Luxury Man
-
Chương 52
Không có nơi nào ngắm mây đẹp hơn ở trên núi, không phải nói nơi khác không có mây, mà là chỉ có ở trên núi mới có những đám mây ma mị huyền ảo, vì thế dù có ở nơi khác nhìn mây cũng tựa như chưa từng nhìn qua vậy.
Chu Chu nói lời này, Chí Hạo làm sao lại không hiểu, chỉ là hiện giờ cậu đã tỉnh ngộ. Hồi đó vội vã kiếm tiền, để dành kết hôn, không phải vì trong lòng có khát vọng, chẳng qua là người khác đều như vậy, cậu vội vàng muốn dung nhập vào trào lưu của xã hội, mới có thể tẩy sạch xuất thân, làm một con người mới có ‘ bốn thứ’ [ có phòng, có xe, có vợ, có con ].
Chỉ là hiện tại sống chậm lại, hết thảy đều nhạt xuống, tựa như sự hỗn loạn ban đầu bị phá vỡ, cậu ngược lại rất thảnh thơi, mới biết được cái gọi là an nhàn, chỉ đến khi bạn không còn muốn tranh giành nữa thì mới xem như chân chính đạt tới.
Chu Chu nói cậu thay đổi, đương nhiên là thay đổi, nguyên bản là thanh niên đơn thuần có triển vọng, chính trực giản đơn, hiện tại bỗng nhiên thêm rất nhiều biểu cảm, rất nhiều tư thái, làm người ta nghi ngờ, chọc người nhung nhớ. Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, dẫu sao cũng từng một thời khát vọng người kia, quan sát từng động tác của anh, thầm nghĩ đem sinh mệnh đều hòa cùng một chỗ, hiện tại tuy rằng đã rời đi nhưng chung quy cũng vẫn lưu lại vài thứ, có xóa cũng không nhòa được nữa.
Rất khó nói chuyển biến như vậy là tốt hay xấu, nhưng theo lẽ thường nếu đã được một ít thì cũng phải mất đi một chút, vừa được vừa mất, tất cả đều là vận mệnh sắp xếp, không thể thuận theo sự tính toán có đáng hay không đáng của bất cứ ai.
Nhưng với người ngoài mà nói, Tiêu Chí Hạo xác thực trở nên càng thêm mê người, dung mạo của một người có lẽ không quan trọng bằng những lời mà người đó nói đáng tin thế nào, nhất là đàn ông sắp ba mươi. Chu Chu từng mỉm cười nói rằng Cận Thần là vạn nhân mê, Chí Hạo học được một thành công lực của anh nên cũng coi như là nghìn nhân mê, kết quả bị Chí Hạo vừa giễu cợt vừa trêu trọc một hồi, mới không dám nói lại lần nữa.
Cận Thần có rất nhiều ngụy biện cổ quái, Chí Hạo thường không tự giác vận dụng, tình yêu vốn là quan hệ phức tạp và cuồng loạn nhất trong cuộc sống, nếu có người nào đó ngã vào vũng bùn nhưng rồi có thể đứng lên thì chắc chắn người đó sẽ thành công.
Tôn tổng không bao giờ đặt cược sai lầm, toàn bộ thị trường Đông Nam Á ở trên tay cậu đều sinh cơ bừng bừng. Chí Hạo không phải một mãnh tướng chẻ núi băng rừng, nhưng cậu am hiểu cách vận hành bộ máy quản lí đạt tới tốt nhất, mỗi một phân đoạn, mỗi một người cũng không lãng phí, không làm ra sai lầm, là ưu điểm lớn nhất của cậu.
Trong những năm qua, Cận Thần vẫn là hồng nhân bát quái, mỗi tháng luôn được leo lên trang bìa của các báo giải trí, Chí Hạo mỗi ngày đều lật xem tạp chí, nhìn thấy hai chữ Cận Thần này đều sẽ ngẩn ngơ một hồi. Rất khó hình dung những chuyện tai tiếng tình cảm hoa hoa lệ lệ kia có những gì, chua xót, đương nhiên sẽ có, sẽ nhớ kĩ tên mình đã từng cùng tên anh đứng cạnh nhau, nó vốn là chuyện tuyệt diệu mà cậu cũng từng trải qua.
Nhưng chua xót qua đi, càng nhiều chính là cảm giác nặng trĩu, cái loại nặng trĩu này khiến người ta hít thở không thông
Cậu không hiểu được có phải là do tình cảm trong cậu đột nhiên bùng nổ, hay là mị lực của Cận Thần thực sự quá cao siêu, cậu sẽ luôn vì những người đang vây quanh Cận Thần mà sầu lo, nhất là Lâm Ý Kết, cảm thấy bọn họ nhất định cũng sẽ chịu đau thương khổ sở, tựa như những điều cậu từng trải qua . Vì thế cũng càng thêm lo lắng cho Cận Thần, cho dù toàn bộ thế giới đều cho rằng người nọ chỉ là một công tử lãnh bạc, nhưng cậu vẫn tin người nọ có nguyên tắc của riêng anh, anh cũng không muốn nhìn thấy nước mắt bi thương mất mát, anh không cố ý, anh cũng sẽ khổ sở, chỉ là anh sợ hãi cô đơn một mình.
Lại lật qua một tờ báo, tờ này thực sự đã tận lực miêu tả khoa trương và hào nhoáng, cậu cũng vẫn hiểu được những thứ ngấm ngầm hoặc công khai này, những biểu lộ hoặc thật hoặc giả kia, những con người này, những chuyện thi phi kia. Nếu gặp lại sẽ có tiếc nuối, tiếc nuối mình đã ở ngoài cuộc sống của anh. Cậu đôi khi cảm thấy nếu có thêm một lần cơ hội, cậu sẽ có thể thử lại một lần nữa, cậu có thể thật sự không ngại mà nhảy thêm một lần nữa vào cái cạm bẫy ngọt ngào kia, nói không chừng có thể kiên trì lâu thêm một chút, khi hồi tưởng lại cũng được nhiều hơn đôi phần.
Cậu không xem trọng Lâm Ý Kết, cậu cũng không xem trọng bất luận kẻ nào, có thể bí mật ở bên Cận Thần thật lâu mà không hề gặp những rắc rối, đó là điều không ai làm được, nhưng nếu phải chọn lựa, cậu sẽ chọn chính mình.
Cậu cũng không phải người quá thỏai mái, cậu cũng tự biết mình không phóng khoáng, cũng đành chịu thôi , yêu một người có mấy ai có thể phóng khoáng cơ chứ, cũng may lý trí như trường thành không đổ, có thể chiến thắng xúc động, nếu không vạn nhất đầu óc nóng nảy lại chạy tới cướp người mang về, nếu Cận Thần không cho cậu cơ hội nào nữa, vậy thật sự đáng buồn, nếu anh cho cậu thêm một cơ hội, vậy thì thành đáng sợ.
Vì thế, việc âm thầm hâm mộ Cận Thần có thể được kể lại tựa như là một việc đã qua , như vậy cũng sẽ cần có một dũng khí thật lớn để có thể vừa kể vừa mỉm cười nói rằng đó chỉ là chuyện đã xa vời lắm rồi.
Đáng tiếc công lực của cậu thua anh rất nhiều, không đủ để cậu thông suốt. Đôi khi những việc này cũng lại là một loại vũ khí sắc bén, chậm rãi hòa tan hết thảy, cậu có thể chờ, cậu không vội, chờ lần nữa tái sinh làm người.
Nhưng mà thế sự so với lòng người xoay chuyển nhanh hơn rất nhiều, Chí Hạo vốn tưởng rằng bản thân đã biến thành kim cương bất hoại, nhưng khi nhìn thấy tiêu đề trên tờ báo giải trí, vẫn nhịn không được ngây người ngẩn ngơ.
X thay đổi đột biến, phú hào thần bí dẫn ra người mới sáng tạo một phong cách hoàn toàn khác, Cận Thần giận dữ liền bỏ việc……
Nguyên bản phóng viên giải trí vẫn quen thêm mắm thêm muối, rau xanh đều có thể làm thành vị thịt bò, lúc này đây nguyên liệu chính là những món ăn thật quý và lạ, một phen củi lửa gia vị, quả nhiên là toàn bộ thức ăn mãn hán đều so không kịp. Chí Hạo vừa đọc vừa hết hồn, chỉ cảm thấy giống như đang xem bộ phim Hương Thổ ( 1 bộ phim nổi tiếng kinh điển của Đài Loan nhưng mà ta không rõ, tra trên wiki thì nó báo thế a. Sr các nàng không giải thích được ), rất kê mao cẩu huyết, khoa trương kích thích.
Quá độc ác đi!
Lâm Ý Kết quả nhiên vẫn nhịn không được. Chẳng qua Chí Hạo vẫn kinh ngạc, Cận Thần luôn luôn đều thực có biện pháp giữ cân bằng với người tình cũ, lấy công lực anh, sao sẽ khiến một kẻ mê luyến anh điên cuồng làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế này?
Việc lạ việc lạ, lại hoặc là lúc này trời mới phái hung thần đến chỗ anh, họ Lâm kia chính là trời sinh đến khắc anh, có tiền là có thế, hơn nữa rất nóng nảy, không chịu bị thiệt, lại càng không chịu ăn dỗ.
Chí Hạo đang trong lúc miên man suy nghĩ, phịch một tiếng, cánh cửa bị đạp mở……
“Lão đại!” Chu Chu vừa ló đầu ra, nhìn thấy trên bàn Chí Hạo hiển nhiên cũng đang bày một đống giấy báo giống cô, giật mình, nhăn nhó lên.
“Làm sao vậy?” Chí Hạo hòa nhã nói, tùy tay đem đám báo kia đều đặt qua một bên, cô nhóc này không biết vì cái gì luôn để mấy chuyện như thế này ở trong lòng, cái gì gió thổi cỏ lay đều tránh không khỏi cô, cũng may cô là người thông minh, nói chuyện cũng không quá đáng, hơn nữa trong mắt luôn chứa đầy thiện ý, cho nên cũng không đáng ghét.
Chu Chu giả cười vài tiếng, ngẫm lại luẩn qua luẩn quẩn rồi cũng phải trở về chủ đề chính, liền trực tiếp hỏi:“Anh có thể đi giúp hắn hay không?”
Chí Hạo lắp bắp kinh hãi, cười khổ nói:“Cô coi trọng tôi đến thế á?”
Chu Chu bất đắc dĩ:“Anh không giúp được hắn đông sơn tái khởi, nhưng ở bên cạnh hắn thì chắc sẽ có thể đi, hắn đã mất tích vài ngày rồi, tôi liên lạc với mấy đồng nghiệp trước, họ đều nói không tìm thấy người.”
Chí Hạo lại ra vẻ dường như không có việc gì:“Có thể hắn muốn ra ngoài giải sầu, hắn luôn thích lúc ẩn lúc hiện mà.”
“Lão đại, anh là ngày đầu tiên quen hắn sao?” Chu Chu quả thực phải ai thán:“ Toàn bộ công ty bọn họ đều đang tìm hắn, vạn nhân mê dù có bực tức cỡ nào, cũng sẽ không vì muốn giải sầu mà để lại phiền toái cho mọi người. Huống hồ Lâm Ý Kết kia còn chiếm đoạt công ty của hắn, ở trước mặt mọi người hủy đi thiết kế của hắn, lại còn mời các nhà thiết kế khác cùng hắn gọi nhịp ( Gọi nhịp là một kiểu trong hí khúc, nói chung nó giống như hát đệm thôi, ý chỉ ở đây là cô một lời tôi một tiếng đả kích anh Cận Thân TT…TT ), tôi còn nghe nói hắn đã phá nát hết toàn bộ thiết kế mùa này, cuối cùng liền biến mất không thấy.”
Chí Hạo nghe được liền lộ vẻ xúc động, Cận Thần cái gì cũng không để ý, quý trọng duy nhất chỉ có tác phẩm của mình, Lâm Ý Kết hạ thủ chiêu ngày quả thật đủ ngoan. Lúc này Tiêu Chí Hạo sớm đã hình thành thói quen nghĩ ba lần mới nói, vì thế lời nói tới bên miệng đã nghe không ra bao nhiêu cảm xúc:“Cận Thần làm việc luôn luôn đều có đúng mực, chúng ta không cần vì hắn lo lắng.”
“Anh nha…… Chẳng lẽ không rõ, hắn hiện tại đã là hai bàn tay trắng.” Chu Chu rốt cục gấp đến độ thất thố, vươn tay đè lại bàn tay Chí Hạo.
Chí Hạo thở dài:“Không hiểu rõ hắn là cô kìa, hắn là đại cổ đông lớn thứ hai của X,mỗi một đồng X kiếm được đều phải đem cho hắn ba phân, hắn sao có thể thành hai bàn tay trắng? Trừ phi Lâm Ý Kết liều mạng không cần mấy triệu đô tài sản của cô ta, cứng rắn muốn đem X hóa thành tro, cho dù thật sự như vậy, hắn cũng có thể lừa gạt được họ Lâm kia. Được rồi cứ cho là Lâm Ý Kết đủ ngoan, anh ta không lừa nổi, nhưng Cận Thần còn có vài bất động sản, đống lớn cổ phiếu, hắn so với ai trong chúng ta cũng đều có đường lui hơn, muốn cho hắn hai bàn tay trắng, rất khó.”
Chí Hạo từng xem qua báo cáo tài vụ tư nhân của anh, danh sách tài sản rất hiếm có như thế làm cho người ta tặc lưỡi a.
Thỏ khôn có ba hang, vậy hồ li giảo hoạt thì sao? Cận Thần ngay cả tình cảm đều có thể kinh doanh đầu tư cổ phiếu, làm đến không lưu lại dấu vết, lại càng không muốn nói tới tài sản. Mất đi X, đương nhiên anh sẽ nguyên khí đại thương, nhưng chỉ là nguyên khí đại thương mà thôi, muốn giết chết anh, còn kém xa lắm.
“Ai……” Chu Chu ảm đạm.
Chí Hạo nhịn không được mỉm cười:“Cô đang tiếc hận cái gì.”
“Tôi còn nghĩ rằng đây là cơ hội cho anh thừa cơ nhảy vào, làm cho vạn nhân mê biết hắn mắt bị mù nhận sai người, như vậy sẽ hối hận, sẽ cảm kích, chuyện hai người hơn phân nửa sẽ thành.” Chu Chu bất mãn.
Phải không? Chí Hạo không nói gì, được rồi, cho dù có thể thành, thì chuyện này cũng chứng minh rằng sẽ có ích lợi gì đâu? Cho dù là cậu thành công, thành công này quả thực là thứ cậu muốn sao?
Bất quá cậu cũng chậm rãi nghĩ thông suốt đến tột cùng vì sao Lâm Ý Kết lại kịch liệt đến thế: Nếu không thể yêu, vậy thì hận cũng tốt đi, ít nhất, đây cũng là cả đời dây dưa. Nhưng mà cô ta vẫn tính sai lầm rồi, Cận Thần là người không có nhược điểm, nếu có, cũng do chính anh hạ đao trước.
Cô cho rằng sự nghiệp là thứ mà tôi không thể dứt bỏ, đúng không? Không quan hệ, tôi sẽ rời khỏi nó.
Vốn tưởng rằng tác phẩm là thứ tôi quý trọng duy nhất, đúng không? Được, không đợi cô hủy, tôi tự mình xé nát nó.
Quá độc ác!
Thật không hổ là Cận Thần, người kia từng lạnh nhạt nói rằng:“Anh sẽ không có nhược điểm cho người ta nắm.”, anh đích xác không nói dối.
Làm gì đây?
Lần này, Chí Hạo là thật tâm đồng tình Lâm Ý Kết: Mưu kế đã tính hết, kết quả là rơi vào công dã tràng, ngay cả nơi để xuống tay cũng không có, sớm nên xem rõ người này, vô tâm vô phế, một đạo vết thương không huyết không thịt.
Chu Chu nói lời này, Chí Hạo làm sao lại không hiểu, chỉ là hiện giờ cậu đã tỉnh ngộ. Hồi đó vội vã kiếm tiền, để dành kết hôn, không phải vì trong lòng có khát vọng, chẳng qua là người khác đều như vậy, cậu vội vàng muốn dung nhập vào trào lưu của xã hội, mới có thể tẩy sạch xuất thân, làm một con người mới có ‘ bốn thứ’ [ có phòng, có xe, có vợ, có con ].
Chỉ là hiện tại sống chậm lại, hết thảy đều nhạt xuống, tựa như sự hỗn loạn ban đầu bị phá vỡ, cậu ngược lại rất thảnh thơi, mới biết được cái gọi là an nhàn, chỉ đến khi bạn không còn muốn tranh giành nữa thì mới xem như chân chính đạt tới.
Chu Chu nói cậu thay đổi, đương nhiên là thay đổi, nguyên bản là thanh niên đơn thuần có triển vọng, chính trực giản đơn, hiện tại bỗng nhiên thêm rất nhiều biểu cảm, rất nhiều tư thái, làm người ta nghi ngờ, chọc người nhung nhớ. Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ quái, dẫu sao cũng từng một thời khát vọng người kia, quan sát từng động tác của anh, thầm nghĩ đem sinh mệnh đều hòa cùng một chỗ, hiện tại tuy rằng đã rời đi nhưng chung quy cũng vẫn lưu lại vài thứ, có xóa cũng không nhòa được nữa.
Rất khó nói chuyển biến như vậy là tốt hay xấu, nhưng theo lẽ thường nếu đã được một ít thì cũng phải mất đi một chút, vừa được vừa mất, tất cả đều là vận mệnh sắp xếp, không thể thuận theo sự tính toán có đáng hay không đáng của bất cứ ai.
Nhưng với người ngoài mà nói, Tiêu Chí Hạo xác thực trở nên càng thêm mê người, dung mạo của một người có lẽ không quan trọng bằng những lời mà người đó nói đáng tin thế nào, nhất là đàn ông sắp ba mươi. Chu Chu từng mỉm cười nói rằng Cận Thần là vạn nhân mê, Chí Hạo học được một thành công lực của anh nên cũng coi như là nghìn nhân mê, kết quả bị Chí Hạo vừa giễu cợt vừa trêu trọc một hồi, mới không dám nói lại lần nữa.
Cận Thần có rất nhiều ngụy biện cổ quái, Chí Hạo thường không tự giác vận dụng, tình yêu vốn là quan hệ phức tạp và cuồng loạn nhất trong cuộc sống, nếu có người nào đó ngã vào vũng bùn nhưng rồi có thể đứng lên thì chắc chắn người đó sẽ thành công.
Tôn tổng không bao giờ đặt cược sai lầm, toàn bộ thị trường Đông Nam Á ở trên tay cậu đều sinh cơ bừng bừng. Chí Hạo không phải một mãnh tướng chẻ núi băng rừng, nhưng cậu am hiểu cách vận hành bộ máy quản lí đạt tới tốt nhất, mỗi một phân đoạn, mỗi một người cũng không lãng phí, không làm ra sai lầm, là ưu điểm lớn nhất của cậu.
Trong những năm qua, Cận Thần vẫn là hồng nhân bát quái, mỗi tháng luôn được leo lên trang bìa của các báo giải trí, Chí Hạo mỗi ngày đều lật xem tạp chí, nhìn thấy hai chữ Cận Thần này đều sẽ ngẩn ngơ một hồi. Rất khó hình dung những chuyện tai tiếng tình cảm hoa hoa lệ lệ kia có những gì, chua xót, đương nhiên sẽ có, sẽ nhớ kĩ tên mình đã từng cùng tên anh đứng cạnh nhau, nó vốn là chuyện tuyệt diệu mà cậu cũng từng trải qua.
Nhưng chua xót qua đi, càng nhiều chính là cảm giác nặng trĩu, cái loại nặng trĩu này khiến người ta hít thở không thông
Cậu không hiểu được có phải là do tình cảm trong cậu đột nhiên bùng nổ, hay là mị lực của Cận Thần thực sự quá cao siêu, cậu sẽ luôn vì những người đang vây quanh Cận Thần mà sầu lo, nhất là Lâm Ý Kết, cảm thấy bọn họ nhất định cũng sẽ chịu đau thương khổ sở, tựa như những điều cậu từng trải qua . Vì thế cũng càng thêm lo lắng cho Cận Thần, cho dù toàn bộ thế giới đều cho rằng người nọ chỉ là một công tử lãnh bạc, nhưng cậu vẫn tin người nọ có nguyên tắc của riêng anh, anh cũng không muốn nhìn thấy nước mắt bi thương mất mát, anh không cố ý, anh cũng sẽ khổ sở, chỉ là anh sợ hãi cô đơn một mình.
Lại lật qua một tờ báo, tờ này thực sự đã tận lực miêu tả khoa trương và hào nhoáng, cậu cũng vẫn hiểu được những thứ ngấm ngầm hoặc công khai này, những biểu lộ hoặc thật hoặc giả kia, những con người này, những chuyện thi phi kia. Nếu gặp lại sẽ có tiếc nuối, tiếc nuối mình đã ở ngoài cuộc sống của anh. Cậu đôi khi cảm thấy nếu có thêm một lần cơ hội, cậu sẽ có thể thử lại một lần nữa, cậu có thể thật sự không ngại mà nhảy thêm một lần nữa vào cái cạm bẫy ngọt ngào kia, nói không chừng có thể kiên trì lâu thêm một chút, khi hồi tưởng lại cũng được nhiều hơn đôi phần.
Cậu không xem trọng Lâm Ý Kết, cậu cũng không xem trọng bất luận kẻ nào, có thể bí mật ở bên Cận Thần thật lâu mà không hề gặp những rắc rối, đó là điều không ai làm được, nhưng nếu phải chọn lựa, cậu sẽ chọn chính mình.
Cậu cũng không phải người quá thỏai mái, cậu cũng tự biết mình không phóng khoáng, cũng đành chịu thôi , yêu một người có mấy ai có thể phóng khoáng cơ chứ, cũng may lý trí như trường thành không đổ, có thể chiến thắng xúc động, nếu không vạn nhất đầu óc nóng nảy lại chạy tới cướp người mang về, nếu Cận Thần không cho cậu cơ hội nào nữa, vậy thật sự đáng buồn, nếu anh cho cậu thêm một cơ hội, vậy thì thành đáng sợ.
Vì thế, việc âm thầm hâm mộ Cận Thần có thể được kể lại tựa như là một việc đã qua , như vậy cũng sẽ cần có một dũng khí thật lớn để có thể vừa kể vừa mỉm cười nói rằng đó chỉ là chuyện đã xa vời lắm rồi.
Đáng tiếc công lực của cậu thua anh rất nhiều, không đủ để cậu thông suốt. Đôi khi những việc này cũng lại là một loại vũ khí sắc bén, chậm rãi hòa tan hết thảy, cậu có thể chờ, cậu không vội, chờ lần nữa tái sinh làm người.
Nhưng mà thế sự so với lòng người xoay chuyển nhanh hơn rất nhiều, Chí Hạo vốn tưởng rằng bản thân đã biến thành kim cương bất hoại, nhưng khi nhìn thấy tiêu đề trên tờ báo giải trí, vẫn nhịn không được ngây người ngẩn ngơ.
X thay đổi đột biến, phú hào thần bí dẫn ra người mới sáng tạo một phong cách hoàn toàn khác, Cận Thần giận dữ liền bỏ việc……
Nguyên bản phóng viên giải trí vẫn quen thêm mắm thêm muối, rau xanh đều có thể làm thành vị thịt bò, lúc này đây nguyên liệu chính là những món ăn thật quý và lạ, một phen củi lửa gia vị, quả nhiên là toàn bộ thức ăn mãn hán đều so không kịp. Chí Hạo vừa đọc vừa hết hồn, chỉ cảm thấy giống như đang xem bộ phim Hương Thổ ( 1 bộ phim nổi tiếng kinh điển của Đài Loan nhưng mà ta không rõ, tra trên wiki thì nó báo thế a. Sr các nàng không giải thích được ), rất kê mao cẩu huyết, khoa trương kích thích.
Quá độc ác đi!
Lâm Ý Kết quả nhiên vẫn nhịn không được. Chẳng qua Chí Hạo vẫn kinh ngạc, Cận Thần luôn luôn đều thực có biện pháp giữ cân bằng với người tình cũ, lấy công lực anh, sao sẽ khiến một kẻ mê luyến anh điên cuồng làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế này?
Việc lạ việc lạ, lại hoặc là lúc này trời mới phái hung thần đến chỗ anh, họ Lâm kia chính là trời sinh đến khắc anh, có tiền là có thế, hơn nữa rất nóng nảy, không chịu bị thiệt, lại càng không chịu ăn dỗ.
Chí Hạo đang trong lúc miên man suy nghĩ, phịch một tiếng, cánh cửa bị đạp mở……
“Lão đại!” Chu Chu vừa ló đầu ra, nhìn thấy trên bàn Chí Hạo hiển nhiên cũng đang bày một đống giấy báo giống cô, giật mình, nhăn nhó lên.
“Làm sao vậy?” Chí Hạo hòa nhã nói, tùy tay đem đám báo kia đều đặt qua một bên, cô nhóc này không biết vì cái gì luôn để mấy chuyện như thế này ở trong lòng, cái gì gió thổi cỏ lay đều tránh không khỏi cô, cũng may cô là người thông minh, nói chuyện cũng không quá đáng, hơn nữa trong mắt luôn chứa đầy thiện ý, cho nên cũng không đáng ghét.
Chu Chu giả cười vài tiếng, ngẫm lại luẩn qua luẩn quẩn rồi cũng phải trở về chủ đề chính, liền trực tiếp hỏi:“Anh có thể đi giúp hắn hay không?”
Chí Hạo lắp bắp kinh hãi, cười khổ nói:“Cô coi trọng tôi đến thế á?”
Chu Chu bất đắc dĩ:“Anh không giúp được hắn đông sơn tái khởi, nhưng ở bên cạnh hắn thì chắc sẽ có thể đi, hắn đã mất tích vài ngày rồi, tôi liên lạc với mấy đồng nghiệp trước, họ đều nói không tìm thấy người.”
Chí Hạo lại ra vẻ dường như không có việc gì:“Có thể hắn muốn ra ngoài giải sầu, hắn luôn thích lúc ẩn lúc hiện mà.”
“Lão đại, anh là ngày đầu tiên quen hắn sao?” Chu Chu quả thực phải ai thán:“ Toàn bộ công ty bọn họ đều đang tìm hắn, vạn nhân mê dù có bực tức cỡ nào, cũng sẽ không vì muốn giải sầu mà để lại phiền toái cho mọi người. Huống hồ Lâm Ý Kết kia còn chiếm đoạt công ty của hắn, ở trước mặt mọi người hủy đi thiết kế của hắn, lại còn mời các nhà thiết kế khác cùng hắn gọi nhịp ( Gọi nhịp là một kiểu trong hí khúc, nói chung nó giống như hát đệm thôi, ý chỉ ở đây là cô một lời tôi một tiếng đả kích anh Cận Thân TT…TT ), tôi còn nghe nói hắn đã phá nát hết toàn bộ thiết kế mùa này, cuối cùng liền biến mất không thấy.”
Chí Hạo nghe được liền lộ vẻ xúc động, Cận Thần cái gì cũng không để ý, quý trọng duy nhất chỉ có tác phẩm của mình, Lâm Ý Kết hạ thủ chiêu ngày quả thật đủ ngoan. Lúc này Tiêu Chí Hạo sớm đã hình thành thói quen nghĩ ba lần mới nói, vì thế lời nói tới bên miệng đã nghe không ra bao nhiêu cảm xúc:“Cận Thần làm việc luôn luôn đều có đúng mực, chúng ta không cần vì hắn lo lắng.”
“Anh nha…… Chẳng lẽ không rõ, hắn hiện tại đã là hai bàn tay trắng.” Chu Chu rốt cục gấp đến độ thất thố, vươn tay đè lại bàn tay Chí Hạo.
Chí Hạo thở dài:“Không hiểu rõ hắn là cô kìa, hắn là đại cổ đông lớn thứ hai của X,mỗi một đồng X kiếm được đều phải đem cho hắn ba phân, hắn sao có thể thành hai bàn tay trắng? Trừ phi Lâm Ý Kết liều mạng không cần mấy triệu đô tài sản của cô ta, cứng rắn muốn đem X hóa thành tro, cho dù thật sự như vậy, hắn cũng có thể lừa gạt được họ Lâm kia. Được rồi cứ cho là Lâm Ý Kết đủ ngoan, anh ta không lừa nổi, nhưng Cận Thần còn có vài bất động sản, đống lớn cổ phiếu, hắn so với ai trong chúng ta cũng đều có đường lui hơn, muốn cho hắn hai bàn tay trắng, rất khó.”
Chí Hạo từng xem qua báo cáo tài vụ tư nhân của anh, danh sách tài sản rất hiếm có như thế làm cho người ta tặc lưỡi a.
Thỏ khôn có ba hang, vậy hồ li giảo hoạt thì sao? Cận Thần ngay cả tình cảm đều có thể kinh doanh đầu tư cổ phiếu, làm đến không lưu lại dấu vết, lại càng không muốn nói tới tài sản. Mất đi X, đương nhiên anh sẽ nguyên khí đại thương, nhưng chỉ là nguyên khí đại thương mà thôi, muốn giết chết anh, còn kém xa lắm.
“Ai……” Chu Chu ảm đạm.
Chí Hạo nhịn không được mỉm cười:“Cô đang tiếc hận cái gì.”
“Tôi còn nghĩ rằng đây là cơ hội cho anh thừa cơ nhảy vào, làm cho vạn nhân mê biết hắn mắt bị mù nhận sai người, như vậy sẽ hối hận, sẽ cảm kích, chuyện hai người hơn phân nửa sẽ thành.” Chu Chu bất mãn.
Phải không? Chí Hạo không nói gì, được rồi, cho dù có thể thành, thì chuyện này cũng chứng minh rằng sẽ có ích lợi gì đâu? Cho dù là cậu thành công, thành công này quả thực là thứ cậu muốn sao?
Bất quá cậu cũng chậm rãi nghĩ thông suốt đến tột cùng vì sao Lâm Ý Kết lại kịch liệt đến thế: Nếu không thể yêu, vậy thì hận cũng tốt đi, ít nhất, đây cũng là cả đời dây dưa. Nhưng mà cô ta vẫn tính sai lầm rồi, Cận Thần là người không có nhược điểm, nếu có, cũng do chính anh hạ đao trước.
Cô cho rằng sự nghiệp là thứ mà tôi không thể dứt bỏ, đúng không? Không quan hệ, tôi sẽ rời khỏi nó.
Vốn tưởng rằng tác phẩm là thứ tôi quý trọng duy nhất, đúng không? Được, không đợi cô hủy, tôi tự mình xé nát nó.
Quá độc ác!
Thật không hổ là Cận Thần, người kia từng lạnh nhạt nói rằng:“Anh sẽ không có nhược điểm cho người ta nắm.”, anh đích xác không nói dối.
Làm gì đây?
Lần này, Chí Hạo là thật tâm đồng tình Lâm Ý Kết: Mưu kế đã tính hết, kết quả là rơi vào công dã tràng, ngay cả nơi để xuống tay cũng không có, sớm nên xem rõ người này, vô tâm vô phế, một đạo vết thương không huyết không thịt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook