Cô gái dần thu hồi ánh mắt toán loạn, tập trung tinh thần ngắm nhìn gương mặt của người đàn ông đang phủ trên người cô ẩn sau chiếc mặt nạ, ánh mắt phía sau chiếc mặt nạ thật thâm trầm, sóng mũi cao thẳng, không khó tưởng tượng đây là một gương mặt tuấn mỹ đến mức nào!

Nhưng người đàn ông tuấn mỹ này lại ti tiện như thế! Dùng thủ đoạn hạ lưu như thế bức ép cô! Lâm Y lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, trong đầu cô dần hiện rõ ra một gương mặt anh tuấn sáng sủa như ánh mặt trời khác, ánh mắt ấm áp tràn đầy tình ý nhìn cô: 'Y Y, đời này kiếp này anh chỉ yêu mình em ...'

Nhưng, Cao Lăng, bây giờ em còn xứng với anh sao? Khóe mắt Lâm Y không tự chủ được dâng lên một tầng sương mù ...

'Từ ngày mai, cô lưu lại cùng ta ...' Người đàn ông trên người cô nói như ra lệnh, ngữ điệu chân thật tựa như thiên hạ này là của hắn, tất cả mọi người trên đời này đều phải nghe hắn, lại tựa như, được ở bên cạnh hắn là sự ban ơn lớn nhất cho phụ nữ!

'Mơ tưởng!' Tầng sương mù trong mắt Lâm Y dần thu lại, trong đáy mắt chỉ còn sự phẫn nộ tức giận, cô gằn từng tiếng, căm hận nói.

Người đàn ông hơi mị mắt, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng như đao, âm thanh vẫn đầy từ tính mê người như cũ nhưng từng chữ mang theo sự đe dọa: 'Cái mà ta muốn, không có gì là không lấy được! Không tin cô cứ thử xem!'

Lâm Y không chút sợ sệt nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn, cười lạnh: 'Anh dựa vào cái gì muốn lưu tôi lại?'

Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, ngón tay lành lạnh của hắn phất qua cánh môi của cô: 'Tôi có thể khiến cô hai bàn tay trắng ... cũng có thể cho cô có được tất cả ... Cô ngoan ngoãn lưu lại, thỏa mãn tôi, muốn cái gì đều được!'

'Cái mà tôi muốn anh có thể cho sao?' Lâm Y quay đầu tránh đi đầu ngón tay của hắn, khóe môi cô dần hiện lên một nụ cười lạnh.

'Cái gì?' Đáy mắt người đàn ông mang theo một ý cười đầy miệt thị, trên đời này còn có thứ hắn không cho được sao?

'Tình yêu!' Lâm Y lạnh lùng thốt hai chữ, đáy mắt cô cũng đầy vẻ miệt thị, loại người như hắn, biết tình yêu là gì sao?

Quả nhiên, cô cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể người đàn ông hơn cứng lại, sự miệt thị trong đáy mắt dần biến mất, thay vào đó là một sự thâm trầm, nhìn kỹ cô gái dưới thân, sự lạnh lùng càng lúc càng rõ nét ...

'Anh cho tôi được sao? Phỏng chừng với anh mà nói, căn bản không biết cái gì gọi là tình yêu!' Đáy mắt Lâm Y chỉ toàn là giễu cợt, nhìn về phía người đàn ông.

Ánh mắt của người đàn ông dần khôi phục lại sự lạnh lùng sắc bén, hắn nghiêng người trượt khỏi người cô gái, thân hình cao ngất bước về phía bộ đàm đặt trên cửa, giọng nói lạnh như băng trầm thấp vang lên: 'Đem cô gái này đi đi!' Sau đó hắn cũng không quay đầu lại, thân hình cao lớn biến mất sau cửa phòng tắm.

Ở ngoài cửa nghe lệnh của người đàn ông, sắc mặt Lý tỷ trầm xuống, cô gái này, xem ra thực sự đã đắc tội với thiếu gia rồi ...

Chiếc xe màu đen sang trọng không một tiếng động dừng lại trước cổng trường đại học H, Lâm Y đang muốn đưa tay mở cửa xem thì Lý tỷ đã bắt lấy tay cô, Lâm Y quay đầu lại, giận dữ nói: 'Các người còn muốn thế nào?'

Một tờ giấy chìa trước mặt Lâm Y, giọng Lý tỷ thật lạnh mạc, mặt không biểu cảm gì: 'Đây là số điện thoại của tôi! Nếu như cô hối hận thì có thể tìm tôi theo số điện thoại này!'

'Tôi không cần!' Lâm Y dùng sức dãy tay Lý tỷ ra, mở cửa bước ra.

'Đợi đã ...' Mặt Lý tỷ trầm xuống, vẫn ngồi yên trong xe nhìn Lâm Y đang đứng bên ngoài, 'Đừng quá tự tin, cô gái ... nếu như cô muốn tìm tôi, có thể đến Đế Đô!' Ném lại câu nói này, xe bắt đầu chạy như bay rời đi.

Mắt Lâm Y trống rỗng đứng ngoài cổng ngơ ngác một hồi lâu mới lê tấm thân đau nhức về phía cổng trưởng. Trường học sớm đã đóng cửa, cô chỉ có thể gõ cửa phòng thường trực.

Một lúc lâu sau phòng thường trực Dương lão mới thức dậy mở cửa, vừa nhìn ông đã nhận ra Lâm Y, cô gái này trước giờ nhân phẩm học vấn luôn ưu tú, người lại thanh thuần xinh đẹp, là nữ sinh viên được cả trường đại học H chú ý nhưng hôm nay cô không chỉ trở về trễ mà dường như sắc mặt không được tốt lắm.

'Lâm Y, sao hôm nay lại muộn thế?' Dương lão quan tâm hỏi.

'Ừmm, cháu cùng bạn học ... chơi hơi muộn ...' Lâm Y hàm hồ đáp rồi miễn cưỡng nặn một nụ cười.

Nhẹ đẩy cửa phòng ký túc xá, bên trong sớm đã tắt đèn, những bạn cùng phòng khác của cô sớm đã ngủ say, nương ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào, Lâm Y tinh tường nhìn thấy giường của Trương Tiểu Mạn vẫn trống không.

Lâm Y lặng lẽ đi đến giường của mình ngồi xuống, lúc này mới lấy di động trong túi xách ra, ấn xuống màn hình nhìn chằm chằm một chuỗi cuộc điện thoại gọi đến cùng tin nhắn, đều là của Cao Lăng! Ánh mắt Lâm Y trong nháy mắt dại ra.

Ngón tay thon dài run run mở ra từng tin nhắn.

'Y Y, em không sao chứ? Sao không nhận điện thoại của anh?'

'Y Y, em sao vậy? Anh thật lo lắng cho em!'

'Y Y, thấy tin nhắn nhớ trả lời cho anh. Anh yêu em!'
...

Nước mắt trong nháy mắt đã tràn ra hốc mắt, Lâm Y đưa tay bịt miệng, cô sợ tiếng nức nở của mình đánh thức các bạn cùng phòng. Đóng lại điện thoại, cô xoay người nằm xuống chiếc giường nhỏ, nhấc lấy chăn che kín đầu ... Cao Lăng, sau này em làm sao đối mặt anh?

Cao Lăng cũng là sinh viên của trường đại học H, hai năm trước đã tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại du học. Lúc hắn còn ở trong trường, là chủ tịch hội học sinh, người cao lớn lại anh tuấn, mang theo một khí chất ấm áp như ánh mặt trời, năng lực lại giỏi, là người thừa kế của Cao thị xí nghiệp, một công ty lớn của thành phố H ... là hoàng tử trong mắt của rất nhiều nữ sinh viên trong trường ...

Lâm Y từ nhỏ đã theo học vũ đạo, lúc đó là đội trưởng đội văn nghệ của hội học sinh ... Hai người mến nhau được coi là đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi nhất trong trường đại học H. Lúc rời đi, Cao Lăng đã dặn dò, bảo Lâm Y chờ hắn ba năm, chờ hắn về nước ...

Nhưng hôm nay, ngọc nữ đã không còn nữa ...

Ngày hôm sau Lâm Y xin phép nghỉ, không đến lớp. Cô ngồi trong phòng ngủ chờ Trương Tiểu Mạn trở về.

Ước chừng đến trưa cửa phòng ký túc xá rón rén bị đẩy ra, Trương Tiểu Mạn đi vào, vừa nhìn đã thấy Lâm Y ngồi ngay ngắn nơi giường, ánh mắt thanh thuần lúc này sáng quắc nhìn về phía cô, Trương Tiểu Mạn bất an nuốt nuốt nước miếng, chậm rì rì đi vào.

'Lâm Y, tối hôm qua bạn ... không sao chứ? Mình uống nhiều quá ... cái gì cũng không biết!' Trương Tiểu Mạn dè dặt nói.

Lâm Y nhìn gương mặt đầy bất am của Trương Tiểu Mạn, một màn không chịu nổi tối hôm qua nơi sofa chợt lướt qua đầu, cô thu lại ánh mắt sắc bén, một lúc sau mới lạnh giọng nói: 'Tiểu Mạn, chúng ta báo cảnh sát đi!'

Trương Tiểu Mạn giật mình nhìn Lâm Y, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần lạn. Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, không dám nhìn thẳng vào mắt bạn: 'Chúng ta đấu không lại bọn họ ... hơn nữa không có chứng cứ ... Lâm Y, bọn họ đã làm gì bạn?'

'Đấu không lại thì có thể dễ dàng buông tha bọn họ sao?' Lâm Y trừng Trương Tiểu Mạn, 'Bởi vì một công việc mà có thể bán đứng chính mình sao?'

'Đừng nói như vậy, Lâm Y, bạn không cần tìm việc làm cho nên bạn không hiểu đâu. Mình cần công việc này, mình muốn ở lại thành phố này ... mình còn mẹ còn em gái đang đợi mình mang tiền về!' Vành mắt Trương Tiểu Mạn đã đỏ lên.

Lâm Y rũ rèm mi, không nói tiếng nào. Gia cảnh của Trương Tiểu Mạn cô biết, đúng là bạn mình rất cần tìm việc làm, cần tiền!

'Lâm Y, mình mất đi cơ hội làm việc cũng đành nhưng bạn cũng ngẫm thử xem, nếu như chuyện này lộ ra, sẽ ảnh hưởng thế nào với chuyện bạn được giữ lại trường ... Hơn nữa, sau này Cao Lăng làm sao đối mặt với người khác?' Giọng Trương Tiểu Mạn có chút khiếp sợ.

Lòng Lâm Y thắt lại. Cô biết rất rõ, nếu cô đi báo cảnh sát, đừng nói đến chuyện có thể buộc tội đám người quyền thế này hay không, thì thanh danh của cô cũng đã bị bôi một vết nhơ mà Cao Lăng ... hắn đối mặt thế nào đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương