Lưỡng Trọng Thiên
-
Chương 8
Từ Yên Phù Cung đi ra đã hơn nữa tháng.
Pháp lực Vân Nhược cực kỳ cao minh, cấm chế của Đạm Nguyệt Ngân hạ trên người Tần Trọng đã sớm được Vân Nhược cởi bỏ.
Tuy pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, nhưng bởi vì độc thương lâu năm nên Tần Trọng chỉ có thể thong thả điều dưỡng, đồng thời không thể bị ngoại giới quấy nhiễu, vì vậy Vân Nhược liền mua một chiếc thuyền, di chuyển bằng đường sông.
Vân Nhược đứng ở đầu thuyền, im lặng mà giương mắt nhìn về phía chân trời xa. Lúc này ở trên sông vừa vặn có mưa phùng rơi dầy đặc tạo thành một bức màn mưa. Trên sông bốn bề yên lặng, rộng mênh mông, vô biên vô hạn.
Tần Trọng từ khoang thuyền đi ra, liền thấy Vân Nhược đứng ở trong mưa bụi, như có chút tâm sự. Y dừng lại, nói : « Huynh có tâm sự sao ? »
Vân Nhược quay đầu, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nói : « Tần huynh, hôm nay ta phải rời đi, nhưng đại kiếp nạn trên người ngươi ta đều không có khả năng giải, rất là hổ thẹn…. »
Gã tính ra bản thân y ở tại chỗ này chỉ có lưu lại cửa chết, tựa như sinh cơ duy nhất của Tần Trọng đều chôn vùi. Mà lúc này chính mình phải lập tức chạy tới một chỗ khác, nơi có thể cởi bỏ được tử kiếp tiết lộ thiên cơ của chính gã. Lúc này thân thể Tần Trọng tuy rằng chưa hồi phục được một nữa trước đây, nhưng pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, theo lý mà nói cũng không ngại. Mà cái tên ngu ngốc ở Yên Phù Cung kia, hiện tại rốt cuộc cũng biết phải nên làm như thế nào.
Tần Trọng cười nhạt, nói : « Sinh tử có mệnh, phúc hoạ do trời. Vân huynh có thể nhìn thấy trước tương lai, vốn là người tự tại, lại nhìn đoán không ra một cửa này? »
Vân Nhược trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt chậm rãi lộ ra mỉm cười : « Tần huynh vô cùng hào hiệp, Vân Nhược thật sự ngưỡng mộ Tần huynh. »
Tần Trọng không khỏi hơi kinh hãi, thấy ánh mắt ôn hoà mà nóng cháy của Vân Nhược, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúng ta lúng túng vô pháp đáp lại.
Vân Nhược thu lại nụ cười, nói : « Tần huynh, nếu gặp phải việc cấp bách, liền châm lửa ngọc lưu ly, để cho các đệ tử môn hạ Yên Phù Cung ở các nơi tới cứu giúp. »
Đã rời khỏi Yên Phù Cung, tự nhiên sẽ không tái tự mình chui đầu vào lưới a, Tần Trọng cười khổ, nói : « Tần mỗ tự có tính toán, Vân huynh không cần lo lắng. »
Vân Nhược lui ra phía sau một chút, ôm quyền nói : « Tần huynh, nếu còn hữu duyên, một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau. »
Tần Trọng thi lễ lại, nói : « Sau này gặp lại. » Liền thấy Vân Nhược đã biến mất.
Vân Nhược đi rồi, Tần Trọng yên lặng ngồi ở đầu thuyền một hồi. Dần dần sắc trời tối sầm xuống, ánh trăng chiếu dài trên mặt sông, xa xa nghe như có tiếng người thổi sáo, nhẹ nhàng thăm thẳm, tựa như lướt ngang qua sông nước mênh mông, nhẹ nhàng đi chuyển ra xa.
Không biết ai thổi sáo mà hay như vậy.
Tần Trong hoang mang nhớ tới ba năm trước. Khi đó quê nhà lọt vào ôn dịch, xác chết khắp nơi, thôn trang hoang vắng, y cũng nghe được tiếng sáo như vậy. Mẫu thân bệnh nặng đã lâu, chỉ có thể nằm tại giường, thấn chí không rõ, ở khi sinh mệnh sắp kết thúc, nắm chặt tay y, gọi tên một người không rõ.
Sau khi y chôn cất mẫu thân, vốn cho rằng sẽ phải lưu lạc tha hương, liền gặp Đạm Nguyệt Ngân. Đạm Nguyệt Ngân một thân xiêm y tím nhạt, tựa như thiên sứ trong mộng bước ra, đem hắn cột vào nơi giấc mộng ngập chìm đau khổ này. Trên người hắn có một cây sáo, nhưng trong ba năm y đi theo hắn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy hắn thổi qua cây sáo đó, chỉ là thấy hắn thường xuyên lấy ra vỗ về chơi đùa, lúc đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa. Có thể đó là vật đính ước mà Thu Dung đưa cho hắn.
Trăng đã lên giữa trời, tiếng sáo vẫn bay tới thăm thẳm, càng ngày càng rõ ràng, chính là thanh âm *tương thanh kích thuỷ*. ( *lấy tiếng động gây kích động trong nước)
Dĩ nhiên có thể vô thanh vô tức mà tiếp nhập vào trong phạm vi thuyền của y, thì nhất định trên thuyền có người tinh thông phát thuật. Tần Trọng lấy làm kinh hãi, đứng dậy, chỉ thấy trước mặt là một chiếc thuyền lớn gấp đôi so với thuyền của mình, trên thuyền có vài người đang đứng, thanh y trường sam, mơ hồ có tiên khí, nhưng diện mạo thì y không quen biết.
Trong đó có một người ăn mặc đạo bào, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo có chút tuấn nhã. Thấy Tần Trọng, trong mắt liền hiện lên tức giận trầm trọng, nói: “Chính là hắn?”
Hai bên trái phải có người khom người nói: “Chính hắn.”
“Không Điệp, ngươi đi xem hắn thử. ” Người nọ lên tiếng, đáy mắt chợt hiện lên sắc bén sâu đậm.
Tên đạo sĩ được gọi là Không Diệp khom người thi lễ, nhỏ giọng tế khí: “Vâng, sư phụ”. Mũi chân điểm nhẹ, xẹt qua mặt sông, nhẹ nhàng bay tới đứng trên thuyền của Tần Trọng, thân thuyền không chút sứt mẻ.
Hướng Tần Trọng, chấp tay thành chữ thập hành lễ nói: “Thí chủ, bần đạo Không Diệp, hướng thí chủ thỉnh giáo. Xin thỉnh thí chủ hạ thủ lưu tình.”
Tần Trọng chắp tay thi lễ, nói: “Không biết các vị tìm Tần mỗ có việc gì? Nếu Tần mỗ có chỗ nào thiếu hiểu biết mà đắc tội, xin thỉnh thứ lỗi.”
Nghe được tiếng nói của Tần Trọng hơi thấp trầm từ tính, Không Diệp tựa hồ có chút ngạc nhiên, tựa như không dám tin thanh âm như vậy lại phát ra từ miệng của một người nam tử tướng mạng thường thường như vậy, liền ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, vẻ khinh miệt trong đáy mắt dần dần chuyển sang kỳ dị. Chỉ thấy y một thân trường y xanh lam hơi cũ, ngoại trừ dung mạo tiều tuỵ, cùng lượt bỏ thần sắc có bệnh ra, thì nhìn cũng không ra có chỗ nào đặc biệt kỳ dị, nhưng lại làm cho người khác nhịn không được giương mắt nhìn xem vài lần.
Không Diệp nghe y hỏi, liền giải thích: “Tại hạ là Không Diệp, đệ tử của môn hạ thanh tu Vô Tâm phái, bởi vì lần trước cung chủ Yên Phù Cung đã vô lễ cường đoạt chí bảo Trường Sinh Đan của bản môn, Trường Sinh Đan luyện chế có một loại dược chứa mùi thơm kỳ lạ, cho dù sau khi bị người ăn, hương dược vẫn lưu giữ trong cơ thể. Chim én hết hạn sẽ quay về, bởi vậy tên của dược là Yến Hồi Hương. Trường Sinh Đan cực kỳ quý báu, trên thế gian chỉ có một quả, chính là chưởng môn dựa theo thư cổ mà luyện thành. Nếu bị người lầm phục, cũng không việc gì, chỉ nghĩ muốn đem người này ném vào đan lô ….”
“Không Diệp, ngươi cùng hắn nói nhiều làm gì? Còn không mau đem hắn bắt giữ!” Một đạo sĩ khác tên là Trác Vân Sơn, là thúc phụ của chưởng môn thanh tu Vô Tâm. Tuy phong thái nhẹ nhàng, bộ dáng tiên nhân, cũng như tính tình rạch ròi, nhưng không chịu được Không Diệp không nhanh không chậm ở ngay trước mắt nói những chuyện xưa này, nghĩ thầm Không Diệp vốn là một trong những đệ tử vô cùng kiêu ngạo, như thế nào hôm nay cư nhiên thao thao bất tuyệt.
Không Diệp ho khan một tiếng, thi lễ, nói: “Tần huynh, xin ra chiêu.”
Tần Trọng thi lễ đáp lại, trong lòng đã minh bạch. Nghĩ đến trước đây Đạm Nguyệt Ngân đi đến thanh tu Vô Tâm phái là vì cướp đoạt Định Hồn Đan, Định Hồn Đan là vật an thần định hồn, nhưng không quý báu bằng Trường Sinh Đan. Nhưng Yên Phù Cung cùng thanh tu Vô Tâm phái chính là kẻ thù truyền kiếp, người của hai môn phái nếu tình cờ gặp nhau ở trên đường đều không cần một lời liền ra tay động thủ, Đạm Nguyệt Ngân tới cửa đòi hỏi đan dược, tất nhiên không có người cho hắn, hắn liền tự nhiên đi vào đan phòng dùng sức mạnh để tìm dược. Khi đó nguyên thần của Tần Trọng đã bay xa, Đạm Nguyêm dẫn y vào thanh tu Vô Tâm phái, không biết cho y ăn nhiều ít đan dược, hiển nhiên Trường Sinh Đan kia cũng bị ăn lầm vào lúc đó. Mà nhóm người đi chuyến này, chính là muốn mang thân thể hắn đi ném vào đan lô.
Tần Trọng nhàn nhạt nở nụ cười, vươn tay phải ra. Ánh sáng trắng thuần hiện ra ở lòng bàn tay ngưng tụ thành một loại trường kiếm mang theo hàn ý lạnh lẽo. Hắn cực ít sử dụng kiếm, chỉ vì nơi kiếm quang bay ngang sẽ có máu thịt. Thế nhưng lúc này thân thể vô pháp gây pháp lực, chỉ có thể mượn nguyên khí biến thành trường kiếm.
Không Diệp nhìn kiếm quang của y một chút, không khỏi bước lui một bước. Nét kiếm quang chính là nét nguyên thần, do tâm tính mà định, kiếm quang màu trắng tức là người tâm tính kiên định, thuần khiết chính trực, ở môn hạ thanh tu Vô Tâm cũng đã ít thấy, không nghĩ ra cư nhiên ở môn hạ Yên Phù Cung lại nhìn thấy. Thầm nghĩ một câu “Đáng tiếc”, kéo ra một đoá kiếm hoa, hướng Tần Trọng đâm tới.
Tần Trọng đáp trả lại một kiếm thích đáng, chân khí tương giao, chấn động đến cổ tay hơi tê rần, không khỏi lấy làm kinh hãi. Pháp lực của đối thủ cao cường, so với thể lực của y lúc này đánh bại gã cũng không thể tránh được những người truy sát còn lại.
Không Diệp tựa hồ nhìn ra y do dự, tiến sát từng bước, lộ ra sát chiêu, khiến cho y phải giơ kiếm đáp trả lại thích đáng.
Tần Trọng lui ra phía sau từng bước, gần như đã tới mép thuyền rồi, trường kiếm đâm trúng mũi kiếm của Không Diệp, người ngã nghiêng lướt trên không giống như đang bay. Không Diệp không khỏi một trận hít thở không thông, chỉ cảm thấy hàn quang chiếu vào mắt, cổ tay đau nhức không chịu nổi, trường kiếm màu xanh ngọc bích của gã đã bị vỡ vụn thành một trận khói dày.
Không Diệp khoanh tay nói: “Ta thất bại.” Nhìn Tần Trọng thần dung tiều tuỵ, đánh giá y một chút, xem ra y đã hao gần hết khí lực mà y sở hữu, thân thể cao to chỉ có thể dựa vào buồng nhỏ trên thuyền miễn cưỡng chống đỡ, tư thái vô cùng gầy yếu vô lực, trên mặt Không Diệp không khỏi lộ ra vài nét cổ quái.
“Tần mỗ vô ý ăn lầm thần đan quý giá, rất là áy náy, nhưng … nhưng …” Hắn tự giác nhận lỗi, cũng không vì tính mệnh của mình mà hồ nháo, thế nhưng chung quy không thể thúc thủ chịu trói.
Có thể đây là tai kiếp mà Vân Nhược đã nói.
Trên thuyền lớn, tất cả mọi người khinh thường y sợ hãi, cười ha hả, có người hét lớn tiếng: “Nếu ngươi áy náy, liền tự sát đi, nguyên thần của ngươi chuyển thế luân hồi ta sẽ tiễn nó một đoạn đường, nếu như rơi xuống trong tay ta, coi như là không may mắn vậy, nhất định sẽ đem ngươi chậm rãi lăng trì đến chết.”
Tần Trọng mỉm cười, lắc đầu nói: “Có ai muốn tới lĩnh giáo, xin mời tự nhiên tiến đến. Đệ tử Yên Phù Cung tuyệt không cúi đầu.”
Có mấy người đệ tử thanh tu Vô Tâm phái đã biến sắc. Yên Phù Cung tu hành pháp thuật vô cùng quỷ dị, từ trước đến nay người trong chính giáo lúc nào cũng trơ trẽn nói vì lợi ích muốn đem yêu nghiệt giết chết, lúc này nghĩ không ra cái yêu nghiệt này cư nhiên không biết trời cao đất rộng như vậy, bọn họ chửi bậy lên, tất cả đều nhảy lên mũi thuyền, hiển nhiên là dùng đông hiếp yếu.
Tần Trọng cùng một người đối địch đã là cố sức chống đỡ, lúc này lại gặp phải nhiều người vây quanh tấn công, nhất thời khí lực chống đỡ không nổi, đã dần dần lộ ra thần thái mệt mỏi, lui xuống hạ phong. Y bỗng nhớ tới lời Vân Nhược lúc chia tay nói, không khỏi tự cười diễu. Châm lửa ngọc lưu ly để cho người đến cứu, thế nhưng lúc này châm lửa thì có ai sẽ đến cứu?
Bấm tay ấn vào ngọc lưu ly, nhẹ nhàng bắn ra, một điểm ánh sáng nhất thời từ đầu ngón tay toát ra, bay thẳng lên bầu trời đêm, nháy mắt sáng rọi đến nữa ngày.
Có người hét lớn: “Đó là pháp ấn cầu cứu của Yên Phù Cung!”
“Không sai, đừng để cho hắn gọi giúp đỡ.”
“Giết hắn! Tới một người giết một người!” ….
Thanh Tu Vô Tâm phái tự xưng là danh môn chính phái, nghĩ không ra cũng sẽ làm ra loại chuyện vô sỉ đê tiện này. Tần Trọng vừa lộn vừa đưa tay trái ra, tại lòng bàn tay tích tụ một đám mây dày. Đây là tuyệt học của Yên Phù Cung – một phương pháp phân liệt thần huyết, có thể kích phát tiềm lực của bản thân, nhưng đối với bản thân cũng gây ra thương tổn cực lớn. Mấy năm trước Vân Trung Vũ đã dùng loại pháp thuật này để đánh bại Đạm Nguyệt Ngân, nhưng sau khi sử dụng nó một lần, gã dùng ba năm tu luyện cũng không thể khôi phục lại được pháp lực như cũ nữa, nó còn liên luỵ thân thể bị huỷ diệt, nên khi Đạm Nguyệt Ngân tấn công, gã liền bị hắn đoạt lại cung chủ vị.
Đám mây bay nhanh xoay tròn, tạo thành một dòng suối chảy thật lớn, mọi người chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, một trận khí lực thật lớn kéo tới, không khỏi bước lui về phía sau vài bước, khí huyết cuồn cuộn, kẻ nào yếu pháp thuật liền bị phun ra máu. Tiếp tục nhìn thì liền thấy Tần Trọng cũng phảng phất đánh mất toàn bộ khí lực trong người, sắc mặt trắng bệch, cả người không khỏi hơi nhoáng lên, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Lúc này một thanh âm lạnh lùng từ xa vọng đến: “Phân liệt thần huyết, thật sự quá ngu xuẩn!”
Mọi người ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nam tử lướt qua không trung mà đến, nhẹ nhàng bay đến đáp xuống mũi thuyền, tay áo nhanh nhẹn, khí độ tự nhiên tĩnh nhã không gì sánh được, tựa như nhìn không thấy ánh mặt kinh ngạc tán thán của mọi người, một mình đi tới trước mặt Tần Trọng, hai người – một áo dài màu xanh lam hơi cũ cùng một áo dài tím nhạt dừng ở trước mặt nhau, gần như ngưng trệ, đứng nhìn nhau thật sâu.
Đối với ánh mắt vô cùng nhiệt liệt của Đạm Nguyệt Ngân, Tần Trọng có chút mất tự nhiên, y cúi đầu nhìn xuống mặt đất, né tránh ánh mắt đó. Đã dùng hết pháp lực trong người, thân thể cũng gần như vô pháp thừa nhận thêm kích động, nhưng ngay lúc nhìn thấy được hắn, khí huyết trong cơ thể phảng phất cuồn cuộn sôi trào lên.
Tần Trọng đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể dựa vào bản năng mà nắm lấy bàn tay của Đạm Nguyệt Ngân đang muốn lau đi vết máu ở khoé môi của y, hầu như là lẩm bẩm: “Là mộng sao? Cho dù là mộng, cũng là không thể ….”
Cho dù đây là mộng, y cũng khó có thể tiếp nhận một chút ôn nhu của mình. Ngực Đạm Nguyệt Ngân vô cùng đau đớn, tựa như bị cắt thành những mảnh nhỏ, hắn vươn tay tiếp được thân thể đang chậm rãi ngã xuống của y.
“Các ngươi làm hại hắn như vậy, còn muốn sống sao?” Đạm Nguyệt Ngân phát ra mỗi chữ mỗi câu tựa như đao phong băng lãnh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trác Vân Sơn giận dữ nói: “Đạm Nguyệt Ngân, nhiều lời vô ích, có bản lĩnh thì cùng phân cao thấp đi!”
“Các ngươi là đệ tử của thanh tu Vô Tâm phái có thể cùng ta so chiêu sao? Bất quá một hay hai người mà thôi. Bằng ngươi, không xứng làm đối thủ của ta. Trác Vân Sơn, ngươi không chịu quỳ xuống dập đầu lạy ta, đừng trách ta vô tình.”
Trác Vân Sơn giận dữ, vận khí tạo thành kiếm, liền muốn nghênh chiến, Đạm Nguyệt Ngân khinh thường, xuy một tiếng. Trác Vân Sơn thấy trên ngực mình đã có hơn một cái động lớn do một đạo kiếm quang loang loáng tàn phá mà ra. Gã thầm nghĩ: ta chết rồi sao? Làm sao có khả năng?
Thân thể gã đã mềm nhũng ngã xuống, trong lòng cực kỳ hoảng hốt, chỉ thấy Đạm Nguyệt Ngân ôm một người nam tử vào trong lòng, lướt qua không trung bay đi, phảng phất đã ở tít đằng xa mờ mịt.
Cả người mỗi một tấc đều muốn phân khai nứt ra thành trăm nghìn miếng, Tần Trọng hỗn loạn mở mắt, thấy Đạm Nguyệt Ngân ngồi ở bên giường, vẻ mặt cư nhiên lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, cư nhiên là đối với y …. Tần Trọng không khỏi nhắm mắt lại.
Sai rồi, rời khỏi Yên Phù Cung đã lâu, thế nào vẫn có thể nghĩ đến người kia, cư nhiên còn trong lúc mê mang vẫn có thể nhìn thấy ảo giác của hắn. Sai rồi, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã là một sai lầm, giờ đây có thể nào vẫn còn tuỳ tiện để chính mình rơi vào giữa loại ảo giác này?
Mở mắt ra, vẫn nhìn thấy Đạm Nguyệt Ngân đang ở trước mắt. Tần Trọng giật mình mà giương mắt nhìn chằm chằm hắn, nói không nên lời.
Biểu tình miễn cưỡng tự trấn định của y, khiến cho Đạm Nguyệt Ngân không khỏi cười rộ lên, trong lòng không khỏi có chút động tình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trọng …” Cúi đầu, liền nghĩ muốn hôn lên tóc mai của y.
Tần Trọng nghiêng mặt tránh né, âm thầm cười nhạo chính mình ở ban ngày mà làm ra loại mộng chẳng biết liêm sỉ này, cư nhiên lại mơ tới hắn đi hôn mình.
Điên rồi, nhất định là điên rồi. Bằng không làm sao có thể? Tần Trọng cúi đầu nói: “Hồn kỳ tâm nhân, nhược hối nhược hôn. Phóng thích tâm thần, im lặng vô hồn …”
Đây là bí quyết tu đạo của Vô Tâm, dùng để thu liễm tâm thần, có thể dùng để khống chế không cho tâm ma xâm lấn. Đạm Nguyệt Ngân vừa nghe, không khỏi xì một tiếng, bật cười: “Ngươi nghĩ rằng ta là ảo ảnh sao? Nào có ảo giác rõ ràng như thế, lẽ nào lúc ngươi nằm mơ cũng sẽ mơ đến ta sao?” Đạm Nguyệt Ngân vuốt ve bụng Tần Trọng, động tác cực kỳ tình sắc, chậm rãi đi xuống, tốc hành nắm lấy ‘trung tâm’ của thân thể y.
Tần Trọng bắt lấy tay hắn nghĩ muốn ngăn cản hắn không quy củ, nhưng bàn tay thon dài này đã cầm lấy chỗ yếu đuối mềm mại nhất của chính mình, Tần Trọng không khỏi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra biểu tình đờ đẫn, thân thể y bất lực mặc cho bàn tay hắn thao túng.
“Ngươi … thế nào lại đến?” Mặc dù kiệt lực khắc chế không cho mình phát ra âm thanh mắc cỡ, nhưng gian nan nói rõ từng chữ này lại lộ ra y nhẫn đến vô cùng khổ cực. Đạm Nguyệt Ngân thấy thái dương y chảy ra mồ hôi, liền đem y ôm vào trong lòng mình. Mặc dù thân thể Tần Trọng lúc này vô cùng suy yếu, thế nhưng vì thân hình cao lớn, trọng lượng sẽ không nhẹ, nhưng Đạm Nguyệt Ngân tuỳ tiện liền có thể đem y ôm lấy.
“Ta thấy có người điểm khói lửa, bởi vậy đi qua xem thử. Phân liệt thần huyết, ngươi thật đúng là cảm đảm khi dùng nó, nếu như thân thể bị huỷ, muốn đi đâu tìm một thân xác để hợp thể?” Đạm Nguyệt Ngân càng nói càng tức giận, nhịn không được nhẹ nhàng ngắt một cái lên ‘thương cảm gì đó’ trong tay.
Tần Trọng kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không có biểu tình gì.
Nhìn thần sắc tiều tuỵ của y, Đạm Nguyệt Ngân không khỏi có vài phần hối hận. Chậm rãi cúi người xuống, kề sát bên tai y nói: “Tần Trọng, có hay không hối hận đã từng ở cùng ta?”
Y chậm rãi nghiêng mặt đi, tách Đạm Nguyệt Ngân ra, hỏi: “Hiện tại nói những lời này, là có ý gì?”
Đạm Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.”
Tần Trọng giật mình, nâng mắt nhìn dung mạo tuyệt lệ của Đạm Nguyệt Ngân, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi … ngươi nói cái gì?”
“Lúc ngươi ở bên cạnh, ta không có cảm giác gì, đại khái đã thành thói quen có ngươi ở bên, ngươi đi rồi ta mới phát hiện, nguyên lai … đã sớm không thể cách xa ngươi. Tần Trọng, trở lại bên người ta đi, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.” Đạm Nguyệt Ngân tự nhận đã là vô cùng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tuy rằng biết rõ lời mình nói là sự thực, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng không có biểu tình gì.
Tần Trọng nhẹ nhàng nở nụ cười. Đối mặt với dáng tươi cười khó có được của y, Đạm Nguyệt Ngân không khỏi có chút giật mình, trong lúc nhất thời cư nhiên có ảo giác hít thở không thông, trong lòng tựa như có chút gì chua xót khổ sở chảy ra.”
Tần Trọng nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Ngân, ta đã chết qua một lần. Bởi vậy có một số việc thấy tương đối rõ ràng. Kỳ thực ngươi chỉ là theo thói quen mà thôi, sớm muộn gì có một ngày, ngươi cũng sẽ có thói quen không có ta bên cạnh ngươi. Ngươi đã cứu ta, sau này ta sẽ làm một gì đó báo đáp lại ngươi. Hôm nay chia ly, ngày khác nhất định sẽ không gặp lại.” Y nở nụ cười, đã thoải mái, ngực cũng như trút được gánh nặng. Y tránh mở kiềm chế của Đạm Nguyệt Ngân, chậm rãi đứng dậy xuống giường.
Đạm Nguyệt Ngân dùng sức đem y ấn ngã lên giường, trừng mắt nhìn y tựa như muốn đem y ra chém thành mười bảy mười tám khúc, sẳng giọng gằn từng chữ: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa cho ta xem!”
Thân thể đụng vào trên giường, một trận khí tức máu tanh nảy lên trong cổ họng, Tần Trọng miễn cưỡng chịu đựng nhịn xuống, người đã đầu váng mắt hoa.
“Vô luận thế nào ta cũng sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta!” Đạm Nguyệt Ngân thấp giọng nói, tuy nhất thời nhịn không được mà thô lỗ, thế nhưng nhìn thấy y như vậy, liền cảm thấy hối hận, ngưng mắt nhìn y, chậm rãi cúi đầu, nghĩ muốn hôn y.
Tần Trọng đem mặt tách ra, thấp giọng nói: “Chúng ta cứ như vậy coi như hết. Ngươi cũng không phải không thể không có ta …” Với tướng mạo y mà nói, tại Yên Phù Cung dĩ nhiên không thể nói là chọn lựa tốt nhất, hơn nữa hiện nay thân thể cũng đã hư hại, không còn chỗ nào tốt lành, rốt cuộc không rõ trong lòng Đạm Nguyệt Ngân đang suy nghĩ cái gì.
Đạm Nguyệt Ngân thấy y vẫn tách ra khỏi mình, tức giận dần dần ngưng tụ ở trong mắt, qua một lúc lâu, nặng nề nói: “Ngươi không phải nói muốn ta hạnh phúc suốt đời sao? Ta là muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, đó mới điều làm ta vui vẻ.” Đạm Nguyệt Ngân cũng không dễ khuất phục cúi đầu chịu thua, nên từ trong miệng hắn nói ra những lời này đã là điều khó thể có được, nhưng với Tần Trọng mà nói, bất quá chỉ cho là Đạm Nguyệt Ngân muốn đem y kiềm chế bên người, hơn nữa lấy làm nhục y làm chuyện vui.
Tần Trọng chậm rãi xoay người, nghe được những lời này của hắn không khỏi nhẹ giọng ho khan: “Kia đều là … lời nói bậy trước khi chết, hiện tại sống lại, những lời trước đây sẽ tự nhiên như mộng ảo … Ngươi và ta đều là người tu đạo, đương nhiên hiểu được ham muốn là một việc, còn như liên quan đến chữ tình không thể không gạt bỏ đi, nếu không đạo thuật vĩnh viễn không thể đi đến đỉnh được. Nguyệt Ngân, tuy rằng ngươi đã đoạt lại vương vị cung chủ Yên Phù Cung, nhưng thế gian người tu đạo rất nhiều, người giỏi thì có người khác giỏi hơn, núi cao thì có núi khác cao hơn, thanh tu Vô Tâm phái chỉ là nhất thời suy yếu, theo ta thấy, trong vòng hai, ba năm nữa, sẽ có không ít cao thủ ….”
Y nói vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, tựa hồ đã không còn tình ý, nhưng lời lẽ lại tha thiết thâm tình, Đạm Nguyệt Ngân vốn có chút không kiên nhẫn, thấy y gần như duy trì không nổi nữa, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không khỏi có chút động tình, chậm rãi cúi đầu, giữ chặt đôi môi mang theo tơ máu của y.
Tinh khí ấm áp nhập vào trong miệng, có một loại điềm ý kỳ lạ. Đạm Nguyên Ngân tinh tế gặm cắn lên môi y, đầu lưỡi tinh xảo nỗ lực tiến vào trong miệng y, mềm mại ngọt ngào khiến cho y lỗi giác mà gần như đắm chìm trong đó một lần nữa, y cố lấy lại bình tĩnh, kịch liệt giãy dụa lên.
Thân thể ma sát lẫn nhau làm cho hạ thân nảy lên dục hoả sớm đã không kiềm chế được, Đạm Nguyệt Ngân cố gắng đè lại thân thể y, có chút nôn nóng không kiên nhẫn, thanh âm cũng trần ngập ý tứ cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích! Ngươi muốn xuất huyết lần nữa sao?”
Sớm đã không còn gì, lúc này cần gì phải quan tâm nhiều như vậy? Tần Trọng âm thầm trào phúng chính mình, y gần như là dùng hết toàn bộ sức lực giãy dụa thoát khỏi kiềm hãm tựa như gọng kiềm của Đạm Nguyệt Ngân.
Y giãy dụa kịch liệt làm cho Đạm Nguyệt Ngân không thể làm gì khác hơn là buông môi y ra, nhưng vẫn đè mạnh thân thể y, có chút bất đắc dĩ bị đánh bại: “Muốn đối với ngươi ôn nhu đều không được, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Rốt cuộc như thế ôn nhu? Tần Trọng nhếch khoé miệng, im lặng không lên tiếng, cố gắng chỉnh lại quần áo đã bị kéo đến không còn hình dạng, âm thầm cười nhạo tình trạng bản thân thực sự là bi thảm đến khó có thể hình dung.
Đạm Nguyệt Ngân âm trầm nhìn Tần Trọng, vô luận thế nào y cũng không chịu mở miệng nói, tựa hồ biểu lộ thật sự muốn chấm dứt giao tình giữa bọn họ. Mặc dù bản thân hắn đã ăn nói khép nép, thế nhưng y vẫn trưng ra một bộ dáng ôn hoà bình tĩnh, rõ ràng vẫn yêu chính mình, nhưng lại trăm phương nghìn kế muốn ly khai, thật sự không hiểu trong lòng y rốt cuộc là nghĩ thế nào?
Đạm Nguyệt Ngân có điểm tức giận, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào ngươi mới vui vẻ?”
Tần Trọng trầm mặc không nói. Mặc dù vẫn yêu hắn, nhưng phải làm thế nào đây? Lẽ nào chính mình thật sự không hề có tôn nghiêm như vậy muốn bồi ở bên người hắn? Để cho hắn – lúc thích thì đối xử tốt, lúc không thích thì ném qua một bên?
Có thể nào lại không biết xấu hổ như vậy? Tần Trọng thả lỏng thân thể, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn ngươi buông tha ta.”
Đạm Nguyệt Ngân biết tính cách y tuy là ôn nhu, nhưng nếu đã làm ra quyết định thì vô pháp thay đổi, bỗng nhiên hắn có loại cảm giác vô lực mà trước nay chưa từng có.
Mặc kệ ta làm cái gì, đều không thể vãn hồi lại rồi.
“Được, ngươi đi đi.” Đạm Nguyệt Ngân buông thả thân thể y ra, đứng thẳng dậy, thần tình khôi phục hờ hững như trước. Cho dù là Thu Dung, hiện giờ ở trong lòng mình bất quá cũng chỉ là một bóng hình mờ nhạt, Tần Trọng cũng là gì đâu? Một ngày nào đó cũng sẽ quên. Hắn là Đạm Nguyệt Ngân, không có gì là không làm được …
Đạm Nguyệt Ngân nhìn một đám mây mù ở trên ngọn núi xa, thần tình trên mặt băng lãnh như tuyết, tạo nên một loại tuấn mỹ thần kỳ.
Tần Trọng nhìn hắn một lát, không nói gì. Vốn nghĩ rằng người này sẽ dằn vặt y đến chết, ai ngờ hắn cư nhiên buông tha cho y.
“Như vậy, đa tạ cung chủ.” Hắn cúi người chậm rãi quỳ xuống, vô cùng gian nan mà làm một cái lễ cúi chào.
Đạm Nguyệt Ngân cũng không nhìn hắn, chỉ là yên lặng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đám mây bay nhẹ nhè ở trên núi. Gương đồng hình bán nguyệt ở bên bệ cửa sổ phản chiếu đôi môi tái nhợt khô nứt của người nọ ở phía sau, khuôn mặt lãnh đạm quật cường, cước bộ thong thả không chút nào chần chờ, đưa tay mở cửa, chậm rãi rời đi.
Trên dung mạo tuyệt lệ, ánh mắt gần như co rút lại, Đạm Nguyệt Ngân nháy mắt khôi phục bình tĩnh. Chỉ cần hắn muốn quên y, nhất định sẽ quên được y.
Dung nhan trắng nõn mỹ lệ hơi vặn vẹo, ngón tay cương lạnh như băng. Ở khi y chết, hắn có thân thể y làm bạn, hiện tại cái gì cũng đã không có …..
Đạm Nguyệt Ngân chẳng biết đã đứng bao lâu, bỗng nhiên nói: “Người tới!”
Bọn thị vệ vốn vẫn thủ ở ngoài cửa, thấy Tần Trọng rời đi, vốn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Đạm Nguyệt Ngân người này lạnh lùng vô tình, lập tức cũng không cảm thấy kỳ quái. Bỗng nghe được Đạm Nguyệt Ngân gọi người, vội vàng đi vào quỳ xuống.
Chẳng biết qua bao lâu, mặt Đạm Nguyệt Ngân vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Một thị vệ nhịn không được, run rẩy nói: “Cung chủ là muốn chúng ta đem Tần Trọng bắt trở về? Hắn đi cũng chưa xa, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực đem ….”
“Ai bảo các ngươi bắt hắn?” Đạm Nguyệt Ngân lạnh lùng nói, trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu nói: “Các ngươi phụ trách âm thầm bảo hộ hắn.” Người nọ thân thể chưa lành, hơn nữa lại bị thương nặng, nếu như gặp phải đệ tử của thanh tu Vô Tâm phái một lần nữa, nhất định vô lực tự bảo vệ mình. Người do đích thân mình cứu, không thể để cho y tuỳ tiện muốn chết liền chết. Đạm Nguyệt Ngân cho chính mình một lý do, nhất thời an tâm rất nhiều.
Thị vệ hai bên nhìn mặt nhau, hoài nghi chính mình nhất thời nghe lầm, vội hỏi: “Cung chủ…..”
Đạm Nguyệt Ngân trầm mặc nói: “Thế nào? Không nghe hiểu lời ta nói? Người của Yên Phù Cung ta quyết không để mặc cho kẻ khác khi nhục. Các ngươi mau chóng hạ sơn đi, nếu hắn bị thương tổn dù là một cọng lông tơ, ta cũng sẽ hỏi tội các ngươi. ”
Thị vệ hai bên không dám nhiều lời, vội vã lĩnh mệnh lui ra. Ra khỏi Dục Hoa cung, liếc mắt nhìn nhau, mới phát hiện trên mặt người đối diện đều là biểu tình vừa sợ hãi vừa kỳ quái. Chuyện cung chủ cùng Tần hộ vệ, bọn họ cũng biết mơ hồ, đều là âm thầm suy nghĩ Tần hộ vệ cư nhiên ở trong tình hình bị ngược thảm như vậy lại đi đắc tội cung chủ, không ra nghĩ cung chủ cư nhiên lại hạ lệnh bảo hộ y. Ở Yên Phù Cung song tu hợp rã, chưa từng có loại chuyện ái dục lưu luyến.
Tần Trọng đi thẳng xuống chân núi, vẫn không có ai bắt chình mình trở lại, liền biết Đạm Nguyệt Ngân quyết định muốn buông tha cho y là thật, trong lòng mặc dù có chút mờ mịt, nhưng chỉ biết thở dài một hơi.
Tựa như là một người nằm mộng thật dài. Có điều trong mộng có yêu hận, tỉnh lại tất cả thành hư không.
Thân thể tuy bị huỷ, nhưng cấm chế từ lâu đã giải trừ, bởi vậy đạo thuật cũng không bị phế bỏ, nhưng phản ứng đã chậm vô cùng. Đi hai ngày, mới loáng thoáng cảm thấy có người theo ở phía sau, nếu vô pháp vùng thoát khỏi, liền cứ mặc cho bọn họ theo.
————–end ch.8————
Pháp lực Vân Nhược cực kỳ cao minh, cấm chế của Đạm Nguyệt Ngân hạ trên người Tần Trọng đã sớm được Vân Nhược cởi bỏ.
Tuy pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, nhưng bởi vì độc thương lâu năm nên Tần Trọng chỉ có thể thong thả điều dưỡng, đồng thời không thể bị ngoại giới quấy nhiễu, vì vậy Vân Nhược liền mua một chiếc thuyền, di chuyển bằng đường sông.
Vân Nhược đứng ở đầu thuyền, im lặng mà giương mắt nhìn về phía chân trời xa. Lúc này ở trên sông vừa vặn có mưa phùng rơi dầy đặc tạo thành một bức màn mưa. Trên sông bốn bề yên lặng, rộng mênh mông, vô biên vô hạn.
Tần Trọng từ khoang thuyền đi ra, liền thấy Vân Nhược đứng ở trong mưa bụi, như có chút tâm sự. Y dừng lại, nói : « Huynh có tâm sự sao ? »
Vân Nhược quay đầu, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nói : « Tần huynh, hôm nay ta phải rời đi, nhưng đại kiếp nạn trên người ngươi ta đều không có khả năng giải, rất là hổ thẹn…. »
Gã tính ra bản thân y ở tại chỗ này chỉ có lưu lại cửa chết, tựa như sinh cơ duy nhất của Tần Trọng đều chôn vùi. Mà lúc này chính mình phải lập tức chạy tới một chỗ khác, nơi có thể cởi bỏ được tử kiếp tiết lộ thiên cơ của chính gã. Lúc này thân thể Tần Trọng tuy rằng chưa hồi phục được một nữa trước đây, nhưng pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, theo lý mà nói cũng không ngại. Mà cái tên ngu ngốc ở Yên Phù Cung kia, hiện tại rốt cuộc cũng biết phải nên làm như thế nào.
Tần Trọng cười nhạt, nói : « Sinh tử có mệnh, phúc hoạ do trời. Vân huynh có thể nhìn thấy trước tương lai, vốn là người tự tại, lại nhìn đoán không ra một cửa này? »
Vân Nhược trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt chậm rãi lộ ra mỉm cười : « Tần huynh vô cùng hào hiệp, Vân Nhược thật sự ngưỡng mộ Tần huynh. »
Tần Trọng không khỏi hơi kinh hãi, thấy ánh mắt ôn hoà mà nóng cháy của Vân Nhược, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúng ta lúng túng vô pháp đáp lại.
Vân Nhược thu lại nụ cười, nói : « Tần huynh, nếu gặp phải việc cấp bách, liền châm lửa ngọc lưu ly, để cho các đệ tử môn hạ Yên Phù Cung ở các nơi tới cứu giúp. »
Đã rời khỏi Yên Phù Cung, tự nhiên sẽ không tái tự mình chui đầu vào lưới a, Tần Trọng cười khổ, nói : « Tần mỗ tự có tính toán, Vân huynh không cần lo lắng. »
Vân Nhược lui ra phía sau một chút, ôm quyền nói : « Tần huynh, nếu còn hữu duyên, một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau. »
Tần Trọng thi lễ lại, nói : « Sau này gặp lại. » Liền thấy Vân Nhược đã biến mất.
Vân Nhược đi rồi, Tần Trọng yên lặng ngồi ở đầu thuyền một hồi. Dần dần sắc trời tối sầm xuống, ánh trăng chiếu dài trên mặt sông, xa xa nghe như có tiếng người thổi sáo, nhẹ nhàng thăm thẳm, tựa như lướt ngang qua sông nước mênh mông, nhẹ nhàng đi chuyển ra xa.
Không biết ai thổi sáo mà hay như vậy.
Tần Trong hoang mang nhớ tới ba năm trước. Khi đó quê nhà lọt vào ôn dịch, xác chết khắp nơi, thôn trang hoang vắng, y cũng nghe được tiếng sáo như vậy. Mẫu thân bệnh nặng đã lâu, chỉ có thể nằm tại giường, thấn chí không rõ, ở khi sinh mệnh sắp kết thúc, nắm chặt tay y, gọi tên một người không rõ.
Sau khi y chôn cất mẫu thân, vốn cho rằng sẽ phải lưu lạc tha hương, liền gặp Đạm Nguyệt Ngân. Đạm Nguyệt Ngân một thân xiêm y tím nhạt, tựa như thiên sứ trong mộng bước ra, đem hắn cột vào nơi giấc mộng ngập chìm đau khổ này. Trên người hắn có một cây sáo, nhưng trong ba năm y đi theo hắn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy hắn thổi qua cây sáo đó, chỉ là thấy hắn thường xuyên lấy ra vỗ về chơi đùa, lúc đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa. Có thể đó là vật đính ước mà Thu Dung đưa cho hắn.
Trăng đã lên giữa trời, tiếng sáo vẫn bay tới thăm thẳm, càng ngày càng rõ ràng, chính là thanh âm *tương thanh kích thuỷ*. ( *lấy tiếng động gây kích động trong nước)
Dĩ nhiên có thể vô thanh vô tức mà tiếp nhập vào trong phạm vi thuyền của y, thì nhất định trên thuyền có người tinh thông phát thuật. Tần Trọng lấy làm kinh hãi, đứng dậy, chỉ thấy trước mặt là một chiếc thuyền lớn gấp đôi so với thuyền của mình, trên thuyền có vài người đang đứng, thanh y trường sam, mơ hồ có tiên khí, nhưng diện mạo thì y không quen biết.
Trong đó có một người ăn mặc đạo bào, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo có chút tuấn nhã. Thấy Tần Trọng, trong mắt liền hiện lên tức giận trầm trọng, nói: “Chính là hắn?”
Hai bên trái phải có người khom người nói: “Chính hắn.”
“Không Điệp, ngươi đi xem hắn thử. ” Người nọ lên tiếng, đáy mắt chợt hiện lên sắc bén sâu đậm.
Tên đạo sĩ được gọi là Không Diệp khom người thi lễ, nhỏ giọng tế khí: “Vâng, sư phụ”. Mũi chân điểm nhẹ, xẹt qua mặt sông, nhẹ nhàng bay tới đứng trên thuyền của Tần Trọng, thân thuyền không chút sứt mẻ.
Hướng Tần Trọng, chấp tay thành chữ thập hành lễ nói: “Thí chủ, bần đạo Không Diệp, hướng thí chủ thỉnh giáo. Xin thỉnh thí chủ hạ thủ lưu tình.”
Tần Trọng chắp tay thi lễ, nói: “Không biết các vị tìm Tần mỗ có việc gì? Nếu Tần mỗ có chỗ nào thiếu hiểu biết mà đắc tội, xin thỉnh thứ lỗi.”
Nghe được tiếng nói của Tần Trọng hơi thấp trầm từ tính, Không Diệp tựa hồ có chút ngạc nhiên, tựa như không dám tin thanh âm như vậy lại phát ra từ miệng của một người nam tử tướng mạng thường thường như vậy, liền ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, vẻ khinh miệt trong đáy mắt dần dần chuyển sang kỳ dị. Chỉ thấy y một thân trường y xanh lam hơi cũ, ngoại trừ dung mạo tiều tuỵ, cùng lượt bỏ thần sắc có bệnh ra, thì nhìn cũng không ra có chỗ nào đặc biệt kỳ dị, nhưng lại làm cho người khác nhịn không được giương mắt nhìn xem vài lần.
Không Diệp nghe y hỏi, liền giải thích: “Tại hạ là Không Diệp, đệ tử của môn hạ thanh tu Vô Tâm phái, bởi vì lần trước cung chủ Yên Phù Cung đã vô lễ cường đoạt chí bảo Trường Sinh Đan của bản môn, Trường Sinh Đan luyện chế có một loại dược chứa mùi thơm kỳ lạ, cho dù sau khi bị người ăn, hương dược vẫn lưu giữ trong cơ thể. Chim én hết hạn sẽ quay về, bởi vậy tên của dược là Yến Hồi Hương. Trường Sinh Đan cực kỳ quý báu, trên thế gian chỉ có một quả, chính là chưởng môn dựa theo thư cổ mà luyện thành. Nếu bị người lầm phục, cũng không việc gì, chỉ nghĩ muốn đem người này ném vào đan lô ….”
“Không Diệp, ngươi cùng hắn nói nhiều làm gì? Còn không mau đem hắn bắt giữ!” Một đạo sĩ khác tên là Trác Vân Sơn, là thúc phụ của chưởng môn thanh tu Vô Tâm. Tuy phong thái nhẹ nhàng, bộ dáng tiên nhân, cũng như tính tình rạch ròi, nhưng không chịu được Không Diệp không nhanh không chậm ở ngay trước mắt nói những chuyện xưa này, nghĩ thầm Không Diệp vốn là một trong những đệ tử vô cùng kiêu ngạo, như thế nào hôm nay cư nhiên thao thao bất tuyệt.
Không Diệp ho khan một tiếng, thi lễ, nói: “Tần huynh, xin ra chiêu.”
Tần Trọng thi lễ đáp lại, trong lòng đã minh bạch. Nghĩ đến trước đây Đạm Nguyệt Ngân đi đến thanh tu Vô Tâm phái là vì cướp đoạt Định Hồn Đan, Định Hồn Đan là vật an thần định hồn, nhưng không quý báu bằng Trường Sinh Đan. Nhưng Yên Phù Cung cùng thanh tu Vô Tâm phái chính là kẻ thù truyền kiếp, người của hai môn phái nếu tình cờ gặp nhau ở trên đường đều không cần một lời liền ra tay động thủ, Đạm Nguyệt Ngân tới cửa đòi hỏi đan dược, tất nhiên không có người cho hắn, hắn liền tự nhiên đi vào đan phòng dùng sức mạnh để tìm dược. Khi đó nguyên thần của Tần Trọng đã bay xa, Đạm Nguyêm dẫn y vào thanh tu Vô Tâm phái, không biết cho y ăn nhiều ít đan dược, hiển nhiên Trường Sinh Đan kia cũng bị ăn lầm vào lúc đó. Mà nhóm người đi chuyến này, chính là muốn mang thân thể hắn đi ném vào đan lô.
Tần Trọng nhàn nhạt nở nụ cười, vươn tay phải ra. Ánh sáng trắng thuần hiện ra ở lòng bàn tay ngưng tụ thành một loại trường kiếm mang theo hàn ý lạnh lẽo. Hắn cực ít sử dụng kiếm, chỉ vì nơi kiếm quang bay ngang sẽ có máu thịt. Thế nhưng lúc này thân thể vô pháp gây pháp lực, chỉ có thể mượn nguyên khí biến thành trường kiếm.
Không Diệp nhìn kiếm quang của y một chút, không khỏi bước lui một bước. Nét kiếm quang chính là nét nguyên thần, do tâm tính mà định, kiếm quang màu trắng tức là người tâm tính kiên định, thuần khiết chính trực, ở môn hạ thanh tu Vô Tâm cũng đã ít thấy, không nghĩ ra cư nhiên ở môn hạ Yên Phù Cung lại nhìn thấy. Thầm nghĩ một câu “Đáng tiếc”, kéo ra một đoá kiếm hoa, hướng Tần Trọng đâm tới.
Tần Trọng đáp trả lại một kiếm thích đáng, chân khí tương giao, chấn động đến cổ tay hơi tê rần, không khỏi lấy làm kinh hãi. Pháp lực của đối thủ cao cường, so với thể lực của y lúc này đánh bại gã cũng không thể tránh được những người truy sát còn lại.
Không Diệp tựa hồ nhìn ra y do dự, tiến sát từng bước, lộ ra sát chiêu, khiến cho y phải giơ kiếm đáp trả lại thích đáng.
Tần Trọng lui ra phía sau từng bước, gần như đã tới mép thuyền rồi, trường kiếm đâm trúng mũi kiếm của Không Diệp, người ngã nghiêng lướt trên không giống như đang bay. Không Diệp không khỏi một trận hít thở không thông, chỉ cảm thấy hàn quang chiếu vào mắt, cổ tay đau nhức không chịu nổi, trường kiếm màu xanh ngọc bích của gã đã bị vỡ vụn thành một trận khói dày.
Không Diệp khoanh tay nói: “Ta thất bại.” Nhìn Tần Trọng thần dung tiều tuỵ, đánh giá y một chút, xem ra y đã hao gần hết khí lực mà y sở hữu, thân thể cao to chỉ có thể dựa vào buồng nhỏ trên thuyền miễn cưỡng chống đỡ, tư thái vô cùng gầy yếu vô lực, trên mặt Không Diệp không khỏi lộ ra vài nét cổ quái.
“Tần mỗ vô ý ăn lầm thần đan quý giá, rất là áy náy, nhưng … nhưng …” Hắn tự giác nhận lỗi, cũng không vì tính mệnh của mình mà hồ nháo, thế nhưng chung quy không thể thúc thủ chịu trói.
Có thể đây là tai kiếp mà Vân Nhược đã nói.
Trên thuyền lớn, tất cả mọi người khinh thường y sợ hãi, cười ha hả, có người hét lớn tiếng: “Nếu ngươi áy náy, liền tự sát đi, nguyên thần của ngươi chuyển thế luân hồi ta sẽ tiễn nó một đoạn đường, nếu như rơi xuống trong tay ta, coi như là không may mắn vậy, nhất định sẽ đem ngươi chậm rãi lăng trì đến chết.”
Tần Trọng mỉm cười, lắc đầu nói: “Có ai muốn tới lĩnh giáo, xin mời tự nhiên tiến đến. Đệ tử Yên Phù Cung tuyệt không cúi đầu.”
Có mấy người đệ tử thanh tu Vô Tâm phái đã biến sắc. Yên Phù Cung tu hành pháp thuật vô cùng quỷ dị, từ trước đến nay người trong chính giáo lúc nào cũng trơ trẽn nói vì lợi ích muốn đem yêu nghiệt giết chết, lúc này nghĩ không ra cái yêu nghiệt này cư nhiên không biết trời cao đất rộng như vậy, bọn họ chửi bậy lên, tất cả đều nhảy lên mũi thuyền, hiển nhiên là dùng đông hiếp yếu.
Tần Trọng cùng một người đối địch đã là cố sức chống đỡ, lúc này lại gặp phải nhiều người vây quanh tấn công, nhất thời khí lực chống đỡ không nổi, đã dần dần lộ ra thần thái mệt mỏi, lui xuống hạ phong. Y bỗng nhớ tới lời Vân Nhược lúc chia tay nói, không khỏi tự cười diễu. Châm lửa ngọc lưu ly để cho người đến cứu, thế nhưng lúc này châm lửa thì có ai sẽ đến cứu?
Bấm tay ấn vào ngọc lưu ly, nhẹ nhàng bắn ra, một điểm ánh sáng nhất thời từ đầu ngón tay toát ra, bay thẳng lên bầu trời đêm, nháy mắt sáng rọi đến nữa ngày.
Có người hét lớn: “Đó là pháp ấn cầu cứu của Yên Phù Cung!”
“Không sai, đừng để cho hắn gọi giúp đỡ.”
“Giết hắn! Tới một người giết một người!” ….
Thanh Tu Vô Tâm phái tự xưng là danh môn chính phái, nghĩ không ra cũng sẽ làm ra loại chuyện vô sỉ đê tiện này. Tần Trọng vừa lộn vừa đưa tay trái ra, tại lòng bàn tay tích tụ một đám mây dày. Đây là tuyệt học của Yên Phù Cung – một phương pháp phân liệt thần huyết, có thể kích phát tiềm lực của bản thân, nhưng đối với bản thân cũng gây ra thương tổn cực lớn. Mấy năm trước Vân Trung Vũ đã dùng loại pháp thuật này để đánh bại Đạm Nguyệt Ngân, nhưng sau khi sử dụng nó một lần, gã dùng ba năm tu luyện cũng không thể khôi phục lại được pháp lực như cũ nữa, nó còn liên luỵ thân thể bị huỷ diệt, nên khi Đạm Nguyệt Ngân tấn công, gã liền bị hắn đoạt lại cung chủ vị.
Đám mây bay nhanh xoay tròn, tạo thành một dòng suối chảy thật lớn, mọi người chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, một trận khí lực thật lớn kéo tới, không khỏi bước lui về phía sau vài bước, khí huyết cuồn cuộn, kẻ nào yếu pháp thuật liền bị phun ra máu. Tiếp tục nhìn thì liền thấy Tần Trọng cũng phảng phất đánh mất toàn bộ khí lực trong người, sắc mặt trắng bệch, cả người không khỏi hơi nhoáng lên, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Lúc này một thanh âm lạnh lùng từ xa vọng đến: “Phân liệt thần huyết, thật sự quá ngu xuẩn!”
Mọi người ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nam tử lướt qua không trung mà đến, nhẹ nhàng bay đến đáp xuống mũi thuyền, tay áo nhanh nhẹn, khí độ tự nhiên tĩnh nhã không gì sánh được, tựa như nhìn không thấy ánh mặt kinh ngạc tán thán của mọi người, một mình đi tới trước mặt Tần Trọng, hai người – một áo dài màu xanh lam hơi cũ cùng một áo dài tím nhạt dừng ở trước mặt nhau, gần như ngưng trệ, đứng nhìn nhau thật sâu.
Đối với ánh mắt vô cùng nhiệt liệt của Đạm Nguyệt Ngân, Tần Trọng có chút mất tự nhiên, y cúi đầu nhìn xuống mặt đất, né tránh ánh mắt đó. Đã dùng hết pháp lực trong người, thân thể cũng gần như vô pháp thừa nhận thêm kích động, nhưng ngay lúc nhìn thấy được hắn, khí huyết trong cơ thể phảng phất cuồn cuộn sôi trào lên.
Tần Trọng đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể dựa vào bản năng mà nắm lấy bàn tay của Đạm Nguyệt Ngân đang muốn lau đi vết máu ở khoé môi của y, hầu như là lẩm bẩm: “Là mộng sao? Cho dù là mộng, cũng là không thể ….”
Cho dù đây là mộng, y cũng khó có thể tiếp nhận một chút ôn nhu của mình. Ngực Đạm Nguyệt Ngân vô cùng đau đớn, tựa như bị cắt thành những mảnh nhỏ, hắn vươn tay tiếp được thân thể đang chậm rãi ngã xuống của y.
“Các ngươi làm hại hắn như vậy, còn muốn sống sao?” Đạm Nguyệt Ngân phát ra mỗi chữ mỗi câu tựa như đao phong băng lãnh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Trác Vân Sơn giận dữ nói: “Đạm Nguyệt Ngân, nhiều lời vô ích, có bản lĩnh thì cùng phân cao thấp đi!”
“Các ngươi là đệ tử của thanh tu Vô Tâm phái có thể cùng ta so chiêu sao? Bất quá một hay hai người mà thôi. Bằng ngươi, không xứng làm đối thủ của ta. Trác Vân Sơn, ngươi không chịu quỳ xuống dập đầu lạy ta, đừng trách ta vô tình.”
Trác Vân Sơn giận dữ, vận khí tạo thành kiếm, liền muốn nghênh chiến, Đạm Nguyệt Ngân khinh thường, xuy một tiếng. Trác Vân Sơn thấy trên ngực mình đã có hơn một cái động lớn do một đạo kiếm quang loang loáng tàn phá mà ra. Gã thầm nghĩ: ta chết rồi sao? Làm sao có khả năng?
Thân thể gã đã mềm nhũng ngã xuống, trong lòng cực kỳ hoảng hốt, chỉ thấy Đạm Nguyệt Ngân ôm một người nam tử vào trong lòng, lướt qua không trung bay đi, phảng phất đã ở tít đằng xa mờ mịt.
Cả người mỗi một tấc đều muốn phân khai nứt ra thành trăm nghìn miếng, Tần Trọng hỗn loạn mở mắt, thấy Đạm Nguyệt Ngân ngồi ở bên giường, vẻ mặt cư nhiên lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy, cư nhiên là đối với y …. Tần Trọng không khỏi nhắm mắt lại.
Sai rồi, rời khỏi Yên Phù Cung đã lâu, thế nào vẫn có thể nghĩ đến người kia, cư nhiên còn trong lúc mê mang vẫn có thể nhìn thấy ảo giác của hắn. Sai rồi, từ lần đầu tiên gặp gỡ đã là một sai lầm, giờ đây có thể nào vẫn còn tuỳ tiện để chính mình rơi vào giữa loại ảo giác này?
Mở mắt ra, vẫn nhìn thấy Đạm Nguyệt Ngân đang ở trước mắt. Tần Trọng giật mình mà giương mắt nhìn chằm chằm hắn, nói không nên lời.
Biểu tình miễn cưỡng tự trấn định của y, khiến cho Đạm Nguyệt Ngân không khỏi cười rộ lên, trong lòng không khỏi có chút động tình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trọng …” Cúi đầu, liền nghĩ muốn hôn lên tóc mai của y.
Tần Trọng nghiêng mặt tránh né, âm thầm cười nhạo chính mình ở ban ngày mà làm ra loại mộng chẳng biết liêm sỉ này, cư nhiên lại mơ tới hắn đi hôn mình.
Điên rồi, nhất định là điên rồi. Bằng không làm sao có thể? Tần Trọng cúi đầu nói: “Hồn kỳ tâm nhân, nhược hối nhược hôn. Phóng thích tâm thần, im lặng vô hồn …”
Đây là bí quyết tu đạo của Vô Tâm, dùng để thu liễm tâm thần, có thể dùng để khống chế không cho tâm ma xâm lấn. Đạm Nguyệt Ngân vừa nghe, không khỏi xì một tiếng, bật cười: “Ngươi nghĩ rằng ta là ảo ảnh sao? Nào có ảo giác rõ ràng như thế, lẽ nào lúc ngươi nằm mơ cũng sẽ mơ đến ta sao?” Đạm Nguyệt Ngân vuốt ve bụng Tần Trọng, động tác cực kỳ tình sắc, chậm rãi đi xuống, tốc hành nắm lấy ‘trung tâm’ của thân thể y.
Tần Trọng bắt lấy tay hắn nghĩ muốn ngăn cản hắn không quy củ, nhưng bàn tay thon dài này đã cầm lấy chỗ yếu đuối mềm mại nhất của chính mình, Tần Trọng không khỏi hừ một tiếng, nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra biểu tình đờ đẫn, thân thể y bất lực mặc cho bàn tay hắn thao túng.
“Ngươi … thế nào lại đến?” Mặc dù kiệt lực khắc chế không cho mình phát ra âm thanh mắc cỡ, nhưng gian nan nói rõ từng chữ này lại lộ ra y nhẫn đến vô cùng khổ cực. Đạm Nguyệt Ngân thấy thái dương y chảy ra mồ hôi, liền đem y ôm vào trong lòng mình. Mặc dù thân thể Tần Trọng lúc này vô cùng suy yếu, thế nhưng vì thân hình cao lớn, trọng lượng sẽ không nhẹ, nhưng Đạm Nguyệt Ngân tuỳ tiện liền có thể đem y ôm lấy.
“Ta thấy có người điểm khói lửa, bởi vậy đi qua xem thử. Phân liệt thần huyết, ngươi thật đúng là cảm đảm khi dùng nó, nếu như thân thể bị huỷ, muốn đi đâu tìm một thân xác để hợp thể?” Đạm Nguyệt Ngân càng nói càng tức giận, nhịn không được nhẹ nhàng ngắt một cái lên ‘thương cảm gì đó’ trong tay.
Tần Trọng kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không có biểu tình gì.
Nhìn thần sắc tiều tuỵ của y, Đạm Nguyệt Ngân không khỏi có vài phần hối hận. Chậm rãi cúi người xuống, kề sát bên tai y nói: “Tần Trọng, có hay không hối hận đã từng ở cùng ta?”
Y chậm rãi nghiêng mặt đi, tách Đạm Nguyệt Ngân ra, hỏi: “Hiện tại nói những lời này, là có ý gì?”
Đạm Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.”
Tần Trọng giật mình, nâng mắt nhìn dung mạo tuyệt lệ của Đạm Nguyệt Ngân, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi … ngươi nói cái gì?”
“Lúc ngươi ở bên cạnh, ta không có cảm giác gì, đại khái đã thành thói quen có ngươi ở bên, ngươi đi rồi ta mới phát hiện, nguyên lai … đã sớm không thể cách xa ngươi. Tần Trọng, trở lại bên người ta đi, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.” Đạm Nguyệt Ngân tự nhận đã là vô cùng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tuy rằng biết rõ lời mình nói là sự thực, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng không có biểu tình gì.
Tần Trọng nhẹ nhàng nở nụ cười. Đối mặt với dáng tươi cười khó có được của y, Đạm Nguyệt Ngân không khỏi có chút giật mình, trong lúc nhất thời cư nhiên có ảo giác hít thở không thông, trong lòng tựa như có chút gì chua xót khổ sở chảy ra.”
Tần Trọng nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Ngân, ta đã chết qua một lần. Bởi vậy có một số việc thấy tương đối rõ ràng. Kỳ thực ngươi chỉ là theo thói quen mà thôi, sớm muộn gì có một ngày, ngươi cũng sẽ có thói quen không có ta bên cạnh ngươi. Ngươi đã cứu ta, sau này ta sẽ làm một gì đó báo đáp lại ngươi. Hôm nay chia ly, ngày khác nhất định sẽ không gặp lại.” Y nở nụ cười, đã thoải mái, ngực cũng như trút được gánh nặng. Y tránh mở kiềm chế của Đạm Nguyệt Ngân, chậm rãi đứng dậy xuống giường.
Đạm Nguyệt Ngân dùng sức đem y ấn ngã lên giường, trừng mắt nhìn y tựa như muốn đem y ra chém thành mười bảy mười tám khúc, sẳng giọng gằn từng chữ: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa cho ta xem!”
Thân thể đụng vào trên giường, một trận khí tức máu tanh nảy lên trong cổ họng, Tần Trọng miễn cưỡng chịu đựng nhịn xuống, người đã đầu váng mắt hoa.
“Vô luận thế nào ta cũng sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta!” Đạm Nguyệt Ngân thấp giọng nói, tuy nhất thời nhịn không được mà thô lỗ, thế nhưng nhìn thấy y như vậy, liền cảm thấy hối hận, ngưng mắt nhìn y, chậm rãi cúi đầu, nghĩ muốn hôn y.
Tần Trọng đem mặt tách ra, thấp giọng nói: “Chúng ta cứ như vậy coi như hết. Ngươi cũng không phải không thể không có ta …” Với tướng mạo y mà nói, tại Yên Phù Cung dĩ nhiên không thể nói là chọn lựa tốt nhất, hơn nữa hiện nay thân thể cũng đã hư hại, không còn chỗ nào tốt lành, rốt cuộc không rõ trong lòng Đạm Nguyệt Ngân đang suy nghĩ cái gì.
Đạm Nguyệt Ngân thấy y vẫn tách ra khỏi mình, tức giận dần dần ngưng tụ ở trong mắt, qua một lúc lâu, nặng nề nói: “Ngươi không phải nói muốn ta hạnh phúc suốt đời sao? Ta là muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, đó mới điều làm ta vui vẻ.” Đạm Nguyệt Ngân cũng không dễ khuất phục cúi đầu chịu thua, nên từ trong miệng hắn nói ra những lời này đã là điều khó thể có được, nhưng với Tần Trọng mà nói, bất quá chỉ cho là Đạm Nguyệt Ngân muốn đem y kiềm chế bên người, hơn nữa lấy làm nhục y làm chuyện vui.
Tần Trọng chậm rãi xoay người, nghe được những lời này của hắn không khỏi nhẹ giọng ho khan: “Kia đều là … lời nói bậy trước khi chết, hiện tại sống lại, những lời trước đây sẽ tự nhiên như mộng ảo … Ngươi và ta đều là người tu đạo, đương nhiên hiểu được ham muốn là một việc, còn như liên quan đến chữ tình không thể không gạt bỏ đi, nếu không đạo thuật vĩnh viễn không thể đi đến đỉnh được. Nguyệt Ngân, tuy rằng ngươi đã đoạt lại vương vị cung chủ Yên Phù Cung, nhưng thế gian người tu đạo rất nhiều, người giỏi thì có người khác giỏi hơn, núi cao thì có núi khác cao hơn, thanh tu Vô Tâm phái chỉ là nhất thời suy yếu, theo ta thấy, trong vòng hai, ba năm nữa, sẽ có không ít cao thủ ….”
Y nói vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, tựa hồ đã không còn tình ý, nhưng lời lẽ lại tha thiết thâm tình, Đạm Nguyệt Ngân vốn có chút không kiên nhẫn, thấy y gần như duy trì không nổi nữa, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không khỏi có chút động tình, chậm rãi cúi đầu, giữ chặt đôi môi mang theo tơ máu của y.
Tinh khí ấm áp nhập vào trong miệng, có một loại điềm ý kỳ lạ. Đạm Nguyên Ngân tinh tế gặm cắn lên môi y, đầu lưỡi tinh xảo nỗ lực tiến vào trong miệng y, mềm mại ngọt ngào khiến cho y lỗi giác mà gần như đắm chìm trong đó một lần nữa, y cố lấy lại bình tĩnh, kịch liệt giãy dụa lên.
Thân thể ma sát lẫn nhau làm cho hạ thân nảy lên dục hoả sớm đã không kiềm chế được, Đạm Nguyệt Ngân cố gắng đè lại thân thể y, có chút nôn nóng không kiên nhẫn, thanh âm cũng trần ngập ý tứ cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích! Ngươi muốn xuất huyết lần nữa sao?”
Sớm đã không còn gì, lúc này cần gì phải quan tâm nhiều như vậy? Tần Trọng âm thầm trào phúng chính mình, y gần như là dùng hết toàn bộ sức lực giãy dụa thoát khỏi kiềm hãm tựa như gọng kiềm của Đạm Nguyệt Ngân.
Y giãy dụa kịch liệt làm cho Đạm Nguyệt Ngân không thể làm gì khác hơn là buông môi y ra, nhưng vẫn đè mạnh thân thể y, có chút bất đắc dĩ bị đánh bại: “Muốn đối với ngươi ôn nhu đều không được, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Rốt cuộc như thế ôn nhu? Tần Trọng nhếch khoé miệng, im lặng không lên tiếng, cố gắng chỉnh lại quần áo đã bị kéo đến không còn hình dạng, âm thầm cười nhạo tình trạng bản thân thực sự là bi thảm đến khó có thể hình dung.
Đạm Nguyệt Ngân âm trầm nhìn Tần Trọng, vô luận thế nào y cũng không chịu mở miệng nói, tựa hồ biểu lộ thật sự muốn chấm dứt giao tình giữa bọn họ. Mặc dù bản thân hắn đã ăn nói khép nép, thế nhưng y vẫn trưng ra một bộ dáng ôn hoà bình tĩnh, rõ ràng vẫn yêu chính mình, nhưng lại trăm phương nghìn kế muốn ly khai, thật sự không hiểu trong lòng y rốt cuộc là nghĩ thế nào?
Đạm Nguyệt Ngân có điểm tức giận, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào ngươi mới vui vẻ?”
Tần Trọng trầm mặc không nói. Mặc dù vẫn yêu hắn, nhưng phải làm thế nào đây? Lẽ nào chính mình thật sự không hề có tôn nghiêm như vậy muốn bồi ở bên người hắn? Để cho hắn – lúc thích thì đối xử tốt, lúc không thích thì ném qua một bên?
Có thể nào lại không biết xấu hổ như vậy? Tần Trọng thả lỏng thân thể, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn ngươi buông tha ta.”
Đạm Nguyệt Ngân biết tính cách y tuy là ôn nhu, nhưng nếu đã làm ra quyết định thì vô pháp thay đổi, bỗng nhiên hắn có loại cảm giác vô lực mà trước nay chưa từng có.
Mặc kệ ta làm cái gì, đều không thể vãn hồi lại rồi.
“Được, ngươi đi đi.” Đạm Nguyệt Ngân buông thả thân thể y ra, đứng thẳng dậy, thần tình khôi phục hờ hững như trước. Cho dù là Thu Dung, hiện giờ ở trong lòng mình bất quá cũng chỉ là một bóng hình mờ nhạt, Tần Trọng cũng là gì đâu? Một ngày nào đó cũng sẽ quên. Hắn là Đạm Nguyệt Ngân, không có gì là không làm được …
Đạm Nguyệt Ngân nhìn một đám mây mù ở trên ngọn núi xa, thần tình trên mặt băng lãnh như tuyết, tạo nên một loại tuấn mỹ thần kỳ.
Tần Trọng nhìn hắn một lát, không nói gì. Vốn nghĩ rằng người này sẽ dằn vặt y đến chết, ai ngờ hắn cư nhiên buông tha cho y.
“Như vậy, đa tạ cung chủ.” Hắn cúi người chậm rãi quỳ xuống, vô cùng gian nan mà làm một cái lễ cúi chào.
Đạm Nguyệt Ngân cũng không nhìn hắn, chỉ là yên lặng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đám mây bay nhẹ nhè ở trên núi. Gương đồng hình bán nguyệt ở bên bệ cửa sổ phản chiếu đôi môi tái nhợt khô nứt của người nọ ở phía sau, khuôn mặt lãnh đạm quật cường, cước bộ thong thả không chút nào chần chờ, đưa tay mở cửa, chậm rãi rời đi.
Trên dung mạo tuyệt lệ, ánh mắt gần như co rút lại, Đạm Nguyệt Ngân nháy mắt khôi phục bình tĩnh. Chỉ cần hắn muốn quên y, nhất định sẽ quên được y.
Dung nhan trắng nõn mỹ lệ hơi vặn vẹo, ngón tay cương lạnh như băng. Ở khi y chết, hắn có thân thể y làm bạn, hiện tại cái gì cũng đã không có …..
Đạm Nguyệt Ngân chẳng biết đã đứng bao lâu, bỗng nhiên nói: “Người tới!”
Bọn thị vệ vốn vẫn thủ ở ngoài cửa, thấy Tần Trọng rời đi, vốn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Đạm Nguyệt Ngân người này lạnh lùng vô tình, lập tức cũng không cảm thấy kỳ quái. Bỗng nghe được Đạm Nguyệt Ngân gọi người, vội vàng đi vào quỳ xuống.
Chẳng biết qua bao lâu, mặt Đạm Nguyệt Ngân vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Một thị vệ nhịn không được, run rẩy nói: “Cung chủ là muốn chúng ta đem Tần Trọng bắt trở về? Hắn đi cũng chưa xa, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực đem ….”
“Ai bảo các ngươi bắt hắn?” Đạm Nguyệt Ngân lạnh lùng nói, trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu nói: “Các ngươi phụ trách âm thầm bảo hộ hắn.” Người nọ thân thể chưa lành, hơn nữa lại bị thương nặng, nếu như gặp phải đệ tử của thanh tu Vô Tâm phái một lần nữa, nhất định vô lực tự bảo vệ mình. Người do đích thân mình cứu, không thể để cho y tuỳ tiện muốn chết liền chết. Đạm Nguyệt Ngân cho chính mình một lý do, nhất thời an tâm rất nhiều.
Thị vệ hai bên nhìn mặt nhau, hoài nghi chính mình nhất thời nghe lầm, vội hỏi: “Cung chủ…..”
Đạm Nguyệt Ngân trầm mặc nói: “Thế nào? Không nghe hiểu lời ta nói? Người của Yên Phù Cung ta quyết không để mặc cho kẻ khác khi nhục. Các ngươi mau chóng hạ sơn đi, nếu hắn bị thương tổn dù là một cọng lông tơ, ta cũng sẽ hỏi tội các ngươi. ”
Thị vệ hai bên không dám nhiều lời, vội vã lĩnh mệnh lui ra. Ra khỏi Dục Hoa cung, liếc mắt nhìn nhau, mới phát hiện trên mặt người đối diện đều là biểu tình vừa sợ hãi vừa kỳ quái. Chuyện cung chủ cùng Tần hộ vệ, bọn họ cũng biết mơ hồ, đều là âm thầm suy nghĩ Tần hộ vệ cư nhiên ở trong tình hình bị ngược thảm như vậy lại đi đắc tội cung chủ, không ra nghĩ cung chủ cư nhiên lại hạ lệnh bảo hộ y. Ở Yên Phù Cung song tu hợp rã, chưa từng có loại chuyện ái dục lưu luyến.
Tần Trọng đi thẳng xuống chân núi, vẫn không có ai bắt chình mình trở lại, liền biết Đạm Nguyệt Ngân quyết định muốn buông tha cho y là thật, trong lòng mặc dù có chút mờ mịt, nhưng chỉ biết thở dài một hơi.
Tựa như là một người nằm mộng thật dài. Có điều trong mộng có yêu hận, tỉnh lại tất cả thành hư không.
Thân thể tuy bị huỷ, nhưng cấm chế từ lâu đã giải trừ, bởi vậy đạo thuật cũng không bị phế bỏ, nhưng phản ứng đã chậm vô cùng. Đi hai ngày, mới loáng thoáng cảm thấy có người theo ở phía sau, nếu vô pháp vùng thoát khỏi, liền cứ mặc cho bọn họ theo.
————–end ch.8————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook