Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
Chương 44: Tập Đoàn Trả Thù

 

“Ta thắng rồi,” Ryan nói, nằm chơi trên vườn hoa dưới bóng tường ngoài.

"Lại nữa hả?" Geist phàn nàn, bóng ma nhìn trò chơi với vẻ mặt nghi ngờ. Có vẻ như khuôn mặt đầu lâu ma quái của hắn có thể nheo mắt. "Không thể nào. Làm sao ta thua suốt hoài vậy?"

Ừ thì, hơi bị khó phát hiện một kẻ có khả năng dừng thời gian gian lận à.

Cuối cùng, chuyến đi đến đảo Thuốc Bay Bổng chỉ tổ đem đến thất vọng cho hắn. Mỗi lần Ryan định 'ghé thăm' một khu vực hạn chế bên ngoài các bức tường và khu vườn này thì đám lính gác bọc thép hoặc Geist đều tử tế yêu cầu hắn quay lại. Mặc dù hắn đã ghi nhớ vị trí của các cuộc tuần tra và vị trí tháp pháo, nhưng hắn không thấy cách nào để vào bên trong cơ sở mà không bắt đầu một cuộc chiến và kết thúc lượt chơi.

Cuối cùng, hắn chỉ ngồi chơi với Geist trong khu vườn bên ngoài pháo đài, chờ Vulcan và những người khác hoàn thành xong công việc của họ. Con ma đã vui vẻ chơi cùng hắn, mặc dù không giỏi lắm. Ryan có cảm giác rằng bóng ma muốn tự tử này rất thích có người bầu bạn cùng.

"Ta thực sự muốn nấu lắm á," Ryan nói với Geist. "Sao ngươi không đi ám mấy tên lâu la kia cho đến khi chúng đầu hàng đi?"

"Chỉ có một người nấu thôi, và đó là Ceres," Geist nhún vai. "Phần còn lại của cơ sở này chỉ là để hỗ trợ công việc của cô bé và không có gì khác đâu."

Ryan cũng nghĩ như vậy. Sức mạnh của Narcinia giúp cô bé dễ dàng tạo ra những loại cây mới để thu hoạch làm nguyên liệu thô. Ngay cả toàn bộ khu vườn này có khả năng phát triển rất mạnh mẽ trên một hòn đảo độc hại cũng là thành quả công sức của cô. "Vậy nếu cô bé đó nghỉ hưu thì sẽ không còn Thuốc Bay Bổng nữa hả?"

"Gần như là vậy," Geist trả lời. "Cha Torque có đủ giống hoa để tiếp tục công việc ngay cả khi không có cô bé, nhưng chất lượng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng."

“Ngươi không nên nói to điều đó đâu.” Ryan thậm chí không thèm di chuyển một inch khi Mortimer nghiêng người qua vai hắn sau khi chui ra khỏi mặt đất. “Tường có tai mắt đấy nha.”

"Ngươi có muốn chơi cùng không?" Kẻ vận chuyển thản nhiên hỏi tên vệ sĩ. "Có ba người chơi sẽ vui hơn á, và đám bảo vệ chán ngắt à."

"Ngươi chẳng vui gì hết, chẳng có tý vui chút nào," tên sát thủ nói, thất vọng vì không thể làm Ryan giật mình dù đã cố gắng thế nào.

"Ủa không phải ngươi nên ở trong đó sao?" Geist hỏi, vừa dùng năng lực ngoại cảm để chế tạo một chiếc ghế từ những viên đá và đất gần đó.

"Sparrow bảo ta đi kiểm tra hắn," Mortimer nói, liếc nhìn Ryan khi ngồi trên chiếc ghế tạm. "Cô ta lo rằng hắn có thể gây ra cháy rừng hay gì đó á."

“Đúng là hạ nhục ta mà,” Ryan nói. “Đôi khi ta cũng kích nổ hạt nhân nữa chứ bộ.”

"Chúng khiến ta phát sáng trong bóng tối á,” sát thủ trả lời, nhìn vào trò chơi. "Mà các ngươi đang chơi gì vậy?"

Ryan cho Mortimer xem đống xương cổ chim. Tên sát thủ liếc nhìn đống xương, rồi nhìn Casper The Ghost. "Xương đốt ngón tay thật luôn?"

"Thì cho giống chủ đề ma mị chứ,” kẻ vận chuyển trả lời. "Muốn chơi không? Đây là một biến thể cũ, một trò chơi chỉ dựa vào may rủi thôi á.”

Mortimer nhún vai và cầm lấy một cái xương. "Tý nữa chúng ta đánh bài đi," hắn ta nói.

"Hoặc chơi cầu cơ đi," Ryan gợi ý, liếc nhìn Casper The Ghost. "Dễ thôi á mà."

"Mà tình huống của ngươi là sao thế?" Mortimer hỏi Geist, và hắn ta ném những chiếc xương bằng sức mạnh của tâm trí. "Bộ ngươi có công việc gì còn dang dở trước khi yên nghỉ hay sao?"

“Biết đếu đâu,” Casper The Ghost giải thích. “Ta đã dùng Thần Dược Vàng vào sự kiện Lễ Phục Sinh Cuối Cùng, nhưng nó có đi kèm với hướng dẫn đếch đâu. Mẹ nó, ta còn tưởng mình không có sức mạnh nào cho đến khi đống bệnh dịch hạch nano của Mechron biến cơ thể ta thành tro bụi. Ta đã thoáng thấy được thế giới bên kia, và rồi ta bị kéo trở lại đống rác này, và bị trói chặt vào hài cốt của mình.”

"Và ngươi không thể rời khỏi hòn đảo này hả?" Mortimer hỏi, ném xương xuống đất. "Mortimer thích nhà ma ám lắm á, ta có thể chôn cất ngươi trong vườn của ta."

"Ta không thể đi xa được," Geist than thở. "Bây giờ hài cốt của ta nằm rải rác khắp nơi, nên chúc may mắn khi ghép chúng lại. Ngay cả Cancel cũng chỉ ngăn cản ta xuất hiện thôi, và sức mạnh của Pluto thì cần phải là người còn sống ngay từ đầu."

Nếu hỏi Ryan thì ngoài giới hạn địa lý đó ra, hắn trúng giải độc đắc trong Thần Dược Vàng rồi. Sức mạnh ngoại chất vô hạn cộng với bất tử á? Đó là một cuộc sống nhiều người sẵn sàng giết nhau để sở hữu chứ đâu! Ryan cười chính câu đùa trong đầu mình, khiến những người khác bối rối.

"Thành thật mà nói, ta chỉ là một người giữ cổng nơi này, chờ đợi tất cả kết thúc thôi,” Geist nói trước khi ném thêm xương xuống đất. Bảo sao trông hắn khá hờ hững về những bí mật của gia tộc tội phạm ấy, vì họ không thể giết hắn ta vĩnh viễn được. "Cha Torque nói rằng ông ta sắp đến được Thiên Đường rồi."

"Mortimer tội nghiệp này đã cử nhiều người đến đó lắm rồi," sát thủ nói. "Và cả xuống bên dưới nữa."

“Ta chưa từng đến bất kỳ nơi nào trong số đó hết, và ta đã thử rất nhiều lần rồi ấy chứ,” Ryan nói, và giành chiến thắng trong một vòng chơi khác, và lần này hắn chơi khá công bằng chứ không gian lận.

"Cha Torque đã nhìn thấy Chúa khi lão dùng Thần Dược của mình rồi," Geist nói, và hắn có vẻ như cũng tin vào điều đó. "Ông ta nghĩ rằng thuốc hướng thần mạnh như Thuốc Bay Bổng có thể tái tạo lại hiệu ứng đó và cho phép ông thăng thiên. Không chắc liệu nó có hiệu quả không, nhưng một hồn ma luôn có thể hy vọng mà."

“Ta hy vọng Ceres có thể giải quyết được mọi vấn đề sức khỏe lâu dài trước khi lão chơi Thuốc Bay Bổng quá liều,” Ryan nói. “Đặc biệt là vấn đề vô sinh. Mà chắc điều đó không mấy quan trọng lắm với một linh mục.”

"Vô sinh á?" Geist hỏi, có chút ngạc nhiên.

“Ta biết an toàn sức khỏe không phải là ưu tiên hàng đầu của các ngươi, nhưng tin ta đi, đừng phê sản phẩm của chính mình.” Ryan đã nghiên cứu chuyên sâu về tất cả các loại thuốc... vì mục đích khoa học. “Trong số các tác dụng phụ thì Thuốc Bay Bổng giống một chất phá vỡ nội tiết lâu dài. Genome thì không bị ảnh hưởng nhiều do quá trình trao đổi chất đã được tăng cường, nhưng mọi người khác ít nhiều gì đều sẽ trở nên vô sinh sau một năm.”

“Ồ, thế á?” Mortimer nhún vai. “Ta có nghe tin đồn, nhưng nếu ngươi hỏi Mortimer già cỗi tội nghiệp này thì chúng chỉ toàn là tin đồn nhảm do Tập Đoàn Dynamis tung ra thôi. Chúng không thể tạo ra sản phẩm tốt hơn nên chúng hạ thấp sản phẩm của chúng ta á.”

Ryan nhìn tên sát thủ, nheo mắt rồi dừng thời gian lại.

Khi thời gian trôi lại thì kẻ vận chuyển đã lấy mặt nạ của Mortimer xuống và nhìn vào mặt hắn.

Khuôn mặt thật của hắn trông rất giống Laurence Fishburne, với đường chân tóc hói dần, và cùng nét mặt và cùng ánh mắt của Morpheus ấy.

“Ê, danh tính bí mật của ta!” Mortimer phàn nàn trong khi giật lại mặt nạ đầu lâu của mình.

"Ngươi thậm chí có già đếch đâu!" Ryan phàn nàn, vô cùng thất vọng. Cùng lắm thì hắn ta cũng chỉ mới ngoài bốn mươi thôi à! "Ngươi còn sớm ba mươi năm để làm ông già chán nản như vậy à nha!"

"Mortimer tội nghiệp đã già nua bên trong lòng chứ bộ," gã sát thủ trả lời, đeo lại mặt nạ. "Tâm hồn ta đã già nua rồi!"

Giống như tâm hồn của một thằng thanh niên emo trong cơ thể của một người trưởng thành thì có.

Trước khi Ryan kịp trêu ghẹo tên sát thủ thêm nữa, điện thoại của hắn reo lên trong áo khoác. Hắn nhấc máy nhưng không nhận ra số đó. "Vận Chuyển Quicksave xin nghe, ta có thể giúp gì cho các người?" Hắn hỏi trong khi nghe điện thoại.

“Riri?”

"Ủa, lùn tủn hả?" Đợi đã, Len có điện thoại  luôn á?

"Gì đấy, bồ nhí của ngươi à?" Mortimer hỏi một cách chế giễu, vẫn còn đau lòng về chuyện vừa rồi. "Vulcan sẽ không vui đâu nha."

Ryan ném những chiếc xương vào mặt Mortimer trong khi bỏ đi, và chúng bật ra khỏi chiếc mặt nạ của tên sát thủ đang cười khúc khích. Có lẽ khả năng của hắn chỉ có tác dụng với vật chất vô cơ.

"Em không thể liên lạc được với anh qua Chronoradio," Len nói. Giọng cô đầy căng thẳng, lo lắng, và Ryan có thể nghe thấy tiếng bọn trẻ nói chuyện ở phía sau. "Anh đang ở Đảo Ischia hả?"

"Ừ, anh đang ở phần duy nhất có thể ở được trên đó," hắn trả lời, dựa vào bức tường bên ngoài. "Em có biết Vulcan có thể ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta không thế? Mọi thứ em nói sẽ được đưa ra tòa để chống lại em đó nha."

"Em không thể chờ lâu được ", cô ấy nói, rõ ràng là không có tâm trạng để đùa, "Radar của em phát hiện ra nhiều cơn chấn động từ Thị Trấn Rust và nhiều vật thể bay di chuyển về phía Đảo Ischia.”

Ồ? Băng Meta đang trèo ra khỏi hang rồi à? Ryan không chắc đây là tin tốt hay tin xấu nữa.

Trước khi hắn kịp hỏi chi tiết, có người khác đã gọi cho hắn; một lần nữa, Kẻ vận chuyển không nhận ra số điện thoại đó.

"Xin lỗi, Lùn tủn, anh sẽ gọi lại sau một phút nữa", Ryan nói, và chuyển cuộc gọi. "Vận Chuyển Quicksave xin nghe, ta có thể giúp gì cho các người? Nếu trả tiền đủ tiền cho bốn vụ nổ thì coi như vụ nổ thứ năm sẽ là miễn phí nha!"

“Ngươi nợ ta một bộ suit, Romano.”

Là Blackthorn.

“Ta hy vọng ngươi hiểu rằng mọi thứ-”

“-mọi thứ xảy ra bây giờ đều là do ngươi gây nên,” Ryan nói cùng lúc với hắn.

“Ngươi nghĩ đây là-”

“-một trò chơi?” Ryan nói cùng lúc, lời nói của họ khớp với nhau một cách hoàn hảo. Enrique Manada im lặng ở đầu dây bên kia, hắn thoáng tự hỏi liệu gã có bực mình không. “Ta xin lỗi, nhưng sau một thời gian thì ta đã nghe hết rồi. Ngươi nên tập trung làm vườn đi, hoa hồng độc.”

“Ta thấy đây không phải là lần đầu tiên ngươi giở trò này nhỉ, Romano, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng.”

"Ta không chắc ngươi bảo phòng tiếp thị chuẩn bị bài phát biểu của mình hay không, nhưng nếu là ta thì ta sẽ đuổi việc hết bọn họ đi á." Mặc dù Ryan cảm thấy rất vinh dự khi giờ hắn đã có một kẻ thù không đội trời chung. "Mà ngươi gọi để đe dọa hả? Hay muốn thách đấu với ta để khôi phục lại danh dự đã mất của mình?"

"Không", ông trùm công ty trả lời, cân nhắc những lời tiếp theo của mình. "Thật ra, ta muốn cảm ơn ngươi đấy. Ngươi đã thành công trong việc mà ta đã thất bại trong nhiều năm."

Cái này mới à nha. “Thành công gì? Trông việc tỏ ra bảnh bao à?”

"Lũ các người đã nhầm lẫn việc bọn ta thực dụng là do bọn ta yếu đuối," Enrique nói, lờ đi lời chế giễu của Ryan. "Các ngươi tưởng rằng chỉ vì bọn ta để các người yên quá lâu nên bọn ta sợ các ngươi. Nhưng các ngươi sai lầm to rồi. Bọn ta biết rằng chiến tranh không hề tốt cho kinh doanh, và trong chiến tranh không có người chiến thắng, chỉ có những kẻ thua cuộc khác nhau thôi."

“Là sao ba?”

“Cha ta là người rất thực dụng,” Enrique giải thích. “Ông ta tin rằng chúng ta có thể 'đình chiến’ với sếp của các ngươi, nhưng anh trai ta và ta hiểu rõ chuyện này hơn nhiều. Băng Augusti các ngươi không phải là một quốc gia hay tập đoàn có thể cùng tồn tại cùng bọn ta. Các ngươi là những lãnh chúa chiến tranh phong kiến ​​biết dùng bạo lực nói chuyện thôi. Và sau khi các người dám tấn công trụ sở của chúng ta, Don Hector cuối cùng đã quyết định sử dụng ngôn ngữ của các người. Hãy cân nhắc những gì sắp xảy ra… là một lời nhắc nhở thân thiện, đừng vượt quá giới hạn một lần nữa.”

Nghe hơi bị đáng lo ngại à nha. "Đây là về bộ suit đó hả? Hay là trả thù khi bị sỉ nhục trước công chúng thế?"

“Không, Romano, chuyện này còn hơn thế nữa.” Giọng điệu bình tĩnh của Blackthorn hơi vỡ ra, và cảm xúc thực sự của hắn hiện qua lớp mặt nạ của tập đoàn. “Bọn ta đã đấu tranh nhiều năm để xây dựng lại một xã hội tốt hơn, bây giờ chúng ta đang ở ngã ba đường, với hai viễn cảnh tương lai. Viễn cảnh nào thắng thế hơn sẽ quyết định thế giới mới từ đống tro tàn hiện tại... và ta không bao giờ để tên Augustus trở thành tương lai của nhân loại được.”

Thành thật mà nói, hắn ta nói có lý... ít ra thì trên lý thuyết là vậy. "Mở mắt mà nhìn Thị Trấn Rust đi," Ryan trả lời, hoàn toàn không ấn tượng. "Nhìn coi lời lẽ cao cả của ngươi ngoài đời ra sao kìa."

“Ta thừa nhận bọn ta không phải lúc nào cũng thành công trong việc cải thiện mọi thứ, nhưng sự khác biệt giữa tổ chức của ta và của ngươi là ít ra bọn ta đã thử.” Một khoảng dừng ngắn nữa. “Ngươi đã nghe nói đến Giorgio Rosa chưa, Romano?”

Giorgio Rosa, Giorgio Rosa… Cộng hòa Đảo Rose à? “Một gã điên nào đó đã xây dựng một giàn khoan dầu giữa biển và gọi nó là một quốc gia độc lập á hả?”

"Ngươi là một kẻ có văn hóa đấy," Enrique nói, giọng điệu chuyển từ lạnh lùng sang cực kỳ vui mừng. "Ta cho rằng ngươi cũng nhớ chuyện gì đã xảy ra với hòn đảo nhỏ biệt của hắn nhỉ?"

Ryan nhíu mày, nhìn về phía biển, trên bầu trời xuất hiện nhiều đốm đen bay về phía hòn đảo dưới ánh mặt trời. “Nó đã bị chính phủ Ý đánh chìm hả?”

Blackthorn cúp máy. Ryan quay lại nhìn Len. "Riri? Có chuyện gì thế?"

"Ừ thì em muốn nói gì về Tập Đoàn Dynamis thì cứ việc đi," Ryan nói, một tiếng báo động chói tai vang vọng khắp Đảo Ischia khi các đốm đen bắt đầu to dần. "Chúng không chỉ biết sủa không thôi đâu á."

Ba mươi trực thăng chiến đấu đang bay thẳng về phía cơ sở sản xuất Thuốc Bay Bổng, di chuyển theo ba nhóm, mỗi nhóm mười chiếc. Ryan nhận ra mẫu trực thăng này là trực thăng NH90 tùy chỉnh, được tối ưu hóa cho mục đích vận chuyển quân lính và chiến tranh hải quân. Có lẽ chúng chở ba trăm binh lính, có thể nhiều hơn.

"Nhiều vãi,” Ryan nhận xét. Nó làm hắn nhớ đến cuộc đột kích ở Thị Trấn Rust, ngoại trừ lần này hắn là phe bị tấn công.

"Ta đến ngay đây," Len nói trước khi đột ngột kết thúc cuộc gọi.

Ryan từ từ cất điện thoại di động trở lại túi, trong khi Geist nhìn lên bầu trời. Bên cạnh những chiếc trực thăng, một vài Genome cũng bay theo đội tấn công. Bên cạnh Wyvern, nhân vật thường thấy, vẫn chưa biến hình, thì Ryan để ý thấy một người đàn ông mặc trang phục giống chim ưng tuyệt đẹp làm từ lông vũ màu đỏ thẫm và xanh lá cây, và nhiều cơn gió cứ như đưa hắn ta bay lên trên mặt đất, với một cơn lốc xoáy nhỏ hình thành quanh eo. Một nữ chiến binh Amazon da đỏ trông khá cơ bắp giải phóng những luồng lửa từ chân để đẩy mình lên. Một cái đuôi quỷ dữ mọc ra từ sau quần của cô ta, và đầu cô ta có hai chiếc sừng cong trên mái tóc đen dài bóng mượt. Cô ta mặc một bộ đồ da bó sát, gợi cảm  khiến Ryan nhớ nghĩ đến racing girl.

“Được rồi, được rồi,” Mortimer nói, đứng dậy khỏi ghế, rút ​​ra một khẩu súng trường giấu dưới áo choàng, “điều đó không tốt chút nào hết. Tên Windsweep đã trở lại cuộc chơi rồi!”

"Devilry cũng thế," Casper nói, nhìn người phụ nữ da đỏ. Windsweep là tên Genome dùng làm bản gốc của Thần Dược Tempest Giả, và Devilry là người bản gốc cho Thần Dược Firebrand cho người dùng kỹ năng điều khiển lửa. Tập Đoàn Dynamis đã triệu hồi cả đội tinh nhuệ của Il Migliore đến.

Biết đâu họ cũng mang theo mèo Felix mà nhỉ?

Những người lính bảo vệ tường thành của hòn đảo đã ngay lập tức giơ vũ khí lên, trong khi các tháp pháo xung quanh pháo đài quay về phía trực thăng. Thay vì xông vào và bắt đầu chiến đấu ngay lập tức, quân của Tập Đoàn Dynamis dừng lại ở một khoảng cách đáng kể, chờ tín hiệu trước khi nổ súng.

Wyvern di chuyển ra trước quân đội, mang theo một chiếc loa phóng thanh. Trong số tất cả mọi người có mặt, cô ta là người trông hạnh phúc ra mặt nhất. Biết rõ nữ anh hùng này, cô ấy hẳn đã chờ đợi một cái cớ để tấn công hòn đảo này trong một thời gian dài.

"Quicksave!" Wyvern nói qua loa phóng thanh, giọng cô vang vọng khắp bầu trời. "Jasmine! Cả hai bị bắt vì dàn dựng một cuộc tấn công khủng bố vào phòng thí nghiệm của Tập Đoàn Dynamis! Cả hai người bước ra ngoài, hai tay để sau đầu!"

Vậy thì sao, họ bỏ qua việc Vulcan giết hụt Ryan trong một vòng lặp trước, nhưng không chịu bỏ qua vụ trộm đồ á? À mà, sau cùng thì nó là vải cashmere mà, chẳng trách được.

Có lẽ, chính bản chất công khai của vụ trộm đã khiến Tập Đoàn Dynamis tức giận. Một vụ giết người hụt thì có thể che đậy được, nhưng bị sỉ nhục công khai thì chúng phải đáp trả gay gắt thì mới giữ được thể diện.

"Cút mẹ đi, Laura!" Giọng nói giận dữ của Vulcan vang vọng từ pháo đài, được truyền qua loa phóng thanh. Cô ta hẳn đã nhận thấy đội quân đang tiến đến trên radar của mình từ lâu trước khi nó xuất hiện. "Ta đang nóng lòng bóp cò súng ngay bây giờ à!"

"Nếu cả hai người đều đầu hàng trong yên bình thì các người sẽ được an toàn và bọn ta sẽ rời khỏi hòn đảo này một cách hòa bình," Wyvern nói, ánh mắt cô tập trung vào Ryan. "Nếu không thì..."

Cô ấy bỏ lửng câu nói, mọi tháp pháo phòng thủ đều hướng về phía cô.

"Ta có thể trả tiền cho cô để cô nhắm mắt cho qua không?" Ryan hỏi, giơ những tờ euro lên như một lá cờ trắng.

"Ngươi chiến đấu sai phe rồi, Quicksave," Wyvern trả lời, hoàn toàn không hề nao núng trước lời chế nhạo của hắn ta. "Nhưng tùy ngươi thôi. Ta đã mơ về cái ngày ta phá hủy nhà máy tử thần này trong hơn hai năm qua rồi."

"Ta muốn xem mấy thằng nhóc các ngươi thử xem đấy," Mortimer nói thêm, những bức tường rung chuyển trong khi khuôn mặt đầu lâu của Geist biến thành một hình ảnh kinh hoàng của địa ngục. "Mortimer gần đây đang ngứa ngáy à, và ta tự hỏi liệu ngươi chảy máu màu đỏ hay xanh lục đây."

"Ta sẽ nói lại lần nữa, Laura," giọng Vulcan vang vọng qua loa phóng thanh, một khẩu pháo bắn phát súng cảnh cáo xuống biển. "Cút. Mẹ. Đi!"

"Ta xin lỗi," Ryan nói một cách hối tiếc, chỉnh lại áo khoác. "Nhưng trả lại bộ đồ này không khác gì gây nên tội ác chiến tranh hết."

"Ta sẽ coi đây là câu trả lời," Wyvern nói, vui mừng hơn bất cứ điều gì. "Tốt. Ta không còn phải kiềm chế nữa."

Nữ anh hùng nhanh chóng ném chiếc loa xuống biển và bắt đầu thay đổi hình dạng, biến thành một con rồng khổng lồ.

"Thành thật mà nói," con thú dữ gầm lên, giọng nói mạnh mẽ của nó vang vọng khắp hòn đảo. "Ta chưa bao giờ tham gia phi vụ triệt phá đường dây ma túy lớn như thế này!"

Khi cả hai tháp pháo và trực thăng nổ súng vào nhau, Ryan dừng thời gian lại, di chuyển trở lại ghế của Mortimer và quay ghế về phía biển. Kẻ vận chuyển ngồi xuống, đưa tay ra sau tóc và để thời gian tiếp tục để xem pháo hoa.

Shroud muốn hòn đảo này bị phá hủy, và Ryan luôn giữ lời.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương