Lương Sư Như Thử Đa Kiều
-
Chương 8: Quyết định của tôi
Cô Tuyết Phong là nơi Tam Sinh hoa sinh
trưởng, tuyết phủ quanh năm chưa từng tan, vùng đất tiên thánh bao phủ
bởi màu trắng tinh khiết không nhiễm trần thế.
Tôi sau khi rời khỏi Lâu Tập Nguyệt, thì một đường chạy tới, khi tới ngày thứ chín, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ tên gọi là Duy Xuyên. Tôi đứng ngoài cửa thành ngẩng đầu, từ xa xa có thể nhìn thấy dãy núi cao cao phía xa một mảnh tuyết trắng. Sắc trời cũng bắt đầu tối, tôi nghĩ ngày mai hẳn có thể tới Cô Tuyết Phong. Để có thể suôn sẻ hái xuống Tam Sinh hoa, tôi tìm đến khách điếm chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho khỏe chuẩn bị tinh thần.
Tôi đi vào cửa khách điếm, tiểu nhị trong điếm từ bên trong vội vàng chạy ra đón, nét mặt cười xởi lởi nói: “Khách quan mời bên này.” Đưa tôi đến một bàn gần song cửa sổ, mời tôi ngồi xuống. Tiểu nhị ở bên ân cần rót nước trà cho tôi, vừa thân thiện bắt chuyện với tôi “Vị cô nương, xem chừng là người vùng khác tới đây? Cô tới thật đúng lúc nha. Hôm nay là ngày lễ hội đèn lồng một năm mới có một lần đó, rất náo nhiệt. Cô đừng thấy bên ngoài bây giờ không có ai, chỉ cần chờ thêm một lát, người người tấp nập. Cô ở đây vừa ăn cơm xong là có thể đi dạo phố.”
Tôi nghe tiểu nhị nói như vậy, trong lòng khẽ động, không kềm nổi liếc nhìn ra mé ngoài cửa sổ. Hoa đăng treo ven đường đã có cái sáng lên, ngọn đèn như ánh sao lẻ loi lấp lánh. Tôi chưa bao giờ được xem qua lễ hội hoa đăng, chỉ biết trong sách Tử Yên dạy tôi có đọc được một câu “Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai. Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai.” [1]. Lại được tiểu nhị nói như vậy, từ lúc rời khỏi nhà trong lòng lúc nào cũng mệt mỏi vừa nghe thấy vậy cũng cảm thấy hưng phấn chút.
Sau khi tôi gọi mấy món ăn được bưng lên, tôi ăn mấy miếng, mắt đã thấy đèn sáng càng ngày càng nhiều, dưới mái hiên, dưới nhánh cây, bên cạnh cầu, tất cả đều lấp lánh ánh đèn, giống như từng đốm nhỏ hòa thành một dãy ngân hà, sau đó lần lượt rơi xuống đường phố. Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, ngay bữa cơm này tôi ăn cũng không chuyên chú.
Dùng xong cơm, tôi lên phòng bỏ xuống hành lý, ngồi một lát, cuối cùng không kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, bước ra khỏi cửa khách điếm.
Bầu trời thanh tịnh và đẹp đẽ, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng như vung vẩy gột rửa khắp nơi .
Hòa mình vào dòng người qua lại không ngớt, ánh đèn lóng lánh, y phục hòa tóc nhẹ nhàng bay bay hương thơm mát. Tôi lướt qua dòng người, trên nét mặt mọi người đều mang nét cười và đầy thỏa mãn hạnh phúc; khiến cảm giác căng thẳng u buồn mấy ngày nay cũng tiêu tán đi không ít.
Tôi hòa vào dòng người vào sâu trong biển đèn hoa, xa xa cũng thấy đủ kiểu đèn hoa đăng treo lên, có hoa sen có hình bướm, cũng có hình mỹ nữ hòa cùng cây cỏ, màu sắc kiều diễm, khiến người xem ‘mãn nhãn’. Tôi kinh ngạc tán thán mà nhìn, sau đó dọc theo bờ đê đi một đoạn, chỉ thấy mặt sông cũng có hoa đăng đang trôi phiêu phiêu, ánh sáng chớp nháy; có ngọn gió chầm chậm nhẹ phất qua mặt sông, nước gợn sóng lăn tăn, trong nháy mắt khiến tôi sinh ra ảo giác, không biết nơi đó là chân trời, hay nơi đó lại là mặt nước, giống như bản thân mình đang ở tiên cảnh Dao Trì chứ không còn thuộc về nơi này nữa
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi đang nhìn chung quanh dừng lại một chổ, chân không tự chủ bước tới.
Ngồi ở phía sau sạp hàng vị tiểu ca thấy tôi, vội vàng cười đứng lên chào bán: “Vị cô nương này, cô xem thích cái nào, tại hạ gỡ xuống giúp cô.” Tôi nhìn trên gian hàng có mấy mặt nạ sắp xếp đều hàng với dáng vẻ khác nhau, vươn tay cầm xuống một cái, cầm trong tay nhìn, trong đầu như có một sóng ngầm cuồn cuộn.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi thấy mặt nạ có hoa văn xinh đẹp này, là lúc tôi tám tuổi. Ngày đó trong khách điếm đến một vị khách, trên người mang theo mặt nạ tương tự như thế này. Lúc ấy tôi nhìn thấy cảm thấy thích vô cùng, người đó nói mặt nạ này là mang về cho con gái, nên không thể cho tôi. Thấy tôi buồn rầu chực khóc, ông ấy nói sang năm vào lúc này, đến lúc đó sẽ mua cho tôi một cái để chơi. Từ ngày đó về sau, mỗi ngày tôi bắt đầu ngóng trông, chỉ là không đợi được mặt nạ đó — nửa năm sau, mẹ bị đạo tặc làm hại, một mồi lửa thiêu rụi khách điếm thành tro tàn . . . .
Đồng tử tôi run lên, cả đời không quên được cảm giác từ trong đám cháy chui ra ấy. Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh vẫn là dòng người rộn ràng như trước, làm gì còn có cát vàng biển lửa kia chứ.
Vị tiểu ca đó thấy tôi xem thất thần, cố hết sức đề cử những gì mình làm, tiểu ca đó gỡ xuống một mặt nạ màu mực rất thú vị đưa tới trước mặt tôi “Cô nương thử cái này xem, đây là mặt nạ con mèo nhỏ rất ưa chuộng năm nay đó.”
Tôi ngẩn ra, ngây ngốc đón nhận, ngón tay vuốt nhẹ lên hoa văn trên mặt nạ, chỉ vài nét bút đơn giản họa thành mặt con mèo nhỏ, bên trái bên phải còn có ba bốn cọng râu rất sống động, dáng điệu thơ ngây nhưng ranh mãnh. Nhìn thấy, lòng tôi lại có một cảm giác chua xót. Lâu Tập Nguyệt nói tôi giống một “con mèo nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ”, thực ra tôi không nỡ rời xa hắn mà thôi. Nếu có thể vẫn ở bên cạnh bên người hắn, tôi không cần hắn đối đãi với tôi thế nào, là đệ tử cũng tốt, quân cờ cũng thế, chỉ cần có thể ở bên người hắn.
Nhưng mà, Lâu Tập Nguyệt không có tôi ở bên người cũng chẳng sao?
Tôi cười thầm trong lòng, vừa muốn bỏ lại mặt nạ con mèo nhỏ kia, tiểu ca lại thấy tôi muốn đi, vội vàng khích lệ tôi “Thử một lần đi, cô nương, tôi ở đây còn có gương đồng, ta giúp cô xem” Nói xong, duỗi cánh tay giống như muốn giúp tôi mang.
Tôi bị nhiệt tình của tiểu ca đó khiến cho hoảng sợ, vội vàng ngăn trở tay tiểu ca “Cám ơn, vẫn nên để tự mình tôi làm.” Thịnh tình không thể chối từ, nâng tay đưa mặt nạ con mèo nhỏ che phủ gương mặt mình
Ngay vào lúc này, đám người phía sau bỗng nhiên xảy ra rối loạn.
Trực giác của tôi biết có người từ phía sau đang lao nhanh tới, xuất phát từ bản năng luyện võ tôi bước qua né tránh, không biết rằng tránh được người đó ở phía sau còn có một người bay vút tới. Khinh công người này rất cao, đến khi tôi chú ý nhận ra, đã không còn kịp nữa, mà anh ta cũng dự đoán được tôi bỗng nhiên sẽ lách thân mình qua, anh ta tiến tôi lui hai bước, thân thể hai người đập mạnh vào nhau.
“Ầm” một tiếng vang lên, tôi bị anh ta đâm mạnh vào, ngã ra phía sau, thân mình ngã thẳng về phía quán hàng mặt nạ kia. Vị chủ quát thét một tiếng chói tai, mọi người vây xem xung quanh cũng kinh hô
Tại lúc sấm giật lửa lóe này, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ lắc thân hình, vòng eo hơi nghiêng lại nhảy vọt lên, bỗng nhiên được người túm cánh tay, đầu óc tôi còn chưa phản ứng kịp, thân thể lại được gia tăng thêm một cổ lực kéo trở về. Màu đèn đẹp mắt xoay vòng tròn, chờ đến khi tầm mắt tôi ổn định, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt xán lạn.
Trong mắt ẩn chứa nét dịu dàng yên bình
“Cô nương, cô không bị thương. . . .”
Giọng điệu người đàn ông đó thân thiết lời nói còn chưa nói xong, tôi bỗng cảm thấy trên mặt mát lạnh. hóa ra mặt nạ tôi tiện tay mang lên mặt đã rơi xuống.
Gió mát khe khẽ lướt qua, tựa như những ngón tay khẽ khàng vuốt xuyên qua mái tóc.
Người đàn ông trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào tôi, trong lúc này mọi tiếng động đều im bặt.
Tôi giật mình, mới phản ứng được, dừng sức tránh khỏi tay anh ta. Anh ta nhìn tôi sửng sốt, sau mang theo nét cười ôn hòa cùng thành khẩn ôm quyền nói: “Tại hạ thất lễ .”
Vừa dứt lời, đám người ở bên ngoài lần lượt vang lên vài tiếng la hét: “Nhị sư huynh!” theo tiếng nói có mấy người đứng gần cạnh anh ta. Một thiếu niên dẫn đầu sắc mặt lo lắng chạy vọt tới trước mặt anh ta hỏi : “Sao rồi, nhị sư huynh? Bắt được y không?”
Người nọ lắc đầu đáp lời câu hỏi của vị thiếu niên nọ, thiếu niên nhìn thấy liền tức giận đánh một quyền vào lòng bàn tay “Mẹ kiếp! Lại để y chạy thoát! tên hỗn đản đó biết dịch dung. Sau này không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp mặt y.”
Anh ta nhìn về phía mấy người ở phía sau đều cũng đang cau mày, bình tĩnh mở miệng bảo: “Thường Dữ, cánh tay trái y bị Lam Ảnh kiếm của ta đâm bị thương, nếu muốn cầm máu phải tìm được Tía tô, chúng ta đi hỏi thăm mấy hiệu thuốc bắc trong trấn này.” vị thiếu niên nghe vậy ánh mắt sáng rỡ lên, hưng phấn dùng sức ấn chuôi kiếm bên hông, cậu ta bây giờ có thể đánh nhau sống chết khó giữ lại được.
“Được, nhị sư huynh, đệ đi ngay!” vị thiếu niên nói xong vung tay ngoắc mấy người khác, bắt đầu lách qua đám người xem náo nhiệt còn chưa kịp tán đi
Người đàn ông nhìn mấy vị đồng môn rời khỏi, mới chuyển mắt nhìn về phía tôi: “Mới vừa rồi không làm cô nương bị thương chứ.” Tôi lặng im liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta mặc áo xanh ngọn gàng; nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, cử chỉ không giống dáng vẻ người xấu, vì thế cũng không tính toán làm khó dễ gì anh ta, âm thầm xoa thắt lưng đau, lên tiếng: “Không có.” Người nọ nghe tôi nói như vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại tươi cười ấm áp, ôm quyền nói: “Vậy tạm biệt, cô nương.” nói xong xoay người rời khỏi.
Bọn họ vừa đi, đám người vây xem huyên náo cùng ồ lên
“Là người của Tử Thần phái ư!”
Vừa nghe thấy tên này, trong đầu tôi run lên. Tôi nhớ rõ cô nương Lâu Tập Nguyệt mang về tới có nhắc qua môn phái này, hình như có can hệ tới cùng Tam Sinh hoa. Vì thế tôi đứng ở tại chỗ, tập trung lắng nghe những người huyên náo nói chuyện.
“Người Tử Thần phái chắc đi tới Cô Tuyết Phong ha.”
“Chắc là vậy”
“Trên Cô Tuyết Phong kia rốt cuộc có cái gì vậy, sao bọn họ phải lên đó?”
“Ai biết. Song ta có nghe nói qua, có cất giấu bảo tàng gì đó.”
“Không phải đâu, là Tử Thần phái có một vị thế ngoại cao nhân ở trên đó thanh tu, hơn hai trăm tuổi, râu trắng như tuyết dài tới đầu gối, hơn nữa. . . . . .”
“Ngươi nói xạo. Làm gì có thế ngoại cao nhân. Ta. . . . . .”
Trong đầu tôi lẩm bẩn, cất bước đuổi theo, không ngờ ống tay áo bị người nào đó túm chặt. Vị chủ quán kia hoang mang rối loạn ngăn tôi lại, nhặt lên mặt nạ còn mèo nhỏ bị rơi trên mặt đất đưa tới trước mặt tôi “Nè, cô nương, cô cũng không thể đi nha! Cô còn chưa trả tiền cho ta đâu!”. Tôi bây giờ làm gì có tâm tình muốn mua mặt nạ, vội vã đáp lại một câu: “Tôi không mua”. Miệng người nọ mở to có thể nhét vào được một quả trứng gà, bắt đầu la lối : “Cái gì! cô không mua?” tiểu ca đó cất cao giọng, giữ chặt quần áo tôi, tay sống chết cũng không buông “Cô không mua, còn thử mặt na của ta làm gì! Cô xem, cô xem, rơi trên mặt đất mấy hoa văn này cũng bị hỏng hết rồi!”
Tôi nhìn vào tay tiểu ca đó thấy không tổn hao gì, lại nhìn nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng mắng mình bị lừa rồi. anh ta la hét như vậy khiến mọi người tụ họp đều ghé mắt lại xem, nhiều ánh mắt không rõ hàm xúc thế nào — ánh mắt đều đánh giá nhìn về người tôi. Tôi vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ, trong giọng nói không kìm mang theo cơn tức: “Buông tay! Bằng không. . . . . .” Nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên khoảng giữa đôi tay có một cánh tay vươn tới.
“Vị Tiểu ca, ngươi xem ngân lượng này có đủ mua mặt nạ đó hay không??” Một giọng nam chất phác vang lên
Chủ quán nhìn bạc vụn trong lòng bàn tay kia, mắt sáng rỡ, vội vàng gật đầu không ngừng: “Đủ rồi đủ rồi ” vội vàng vươn tay lấy. Người nọ vươn tay đón lấy mặt nạ trong tay chủ quán, đưa tới trước mặt tôi, trong mắt dịu dàng như gió mát mùa xuân, cười nói : “Cô nương, xin nhận lấy.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông đã giải vây cho mình, ngay sau đó, dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không thể.” Người nọ vươn tay bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, trên mặt hơi đỏ đỏ lên, rụt tay về. Anh ta cầm mặt nạ do dự một lát, chuyển tay đưa nó trả lại cho chủ quán “Bạc ngươi cứ giữ, mặt nạ không cần.”
Chủ quán nét mặt đều tươi cười nở hoa, cười híp không còn thấy mắt đâu. Tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như thế, trong lòng chẳng biết từ đâu bốc lên ngọn lửa, tay đoạt lấy mặt nạ trong tay chủ quán. Trong lúc anh chàng áo xanh kinh ngạc, tôi thoáng cúi đầu nói một câu với anh ta: “Cám ơn.”
Anh chàng đó nở nụ cười, lướt qua tôi đi về phía trước. Tôi quay lại nhìn bóng dáng anh ta, trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc dâng trào, cất bước đi theo anh ta. Người đàn ông đó vào một tiệm thuốc bắc, nói cái gì đó, sau đó đi ra, đến nhà khác.
Tôi cứ lặng lẽ đi theo anh ta cả đoạn đường vậy, cuối cùng, theo anh ta tới trước cửa khách điếm.
Nhìn thấy anh ta đi vào, tôi nhìn bảng hiệu khách điếm, ghi nhớ tên xong liền quay về. Trên đường về, trong lòng cân nhắc xem, Cô Tuyết Phong lớn như vậy, nếu tôi mạo muội một mình đi lên, e là ba ngày sau cũng chưa tìm được Tam Sinh hoa mọc ở nơi nào thì làm sao. Nếu tôi đi theo bọn họ, có thể sẽ tìm được nhanh hơn?
Trong lòng quyết định ý này, tôi không khỏi bước nhanh hướng về khách điếm. Đẩy ra cửa phòng, cầm lấy gánh nặng xoay người, bỗng nhiên giật mình tim đập mạnh.
Không biết khi nào, trong phòng còn đứng một người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vẻ mặt hơi khó hiểu khi nhìn này nọ trong tay tôi. Đối với vị khách không mời mà xuất hiện này, tôi vừa muốn mở miệng hỏi anh ta có phải vào sai phòng rồi không, bất ngờ mũi tôi ngửi được một mùi hương thoang thoảng, trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, phải dùng hai tay chống vào bàn mới miễn cưỡng đứng yên được.
Đầu óc choáng váng khó chịu, trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Nhìn người kia đi từng bước tới gần, tôi mạnh mẽ vực lại khí thế hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào?” Người nọ cười xấu xa đáp lại lời tôi “Gia là tới cám ơn tiểu mỹ nhân đây. Vừa rồi đa tạ tiểu mỹ nhân giải vây giúp gia. Ngươi kia thoáng nhìn đã động tâm, ngay cả nhân sĩ Tử Thần phái cũng xem như đồ bỏ đi, gia đứng ngay tại chổ mà hồn cũng bị ngươi câu mất rồi a”.
Tôi nghe gã ta nói, gắng sức lấy ra chủy thủ trong ống tay áo, liều mạng dùng sức toàn thân cầm. Người nọ ánh mắt đầy sắc dục nhìn vào mặt tôi lướt xuống, không còn nghi ngờ gì nữa gã ta bước tới trước mặt tôi, túm lấy cánh tay tôi. Bỗng nhiên, trong mắt tôi hiện lên tia nghiêm nghị, chủy thủ trong tay giống như tia chớp đánh ra, giống như một luồng ánh sáng đâm lên ngực gã!
Đây là chiêu tôi cùng với Triệu Đan thường xuyên luyện tập, tôi thử qua không dưới ngàn lần, tự hỏi sẽ không thất bại. Người nọ thốt nhiên cả kinh, sắc mặt biến đổi, chật vật lui về phía sau. Tôi không hề nhượng bộ, cắn rắng liều mạng sấn tới, nhưng lúc chủy thủ sắc bén cắt qua quần áo gã, động tác khó khăn ngừng lại….. . .
‘Hoa ấy chỉ có thể dùng đôi tay người chưa từng dính máu tanh mới có thể suôn sẻ hái được, bằng không hoa này đụng vào sẽ héo tàn’
. . . . . . Hai tay chưa dính máu tanh. . . . . .
Trong khoảng tôi sửng sốt, lóng tay gã điểm huyệt đạo tôi. Tôi cứng đờ tại chổ, trơ mắt nhìn thấy gã ta vươn tay về phía tôi : “Hóa ra là một tiểu mỹ nhân gia thật luyến tiếc nha, đêm nay gia nhất định sẽ nhẹ nhàng yêu thương ngươi .” Gã ta nói lời tôi không chịu nổi, cười ha ha ôm lấy tôi đặt tại trên giường, thân thể hung hăng đè lên người tôi.
Tôi khổng thể động cũng không thể nào kêu ra tiếng, chỉ có mặc gã ta làm gì thì làm. Yên lặng trừng mắt nhìn gã ta mang theo tiếng cười buồn nôn tiến đến giữ mặt tôi, hơi nóng phun lên cổ tôi, tận trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ác độc. Ánh mắt của gã, tôi từng gặp qua; trong cơn ác mộng, đám đạo tặc dùng ánh mắt này khi nhìn thấy mẹ tôi.
Trong dạ dày cảm giác như sóng xô cuồn cuộn vô cùng khó chịu. Tôi đau đớn nhắm lại hai mắt, không hề nhìn, không hề nghe, cũng không cần cảm thụ.
Nếu ngoài Lâu Tập Nguyệt ra, thì là Triệu Đan hay là gã, ai cũng đều giống nhau.
–oOo–
Chú thích:
[1] Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai. Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai – Đây là câu thơ trích trong bài thơ ‘Chính nguyệt thập nhị dạ – Đêm mười lăm tháng Giêng’
Nguyên văn:
Hỏa thụ ngân hoa hợp [*], tinh kiều thiết tỏa khai.
Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai
Du kỹ giai nùng lí, hành ca tẫn lạc mai
Kim ngô bất cấm dạ, ngọc lậu mặc tương thôi
Tạm giải nghĩa như sau:
Đèn đuốc sáng lạn, đêm tối hôm nay bóng đêm tiêu tan hết, thiết toả khai khải [**], mặc cho người qua lại. Con ngựa chạy như bay, cuốn tung bụi mù, trăng sáng theo người đi. Các ca kỹ trang điểm lộng lẫy ăn mặc lộng lẫy rất xinh đẹp, các nàng ấy vừa đi, vừa ca hát khúc ‘Mai hoa lạc’. Hôm nay cấm vệ quân kinh đô không quản chế, tiếng trống cũng không thúc giục người.
Tôi sau khi rời khỏi Lâu Tập Nguyệt, thì một đường chạy tới, khi tới ngày thứ chín, cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ tên gọi là Duy Xuyên. Tôi đứng ngoài cửa thành ngẩng đầu, từ xa xa có thể nhìn thấy dãy núi cao cao phía xa một mảnh tuyết trắng. Sắc trời cũng bắt đầu tối, tôi nghĩ ngày mai hẳn có thể tới Cô Tuyết Phong. Để có thể suôn sẻ hái xuống Tam Sinh hoa, tôi tìm đến khách điếm chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho khỏe chuẩn bị tinh thần.
Tôi đi vào cửa khách điếm, tiểu nhị trong điếm từ bên trong vội vàng chạy ra đón, nét mặt cười xởi lởi nói: “Khách quan mời bên này.” Đưa tôi đến một bàn gần song cửa sổ, mời tôi ngồi xuống. Tiểu nhị ở bên ân cần rót nước trà cho tôi, vừa thân thiện bắt chuyện với tôi “Vị cô nương, xem chừng là người vùng khác tới đây? Cô tới thật đúng lúc nha. Hôm nay là ngày lễ hội đèn lồng một năm mới có một lần đó, rất náo nhiệt. Cô đừng thấy bên ngoài bây giờ không có ai, chỉ cần chờ thêm một lát, người người tấp nập. Cô ở đây vừa ăn cơm xong là có thể đi dạo phố.”
Tôi nghe tiểu nhị nói như vậy, trong lòng khẽ động, không kềm nổi liếc nhìn ra mé ngoài cửa sổ. Hoa đăng treo ven đường đã có cái sáng lên, ngọn đèn như ánh sao lẻ loi lấp lánh. Tôi chưa bao giờ được xem qua lễ hội hoa đăng, chỉ biết trong sách Tử Yên dạy tôi có đọc được một câu “Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai. Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai.” [1]. Lại được tiểu nhị nói như vậy, từ lúc rời khỏi nhà trong lòng lúc nào cũng mệt mỏi vừa nghe thấy vậy cũng cảm thấy hưng phấn chút.
Sau khi tôi gọi mấy món ăn được bưng lên, tôi ăn mấy miếng, mắt đã thấy đèn sáng càng ngày càng nhiều, dưới mái hiên, dưới nhánh cây, bên cạnh cầu, tất cả đều lấp lánh ánh đèn, giống như từng đốm nhỏ hòa thành một dãy ngân hà, sau đó lần lượt rơi xuống đường phố. Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, ngay bữa cơm này tôi ăn cũng không chuyên chú.
Dùng xong cơm, tôi lên phòng bỏ xuống hành lý, ngồi một lát, cuối cùng không kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, bước ra khỏi cửa khách điếm.
Bầu trời thanh tịnh và đẹp đẽ, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng như vung vẩy gột rửa khắp nơi .
Hòa mình vào dòng người qua lại không ngớt, ánh đèn lóng lánh, y phục hòa tóc nhẹ nhàng bay bay hương thơm mát. Tôi lướt qua dòng người, trên nét mặt mọi người đều mang nét cười và đầy thỏa mãn hạnh phúc; khiến cảm giác căng thẳng u buồn mấy ngày nay cũng tiêu tán đi không ít.
Tôi hòa vào dòng người vào sâu trong biển đèn hoa, xa xa cũng thấy đủ kiểu đèn hoa đăng treo lên, có hoa sen có hình bướm, cũng có hình mỹ nữ hòa cùng cây cỏ, màu sắc kiều diễm, khiến người xem ‘mãn nhãn’. Tôi kinh ngạc tán thán mà nhìn, sau đó dọc theo bờ đê đi một đoạn, chỉ thấy mặt sông cũng có hoa đăng đang trôi phiêu phiêu, ánh sáng chớp nháy; có ngọn gió chầm chậm nhẹ phất qua mặt sông, nước gợn sóng lăn tăn, trong nháy mắt khiến tôi sinh ra ảo giác, không biết nơi đó là chân trời, hay nơi đó lại là mặt nước, giống như bản thân mình đang ở tiên cảnh Dao Trì chứ không còn thuộc về nơi này nữa
Bỗng nhiên, ánh mắt tôi đang nhìn chung quanh dừng lại một chổ, chân không tự chủ bước tới.
Ngồi ở phía sau sạp hàng vị tiểu ca thấy tôi, vội vàng cười đứng lên chào bán: “Vị cô nương này, cô xem thích cái nào, tại hạ gỡ xuống giúp cô.” Tôi nhìn trên gian hàng có mấy mặt nạ sắp xếp đều hàng với dáng vẻ khác nhau, vươn tay cầm xuống một cái, cầm trong tay nhìn, trong đầu như có một sóng ngầm cuồn cuộn.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi thấy mặt nạ có hoa văn xinh đẹp này, là lúc tôi tám tuổi. Ngày đó trong khách điếm đến một vị khách, trên người mang theo mặt nạ tương tự như thế này. Lúc ấy tôi nhìn thấy cảm thấy thích vô cùng, người đó nói mặt nạ này là mang về cho con gái, nên không thể cho tôi. Thấy tôi buồn rầu chực khóc, ông ấy nói sang năm vào lúc này, đến lúc đó sẽ mua cho tôi một cái để chơi. Từ ngày đó về sau, mỗi ngày tôi bắt đầu ngóng trông, chỉ là không đợi được mặt nạ đó — nửa năm sau, mẹ bị đạo tặc làm hại, một mồi lửa thiêu rụi khách điếm thành tro tàn . . . .
Đồng tử tôi run lên, cả đời không quên được cảm giác từ trong đám cháy chui ra ấy. Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh vẫn là dòng người rộn ràng như trước, làm gì còn có cát vàng biển lửa kia chứ.
Vị tiểu ca đó thấy tôi xem thất thần, cố hết sức đề cử những gì mình làm, tiểu ca đó gỡ xuống một mặt nạ màu mực rất thú vị đưa tới trước mặt tôi “Cô nương thử cái này xem, đây là mặt nạ con mèo nhỏ rất ưa chuộng năm nay đó.”
Tôi ngẩn ra, ngây ngốc đón nhận, ngón tay vuốt nhẹ lên hoa văn trên mặt nạ, chỉ vài nét bút đơn giản họa thành mặt con mèo nhỏ, bên trái bên phải còn có ba bốn cọng râu rất sống động, dáng điệu thơ ngây nhưng ranh mãnh. Nhìn thấy, lòng tôi lại có một cảm giác chua xót. Lâu Tập Nguyệt nói tôi giống một “con mèo nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ”, thực ra tôi không nỡ rời xa hắn mà thôi. Nếu có thể vẫn ở bên cạnh bên người hắn, tôi không cần hắn đối đãi với tôi thế nào, là đệ tử cũng tốt, quân cờ cũng thế, chỉ cần có thể ở bên người hắn.
Nhưng mà, Lâu Tập Nguyệt không có tôi ở bên người cũng chẳng sao?
Tôi cười thầm trong lòng, vừa muốn bỏ lại mặt nạ con mèo nhỏ kia, tiểu ca lại thấy tôi muốn đi, vội vàng khích lệ tôi “Thử một lần đi, cô nương, tôi ở đây còn có gương đồng, ta giúp cô xem” Nói xong, duỗi cánh tay giống như muốn giúp tôi mang.
Tôi bị nhiệt tình của tiểu ca đó khiến cho hoảng sợ, vội vàng ngăn trở tay tiểu ca “Cám ơn, vẫn nên để tự mình tôi làm.” Thịnh tình không thể chối từ, nâng tay đưa mặt nạ con mèo nhỏ che phủ gương mặt mình
Ngay vào lúc này, đám người phía sau bỗng nhiên xảy ra rối loạn.
Trực giác của tôi biết có người từ phía sau đang lao nhanh tới, xuất phát từ bản năng luyện võ tôi bước qua né tránh, không biết rằng tránh được người đó ở phía sau còn có một người bay vút tới. Khinh công người này rất cao, đến khi tôi chú ý nhận ra, đã không còn kịp nữa, mà anh ta cũng dự đoán được tôi bỗng nhiên sẽ lách thân mình qua, anh ta tiến tôi lui hai bước, thân thể hai người đập mạnh vào nhau.
“Ầm” một tiếng vang lên, tôi bị anh ta đâm mạnh vào, ngã ra phía sau, thân mình ngã thẳng về phía quán hàng mặt nạ kia. Vị chủ quát thét một tiếng chói tai, mọi người vây xem xung quanh cũng kinh hô
Tại lúc sấm giật lửa lóe này, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ lắc thân hình, vòng eo hơi nghiêng lại nhảy vọt lên, bỗng nhiên được người túm cánh tay, đầu óc tôi còn chưa phản ứng kịp, thân thể lại được gia tăng thêm một cổ lực kéo trở về. Màu đèn đẹp mắt xoay vòng tròn, chờ đến khi tầm mắt tôi ổn định, bỗng nhiên chạm phải một đôi mắt xán lạn.
Trong mắt ẩn chứa nét dịu dàng yên bình
“Cô nương, cô không bị thương. . . .”
Giọng điệu người đàn ông đó thân thiết lời nói còn chưa nói xong, tôi bỗng cảm thấy trên mặt mát lạnh. hóa ra mặt nạ tôi tiện tay mang lên mặt đã rơi xuống.
Gió mát khe khẽ lướt qua, tựa như những ngón tay khẽ khàng vuốt xuyên qua mái tóc.
Người đàn ông trước mặt tôi nhìn chằm chằm vào tôi, trong lúc này mọi tiếng động đều im bặt.
Tôi giật mình, mới phản ứng được, dừng sức tránh khỏi tay anh ta. Anh ta nhìn tôi sửng sốt, sau mang theo nét cười ôn hòa cùng thành khẩn ôm quyền nói: “Tại hạ thất lễ .”
Vừa dứt lời, đám người ở bên ngoài lần lượt vang lên vài tiếng la hét: “Nhị sư huynh!” theo tiếng nói có mấy người đứng gần cạnh anh ta. Một thiếu niên dẫn đầu sắc mặt lo lắng chạy vọt tới trước mặt anh ta hỏi : “Sao rồi, nhị sư huynh? Bắt được y không?”
Người nọ lắc đầu đáp lời câu hỏi của vị thiếu niên nọ, thiếu niên nhìn thấy liền tức giận đánh một quyền vào lòng bàn tay “Mẹ kiếp! Lại để y chạy thoát! tên hỗn đản đó biết dịch dung. Sau này không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp mặt y.”
Anh ta nhìn về phía mấy người ở phía sau đều cũng đang cau mày, bình tĩnh mở miệng bảo: “Thường Dữ, cánh tay trái y bị Lam Ảnh kiếm của ta đâm bị thương, nếu muốn cầm máu phải tìm được Tía tô, chúng ta đi hỏi thăm mấy hiệu thuốc bắc trong trấn này.” vị thiếu niên nghe vậy ánh mắt sáng rỡ lên, hưng phấn dùng sức ấn chuôi kiếm bên hông, cậu ta bây giờ có thể đánh nhau sống chết khó giữ lại được.
“Được, nhị sư huynh, đệ đi ngay!” vị thiếu niên nói xong vung tay ngoắc mấy người khác, bắt đầu lách qua đám người xem náo nhiệt còn chưa kịp tán đi
Người đàn ông nhìn mấy vị đồng môn rời khỏi, mới chuyển mắt nhìn về phía tôi: “Mới vừa rồi không làm cô nương bị thương chứ.” Tôi lặng im liếc mắt nhìn anh ta, thấy anh ta mặc áo xanh ngọn gàng; nói chuyện cũng nho nhã lễ độ, cử chỉ không giống dáng vẻ người xấu, vì thế cũng không tính toán làm khó dễ gì anh ta, âm thầm xoa thắt lưng đau, lên tiếng: “Không có.” Người nọ nghe tôi nói như vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại tươi cười ấm áp, ôm quyền nói: “Vậy tạm biệt, cô nương.” nói xong xoay người rời khỏi.
Bọn họ vừa đi, đám người vây xem huyên náo cùng ồ lên
“Là người của Tử Thần phái ư!”
Vừa nghe thấy tên này, trong đầu tôi run lên. Tôi nhớ rõ cô nương Lâu Tập Nguyệt mang về tới có nhắc qua môn phái này, hình như có can hệ tới cùng Tam Sinh hoa. Vì thế tôi đứng ở tại chỗ, tập trung lắng nghe những người huyên náo nói chuyện.
“Người Tử Thần phái chắc đi tới Cô Tuyết Phong ha.”
“Chắc là vậy”
“Trên Cô Tuyết Phong kia rốt cuộc có cái gì vậy, sao bọn họ phải lên đó?”
“Ai biết. Song ta có nghe nói qua, có cất giấu bảo tàng gì đó.”
“Không phải đâu, là Tử Thần phái có một vị thế ngoại cao nhân ở trên đó thanh tu, hơn hai trăm tuổi, râu trắng như tuyết dài tới đầu gối, hơn nữa. . . . . .”
“Ngươi nói xạo. Làm gì có thế ngoại cao nhân. Ta. . . . . .”
Trong đầu tôi lẩm bẩn, cất bước đuổi theo, không ngờ ống tay áo bị người nào đó túm chặt. Vị chủ quán kia hoang mang rối loạn ngăn tôi lại, nhặt lên mặt nạ còn mèo nhỏ bị rơi trên mặt đất đưa tới trước mặt tôi “Nè, cô nương, cô cũng không thể đi nha! Cô còn chưa trả tiền cho ta đâu!”. Tôi bây giờ làm gì có tâm tình muốn mua mặt nạ, vội vã đáp lại một câu: “Tôi không mua”. Miệng người nọ mở to có thể nhét vào được một quả trứng gà, bắt đầu la lối : “Cái gì! cô không mua?” tiểu ca đó cất cao giọng, giữ chặt quần áo tôi, tay sống chết cũng không buông “Cô không mua, còn thử mặt na của ta làm gì! Cô xem, cô xem, rơi trên mặt đất mấy hoa văn này cũng bị hỏng hết rồi!”
Tôi nhìn vào tay tiểu ca đó thấy không tổn hao gì, lại nhìn nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng mắng mình bị lừa rồi. anh ta la hét như vậy khiến mọi người tụ họp đều ghé mắt lại xem, nhiều ánh mắt không rõ hàm xúc thế nào — ánh mắt đều đánh giá nhìn về người tôi. Tôi vừa ngượng ngùng vừa phẫn nộ, trong giọng nói không kìm mang theo cơn tức: “Buông tay! Bằng không. . . . . .” Nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên khoảng giữa đôi tay có một cánh tay vươn tới.
“Vị Tiểu ca, ngươi xem ngân lượng này có đủ mua mặt nạ đó hay không??” Một giọng nam chất phác vang lên
Chủ quán nhìn bạc vụn trong lòng bàn tay kia, mắt sáng rỡ, vội vàng gật đầu không ngừng: “Đủ rồi đủ rồi ” vội vàng vươn tay lấy. Người nọ vươn tay đón lấy mặt nạ trong tay chủ quán, đưa tới trước mặt tôi, trong mắt dịu dàng như gió mát mùa xuân, cười nói : “Cô nương, xin nhận lấy.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông đã giải vây cho mình, ngay sau đó, dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: “Tôi không thể.” Người nọ vươn tay bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, trên mặt hơi đỏ đỏ lên, rụt tay về. Anh ta cầm mặt nạ do dự một lát, chuyển tay đưa nó trả lại cho chủ quán “Bạc ngươi cứ giữ, mặt nạ không cần.”
Chủ quán nét mặt đều tươi cười nở hoa, cười híp không còn thấy mắt đâu. Tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như thế, trong lòng chẳng biết từ đâu bốc lên ngọn lửa, tay đoạt lấy mặt nạ trong tay chủ quán. Trong lúc anh chàng áo xanh kinh ngạc, tôi thoáng cúi đầu nói một câu với anh ta: “Cám ơn.”
Anh chàng đó nở nụ cười, lướt qua tôi đi về phía trước. Tôi quay lại nhìn bóng dáng anh ta, trong đáy lòng dâng lên một cảm xúc dâng trào, cất bước đi theo anh ta. Người đàn ông đó vào một tiệm thuốc bắc, nói cái gì đó, sau đó đi ra, đến nhà khác.
Tôi cứ lặng lẽ đi theo anh ta cả đoạn đường vậy, cuối cùng, theo anh ta tới trước cửa khách điếm.
Nhìn thấy anh ta đi vào, tôi nhìn bảng hiệu khách điếm, ghi nhớ tên xong liền quay về. Trên đường về, trong lòng cân nhắc xem, Cô Tuyết Phong lớn như vậy, nếu tôi mạo muội một mình đi lên, e là ba ngày sau cũng chưa tìm được Tam Sinh hoa mọc ở nơi nào thì làm sao. Nếu tôi đi theo bọn họ, có thể sẽ tìm được nhanh hơn?
Trong lòng quyết định ý này, tôi không khỏi bước nhanh hướng về khách điếm. Đẩy ra cửa phòng, cầm lấy gánh nặng xoay người, bỗng nhiên giật mình tim đập mạnh.
Không biết khi nào, trong phòng còn đứng một người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vẻ mặt hơi khó hiểu khi nhìn này nọ trong tay tôi. Đối với vị khách không mời mà xuất hiện này, tôi vừa muốn mở miệng hỏi anh ta có phải vào sai phòng rồi không, bất ngờ mũi tôi ngửi được một mùi hương thoang thoảng, trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn, phải dùng hai tay chống vào bàn mới miễn cưỡng đứng yên được.
Đầu óc choáng váng khó chịu, trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Nhìn người kia đi từng bước tới gần, tôi mạnh mẽ vực lại khí thế hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào?” Người nọ cười xấu xa đáp lại lời tôi “Gia là tới cám ơn tiểu mỹ nhân đây. Vừa rồi đa tạ tiểu mỹ nhân giải vây giúp gia. Ngươi kia thoáng nhìn đã động tâm, ngay cả nhân sĩ Tử Thần phái cũng xem như đồ bỏ đi, gia đứng ngay tại chổ mà hồn cũng bị ngươi câu mất rồi a”.
Tôi nghe gã ta nói, gắng sức lấy ra chủy thủ trong ống tay áo, liều mạng dùng sức toàn thân cầm. Người nọ ánh mắt đầy sắc dục nhìn vào mặt tôi lướt xuống, không còn nghi ngờ gì nữa gã ta bước tới trước mặt tôi, túm lấy cánh tay tôi. Bỗng nhiên, trong mắt tôi hiện lên tia nghiêm nghị, chủy thủ trong tay giống như tia chớp đánh ra, giống như một luồng ánh sáng đâm lên ngực gã!
Đây là chiêu tôi cùng với Triệu Đan thường xuyên luyện tập, tôi thử qua không dưới ngàn lần, tự hỏi sẽ không thất bại. Người nọ thốt nhiên cả kinh, sắc mặt biến đổi, chật vật lui về phía sau. Tôi không hề nhượng bộ, cắn rắng liều mạng sấn tới, nhưng lúc chủy thủ sắc bén cắt qua quần áo gã, động tác khó khăn ngừng lại….. . .
‘Hoa ấy chỉ có thể dùng đôi tay người chưa từng dính máu tanh mới có thể suôn sẻ hái được, bằng không hoa này đụng vào sẽ héo tàn’
. . . . . . Hai tay chưa dính máu tanh. . . . . .
Trong khoảng tôi sửng sốt, lóng tay gã điểm huyệt đạo tôi. Tôi cứng đờ tại chổ, trơ mắt nhìn thấy gã ta vươn tay về phía tôi : “Hóa ra là một tiểu mỹ nhân gia thật luyến tiếc nha, đêm nay gia nhất định sẽ nhẹ nhàng yêu thương ngươi .” Gã ta nói lời tôi không chịu nổi, cười ha ha ôm lấy tôi đặt tại trên giường, thân thể hung hăng đè lên người tôi.
Tôi khổng thể động cũng không thể nào kêu ra tiếng, chỉ có mặc gã ta làm gì thì làm. Yên lặng trừng mắt nhìn gã ta mang theo tiếng cười buồn nôn tiến đến giữ mặt tôi, hơi nóng phun lên cổ tôi, tận trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ác độc. Ánh mắt của gã, tôi từng gặp qua; trong cơn ác mộng, đám đạo tặc dùng ánh mắt này khi nhìn thấy mẹ tôi.
Trong dạ dày cảm giác như sóng xô cuồn cuộn vô cùng khó chịu. Tôi đau đớn nhắm lại hai mắt, không hề nhìn, không hề nghe, cũng không cần cảm thụ.
Nếu ngoài Lâu Tập Nguyệt ra, thì là Triệu Đan hay là gã, ai cũng đều giống nhau.
–oOo–
Chú thích:
[1] Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiều thiết tỏa khai. Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai – Đây là câu thơ trích trong bài thơ ‘Chính nguyệt thập nhị dạ – Đêm mười lăm tháng Giêng’
Nguyên văn:
Hỏa thụ ngân hoa hợp [*], tinh kiều thiết tỏa khai.
Đăng thụ thiên quang chiếu, minh nguyệt trục nhân lai
Du kỹ giai nùng lí, hành ca tẫn lạc mai
Kim ngô bất cấm dạ, ngọc lậu mặc tương thôi
Tạm giải nghĩa như sau:
Đèn đuốc sáng lạn, đêm tối hôm nay bóng đêm tiêu tan hết, thiết toả khai khải [**], mặc cho người qua lại. Con ngựa chạy như bay, cuốn tung bụi mù, trăng sáng theo người đi. Các ca kỹ trang điểm lộng lẫy ăn mặc lộng lẫy rất xinh đẹp, các nàng ấy vừa đi, vừa ca hát khúc ‘Mai hoa lạc’. Hôm nay cấm vệ quân kinh đô không quản chế, tiếng trống cũng không thúc giục người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook