Lượng Thân Định Chế
Chương 34: Dây dưa

Bản thiết kế chiếc váy mới được đưa ra rất nhanh, nhân lúc đến làm việc tại phòng may đo cao cấp, Tiêu Tiêu đưa cho Adeline xem.

Đây là một chiếc váy tràn ngập ánh nắng, những vệt sáng to từ chiếc kim cài ngực bảy màu trên ngực trái lan ra, biến thành hai màu sắc xanh lá và vàng, tan vào trong vạt váy dài rộng. Sắc màu bạo dạn và nếp váy kéo dài đều tràn ngập sức sống, màu sắc cũng hài hoà với phong cách chỉnh thể của lá hợp hoan và hoa thông liễu.

Adeline đeo kính gọng vàng nhìn kĩ, không thể không thán phục: “Tôi thích chiếc kim cài ngực này! Làm sao cô có thể nghĩ ra được? Quá thiên tài!”

Thiết kế trang phục chính quy hiện đại, trừ hai nhà thiết kế điên cuồng của D&G, có rất ít người dùng ba màu sắc trở lên trong một trang phục. Chiếc váy này có màu nền tối, lại dùng hai màu sắc cùng gam là xanh lá mạ và vàng chanh, vốn phải tỏ ra tương đối thiếu hài hòa. Nhưng chiéc kim cài ngực bảy màu được bố trí khéo léo trên ngực trái lại giống như một ô cửa sổ đón ánh mặt trời, làm vạt váy dài rộng đột nhiên trở nên sống động, tuyệt đối chính là điểm độc đáo nhất của chiếc váy này.

Tiêu Tiêu được khen ngợi như vậy có chút xấu hổ, lấy điện thoại di động mở bức ảnh đó ra. Nguồn gốc của chiếc kim cài ngực chính là ô cửa sổ kiểu cổ bằng kính bảy màu trên mái nhà.

”Ôi chúa ơi, người chơi đàn dương cầm“. Adeline cầm lấy điện thoại, say mê nhìn bức ảnh đó, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Anh ấy nhất định rất cô độc, cũng rất tuyệt vọng“.

Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc, khi đó cô phải nghe tiếng nhạc mới có thể cảm nhận được tâm tình của Mộ Giang Thiên, còn Adeline lại có thể nhìn ra từ một bức ảnh chụp sau lưng. Năng lực nắm bắt tình cảm qua hình ảnh của nhà thiết kế số một quả thực là kinh người.

”Bây giờ anh ấy đã tốt hơn nhiều rồi“. Tiêu Tiêu nhìn thần tượng thời trẻ của mình, nói rất vinh dự: “Anh ấy sẽ trở thành Tiêu Bang tiếp theo“.

”Chiếc váy này rất tuyệt, đặt cho nó một cái tên đi!” Adeline trả lại điện thoại cho Tiêu Tiêu, lập tức thông qua bản thiết kế này.

”Gọi là "mặt trời của tôi" đi“. Tiêu Tiêu chớp chớp mắt.

Adeline sững sờ một lát, sau đó chợt hiểu ra: “Bắt nguồn từ âm nhạc, cũng khởi nguồn từ mặt trời, hoàn mỹ!”

Giải quyết xong vấn đề sản phẩm chủ lực, cuối cùng Tiêu Tiêu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, buổi tối về nhà tắm nước nóng, đắp mặt nạ, nằm trên giường xem weibo, tiện tay bóc một gói khoai tây chiên.

Lý Đại Tráng (Lý Manh): Mỡ tập xuống còn 9.7 rồi, âu dia!

Tống Đường Meo: Phụ nữ bây giờ tại sao không chịu suy nghĩ cho chính mình nhỉ? Đã mập như thế này rồi còn ăn!

Đăng kèm một bức ảnh hắn tiện tay chụp một cô bé mập mạp trên đường từ phía sau. Cô bé này đã to gấp đôi Tống Đường rồi, trên tay còn cầm một bịch gà rán, vừa đi vừa ăn.

Tiêu Tiêu lặng lẽ bỏ miếng khoai tây chiên vừa nhét vào miệng ra.

Cố vấn tâm lí Mạc Tinh Tinh: Chia sẻ liên kết của Tống Đường Meo, kèm bình luận “Lúc không đói mà vẫn muốn ăn, yếu tố tâm lí ở đây rất đáng nghiên cứu!

Quả thực không thể chịu được nữa.

Tiêu Tiêu lưu luyến nhìn gói khoai tây chiên vừa bóc, chỉ ăn một miếng chắc không sao. A u, rắc rắc, ngon quá!

Đã rất lâu không ăn vặt, Tiêu Tiêu cảm động suýt khóc. Tuy nhiên ngày kia chính là bán kết, để giữ khuôn mặt dễ coi trên truyền hình, cô vẫn nhịn đau cất số khoai tây chiên còn lại, lục một quả táo trong tủ lạnh ra ăn.

Một lần nữa mở điện thoại ra, phát hiện có một lời mời kết bạn mới: Hàn Đông Vũ.

Hàn Đông Vũ... Tiêu Tiêu đã sắp quên mất người này rồi. Bây giờ trong lòng trong mắt chỉ có Triển tiên sinh, bạn trai cũ gì đó đã bị tẩy sạch khỏi não rồi.

Thực ra Hàn Đông Vũ cũng không có lỗi gì lớn, chỉ là hắn còn chưa lớn lên, không biết quan tâm, cũng không biết thông cảm, mọi việc đều nghĩ đến bản thân mình trước. Lúc vừa nằm viện, Tiêu Tiêu quả thật oán trách hắn, sau đó nghĩ thoáng hơn nên cũng đỡ hơn, không còn oán hận gì mà chỉ coi như mây khói tan đi trong gió.

Mặc dù không oán hận nhưng Tiêu Tiêu cũng không có thói quen duy trì liên lạc với bạn trai cũ, các loại phương thức liên lạc đều đã xóa từ lâu, cũng không thể kết nối lại nữa. Tiện tay bấm từ chối, cô liền tiếp tục ăn táo.

”Reng reng...” Đột nhiên có điện thoại gọi đến, là số lạ. Tiêu Tiêu nghe máy, bên kia truyền đến nhạc ồn ào.

”Tiêu Tiêu, anh đây“. Giọng của Hàn Đông Vũ vang lên, dường như mang chút men say.

Tiêu Tiêu cau mày, định cúp máy nhưng lại cảm thấy bất lịch sự liền hỏi một câu: “Có việc gì à?”

”Anh tốt nghiệp rồi, chia tay nữ sinh đó rồi, anh đang thực tập ở thủ đô“. Hàn Đông Vũ khịt mũi: “Không phải em đã nói muốn anh đến thủ đô tìm việc sau khi tốt nghiệp sao?”

Lúc trước hai người yêu xa, Hàn Đông Vũ vẫn muốn ở lại thành phố hắn học nên bắt Tiêu Tiêu bỏ việc đến đó nhưng Tiêu Tiêu không chịu, ngược lại muốn Hàn Đông Vũ đến thủ đô. Chuyện lúc yêu sống chết không chịu làm, sau khi chia tay lại làm được, thật nực cười.

Tiêu Tiêu không hề cảm thấy cảm động chút nào: “A, thế chúc mừng anh“.

“...” Hàn Đông Vũ không ngờ cô lại lạnh nhạt như vậy, yên lặng một lát mới nói: “Anh đang đi KTV với bạn, em đến đây đi“.

Tiêu Tiêu quả thực bội phục tư duy của đứa bé to xác này, bây giờ là chín giờ tối, bảo cô một thân một mình đến quán KTV lạ để chơi với một đám đàn ông hoàn toàn không quen biết? Dở người à?

”Không đi, không có việc gì thì thôi nhé“.

Thấy cô từ chối dứt khoát như vậy, Hàn Đông Vũ hơi nổi nóng: “Cái loại đàn bà đi làm lâu năm như cô thì tối nào chả đến hộp đêm, còn ra vẻ đứng đắn cái gì chứ?”

”Câm mồm!” Tiêu Tiêu nổi giận lôi đình, lập tức cúp điện thoại.

Bên kia Hàn Đông Vũ lại gọi tới, Tiêu Tiêu từ chối, gọi ba lần liền từ chối ba lần. Cô cực kì tức giận, khổ nỗi điện thoại quả táo không có tính năng chặn cuộc gọi, thế là cô dứt khoát tắt máy.

Hàn Đông Vũ không gọi điện được cho Tiêu Tiêu liền lục danh bạ định gọi cho bạn của Tiêu Tiêu. Hắn tìm thấy Lương Tĩnh Dao trước, nghĩ đến vị đại tiểu thư nói chuyện như súng máy đó lại thấy hãi hãi, liền vuốt xuống dưới tìm đến Chu Sảnh.

Tiêu Tiêu không hề quan tâm Hàn Đông Vũ làm gì, hôm sau đi làm sớm, đủ tám tiếng liền đến hiệu nail làm móng tay, lại đến chỗ tên ái làm lại tóc, chuẩn bị đầy đủ cho vòng thi bán kết.

Bán kết đã truyền hình trực tiếp, được tổ chức tại trường quay lớn ở đài truyền hình thủ đô. Vào vòng bán kết có hai mươi nhà thiết kế, vẫn tương đối đông nên phải chia làm hai tổ chẵn lẻ theo xếp hạng vòng trước, mười người một tổ, mỗi tổ một khu.

Tiêu Tiêu là số lẻ, được chia đến tổ một, cùng tham gia trận đấu đầu tiên với Diêu Tinh Châu.

Cuộc thi được truyền hình trực tiếp vào giờ vàng cuối tuần, sáu giờ bắt đầu chuẩn bị, tám giờ chính thức bắt đầu.

Tiêu Tiêu ăn tối từ sớm, vô cùng buồn chán ngồi nghịch điện thoại ở khu vực nghỉ ngơi.

”Cô làm việc tại LY?” Nhà thiết kế Diêu Tinh Châu đứng đầu vòng trước đi tới bắt chuyện với Tiêu Tiêu, đưa cho cô một tấm danh thiếp Paula.

Tiêu Tiêu nhận lấy nhìn một chút, lịch sự cất đi, hàn huyên vài câu với Diêu Tinh Châu.

Bạn học nam tên là Dương Kiến cũng làm tại Paula đi tới, nhưng không dám đến hóng chuyện với Diêu Tinh Châu mà đi đến một góc tìm Tần Á Nam nói chuyện.

Để cho công bằng, hai tổ được thi đấu song song, những người ở tổ hai cũng ở đây chờ đợi. Chu Sảnh cùng đến với Tần Á Nam, đẩy Tần Á Nam một cái: “Bọn mình cũng đến nói chuyện với Diêu Tinh Châu đi“.

”Hai bạn đừng đi, anh ấy chỉ nói chuyện với top 3 thôi“. Dương Kiến vội vã ngăn cản, ý ở ngoài lời là người ta căn bản không thèm để ý đến trình độ của hai người này.

Tần Á Nam ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Mi Hinh xếp thứ hai cũng đứng ở đó, ba người trò chuyện rất rôm rả, mà những người khác đều không đến gần. Cô ta hơi không vui, dựa vào cái gì Tiêu Tiêu có thể nói chuyện với hắn mà cô ta không thể? Đang định oán giận mấy câu với Chu Sảnh lại thấy Chu Sảnh đang nghe điện thoại: “Ờ, anh vào từ cửa số 5, đúng rồi, đang ở đây, anh vào là thấy ngay“.

”Ai đến vậy?”

”Một lát nữa cậu sẽ biết“.

”Ở tầm quốc tế thì đãi ngộ của Paula cũng là hạng nhất, nếu hai vị thấy hứng thú, bất cứ lúc nào Paula cũng hoan nghênh“. Diêu Tinh Châu đưa cho Mi Hinh một tấm danh thiếp nữa.

Tiêu Tiêu cười cười không nói, quay sang nhìn Mi Hinh. Mi Hinh cười cảm ơn lời mời của Diêu Tinh Châu, tỏ ý mình sẽ suy nghĩ, đợi Diêu Tinh Châu đi rồi mới khẽ cười khẩy một tiếng.

Mi Hinh là một nhà thiết kế tự do, trước kia đã làm việc ở công ty thiết kế Inoue của Nhật Bản, sau khi về nước tự mình mở một studio, có thương hiệu của chính mình, bây giờ đã có chút danh tiếng, gọi là Xích Sa, chủ yếu làm trang phục kiểu cổ. Tiêu Tiêu rất hứng thú với trang phục kiểu cổ nên trò chuyện với Mi Hinh thêm mấy câu.

”Tiêu Tiêu!” Giọng nói của Hàn Đông Vũ đột nhiên vang lên sau lưng, Tiêu Tiêu giật mình quay lại, thấy Hàn Đông Vũ mặc quần bò giầy thể thao len qua đám người bước nhanh tới.

”Sao anh đến đây?” Tiêu Tiêu cau mày, sắp sửa lên ti vi rồi, cô vốn đã rất căng thẳng, không muốn xuất hiện bất cứ sai lầm gì, bây giờ tên này đến đây tìm cô quả thực là thêm phiền phức.

”Anh gọi điện thoại cho Sảnh Sảnh, cô ấy nói với anh là em ở đây“. Hàn Đông Vũ không ngần ngại bán đứng Chu Sảnh.

Tiêu Tiêu quay lại nhìn về phía Chu Sảnh cách đó không xa. Chu Sảnh vô thức rụt đầu, lập tức biết Hàn Đông Vũ bán đứng mình, không nhịn được thầm mắng một tiếng.

”Anh tìm tôi làm gì?” Tiêu Tiêu áy náy gật đầu với Mi Hinh, tức giận quay sang hỏi Hàn Đông Vũ.

”Anh tới tìm em để tái hợp! Cố bé kia không tự lập như em, cũng không tốt với anh bằng em!” Hàn Đông Vũ hơi ấm ức: “Chu Sảnh đã nói với anh rồi, em vẫn chưa có bạn trai mới, hơn nữa em cũng bị ốm thật“. Hắn vừa nói vừa đưa tay định vén tóc Tiêu Tiêu, muốn xem gương mặt to mà Chu Sảnh đã nói.

”Anh làm cái gì đấy?” Nhìn thấy hắn đưa tay tới, Tiêu Tiêu đập bộp vào mu bàn tay hắn. Khu nghỉ ngơi cũng có máy quay, khuôn mặt cô không dễ gì che lại, gã này lại định vén ra trước mặt công chúng.

Tiêu Tiêu đẩy hắn ra định đi, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.

”Anh xem một cái!” Hàn Đông Vũ nói chính khí lẫm liệt, lại tiếp tục đưa tay ra.

”A a a a...” Tiêu Tiêu sắp bị tức điên rồi, không khống chế được hét ầm lên.

Cạch cạch cạch... Bốp!

Sau tiếng bước chân vội vã là tiếng nắm đấm táng thẳng vào mõm. Tiêu Tiêu chưa hết hoảng hồn nhìn Triển Lệnh Quân đột nhiên xuất hiện, lại nhìn Hàn Đông Vũ bị anh ta đấm ngã sõng soài, có chút không phản ứng kịp.

”Giáo viên mầm non không dạy mày không được dây dưa với bạn gái của người khác à?” Triển Lệnh Quân từ cao nhìn xuống Hàn Đông Vũ, chậm rãi xoay xoay cổ tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương