Lưu Manh Phố Đêm
Chương 128: Cầu Xin

Vừa về đến nhà, Cố Thương đã tập tễnh đi tới mở cửa tủ, lấy ra bộ quần áo ngủ rộng thoải mái. Vừa mới cầm khỏi tủ, còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã bị Lâm Đại Minh tùy ý giật mất bá đạo quẳng chúng lên giường. Cô nhìn hắn dò xét, không vui nói: “Anh muốn làm gì nữa?”

“Để anh tắm cho!”

“Anh hâm à?”

“Em mới hâm ấy!” Lâm Đại Minh nhấc bổng Cố Thương lên tay, trừng mắt cảnh cáo cô: “Chân tay thế này nước vào thì sao?”

Cố Thương đã đau chân thì chớ, còn bị Lâm Đại Minh lên giọng hạch sách. Cô cáu bẳn đánh vào người hắn liên tiếp mấy cái, càng đánh càng hung hăng: “Không khiến! Mau bỏ em xuống!”

Lâm Đại Minh vững trãi ôm Cố Thương trêи tay, mặc cô đánh vào người hắn một chút cũng không hề hấn, thản nhiên nhấc chân bước đi. Thấy cô hung hăng quá trớn, hắn lạnh giọng cảnh cáo: “Muốn tắm hay không đây?”

“Em tự tắm được!”

“Anh tắm giúp em!”

“Không khiến!”

Lâm Đại Minh đặt Cố Thương ngồi xuống giường, thấy cô không như mọi khi cô vẫn ra sức phản kháng, hắn gom đôi cổ tay cô lại kéo lên quá đầu, chắn một chân giữa hai chân cô, ép cô nằm ngửa xuống giường: ” Không tắm giặt gì hết! Đi ngủ!”

Cố Thương tức giận lớn tiếng: “Người ngợm hôi rình này không tắm để thành cá mắm à?!”

“Anh không mắc bệnh sạch sẽ!”

“Ai ở bẩn đâu mà biết!” Cố Thương trừng mắt lườm Lâm Đại Minh, cô dúi đầu mình vào mũi hắn: “Tóc tai hôi như vậy anh chịu được không?”

“Không gội một hôm thì chết à?”

Cố Thương có chứng cưỡng chế gội đầu, một ngày không gội như phát điên lên. Vì ngày nào cũng gội nên tóc cô luôn mượt mà thơm ngát, thỉnh thoảng chuyển dầu gội, tóc cô muôn vàn hương thơm khác nhau. Điều đó đã vô tình hấp dẫn Lâm Đại Minh thêm mê muội. Hắn thích nhất lúc ngủ được vùi mặt vào tóc cô, được sự thơm tho ấy đưa vào giấc ngủ êm ái.

“Vậy thỏa thuận thế nào anh mới cho đi tắm đây?” Cố Thương bất lực đầu hàng, không giãy giụa nữa. Cô thở dài một hơi, mệt mỏi hỏi.

Lâm Đại Minh không nói gì, hắn buông tay cô ra. Cứ như vậy nằm hờ trêи thân mình cô, vuốt nhẹ mái tóc vừa bị chủ nhân nó chê thậm tệ. Khẽ kề dưới mũi hà hít, mùi của hoa hồng và mâm sôi, loại dầu gội mà Cố Thương thích nhất. Nói thật thì, hắn cũng dùng trộm của cô vài lần, chỉ vì cô thích mà hắn trót đem lòng yêu luôn mùi hương này.

Cố Thương sau bao ngày ở cạnh tên dị hợm có nhan sắc này, cô ngầm hiểu ý hắn muốn là gì. Cô vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, khi hắn vừa hơi ngẩng đầu cô mày mò đến môi hắn, nhẹ nhàng hôn phớt qua. Ngay tức khắc cô trượt đôi tay xuống hai bả vai hắn đẩy mạnh: “Đúng như ý anh muốn rồi, bỏ em ra đi!”

Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên khi Cố Thương chủ động, ai ngờ cô ngốc nghếch hiểu lầm ý hắn. Nhịn không được, hắn gục mặt xuống hõm cổ cô, cả bờ vai vững trãi run rẩy mãnh liệt. Trước khi cô kịp phản ứng, tiếng cười vì không kìm được thoát ra, hết sức sảng kɧօáϊ: “Ha ha! Thương ơi là Thương!”

Cố Thương nhíu mày khó hiểu…

“Em yêu, anh có yêu cầu gì đâu.” Lâm Đại Minh luồn một tay xuống gáy Cố Thương, tay kia đỡ hông cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên cao. Theo phản xạ, cô vội quặp chân vào thắt lưng hắn, hai tay cũng nhanh chóng bám lấy vai Lâm Đại Minh. Hắn ôm cô đi ra khỏi cửa ngách, hướng tới phòng tắm mà bước: “Là em chủ động đấy!”

“Gì cơ?!”

“Thôi được rồi, để anh hầu hạ em tắm.”

“Không cần đâu! Em tự làm được!”

“Hay anh tắm cùng em?”

Cố Thương chán nản thở dài: “Còn cái gì anh chưa thấy nữa!! Hầu hạ em tắm cho tốt đi đồ điên!”

“He he! Thông minh lên đấy!”

Cố Thương bị Lâm Đại Minh chọc cho đầu bóc khói nghi ngút, cô sắp hóa thành cái tàu lửa mất rồi! Cô không làm gì được hắn liền ra sức đấm vào người hắn trút giận. Đồ điên! Đồ khùng! Đồ thần kinh!!!

Lâm Đại Minh cười dịu dàng, mặc kệ Cố Thương làm loạn. Mấy nhát đánh yếu xìu đó sao có thể làm hại hắn, người bị đau ở đây là cô mới phải. Ha ha! Thật đáng yêu!

Hắn để cô ngồi tạm lên bồn cầu, đem quần áo trêи người cô gỡ xuống. Hắn cởi áo, dùng nó để buộc vào chân cô treo lên vòi nước tránh nước vào phần băng bó. Lâm Đại Minh cẩn thận dùng vòi sen tưới lên người cô.

Cố Thương ngồi im để hắn chạm tay lướt qua phần trước ngực, tuy vô cùng xấu hổ cô vẫn cố chịu đựng để chuyện này mau chóng kết thúc. Lâm Đại Minh cũng không lợi dụng lúc này mà thỏa mãn ham muốn của mình, hắn tập trung giúp cô tắm rửa cho xong. Chân cô đang bị thương, giờ không phải lúc quan tâm đến ɖu͙ƈ vọng của hắn.

Cùng lắm, tí nữa vào giường đè cô ra cũng chưa muộn.

“Sr!!”

Cố Thương nhíu mày suỵt khẽ khi Lâm Đại Minh chạm nhẹ lên sau lưng cô, hắn nhớ lại lời Thiên Kim nói lúc trước. Hắn hơi cúi người ngó nhìn lưng cô, giữa nền da trắng trẻo là hai vệt tím bầm rõ nét dọc ngang. Cẩn thận ấn khẽ vào, hắn lo lắng hỏi: “Đau lắm không?”

Cố Thương chụp tay Lâm Đại Minh kéo ra: “Đừng chạm vào, đau lắm đấy!”

“Đúng là xui xẻo, chỗ nào cũng đau!” Cố Thương bất ngờ giật vòi sen từ tay Lâm Đại Minh, bá đạo phun vào người hắn: “Tại anh ý!”

Lâm Đại Minh kêu toáng lên: “Dồi ôi! Anh làm gì em?”

“Anh là đồ xui xẻo! Tại anh người em mới tàn tạ thế này!”

“Thôi thôi, anh xin anh xin!” Lâm Đại Minh dùng tay chắn nước, hạ mình dỗ dành Cố Thương đang lên cơn khùng: “Tí nữa anh mát xa cho!”

“Em ghét anh!!”

“Vâng!” Lâm Đại Minh bị Cố Thương phun cho ướt từ đầu đến chân, hắn gắt: “Chị ghét em! Em biết!”

“Anh còn gắt em?”

Lâm Đại Minh nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Cố Thương, ngước lên nhìn cô: “Ai dám gắt chị!”

“Anh vừa gắt em!”

“Thương khùng vừa thôi!”

“Anh còn mắng em?”

“Hϊế͙p͙ chết giờ, im ngay!”

Cố Thương cũng chẳng biết cô đang bị khùng điên gì nữa, càng lúc càng cà chớn. Cô mếu máo, sụt sịt như một đứa trẻ.

Lâm Đại Minh hoảng hốt khi cô trở nên như vậy, hắn luống cuống: “Anh không hϊế͙p͙ em,” Hắn chụp tay lên hai má, kéo cô lại gần, hôn chụt lên môi cô: “Thương của anh là để yêu!”

Cố Thương ôm lấy người hắn, vùi mặt vào bụng hắn thật sâu, cau có: “Ai là của anh chứ!”

“Anh là của em, chịu không?”

“Không thèm!”

Lâm Đại Minh với khăn tắm trêи giá, quấn quanh người Cố Thương. Cẩn thận bế cô lên rồi mang cô vào bên trong, vừa đi vừa cúi nhìn cô: “Thương,”

“Hửm?”

“Em có yêu anh không?”

“Không.”

“Vì sao?”

“Anh phạm pháp.”

“Nếu anh không như vậy,”

“Không có nếu như,”

Lâm Đại Minh đặt Cố Thương ngồi xuống giường, cười hiền nhìn cô: “Anh tắm xong ra ngay.”

Cố Thương nhất thời bị nụ cười đó của hắn làm cho ngẩn ngơ, nhưng ánh mắt hắn lúc ấy trông rất buồn…

***

Lâm Đại Minh cởi trần, mặc quần lửng đang quỳ hờ trêи ʍôиɠ Cố Thương, hắn kết hợp với dầu gió mát xa nhẹ nhàng lên lưng cô. Cô cũng rất kết hợp, chịu lột áo ra để hắn phục vụ tận tình. Trông giống tên đại gia và gái làng mát xa, ám muội vô cùng.

Lực tay Lâm Đại Minh khi mạnh khi nhẹ, xương cốt Cố Thương như giãn ra vừa đau vừa thoải mái, tiếng xương kêu khậc khậc đan xen tiếng rêи khe khẽ từ miệng cô vô tình nung chảy ɖu͙ƈ vọng trong Lâm Đại Minh.

Hắn mát xa vừa cúi xuống hôn ʍút̼ vai cô, nặng nề thở vào tai cô thì thào: “Thương…”

“Ư…”

“Anh muốn em…”

“Ư…”

Ngoan thế à? Lâm Đại Minh nhìn kỹ lại mới thấy Cố Thương đã ngủ mất từ lúc nào. Hắn ngồi xuống giường bên cạnh, nhẹ nhàng lật cô nằm ngửa, chỉnh cô nằm với tư thế thoải mái nhất. Mày rậm khổ sở nhíu hờ lại, Lâm Đại Minh gục xuống ngậm lấy con thỏ nhỏ, khẽ gầm gừ: “Hừ! Đốt lửa cháy to rồi ngủ,”

Lâm Đại Minh cáu vỗ nhẹ vào má Cố Thương: “Hâm!”

Hắn nằm xuống ngay bên cạnh, luồn tay xuống cạp quần cô vụng trộm vuốt ve. Hắn muốn cô!

Rất muốn cô!

***

Con người là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ nhất, Cố Thương cũng chẳng ngoại lệ. Ngày trước cô ghét bánh bèo, ghét màu hồng bây giờ cô lại có thể vui vẻ mặc chúng lên người. Mái tóc mềm mượt cài nơ, mặc bộ váy hồng sữa bồng bềnh, tà váy đỏng đảnh cùng đôi bốt dạ đen gắn ngọc trai.

Soi mình trong gương cô thấy cũng khá được, sau này cô sẽ chịu khó mặc váy vóc lên. Hi hi!

Cố Thương vui vẻ hút sâu ngụm trà sữa, gương mặt trắng nõn tươi tắn đáng yêu. Mặc kệ người ăn mặc kín mít từ đầu tới chân đối diện đang lạnh lùng nhìn cô. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai giáo phái khác nhau.

“Có chuyện gì chị nói đi!”

“Có vẻ như cô đã yêu anh ấy rồi?” Trần Tuyết Thương vẫn trùm mũ, đeo kính râm như lúc mới gặp lại Cố Thương ở siêu thị lần trước.

Cố Thương tròn mắt nhìn Trần Tuyết Thương lắc lắc đầu: “Chị hẹn tôi là vì chuyện này?”

Trần Tuyết Thương nghiêm túc nhìn đáp lại Cố Thương: “Trả lời.”

“Anh ta đối với tôi rất tốt, có chút rung động là chuyện bình thường.” Cố Thương cười nhạt: “Tôi sớm vứt bỏ được thôi.”

“Buồn cười, yêu một người là có thể vứt được sao?”

“Không được cũng phải được.”

“Tôi yêu anh ấy, yêu rất nhiều.” Giọng Trần Tuyết Thương khác đi, vô cùng sầu não…

“…”

“Anh ấy hạnh phúc, tôi cũng vậy.” Trần Tuyết Thương bất thình lình cầm lấy tay Cố Thương nắm chặt: “Tôi mong cô có thể yêu anh ấy!”

Cố Thương không vội rút tay, phì cười: “Chị đang cầu xin tình địch của mình à?”

“Thì sao? Tôi biết anh ấy thế nào, tôi dám nói yêu anh ấy. Còn cô?”

“…”

“Cô yêu nhưng không dám thừa nhận, chỉ vì cô sợ người đời cười nhạo cô!”

Cố Thương điềm đạm rút tay lại: “Đúng rồi, tôi sợ nhất là bị cười nhạo. Tôi không chịu được dư luận!”

Cố Thương uống thêm ngụm trà sữa, Trần Tuyết Thương khó chịu trước thái độ hờ hững của cô: “Anh ấy chỉ dịu dàng với tôi khi cùng tôi làʍ ȶìиɦ! Anh ấy xem tôi là cô!”

“Đấy là chuyện của anh ta!”

“Tôi bị coi là thế thân mà vẫn yêu anh ấy như vậy!” Trần Tuyết Thương bưng mặt nức nở.

Cố Thương chẹp miệng, buồn chán nghịch tờ giấy ăn trêи bàn: “Chị là chị, tôi là tôi. Đến chị cũng xem chị là tôi còn nói gì người khác? Là chị tự hạ thấp chính mình mới tạo cơ hội cho người khác hạ thấp chị!”

“Còn nữa, chuyện của chị và tên đó không liên quan đến tôi! Hắn ta hay chị yêu ai ghét ai không phải việc của tôi!” Cố Thương gọi phục vụ tới, tự mình tính tiền cho cả Trần Tuyết Thương: “Tôi không điên đi yêu một tên cặn bã như thế!”

Trần Tuyết Thương nhìn Cố Thương trộm cười nham hiểm.

Cố Thương không hề nhận ra điều đó, cô toan xách túi đứng dậy. Bỗng mọi thứ trước mắt mờ ảo không rõ ràng, cô dần dần mất đi ý thức của mình…

Trần Tuyết Thương nhìn người đối diện vừa mới nằm gục xuống mặt bàn, nụ cười trêи môi thêm rõ nét.

Đừng trách tôi, tôi cũng đã đánh đổi rất nhiều để có được ngày hôm nay!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương