Lượt Chơi Hoàn Hảo - The Perfect Run
-
Chương 130: Tạm biệt, Thành Phố New Rome (Kết Thúc)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Livia đã lường trước được khoảnh khắc này, nhưng không bao giờ nghĩ cô sẽ sống để có thể tận mắt chứng kiến nó.
Sân hiên lát đá cẩm thạch của biệt thự Băng Augusti gần như hoàn toàn im lặng khi Enrique Manada ký vào bản hiệp ước dài năm mươi trang.
Wyvern và Leo Hargaves ngồi hai bên hắn, trong khi Vulcan và chú Neptune thì hỗ trợ Livia. Len Sabino cũng trong hội đồng này, cô trông khá duyên dáng trong chiếc váy mùa hè, trong khi Luigi tử tế phục vụ cocktail và cà phê. Eugène-Henry, con mèo hư hỏng đó ngủ trưa gần hồ bơi và phơi cái bụng ra.
Trong mắt Livia, chủ tịch mới của Tập Đoàn Dynamis chuyển động một cách mờ nhạt, vì những viễn cảnh cô thấy đều trùng với hiện tại. Sáu bàn tay ma quái đều di theo chuyển động của hắn. Tất cả đều sử dụng chữ ký khác nhau, nhưng họ vẫn ký vào tờ giấy.
"Đã xong," Enrique nói trước khi đóng văn bản lại, một số khả năng khác mở miệng sau khi ký hoàn toàn. "Và với thứ này, ta chính thức tuyên bố chính thức thành lập Cộng Hòa Tân Châu Âu."
Tập Đoàn Dynamis đã chính thức không còn tồn tại, cũng như đế chế tội phạm Băng Augusti. Một cấu trúc mới sẽ trỗi dậy từ đống tro tàn, một điều gì đó vĩ đại và tốt đẹp hơn.
"Liên Hợp Chủng Quốc Châu Âu nghe vẫn hay hơn", Leo Hargraves nói. Sự hiện diện của ông vẫn khiến Livia và chú cô cảm thấy không thoải mái, nhưng ông sẽ sớm trở thành người trung gian giữa họ với các nước Cộng Hòa Bavaria và Tân Đan Mạch thành lập ở phía bắc. Mặc dù nữ tiên tri không bao giờ hòa hợp với người đã sát hại mẹ cô, nhưng việc hòa giải là điều cần thiết.
Len nhẹ nhàng mỉm cười ngượng ngùng. "Không, không có đâu. Vậy nghe có vẻ ổn hơn á."
Livia không hề thấy có bất kỳ khả năng nào mà trong đó, cô ấy ủng hộ cái tên mà ông vừa nói.
"Ta đã liên lạc với người Pháp, và họ đã thể hiện hòa chí muốn tham gia cùng chúng ta,” nữ tiên tri giải thích. Ý của cô là họ chắc chắn sẽ tham gia vào liên minh mới này, nhưng họ sẽ phàn nàn trước cho coi. Người Pháp luôn luôn phàn nàn, bất kể ở mốc thời gian nào. "Ta tin rằng chúng ta có thể thống nhất toàn bộ Tây Âu trong vòng hai năm tới.”
"Ta không bao giờ nghĩ ta sẽ thấy ngày này," Chú Neptune nói, cảnh giác nhìn Hargraves và Manada. "Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ngồi cùng một bàn mà không gây chiến với nhau."
"Mọi thứ đều thay đổi cả thôi," Enrique trả lời, trước khi nắm tay hắn ta. "Mà ta tự hỏi tại sao kẻ chủ mưu đằng sau toàn bộ hội nghị này lại không xuất hiện."
Livia ngồi thẳng dậy trên ghế. "Sáng nay hắn đã rời đi rồi, và không nói với ta là đi đâu cả."
"Ta... ta cũng không tìm thấy anh ấy," Len thừa nhận. "Ta cứ tưởng anh ấy đang ở cùng Fortuna và những người khác, nhưng... không."
Livia không cần cô phải nhắc. Fortuna và bạn trai cô dự định sẽ hộ tống Alchemo đến Đan Mạch, để hắn có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ Mathias. Cô biết hắn sẽ thành công, nhưng người bạn thân nhất của cô sẽ ra nước ngoài trong nhiều tháng.
Chưa chi mà Livia đã nhớ Fortuna rồi. Felix và Narcinia cũng đi theo cô, em cô thì để tiên phong cho việc tham gia băng Carnival toàn thời gian, còn Narcinia thì để bắt đầu tìm hiểu thêm về cha mẹ ruột của mình.
"Ta vẫn không thể tin được cô ta lại tự gọi mình là Lucky Girl đấy," Vulcan cười khúc khích. "Đó là cái tên siêu anh hùng lười biếng nhất mà ta từng nghe, và đó là tính luôn cả tên của cô rồi đấy, Laura."
"Cô có lý đấy," bạn cũ của cô ấy trả lời một cách thản nhiên. "Wyvern là tên thương hiệu Tập Đoàn Dynamis mà. Chúng ta nên nghĩ ra gì đó khác đi."
Vulcan nheo mắt và cầm lấy một ly đồ uống. "Chúng ta á?"
"Ta hy vọng chúng ta có thể trở lại cặp bài trùng với nhau." Wyvern hắng giọng trước ánh mắt nghiêm khắc của Vulcan. "Hoặc ít nhất là thử xem sao."
Vulcan im lặng nhấp một ngụm đồ uống với vẻ mặt chua chát.
Wyvern lúng túng trên ghế, và Enrique giúp tránh cho cô thêm khó chịu. "Ta đã đồng ý với đề xuất của cô về việc cải tạo Thị Trấn Rust, và trao cho cô Sabino toàn quyền về mặt đó,” hắn thông báo với Livia. "Các thành viên Băng Meta mà đã chấp nhận phương pháp điều trị cũng sẽ tham gia chương trình cải tạo, và khoản quyên góp của cô sẽ trang trải bảy mươi phần trăm ngân sách.”
"Có thể chúng là tiền ma túy thật, nhưng số tiền này giờ sẽ phục vụ cho mục đích cao cả hơn,” Livia gật đầu đáp. Cuối cùng, cô có thể sử dụng nguồn tiền bất chính của cha mình để làm việc thiện.
Cư dân của Thị Trấn Rust sẽ là những người đầu tiên được hưởng lợi. Livia dự định tài trợ 100% để tạo một Tổ Chức Thiên Tài để giúp hồi phục lại Trái Đất. Architect sẽ xây dựng các thành phố tự cung tự cấp, và kiến thức của tiến sĩ Tyrano sẽ được hướng đến việc phát triển dịch vụ chăm sóc sức khỏe tốt hơn, và Vulcan sẽ trang bị vũ khí cho lực lượng gìn giữ hòa bình nhằm vô hiệu hóa các lãnh chúa Genome đang tàn phá các vùng nông thôn khác.
Có lẽ về sau, họ sẽ công bố Thần Dược nhái an toàn của Mechron, và trao cho mọi người cơ hội để có được siêu năng lực. Nhưng điều đó sẽ phải đợi đến khi Châu Âu ổn định cái đã.
"Tại sao lại là ta?" Len cau mày hỏi, ngón tay cô bồn chồn. "Tại sao lại giao cho ta trọng trách đấy?"
"Bởi vì cô đã sống với những người dân địa phương nơi đó, và tận mắt chứng kiến khó khăn và thiếu thốn của họ", Enrique trả lời. "Cô hiểu rõ nhu cầu của họ hơn ta trên tòa tháp ngà cao chót vót kia. Và bọn ta là người đã gây nên tình trạng hiện tại của Thị Trấn Rust nên ta không nghĩ rằng dân chúng sẽ chịu tin tưởng bọn ta cải thiện lại khu vực đó đâu.”
"Và cô đã giành được lòng tin của bọn này đấy, Len," Livia nói thêm với một nụ cười rạng rỡ, biết rằng điều đó sẽ trấn an nữ Thiên Tài. Sau khi cùng nhau đối mặt với rất nhiều thử thách, nữ tiên tri gần như coi cô nàng Thiên Tài dưới nước này là em dâu vậy. "Cô đã giúp nơi đó, và cả những đứa trẻ mồ côi hơn bất kỳ ai khác trên đời. Phải có gì đó công nhận những nỗ lực tuyệt vời của cô chứ."
"Ta..." Len hắng giọng, rồi gật đầu cảm ơn. "Ta sẽ chứng minh năng lực và sẽ không phụ lòng mọi người. Ta thề, vì người dân Thị Trấn Rust."
Phần còn lại của cuộc họp chủ yếu là để giải quyết ổn thỏa các chi tiết về trật tự mới, nhưng mà Livia ít nhiều đã khá mất tập trung. Cô đã dự đoán trước mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, và vì vậy cô chỉ trả lời một cách máy móc. Tuy nhiên, cô ấy thà chấp nhận tình tiết đơn điệu nhàm chán nhưng mang tính xây dựng, còn hơn là một bất ngờ tồi tệ.
"Cô Augusti, ta có một câu hỏi trước khi đi," Leo Hargraves nói, và Livia đã đoán trước được ông sẽ nói gì trước khi ông kịp mở miệng. "Lão đã thế nào rồi?"
Livia không cần phải nhìn thấy tương lai để hiểu ông ấy đang ám chỉ đến ai. "Cha ta..." Cô hắng giọng. "Vẫn còn sống."
"Thế là quá tốt hơn những gì lão ta xứng đáng được hưởng đấy,” Wyvern nói một cách gay gắt. "Lão ta nên bị giam cầm trong một ngục tù tăm tối dưới đáy biển, giống như những kẻ trung thành dưới trướng lão ta ấy.”
"Anh trai ta đã ở trong tù rồi," Chú Neptune trả lời với vẻ cau có. "Một ngục tù mà sẽ không bao giờ thoát khỏi được."
Livia liếc nhìn vào cửa sổ ở tầng hai của biệt thự. Cha cô đang ngồi trên xe lăn, nhìn mọi thứ qua tấm kính. Nhưng đúng hơn là mắt lão đang nhìn chằm chằm vào khu vườn, còn tâm trí lão thì lang thang ở nơi khác.
Đôi khi, lão xin lỗi Livia, mẹ của cô, và cả thế giới. Phần lớn thời gian thì lão chỉ im lặng, hoặc khóc nức nở. Mặc dù cơ thể lão vẫn có thể chịu đựng, nhưng gã lãnh chúa kiêu hãnh ngạo mạn thích thể hiện quyền lực mà Livia đã biết cả đời đã chết ở Pháp rồi. Tất cả những gì còn lại chỉ là một cái vỏ vô hồn, bị mắc kẹt trong một cơ thể tan vỡ, không thể phá hủy.
Cha cô thà chết còn hơn sống yếu đuối và bất động thế này. Và... cô biết ông sẽ đạt được toại nguyện trong vòng chưa đầy hai năm tới. Con gái ông đã nhìn thấy điều đó rồi. Janus Augusti đã chiến thắng nhiều kẻ thù mạnh mẽ, nhưng cuối cùng, ông không thể thắng được căn bệnh ung thư ác tính của mình.
Trong giấc ngủ, Livia đã mơ thấy cha cô sẽ từ bỏ con đường tội lỗi, tìm cách ăn năn và sống những ngày còn lại trong hòa bình. Đó là một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào, và cô chỉ cảm thấy buồn bã khi thức dậy đối diện với thực tại này.
Ừ thì chuyện này không phải là cái kết lý tưởng mà cô hằng mơ ước, nhưng dù sao thì nó vẫn là kết quả mà cô hài lòng. Ryan đã giữ đúng lời hứa và tha sống cho cha cô. Cô không thể trách bạn trai cô vì đã thực hiện mong muốn của cô theo cách không ngờ tới.
Livia sẽ chăm sóc cha mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, và sau đó sẽ thương tiếc cho sự ra đi của lão.
Nhưng cô sẽ không thương hại lão dù chỉ một giây.
"Ta hiểu rồi," Hargraves trả lời. Ông cũng hiểu rằng cha của Livia đã phải trả giá cho tội ác của mình. "Trong trường hợp đó thì ta sẽ đi vậy."
Enrique lưu ý thêm. "Ta tin rằng đây là lần đầu tiên Băng Carnival của các người rời khỏi thành phố với số lượng thành viên còn đông hơn lúc mới đến á.”
Living Sun gật đầu. "Ta sẽ coi đó là một điềm lành, và ta biết những tân binh mới của chúng ta sẽ chứng minh được năng lực của mình. Atom Cat sẽ ổn thôi, và Panda thì là người với trái tim đặt đúng chỗ."
"Mà ta vẫn hơi buồn khi thấy Felix đi nha," Wyvern nói. "Gã là một anh hùng khá tốt đấy chứ."
"Đúng là vậy," Livia đồng ý, mặc dù cũng có chút hối tiếc của riêng cô. Mặc dù cô đã vượt qua mối quan hệ cũ giữa họ, nhưng cô vẫn coi Felix là một người bạn thân. Một người có quyết tâm như hắn sẽ giúp biến Thành Phố New Rome này thành một nơi tốt đẹp hơn, nhưng Livia hiểu rằng bạn trai cũ của cô sẽ chỉ thực sự cảm thấy hạnh phúc khi lên đường chiến đấu với cái ác còn tồn tại trên thế giới này. Felix được sinh ra để trở thành một hiệp sĩ lang thang, chứ không phải là một người xây dựng quốc gia.
Nhóm của Enrique nhanh chóng rời đi sau vài cái bắt tay, để lại Livia một mình với Len và vệ sĩ của cô. "Đm cô ta luôn," Vulcan nói, khi Wyvern đã ra khỏi tầm nghe. "Đm cái thái độ đó luôn."
"Ít ra thì cô sẽ được chọn tên cho nhóm của cô đấy,” Livia chỉ ra.
"Đm cô luôn nhá, Nostradamus," nữ Thiên Tài chế tạo vũ khí đáp lại. "Chỉ vì cô cảnh báo ta về ý định của lão cha thân yêu đó nên ta mới chưa bắn vào đầu cô đấy."
"Và cũng vì ta cũng là một bà chủ tốt nữa chứ nhỉ?" Livia hỏi một cách vui vẻ, rồi trao cho Vulcan quyền tự chủ hoàn toàn và một ngân sách lớn để theo đuổi sở thích trí tuệ của cô.
"Đừng có thử ta." Vulcan đặt đồ uống sang một bên. "Mà ông đồng tình với tất cả chuyện này à?"
“Chúng ta đã trở thành một chính phủ duy nhất rồi,” chú Neptune nói, trong khi xem xét bản sao hiệp định Tân Châu Âu. “Và ta có đồng tình hay không cũng không quan trọng.”
"Bây giờ tất cả chúng ta đều là bạn bè cả rồi," Livia nói với một nụ cười.
"Cô làm ta thấy ghê quá," Vulcan đáp trước khi quay sang Len. "Ê, Underdiver."
"Sao á?" Len hỏi với vẻ cau mày.
"Đến xưởng của ta đi. Ta có một ý tưởng rất tuyệt vời, nhưng ta cần một trợ lý thông minh để cải thiện nó."
Livia cho rằng có năm mươi phần trăm khả năng Vulcan và Wyvern sẽ thành lập một đôi anh hùng mới, và bốn mươi phần trăm khả năng họ sẽ tạo ra một tổ chức siêu anh hùng mới.
Ẩn bên dưới vẻ ngoài tức giận và cay đắng và cảm giác mặc cảm tự ti đó là một Vulcan chưa bao giờ thực sự từ bỏ việc biến thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn.
Lòng tự trọng của cô đương nhiên sẽ luôn được đặt lên hàng đầu, nhưng giờ đây khi Wyvern đã cho cô sự tôn trọng mà cô cảm thấy mình xứng đáng, nữ Thiên tài nóng tính sẽ dần dịu lại theo thời gian thôi.
Và Len cũng sẽ giúp cô phát triển thành con người tốt hơn, và sẽ khiến Vulcan nhận ra rằng ngay cả khả năng chế tạo vũ khí của cô cũng có thể được sử dụng cho mục đích xây dựng và cao cả hơn.
Con người cần phải đoàn kết với nhau thì mới có thể nâng đỡ nhau.
"Chuyện này thực sự đang xảy ra à,” chú Neptune nói, và ngồi thụp xuống ghế. Mặc dù ông trông rất giống cha của Livia, nhưng biểu cảm của hai người quá khác xa nhau. Chú Neptune là một con người dễ mến và rất thận trọng, với vẻ ngoài của một ông lão ôn hòa, trong khi cha cô lại là một người cha nghiêm khắc và không thể lay chuyển. "Ta đã luôn cầu nguyện chuyện này xảy ra trong nhiều năm, và ta vẫn còn nửa mong rằng chúng ta sẽ phải chịu thiệt hại rất nhiều."
“Sẽ không có chuyện đó đâu,” Livia trấn an hắn.
“Ta luôn nói với cha cháu rằng chúng ta nên chuyển sang làm ăn hợp pháp, ngay cả khi chúng ta là một đám tội phạm,” chú cô nói. “Cách sống đó chỉ kết thúc bằng việc chúng ta nằm trong quan tài, hoặc trong một phòng giam, bất kể chúng ta có quyền lực đến đâu. Bây giờ cha cháu thì đã vỡ nát bên trong, và dì thì đã bị giam cầm rồi đó. Ta cảm thấy như cả giấc mơ và cả cơn ác mộng của ta đã trở thành sự thật cùng một lúc vậy.”
Livia biết chú của cô rất muốn đột kích vào nhà tù dưới vực sâu của Len và giải thoát dì cô. Trong một vài khả năng cô thấy thì ông gần như đã làm. Nhưng ông không bao giờ thực hiện được những kế hoạch này.
“Dì không muốn nói chuyện với chúng ta,” Livia nói với vẻ hối tiếc. “Nhất là vì chúng ta từ chối giải cứu bà ta ra.”
“Cũng chẳng trách được,” chú cô ấy trả lời với một tiếng thở dài. “Nhưng thà bị bỏ tù còn hơn là chết. Cháu có nghĩ một ngày nào đó dì cháu sẽ thay đổi không?”
"Có thể," Livia thừa nhận, mặc dù những khả năng cô thấy được là vô cùng xa vời. Sâu thẳm bên trong, dì cô cực kỳ thích tàn sát. Phải mất nhiều năm tự vấn thì cô ta mới có thể bắt đầu cải thiện bản thân được. "Nhưng có lẽ phải mất nhiều, nhiều năm nữa lận."
Neptune thở dài. "Mọi chuyện đúng là ngọt bùi cay đắng thật sự."
“Mà tại sao chú lại đồng tình với những cải cách này thế?” Livia hỏi chú mình. Cô đã dự đoán được một vài câu trả lời, nhưng cô muốn nghe từ chính miệng chú nói. “Chú chưa bao giờ đồng ý với cách cha làm, nhưng chú luôn làm theo mong muốn của ông ấy.”
“Bởi vì ta yêu cha cháu chứ, và ta tưởng là ta sẽ có thể kiềm chế những ý tưởng tồi tệ nhất của cha cháu đưa ra,” Chú Neptune nhún vai đáp lại. “Gia đình nào mà ưu tiên chính gia đình mình thì sẽ luôn chiến thắng những gia đình chỉ chăm chăm đặt ý thích của các thành viên lên hàng đầu. Ta yêu Janus, và cả em gái ta nữa… nhưng cháu là tương lai của gia đình này, Livia. Ta nghĩ con đường cháu chọn là con đường duy nhất mà cháu sẽ sống một cuộc sống lâu dài và hạnh phúc. Janus có thể sẽ không thể thấy điều đó, nhưng ta thì có. Bọn ta, những lão già này, nên đảm bảo rằng thế hệ trẻ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn thế hệ của bọn ta chứ không phải đi vào vết xe đổ tương tự.”
Livia mỉm cười, cúi đầu. "Cảm ơn chú đã ủng hộ cháu trong thời điểm khó khăn này."
"Mới chỉ hai tuần rưỡi kể từ khi Janus sụp đổ thôi, mà ta có cảm giác như đã nhiều năm trôi qua luôn ấy," chú cô nhún vai nói. "Vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở phía trước. Có nhiều kẻ thù chúng ta phải chiến đấu, và nhiều công trình cần phải xây dựng. Nhưng cháu có thể tin tưởng vào ông chú già này."
Livia hôn lên má chú, và chú cô mỉm cười đáp lại. Trước khi rời đi cùng Vulcan, Len muốn hỏi nhà tiên tri một câu hỏi. "Livia..."
"Cô lo cho Ryan nhỉ?" Livia đoán.
"Ta không thể tìm thấy Ryan đâu cả, và anh ấy cũng không trả lời điện thoại. Ta... ta có chút hơi lo lắng."
"Không sao đâu," Livia trấn an cô. Mặc dù hiệp sĩ của cô đã dành cả đêm bên cô, nhưng hắn thường đi lang thang vào buổi sáng để chạy việc vặt. Hoặc theo lời hắn nói thì là làm nhiệm vụ phụ.
Tuy nhiên, lần này, cô có thể đoán được hắn đang ở đâu. "Ta nghĩ là ta biết Ryan đang ở đâu rồi."
***
Hôm nay là ngày 31 tháng 5, và mặt trời đã lặn ở Thành Phố New Rome.
Ngồi ở rìa mũi đất, Ryan trầm ngâm nhìn về phía đường chân trời. Đôi chân hắn buông thõng trong khoảng không, với chiếc Plymouth Fury trung thành đợi phía sau, mặt nạ và mũ thì đặt trên mui xe. Gió thổi luồn qua bộ đồ cashmere và khuôn mặt trần của hắn, và đôi mắt hắn nhìn từ quận này sang quận khác.
Mặc dù cả thành phố này đã thay đổi, nhưng thoạt nhìn thì thành phố vẫn y vậy thôi. Tất cả những ánh đèn neon rực rỡ và những tòa nhà chọc trời cao chót vót, một lời hứa hẹn tuyệt vời về một tương lai tươi sáng cho nhân loại.
Hắn đã dành cả ngày để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thành phố, ngắm nhìn mọi người sống cuộc sống của họ với vài bản nhạc vang lên từ Chronoradio.
Trong suốt một ngày dài đằng đẵng ấy, Ryan đã dừng lại để tận hưởng khoảnh khắc này, và chỉ ngồi đó suy ngẫm, cân nhắc xem hắn nên làm gì tiếp theo.
Hắn nghe thấy tiếng xe dừng lại phía sau, và liếc qua vai. Livia bước ra khỏi chiếc Mercedes, diện chiếc váy đỏ tươi giống như lần hẹn hò đầu tiên của họ. Ánh nắng mặt trời phản chiếu mái tóc bạch kim của cô ấy, và làm sáng bừng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tuyệt trần đó.
"Làm sao em biết anh sẽ ở đây thế?" Ryan hỏi bạn gái mình với nụ cười đầy hiểu biết. "Anh nghĩ em không nhìn thấy anh mà, công chúa Augusti?"
"Em không thể nhìn thấy anh thật mà, Romano," cô đáp lại với giọng điệu vui tươi, "nhưng em vẫn biết lối suy nghĩ của anh chứ."
"Anh đã dừng lại ở mũi đất này khi lần đầu tiên đến Thành Phố New Rome, khoảng nhiều vòng lặp trước," Ryan giải thích, và cô bước đến bên hắn. "Anh nghe nói đây là nơi ngắm cảnh thành phố đẹp nhất ấy."
"Vậy là anh đã bị lừa rồi á,” cô đáp. "Nhà của chúng ta mới có tầm nhìn đẹp nhất.”
Nhà của chúng ta, Ryan nghĩ.
Những từ ngữ tưởng chừng thật đơn giản, nhưng lại có ý nghĩa sâu rộng và ấm áp.
"Lúc đó, anh nghĩ rằng anh sẽ quay lại nơi này sau khi hoàn thành Lượt Chơi Hoàn Hảo của mình,” Ryan thừa nhận. "Anh tưởng tượng cảnh mình sẽ ngắm thành phố này một lần, rồi quay lại xe, và lái xe đi vào lúc hoàng hôn, và hướng đến những chuyến phiêu lưu mới. Có thể là với Len ngồi ở ghế sau".
Cô chắp tay lại với vẻ lo lắng. "Vậy anh có đi nữa không?"
"Không," Ryan trả lời, khiến cô thở phào nhẹ nhõm. "Anh chỉ cảm thấy thoải mái khi chu du trên đường, chủ yếu là vì đó là tất cả những gì anh biết... nhưng đó không phải là điều anh hằng mong muốn."
“Anh đến vì Len, vì một người bạn cũ.”
“Anh sẽ rất vui nếu anh có thể có ít nhất một người bạn có thể nhớ đến anh. Anh đã dành hàng thế kỷ tự biên tự diễn một vở hài kịch lưu động, cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng sự giải trí và điên cuồng. Cố gắng xua tan nỗi cô đơn. Và bây giờ…”
"Bây giờ anh không còn cô đơn nữa," Livia nói, và cô quỳ xuống bên cạnh hắn. "Và anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa."
“Không. Và mặc dù vũ trụ mênh mông bao la và chứa đầy những điều kỳ diệu… điều mà anh muốn nhất trên đời, trên hết mọi thứ khác, chính là dành thời gian cho những người mà anh yêu thương.” Hắn cười khúc khích. “Anh nghĩ là anh đã đến tuổi yên bề gia thất rồi.”
Cô cười khúc khích như một cô hầu gái trẻ. "Gì mà anh nói chuyện như ông chú em ấy, Ryan."
"Nè nè nhé cô gái trẻ, ta đây già hơn tận tám trăm sáu mươi tuổi rồi nha cô gái trẻ. Ta hơi bị sõi đời đấy."
"Vậy ông nội Romano cho cháu ngồi lên đùi nha?" Cô bé hỏi ông già với vẻ tinh nghịch.
"Đương nhiên rồi, để papa Beaver kể chuyện cho nghe ha." Livia trèo lên đùi Ryan, và hắn vòng tay ôm lấy cô. "Hình như em đã nặng hơn một chút rồi đó."
Livia trông thật dễ thương khi bễu môi. "Anh nói em béo đấy à?"
"Có sao đâu mà, lúc đầu em còn trông hơi gầy một chút đó,” Ryan đáp rồi hôn lên cổ cô. "Nhưng em nên ngừng ăn quá nhiều đi."
"Em biết rồi," cô nói trong khi tựa đầu vào vai hắn. "Những ngày tháng căng thẳng đã qua rồi, ngay khi chúng ta soạn thảo xong một bản hiến pháp. Mọi thứ sẽ dần ổn định thành một thể chế mới, một thời đại của hòa bình."
"Yên bình thế nào?" Mặc dù Ryan thích sự yên bình hiện tại, nhưng hắn cũng không bận tâm đến việc sẽ chiến đấu một chút trong tương lai.
"Yên lặng như một nước cộng hòa của Genomes... ít nhất là trong vài năm tới." Cô nhún vai. "Sau đó thì ai biết đâu? Ta đã thấy trước vài mối đe dọa nguy hiểm, nhưng bất kể những khả năng xa vời đó có thành hiện thực hay không thì chúng ta cũng đâu có đối mặt với chúng một mình đâu mà."
"Về chuyện đó, anh muốn nói về phần 'chúng ta' ấy." Ryan nhìn vào mắt bạn gái. Hắn đã suy nghĩ kỹ về điều gì đó, và hắn muốn đề cập đến chủ đề này với cô. "Livia?"
"Sao, Ryan?" cô hỏi, có chút lo lắng.
"Em có đồng ý lấy anh không?"
Cô đáp lại bằng tiếng cười khúc khích, mặt cô đỏ như lá cờ cộng sản. "Ryan, anh đã cầu hôn em rồi mà."
"Ừ, nhưng lần này anh nghiêm túc đấy." Cô là người mà Ryan muốn sống cùng trong cả phần đời còn lại. Hắn có thể cảm nhận được điều đó, sâu thẳm trong xương tủy mình.
"Em... chúng ta hãy quyết định sau một lễ đính hôn kéo dài hai năm trước đã nhe?" Cô nói với một nụ cười ngượng ngùng, rồi khuôn mặt cô dần trở lại màu da nhợt nhạt ban đầu. "Em yêu anh, Ryan, nhưng em nghĩ chúng ta đang bỏ qua một vài bước ở giữa á. Lạy Chúa, chúng ta chỉ mới chuyển đến sống cùng nhau thôi mà."
Ừ, Ryan đoán rằng điều đó có nghĩa là hắn có thời gian để chuẩn bị cho buổi tuần trăng mật hoàn hảo. "Và nếu chúng ta ở bên nhau hơn hai năm thì sao? Bởi vì anh biết chúng ta sẽ ở bên nhau thôi."
Gương mặt cô rạng rỡ như mặt trời. "Vậy thì em sẽ vui vẻ trở thành bà Romano."
Đó là điều Ryan muốn được nghe. Hắn hôn bạn gái mình lên má, khiến cô đỏ mặt. "Giả sử thôi nha, em cảm thấy thế nào về việc có con?" Hắn hỏi cô. "Tất nhiên là sau khi chúng ta kết hôn rồi."
"Em tưởng anh sợ sẽ sinh ra một đứa trẻ thừa hưởng sức mạnh của anh chứ?"
"Anh đã từng sợ thế. Nhưng anh đã nói chuyện với Thần Dược của mình rồi, và nó đảm bảo điều đó sẽ không xảy ra. Mà chắc con cháu của chúng ta có thể sẽ còn mạnh hơn cả cha của em nữa đó."
"Mmm..." Livia suy ngẫm. "Ừ, em cũng muốn có con một ngày nào đó."
"Và nếu chúng là một nửa của anh thì em sẽ không nhìn thấy chúng. Hoặc có thể nhìn thấy mờ mờ hả?"
"Cho dù em có thể dự đoán được hành động của chúng hay không thì em vẫn sẽ yêu tất cả bọn trẻ thôi." Livia nhìn vào mặt trời chạng vạng. "Mặc dù, em không biết nên đặt tên là gì nhỉ? Hay đặt tên là Iris nếu chúng ta sinh một bé gái ha?"
Ryan đột nhiên cảm thấy một luồng cảm hứng thần thánh chạy qua tâm trí mình. "Và nếu là con trai, chúng ta sẽ đặt tên cho nó là Eugèn—"
"Chúng ta không có đặt tên cho đứa con trai tương lai của mình theo tên của con mèo hư hỏng của anh đâu đó nha, Ryan Romano!" Livia bật cười. "Trời đất ơi, anh đúng một gã ngốc hào hiệp."
"Và em yêu anh vì điều đó."
"Em yêu anh," cô nhẹ nhàng đáp lại, và nhắm mắt lại và đưa mặt lại gần hắn hơn. "Em yêu anh lắm, Ryan."
Khi môi họ hòa quyện vào nhau, một nụ hôn dịu dàng, Ryan ngưng đọng thời gian và đếm đến mười. Hắn muốn lưu giữ lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này theo cách của riêng mình.
Thế giới dần chuyển sang màu tím, và bóng dáng của một kim tự tháp kỳ lạ xuất hiện trên cả Thành Phố New Rome. Hình ảnh phản chiếu màu tím của một người đàn ông đang chạy về phía tương lai nhấp nháy xuất hiện, hợp nhất với Ryan, và hợp nhất cả quá khứ và hiện tại, tạo thành một trang lịch sử mới.
Vẫn còn vài đốm tàn dư cuối cùng của Hạt Đen bên trong hắn, nên hắn có thể lưu mà không sợ phá hủy dòng chảy liên tục của không thời gian. Chúng thoát khỏi cơ thể hắn và để bay lên bầu trời phía trên... và lúc đó, nhiều viễn ảnh xuất hiện trong tâm trí của kẻ vận chuyển. Những viễn cảnh không lời, vô cùng sống động như một giấc mơ lucid, những mảnh vỡ của chính thời gian. Chúng lóe lên từng cái một, khá nhanh chóng, và tất cả đều là về những người mà kẻ vận chuyển đã gặp.
Hắn kinh ngạc thấy Len đang giám sát công việc dọn dẹp bầu không khí của Thị Trấn Rust. Các thành viên đã được chữa khỏi trong Băng Meta đang giúp dọn dẹp đường sá, tất cả đều mặc áo vest có dòng chữ ‘Lao Động Công Ích' viết trên lưng. Jerome thì trông rất vui vẻ với công việc tầm thường, trong khi Helen, Vladimir và Bianca chỉ đơn giản chấp nhận nó như một hình phạt tạm thời cho những tội lỗi cũ. Những người như Mosquito, Reptilian và gremlin của Rakshasa thì đang xây dựng nên những ngôi nhà mới, trông không hề mấy nhiệt tình gì, nhưng họ không có tiếng nói gì trong vấn đề này. Những đứa trẻ mồ côi của Thị Trấn Rust thì đang chơi với con chó Henriette trong một công viên xanh tươi mới được xây dựng bên miệng hố của Khu Đồng Nát.
Hắn cảm thấy thỏa mãn khi thấy những kẻ tội phạm Olympus và đồng loại bị giam cầm trong một nhà tù dưới nước cách xa nền văn minh. Venus nổi cơn thịnh nộ trong phòng giam ở chung với chồng, trong khi Mars nhìn qua cửa sổ đại dương một cách hối hận âm thầm chấp nhận. Pluto đọc một cuốn sách với vẻ mặt cau có, trong khi Mortimer, Night Terror, Sparrow và Cancel chơi cờ trong nhà tù chung của họ. Trong phòng giam của mình, Hector Manada đã viết thư yêu cầu con trai mình kháng cáo quyết định của tòa án. Nhưng không hề có phiên tòa nào xét xử lại lão hết.
Hắn nhìn thấy Enrique Manada đang giám sát một đội siêu anh hùng mới, một đội siêu anh hùng tận tụy vì lợi ích cộng đồng. Wyvern mỉm cười với hắn trong khi đưa tay chào theo kiểu quân đội, trong khi Wardrobe thì trao cho Jamie, Lanka và Ki-Jung những bộ quân phục mới đầy lộng lẫy. Những người lính đứng bên cạnh họ thề sẽ phục vụ nền Cộng Hòa và người dân, thay vì đồng đô la toàn năng. Vulcan đã làm lu mờ tất cả bọn họ, cô xuất hiện với một bộ giáp năng lượng màu đỏ mới, xứng đáng với một anh hùng trong truyền thuyết.
Hắn nhìn chằm chằm vào Alphonse Manada đang trôi nổi vô định trong khoảng không bất tận, chỉ biết nhìn Trái Đất với nỗi hối tiếc sâu sắc. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ trở về Trái Đất và thành một con người khác. Hắn cũng thoáng thấy hình ảnh phòng giam không gian của Ghoul và tên tù nhân bất tử đang la hét bên trong.
Hắn vui mừng khi thấy Felix, Fortuna và Shroud chiến đấu với một tên lãnh chúa Genome hung dữ như một đội... à không, là một gia đình. Sunshine và băng Carnival đã xử lý hết bọn lâu la, mặc dù không ai ngầu đét hơn Panda cả. Sau khi họ chiến thắng thì Ngài Wave vỗ nhẹ vào lưng con gấu đực, rồi tặng cho gã một bộ đồ cashmere đen trắng.
Hắn quan sát Alchemo đang chăm sóc cho những bệnh nhân Rồ Dại tại một bệnh viện Đan Mạch, với Doll mặc trang phục y tá. Có một người phụ nữ tóc vàng mà Ryan nhận ra là mẹ của Mathias đang trao đổi vài lời với một chiếc máy nướng bánh mì có tri giác, và một gã linh mục điên đang được điều trị y tế. Một ngày nào đó hắn sẽ tìm lại được nhân tính và đầu óc của mình... và có lẽ bắt đầu hành trình cứu rỗi nữa.
Hắn vui mừng khi thấy Simon, Martine và những người sống sót của Monaco đã cắm lá cờ Pháp lên đống đổ nát hoen gỉ của Tháp Eiffel. Đằng xa xa, một quả cầu thủy tinh gia cố đã cô lập cả một thành phố bị nguyền rủa như một quả cầu tuyết khổng lồ, ngăn không cho nó bẫy bất kỳ ai nữa.
Hắn theo dõi Narcinia trồng một khu vườn trong nhà kính, một ngày nào đó sẽ nuôi sống hàng triệu người trên khắp châu Âu này. Tầm nhìn của hắn mở rộng ra, và hắn nhìn thấy cả một thành phố mới sáng chói trên đống đổ nát của Sarajevo, có nhiều công trình mới đang được xây dựng và giám sát bởi chính Architect. Những công nhân khủng long hình người hùng mạnh mang vác các vật liệu xây dựng cực nhanh.
Hắn liếc nhìn một chú thỏ lạ đang chạy trong thế giới màu tím, và một đốm bóng tối lơ lửng giữa khoảng không. Cả hai đều đang chờ hắn bên kia bức màn thời gian, cho đến khi mọi thứ kết thúc.
"ĐÂY LÀ TƯƠNG LAI MÀ CHÍNH NGƯƠI SẼ PHẢI NỔ LỰC CHIẾN ĐẤU ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC." Giọng nói của Đấng Tối Thượng vang vọng khắp thời gian và không gian, và nó biến mất khỏi tầm mắt của Ryan. "CÓ THỂ XẢY RA, HOẶC CÓ THỂ KHÔNG XẢY RA. TẤT CẢ LÀ TÙY THUỘC VÀO NGƯƠI."
Có lẽ thần muốn cho hắn thấy những viễn cảnh này như một lời cảnh báo là hắn tuyệt đối không được chểnh mảng, hoặc như một lời động viên để hắn tiếp tục phấn đấu. Nhưng dù thế nào đi nữa, Ryan vẫn yêu những gì hắn đã nhìn thấy.
Điểm lưu đã hoàn tất, và thời gian lại tiếp tục trôi, nhưng nụ hôn vẫn kéo dài. Môi Livia có vị dâu tây, của tình yêu và đam mê.
Hương vị của quê nhà ấm cúng. Và giống như mọi điều tốt đẹp trên thế giới này, nụ hôn kết thúc quá sớm. Cặp đôi nhìn nhau đầy e thẹn, rồi ngắm nhìn mặt trời khuất bóng sau đường chân trời.
Ryan Romano đã hoàn thành Lượt Chơi Hoàn Hảo của mình.
Hắn cuối cùng đã hạnh phúc.
KẾT THÚC
#Darkie
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ HOÀN THÀNH CUỘC CHẠY HOÀN HẢO!
[CREDIT]
Tác giả, nhà thiết kế trò chơi và nhà thiết kế cấp độ - Maxime J. Durand, hay còn được gọi là Void Herald.
Người thử nghiệm bản beta và biên tập - Daniel Zogbi.
Nghệ sĩ vẽ bìa - Vitaly S. Alexius.
Dịch giả - Darkie.
Và lời cảm ơn chân thành nhất của tôi tới tất cả những người ủng hộ trên Patreon!
BẮT ĐẦU MỘT TRÒ CHƠI MỚI?
LỜI KẾT CỦA TÁC GIẢ
Và thế là kết thúc rồi mọi người.
Trước hết, tôi xin muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến biên tập viên và proofreader lâu năm của tôi, Daniel Zogbi, người đã có nhiều phản hồi vô giá giúp ích rất nhiều trong việc tạo nên bộ truyện The Perfect Run như ngày hôm nay.
Theo như tôi nhớ thì tôi đã luôn rất thích khái niệm về thời gian. Một trong những ý tưởng đầu tiên của tôi về câu chuyện là viết về một người đàn ông có khả năng nhìn thấy 'giờ' còn lại của mọi người trước khi họ chết. Tôi luôn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể sống lại cuộc đời mình, đưa ra những quyết định khác, v.v... Tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng đều thắc mắc như vậy vào một thời điểm nào đó.
Tôi cũng tự hỏi cảm giác thế nào khi sống đi sống lại cuộc đời mình hết lần này đến lần khác sẽ như thế. Một người bị mắc kẹt trong vòng lặp vĩnh cửu sẽ trở thành người như thế nào? Họ sẽ phát điên, hay đạt được giác ngộ và chấp nhận nào đó, như Nietzsche đã ghi? Có một thế lực nào đó to lớn hơn cả chúng ta đã quyết định trước sự hành động của chúng ta, hay có một trật tự vũ trụ nào đó đứng đằng sau điều khiển mọi sự ngẫu nhiên của sự tồn tại?
Cuối cùng, tôi đã viết bộ The Perfect Run, một phần là để xem xét những câu hỏi này theo hướng giải trí… và một phần vì tôi là một người cực kỳ yêu thích những câu chuyện về vòng lặp thời gian, nhưng tôi đã không thể tìm thấy một câu chuyện nào thích hợp trong một vũ trụ siêu anh hùng. Ta luôn thấy lạ, kiểu như, siêu anh hùng thì phổ biến mà, với cả vòng lặp thời gian cũng nổi tiếng nữa mà, vậy tại sao không ai kết hợp chúng lại?
Dù sao thì, vậy thì... cái gì đã được lên kế hoạch, và cái gì không? Tôi luôn nghĩ đến cái kết. Tôi biết The Perfect Run sẽ luôn kết thúc bằng cảnh Ryan đấu với Augustus và trò chuyện với Đấng Tối Thượng về bản chất của thời gian. Vụ án Bloodstream, mối tình lãng mạn lâu dài với Livia, bản chất của Thần Dược và Giả Kim Sư, Darkling, tất cả những điều này đã được lên kế hoạch ngay từ đầu rồi.
Những thứ khác đến một cách tự nhiên thôi, như câu chuyện tình lãng mạn Jasmine/Ryan ban đầu, hoặc toàn bộ Lượt Chơi Băng Meta (có lẽ là lượt chơi mà tôi cảm thấy vui nhất khi viết). Tôi đã định cho Lanka và Jamie một vai trò gì đó lớn hơn, nhưng cuối cùng thì Panda, Wardrobe và Felix đã thu hút hết spotlight, vì mối quan hệ tuyệt vời giữa họ với Ryan. Tôi luôn cảm thấy như cốt truyện luôn phải nhường chỗ cho các tương tác nhân vật tự nhiên, bởi vì cuối cùng, chính những con người trong câu chuyện mới khiến nó trở nên chân thực.
Tôi biết nhiều độc giả cũng muốn Jasmine quay lại, nhưng... ừm, tôi tin rằng cảm xúc của chúng ta sẽ mãnh liệt hơn, khi biết rằng cô ấy đã biến mất và không thể trở lại được. Tôi muốn độc giả hiểu được cảm giác khi ở trong hoàn cảnh của Ryan, rằng ta hoàn toàn có khả năng quay ngược thời gian, nhưng lại mất đi những người mà ta đã từng gần gũi vì những hoàn cảnh nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Luôn chỉ một khắc là ta sẽ bỏ hết để làm lại tất cả.
Một số người tin rằng câu chuyện này sẽ kết thúc với cái chết của Ryan, nhưng The Perfect Run chưa bao giờ truyền tải thông điệp về một người đàn ông bất tử tìm cách kết thúc cuộc đời vĩnh hằng của mình cả. Nó kể về một game thủ đã đạt được cái kết hoàn hảo của mình, một người bất tử tìm thấy ý nghĩa và hạnh phúc trong cuộc sống của mình. Không phải ngẫu nhiên mà càng về sau, Ryan dần dần ít điên cuồng và làm loạn hơn đâu, và các vòng lặp của hắn thường cũng kéo dài hơn. Hắn bắt đầu câu chuyện với tính cách ngang ngược, không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài sự giải trí của bản thân, và cố làm tê liệt nỗi đau đớn trong tim bằng adrenaline, và từ từ tìm lại con người của mình. Đến cuối cùng, hắn đã chiến đấu vì một điều gì đó đáng để chiến đấu, và hắn không còn đơn độc nữa. Hắn đã tìm thấy một mái ấm ở Len, một tình yêu mới ở Livia và những người bạn mà hắn gặp ở Thành Phố New Rome.
Ryan đã tìm thấy lý do để sống.
Đó luôn là điểm kết thúc mà chúng ta nhắm đến: cuộc sống tươi đẹp và đáng để phấn đấu. Rằng mọi người đều có thể nâng đỡ nhau để đạt được tương lai tươi sáng hơn.
Vậy đây có phải là hồi kết của vũ trụ The Perfect Run không? Có lẽ thế, mà cũng có lẽ là không. Thực ra, tôi rất yêu thích ý tưởng về việc viết một phần phụ của Leaf & Seed trong một thời gian dài rồi (về cơ bản là sự kết hợp giữa Metroid/phương Tây, với một nữ Thiên Tài ngầu lòi lang thang trên đống đổ nát của nước Mỹ hậu Đại Chiến Genome cùng người bạn đồng hành dũng cảm vô năng lực), và tôi chắc chắn sẽ đề xuất ý tưởng này trong một cuộc thăm dò ý kiến về truyện Patreon trong tương lai. Nhưng điều đó sẽ phải đợi cho đến khi bộ truyện Kairos, hoặc bộ mới là Underland hoàn thành trước đã. Và tất nhiên, nó sẽ chỉ là một trong số vô vàn những câu chuyện khác. Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé.
Còn Ryan thì sao? Cũng giống như Vainqueur hay Walter Tye, câu chuyện của hắn đã kết thúc rồi. Hắn đã đạt đến cái kết viên mãn nhất có thể, giải quyết mọi khúc mắc và đánh bại kẻ thù mạnh nhất của mình. Nếu hắn xuất hiện trở lại trong một phần ngoại truyện thì có sẽ hắn sẽ là một nhân vật phụ thôi. Tôi đã hoàn thành câu chuyện mà tôi muốn kể về Ryan rồi, và đã đến lúc để Ryan Romano tận hưởng kỳ nghỉ ngơi của mình.
Bởi vì hắn SẼ cưới Livia, họ SẼ bắt đầu một gia đình và họ SẼ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Nếu không, thì dự án truyện tiếp theo của ta là gì? Câu chuyện mới của tôi, bộ Underland sẽ được đăng trên RR vào thứ Ba tuần tới, mặc dù nó sẽ rất khác so với các tác phẩm trước đây của ta, vì nó là một câu chuyện kinh dị/huyền ảo đen tối thuộc kiểu Lovecraftian ngắn hơn với rất ít, hoặc thậm chí không có yếu tố hài hước nào hết. Tôi sẽ đảm bảo đăng link khi nó được phát hành, dành cho những ai quan tâm đến nó. Tôi hy vọng các bạn sẽ thích câu chuyện mới này.
Vậy thì… cảm ơn mọi người nhé. Cảm ơn vì đã theo dõi The Perfect Run cho đến tận kết thúc. Tôi hy vọng bộ truyện đã mang lại cho mọi người niềm vui to lớn, nhiều tiếng cười và giúp mở mang đầu óc mọi người. Chúc một ngày tuyệt vời và tôi sẽ gặp lại các bạn ở bộ khác nhé.
Trân trọng,
Bạn của bạn, Voidy.
LỜI KẾT CỦA DARKIE
Ùi ùi, một bộ truyện ngắn, bắt đầu và kết thúc trong đâu đó vài tháng thôi mà với t mà nói thì đây xứng đáng với hai chữ siêu phẩm. Một bắt đầu lôi cuốn, và một cái kết trọn vẹn thật sự. Và cuộc vui nào cũng có hồi kết, cảm ơn tất cả các độc giả đã cùng đồng hành cùng t, đã luôn đọc, ủng hộ và tương tác để tạo động lực cho t tiếp tục ra chương đến tận kết cục nhé.
Chúng ta vẫn còn hai chương ngoại truyện khá là thú vị đấy.
Và cũng đừng quên rằng Asura Team vẫn có vài bộ khác đang được dịch nha mọi người! Mong các độc giả chuyển sang ủng hộ những bộ khác nhé! Những truyện do t chọn dịch thì không chán đâu nha!
Hẹn gặp lại các độc giả ở tương lai, trong các bộ khác!
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook