Lương Tiên Khó Cầu
-
Chương 20
“Nha đầu, cô thật sự……” Viêm Kỳ muốn nói lại ngừng.
Thiên Âm hơi ngạc nhiên, giờ mới phát hiện ở bên cạnh còn người, một lúc sau thần sắc lại tự nhiên như trước, thậm chí cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn, gật đầu:“Viêm Kỳ tinh quân?”
Viêm Kỳ trầm mặt, lời vừa muốn hỏi thăm bị nghẹn lại, không mở miệng được:“Không…… Không có việc gì, cô bảo trọng!” Vốn định tìm đề tài, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói chuyện gì với nàng, nhớ ngày đó cùng nàng nói được hai câu đã cãi vã, nay ngược lại không biết nói gì. Ném bừa một câu, ta cũng đi đây, rồi gọi mây bay đi.
“Viêm Kỳ!” Thiên Âm lại đột nhiên mở miệng.
Viêm Kỳ vui vẻ, đang định trêu chọc nàng vài câu như ngày trước, lại thấy nàng vẻ mặt lo lắng đi tới, che giấu nét bàng hoàng bất an, mở miệng vài lần mới thốt ra:“Viêm Kỳ…… Ngài có biết Bạch Vũ ca ca, ở đâu không?”
Viêm Kỳ nhíu mày, nhìn bộ dạng thận trọng của nàng, cuối cùng hít một hơi, để lại ba chữ:“Tu Di Sơn!” rôi xoay người rời đi.
Tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, bên cạnh, một đám mây trắng lững lờ trôi. Cảnh vật dưới chân cũng không ngừng thay đổi.
“ Tôn chủ, chúng ta đến Tu Di Sơn có chuyện gì sao?” Lục Thủy dò hỏi. Tu Di Sơn là mảnh đất xa nhất trên thiên đình, là nơi giao nhau của tam giới, âm dương hỗn loạn. Tôn chủ thân thể mới hồi phục, đi tới những nơi như thế tất nhiên là không ổn, nhưng mà người cứ cố ý muốn đi, nàng cũng không thể nào phản đối.
“ Tìm một người.” Thiên Âm mơ hồ nói.
“ A……” Lục Thủy định mở miệng hỏi thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt của Thiên Âm lại ngậm miệng, chuyên tâm cưỡi mây.
Tu Di Sơn tuy là khu vực xa nhất nhưng cưỡi mây cũng chỉ tầm ba bốn canh giờ là tới. Nhưng vì phải chú ý thân thể của Thiên Âm nên Lục Thủy cố tình đi chậm lại, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, các nàng mới thấp thoáng nhìn thấy một mảnh vẩn đục bao phủ trên đỉnh Tu Di Sơn phía trước.
Thiên Âm đứng trên đụn mây nhìn về phía xa, trước mắt chỉ là một mảnh âm u, hoang vắng như không có lấy một tia sinh khí.
Thấy nàng hạ xuống, có hai người bộ dáng dữ tợn không rõ là thần tiên hay yêu ma đi tới hỏi. Thiên Âm nói cho họ biết mục đích tới đây của mình, hai người kia nhìn các nàng từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt đầy khinh miệt. Lục Thủy bị nhìn như thế thì tức lắm, muốn phát hỏa nhưng Thiên Âm lại vội vàng kéo tay nàng lại.
Nàng lấy mấy thứ quả tiên mà Lục Thủy vốn chuẩn bị cho mình trên đường đi giải khát đặt vào tay hai người trước mặt, cười nhẹ, vẻ mặt hiền lành nhờ họ chỉ đường. Hai người kia lúc này mặt mày mới hơi dịu lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: “ Đi theo bọn ta đi, nhưng bọn ta cũng không cam đoan chủ thượng sẽ gặp mặt các ngươi đâu”.
May rủi, đương nhiên nàng hiểu.
“ Làm phiền hai vị”. Thiên Âm gật đầu đi theo bọn họ qua mấy con đường nhỏ hoang vu.Một lúc sau trước mặt xuất hiện một rừng đào rộng mênh mông nhìn không ra điểm cuối. Nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, cuối cùng cũng đã tới rồi.
Cả rừng đào được một vùng ánh sáng như tường thành bao phủ, tất cả mọi vẩn đục ở Tu Di đều bị ngăn trở bên ngoài, vì thế những cây đào ở đây mới có thể sinh trưởng một cách bình thường như vậy. Y luôn tinh thông thuật kết giới, cho nên cũng chỉ có y mới bày ra được một đại kết giới như vậy giữa nơi hoang vu hỗn loạn này.
“ Các ngươi chờ ở đây, bọn ta đi thông báo.” Nói xong hai người kia liền biến mất trong rừng đào phía trước.
Thiên Âm đứng tại chỗ ngắm nhìn cánh rừng trước mặt, tất cả đều là đào, ở một nơi như thế này có thể sinh trưởng được đã là điều vô cùng đặc biệt rồi, không những thế lại còn có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy, hoa nở ngập tràn, những cánh hoa rơi xuống bay lả tả phủ kín mặt đất bằng một màu hồng phấn tươi sáng. Dù không thể bằng rừng đào ở Minh sơn trước kia nhưng cũng không hề thua kém bất cứ ở nơi nào. Không biết có thể uống rượu hoa đào dưới tàng cây như ngày trước được nữa hay không.
Nàng đứng bên ngoài không bao lâu thì nghe tiếng bước chân dồn dập tới. Ngước mắt nhìn phía dưới một cành cành đào, thân ảnh áo trắng như tuyết, đi ra vội vàng khiến áo dài hơi xô lệch, tóc dài hơi rối còn chưa buộc buông chấm đất.
Y cứ đứng dưới tàng cây như thế, phía xa nhìn nàng. Sắc mặt trầm tĩnh khiến người ta mê mẩn.
Thiên Âm nhìn y cười gọi một tiếng: “ Bạch Vũ ca ca!” Y thay đổi nhiều quá, trước kia luôn là một người không lo lắng để ý điều gì, lúc này lại có phần lung túng.
Bạch Vũ hô hấp dồn dập, hít thật sâu mấy hơi mới cất bước đi tới phía nàng, đứng cách nàng khoảng hai bước chân rồi dừng lại nhìn nàng thật lâu giống như tìm kiếm điều gì đó, một lúc sau mới hít một hơi nói:
“ Muội đến nơi này làm gì? Lại tới uống trộm rượu của ta phải không?”
Nàng nở nụ cười xán lạn, giấu đi nỗi xúc động trong lòng, cúi đầu xuống nói: “ Đúng, muội tới là muốn trộm rượu của huynh đấy!”
“ Muội, nha đầu này!” Y thở dài một tiếng, khóe miệng cong cong, đưa tay lên gõ nhẹ đầu nàng một cái.
Thiên Âm thuận thế cúi đầu xuống, lần đầu tiên không ngang bướng giữ bàn tay y lại mà tham lam đôi tay vĩnh viễn ấm áp này, hốc mắt chua xót khó chịu, nàng cố gắng ép bản thân nhịn xuống, nhất định không để nước mắt chảy ra.
“ Muốn uống rượu thì có thể nhưng đừng phá hủy đào của ta là được.” Y nhẹ đùa, thu tay về chỉ vào cây đào trước mặt. Y vốn rất am hiểu cách thức ủ rượu đào nên mỗi một gốc đào đều chôn một bình rượu. Khi còn nhỏ nàng thường xuyên đào trộm rượu của y để uống nhưng lại không bao giờ lấp hố, làm cho rừng đào của Thiên Minh sơn lúc đó bị nàng đào cho hố to hố nhỏ.
“ Đi thôi, vào trong phòng ta từ từ nói chuyện!”.
Y bước đi trước hai bước lại đột nhiên xoay người lại theo thói quen đưa cánh tay về phía nàng, thấy nàng ngạc nhiên.
Lúc này y mới nhớ rằng, từ sau khi nàng trưởng thành rồi lúc nào cũng bảo phiền mỗi khi y nắm tay nàng đi như vậy, bàn tay to xấu hổ lặng lẽ giữa không trung.
“ Xin lỗi, ta quên mất!” Y khẽ cười một tiếng, đang định thu tay về. Trong lòng Thiên Âm đau xót, vội vàng tiến lên hai bước đưa hai tay kéo lấy bàn tay kia, nắm thật chặt: “ Muội không biết đường mà.”
Bạch Vũ ngẩn người, không nói gì nắm tay nàng đi về phía rừng đào.
Thiên Âm hơi ngạc nhiên, giờ mới phát hiện ở bên cạnh còn người, một lúc sau thần sắc lại tự nhiên như trước, thậm chí cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn, gật đầu:“Viêm Kỳ tinh quân?”
Viêm Kỳ trầm mặt, lời vừa muốn hỏi thăm bị nghẹn lại, không mở miệng được:“Không…… Không có việc gì, cô bảo trọng!” Vốn định tìm đề tài, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói chuyện gì với nàng, nhớ ngày đó cùng nàng nói được hai câu đã cãi vã, nay ngược lại không biết nói gì. Ném bừa một câu, ta cũng đi đây, rồi gọi mây bay đi.
“Viêm Kỳ!” Thiên Âm lại đột nhiên mở miệng.
Viêm Kỳ vui vẻ, đang định trêu chọc nàng vài câu như ngày trước, lại thấy nàng vẻ mặt lo lắng đi tới, che giấu nét bàng hoàng bất an, mở miệng vài lần mới thốt ra:“Viêm Kỳ…… Ngài có biết Bạch Vũ ca ca, ở đâu không?”
Viêm Kỳ nhíu mày, nhìn bộ dạng thận trọng của nàng, cuối cùng hít một hơi, để lại ba chữ:“Tu Di Sơn!” rôi xoay người rời đi.
Tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, bên cạnh, một đám mây trắng lững lờ trôi. Cảnh vật dưới chân cũng không ngừng thay đổi.
“ Tôn chủ, chúng ta đến Tu Di Sơn có chuyện gì sao?” Lục Thủy dò hỏi. Tu Di Sơn là mảnh đất xa nhất trên thiên đình, là nơi giao nhau của tam giới, âm dương hỗn loạn. Tôn chủ thân thể mới hồi phục, đi tới những nơi như thế tất nhiên là không ổn, nhưng mà người cứ cố ý muốn đi, nàng cũng không thể nào phản đối.
“ Tìm một người.” Thiên Âm mơ hồ nói.
“ A……” Lục Thủy định mở miệng hỏi thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt của Thiên Âm lại ngậm miệng, chuyên tâm cưỡi mây.
Tu Di Sơn tuy là khu vực xa nhất nhưng cưỡi mây cũng chỉ tầm ba bốn canh giờ là tới. Nhưng vì phải chú ý thân thể của Thiên Âm nên Lục Thủy cố tình đi chậm lại, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, các nàng mới thấp thoáng nhìn thấy một mảnh vẩn đục bao phủ trên đỉnh Tu Di Sơn phía trước.
Thiên Âm đứng trên đụn mây nhìn về phía xa, trước mắt chỉ là một mảnh âm u, hoang vắng như không có lấy một tia sinh khí.
Thấy nàng hạ xuống, có hai người bộ dáng dữ tợn không rõ là thần tiên hay yêu ma đi tới hỏi. Thiên Âm nói cho họ biết mục đích tới đây của mình, hai người kia nhìn các nàng từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt đầy khinh miệt. Lục Thủy bị nhìn như thế thì tức lắm, muốn phát hỏa nhưng Thiên Âm lại vội vàng kéo tay nàng lại.
Nàng lấy mấy thứ quả tiên mà Lục Thủy vốn chuẩn bị cho mình trên đường đi giải khát đặt vào tay hai người trước mặt, cười nhẹ, vẻ mặt hiền lành nhờ họ chỉ đường. Hai người kia lúc này mặt mày mới hơi dịu lại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: “ Đi theo bọn ta đi, nhưng bọn ta cũng không cam đoan chủ thượng sẽ gặp mặt các ngươi đâu”.
May rủi, đương nhiên nàng hiểu.
“ Làm phiền hai vị”. Thiên Âm gật đầu đi theo bọn họ qua mấy con đường nhỏ hoang vu.Một lúc sau trước mặt xuất hiện một rừng đào rộng mênh mông nhìn không ra điểm cuối. Nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, cuối cùng cũng đã tới rồi.
Cả rừng đào được một vùng ánh sáng như tường thành bao phủ, tất cả mọi vẩn đục ở Tu Di đều bị ngăn trở bên ngoài, vì thế những cây đào ở đây mới có thể sinh trưởng một cách bình thường như vậy. Y luôn tinh thông thuật kết giới, cho nên cũng chỉ có y mới bày ra được một đại kết giới như vậy giữa nơi hoang vu hỗn loạn này.
“ Các ngươi chờ ở đây, bọn ta đi thông báo.” Nói xong hai người kia liền biến mất trong rừng đào phía trước.
Thiên Âm đứng tại chỗ ngắm nhìn cánh rừng trước mặt, tất cả đều là đào, ở một nơi như thế này có thể sinh trưởng được đã là điều vô cùng đặc biệt rồi, không những thế lại còn có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy, hoa nở ngập tràn, những cánh hoa rơi xuống bay lả tả phủ kín mặt đất bằng một màu hồng phấn tươi sáng. Dù không thể bằng rừng đào ở Minh sơn trước kia nhưng cũng không hề thua kém bất cứ ở nơi nào. Không biết có thể uống rượu hoa đào dưới tàng cây như ngày trước được nữa hay không.
Nàng đứng bên ngoài không bao lâu thì nghe tiếng bước chân dồn dập tới. Ngước mắt nhìn phía dưới một cành cành đào, thân ảnh áo trắng như tuyết, đi ra vội vàng khiến áo dài hơi xô lệch, tóc dài hơi rối còn chưa buộc buông chấm đất.
Y cứ đứng dưới tàng cây như thế, phía xa nhìn nàng. Sắc mặt trầm tĩnh khiến người ta mê mẩn.
Thiên Âm nhìn y cười gọi một tiếng: “ Bạch Vũ ca ca!” Y thay đổi nhiều quá, trước kia luôn là một người không lo lắng để ý điều gì, lúc này lại có phần lung túng.
Bạch Vũ hô hấp dồn dập, hít thật sâu mấy hơi mới cất bước đi tới phía nàng, đứng cách nàng khoảng hai bước chân rồi dừng lại nhìn nàng thật lâu giống như tìm kiếm điều gì đó, một lúc sau mới hít một hơi nói:
“ Muội đến nơi này làm gì? Lại tới uống trộm rượu của ta phải không?”
Nàng nở nụ cười xán lạn, giấu đi nỗi xúc động trong lòng, cúi đầu xuống nói: “ Đúng, muội tới là muốn trộm rượu của huynh đấy!”
“ Muội, nha đầu này!” Y thở dài một tiếng, khóe miệng cong cong, đưa tay lên gõ nhẹ đầu nàng một cái.
Thiên Âm thuận thế cúi đầu xuống, lần đầu tiên không ngang bướng giữ bàn tay y lại mà tham lam đôi tay vĩnh viễn ấm áp này, hốc mắt chua xót khó chịu, nàng cố gắng ép bản thân nhịn xuống, nhất định không để nước mắt chảy ra.
“ Muốn uống rượu thì có thể nhưng đừng phá hủy đào của ta là được.” Y nhẹ đùa, thu tay về chỉ vào cây đào trước mặt. Y vốn rất am hiểu cách thức ủ rượu đào nên mỗi một gốc đào đều chôn một bình rượu. Khi còn nhỏ nàng thường xuyên đào trộm rượu của y để uống nhưng lại không bao giờ lấp hố, làm cho rừng đào của Thiên Minh sơn lúc đó bị nàng đào cho hố to hố nhỏ.
“ Đi thôi, vào trong phòng ta từ từ nói chuyện!”.
Y bước đi trước hai bước lại đột nhiên xoay người lại theo thói quen đưa cánh tay về phía nàng, thấy nàng ngạc nhiên.
Lúc này y mới nhớ rằng, từ sau khi nàng trưởng thành rồi lúc nào cũng bảo phiền mỗi khi y nắm tay nàng đi như vậy, bàn tay to xấu hổ lặng lẽ giữa không trung.
“ Xin lỗi, ta quên mất!” Y khẽ cười một tiếng, đang định thu tay về. Trong lòng Thiên Âm đau xót, vội vàng tiến lên hai bước đưa hai tay kéo lấy bàn tay kia, nắm thật chặt: “ Muội không biết đường mà.”
Bạch Vũ ngẩn người, không nói gì nắm tay nàng đi về phía rừng đào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook