu Chí Hạo lảo đảo lui vài bước, ngã ngồi ở trên giường, nhìn cái đầu đang chôn ở trên ngực mình, thật sự cảm thấy vô lực cực kỳ:“Tôi không thích cậu, tôi đã có người yêu.”

“Tôi biết.”

“Tôi sẽ không yêu cậu.”

“Tôi biết.”

“Cậu còn trẻ, hẳn nên đem tầm mắt nhìn xa hơn, nói không chừng……”

“Sẽ không, sẽ không ……”

“Có cái gì có thể sẽ không, chuyện tương lai ai sẽ nói chắc được?”

“Sẽ không!”

“Khắc Đạt, tôi muốn về, không còn sớm, hắn đang đợi tôi.” ngữ tốc Tiêu Chí Hạo thong thả, từng chữ  rõ ràng.

“Đợi lát nữa được không? Chỉ trong chốc lát.”

“Lâm Khắc Đạt!” Tiêu Chí Hạo dùng sức đem mặt hắn kéo lên:“Kỳ thật tôi cũng khá thích cậu, cậu rất tốt, thật sự. Chính là không phải loại yêu cậu muốn, ai cũng không có cách nào! Tôi không thương cậu, hiểu chưa? Nếu đem hắn với cậu đặt chung một chỗ, nhất định phải tổn thương một người, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn làm cho hắn thương tâm, cậu hiểu chưa?”

“Tôi biết!” Lâm Khắc Đạt vẻ mặt buồn bã.

“Nếu cậu đều biết rồi, còn dây dưa cái gì nữa? Cậu muốn gì từ tôi cũng không có! Thật sự.”

“Tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ mong anh đừng biến mất ở trước mắt tôi.”

“Cậu…” Tiêu Chí Hạo vô lực:“Muộn quá rồi, tôi phải về thôi, tự cậu hiểu rõ đi.”

Lâm Khắc Đạt không nói, chỉ định mi định nhãn nhìn cậu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên vươn thân, đôi môi chạm nhẹ vào môi cậu, vừa chạm liền rời, chỉ là thoáng qua.

“Cậu….” Tiêu Chí Hạo bị hôn mà sửng sốt.

Đôi mắt Lâm Khắc Đạt ảm đạm:“Thực xin lỗi!”

Tiêu Chí Hạo đời này chưa gặp qua tình huống như thế, nhìn lại thần sắc người nọ, ngược lại giống như hắn mới là con thỏ bị đại hôi lang cường hôn, trong lúc nhất thời trong đầu loạn thành một đoàn, chỉ đành mạc minh kỳ diệu lao ra cánh cửa, mạc minh kỳ diệu chạy trối chết.

Choáng, bằng không, nên làm cái gì bây giờ? Tổng không thể cho hắn một cái tát? Cũng không thể cứ giả vờ như không có gì.

Tiêu Chí Hạo dọc đường đi miên man suy nghĩ, như mộng du mà trở về nhà, vừa mở cửa, liền nhìn thấy Cận Thần nghênh ngang ngồi ở trong phòng khách uống cà phê, Tiêu Chí Hạo hồi tưởng tình cảnh vừa mới nãy, nhất thời mặt đỏ lên.

“Gặp phải tên cứng đầu?” Cận Thần nói mang theo đùa cợt  .

“A!” Tiêu Chí Hạo sửng sốt.

“Nhìn em mặt đỏ thành như vậy, thật sự là không dễ dàng.” Cận Thần cười hì hì:“Nói đi, có chuyện gì anh có thể giúp em.”

Mặt Tiêu Chí Hạo nhất suy sụp, nằm úp sấp đến trên lưng Cận Thần:“Hắn sao phiền như vậy a!”

“Ân, này tính cực phẩm.”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……”

“Đừng để ý đến hắn, quên hắn đi thôi!” Cận Thần vươn tay, đem người kéo vào ngực.

“Em cũng muốn a! Nhưng vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

“Thực gặp chuyện không may, kỳ thật, cũng cùng em không quan hệ.”

“Em biết a…… Nhưng nếu có vạn nhất, sẽ cảm thấy băn khoăn.” Tiêu Chí Hạo buồn rầu không thôi:“Năm đó anh nhiều người như thế, làm thế nào xử lý hết vậy?”

“Thì cứ xử lý như thế a, còn có thể làm sao bây giờ? Bất quá em cũng sẽ thấy khó chịu, như vậy đi, anh làm tuần triển lãm trước thời hạn, cùng em đi ra ngoài chơi, mắt không thấy tâm sẽ tịnh.” Cận Thần vươn đầu gác lên vai Chí Hạo, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt cậu.

“Úc! Cũng tốt.” Tiêu Chí Hạo suy nghĩ một chút, lại giận:“Sao lại phiền như vậy chứ!”

“Người mà, chính là như vậy, luôn oán giận người mình thích không cuốn chặt lấy mình, lại hy vọng người mình không thích lập tức biến mất ở nhân gian.”

Tiêu Chí Hạo mặt cứng đờ, cười đến xấu hổ.

“Kỳ thật, nào có  chuyện tốt như vậy?” Cận Thần chớp mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương