Lưu Hương Đạo Soái
Chương 5: Người khách chết

Các món Tứ Nhiệt Sao, Tứ Lãnh Bàn chưa được dẹp đi thì món Thanh Chưng Thời Ngư được dọn lên. Hải Quát Thiên đãi khách, chắc chắn là không ai thất vọng! Thanh Chưng Thời Ngư là món khéo nhất của người đầu bếp họ Tiền trong Tam Hòa lâu.

Hồ Thiết Hoa nhận thấy món này không sánh bằng thứ cá nướng thơm ngon của Trương Tam, song cũng có hạng lắm.

Tuy nhiên, món ăn ngon mà miệng có ngon hay không là do tâm tình vui, ăn dở cũng thành ngon, tâm tình buồn thì món ăn ngon cũng cầm bằng đá sỏi.

Và những kẻ lo âu sầu não đâu có thiết đến sự ăn uống. Săn sóc họ từng món ăn là cầm như phí công! Hiện tại có ai quanh bàn tiệc không nặng đọng một niềm ưu tư nào đó? Họ theo dõi niềm ưu tư, họ không thiết tha đến món ăn cho lắm. Đến cả rượu, chưa chắc gì họ uống ngon dù họ uống nhiều, vì một lẽ này hay lẽ khác, họ cần uống nhiều.

Vân Tùng Long ngồi xuống rồi, nhìn đăm đăm Võ Duy Dương, gương mặt y xanh lạnh. Trông gương mặt y còn ai muốn ăn, hoặc muốn uống nữa!

Giữa Thần Long bang và Phụng Vỹ bang, vì giành quyền lợi mà sinh tranh chấp, song phương từng khai diễn huyết chiến hãi hùng. Nhưng sự tình thuộc về hai mươi năm về trước, thành dĩ vãng xa xưa.

Gần đây, người trên giang hồ cho rằng song phương hòa hảo lắm rồi, thậm chí họ bảo với nhau Vân Tùng Long và Võ Duy Dương có đánh với nhau mới quen nhau.

Phàm những mối tình bằng hữu như thế đó đều rất thân mật, và họ phải trở thành những kẻ đồng sống thác.

Nhưng giờ đây họ lại giống hai con gà chọi, chỉ chưa được thả vào đấu trường, là vỗ cánh, quất cựa, mổ mỏ cho một bên phải mất mạng.

Ít nhất thái độ của Vân Tùng Long là vậy đó.

Hồ Thiết Hoa không tưởng nổi tại sao Hải Quát Thiên lại mời cả hai đến nơi này. Chẳng lẽ hắn có cái tâm quyết tạo một môi trường cho song phương tranh sống mái?

Thang lầu lại vang tiếng chân người. Tiếng chân không phải của một người gây nên.

Đinh Phong cau mày hỏi :

- Bang chủ Tử Kình bang còn mời khách nào khác nữa sao?

Hải Quát Thiên chớp mắt, mỉm cười đáp :

- Khách đã đến đông đủ rồi. Nếu còn nữa thì đó là những vị bất tốc chi khách.

Vân Tùng Long vụt đứng lên, vòng tay hướng về Hải Quát Thiên thốt :

- Hai vị đó do tại hạ mời đến đây. Chỗ thất lễ này mong Bang chủ thứ cho!

Hải Quát Thiên đáp gấp :

- Làm gì có việc trách cứ nhau? Người càng nhiều cảnh càng nhiệt náo có sao đâu? Khách do Vân bang chủ mời vẫn là thượng khách của tại hạ, chỉ bất quá...

Hắn cười vang lên mấy tiếng rồi tiếp :

- Quy củ không thể vi phạm! Ai đến trễ là uống phạt ba chén rượu!

Vân Tùng Long lại trừng mắt nhìn Võ Duy Dương lạnh lùng đáp :

- Rất tiếc hai người này, một giọt nhỏ rượu cũng uống không xuống bụng nổi!

Hồ Thiết Hoa bật cười lớn :

- Chân chính một người không uống nổi một giọt nhỏ rượu thì đúng là người chết rồi!

Vân Tùng Long lạnh như tiền :

- Hai người đó là người chết!

Tự nhiên y đưa người chết đến đây làm khách? Chẳng lẽ y cho rằng cục diện tại đây không được náo nhiệt lắm?

Hải Quát Thiên biến sắc mặt, thoạt xanh thoạt trắng, thần tình hết sức bối rối.

Bỗng hắn ngửa mặt lên không, cười dài :

- Tốt! Tốt! Tốt! Khách nào tại hạ cũng đều thỉnh đến, nếu có khách chết thì đúng là một sự thích thú phi thường! Tại hạ còn sơ hở, Vân bang chủ bồi bổ chỗ sơ hở đó cho thì chu đáo quá rồi! Tại hạ có dịp mở rộng thêm tầm mắt!

Hắn trầm gương mặt, tiếp luôn :

- Đã là người do Vân bang chủ mời thì vô luận là sống hay chết, cứ mời hết vào!

Mường tượng không nghe Hải Quát Thiên nói gì, Vân Tùng Long vẫn mặt lạnh như tiền, vòng tay thốt :

- Được vậy, tại hạ xin đa tạ Hải bang chủ!

Y từ từ bước ra, thong thả vẹt bức màn cửa. Nơi cửa có hai người đang đứng. Người chết!

Người chết không tự động lên xuống được. Phía sau có hai người sống nâng đỡ. Ai ai cũng chú ý đến người chết nên không quan tâm đến kẻ sống.

Đèn trong gác rất sáng, không khí rất ấm, song mọi người cảm thấy rợn mình.

Hai người chết ướn sũng nước, mặt sưng vù, trông như hai con quỷ dạ xoa vừa thoát ngục.

Hồ Thiết Hoa và Câu Tử Trường biến sắc mặt. Họ biến sắc vì đã nhận ra hai người chết. Hai người chết vận y phục chẹt màu đen, nơi lưng có đường dây bảy sợi khác màu, chính là hai người mà Lưu Hương vớt từ dưới nước lên.

Lưu Hương đã có ý mai táng hai xác chết, nhưng Trương Tam và Hồ Thiết Hoa bàn nên quẳng xuống sông trở lại. Cả hai cho rằng sự tình còn nhiều biến hóa.

Họ đoán đúng, bây giờ hai xác chết được vớt lên, đưa đến đây. Hai người chết là môn hạ Phụng Vỹ bang, Vân Tùng Long mang xác chúng đến đây làm gì?

Hải Quát Thiên quả là tay già dặn, trước sự tình đó, giữ thần tình như thường. Hắn cười khan mấy tiếng, thốt :

- Họ là người do Vân bang chủ mời đến, vậy Vân bang chủ hãy giới thiệu đi!

Vân Tùng Long lạnh lùng :

- Các vị không nhận được xác chết, vẫn có người nhận được. Người đó là Võ bang chủ! Tại hạ dám cả quyết như vậy!

Y liếc sang Võ Duy Dương, ánh mắt sắc như nhát dao. Đoạn y cao giọng hỏi :

- Võ bang chủ có biết tại sao họ đến đây chăng?

Võ Duy Dương buông gọn :

- Thỉnh giáo!

Vân Tùng Long gằn từng tiếng :

- Họ muốn đòi mạng nơi Bang chủ đó!

Người chết đòi mạng, cố nhiên là chuyện khó tin, bởi người chết đầu còn nói năng gì được nữa? Nhưng Vân Tùng Long buông câu đó với cái ý oán độc quá rõ ràng, ai nghe cũng phát lạnh mình.

Bức màn cửa vẹt qua, gió theo khoảng trống thổi vào, đèn chao ngọn, ánh sáng giảm đi.

Ánh sáng chớp chớp nơi mặt hai người chết, hai gương mặt mường tượng lay động, vẻ ngụy dị thần bí hiện theo sự lay động đó. Mọi người càng phát lạnh mình hơn.

Thân hình rút về phía hậu một chút, Võ Duy Dương mất cả tự chủ, gương mặt điểm một nụ cười đáp :

- Nếu Vân bang chủ đùa vui thì cái trò đùa này không cao minh lắm đâu!

Vân Tùng Long buông lạnh :

- Người chết chẳng bao giờ đùa!

Bỗng y vẹt y phục hai xác chết, để lộ vết thương nơi hông tả, đoạn cao giọng phân bua :

- Các vị hiện diện tại đây đều là những bậc thành danh trên giang hồ, chẳng rõ các vị có nhận được vật gì gây nên vết thương nơi hông nạn nhân chăng!

Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng nín lặng. Hiển nhiên, chẳng ai muốn dính dấp đến điều thị phi giữa Vân và Võ bang chủ!

Vân Tùng Long tiếp :

- Tại hạ dù không nói, các vị cũng thấy được là thành tích của Thần Tiễn Xạ Nhất Võ đại bang chủ! Một mũi tên bắn thấu đến xương, xuyên tâm, xuyên phổi, mũi tên đó không là Phụng Vỹ tiễn thì còn là tiễn gì nữa? Một loại tiễn cực kỳ cao minh, cực kỳ lợi hại!

Y ngẩng mặt lên không, bật cười lạnh tiếp luôn :

- Bất quá hai người này chết không minh bạch, nên lúc chết còn mang theo niềm hoang mang xuống tận tuyền đài, hồn oan của họ phải tự hỏi tại sao Võ đại bang chủ lại hạ độc thủ với họ!

Võ Duy Dương cao giọng :

- Hai người đó vốn là thuộc hạ của Phụng Vỹ bang, dù lão gia có giết họ đi nữa thì cũng là việc riêng tư của bổn bang, sự kiện có liên quan gì đến Vân đại bang chủ Thần Long bang chứ?

Câu nói đó mọi người đều có nghĩ đến, và ai ai cũng muốn hỏi như vậy, không dám hỏi công khai, chỉ tự hỏi.

- Sự quan hệ giữa tại hạ và hai người đó, chẳng lẽ Võ bang chủ lại không biết?

Võ Duy Dương cười lạnh :

- Chẳng lẽ hai người đó là do Vân bang chủ phái đến bổn bang, trà trộn làm nội tuyến? Họ là những gian tế à? Chứ nếu không vậy thì còn quan hệ như thế nào nữa?

Vân Tùng Long vụt biến sắc mặt đáng sợ. Y trừng mắt nhìn Võ Duy Dương, chừng như bình sinh chưa hề gặp con người đó lần nào.

Mọi người đều nghĩ, hẳn hai kẻ chết kia phải là đệ tử của y do y sai phái vào Phụng Vỹ bang trà trộn làm gian tế. Rồi chẳng hiểu tại sao Võ Duy Dương phát giác ra nên mới giết chết.

Họ suy diễn như vậy kể cũng hợp lý. Sự suy đoán trước kia của Lưu Hương hoàn toàn sai! Hồ Thiết Hoa quay đầu nhìn Lưu Hương, khẽ rỉ bên tai chàng :

- Ta van cầu ngươi, từ nay về sau không nên lầm tưởng thông minh nữa! Đừng có tưởng mình là Gia Cát Lượng!

Lưu Hương không hề lộ vẻ thẹn, cười nhẹ, đáp :

- Dù cho lúc đó, có mặt Gia Cát Lượng, lão ta cũng suy đoán như vậy thôi!

Hồ Thiết Hoa thở dài, lắc đầu :

- Nếu có Gia Cát Lượng lúc đó, chỉ sợ lão ta bị ngươi chọc tức mà chết! Chọc tức với cái ngu của ngươi!

Vân Tùng Long sôi động cả tinh thần lẫn thể xác, những thớ thịt trên mặt giật thấy rõ, mắt luôn chớp chớp, niềm kinh khiếp hiện ra, mường tượng y vừa nhớ đến một điều gì đáng sợ lắm. Rồi y cất tiếng :

- Tại hạ minh bạch rồi! Minh bạch lắm rồi!

Võ Duy Dương cao giọng :

- Tại hạ cũng minh bạch lắm lắm. Nhưng sự tình riêng của chúng ta đâu có thể đem ra giải quyết ngay tại bàn tiệc của Hải bang chủ, làm mất cái hứng rượu của bao nhiêu quý khách? Muốn nói gì với nhau, chúng ta hãy ra ngoài kia.

Vân Tùng Long do dự, đảo mắt quanh bàn tiệc một vòng. Khi ánh mắt quét đến Đinh Phong thì niềm kinh khủng oán độc hiện lộ rõ rệt hơn.

Đoạn y nghiến răng, thốt :

- Được! Ra thì ra.

Võ Duy Dương đứng thẳng lên :

- Đi!

Vân Tùng Long nhìn đến hai người chết, đứng tại chỗ nhếch nụ cười thảm tiếp :

- Nhưng hai người này là hảo huynh đệ của tại hạ, bất luận họ sống hay chết, họ đến trễ là phải chịu phạt ba chén rượu. Hai người sáu chén này, tại hạ xin uống thay họ!

Võ Duy Dương ngẩng cao mặt cười lạnh :

- Các vị có nghe đó chăng? Thuộc hạ đệ tử của Phụng Vỹ bang mà lại là hảo huynh đệ của Vân đại bang chủ! Thủ đoạn của Vân đại bang chủ quả thật cao minh! Quả thật lợi hại! Cao minh và lợi hại cực độ!

Vân Tùng Long phảng phất chẳng nghe Võ Duy Dương nói gì, bước dài về chỗ ngồi, rót sáu chén rượu, tự nâng lên thốt :

- Tại hạ có ý hầu rượu các vị vài tuần, song rất tiếc. cuống họng như mắc xương không làm sao uống trôi! Thất lễ quá! Thất lễ quá!.

Âm thinh của y nghe thê lương hơn gió thu đêm trường không trăng sao. Tuy nhiên Vân Tùng Long vẫn uống rượu phạt, uống được ba chén, y cầm đũa gắp cái đầu con cá chưng, xoay theo chiều thuận móc hai mắt cá.

Mắt cá vừa nhạt vừa kém mùi, song vẫn có người cho rằng đó là phần ngon nhất của con cá. Chính Hồ Thiết Hoa cũng thích ăn mắt cá để hạ rượu.

Vì Vân Tùng Long gắp mắt cá, Hồ Thiết Hoa hối tiếc vô cùng, chỉ vì y chậm tay, món ngon lại vào miệng kẻ khác.

Nhưng gắp mắt cá lên, Vân Tùng Long chỉ nhìn chứ không đưa vào miệng. Nhìn một lúc, bỗng y nhích động đôi đũa, mắt cá vuột bay rơi đúng vào dĩa nước tương trước mặt Võ Duy Dương.

Hồ Thiết Hoa lại càng tiếc rẻ, đồng thời thầm mắng Vân Tùng Long không biết mắt cá là vật ngon nhất, dễ hạ rượu nhất.

Vân Tùng Long đã uống đến chén thứ năm. Khi y nốc chén thứ sáu, chừng như sặc, chừng như rượu ứ lại nơi cổ họng, y lại đặt xuống, ho mãi, bất cần làm thế là vô lễ với khách.

Lưu Hương chớp mắt, vụt thốt :

- Nếu Vân bang chủ không uống được nhiều rượu, thì cái chén đó xin để cho tại hạ uống thay!

Vân Tùng Long không từ khước, lại còn có vẻ vui, lập tức đáp :

- Đa tạ! Đa tạ! Tại hạ quả thật không uống nổi!

Hồ Thiết Hoa hết sức kỳ quái, thầm nghĩ :

- Chỉ có những kẻ say mới uống thay cho kẻ khác, lão Xú Trùng có tửu lượng rất khá, sao hôm nay lại làm thế?

Lưu Hương đưa tay tiếp lấy chén rượu, Hồ Thiết Hoa mường tượng phát giác có vật gì trong chén, song Lưu Hương thì như chẳng thấy gì, cứ nâng chén uống. Hồ Thiết Hoa lại lấy làm lạ nghĩ :

- Lão Xú Trùng có đôi mắt tinh lắm mà, sao hôm nay đôi mắt đó như mờ đi?

Vân Tùng Long cười lớn, thốt :

- Lưu Hương Soái quả danh bất hư truyền! Tửu lượng cao mà tính cách cũng đẹp! Đúng là một vị bằng hữu tốt!

Y vừa cười vang vừa bước đi, không hề tỏ vẻ cố kỵ người nào, việc gì. Hai người chết đứng nơi cửa lập tức tạt qua hai bên tránh lối. Đến lúc đó mọi người mới phát hiện sau xác chết có kẻ nâng đỡ, điều động. Hai người sau xác chết vận y phục chẹt, loại dùng lội nước.

Hiển nhiên họ là thuộc hạ Thần Long bang, và xem khí độ của họ, ai ai cũng biết họ có địa vị khá cao trong bang.

Người bên hữu cao niên kỷ hơn, gương mặt cũng lốm đốm trắng vàng, mắt đỏ, những chứng tích của một lai lịch lâu dài cộng tác với Thần Long bang. Người bên tả là một thiếu niên, dĩ nhiên mặt trắng không râu, tuy nhỏ tuổi hơn nhưng võ công không kém bạn đồng sự bên cạnh, bằng cớ là đôi mắt của y sáng lạ kỳ.

Đến trước mặt họ, Vân Tùng Long đột nhiên dừng chân. Chừng như y muốn nói gì, nhưng Võ Duy Dương đã theo ra sát lưng y, lão đập tay nhẹ vào lưng y kẽ nạt :

- Đến nông nổi này rồi các hạ chưa chịu bước gấp cho à?

Vân Tùng Long quay đầu, trừng mắt nhìn lão, thở dài thốt :

- Đến nông nổi này rồi các hạ còn gấp cái gì?

* * * * *

Ra ngoài gác có một cái đài, loại sân khấu hí trường. Nếu ở nơi chùa chiền, đình miếu thì đó là một chỗ cúng tế lộ thiên. Nếu ở tại tổng đài bang hội hay sơn môn giáo phái võ lâm thì đó là sân tỷ võ.

Nhưng tại một tửu lâu, bình đài không có tác dụng về võ học, về tế tự, bất quá là để cho khách cầu kỳ uống rượu nhìn trăng lên.

Võ Duy Dương và Vân Tùng Long đến bình đài đó, dừng lại, nói gì với nhau chẳng ai nghe rõ, chỉ thấy Võ Duy Dương luôn luôn cười lạnh. Qua một lúc lâu, y nạt khẽ :

- Ngươi nói nhiều vô ích. Hãy giải quyết vấn đề bằng võ công là hơn!

Vân Tùng Long mỉm cười, nụ cười cũng lạnh như vậy :

- Tốt! Chẳng lẽ ta sợ ngươi!.

Đoạn cuối của câu nói chưa được buông, Võ Duy Dương đã xuất chưởng tấn công trước. Gió chưởng vù vù, chưởng lực cực kỳ mãnh liệt, bức Vân Tùng Long phải câm miệng, không nói tiếp cười lời nào.

Hồ Thiết Hoa đứng lên thốt :

- Chẳng lẽ chúng ta ngồi yên đây mà xem hai con hổ đánh nhau? Tại hạ xin ra ngoài đó tìm cách giảng hòa, gọi họ trở vào đây uống rượu để khỏa lấp cơn giận bốc bừng bừng!

Đinh Phong mỉm cười đáp :

- Võ bang chủ có nói đây là chuyện riêng tư của họ, người ngoài không nên ngăn trở, họ muốn làm gì với nhau cứ làm, chúng ta can thiệp làm chi cho thêm khổ lụy? Uống, Hồ huynh! Uống một chén đi!

Hoặc vô ý, hoặc hữu ý hắn đưa chén rượu ra, ngăn chận lối bước của Hồ Thiết Hoa. Người ta kính rượu, từ lâu rồi Hồ Thiết Hoa không hề cự tuyệt. Bây giờ, y cũng không thể cự tuyệt cho mang tiếng thất lễ. Y vừa uống cạn chén rượu, bên ngoài Vân Tùng Long phát ra một tiếng rú thê thảm.

Tiếng rú rất ngắn.

Lần này, chẳng những Đinh Phong không ngăn cản ai, chính hắn vọt mình ra trước. Khi hắn vừa ra ngoài thì Vân Tùng Long đã ngã xuống rồi. Đại hán cao niên của Thần Long bang kêu lên một tiếng cuồng dại :

- Hay!

Đoạn gã quát :

- Họ Võ kia, ta không ngờ ngươi dám hạ độc thủ thật sự. Ta liều mạng với ngươi đây!

Gã hoành tay toan phi thân đến nơi. Ngờ đâu thanh niên mặt trắng không râu nắm giữ gã lại. Hắn cao giọng thốt :

- Tôn lão nhị! Chẳng lẽ ngươi quên phong thơ do Bang chủ trao cho chúng ta?

Tôn lão nhị sững sờ, rồi ấp úng hỏi :

- Phong thơ còn đây, bất quá.

Thanh niên mặt trắng tiếp :

- Phong thơ còn đó thì ngươi cũng phải nhớ Bang chủ đinh ninh căn dặn ba phen bảy lượt như thế nào?

Hắn cất cao giọng hơn, tiếp luôn :

- Bang chủ nói vô luận việc gì xảy đến cho người, nếu ngoài y liệu thì ngươi lập tức mở phong bì, lấy thơ truyền đọc cho mọi người. Ngàn vạn lần không được dần dà mà làm hỏng việc. Ta nhớ rõ, hẳn ngươi cũng nhớ rõ!

Tôn lão nhị lại sững sờ lâu hơn trước. Cuối cùng gã cắn răng, lấy phong thơ trong mình ra, hai tay của gã rung mãi, nội cái việc xé phong bì cũng mất mấy phút. Gã đọc thầm chứ chưa cất giọng :

- Ta xuất ngoại lần này, trong thời gian một tháng không thấy ta trở về, thì ngôi vị Bang chủ truyền giao cho...

Đọc thầm đến đó, đột nhiên gã biến sắc, hai tay rung kịch liệt, hai hàm răng đập vào nhau cạch cạch. Gã đọc tiếp không nổi.

Thiếu niên mặt trắng cau mày, vươn tay đoạt tờ thơ, đọc :

- Ta xuất ngoại lần này, trong thời gian một tháng không thấy ta trở về, thì ngôi vị Bang chủ truyền giao cho Võ Duy Dương của Phụng Vỹ bang. Hai bang sẽ hợp nhất. Bất cứ sự việc gì từ nhỏ đến lớn của Thần Long bang đều do Võ bang chủ xử lý. Đệ ta của bổn bang phải phục tùng mệnh lệnh của Võ bang chủ, duy nhất chỉ Võ bang chủ mà thôi, không ai được quyền dị nghị. Kẻ nào cãi lệnh sẽ bị xử tử không tha!

Thiếu niên đọc xong biến sắc mặt luôn. Dù truyền giao ngôi vị cho một người ngoài nào khác, Vân Tùng Long cũng làm một việc bất bình thường rồi. Huống hồ kẻ được truyền giao là Võ Duy Dương, một oan gia, một tử đối đấu trong nhiều năm tháng dài lâu?

Tuy song phương tạm hòa, bất quá cài hòa đó là cái tịnh đáng sợ trước khi cơn bão dấy lên. Thế tại sao Vân Tùng Long có thể viết một phong thơ, ghi di chúc như vậy? Dù sao thiếu niên và Tôn lão nhị cũng phải đọc lên cho mọi người nghe.

Đinh Phong trầm giọng hỏi :

- Có đích xác Vân bang chủ tự tay viết bức di ngôn đó chăng?

Tôn lão nhị xuất hạn đẫm ướt đầu, rung giọng đáp :

- Đích xác là thủ thơ của Bang chủ! Chính người cầm nó mà trao tận tay tôi. Có thể...

Đinh Phong thở dài, thốt :

- Di mạng của Vân bang chủ là thế thì hai vị chỉ còn cách bước tới, làm lễ với vị tân Bang chủ mà thôi!

Tôn lão nhị đột nhiên hét lên một tiếng cuồng dại, đáp :

- Không! Không thể được! Tử đệ trong Thần Long bang xem Bang chủ như cha, lão đã giết Vân bang chủ thì mối thâm thù bất cộng đái thiên này, ba ngàn đệ tử trong Thần Long bang nhất định phải trả. Nếu lão muốn làm Bang chủ Thần Long bang thì Tôn lão nhị này là người thứ nhất bất phục tùng!

Thiếu niên mặt trắng cao giọng hỏi :

- Nhưng di mạng của Bang chủ là thế, làm sao ngươi bất tuân phục được?

Tôn lão nhị trợn đôi mắt đỏ ngầu, hét :

- Bất chấp các vị nói gì! Tôi quyết liều mạng với lão ấy.

Gã vùng vẫy vuột khỏi tay nắm của thiếu niên, vung đao nhảy vọt đi liền. Thiếu niên mặt trắng quát :

- Kẻ nào kháng lệnh bị xử tử chẳng tha!

Thanh đao trong tay hắn chớp lên. Thanh đao đó cắm phập vào lưng Tôn lão nhị. Tôn lão nhị rú thảm một tiếng lớn, quay mình nhìn thiếu niên, rung giọng kêu lên :

- Ngươi... ngươi... ngươi...

Thốt được mấy tiếng, gã ngã chúi tới. Thiếu niên mặt trắng sửng sốt một lúc lâu, sau cùng ngồi xuống ôm xác chết, khóc rống lên thảm thiết. Hắn vừa khóc vừa kể :

- Đó là di mạng của Bang chủ, tiểu đệ ở trong cái thế bất đắc dĩ, bắt buộc phải hành động! Tôn nhị ca có tình thương ở nơi trời xa xin đừng trách tiểu đệ!

Khóc thêm mấy tiếng nữa, hắn từ từ đứng lên, dùng tay vội lau ngấn lệ, bước ra bình đài đến trước mặt Võ Duy Dương quỳ lạy, cất tiếng :

- Hạ Kỳ Phong, đệ tử thuộc đệ tam phân đà Thần Long bang, kính tham kiến tân Bang chủ!

Đinh Phong cũng bước ra, vái dài, cười thốt :

- Từ nay, Võ bang chủ kiêm lãnh hai bang, hẳn là có dịp đại phát triển cơ đồ. Đáng mừng! Đáng mừng cho Võ bang chủ lắm lắm!

Hai người một lạy một vái, ngôi vị Bang chủ Thần Long bang đã được xác định với sự kiêm nhiệm của Võ Duy Dương rồi.

Thân xác của Vân Tùng Long còn nằm trong vũng máu, chẳng ai buồn quan tâm đến.

Hồ Thiết Hoa buột miệng thở dài, lẩm nhẩm :

- Vân Tùng Long ơi! Hỡi Vân Tùng Long! Tại sao ngươi không truyền giao ngôi vị cho Tống Nhân Chung?

Câu nói đó làm bọn Đinh Phong, Hạ Kỳ Phong, Võ Duy Dương cùng biến sắc. Võ Duy Dương không dằn lòng được, hỏi :

- Chẳng hay mối liên quan giữa Tống Nhân Chung Tống đại hiệp và Vân cố bang chủ như thế nào?

Hồ Thiết Hoa đáp :

- Tống Nhân Chung là bằng hữu của tại hạ, y không mảy may liên quan với Vân Tùng Long!

Võ Duy Dương gượng cười :

- Nếu vị Tống đại hiệp quả thực là tay có hùng tài đại lược, thừa oai đức thu phục nhân tâm, thì tại hạ cố nhượng ngôi Bang chủ này cho Tống đại hiệp, kể ra cũng chẳng phải là việc khó làm.

Hồ Thiết Hoa tiếp :

- Tống Nhân Chung chẳng phải là đại hiệp cái quái gì cả, mà cũng chẳng có đại lược hùng tài. Y là chủ nhân một hiệu bán quan tài, thế thôi!

Võ Duy Dương giật mình hỏi :

- Chủ hiệu quan tài?

Hồ Thiết Hoa điềm nhiên :

- Phải! Cái bản lãnh của y là đưa người vào cõi chết, do đó mà có cái tên Tống Nhân Chung. Nếu Vân Tùng Long truyền giao ngôi vị Bang chủ cho y, dù không có cái hay cái lợi gì khác ít nhất cũng có một cỗ quan tài làm chỗ nàm mà an giấc ngàn thu, ít nhất cũng có người đưa tiễn vào cõi chết!

Võ Duy Dương đỏ mặt. Lão dặng hắng mấy tiếng rồi thốt :

- Di hài của Vân cố bang chủ, tự nhiên do tại hạ thu liệm!

Lão cất cao giọng gọi :

- Hạ phân đà chủ!

Hạ Kỳ Phong ứng tiếng :

- Có mặt thuộc hạ!

Võ Duy Dương tiếp :

- Hậu sự của Vân cố bang chủ, ta giao phó cho ngươi liệu, phải làm sao cho có phong quang long trọng. Từ hôm nay trở đi, ba ngàn đệ tử Thần Long bang từ trên xuống dưới, không phân biệt cấp bậc, phải cư tang quái hiếu đủ bốn mươi chính ngày, từ bỏ mọi cuộc vui trong thời gian đó. Ai vi lệnh là thọ hình nghiêm trọng. Ngươi biết chứ?

Hạ Kỳ Phong lạy một lượt nữa :

- Tuân lệnh!

Võ Duy Dương đột nhiên quỳ xuống lạy thi hài Vân Tùng Long ba lạy, đoạn hai tay nâng lên nghẹn ngào thốt :

- Lúc sinh tiền các hạ là thù của lão phu! Khi tử trận các hạ là thầy của lão phu! Đi rồi là thôi, đến là còn đuổi được! Thi hài các hạ về lòng đất là biểu hiện của một đoạn chân tình.

Thốt xong lão xuống lầu.

Hồ Thiết Hoa thốt :

- Lão ấy nói đi là đi, không buồn từ biệt ai cả!

Đinh Phong cười nhẹ :

- Hồ huynh nói thế đó còn ai chịu được? Nếu đổi hắn là tại hạ, tại hạ đã đi sớm hơn!

Hồ Thiết Hoa lạnh lùng :

- Theo tại hạ nhận thấy thì giết Vân Tùng Long rồi, lão sợ người ta báo cừu. Cho nên đi sớm được phút giây nào có lợi cho phút giây đó.

Đinh Phong tiếp :

- Giữa Thần Long bang và Phụng Vỹ bang có mối thù truyền kiếp, trong vòng trăm năm trở lại đây song phương đánh nhau hơn mấy mươi trận, người tử vong kể có số ngàn. Kẻ nào cũng muốn báo cừu, bênh bên này, chống bên nọ, chỉ sợ không có cách nào thò tay vào!

Lưu Hương vụt cười khan, nói :

- Phải! Đó là việc riêng tư của hai bang. Người ngoài cũng tránh can thiệp càng tốt!

Hồ Thiết Hoa trừng mắt nhìn chàng, nhưng lại dằn lòng không nói gì.

Đinh Phong thốt :

- Giờ đây, Vân bang chủ bất hạnh chiến tử nhưng hai bang hợp lại làm một, thì có thể mọi cuộc lưu huyết sẽ không còn xảy ra nữa. Vậy cũng là một sự tốt đó!

Hồ Thiết Hoa vẫn lạnh lùng :

- Có việc tốt lớn như vậy, hẳn Đinh huynh cũng phải chuẩn bị chúc mừng chứ?

Đinh Phong mường tượng không thấu đáo khía cạnh mỉa mai trong câu hỏi của Hồ Thiết Hoa, cười tươi đáp :

- Cái thế tất phải vậy rồi, Hồ huynh ạ! Chúng ta đâu phải là thuộc hạ của Thần Long bang thì việc gì mà cư tang, thọ chế, từ bỏ cuộc vui chứ? Chỉ bất quá.

Hắn chớp mắt mấy lượt đoạn tiếp :

- Và nơi đây tự nhiên chẳng phải chỗ chúng ta yến ẩm tiệc tùng. Cũng may thuyền của Hải bang chủ có tích trữ rượu và vật thực đủ uống đủ ăn suốt năm dài, những thứ đó không hề khiếm khuyết. Chẳng hay Hải bang chủ có dám chịu tốn hao thêm một lần nữa chăng?

Hải Quát Thiên mỉm cười :

- Đinh huynh xem thường tại hạ quá đi thôi! Tuy nhiên chẳng rõ các vị ở đây có vui lòng chiếu cố đến chăng?

Hồ Thiết Hoa vọt miệng thốt :

- Tại hạ.

Lưu Hương chận lại liền :

- Uống rượu nơi đây sao cho bằng thuyền của Hải bang chủ! Nếu Bang chủ không mời, tại hạ cũng cố xin cho được tới đó, để được khoan khoái say sưa trọn đêm dài!

Đinh Phong vỗ tay :

- Say sưa suốt đêm dài! Cũng hay đấy! Song nếu uống say sưa dài dài như Bình Nguyên Quân ngày trước, mỗi lần uống phải đúng mười hôm liên tiếp thì lại càng hay hơn!

Lưu Hương mỉm cười :

- Nếu Đinh huynh có nhã ý thì tại hạ đâu dám phụ lòng người quân tử?

Đinh Phong hỏi :

- Còn Hồ huynh?

Lưu Hương chận đáp :

- Hắn? Say đúng mười hôm chỉ sợ chưa đủ thích cho hắn! Ít nhất, một cái say dài ba mươi năm may ra mới cho hắn chớp mắt nổi!

Hồ Thiết Hoa trừng mắt, lạnh lùng thốt :

- Tại hạ hy vọng nơi đó tân khách đều là người sống vì người chết không uống rượu được! Không nhìn thấy kẻ nào không uống rượu được! Chính cái đó mới dễ làm cho tại hạ khoái!

Câu Tử Trường bỗng bật cười thốt :

- Hiện tại, tại hạ là người sống, nhưng lên thuyền rồi thì sợ biến thành người chết!

Hải Quát Thiên cau mày :

- Chẳng lẽ các hạ nghi ngờ tại hạ có ý gì?

Câu Tử Trường cười nhạt :

- Tại hạ không nghĩ như vậy đâu. Bất quá nếu tại hạ không thấy chết thì thật là một quái sự!

Hải Quát Thiên cởi mở thắc mắc liền, day qua Kim Linh Chi, điểm một nụ cười hỏi :

- Còn Kim cô nương? Có thể ban cho tại hạ cái vinh hạnh với sự hiện diện cao quý trên tệ thuyền chăng?

Từ đầu đến cuối, Kim Linh Chi không hề mở miệng nói tiếng gì. Bây giờ có người hỏi, nàng vẫn im lặng, không đáp bằng lời nói mà chỉ khẽ gật đầu thôi.

Hồ Thiết Hoa liếc mắt thoáng qua nàng lạnh lùng thốt :

- Thực ra nàng không uống rượu có đến hay không đến cũng chẳng quan hệ gì.

Kim Linh Chi không nói năng mà cũng không hề uống một chén rượu nào từ lúc cuộc tiệc mở màn. Ai không biết nàng phải cho rằng miệng nàng bị may bít lại. Nhưng nghe Hồ Thiết Hoa nói thế, nàng khai khẩu ngay, nàng to tiếng hỏi :

- Ngươi cho rằng ta không biết uống rượu?

Hồ Thiết Hoa không nhìn nàng tự lẩm nhẩm :

- Chỉ cần là người sống thì nhất định phải biết uống rượu. Nhưng tửu lượng lớn hay nhỏ còn tùy ở mỗi người. Người sống mà không biết uống thì có khác gì người chết? Như tại hạ đã nói thì chỉ có người chết mới không uống được!

Dù y xưng tại hạ, song câu nói không hướng về ai, còn cái ý của câu nói hiển nhiên phải dành cho một người.

Kim Linh Chi cười lạnh :

- Ngươi cho rằng chỉ có mỗi một người là có tửu lượng lớn?

Hồ Thiết Hoa vẫn chưa nhìn sang nàng, vẫn tự lẩm nhẩm :

- Cũng có kẻ có tửu lượng lớn hơn tại hạ, song kẻ đó nhất định là nam nhân. Chứ nữ nhân thì... hắc hắc... nữ nhân dù có tửu lượng, cái tửu lượng đó hẳn có giới hạn.

Kim Linh Chi đỏ mặt :

- Tốt! Ta sẽ cho ngươi thấy tửu lượng của một nữ nhân!

Bây giờ Hồ Thiết Hoa mới chịu nhìn qua nàng :

- Thật sao?

Kim Linh Chi cao giọng :

- Nếu ta uống kém ngươi, người được quyền muốn làm gì ta thì làm. Còn như ngươi thua?

Hồ Thiết Hoa cười đáp :

- Thì cô nương được quyến muốn làm gì tại hạ cứ làm. Câu nói này thiết tưởng nữ nhân không nên thốt bao giờ, bởi thốt ra rồi, nữ mà kém thì thật rầy rà lắm đó nhé!

Kim Linh Chi đỏ mặt, cắn răng, đoạn thốt :

- Ta nói là nói! Nói ra làm sao phải làm y vậy!

Đinh Phong mỉm cười :

- Chỉ sợ lần này thì Hồ huynh phải lầm mưu!

Hồ Thiết Hoa cau mày :

- Lầm mưu?

Đinh Phong tiếp :

- Trong Vạn Phúc Vạn Thọ Viên, trẻ nít cũng có tửu lượng ngàn chén, Kim cô nương hấp thụ sở học của gia đình, lúc mười hai tuổi đã uống trọn một vò lớn thứ rượu Hoa Điêu. Hồ huynh dù có tửu lượng như biển song một bên uống hai, một đàng uống một, chỉ sợ Hồ huynh khó thủ thắng lắm đó!

Hồ Thiết Hoa cười vang :

- Hoa Điêu tửu ngọt như mật, mỹ nhân đẹp như ngọc, thắng hay bại đâu phải là vấn đề? Dù có chết vì say, hay say mà chết cũng chẳng sao!

Câu Tử Trường thở dài, lẩm nhẩm :

- Xem ra con số kẻ chết được tăng thêm một!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương