Phồn Du nhìn thấy bộ dạng này của Chu Dịch, tim cô bắt chợt nhói lên đau đớn.

Hắn kiêu ngạo như vậy, tại sao bây giờ lại có thể trở thành bộ dạng như thế này, bộ dạng này hoàn toàn không giống như Chu Dịch luôn luôn trầm ổn trong ấn tượng của cô.

Phồn Du cũng không muốn biết lý do tại sao mà Chu Dịch có thể vào được phòng cô, dù sao thì người có tiền luôn có thể sai khiến được ma quỷ.

Cô đặt vali xuống, ngay cả áo gió trên người cũng không kịp cởi ra, từng bước một vững vàng bước về phía Chu Dịch.

Trong cơn say, Chu Dịch mê màn ngốc nghếch khiến người ta yêu mến, Phồn Du trong mắt hắn bây giờ hiện lên như nữ thần Aphrodite yêu mị trong thần thoại Hy Lạp, phụ trách tình yêu và niềm hạnh phúc của hắn, từng bước đi về phía hắn, rực rỡ muôn trùng.

Hắn nở một nụ cười chân thành, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Phồn Du nhẹ nhàng đặt má mình vào lòng bàn tay đang vươn ra của Chu Dịch, nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Em về rồi.”

Chu Dịch nắm chặt lấy góc áo Phồn Du, tủi thân nói: “Em nói dối, lát nữa em sẽ lập tức biến mất khỏi giấc mơ của anh, mỗi lần đều như thế.”

“Sẽ không.” Phồn Du cúi đầu hôn lên đôi môi nứt nẻ mang theo vị rượu nồng trên môi của Chu Dịch, khẳng định với hắn, “Em về thật rồi.”

Chu Dịch mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Phồn Du dùng sức giật mạnh, Phồn Du giật mình theo quán tính xoay người ngã xuống giường, áo gió và giày cao gót chưa kịp cởi ra thì đã bị hai cánh tay như gông cùm xiềng xích của Chu Dịch giam cầm trong lòng ngực.

Hắn ôm chặt lấy cô, như đứa bé nhỏ tìm lại được cây kẹo đã mất.

Chu Dịch bỗng nhiên vùi mặt vào cổ cô, một lúc sau cô cảm thấy cổ mình hơi ướt.

Chu Dịch, khóc.

Hắn sau khi uống nhiều rượu vào thật giống như một đứa trẻ, dùng cách đơn giản nhất – rơi lệ phát tiết cảm xúc.

Trong lòng Phồn Du khơi dậy một chút tình mẹ con, cô nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rộng lớn của Chu Dịch, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Dịch giống như chó con mà cắn một cái lên cổ Phồn Du, để lại một hàng dấu răng ngay ngắn, cắn xong hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm.

Phồn Du không nhúc nhích, tùy hắn trút giận.

“Anh ngay cả cắn em cũng không nỡ dùng lực mạnh, nhưng em lại đối với anh tàn nhẫn như vậy.” Chu Dịch dùng ánh mắt sương mù oán hận nhìn cô, dường như trong đấy còn có rất nhiều lời muốn bộc lộ ra.

Hắn cúi đầu cọ xát vào Phồn Du, Phồn Du bỗng nhiên nhớ đến con chó đen to lớn mà cô nuôi hồi cấp ba, nó cũng thường xuyên đến mè nheo với cô như vậy.

“Em có biết anh nhớ em nhiều đến như thế nào không? Nhưng em tại sao lại không nói một lời nào mà rời đi như vậy, còn xóa tất cả thông tin liên lạc của mình. Sao em có thể nhẫn tâm như vậy hả.”

Chu Dịch liên tục quở trách cô, nhưng cô lại cứng họng không thể trả lời được, chỉ có thể rơi nước mắt theo hắn.

“Anh rất nhớ em, nhất là lúc nằm viện, anh thường xuyên nghĩ, nếu có một ngày chết trên giường bệnh, em, người phụ nữ tàn nhẫn như em nhất định cũng sẽ không biết!”

Phồn Du không muốn tiếp tục nghe chuyện đau lòng khi Chu Dịch nằm viện lần đó nữa, cô lên tiếng nói dỗ dành hắn, “Không, anh sẽ không chết, anh đừng nói những lời không may mắn như vậy nữa, nhé anh? Còn nữa, tại sao anh lại uống rượu, không phải lúc trước nhập viện một lần rồi sao, sao anh còn không thay đổi hả?”

“Cồn có thể làm tê liệt thần kinh, chỉ có như vậy anh mới không khó chịu.”

“Anh là đồ ngốc.”

Chu Dịch vén những sợi tóc của cô sang một bên, cúi đầu cẩn thận hôn lên gò má cô, giống như đang hôn lên một tác phẩm nghệ thuật quý giá mỏng manh.

Hắn say mê lẩm bẩm: “Em biết không? Anh ở trong bệnh viện nhớ em đến phát điên, anh trốn ra khỏi bệnh viện bay đi tìm em, khi đó anh ngồi trên xe bên kia đường nhìn thấy em, em có biết, lúc đó anh đã muốn chạy lại ôm lấy em nhiều đến bao nhiêu không? Nhưng mà anh không dám, anh sợ em quay đầu bỏ đi. Em ngồi dưới mái hiên đọc kịch bản cả một buổi trưa, anh cũng ở trong xe nhìn em cả một buổi trưa.”

Nước mắt Phồn Du không kiểm soát được mà tuôn rơi, bây giờ cô mới biết, thì ra lúc ở nước ngoài, bọn họ thật ra chỉ cách nhau một con phố.

“Cái đồ ngốc này, tại sao lúc đó anh không xuống tìm em.” Phồn Du ôm chặt lấy Chu Dịch, lặp lại lời nói nhiều lần: “Anh thật ngốc, thật ngốc…”

Đủ ngu ngốc để dùng sự non nớt của mình để trừng phạt bản thân.

Chu Dịch thấy Phồn Du khóc đến không thở nổi như vậy, hắn lập tức bối rối, bởi vì không biết phải dỗ dành như thế nào nên hắn vụng về mà liếm đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

Dần dần, bầu không khí dâng lên sự ái muội.

Môi của hai người dán chặt vào nhau, Phồn Du bị mùi rượu nồng đậm trong miệng Chu Dịch làm cho choáng váng, cũng ngà ngà say theo hắn.

Tiếng nước miếng vang lên trong căn phòng cho thuê yên tĩnh, trong trẻo mà dâm mĩ.

Môi lưỡi hai người vờn nhau, trao đổi nước bọt cho đối phương, không ai chịu thua ai.

Thân thể không được yêu thương suốt ba tháng của Phồn Du đã được đánh thức bởi nụ hôn quen thuộc của Chu Dịch, dục vọng như hồng thủy mãnh thú, cuồng nhiệt không thể ngăn cản.

*hồng thủy mãnh thú: thú dữ, chỉ những việc khiến người ta kinh sợ

Cô cởi áo gió ra, bên trong là một chiếc váy dài màu đen mỏng manh, sau đó lại nâng đôi chân thon dài lên cọ vào giữa hai chân Chu Dịch, cảm giác cây côn th*t mềm mại kia dần trở nên săn chắc bốc lửa. Chu Dịch ngẩng đầu vô tội nhìn Phồn Du, khàn khàn nói: “Phía dưới cứng, khó chịu.”

Phồn Du nở nụ cười quyến rũ, cắn lấy vành tay hắn, thổi nhẹ: “Vậy anh tới làm em đi.”

Chu Dịch hưng phấn đến cả người căng chặt, cơ bắp nổi lên, hắn cắn lấy môi cô, mơ hồ nói, “Em đến giúp anh.”

Phồn Du ngồi dậy, đẩy Chu Dịch ngã xuống, lúc này cô như yêu tinh hút máu, đẹp đến câu hồn đoạt phách*.

*câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đoạt hồn phách người ta, đến khiến người ta nghẹt thở.

Cô kéo khóa quần của hắn xuống, thả ra thứ đồ chơi to lớn kia, nhìn vào cây côn th*t đã từng đem lại cho cô vô số khoái cảm, huyệt nhỏ của cô lập tức ngứa lên, d*m thủy chảy ra không ngừng.

Cô cúi đầu hôn lên đỉnh đầu, nghịch ngợm nhìn nó chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Sau đó lại há miệng ngậm lấy toàn bộ quy đ*u dương v*t, Chu Dịch bị kích thích gầm nhẹ một tiếng, hắn thở hổn hển, lồng ngực lên xuống không ngừng.

Bên dưới của Phồn Du cũng ngứa ngáy, hiện tại cô rất cần sự an ủi của hắn.

Phồn Du cởi chiếc quần lót ren mỏng màu đen trên người ra, thay đổi tư thế, nâng mông lên trước mặt Chu Dịch, đem tất cả d*m thủy đang chảy xuống, xối lên trên mặt hắn.

Chu Dịch cúi đầu hôn lên huyệt nhỏ đang dâng đến bên miệng mình, há to miệng hút lấy d*m thủy, đầu lưỡi thọc vào đường đi mà đưa đẩy.

Phồn Du sung sướng thét chói tai, khoái cảm và kích thích đã mất từ lâu như một dòng điện chạy khắp tứ chi, từ tủy sống lên tới não.

Chu Dịch bất mãn nâng dương v*t của mình lên, Phồn Du thấy thế cúi đầu tiếp tục ngậm lấy nó, hai người bày ra tư thế 69, dùng môi và lưỡi lấy lòng đối phương.

Tay Phồn Du nhào bóp túi trứng nặng trĩu của Chu Dịch, có vẻ như thời gian  qua hắn không phát tiết nhu cầu nên bây giờ túi trứng mới nặng như vậy. Đầu lưỡi của hắn nghiền áp vào â/m h/ạch, làm cô chịu không nổi nữa ngồi thẳng xuống lên mặt hắn.

Hai người cứ thế vật lộn với nhau, lo lắng, nhớ nhung, quấn quít và sa đọa, gắn bó không thể tách rời, mãi cho đến khi cả hai đạt đến đỉnh cao của dục vọng.

Hai người cũng không dọn dẹp đống hỗn độn trên người của mình, cứ như vậy ôm nhau ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong căn phòng nhỏ hẹp vẫn còn mùi d*m thủy chưa tan hết.

Phồn Du và Chu Dịch lần lượt tỉnh dậy, ánh mắt Chu Dịch hoàn toàn không tối hôm qua, bây giờ nó lạnh lẽo và sắc bén, bên trong đôi mắt ấy dường như chứa đựng tuyết ngàn năm khó tan, có thể xuyên qua cơ thể đông cứng xương cốt người khác.

Hắn nhìn thấy Phồn Du quần áo xộc xệch nằm trong lòng ngực mình, hơn nữa khóe miệng còn có vết khô.

Trong mắt Chu Dịch xẹt qua kinh ngạc, sau đó lại khôi phục vẻ xa cách thờ ơ, đồng thời cũng dâng lên một tia tức giận nhàn nhạt.

Phồn Du vẫn chưa tỉnh hẳn, cô mơ màng mang theo sự lười biếng và hoang mang của buổi sáng thức dậy, hé mắt ra chào hắn: “Chào buổi sáng, em đã về.”

Hình ảnh tội nghiệp và si tình của Chu Dịch trong cơn say đêm qua vẫn còn vương vấn trong lòng cô, nhưng hiện tại hắn đã tỉnh táo.

Chu Dịch chán ghét đẩy cô ra, không nói một lời mặc lại áo sơ mi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét qua cô, trầm giọng nói, “Cô trở về làm gì, tôi nhìn thấy cô chỉ cảm thấy ghê tởm.”

Phồn Du bị câu nói tàn nhẫn này của hắn làm cho đau lòng, cô giãy dụa bò dậy, ôm lấy eo hắn hỏi: “Anh sao vậy? Anh còn giận em sao?”

Chu Dịch gỡ từng ngón tay trên eo của mình ra, nhẫn tâm nói: “Đừng đụng vào tôi.”

Sau khi Chu Dịch mặc xong quần áo vào, hắn bước nhanh rời đi, trước khi ra khỏi cửa cũng không quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Phồn Du không biết liệu đêm qua Chu Dịch là thật hay Chu Dịch sáng nay mới là thật, cô mệt mỏi nằm trên giường thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương