Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
-
Chương 10
Xảo Ngọc vẫn trung thành với cương vị đứng ngoài cửa, Hách Tri Nhiễm trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào phòng ngủ.
Nàng mới thay bộ quân trang trên người, thì nghe thấy ngoài kia truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Quốc Công gia bị sao vậy?"
Hách Tri Nhiễm nghe thấy tiếng hỏi han sốt ruột của Xảo Ngọc, vội vàng bước ra.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp bị hai tên thị vệ khiêng bằng ván cửa, đang đi vào trong phòng.
"Phu nhân, Quốc Công gia bị thương rồi, thuộc hạ đưa người về trước, lập tức đi mời thái y."
Hai tên thị vệ nói xong, đã di chuyển Mặc Cửu Diệp từ ván cửa lên trên giường.
Hai tên thị vệ rời đi, Xảo Ngọc đỏ mắt đi tới bên cạnh Hách Tri Nhiễm.
"Đại tiểu thư, vừa rồi lúc Quốc Công gia đi ra ngoài còn yên lành, chỉ chốc lát như vậy, sao lại bất tỉnh nhân sự rồi?"
Hách Tri Nhiễm cũng đang quan sát tình hình của Mặc Cửu Diệp, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, giống như hôn mê.
"Ngươi đi canh cửa trước đi, thái y tới thì lập tức dẫn sang đây."
Việc đầu tiên nàng làm chính là kêu Xảo Ngọc rời đi, sau đó kiểm tra tình hình vết thương giúp Mặc Cửu Diệp.
"Vâng!" Xảo Ngọc đáp một tiếng, xoay người rời khỏi.
Hách Tri Nhiễm điều chỉnh hai cây nến tân hôn đỏ thẫm đến trạng thái sáng nhất đặt ở đầu giường, chuẩn bị kiểm tra tình trạng của Mặc Cửu Diệp.
Ai ngờ, nàng mới đưa tay ra, thì Mặc Cửu Diệp đã mở mắt.
“Ta không sao." Nghe giọng nói của hắn, tràn đầy sức mạnh, nghĩ chắc xác thực không có gì đáng ngại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hách Tri Nhiễm hỏi.
Mặc Cửu Diệp chân chờ một hồi, hơi nghiêng người lại.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.
"Nàng là từ đâu biết được hôm nay ta tiến cung, sẽ bị hoàng thượng hãm hại?"
Dọc đường từ hoàng cung trở về, Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên ván cửa, trong lòng vẫn luôn suy đoán, Hách Tri Nhiễm làm sao biết được những việc này.
Khả năng lớn nhất chính là, Hách Uyên Minh nhạc phụ của hắn sớm đã biết được việc này, bằng không, hắn căn bản không thể giải thích mọi thứ này.
Nếu như vậy, Hách Uyên Minh không thể nghi ngờ chính là người bên phía hoàng thượng, mà cũng không loại trừ khả năng Hách Tri Nhiễm là gián điệp của đối phương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mặc Cửu Diệp nhìn sang Hách Tri Nhiễm càng thêm sâu thẳm.
Nếu đổi thành những tiểu thư khuê các của thời đại này, chỉ sợ đều bị dọa khóc.
Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp đang nghi ngờ mình, nhưng nàng không hề chột dạ.
"Ta liên tục mấy ngày đều nằm mơ giống nhau, mơ thấy chàng có kiếp nạn này, mặc cho chàng tin hay không, ta đều giải thích như vậy."
Nàng mới thay bộ quân trang trên người, thì nghe thấy ngoài kia truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Quốc Công gia bị sao vậy?"
Hách Tri Nhiễm nghe thấy tiếng hỏi han sốt ruột của Xảo Ngọc, vội vàng bước ra.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp bị hai tên thị vệ khiêng bằng ván cửa, đang đi vào trong phòng.
"Phu nhân, Quốc Công gia bị thương rồi, thuộc hạ đưa người về trước, lập tức đi mời thái y."
Hai tên thị vệ nói xong, đã di chuyển Mặc Cửu Diệp từ ván cửa lên trên giường.
Hai tên thị vệ rời đi, Xảo Ngọc đỏ mắt đi tới bên cạnh Hách Tri Nhiễm.
"Đại tiểu thư, vừa rồi lúc Quốc Công gia đi ra ngoài còn yên lành, chỉ chốc lát như vậy, sao lại bất tỉnh nhân sự rồi?"
Hách Tri Nhiễm cũng đang quan sát tình hình của Mặc Cửu Diệp, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, giống như hôn mê.
"Ngươi đi canh cửa trước đi, thái y tới thì lập tức dẫn sang đây."
Việc đầu tiên nàng làm chính là kêu Xảo Ngọc rời đi, sau đó kiểm tra tình hình vết thương giúp Mặc Cửu Diệp.
"Vâng!" Xảo Ngọc đáp một tiếng, xoay người rời khỏi.
Hách Tri Nhiễm điều chỉnh hai cây nến tân hôn đỏ thẫm đến trạng thái sáng nhất đặt ở đầu giường, chuẩn bị kiểm tra tình trạng của Mặc Cửu Diệp.
Ai ngờ, nàng mới đưa tay ra, thì Mặc Cửu Diệp đã mở mắt.
“Ta không sao." Nghe giọng nói của hắn, tràn đầy sức mạnh, nghĩ chắc xác thực không có gì đáng ngại.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hách Tri Nhiễm hỏi.
Mặc Cửu Diệp chân chờ một hồi, hơi nghiêng người lại.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.
"Nàng là từ đâu biết được hôm nay ta tiến cung, sẽ bị hoàng thượng hãm hại?"
Dọc đường từ hoàng cung trở về, Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên ván cửa, trong lòng vẫn luôn suy đoán, Hách Tri Nhiễm làm sao biết được những việc này.
Khả năng lớn nhất chính là, Hách Uyên Minh nhạc phụ của hắn sớm đã biết được việc này, bằng không, hắn căn bản không thể giải thích mọi thứ này.
Nếu như vậy, Hách Uyên Minh không thể nghi ngờ chính là người bên phía hoàng thượng, mà cũng không loại trừ khả năng Hách Tri Nhiễm là gián điệp của đối phương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mặc Cửu Diệp nhìn sang Hách Tri Nhiễm càng thêm sâu thẳm.
Nếu đổi thành những tiểu thư khuê các của thời đại này, chỉ sợ đều bị dọa khóc.
Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp đang nghi ngờ mình, nhưng nàng không hề chột dạ.
"Ta liên tục mấy ngày đều nằm mơ giống nhau, mơ thấy chàng có kiếp nạn này, mặc cho chàng tin hay không, ta đều giải thích như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook