Lưu Quang Dạ Tuyết
-
Chương 20: Khổ hà kham ngôn
“Các vị ở đây có ai còn nhớ trận đại chiến tại Tràng Càn Phượng ba năm trước?”
Tạ Tư Đồng rất phối hợp tiếp lời, “Nhớ, lần đó Thẩm tướng quân đã đánh bại Xá Định Uy, người được mệnh danh là đệ nhất mãnh tướng của địch, nghe nói Xá Định Uy bị trúng tên sau lưng, sau khi trở lại quân doanh liền đau đến lăn lộn, đêm xuống liền qua đời. Hắn vừa chết, Phương Quốc binh bại như núi đổ, Thẩm đại tướng quân thừa dịp tấn công, ba vạn tù binh bị bắt giữ, nước ta đại thắng, Phượng Quôc phái cắt bảy thành trì mới có thể bình ổn”, nàng ngừng lại một chút rồi cười nói, “Việc này vừa rồi ngươi có đề cập qua”
“Đúng, vừa rồi ta đã đề cập qua, bởi vì sát thủ thứ nhất đến cản trở ta có quan hệ với Đường Châu, cũng như có liên quan đến chiến dịch lần đó”
“Gì? Nói vậy là sao?”
Mặc Sĩ Hề đứng khoanh tay ngẩng đầu nhìn tấm biển trong đại sảnh, trên biển có ghi bốn chữ “Định Quốc Chi Tướng” mà Hoàng Thượng đã ban cho Thẩm Mộc tướng quân sau khi chiến thắng trở về.
Thế sự khó lường, mọi người vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy vinh quang bên ngoài mà không nhìn thấy phía sau đó có bao nhiêu phong ba, bao nhiêu sầu.
“Xá Định Uy là đệ nhất mãnh tướng của Phương Quốc, dũng mãnh thiện chiến, danh tiếng tại Phương Quốc vang dội. Hắn thiên tính cô tịch, sau khi thê tử qua đời liền ở vậy, dưới gối không có hài tử, chỉ có duy nhất một nữ nhi. Sau khi Xá Định Uy qua đời, nữ nhi của hắn cũng mất tích”
Tạ Tư Đồng không hiểu liền hỏi, “Vậy thì sao?”
Mặc Sĩ Hề trầm mặc một lát, nàng nâng mắt nhìn chằm chằm về một phương hướng rồi chậm rãi nói, “Ta lại muốn kể tiếp chuyện xưa khác có can hệ đến nữ nhân này”
Theo ánh mắt của Mặc Sĩ Hề, Tạ Tư Đồng nhìn thấy Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, chỉ thấy Cúc Ảnh giật mình, thân hình khẽ động, bàn tay bị Đề Nhu giữ chặt. Động tác của hai người này cực kì nhỏ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tựa như không có chuyện gì xảy ra, không ai phát giác được điều này trừ Tạ Tư Đồng. Trái tim nàng nhảy lên một chút, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm xấu.
“Nữ nhi của Xá Đình Uy gọi là Xá Lan, kỳ thật nàng không mất tích mà là đang trên đường báo thù. Chính lúc này Hoàng Hà vỡ đê, rất nhiều người từ Hàn Thành đổ dồn về Mạch Thành, nàng đã xen lẫn vào đám người này khiến không ai có thể phát hiện thân phận thật sự của nàng. Chỉ là, như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn báo thù thì nàng cần có một thân phận không chừa dấu vết để người khác nghi ngờ, vì thế nàng tìm được một gia đình có ba mẫu tử và tìm cách tiếp cận họ. Nhân lúc người gặp nguy nan mà ra tay giúp đỡ khiến người khó cự tuyệt, sau đó mẫu tử nhà kia cũng dần dần xem nàng là người trong gia đình. Khi thời cơ đến, nàng nhận vị phu nhân kia làm nghĩa mẫu rồi cứ thế mà đến Mạch Thành.
Lời của nàng chỉ nói đến một nửa nhưng nhóm hạ nhân trong Thẩm phủ đồng loạt đem ánh mắt đổ dồn về phía Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, bởi vì sau khi Hoàng Hà vỡ đê thì người từ Hàn Thành chạy đến đây chỉ có duy nhất tỷ muội bọn họ.
Đề Nhu nhanh chóng vịn chặt tay ghế, sắc mặt có vài phần khó coi. Trên môi Cúc Ảnh là nụ cười lạnh cùng vẻ khinh thường cao ngạo.
Mặc Sĩ Hề thì ngược lại, nàng chẳng nhìn ai mà chỉ nhìn mặt đất rồi tiếp tục giải thích, “Sau đó người cậu họ kia cũng qua đời, trong một lần cơ duyên, đương nhiên sự trùng hợp nói đến ở đây là do Xá Lân tận lực làm nên, tóm lại, Mật phu nhân cứu bọn họ mang về Thẩm phủ làm nha hoàn”
Khổng lão phu nhân rung giọng hỏi, “Chuyện gì? Ngươi…ngươi nói bọn họ…”, nàng đưa tay chỉ về phía Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, “Chính xác ai là Xá Lan?”
Mật Phi Sắc cũng sợ ngây người, trăm triệu lần nàng cũng không ngờ được sự tình lại thay đổi như thế này. Chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn bị bọn họ lợi dụng mà không hề hay biết?
“Tạ nhị tiểu thư, phiền ngươi đem nghi vấn ban nãy lặp lại một lần nữa”
“Được”, Tạ Tư Đồng cầm mảnh giấy ghi chép đọc lên, “Tại sao sát thủ thứ nhất đến ngăn cản lại sử dụng Tam Diệp Mi Trùng? Phải chăng hắn là người Đường Châu?”
“Hiện tại ta sẽ cho ngươi đáp án, hắn là người Đường Châu, hơn nữa lại chính là thuộc hạ của Xá Lan”
“Thì ra là thế. Vấn đề thứ hai, sát thủ dọc đường muốn giết ngươi với mục đích gì?”
“Giá họa”
Ta Tư Đồng mở to hai mắt, “Ý của ngươi là…mục đích của sát thủ không phải là mạng của ngươi mà chỉ muốn giá họa? Mà giá họa cho ai?”
“Sát thủ có thể giết được ta hay không, vấn đề này không nằm trong phạm vi quan tâm của Xá Lan. Giết không được ta, nàng đem hết thảy mọi chuyện đổ lên Mật Duẫn Phong, nếu giết được ta, đối với nàng mà nói thì chẳng có hại gì”
“Tại sao nàng muốn giá họa cho Mật Duẫn Phong”
Tầm mắt Mặc Sĩ Hề dừng lại trên người tỷ đệ Mật thị, Mật Phi Sắc trợn mắt há mồm, Mật Duẫn Phong thân mình run rẩy, vẻ mặt không dám tin.
“Bởi vì nàng biết, nếu như Mật Duẫn Phong gặp chuyện thì Mật Phi Sắc sẽ bảo hộ hắn bằng bất cứ giá nào, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của chính mình. Kể từ đó, mục đích của nàng đã đạt được”
Tạ Tư Đồng bừng tỉnh, “Nói cách khác, nàng chính là nhằm vào Mật phu nhân? À không, kỳ thật nàng nhắm vào cả Thẩm gia! Nàng hận Thẩm tướng quân giết chết phụ thân nàng nên muốn báo thù, nàng làm như vậy chính là muốn Thẩm phủ chia năm xẻ bảy, gà bay chó sủa, trên dưới đều loạn!”
Mặc Sĩ Hề gật đầu, “Không tồi, cuối cùng ngươi cũng đã nói đúng”
“Như vậy…nàng là ai?”, Tạ Tư Đồng chỉ vào Đề Nhu cùng Cúc Ảnh, “Đến tột cùng ai trong bọn họ là Xá Lan?”
Khổng lão phu nhân gấp giọng nói, “Đúng vậy, đúng vậy, ai là Xá Lan?”
Trong mắt Mặc Sĩ Hề cũng nổi lên chút mơ hồ, nàng lẩm bẩm nói, “Đúng vậy, ta cũng từng đoán nàng là ai? Tỷ tỷ cùng muội muội, ai mới thật sự là Xá Lan?”
Cúc Ảnh cười lạnh nói, “Ngươi không cần đoán, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, kỳ thật…”
Đề Nhu kéo mạnh tay nàng. Cúi đầu nhìn xuống, trông thấy ánh mắt thống khổ của tỷ tỷ, vẻ mặt lãnh ngạo nhất thời biến mất, nàng ngậm miệng lại.
Mặc Sĩ Hề nhìn nàng, tựa như xuyên thấu qua nàng mà nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, ánh mắt ôn nhu bi thương, nàng nhẹ giọng nói, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Cúc Ảnh, ta thật sự bị chấn động….tại sao? Tại sao nàng lại rất giống một vị cố nhân của ta? Ta nói rồi, trời sinh ta tính đa nghi, sự trùng hợp trong mắt ta đều là kết quả của quá trình sắp đặt, vì thế ta đã nghĩ: một người như nàng xuất hiện trước mặt ta nhằm mục đích gì? Là muốn ta phân tâm không thể xử trí mọi việc như thường? Sau đó, ta biết được nàng cùng Mật công tử có qua lại nhưng bị Mật phu nhân ngăn cản.
Tạ Tư Đồng “a” một tiếng, “Ta cũng thấy! Lần đó ngươi bảo ta ôm lò sưởi đến nấu thuốc cho Thẩm Hồ, trên đường đi chúng ta tận mắt trông thấy Cúc Ảnh cùng Mật Duẫn Phong níu kéo, lúc đó Mật Duẫn Phong còn xé rách một đoạn tay áo của nàng. Nguyên lai bọn họ có loại quan hệ này, khó trách hắn một lòng muốn bảo vệ nàng, nói vậy…Cúc Ảnh chính là Xá Lan, đúng không?”
“Đúng vậy, ta là Xá Lan!”, Cúc Ảnh đột nhiên lên tiếng, Đề Nhu vội vàng kéo tay nàng, nàng rời khởi Đề Nhu bước lên rồi cất cao giọng, “Ta chính là Xá Lan! Hết thảy sự tình đều do ta đứng phía sau chỉ đạo, Tuyền Ki công tử, ngươi đã đoán đúng!”
Mặc Sĩ Hề trầm tĩnh nhìn nàng, thanh quản ngâm nga một tiếng.
Cúc Ảnh để lộ tia trào phúng cùng thống khổ, nàng cười lạnh rồi trầm giọng nói, “Bởi vì Thẩm Mộc giết chết phụ thân ta nên ta quyết tâm báo thù! Vì thế ta đến Mạch Thành rồi lẻn vào Thẩm phủ làm nha hoàn. Ta biết Mật Phi Sắc rất quan tâm đến đệ đệ của nàng, mà đệ đệ của nàng lại là một sắc lang. Vì thế ta dùng thủ đoạn hấp dẫn đệ đệ của nàng để hắn ngoan ngoãn nghe lời ta. Sau đó ta xúi giục hắn trộm vòng tay, lại cố ý ám chỉ Mật Phi Sắc thỉnh ngươi đến phá án để bố trí sát thủ cản trở ngươi để vụ án càng thêm phức tạp, tốt nhất là diệt trừ luôn Thẩm Hồ. Tuy nói Thẩm Mộc bình thường luôn tỏ vẻ khó chịu với nhi tử nhưng kỳ thật rất yêu thương hắn, nếu hắn chết, Thẩm Mộc sẽ rất thống khổ. Ta làm hết thảy đều là vì báo thù! Ta không sai! Ta không hối hận! A, đúng rồi, ta còn dựng nên sự hoài nghi của ngươi đối với việc Mật Phi Sắc mời ngươi đến điều tra án này. Ta biết dung mạo chính mình rất giống vị hôn thê đoản mạng của ngươi, nhìn thấy ta, ngươi khẳng định sẽ nhớ đến Mật Tang, chỉ cần tâm thần ngươi bị loạn, ta liền nắm chắc phần thắng. Chẳng qua, thật không ngờ, cuối cùng công sức của ta cũng là đổ sông đổ biển”
Mặc Sĩ Hề không nóng giận, nàng vẫn như trước ôn nhu nhìn Cúc Ảnh, vì thế Cúc Ảnh càng thêm lạnh lùng, “Hiện tại mọi người đều đã rõ, toàn bộ sự trình chỉ đơn giản là như vậy, bởi vì muốn trả thù Thẩm Mộc nên ta thay đổi thân phận lẻn vào Thẩm phủ. Sở dĩ ta nhìn trúng Đề Nhu là vì nàng có vẻ ngoài giống Khuất Cầm, ta nghĩ phương pháp khiến Thẩm Mộc chú ý đến nàng, cùng nàng có quan hệ xác thịt. Cùng lúc đó, ta thông đồng với Mật Duẫn Phong chuẩn bị kế hoạch báo thù. Đơn giản chỉ có vậy!”
“Đơn giản chỉ có vậy? Thế thì tại sao ngươi lại hạ độc trong thuốc của Đề Nhu?”
Cúc Ảnh có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đáp lại, “Còn phải hỏi sao? Ngươi nghĩ ta sẽ để cho cốt nhục của Thẩm Mộc sống sót sao? Tuy ta an bài để nàng có hài tử nhưng nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của ta mà thôi, nàng đã biết quá nhiều bí mật, ta cũng sẽ không để nàng sống sót”
“Nếu đã vậy, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội”
“Hả?”
Mắt của Mặc Sĩ Hề xanh như nước, xanh đến cực điểm, cũng lạnh đến cực điểm,”Ta cho ngươi cơ hội, hiện tại ngươi có thể động thủ giết nàng”
Cúc Ảnh để lộ vẻ hoảng loạn, “Cái…cái gì? Tại sao?”
“Chẳng phải chỉ là quân cờ thôi sao? Tùy thời có thể vứt bỏ, không phải sao? Như vậy thì hãy xuống tay đi, không có gì cần luyến tiếc”
Cúc Ảnh cười lớn, “Ha ha ha! Muốn giết cũng phải giết tại thời điểm âm mưu chưa bị bại lộ, hiện tại giết nàng có lợi ích gì?”
Thanh âm của Mặc Sĩ Hề vẫn điềm đạm như trước, “Tuy không có lợi nhưng cũng không có hại. Hơn nữa, chúng ta có thể thương lượng với nhau, chỉ cần ngươi giết nàng, ta sẽ không truy cứu việc này”
“Ngươi nói gì?”, trong đại sảnh nhất thời phát ra thanh âm khiếp sợ, trong đó có Cúc Ảnh, Khổng lão phu nhân, còn có Mật Phi Sắc.
Thẩm Hồ cùng Tạ Phinh Đình tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
“Ta nghĩ bản thân đã nói rõ ràng, chỉ cần bây giờ ngươi giết nàng, ta tạm tha cho ngươi, cũng cam đoan ngươi có thể bình an vô sự về đến Phượng Quốc, hơn nữa sẽ không có người đến truy cứu. Điều kiện này không phải rất có lợi với ngươi sao?”
“Từ từ! Ngươi không thể làm xằng!”, Khổng lão phu nhân vội vàng phủ quyết, “Nàng là hung thủ, lại là gián điệp địch quốc, tại sao ngươi có thể thả nàng đi? Đừng giở trò nữa, nói gì ta cũng sẽ không đáp ứng!”
“Đúng vậy, Tuyền Ki công tử, tuy rằng ngươi…thật sự có bản lãnh, nhưng việc này can hệ rất lớn, ngươi muốn che giấu cũng không được”, Mật Phi Sắc tha thiết khuyên can.
Mặc Sĩ Hề nhấc tay ý bảo bọn họ giữ yên lặng, nàng nhìn Cúc Ảnh không chớp mắt, “Chỉ cần ngươi trả lời, đáp ứng hay không đáp ứng?”
Thân hình Cúc Ảnh khẽ lay động, chân cơ hồ không còn đứng vững.
Đương lúc kinh hãi, rung động cùng hỗn loạn, một tiếng vỗ tay vô cùng thanh thúy rõ ràng vang lên.
Mọi người yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nơi phát ra tiếng vỗ tay, chỉ thấy người vỗ tay chính là…Đề Nhu.
Nàng vẫn ngồi trên ghế tựa như một thiếu phụ bị ủy khuất, kinh hách cùng hiền dịu. Giờ phút này, Đề Nhu rướn cổ, khóe môi khinh bạc, sắc mặt mang theo ba phần cười, ba phần tán thưởng cùng ba phần tao nhã, cuối cùng ngưng tụ lại một vẻ trấn định tự nhiên.
“Thật thú vị, Tuyền Ki công tử!”, ánh mắt mang theo ý cười, “Quả nhiên không hổ danh Bố Y Thần Phán đệ nhất thế gia”
“Tỷ tỷ!”, Cúc Ảnh sốt ruột kêu lên một tiếng, nàng chưa kịp nói thêm điều gì thì Đề Nhu đã đưa tay ngăn lại, “Đừng lo, ngươi cho là hắn thật sự không biết ai trong chúng ta là Xá Lan sao?”
Cúc Ảnh ngây dại, Khổng lão phu nhân ngây dại, Mật Phi Sắc ngây dại, tất cả mọi người trong Thẩm phủ đều ngây dại.
Không phải bọn họ không rõ, chỉ là sự tình chuyển biến quá nhanh.
Chỉ có Mật Duẫn Phong thống khổ túm lấy tóc của chính mình, hai gối quỳ trên mặt đất, chỉ là giờ khắc này không còn ai bận tâm đến hắn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Đề Nhu, nàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, phong thái tôn quý như một nữ vương.
“Ta nghĩ trong lòng mọi người vẫn còn chưa rõ, vậy để ta kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa. Bởi vì ta cũng thật muốn biết trong kế hoạch của ta có chỗ nào an bài không tốt, nếu có, thỉnh Tuyền Ki công tử cho ta đáp án”, Đề Nhu mỉm cười, những biểu hiện thường có của những tội phạm bị người vạch trần như thẹn quá hóa giận, run sợ…toàn bộ đều không bắt gặp trên người nàng, điều này khiến mọi người thầm thán phục, quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ, Xá Định Uy một đời kiêu hùng, nữ nhi của hắn cũng không kém cỏi chút nào.
“Hai quốc gia giao chiến, thắng thua cũng là chuyện thường tình, chẳng qua phụ thân của ta thật sự chết rất thống khổ. Thẩm Mộc bắn tên xuyên phổi phụ thân, người đã giãy dụa kêu rên suốt một đêm, bởi vì thật sự quá đau đớn mà không mang lại bất kì chuyển biến tốt đẹp nào nên ta chỉ có thể xuống tay với người, cho người một sự giải thoát”, thanh âm Đề Nhu cứ như vậy mà uyển chuyển du dương, trong đó không chứa bất kì biểu tình nào nhưng vẫn khiến người nghe động tâm, có thể hình dung cảnh tượng lúc đó bi tráng như thế nào.
“Khi lưỡi gươm kia cắm vào tim phụ thân, ta đã thề với lòng mình, ta muốn Thẩm Mộc nếm thử vị thống khổ này, thậm chí còn phải nhiều hơn phụ thân. Vì thế ta lẻn vào Càn Quốc, đúng như lời Tuyền Ki công tử, trên đường ta đã cứu bọn người Cúc Ảnh, lại cố ý tiếp cận rồi dựa vào dòng người hỗn loạn mà đến Mạch Thành”
Cúc Ảnh đột nhiên hô to, “Tỷ tỷ của ta không phải ngươi giết! Cái chết của mẫu thân cũng không can hệ đến người! Đó rõ ràng là điều ngoài ý muốn, không phải ngươi tận lực an bài, ta biết không phải là ngươi!”
Đề Nhu mỉm cười nói, “Là ta an bài hay không cũng không quan trọng, dù sao ta cũng đã tìm được một thân phận an toàn để nhập vai. Ta bắt đầu tiếp cận Thẩm Mộc và phát hiện nam nhân này vô cùng nhàm chán”
Nhóm hạ nhân hít phải một ngụm khí lạnh, đã nhiều năm qua không có người nào dám dùng từ “nhàm chán” để nói về chủ tử, nàng là người duy nhất.
“Hắn vì quá nhớ nhung thê tử đã khuất của mình mà thú một người giống nàng về làm thiếp, nhưng hắn lại không quan tâm, không để ý đến nàng, thậm chí còn không cùng phòng với nàng”
Sắc mặt Mật Phi Sắc tái xanh, Khổng lão phu nhân cũng giật mình nhìn sang nàng, “Là thật sao? Phi Sắc, Mộc Nhi thật sự đối xử với ngươi như vậy?”
Đề Nhu, không phải, là Xá Lan nói tiếp, “Bên ngoài hắn đem toàn bộ gia sự giao cho nàng, chi bằng đừng nói thú thiếp, chi bằng nói hắn đã thú một quản gia thì chính xác hơn”
Mật Phi Sắc lộ vẻ thống khổ, Khổng lão phu nhân cũng không tiếp tục hỏi nữa, biểu tình trên mặt nàng đờ đẫn, tựa như vừa chịu một đả kích.
“Khi ta nhận ra ý đồ dùng nữ sắc hấp dẫn hắn không có hiệu quả liền chuyển hướng khác. Đúng lúc này, ta phát hiện một bí mật”, Xá Lan nói đến đây liền nhếch môi cười, nụ cười của nàng có vài phần quỷ dị.
Mặc Sĩ Hề lập tức lên tiếng, “Ngươi thật sự muốn nói ra sao?”
Ánh mắt Xá Lan sáng lên, nàng cười ha ha nói, “Tại sao lại không nói? Hôm nay không phải là ngày bóc trần mọi bí mật sao? Ngươi có thể vạch trần ta thì tại sao ta lại không thể vạch trần người khác?”
Mặc Sĩ Hề không nói thêm gì nữa.
Xá Lan chậm rãi nói, “Ta phát hiện Mật phu nhân cùng…”
“Câm mồm!”, người đánh gãy lời nàng chính là Mật Duẫn Phong, chỉ thấy hắn lừ lừ đứng lên, sắc mặt xám xịt như tro tàn nhưng ánh mắt vô cùng sáng, cả người toát lên một vẻ đáng sợ, “Ngươi từng hứa với ta, tuyệt đối không thể nói…Ngươi đã từng hứa với ta!”
Xá Lan im lặng nhìn hắn trong chốc lát, lần thứ hai nàng nở nụ cười, “Ngu ngốc, lời nói của ta cũng có thể tin sao?”
Mật Duẫn Phong rống to một tiếng, hắn nổi giận xông tới, thẳng thắn mà nói thì võ công của hắn cũng xem là tạm được, thế nhưng Xá Lan chỉ nhẹ nhàng nhích động một cái đã khiến hắn ngã ập xuống. Vừa đúng lúc ngã xuống bên chân nàng.
Xá Lan thở dài, “Đúng là vô dụng! Một nam nhân vô dụng như ngươi quả nhiên chỉ có thể đem bất hạnh đến cho nữ nhân của ngươi!”
“Chẳng lẽ…ngươi…ngươi chưa bao giờ yêu ta?”, Mật Duẫn Phong giãy dụa, hắn tuyệt vọng bắt lấy gấu váy nàng.
Xá Lan tung chân đá một cước, tay hắn lập tức rơi xuống mặt đất và không thể nâng lên thêm một lần nữa.
“Đùa sao? Xá Lan ta có thân phận gì, nữ tử như thế nào mà lại đem lòng yêu một nam nhân như ngươi?”
Mật Duẫn Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi tiếp, “Vậy cái kia…ngươi cùng ta còn có…còn có hài tử”
Xá Lan từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt tựa như đang nhìn thấy một con sâu, “Ngươi không biết sao? Vì ngươi háo sắc, yếu đuối, dễ tin người, quan trọng hơn là Mật Phi Sắc yêu thương ngươi đến tận xương tủy, nàng có thể làm tất cả vì ngươi, ngươi chính là nhược điểm lớn nhất của nàng, ta nhìn thấu điểm này, ngươi nói ta có thể không đến tìm ngươi sao? Hơn nữa, ta cần một hài tử, dụ Thẩm Mộc quá chén cũng chỉ là hạ sách, đối với những nữ nhân chủ động đem lòng thương nhớ, phần lớn nam nhân cảm thấy không hứng thú, nhưng nếu nữ nhân kia có hài tử của hắn thì lại khác, hắn phải có trách nhiệm, dù hắn không yêu ta nhưng hắn vẫn phải để mắt đến cốt nhục của hắn…Ngươi đã hiểu chưa?”
Từ trong cổ họng của Mật Duẫn Phong thoát ra một tiếng kêu thống khổ, toàn thân hắn run rẩy, Mật Phi Sắc đứng một bên cũng không chịu đựng được nữa mà nhào tới ôm lấy đệ đệ, “Duẫn Phong, đừng như vậy! Vì loại nữ nhân như thế này, đáng giá sao?”
Xá Lan không nhìn hai người bọn họ mà nhìn thẳng về phía Mặc Sĩ Hề, nàng nói, “Khi ta từ trong miệng của Mật Duẫn Phong biết được ngươi cùng Mật Tang đường muội của hắn từng có hôn ước, mà Cúc Ảnh có bộ dáng rất giống Mật Tang, ta liền nghĩ đến việc lợi dụng ngươi để thúc đẩy kế hoạch báo thù của ta. Bởi vì ta mang thai, Mật Phi Sắc chắc chắn có động cơ đối phó ta, nhưng không ngờ nàng chậm chạp không động thủ, ta chỉ có thể giúp nàng một tay trộm vòng tay, đồng thời ám chỉ nàng có thể vịn vào cớ này để đuổi ta đi. Quả nhiên nàng đã trúng kế và mời ngươi đến đây phá án. Ta lại không để ngươi có thể thuận lợi phá an nên để Mật Duẫn Phong phái người ám sát ngươi dọc đường đi. Ta nói với hắn rằng nếu để Mặc Sĩ Hề đến được nơi này thì chuyện của hắn và ta, cũng như chuyện của hắn cùng tỷ tỷ đều không giấu diếm được. Quả nhiên hắn đã ngu ngốc nghe theo lời ta phái sát thủ ám sát ngươi, đương nhiên, ta cũng đồng thời bày mưu tính kế sao cho sự tình càng lúc càng phức tạp”
Mật Duẫn Phong trợn trừng hai mắt, những đợt run rẩy càng thêm kịch liệt, Mật Phi Sắc chỉ biết ôm hắn mà khóc, mọi người nhìn thấy cảnh này liền sáng tỏ: hai người bọn họ sợ là không chỉ có quan hệ tỷ muội mà còn có chút tư tình nhi nữ, nếu không tại sao Xá Lan lại có thể tà ác cùng ám muội như vậy?
“Nhưng ngươi vẫn thuận lợi đi vào Thẩm phủ. Ta từng ý định để Cúc Ảnh dời sự chú ý của ngươi, đáng tiếc ngươi đối với nàng không chút động tâm, cũng không vì nàng mà thất hồn lạc phách. Bất quá, ngươi cũng khiến ta cảm thấy cao hứng, chỉ là…không hiểu vì sao Thẩm Tứ thiếu gia đối với ngươi vô cùng hứng thú”, Xá Lan nói đến đây liền rũ mắt liếc nhìn Thẩm Hồ một cái.
Thẩm Hồ chỉ cười ha ha rồi sờ mũi.
“Nhưng ta nghĩ hai người các ngươi thường xuyên ở cùng một chỗ cũng tốt, ta chẳng việc gì phải tách các ngươi ra để đối pho làm chi cho phiền toái. Từ lúc Tạ Phinh Đình tự sát trước ngày thành hôn, ta liền nghĩ có thể biến việc này thành cơ hội để lợi dụng, vì thế ta phải phái người đến Thượng thư phủ tại kinh thành để dung thư giả dẫn dụ Tạ nhị tiểu thư đến Thẩm phủ báo thù. Lúc nàng bước chân vào phủ ta đã biết đó là nàng, ta chỉ cần động thủ một chút đem nàng an bài đến chỗ ngươi để hầu hạ, sau đó lại hạ độc trên thư, mặc kệ lá thư này đến tay ngươi hay Thẩm Hồ thì ta cũng đạt được mục đích. Quả nhiên ngươi không hề nghi ngờ nàng và bị trúng độc, nhưng ta không ngờ tới…”, Xá Lan lại liếc nhìn sang Thẩm Hồ, “Thẩm Hồ vì cứu ngươi lại trộm Cửu Huyền Ngọc Lộ Đan của lão phu nhân”
Khổng lão phu nhân kinh ngạc thốt lên, “Cái gì? Kẻ đã lẻn vào phòng ta trộm đồ ngày đó là Tứ Nhi?”
Thẩm Hồ mỉm cười rồi nghiêm mặt nói, “Đáng tiếc, tuy rằng có thể cứu được tính mạng của hắn nhưng độc tính cũng chỉ có thể giải được một nửa”
“Độc dược của Phượng Quốc chúng ta là dùng cho quân chủ ban thưởng cho thần tử, dĩ nhiên không thể dễ dàng hóa giải”
“Nguyên lai loại độc này chính là Phượng Hoàng Độc tiếng tăm lừng lẫy”
Xá Lan mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, ta còn có thể nói rõ cho ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi giải dược. Xem bộ dáng của Tuyền Ki công tử, đại khái có thể duy trì được thêm nửa tháng, trong nửa tháng đó, trừ phi ngươi có thể lấy được giải dược từ tay ta, nếu không…ha ha!”
Tạ Tư Đồng nhìn không được liền thét to, “Ngươi…nữ nhân này thật thâm độc! Âm mưu của ngươi đã bị bại lộ, ngươi biết chính mình không thể đối phó lại Mặc Sĩ đại ca nên cố ý để lại nan đề này. Ngươi rõ ràng muốn hắn trong nửa tháng này vì giải dược mà phát sầu!”
Xá Lan không hề phủ nhận, nàng gật đầu nói, “Đúng vậy!”
“Ngươi…!”, Tạ Tư Đồng định xông lên liều mạng với nàng lại bị Tạ Phinh Đình giữ lại, “Được rồi, dẹp võ công mèo quào của ngươi sang một bên! Mọi chuyện đều có Mặc Sĩ công tử tự mình giải quyết, ngươi lỗ mãng chỉ làm rối thêm thôi!”
Mặc Sĩ Hề thản nhiên nói, “Sinh tử tùy mệnh, bất quá thì chết thôi”
Bất quá thì chết thôi!
Lời nói tiêu sái đến cực điểm, thử hỏi thế gian được bao nhiêu người có thể thốt nên lời như vậy?
Xá Lan yên lặng nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên trơ trọi, “Kỳ thật ta rất thích ngươi, Tuyền Ki công tử! Nếu như có thể sớm gặp nhau, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không…Đáng tiếc, nhân sinh thứ gì cũng có, chỉ là không có hai chữ “nếu như”. Những chuyện khác cũng không cần nhiều lời, ta chỉ muốn biết đến tột cùng mình đã sơ hở chỗ nào?”
“Ngươi không có sơ hở”
Xá Lan cười khổ, “Đến bây giờ mà công tử vẫn muốn lừa gạt ta sao?”
“Ta nói chính là sự thật. Ngươi không có sơ hở, người sơ hở chính là Cúc Ảnh, là Mật Duẫn Phong, là Mật Phi Sắc, không phải là ngươi”
Xá Lan kinh ngạc mở to hai mắt.
Mặc Sĩ Hề thành khẩn nói, “Kỳ thật ngươi không nên lựa chọn ta đến tra án, nếu là người khác thì chắc chắn đã sập bẫy của ngươi, bảo đảm không xảy ra biến cố ngoài ý muốn. Đáng tiếc, người ngươi tìm lại chính là ta. Ngươi nghĩ ta nhìn thấy nữ tử có dung mạo giống Mật Tang thì sẽ tâm phiền ý loạn, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, ta cẩn thận điều tra nàng. Khi ta phát hiện nàng cùng Mật Duẫn Phong kỳ thật không có quan hệ ám muội, ta liền đi đến kết luận: sở dĩ nàng cùng Mật Phong dây dưa chính là vì muốn bảo vệ ái đó nên mới dựng nên cảnh tượng giả này. Mà người nàng muốn bảo vệ chỉ có một, chính là ngươi”
Xá Lan suy sụp thở dài, “Thì ra là vậy, kỳ thật tính tình Hoa Hoa quá cứng rắn, nàng căn bản không biết diễn trò, muốn nàng diễn trò quả thật đã làm khó nàng…Ta biết tuy nàng không nói nhưng trong lòng vẫn không tán thành ta làm như vậy!”
Cúc Ảnh âm thầm rơi lệ.
“Nếu như nói Cúc Ảnh vì ngươi mà cố ý diễn trò thì tại sao Mật Duẫn Phong lại phải phối hợp diễn trò? Có phải trên người hắn cũng che dấu bí mật gì? Vì thế ta nhờ bà bà phái người đến tảo mộ Mật Tang, điều tra gốc gác của hắn, ta phát hiện hắn…”
Xá Lan nói tiếp thay nàng, “Phát hiện hắn loạn luân cùng tỷ tỷ của mình”
Cả người Mật Phi Sắc chấn động, nàng lại càng ôm chặt Mật Duẫn Phong hơn. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, mọi người chẳng những không khinh thường mà ngược lại càng thêm thương tiếc. Một nữ nhi xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy lại gả cho một nam nhân không làm tròn trách nhiệm trượng phu, cuộc sống tĩnh mịch không chịu đựng nổi, xét về tình có thể tha thứ…Nói đến đây, đều là tình hại người.
Mặc Sĩ Hề thở dài rồi tiếp tục nói, “Hơn nữa, vẫn còn một chuyện các ngươi chưa biết, ta được Mật phu nhân mời đến Mạch Thành điều tra vòng tay bị mất, kỳ thật người ủy thác ta lại chính là Thẩm tướng quân”
Xá Lan nói, “Hắn nhờ người tìm bắt hồ ly trốn khỏi nhà là Thẩm Hồ?”
“Đó chẳng qua chỉ là che mắt người khác, thực tế hắn mời ta đến đây là để…”, Mặc Sĩ Hề ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng nàng, thanh âm từng chữ rõ ràng, “Điều tra ngươi!”
Xá Lan biến sắc, “Cái gì?”
“Tướng quân rất phiền muộn đối với việc mình say rượu làm bậy, hơn nữa lại khiến ngươi có thai. Nhưng hắn cảm thấy trước sau có điều kỳ quái, trong lòng nghi ngờ nên ủy thác ta đến gặp ngươi, điều tra xem chuyện này thật sự là trùng hợp hay có dối trá.
Xá Lan giật mình nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng nàng mỉm cười sầu thảm, “Ha ha! Hắn cư nhiên mời ngươi điều tra ta! Hắn cư nhiên mời ngươi đến điều tra ta! Buồn cười, ta tự nhận hết thảy đều năm trong lòng bàn tay của mình, lại không biết bản thân ngay từ đầu đã bị xếp vào đối tượng tình nghi”
Mặc Sĩ Hề nói, “Kỳ thật tướng quân chỉ đơn thuần nghi ngờ ngươi là một nữ nhân hám tài phú quý, cũng không biết dụng ý chân chính của ngươi”
“Có gì khác nhau sao?”, Xa Lan cười thật khó coi, “Trận này ta đã thua ngay từ đầu mà ta lại không biết, ha ha! Thật sự là châm chọc! Thật sự là châm chọc a!”
Mặc Sĩ Hề nhìn thẳng vào mắt nàng, thanh âm sâu lắng, “Tự cổ chí kim, chỉ cần là báo thù thì trước sau đều dồn mình vào ngõ cụt. Ngươi là nữ tử thông minh, hà cớ gì lại tự luẩn quẩn trong vòng tròn không lối thoát?”
“Luẩn quẩn không lối thoát?”, Xá Lan chậm rãi lặp lại một lần, đến tận lúc này nàng mới để lộ vẻ oán hận, “Đó là phụ thân của ta! Phụ thân của ta a! Ta trơ mắt đứng nhìn người rên rỉ cầu cứu, chỉ là không ai có thể cứu được người! Cả đời phụ thân chưa từng rơi lệ, đêm đó cũng vậy, dù đau đớn đến chết đi sống lại, dù toàn thân ướt sũng vì mồ hôi lạnh, người vẫn như trước không để rơi một giọt lệ nào! Suốt một đêm, suốt năm canh giờ, ta ở bên cạnh nhìn người đau đớn, thống khổ, bất lực…ngươi bảo ta có thể không hận sao?”
Mặc Sĩ Hề im lặng.
“Ngươi cũng biết, cuối cùng ta không chịu đựng nổi, ta dùng dao găm đâm vào tim người, lúc đó trong lòng ta có cảm giác gì, ngươi có biết không? Một đao kia không chỉ giết chết người, mà còn giết luôn ta! Cuộc sống của ta không còn khoái lạc, không còn vô ưu vô lo! Cuộc sống tôn quý an nhàn hạnh phúc của ta liền biến mất dưới nhát đao kia…”, Xá Lan càng nói càng kích động, ngực phập phồng, đột nhiên nàng ôm bụng phát ra thanh âm rên rỉ.
Sắc mặt Mặc Sĩ Hề đột biến, nàng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy vai Xá Lan, “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta…ta…”, sắc mặt Xá Lan trắng bệch, trong mắt là tơ máu, nàng nắm chặt tay Mặc Sĩ Hề.
“Có phải…có phải hài tử bị làm sao không? Đau lắm sao? Mau nói ta biết?”, Mặc Sĩ Hề vội vàng quay đầu kêu lên, “Bà bà, mau đến xem sao!”
Tô bà bà vội vàng tiến đến, đang muốn bắt mạch cho nàng thì Xá Lan lại nắm chặt tay của Mặc Sĩ Hề nhất quyết không buông, chiếc váy nguyên bản màu xanh đã đỏ sậm vết máu.
Trong lúc nhất thời Mặc Sĩ Hề cảm thấy khó thở, bóng ma quá khứ lần thứ hai hiện ra, chỉ là cảnh tượng trước mắt chiến thắng nỗi sợ hãi trong nàng, Mặc Sĩ Hề lạnh lùng nói, “Hãy nghe ta nói! Hài tử là vô tội! Phải cứu hắn, biết không, nhất định phải cứu hắn!”
Xá Lan lắc đầu run rẩy, sắc mặt cắt không còn giọt máu, thanh âm khàn khàn vang lên, “Ta…ta…ta rất hận…!”
“Ta biết ngươi hận, nhưng hài tử của ngươi vô tội, mau để bà bà giúp ngươi kiểm tra…Mau!”
“Ta, ta không cần! Sinh hắn ra cũng để hắn gặp toàn bất hạnh, có mẫu thân như ta, phụ thân như hắn, thân thế phức tạp như vậy, hắn…sống không hạnh phúc…”
“Đó là chuyện sau này, hiện tại cứu hắn vẫn quan trọng hơn!”
Nước mắt Xá Lan rơi xuống tay Mặc Sĩ Hề…nóng bỏng…nóng bỏng…
Mặc Sĩ Hề ngẩng đầu liền bắt gặp một ánh mắt tràn ngập thống khổ, sầu bi, trong lòng nàng bất giác nổi lên chua sót.
“Mặc Sĩ công tử, ngươi…ngươi có biết không?”, hơi thở của Xá Lan trở nên dồn dập nhưng từng chữ vẫn vô cùng tinh tường, “Lời nói ngày hôm đó không phải là giả. Ta thật sự…thật sự đa tạ ngươi đến thăm ta…Ngươi cho ăn mứt hoa quả…dịu dàng như vậy…tựa như phụ thân ta trước đây…”
Động tác của Mặc Sĩ Hề chợt dừng lại.
“Ngươi không biết ta yêu thương phụ thân đến dường nào. Người đã chết, ta thật sự…thật sự rất hận…Hận đến mức dù ta cùng Thẩm Mộc đồng quy vu tận, ta cũng nguyện ý! Trừ bỏ việc báo thù, ta không còn lý do gì để tiếp tục sống, ngươi…ngươi có hiểu không?”
Đúng vậy, nàng còn có thể nói gì? Chuyện bất đắc dĩ khắp nơi đều có, cho tới bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Chuyện của nàng…cũng là như vậy!
Kỳ thật, tất cả đều sai.
Máu không ngừng từ trong váy chảy ra, hơi thở của Xá Lan cũng ngày càng mỏng manh, Mặc Sĩ Hề ôm nàng, tựa như đang ôm một hài tử vô cùng ủy khuất, vô cùng đáng thương.
“Thật sự…ngươi không muốn để hắn sống sao?”, lần cuối cùng nàng muốn lên tiếng khuyên can.
Xá Lan lắc đầu cố chấp, nàng lẩm bẩm nói, “Ta muốn đi gặp phụ thân…ta muốn mang hài tử cùng đi gặp phụ thân, sau đó ba người chúng ta ở cùng một chỗ, không thể xa rời…Thế giới kia…không có thống khổ…Tuyền Ki công tử”
“Sao?”
Xá Lan lộ vẻ tươi cười, nàng đem một vật gì đó đặt vào trong tay Mặc Sĩ Hề, sau đó từ từ nhắm mắt lại tựa như đi vào giấc ngủ yên bình.
Máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, máu tràn đầy trên mặt đất, máu nhiễm đỏ áo khoác trắng của nàng.
Mặc Sĩ Hề chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng này, tựa như nhìn thấy ca ca đang hấp hối trước mặt nàng.
Không lối thoát như vậy, máu tươi như vậy, bộ dạng cô đơn như vậy, miệng vết thương lại một lần nữa rách toạt.
Kiếp phù du trơ trọi, sóng gió trận này, là sai lầm của ai?
Nàng nâng tay của chính mình lên, vết máu loang lổ, trong đó là một viên thuốc màu trắng.
Tựa như viên minh châu tinh khiết thoang thoảng hương thơm ngát…
Giải dược Phượng Hoàng Độc.
Tạ Tư Đồng rất phối hợp tiếp lời, “Nhớ, lần đó Thẩm tướng quân đã đánh bại Xá Định Uy, người được mệnh danh là đệ nhất mãnh tướng của địch, nghe nói Xá Định Uy bị trúng tên sau lưng, sau khi trở lại quân doanh liền đau đến lăn lộn, đêm xuống liền qua đời. Hắn vừa chết, Phương Quốc binh bại như núi đổ, Thẩm đại tướng quân thừa dịp tấn công, ba vạn tù binh bị bắt giữ, nước ta đại thắng, Phượng Quôc phái cắt bảy thành trì mới có thể bình ổn”, nàng ngừng lại một chút rồi cười nói, “Việc này vừa rồi ngươi có đề cập qua”
“Đúng, vừa rồi ta đã đề cập qua, bởi vì sát thủ thứ nhất đến cản trở ta có quan hệ với Đường Châu, cũng như có liên quan đến chiến dịch lần đó”
“Gì? Nói vậy là sao?”
Mặc Sĩ Hề đứng khoanh tay ngẩng đầu nhìn tấm biển trong đại sảnh, trên biển có ghi bốn chữ “Định Quốc Chi Tướng” mà Hoàng Thượng đã ban cho Thẩm Mộc tướng quân sau khi chiến thắng trở về.
Thế sự khó lường, mọi người vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy vinh quang bên ngoài mà không nhìn thấy phía sau đó có bao nhiêu phong ba, bao nhiêu sầu.
“Xá Định Uy là đệ nhất mãnh tướng của Phương Quốc, dũng mãnh thiện chiến, danh tiếng tại Phương Quốc vang dội. Hắn thiên tính cô tịch, sau khi thê tử qua đời liền ở vậy, dưới gối không có hài tử, chỉ có duy nhất một nữ nhi. Sau khi Xá Định Uy qua đời, nữ nhi của hắn cũng mất tích”
Tạ Tư Đồng không hiểu liền hỏi, “Vậy thì sao?”
Mặc Sĩ Hề trầm mặc một lát, nàng nâng mắt nhìn chằm chằm về một phương hướng rồi chậm rãi nói, “Ta lại muốn kể tiếp chuyện xưa khác có can hệ đến nữ nhân này”
Theo ánh mắt của Mặc Sĩ Hề, Tạ Tư Đồng nhìn thấy Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, chỉ thấy Cúc Ảnh giật mình, thân hình khẽ động, bàn tay bị Đề Nhu giữ chặt. Động tác của hai người này cực kì nhỏ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tựa như không có chuyện gì xảy ra, không ai phát giác được điều này trừ Tạ Tư Đồng. Trái tim nàng nhảy lên một chút, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm xấu.
“Nữ nhi của Xá Đình Uy gọi là Xá Lan, kỳ thật nàng không mất tích mà là đang trên đường báo thù. Chính lúc này Hoàng Hà vỡ đê, rất nhiều người từ Hàn Thành đổ dồn về Mạch Thành, nàng đã xen lẫn vào đám người này khiến không ai có thể phát hiện thân phận thật sự của nàng. Chỉ là, như vậy vẫn chưa đủ, nếu muốn báo thù thì nàng cần có một thân phận không chừa dấu vết để người khác nghi ngờ, vì thế nàng tìm được một gia đình có ba mẫu tử và tìm cách tiếp cận họ. Nhân lúc người gặp nguy nan mà ra tay giúp đỡ khiến người khó cự tuyệt, sau đó mẫu tử nhà kia cũng dần dần xem nàng là người trong gia đình. Khi thời cơ đến, nàng nhận vị phu nhân kia làm nghĩa mẫu rồi cứ thế mà đến Mạch Thành.
Lời của nàng chỉ nói đến một nửa nhưng nhóm hạ nhân trong Thẩm phủ đồng loạt đem ánh mắt đổ dồn về phía Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, bởi vì sau khi Hoàng Hà vỡ đê thì người từ Hàn Thành chạy đến đây chỉ có duy nhất tỷ muội bọn họ.
Đề Nhu nhanh chóng vịn chặt tay ghế, sắc mặt có vài phần khó coi. Trên môi Cúc Ảnh là nụ cười lạnh cùng vẻ khinh thường cao ngạo.
Mặc Sĩ Hề thì ngược lại, nàng chẳng nhìn ai mà chỉ nhìn mặt đất rồi tiếp tục giải thích, “Sau đó người cậu họ kia cũng qua đời, trong một lần cơ duyên, đương nhiên sự trùng hợp nói đến ở đây là do Xá Lân tận lực làm nên, tóm lại, Mật phu nhân cứu bọn họ mang về Thẩm phủ làm nha hoàn”
Khổng lão phu nhân rung giọng hỏi, “Chuyện gì? Ngươi…ngươi nói bọn họ…”, nàng đưa tay chỉ về phía Cúc Ảnh cùng Đề Nhu, “Chính xác ai là Xá Lan?”
Mật Phi Sắc cũng sợ ngây người, trăm triệu lần nàng cũng không ngờ được sự tình lại thay đổi như thế này. Chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn bị bọn họ lợi dụng mà không hề hay biết?
“Tạ nhị tiểu thư, phiền ngươi đem nghi vấn ban nãy lặp lại một lần nữa”
“Được”, Tạ Tư Đồng cầm mảnh giấy ghi chép đọc lên, “Tại sao sát thủ thứ nhất đến ngăn cản lại sử dụng Tam Diệp Mi Trùng? Phải chăng hắn là người Đường Châu?”
“Hiện tại ta sẽ cho ngươi đáp án, hắn là người Đường Châu, hơn nữa lại chính là thuộc hạ của Xá Lan”
“Thì ra là thế. Vấn đề thứ hai, sát thủ dọc đường muốn giết ngươi với mục đích gì?”
“Giá họa”
Ta Tư Đồng mở to hai mắt, “Ý của ngươi là…mục đích của sát thủ không phải là mạng của ngươi mà chỉ muốn giá họa? Mà giá họa cho ai?”
“Sát thủ có thể giết được ta hay không, vấn đề này không nằm trong phạm vi quan tâm của Xá Lan. Giết không được ta, nàng đem hết thảy mọi chuyện đổ lên Mật Duẫn Phong, nếu giết được ta, đối với nàng mà nói thì chẳng có hại gì”
“Tại sao nàng muốn giá họa cho Mật Duẫn Phong”
Tầm mắt Mặc Sĩ Hề dừng lại trên người tỷ đệ Mật thị, Mật Phi Sắc trợn mắt há mồm, Mật Duẫn Phong thân mình run rẩy, vẻ mặt không dám tin.
“Bởi vì nàng biết, nếu như Mật Duẫn Phong gặp chuyện thì Mật Phi Sắc sẽ bảo hộ hắn bằng bất cứ giá nào, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của chính mình. Kể từ đó, mục đích của nàng đã đạt được”
Tạ Tư Đồng bừng tỉnh, “Nói cách khác, nàng chính là nhằm vào Mật phu nhân? À không, kỳ thật nàng nhắm vào cả Thẩm gia! Nàng hận Thẩm tướng quân giết chết phụ thân nàng nên muốn báo thù, nàng làm như vậy chính là muốn Thẩm phủ chia năm xẻ bảy, gà bay chó sủa, trên dưới đều loạn!”
Mặc Sĩ Hề gật đầu, “Không tồi, cuối cùng ngươi cũng đã nói đúng”
“Như vậy…nàng là ai?”, Tạ Tư Đồng chỉ vào Đề Nhu cùng Cúc Ảnh, “Đến tột cùng ai trong bọn họ là Xá Lan?”
Khổng lão phu nhân gấp giọng nói, “Đúng vậy, đúng vậy, ai là Xá Lan?”
Trong mắt Mặc Sĩ Hề cũng nổi lên chút mơ hồ, nàng lẩm bẩm nói, “Đúng vậy, ta cũng từng đoán nàng là ai? Tỷ tỷ cùng muội muội, ai mới thật sự là Xá Lan?”
Cúc Ảnh cười lạnh nói, “Ngươi không cần đoán, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, kỳ thật…”
Đề Nhu kéo mạnh tay nàng. Cúi đầu nhìn xuống, trông thấy ánh mắt thống khổ của tỷ tỷ, vẻ mặt lãnh ngạo nhất thời biến mất, nàng ngậm miệng lại.
Mặc Sĩ Hề nhìn nàng, tựa như xuyên thấu qua nàng mà nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, ánh mắt ôn nhu bi thương, nàng nhẹ giọng nói, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Cúc Ảnh, ta thật sự bị chấn động….tại sao? Tại sao nàng lại rất giống một vị cố nhân của ta? Ta nói rồi, trời sinh ta tính đa nghi, sự trùng hợp trong mắt ta đều là kết quả của quá trình sắp đặt, vì thế ta đã nghĩ: một người như nàng xuất hiện trước mặt ta nhằm mục đích gì? Là muốn ta phân tâm không thể xử trí mọi việc như thường? Sau đó, ta biết được nàng cùng Mật công tử có qua lại nhưng bị Mật phu nhân ngăn cản.
Tạ Tư Đồng “a” một tiếng, “Ta cũng thấy! Lần đó ngươi bảo ta ôm lò sưởi đến nấu thuốc cho Thẩm Hồ, trên đường đi chúng ta tận mắt trông thấy Cúc Ảnh cùng Mật Duẫn Phong níu kéo, lúc đó Mật Duẫn Phong còn xé rách một đoạn tay áo của nàng. Nguyên lai bọn họ có loại quan hệ này, khó trách hắn một lòng muốn bảo vệ nàng, nói vậy…Cúc Ảnh chính là Xá Lan, đúng không?”
“Đúng vậy, ta là Xá Lan!”, Cúc Ảnh đột nhiên lên tiếng, Đề Nhu vội vàng kéo tay nàng, nàng rời khởi Đề Nhu bước lên rồi cất cao giọng, “Ta chính là Xá Lan! Hết thảy sự tình đều do ta đứng phía sau chỉ đạo, Tuyền Ki công tử, ngươi đã đoán đúng!”
Mặc Sĩ Hề trầm tĩnh nhìn nàng, thanh quản ngâm nga một tiếng.
Cúc Ảnh để lộ tia trào phúng cùng thống khổ, nàng cười lạnh rồi trầm giọng nói, “Bởi vì Thẩm Mộc giết chết phụ thân ta nên ta quyết tâm báo thù! Vì thế ta đến Mạch Thành rồi lẻn vào Thẩm phủ làm nha hoàn. Ta biết Mật Phi Sắc rất quan tâm đến đệ đệ của nàng, mà đệ đệ của nàng lại là một sắc lang. Vì thế ta dùng thủ đoạn hấp dẫn đệ đệ của nàng để hắn ngoan ngoãn nghe lời ta. Sau đó ta xúi giục hắn trộm vòng tay, lại cố ý ám chỉ Mật Phi Sắc thỉnh ngươi đến phá án để bố trí sát thủ cản trở ngươi để vụ án càng thêm phức tạp, tốt nhất là diệt trừ luôn Thẩm Hồ. Tuy nói Thẩm Mộc bình thường luôn tỏ vẻ khó chịu với nhi tử nhưng kỳ thật rất yêu thương hắn, nếu hắn chết, Thẩm Mộc sẽ rất thống khổ. Ta làm hết thảy đều là vì báo thù! Ta không sai! Ta không hối hận! A, đúng rồi, ta còn dựng nên sự hoài nghi của ngươi đối với việc Mật Phi Sắc mời ngươi đến điều tra án này. Ta biết dung mạo chính mình rất giống vị hôn thê đoản mạng của ngươi, nhìn thấy ta, ngươi khẳng định sẽ nhớ đến Mật Tang, chỉ cần tâm thần ngươi bị loạn, ta liền nắm chắc phần thắng. Chẳng qua, thật không ngờ, cuối cùng công sức của ta cũng là đổ sông đổ biển”
Mặc Sĩ Hề không nóng giận, nàng vẫn như trước ôn nhu nhìn Cúc Ảnh, vì thế Cúc Ảnh càng thêm lạnh lùng, “Hiện tại mọi người đều đã rõ, toàn bộ sự trình chỉ đơn giản là như vậy, bởi vì muốn trả thù Thẩm Mộc nên ta thay đổi thân phận lẻn vào Thẩm phủ. Sở dĩ ta nhìn trúng Đề Nhu là vì nàng có vẻ ngoài giống Khuất Cầm, ta nghĩ phương pháp khiến Thẩm Mộc chú ý đến nàng, cùng nàng có quan hệ xác thịt. Cùng lúc đó, ta thông đồng với Mật Duẫn Phong chuẩn bị kế hoạch báo thù. Đơn giản chỉ có vậy!”
“Đơn giản chỉ có vậy? Thế thì tại sao ngươi lại hạ độc trong thuốc của Đề Nhu?”
Cúc Ảnh có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đáp lại, “Còn phải hỏi sao? Ngươi nghĩ ta sẽ để cho cốt nhục của Thẩm Mộc sống sót sao? Tuy ta an bài để nàng có hài tử nhưng nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của ta mà thôi, nàng đã biết quá nhiều bí mật, ta cũng sẽ không để nàng sống sót”
“Nếu đã vậy, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội”
“Hả?”
Mắt của Mặc Sĩ Hề xanh như nước, xanh đến cực điểm, cũng lạnh đến cực điểm,”Ta cho ngươi cơ hội, hiện tại ngươi có thể động thủ giết nàng”
Cúc Ảnh để lộ vẻ hoảng loạn, “Cái…cái gì? Tại sao?”
“Chẳng phải chỉ là quân cờ thôi sao? Tùy thời có thể vứt bỏ, không phải sao? Như vậy thì hãy xuống tay đi, không có gì cần luyến tiếc”
Cúc Ảnh cười lớn, “Ha ha ha! Muốn giết cũng phải giết tại thời điểm âm mưu chưa bị bại lộ, hiện tại giết nàng có lợi ích gì?”
Thanh âm của Mặc Sĩ Hề vẫn điềm đạm như trước, “Tuy không có lợi nhưng cũng không có hại. Hơn nữa, chúng ta có thể thương lượng với nhau, chỉ cần ngươi giết nàng, ta sẽ không truy cứu việc này”
“Ngươi nói gì?”, trong đại sảnh nhất thời phát ra thanh âm khiếp sợ, trong đó có Cúc Ảnh, Khổng lão phu nhân, còn có Mật Phi Sắc.
Thẩm Hồ cùng Tạ Phinh Đình tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
“Ta nghĩ bản thân đã nói rõ ràng, chỉ cần bây giờ ngươi giết nàng, ta tạm tha cho ngươi, cũng cam đoan ngươi có thể bình an vô sự về đến Phượng Quốc, hơn nữa sẽ không có người đến truy cứu. Điều kiện này không phải rất có lợi với ngươi sao?”
“Từ từ! Ngươi không thể làm xằng!”, Khổng lão phu nhân vội vàng phủ quyết, “Nàng là hung thủ, lại là gián điệp địch quốc, tại sao ngươi có thể thả nàng đi? Đừng giở trò nữa, nói gì ta cũng sẽ không đáp ứng!”
“Đúng vậy, Tuyền Ki công tử, tuy rằng ngươi…thật sự có bản lãnh, nhưng việc này can hệ rất lớn, ngươi muốn che giấu cũng không được”, Mật Phi Sắc tha thiết khuyên can.
Mặc Sĩ Hề nhấc tay ý bảo bọn họ giữ yên lặng, nàng nhìn Cúc Ảnh không chớp mắt, “Chỉ cần ngươi trả lời, đáp ứng hay không đáp ứng?”
Thân hình Cúc Ảnh khẽ lay động, chân cơ hồ không còn đứng vững.
Đương lúc kinh hãi, rung động cùng hỗn loạn, một tiếng vỗ tay vô cùng thanh thúy rõ ràng vang lên.
Mọi người yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nơi phát ra tiếng vỗ tay, chỉ thấy người vỗ tay chính là…Đề Nhu.
Nàng vẫn ngồi trên ghế tựa như một thiếu phụ bị ủy khuất, kinh hách cùng hiền dịu. Giờ phút này, Đề Nhu rướn cổ, khóe môi khinh bạc, sắc mặt mang theo ba phần cười, ba phần tán thưởng cùng ba phần tao nhã, cuối cùng ngưng tụ lại một vẻ trấn định tự nhiên.
“Thật thú vị, Tuyền Ki công tử!”, ánh mắt mang theo ý cười, “Quả nhiên không hổ danh Bố Y Thần Phán đệ nhất thế gia”
“Tỷ tỷ!”, Cúc Ảnh sốt ruột kêu lên một tiếng, nàng chưa kịp nói thêm điều gì thì Đề Nhu đã đưa tay ngăn lại, “Đừng lo, ngươi cho là hắn thật sự không biết ai trong chúng ta là Xá Lan sao?”
Cúc Ảnh ngây dại, Khổng lão phu nhân ngây dại, Mật Phi Sắc ngây dại, tất cả mọi người trong Thẩm phủ đều ngây dại.
Không phải bọn họ không rõ, chỉ là sự tình chuyển biến quá nhanh.
Chỉ có Mật Duẫn Phong thống khổ túm lấy tóc của chính mình, hai gối quỳ trên mặt đất, chỉ là giờ khắc này không còn ai bận tâm đến hắn, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Đề Nhu, nàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, phong thái tôn quý như một nữ vương.
“Ta nghĩ trong lòng mọi người vẫn còn chưa rõ, vậy để ta kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa. Bởi vì ta cũng thật muốn biết trong kế hoạch của ta có chỗ nào an bài không tốt, nếu có, thỉnh Tuyền Ki công tử cho ta đáp án”, Đề Nhu mỉm cười, những biểu hiện thường có của những tội phạm bị người vạch trần như thẹn quá hóa giận, run sợ…toàn bộ đều không bắt gặp trên người nàng, điều này khiến mọi người thầm thán phục, quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ, Xá Định Uy một đời kiêu hùng, nữ nhi của hắn cũng không kém cỏi chút nào.
“Hai quốc gia giao chiến, thắng thua cũng là chuyện thường tình, chẳng qua phụ thân của ta thật sự chết rất thống khổ. Thẩm Mộc bắn tên xuyên phổi phụ thân, người đã giãy dụa kêu rên suốt một đêm, bởi vì thật sự quá đau đớn mà không mang lại bất kì chuyển biến tốt đẹp nào nên ta chỉ có thể xuống tay với người, cho người một sự giải thoát”, thanh âm Đề Nhu cứ như vậy mà uyển chuyển du dương, trong đó không chứa bất kì biểu tình nào nhưng vẫn khiến người nghe động tâm, có thể hình dung cảnh tượng lúc đó bi tráng như thế nào.
“Khi lưỡi gươm kia cắm vào tim phụ thân, ta đã thề với lòng mình, ta muốn Thẩm Mộc nếm thử vị thống khổ này, thậm chí còn phải nhiều hơn phụ thân. Vì thế ta lẻn vào Càn Quốc, đúng như lời Tuyền Ki công tử, trên đường ta đã cứu bọn người Cúc Ảnh, lại cố ý tiếp cận rồi dựa vào dòng người hỗn loạn mà đến Mạch Thành”
Cúc Ảnh đột nhiên hô to, “Tỷ tỷ của ta không phải ngươi giết! Cái chết của mẫu thân cũng không can hệ đến người! Đó rõ ràng là điều ngoài ý muốn, không phải ngươi tận lực an bài, ta biết không phải là ngươi!”
Đề Nhu mỉm cười nói, “Là ta an bài hay không cũng không quan trọng, dù sao ta cũng đã tìm được một thân phận an toàn để nhập vai. Ta bắt đầu tiếp cận Thẩm Mộc và phát hiện nam nhân này vô cùng nhàm chán”
Nhóm hạ nhân hít phải một ngụm khí lạnh, đã nhiều năm qua không có người nào dám dùng từ “nhàm chán” để nói về chủ tử, nàng là người duy nhất.
“Hắn vì quá nhớ nhung thê tử đã khuất của mình mà thú một người giống nàng về làm thiếp, nhưng hắn lại không quan tâm, không để ý đến nàng, thậm chí còn không cùng phòng với nàng”
Sắc mặt Mật Phi Sắc tái xanh, Khổng lão phu nhân cũng giật mình nhìn sang nàng, “Là thật sao? Phi Sắc, Mộc Nhi thật sự đối xử với ngươi như vậy?”
Đề Nhu, không phải, là Xá Lan nói tiếp, “Bên ngoài hắn đem toàn bộ gia sự giao cho nàng, chi bằng đừng nói thú thiếp, chi bằng nói hắn đã thú một quản gia thì chính xác hơn”
Mật Phi Sắc lộ vẻ thống khổ, Khổng lão phu nhân cũng không tiếp tục hỏi nữa, biểu tình trên mặt nàng đờ đẫn, tựa như vừa chịu một đả kích.
“Khi ta nhận ra ý đồ dùng nữ sắc hấp dẫn hắn không có hiệu quả liền chuyển hướng khác. Đúng lúc này, ta phát hiện một bí mật”, Xá Lan nói đến đây liền nhếch môi cười, nụ cười của nàng có vài phần quỷ dị.
Mặc Sĩ Hề lập tức lên tiếng, “Ngươi thật sự muốn nói ra sao?”
Ánh mắt Xá Lan sáng lên, nàng cười ha ha nói, “Tại sao lại không nói? Hôm nay không phải là ngày bóc trần mọi bí mật sao? Ngươi có thể vạch trần ta thì tại sao ta lại không thể vạch trần người khác?”
Mặc Sĩ Hề không nói thêm gì nữa.
Xá Lan chậm rãi nói, “Ta phát hiện Mật phu nhân cùng…”
“Câm mồm!”, người đánh gãy lời nàng chính là Mật Duẫn Phong, chỉ thấy hắn lừ lừ đứng lên, sắc mặt xám xịt như tro tàn nhưng ánh mắt vô cùng sáng, cả người toát lên một vẻ đáng sợ, “Ngươi từng hứa với ta, tuyệt đối không thể nói…Ngươi đã từng hứa với ta!”
Xá Lan im lặng nhìn hắn trong chốc lát, lần thứ hai nàng nở nụ cười, “Ngu ngốc, lời nói của ta cũng có thể tin sao?”
Mật Duẫn Phong rống to một tiếng, hắn nổi giận xông tới, thẳng thắn mà nói thì võ công của hắn cũng xem là tạm được, thế nhưng Xá Lan chỉ nhẹ nhàng nhích động một cái đã khiến hắn ngã ập xuống. Vừa đúng lúc ngã xuống bên chân nàng.
Xá Lan thở dài, “Đúng là vô dụng! Một nam nhân vô dụng như ngươi quả nhiên chỉ có thể đem bất hạnh đến cho nữ nhân của ngươi!”
“Chẳng lẽ…ngươi…ngươi chưa bao giờ yêu ta?”, Mật Duẫn Phong giãy dụa, hắn tuyệt vọng bắt lấy gấu váy nàng.
Xá Lan tung chân đá một cước, tay hắn lập tức rơi xuống mặt đất và không thể nâng lên thêm một lần nữa.
“Đùa sao? Xá Lan ta có thân phận gì, nữ tử như thế nào mà lại đem lòng yêu một nam nhân như ngươi?”
Mật Duẫn Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hỏi tiếp, “Vậy cái kia…ngươi cùng ta còn có…còn có hài tử”
Xá Lan từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt tựa như đang nhìn thấy một con sâu, “Ngươi không biết sao? Vì ngươi háo sắc, yếu đuối, dễ tin người, quan trọng hơn là Mật Phi Sắc yêu thương ngươi đến tận xương tủy, nàng có thể làm tất cả vì ngươi, ngươi chính là nhược điểm lớn nhất của nàng, ta nhìn thấu điểm này, ngươi nói ta có thể không đến tìm ngươi sao? Hơn nữa, ta cần một hài tử, dụ Thẩm Mộc quá chén cũng chỉ là hạ sách, đối với những nữ nhân chủ động đem lòng thương nhớ, phần lớn nam nhân cảm thấy không hứng thú, nhưng nếu nữ nhân kia có hài tử của hắn thì lại khác, hắn phải có trách nhiệm, dù hắn không yêu ta nhưng hắn vẫn phải để mắt đến cốt nhục của hắn…Ngươi đã hiểu chưa?”
Từ trong cổ họng của Mật Duẫn Phong thoát ra một tiếng kêu thống khổ, toàn thân hắn run rẩy, Mật Phi Sắc đứng một bên cũng không chịu đựng được nữa mà nhào tới ôm lấy đệ đệ, “Duẫn Phong, đừng như vậy! Vì loại nữ nhân như thế này, đáng giá sao?”
Xá Lan không nhìn hai người bọn họ mà nhìn thẳng về phía Mặc Sĩ Hề, nàng nói, “Khi ta từ trong miệng của Mật Duẫn Phong biết được ngươi cùng Mật Tang đường muội của hắn từng có hôn ước, mà Cúc Ảnh có bộ dáng rất giống Mật Tang, ta liền nghĩ đến việc lợi dụng ngươi để thúc đẩy kế hoạch báo thù của ta. Bởi vì ta mang thai, Mật Phi Sắc chắc chắn có động cơ đối phó ta, nhưng không ngờ nàng chậm chạp không động thủ, ta chỉ có thể giúp nàng một tay trộm vòng tay, đồng thời ám chỉ nàng có thể vịn vào cớ này để đuổi ta đi. Quả nhiên nàng đã trúng kế và mời ngươi đến đây phá án. Ta lại không để ngươi có thể thuận lợi phá an nên để Mật Duẫn Phong phái người ám sát ngươi dọc đường đi. Ta nói với hắn rằng nếu để Mặc Sĩ Hề đến được nơi này thì chuyện của hắn và ta, cũng như chuyện của hắn cùng tỷ tỷ đều không giấu diếm được. Quả nhiên hắn đã ngu ngốc nghe theo lời ta phái sát thủ ám sát ngươi, đương nhiên, ta cũng đồng thời bày mưu tính kế sao cho sự tình càng lúc càng phức tạp”
Mật Duẫn Phong trợn trừng hai mắt, những đợt run rẩy càng thêm kịch liệt, Mật Phi Sắc chỉ biết ôm hắn mà khóc, mọi người nhìn thấy cảnh này liền sáng tỏ: hai người bọn họ sợ là không chỉ có quan hệ tỷ muội mà còn có chút tư tình nhi nữ, nếu không tại sao Xá Lan lại có thể tà ác cùng ám muội như vậy?
“Nhưng ngươi vẫn thuận lợi đi vào Thẩm phủ. Ta từng ý định để Cúc Ảnh dời sự chú ý của ngươi, đáng tiếc ngươi đối với nàng không chút động tâm, cũng không vì nàng mà thất hồn lạc phách. Bất quá, ngươi cũng khiến ta cảm thấy cao hứng, chỉ là…không hiểu vì sao Thẩm Tứ thiếu gia đối với ngươi vô cùng hứng thú”, Xá Lan nói đến đây liền rũ mắt liếc nhìn Thẩm Hồ một cái.
Thẩm Hồ chỉ cười ha ha rồi sờ mũi.
“Nhưng ta nghĩ hai người các ngươi thường xuyên ở cùng một chỗ cũng tốt, ta chẳng việc gì phải tách các ngươi ra để đối pho làm chi cho phiền toái. Từ lúc Tạ Phinh Đình tự sát trước ngày thành hôn, ta liền nghĩ có thể biến việc này thành cơ hội để lợi dụng, vì thế ta phải phái người đến Thượng thư phủ tại kinh thành để dung thư giả dẫn dụ Tạ nhị tiểu thư đến Thẩm phủ báo thù. Lúc nàng bước chân vào phủ ta đã biết đó là nàng, ta chỉ cần động thủ một chút đem nàng an bài đến chỗ ngươi để hầu hạ, sau đó lại hạ độc trên thư, mặc kệ lá thư này đến tay ngươi hay Thẩm Hồ thì ta cũng đạt được mục đích. Quả nhiên ngươi không hề nghi ngờ nàng và bị trúng độc, nhưng ta không ngờ tới…”, Xá Lan lại liếc nhìn sang Thẩm Hồ, “Thẩm Hồ vì cứu ngươi lại trộm Cửu Huyền Ngọc Lộ Đan của lão phu nhân”
Khổng lão phu nhân kinh ngạc thốt lên, “Cái gì? Kẻ đã lẻn vào phòng ta trộm đồ ngày đó là Tứ Nhi?”
Thẩm Hồ mỉm cười rồi nghiêm mặt nói, “Đáng tiếc, tuy rằng có thể cứu được tính mạng của hắn nhưng độc tính cũng chỉ có thể giải được một nửa”
“Độc dược của Phượng Quốc chúng ta là dùng cho quân chủ ban thưởng cho thần tử, dĩ nhiên không thể dễ dàng hóa giải”
“Nguyên lai loại độc này chính là Phượng Hoàng Độc tiếng tăm lừng lẫy”
Xá Lan mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, ta còn có thể nói rõ cho ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi giải dược. Xem bộ dáng của Tuyền Ki công tử, đại khái có thể duy trì được thêm nửa tháng, trong nửa tháng đó, trừ phi ngươi có thể lấy được giải dược từ tay ta, nếu không…ha ha!”
Tạ Tư Đồng nhìn không được liền thét to, “Ngươi…nữ nhân này thật thâm độc! Âm mưu của ngươi đã bị bại lộ, ngươi biết chính mình không thể đối phó lại Mặc Sĩ đại ca nên cố ý để lại nan đề này. Ngươi rõ ràng muốn hắn trong nửa tháng này vì giải dược mà phát sầu!”
Xá Lan không hề phủ nhận, nàng gật đầu nói, “Đúng vậy!”
“Ngươi…!”, Tạ Tư Đồng định xông lên liều mạng với nàng lại bị Tạ Phinh Đình giữ lại, “Được rồi, dẹp võ công mèo quào của ngươi sang một bên! Mọi chuyện đều có Mặc Sĩ công tử tự mình giải quyết, ngươi lỗ mãng chỉ làm rối thêm thôi!”
Mặc Sĩ Hề thản nhiên nói, “Sinh tử tùy mệnh, bất quá thì chết thôi”
Bất quá thì chết thôi!
Lời nói tiêu sái đến cực điểm, thử hỏi thế gian được bao nhiêu người có thể thốt nên lời như vậy?
Xá Lan yên lặng nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên trơ trọi, “Kỳ thật ta rất thích ngươi, Tuyền Ki công tử! Nếu như có thể sớm gặp nhau, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không…Đáng tiếc, nhân sinh thứ gì cũng có, chỉ là không có hai chữ “nếu như”. Những chuyện khác cũng không cần nhiều lời, ta chỉ muốn biết đến tột cùng mình đã sơ hở chỗ nào?”
“Ngươi không có sơ hở”
Xá Lan cười khổ, “Đến bây giờ mà công tử vẫn muốn lừa gạt ta sao?”
“Ta nói chính là sự thật. Ngươi không có sơ hở, người sơ hở chính là Cúc Ảnh, là Mật Duẫn Phong, là Mật Phi Sắc, không phải là ngươi”
Xá Lan kinh ngạc mở to hai mắt.
Mặc Sĩ Hề thành khẩn nói, “Kỳ thật ngươi không nên lựa chọn ta đến tra án, nếu là người khác thì chắc chắn đã sập bẫy của ngươi, bảo đảm không xảy ra biến cố ngoài ý muốn. Đáng tiếc, người ngươi tìm lại chính là ta. Ngươi nghĩ ta nhìn thấy nữ tử có dung mạo giống Mật Tang thì sẽ tâm phiền ý loạn, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, ta cẩn thận điều tra nàng. Khi ta phát hiện nàng cùng Mật Duẫn Phong kỳ thật không có quan hệ ám muội, ta liền đi đến kết luận: sở dĩ nàng cùng Mật Phong dây dưa chính là vì muốn bảo vệ ái đó nên mới dựng nên cảnh tượng giả này. Mà người nàng muốn bảo vệ chỉ có một, chính là ngươi”
Xá Lan suy sụp thở dài, “Thì ra là vậy, kỳ thật tính tình Hoa Hoa quá cứng rắn, nàng căn bản không biết diễn trò, muốn nàng diễn trò quả thật đã làm khó nàng…Ta biết tuy nàng không nói nhưng trong lòng vẫn không tán thành ta làm như vậy!”
Cúc Ảnh âm thầm rơi lệ.
“Nếu như nói Cúc Ảnh vì ngươi mà cố ý diễn trò thì tại sao Mật Duẫn Phong lại phải phối hợp diễn trò? Có phải trên người hắn cũng che dấu bí mật gì? Vì thế ta nhờ bà bà phái người đến tảo mộ Mật Tang, điều tra gốc gác của hắn, ta phát hiện hắn…”
Xá Lan nói tiếp thay nàng, “Phát hiện hắn loạn luân cùng tỷ tỷ của mình”
Cả người Mật Phi Sắc chấn động, nàng lại càng ôm chặt Mật Duẫn Phong hơn. Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, mọi người chẳng những không khinh thường mà ngược lại càng thêm thương tiếc. Một nữ nhi xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy lại gả cho một nam nhân không làm tròn trách nhiệm trượng phu, cuộc sống tĩnh mịch không chịu đựng nổi, xét về tình có thể tha thứ…Nói đến đây, đều là tình hại người.
Mặc Sĩ Hề thở dài rồi tiếp tục nói, “Hơn nữa, vẫn còn một chuyện các ngươi chưa biết, ta được Mật phu nhân mời đến Mạch Thành điều tra vòng tay bị mất, kỳ thật người ủy thác ta lại chính là Thẩm tướng quân”
Xá Lan nói, “Hắn nhờ người tìm bắt hồ ly trốn khỏi nhà là Thẩm Hồ?”
“Đó chẳng qua chỉ là che mắt người khác, thực tế hắn mời ta đến đây là để…”, Mặc Sĩ Hề ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng nàng, thanh âm từng chữ rõ ràng, “Điều tra ngươi!”
Xá Lan biến sắc, “Cái gì?”
“Tướng quân rất phiền muộn đối với việc mình say rượu làm bậy, hơn nữa lại khiến ngươi có thai. Nhưng hắn cảm thấy trước sau có điều kỳ quái, trong lòng nghi ngờ nên ủy thác ta đến gặp ngươi, điều tra xem chuyện này thật sự là trùng hợp hay có dối trá.
Xá Lan giật mình nửa ngày không nói lời nào, cuối cùng nàng mỉm cười sầu thảm, “Ha ha! Hắn cư nhiên mời ngươi điều tra ta! Hắn cư nhiên mời ngươi đến điều tra ta! Buồn cười, ta tự nhận hết thảy đều năm trong lòng bàn tay của mình, lại không biết bản thân ngay từ đầu đã bị xếp vào đối tượng tình nghi”
Mặc Sĩ Hề nói, “Kỳ thật tướng quân chỉ đơn thuần nghi ngờ ngươi là một nữ nhân hám tài phú quý, cũng không biết dụng ý chân chính của ngươi”
“Có gì khác nhau sao?”, Xa Lan cười thật khó coi, “Trận này ta đã thua ngay từ đầu mà ta lại không biết, ha ha! Thật sự là châm chọc! Thật sự là châm chọc a!”
Mặc Sĩ Hề nhìn thẳng vào mắt nàng, thanh âm sâu lắng, “Tự cổ chí kim, chỉ cần là báo thù thì trước sau đều dồn mình vào ngõ cụt. Ngươi là nữ tử thông minh, hà cớ gì lại tự luẩn quẩn trong vòng tròn không lối thoát?”
“Luẩn quẩn không lối thoát?”, Xá Lan chậm rãi lặp lại một lần, đến tận lúc này nàng mới để lộ vẻ oán hận, “Đó là phụ thân của ta! Phụ thân của ta a! Ta trơ mắt đứng nhìn người rên rỉ cầu cứu, chỉ là không ai có thể cứu được người! Cả đời phụ thân chưa từng rơi lệ, đêm đó cũng vậy, dù đau đớn đến chết đi sống lại, dù toàn thân ướt sũng vì mồ hôi lạnh, người vẫn như trước không để rơi một giọt lệ nào! Suốt một đêm, suốt năm canh giờ, ta ở bên cạnh nhìn người đau đớn, thống khổ, bất lực…ngươi bảo ta có thể không hận sao?”
Mặc Sĩ Hề im lặng.
“Ngươi cũng biết, cuối cùng ta không chịu đựng nổi, ta dùng dao găm đâm vào tim người, lúc đó trong lòng ta có cảm giác gì, ngươi có biết không? Một đao kia không chỉ giết chết người, mà còn giết luôn ta! Cuộc sống của ta không còn khoái lạc, không còn vô ưu vô lo! Cuộc sống tôn quý an nhàn hạnh phúc của ta liền biến mất dưới nhát đao kia…”, Xá Lan càng nói càng kích động, ngực phập phồng, đột nhiên nàng ôm bụng phát ra thanh âm rên rỉ.
Sắc mặt Mặc Sĩ Hề đột biến, nàng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy vai Xá Lan, “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta…ta…”, sắc mặt Xá Lan trắng bệch, trong mắt là tơ máu, nàng nắm chặt tay Mặc Sĩ Hề.
“Có phải…có phải hài tử bị làm sao không? Đau lắm sao? Mau nói ta biết?”, Mặc Sĩ Hề vội vàng quay đầu kêu lên, “Bà bà, mau đến xem sao!”
Tô bà bà vội vàng tiến đến, đang muốn bắt mạch cho nàng thì Xá Lan lại nắm chặt tay của Mặc Sĩ Hề nhất quyết không buông, chiếc váy nguyên bản màu xanh đã đỏ sậm vết máu.
Trong lúc nhất thời Mặc Sĩ Hề cảm thấy khó thở, bóng ma quá khứ lần thứ hai hiện ra, chỉ là cảnh tượng trước mắt chiến thắng nỗi sợ hãi trong nàng, Mặc Sĩ Hề lạnh lùng nói, “Hãy nghe ta nói! Hài tử là vô tội! Phải cứu hắn, biết không, nhất định phải cứu hắn!”
Xá Lan lắc đầu run rẩy, sắc mặt cắt không còn giọt máu, thanh âm khàn khàn vang lên, “Ta…ta…ta rất hận…!”
“Ta biết ngươi hận, nhưng hài tử của ngươi vô tội, mau để bà bà giúp ngươi kiểm tra…Mau!”
“Ta, ta không cần! Sinh hắn ra cũng để hắn gặp toàn bất hạnh, có mẫu thân như ta, phụ thân như hắn, thân thế phức tạp như vậy, hắn…sống không hạnh phúc…”
“Đó là chuyện sau này, hiện tại cứu hắn vẫn quan trọng hơn!”
Nước mắt Xá Lan rơi xuống tay Mặc Sĩ Hề…nóng bỏng…nóng bỏng…
Mặc Sĩ Hề ngẩng đầu liền bắt gặp một ánh mắt tràn ngập thống khổ, sầu bi, trong lòng nàng bất giác nổi lên chua sót.
“Mặc Sĩ công tử, ngươi…ngươi có biết không?”, hơi thở của Xá Lan trở nên dồn dập nhưng từng chữ vẫn vô cùng tinh tường, “Lời nói ngày hôm đó không phải là giả. Ta thật sự…thật sự đa tạ ngươi đến thăm ta…Ngươi cho ăn mứt hoa quả…dịu dàng như vậy…tựa như phụ thân ta trước đây…”
Động tác của Mặc Sĩ Hề chợt dừng lại.
“Ngươi không biết ta yêu thương phụ thân đến dường nào. Người đã chết, ta thật sự…thật sự rất hận…Hận đến mức dù ta cùng Thẩm Mộc đồng quy vu tận, ta cũng nguyện ý! Trừ bỏ việc báo thù, ta không còn lý do gì để tiếp tục sống, ngươi…ngươi có hiểu không?”
Đúng vậy, nàng còn có thể nói gì? Chuyện bất đắc dĩ khắp nơi đều có, cho tới bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Chuyện của nàng…cũng là như vậy!
Kỳ thật, tất cả đều sai.
Máu không ngừng từ trong váy chảy ra, hơi thở của Xá Lan cũng ngày càng mỏng manh, Mặc Sĩ Hề ôm nàng, tựa như đang ôm một hài tử vô cùng ủy khuất, vô cùng đáng thương.
“Thật sự…ngươi không muốn để hắn sống sao?”, lần cuối cùng nàng muốn lên tiếng khuyên can.
Xá Lan lắc đầu cố chấp, nàng lẩm bẩm nói, “Ta muốn đi gặp phụ thân…ta muốn mang hài tử cùng đi gặp phụ thân, sau đó ba người chúng ta ở cùng một chỗ, không thể xa rời…Thế giới kia…không có thống khổ…Tuyền Ki công tử”
“Sao?”
Xá Lan lộ vẻ tươi cười, nàng đem một vật gì đó đặt vào trong tay Mặc Sĩ Hề, sau đó từ từ nhắm mắt lại tựa như đi vào giấc ngủ yên bình.
Máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra, máu tràn đầy trên mặt đất, máu nhiễm đỏ áo khoác trắng của nàng.
Mặc Sĩ Hề chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng này, tựa như nhìn thấy ca ca đang hấp hối trước mặt nàng.
Không lối thoát như vậy, máu tươi như vậy, bộ dạng cô đơn như vậy, miệng vết thương lại một lần nữa rách toạt.
Kiếp phù du trơ trọi, sóng gió trận này, là sai lầm của ai?
Nàng nâng tay của chính mình lên, vết máu loang lổ, trong đó là một viên thuốc màu trắng.
Tựa như viên minh châu tinh khiết thoang thoảng hương thơm ngát…
Giải dược Phượng Hoàng Độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook