Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 220: hạnh phúc của lưu manh

Lưu Khiết, Hứa Sơn đứng đầu quan viên hai đảng, nghe hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, trong lòng đều không khỏi có chút hồi hộp lo lắng, lo sợ hoàng thượng muốn nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ. Dù sao bây giờ hoàng thượng không chỉ có võ công siêu tuyệt, hơn nữa có Tây hải đại quốc ủng hộ, muốn giết bọn họ đã không còn kiêng kỵ như ngày xưa!

"Bọn hỗn đản này, thấy lão tử thế lực to lớn, cuối cùng cũng biết sợ hãi rồi!" Diệp Phong nhìn xuống thấy bộ dạng khẩn trương của quan viên Thần Châu, trong lòng hung hăng thầm nghĩ, nghiêm mặt nói:" Thần Châu đế quốc ta đã hỗn loạn nhiều năm, các mặt của mình so với các tiểu quốc xung quanh đều không bằng. Nếu không có liên quân Tây hải giúp đỡ, thì chuyện bị sáu nước hủy diệt, chỉ là sớm muộn. mầy ngày gần đây. Trẫm đã nhiều lần suy nghĩ, quyết định làm lại từ đầu các định chế luật pháp về thuế má của đế quốc, cải tổ biên chế quân đội đế quốc, đương nhiên, biên chế lại quân đội tiến hành trên các trụ cột hiện có, biên chế quan viên không thay đổi. Chúng khanh vẫn như trước cần phải chân thành vì đế quốc mà dốc hết sức, hiểu không?"

"Hoàng thượng thánh minh, chúng thần đã hiểu!" Lưu Khiết, Hứa Lâm những người ở hậu cung, Hứa Sơn chúng quan viên nghe Diệp Phong nói xong, như được đại xá, quỳ xuống tâng bốc. Cho dù hoàng thượng chỉnh đốn đế quốc như thế nào, chỉ cần không tước quan vị của bọn họ, đã giống như không bằng trừ đi tâm tư của họ.

"Được, rất tốt, nếu chúng khanh có thể hiểu được ý trẫm, vậy từ ngày mai trở đi, đế quốc lập tức tiến hành cải cách!" lưu manh hoàng đế nhìn chúng thần đang quỳ xuống, cao hứng ha ha cười to, thuận tay lấy cây Phiêu phiêu dục tiên.

Thật ra Diệp Phong cũng từng muốn phải diệt trừ thế lực của hai đảng còn lại, nhưng gần đây nhiều lần nghĩ không ổn. Ngày trước một đảng nguyên soái rõ ràng, đã liên lụy phần lớn quan viên, làm lòng người trong đế quốc hoang mang, các hoạt động tổ chức nảy sinh hiện tượng trì trệ. Cho nên lần này hắn không cho phép hai đảng lập tức bị bài trừ. Tốt nhất có thể uy hiếp thu phục được, nếu như không được, sẽ diệt cũng không muộn!

"Được rồi, trải qua sự thương nghị với hai vị nữ vương, trẫm quyết định sau khi chính thức thực hiện cải cách, lập tức cùng hai vị nữ vương thành hôn, thành lập mặt trận trao đổi Đông Tây đại lục!" Diệp Phong đầy tự tin nói:" Đến lúc đó hai đại quân hợp lại, tung hoành Đông Tây đại lục, nhất định chưa từng có từ xưa đến nay, hùng mạnh không thể ngăn cản!"

"Hoàng thượng thánh minh, nhất thống thiên hạ, thiên thu vạn đại" Chúng quan viên lại tiếp tục nịnh nọt!

Diệp Phong ra hiệu cho chúng khanh bình thân. Khải Đặc trông những quan viên này, nói với tên béo mập thô tục đang gặm xương thịt kho tàu:" Ai Đức, đám gia hỏa kia giống như ngươi ghép lại a, đều nịnh hót thông thạo a!"

"Muốn chết, không rảnh đấu với ngươi!" Ai Đức gặm xong xương thịt kho tàu của Tây hải,cảm giác quá thích, nghe xong Khải Đặc nói, rất tức giận trợn mắt liếc gã.

Hoàng đế đã đạt được mục đích, chúng quan viên cũng không có tổn thất gì. Buổi yến hội gặp mắt này vẫn duy trì đến khi màn đêm phủ xuống. Chúng thần đều rung động sau khi thể nghiệm qua Truyện Tống Truyện, mới thỏa mãn chấm dứt. Bất luận là nòng cốt của Tư Lược đoàn Tây hải, hay là rất nhiều quan viên Thần Châu, hôm nay đều rất hào hứng ăn uống!

Lưu Khiết trở lại tẩm cung tạm thời, đem chuyện trên tiệc rượu, nói cho muội muội Lưu Vũ Phỉ. Người sau suy nghĩ một hồi lâu mới nói:" Tỷ, ta xem hôm nay hoàng thượng đã đưa ra cải cách như vậy, tất không nghĩ giữa lúc khác thanh trừng quan viên hai đảng, làm đế quốc vì tranh quyền mà tê liệt. Hắn rất có thể là muốn dựa vào năng lực của hắn hiện tại mà uy niếp quần thần, ngày sau nếu có ai dám can đảm không thuận ý hắn, sợ rằng khó thoát chết!"

"Ai, suy nghĩ của hoàng thượng hôm nay đã rất rõ ràng, những đại thần kia, khi trở về ngâm lại việc ở tiệc rượu phỏng chừng đều có thể hiểu được. Xem ra Lưu thị nhất tộc của chúng ta ở Thần Châu đế quốc, sẽ không có cách gì để làm bừa bãi không kiêng kỵ giống như vài năm trước được!" Lưu Khiết lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.

Lưu Vũ Phỉ thấy thế trầm tư một phen, nhíu mày nói:" Tỷ, hoàng thượng bản thân có võ công siêu tuyệt, lại có sự chống lưng của đại quốc nước ngoài. Ám sát, chính biến, mưu phản đều không thể thực hiện được. Ta coi tỷ hay là nên mau rời khỏi đế đô là hay hơn, để tránh hoàng thượng khi diệt trừ kẻ đối lập, người đầu tiên xuống tay nhằm từ tỷ!"

"Không được, ta nếu đi, địa vị của Lưu thị nhất tộc ở đế quốc khổ tâm đấu tranh trong nhiều năm mới giành được, ắt toàn bộ sẽ mất đi!" Lưu Khiết lắc đầu nói, nhìn muội muội đang lo âu, ôn nhu nói:" Yên tâm đi, dù sao ta là thái hậu của Thần Châu, hoàng thượng cho dù muốn diệt trừ kẻ đối lập, cũng sẽ không giết ta được dễ dàng. Cùng lắm sau này chúng ta không đối địch với hắn, theo ý hắn là được"

"Ài, xem ra chỉ có như thế thôi. Tỷ thanh xuân của ngươi mấy năm nay là vị lợi ích của gia tộc mà bị hủy đi" Lưu Vũ Phỉ nhíu mày cảm thán.

So với sự lo lo lắng lắng của tỷ muội Lưu thị, thì tâm trạng trước mắt của tể tướng Hứa Sơn, ít nhiều có thể tốt hơn so với các nàng. Dù sao Hứa Sơn có con gái rượu làm hoàng hậu, hoàng thượng cho dù muốn trừ kẻ bất đồng, cũng sẽ dè chừng cảm nhận của hoàng hậu, để cho Hứa thị nhất tộc của bọn hắn một con đường lui!

"Lão Đại, ngươi bây giờ thật sự có thể bá đạo a, không chỉ có hai lão bà nữ vương, chính mình cũng lên làm hoàng đế của đại quốc to lớn. Bây giờ chúng ta có lực lượng hùng mạnh như vậy, ngày sau đừng nói nhất thống hai đại lục Đông Tây, cho dù tung quân xuất hải, tung hoành thể giới cũng không phải vấn đế gì a!"

Diệp Phong để Liên Na và Tĩnh Hương ở trong tẩm cung tạm thời. Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Liên Na, Mộng Hinh, ngũ nữ cùng các đầu não trọng yếu của Tư Lược đoàn, chia nhau ngồi xuống. Ai Đức nhìn Diệp Phong ôm hai nữ vương lão bà, ton hót nịnh nọt!

"Tiểu tử ngươi, thời gian dài không gặp như vậy, công phu vỗ mông ngựa xem ra cao lên a?" Diệp Phong trông bộ dạng nịnh bợ của Ai Đức, cười cười quay sang sắc mặt ngày càng âm trầm hung ác của Ba Nhĩ hỏi:" Ngươi hiện tại có bao nhiêu chiến binh khô lâu rồi?"

"Bẩm thiếu gia, đã sắp xếp thành một binh đoàn khô lâu!" Ba Nhĩ cung kính lên tiếng trả lời, thanh âm khàn giọng âm u, mọi người ở đây khi nghe được đều cảm giác rất không thoải mái.

"Tốt, rất tốt, không bao lâu nữa sẽ sử dụng. Các khô lâu của ngươi sẽ mở rộng thành những bộ đội đông nhất của Tư Lược đoàn!" Diệp Phong gật đầu hài lòng, hướng Mộng Hinh hỏi:" Chiến tranh ở nam bắc đại lục còn chưa chấm dứt sao?"

Mộng Hinh gật đầu nói: "Nhanh thôi, trước khi rời Thần Châu, vương quốc Cự nhân đã cùng chúng ta kết thành liên minh, cùng thảo phạt liên quan thú ải cùng phản ngịch của tinh linh. Bây giờ cục diện của nam bắc đại lục, hoàn toàn nằm trong tầm tay!"

"Ừ, xem ra ta còn có cơ hội quay về đánh một trận cuối của nam bắc đại lục nhỉ!" Diệp Phong nghe vậy gật đầu mỉm cười, Tĩnh Hương nhìn nhìn hắn, dùng ánh mắt ra hiệu cho chúng đầu não của Tư Lược đoàn. Bọn người Khải Đặc lập tức biêt điều lộ ra mặt cười, lần lượt đứng dậy cái lui.

"Lôi Ân, ta nghe Nguyệt Nhi nói, chàng hôm nay có chuyện muốn nói cho ba người chúng ta biết a?" Liên Na ngồi trên chân trái Diệp Phong, cánh tay ngọc ôm cổ hắn, con mắt đẹp mang theo một tia uy hiếp ôn nhu hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ừ…" Diệp Phong nhìn vẻ mặt của Liên Na, quay đầu lại thoáng thấy U Nguyệt Nhi như cười trên nỗi đau của người khác, lúng túng hắc hắc cười nói:" Phải, phải, có việc cần nói!"

"Hừ, nàng ta giấu lâu như vậy, chàng còn không chịu nói!" Tĩnh Hương, Liên Na, Mộng Hương tam nữ nghe vậy trợn mắt nhìn hắn một cái, cùng hừ lạnh.

"Ách?.. các nàng đã biết ta muốn nói gì sao?" Diệp Phong tò mò nhìn tam nữ hỏi.

" Nếu muốn người không biết, trừ phi chính mình đừng làm. Chàng tử sắc lang này, lại ra ngoài thâu tình, còn bảo Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi hỗ trợ gạt chúng ta. Chàng cho chúng ta là ba ngươi ngu ngốc a, không bao giờ phát hiện sao?" Tĩnh Hương mắt đẹp nén giận, nhìn sắc lang đáng ghét ngồi trước mắt này khiến nàng vừa yêu vừa hận, rất phẫn nộ hờn dỗi. Tay ngọc không nể những người trước mặt mà véo lỗ tai của sắc lang.

"A a… lão bà đại nhân, các nàng đều biết rồi a?" Diệp Phong nhìn đôi mắt của ba hũ giẫm đang nén giận, xấu hổ a a cười ngốc nghếch, quan đầu nhìn Lộ Lộ và Nguyệt Nhi, lại phát hiện thần sắc trên mặt nhị nữ cũng ngạc nhiên, không cần nghĩ đã hiểu ra, hai nàng cũng là vừa mới biết.

"Hừ, chàng, quỷ phong lưu đáng ghét này, có năm người chúng ta còn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, thâu tình khoái hoạt. Nói, chàng rốt cuộc có bao nhiêu tình phụ!" Ngọc thủ Mộng Hinh dùng hết sức đấm bóp trên vai Diệp phong, khẽ mở đôi môi anh đào, tức giận chất vấn.

Diệp Phong nghe vậy liền nhìn Tĩnh Hương và Liên Na, thấy gương mặt các nàng ung dung, thần sắn nghiêm chỉnh, định lấy lại công đạo với hắn, chỉ có thể một năm một mười nói ra tất cả tình phụ.

" Hảo a chàng xú sắc lang này, Đế Na, Phỉ Phỉ,Tuyết Lị, còn có giáo hoàng Á Sắt Lâm cùng công chúa mỹ nhân ngư? Chàng hỗn đản này, các nàng còn thêm một hậu hai phi ngươi vừa mới thu được gần đây, chàng rõ ràng có mười ba thê thiếp!!"

Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na mặc dù đối với chuyện lăng nhăng bên ngoài của ái tình, đã nghe sơ qua, nhưng không có ngờ lại nhiều như thế, hơn nữa trong đó còn có một giáo hoàng và một công chúa mỹ nhân ngư, một lần xuất ra thêm mười tỷ muội chia nhau trượng phu. Ba bình giấm chua lớn này sau khi xem như thừa nhận là đã vào nhà, mang Diệp Phong đặt ở trên giường liền bắt đầu đấm cắn điên cuồng

"Ai ai, các lão bà đại nhân, cho ta mặt mũi, dù sao ta bây giờ cũng là hoàng đế a, ngàn vạn lần đừng cắn ôi chao…Ai nha.. tiểu đệ đệ của ta, Mộng Hinh, nàng muốn mưu sát thân phu nàng a?"

"Tử sắc lang này, giết chàng cũng không được tốt. Ta để cho chàng phong lưu nè, cho chàng thâu tình nè…"

Mỹ nữ đấm cắn có bao nhiêu đau đớn? Lưu manh hoàng đế da thô thịt dày đối với sự dạy bảo của ba lão bà, căn bản không có nhiều cảm giác đau, bất quá vì cho tam nữ giải tỏa tức giận,……..!

Thật ra Tĩnh Hương tam nữ sớm đã biết Diệp Phong thâu tình, nhưng không có đi xem mà vạch trần hắn. Tĩnh Hương tam nữ căn bản không quá kích động, cùng lắm chỉ là cho Diệp Phong bài học cho ra hết. Dù sao bây giờ hắn là hoàng đế, hậu cung có mười mấy lão bà, cũng không tính là nhiều.

Cuối cùng, tam nữ đánh cũng đã đánh mệt, cắn cũng mỏi miệng, bất động. Lưu manh hoàng đế sau khi mang theo một trận loạn phát, cùng dấu răng đầy người, từ trên giường vẻ vang đứng dậy, ý bảo Lộ Lộ thả ra Truyện Tống Truyện đi tìm năm vị tình nhân.

Đế Na, Phỉ Phỉ, Tuyết Lị, Á Sắt Lâm, Ái Lệ Ti ngũ nữ gương nhìn mặt khôi hài thảm hại không chịu nổi của Diệp Phong, lại nhìn nhìn tam nữ thở hổn hển đang trừng mắt nhìn hắn, lập tức hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, đều hé miệng cười trộm!

"Ha ha ha, mùa xuân tươi đẹp cuối cùng đã tới, giải quyết xong việc thâu tình, giờ đây đã có thể một lần cùng các mỹ nhân. Cái này mới là tuyệt vời khi làm hoàng đế a. Ccác lão bà, trẫm đến nhé, hôm nay tất cả các nàng đều phải bị xử lý, ha ha ha…."

Nhìn trong phòng lại thêm mười mỹ nhân tuyệt sắc không giống nhau, hoàng đế lưu manh dâm đãng vô sỉ, nhịn không được hưng phấn nở nụ cười đứng lên, mở rộng hai tay, bắt đầu hưởng thụ đêm hoang dâm không có tiền lệ của hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương