Lương Sư Như Thử Đa Kiều
-
Chương 65: Nỗi đau khổ lòng tôi
Lâu Tập Nguyệt lướt qua cạnh chúng tôi,
hướng ngoài phòng đôi bên đang kích đấu cất cao giọng nói: “Đều dừng
tay.” dứt âm, không chỉ có giáo đồ Thiên Nhất giáo, còn có mọi người ở
Tử Thần phái tất cả đều dừng tay. Lâu Tập Nguyệt ngoái đầu thoáng nhìn
lại, Tô Mạc Phi im lặng buông tay tôi ra bước tới nghênh đón.
Một người đột nhiên trong đám người kia chạy vội tới cạnh Lâu Tập Nguyệt, quỳ một gối xuống cầm vật trong tay dâng. Lâu Tập Nguyệt đón nhận, sau đó vứt cho Tô Mạc Phi: “Đây là của ngươi.”
Tô Mạc Phi vươn tay đón nhận ở trong không trung, khi ánh mắt chạm tới Lam Ảnh kiếm, sáng ngời.
Lâu Tập Nguyệt nói: “Hôm nay, là ta cùng Tô đại hiệp hai người luận bàn, ai nếu giữa đường dám đến quấy nhiễu . . . . .”
Lâu Tập Nguyệt cũng không nói thêm gì, nhưng lời nói có hơi lạnh thấu xương, ngay cả tôi đều rùng mình một cái.
Tô Mạc Phi hướng về Thường Dữ gật gật đầu, cầm Lam Ảnh kiếm đi ra phía trước, đối Lâu Tập Nguyệt ôm quyền nói: “Mời, Lâu giáo chủ.”
Lâu Tập Nguyệt không chút lo lắng, rút ra Huyễn Tuyết kiếm, cười đáp lễ: “Đây là mười năm, lần thứ hai chúng ta chính thức giao đấu. Tô đại hiệp, Lâu mỗ vô cùng chờ mong.”
Mũi kiếm sắc bén, loé bén ngót..
Ánh sáng từ Huyễn Tuyết kiếm đâm vào mắt khiến tôi cơ hồ không mở được mắt. Tôi ra sức chịu đựng ánh mắt trướng đau, không hề chớp mắt nhìn thấy hai người nắm chặt trường kiếm, đứng đối diện.
Ngay khắc này, thấy hoa mắt.
Trong ánh sáng của điện, dĩ nhiên Huyễn Tuyết kiếm đưa đến trước ngực Tô Mạc Phi.
Tô Mạc Phi nhún xuống đất nhảy lên, huy kiếm thẳng đánh úp lại lợi kiếm, thân hình ở không trung gấp gáp lui về sau. Lâu Tập Nguyệt trở mình cổ tay, quay mũi kiếm đánh xuống. . . . . .
Hai bóng hình lần lượt xen kẽ cùng một chổ, nhanh như tia chớp gió mạnh, đao quang kiếm ảnh, va chạm bắn tung toé hoa lửa.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm, ngay cả mắt cũng không dám chớp một chút, chỉ sợ bỏ qua trong chớp mắt thế cục sẽ xảy ra đột biến.
Trong lòng càng bị nắm chặt, càng ngày càng chặt, hô hấp đều ngừng lại rồi.
Còn có ba chiêu. . . . . .
Đột nhiên, một luồng sáng hiện lên, kiếm khí cắt qua da thịt kích thích một dòng máu chảy.
“Mạc Phi!”
Tôi sợ tới mức sắc mặt trắng toàn bộ, nhào tới đón được thân mình Tô Mạc Phi đang rơi mạnh xuống, bản thân mình chắn trước người chàng.
Huyễn Tuyết kiếm cách ngực tôi chỉ có nửa tấc, khó khăn lắm dừng lại.
Tôi ngửa đầu nhìn Lâu Tập Nguyệt, gằn từng chữ: “Ngươi không thể giết hắn.”
Ánh mắt Lâu Tập Nguyệt lạnh như băng như thiết, nơi đó lóe ra thần sắc thị huyết khiến cho lòng tôi chấn động, ngực kịch liệt phập phồng lại bị ớn lạnh khiến cho đông cứng thành băng.
“Đường Tự”, hắn không hề phập phồng nói: “Nếu, hôm nay bị thua chính là ta, ngươi có như vậy không?”
Tôi nói không ra lời, trước mắt bị sương mù nặng nề che phủ.
Những yêu thương gắn bó khắc cốt ghi tâm, nếu phải thật sự quên toàn bộ, trừ phi đem Đường Tự tôi lột da róc tủy, nghiền xương thành tro.
Tôi đều biết nói.
Cho nên tình cảm đó, tôi không dám đi nhớ tới, không dám đi động, không dám quay đầu.
Tôi phải lựa chọn quên cùng buông tay.
Tô Mạc Phi lau vết máu trên khoé miệng, vươn tay đỡ tôi, trong đáy mắt có loại cực kỳ bi ai lẫn tự trách: “Thực xin lỗi Tiểu Tự, ta bảo hộ không được nàng.”
Thực xin lỗi Tiểu Tự, ta bảo hộ không được nàng. . . . . .
Ác mộng đáng sợ bỗng nhiên hiện lên trước mắt tôi, tôi nhào tới ôm lấy chàng, trong lòng bị nỗi sợ bao phủ hoàn toàn.
“Sẽ không, Tô Mạc Phi, chàng sẽ không có việc gì đâu, không có việc gì. . . . . .” Tôi càng không ngừng lặp lại một câu này, nhưng lại không xua tan được kinh hãi trong lòng.
Ngay khoảnh khắc này, tôi nghe thấy có một tiếng nói có chút mờ mịt:
“Các ngươi đi đi.”
Tôi cả kinh dừng lại, sửng sốt một lát, quay đầu hướng người nọ đang nói chuyện nhìn lại.
Lâu Tập Nguyệt nói xong, thu kiếm rời đi, ánh trăng tụ hội trên ống tay áo vẽ ra một đường cong thật dài thật xinh đẹp
Tôi cùng Tô Mạc Phi đưa mắt nhìn nhau, đang muốn xoay người rời đi, nghe thấy phía sau một âm xé gió lao tới. Tô Mạc Phi vững vàng đón được đồ vật bay tới, sau khi nhìn thoáng qua hoài nghi đưa cho tôi.
Tôi bê hộp kẹo kia, hai tay run rẩy..
Cửa phòng ở phía sau tôi một lần nữa đóng chặt.
“Tiểu Tự.”
Tô Mạc Phi nhẹ giọng gọi, tôi chấn động nhìn chàng, “Mạc Phi, Tam Sinh hoa còn không có. . . . . .” Tô Mạc Phi lắc đầu: “Không cần.” Nói xong kéo tôi, cùng những người của Tử Thần phái khác cùng nhau đi ra ngoài.
Tôi ngay cả chút sức lực quay đầu nhìn lại dù liếc mắt một cái cũng không có. Tôi chỉ theo trực giác ý thức được, cánh cửa phòng đó, không bao giờ … sẽ mở ra vì tôi nữa.
***
Tôi đem nước cùng thuốc trị thương chuẩn bị, đem tới phòng, vừa giúp Tô Mạc Phi rửa sạch cùng băng bó, một bên căn dặn nói với Tô Mạc Phi: “Hàn khí từ Huyễn Tuyết kiếm sẽ theo miệng vết thương chảy vào trong kinh mạch cơ thể, chàng phải nhớ kỹ bức hàn khí này ra khai trừ sạch sẽ.”
Tô Mạc Phi trầm mặc gật gật đầu.
Đợi tôi băng bó xong miệng vết thương, Tô Mạc Phi giữ chặt tay của tôi nói: “Thực xin lỗi, ta. . . . . .” Tôi dùng tay chặn ở môi chàng, không cho chàng nói tiếp.
Tô Mạc Phi không phải là người tranh cường háo thắng, nhưng hôm nay chàng thật sự rất khó chịu. Đều không phải là bởi vì hắn bại bởi Lâu Tập Nguyệt, mà là chàng suýt chút nữa không bảo đảm được lời hứa với tôi.
Vì không để cho chàng tiếp tục tự trách, tôi thay đổi cái đề tài nói: “Đúng rồi Mạc Phi, các người làm sao đều xuống núi ?” Tô Mạc Phi không có nghĩ nhiều, thành thật trả lời tôi: “Mấy ngày trước, chưởng môn nhận được một thư cấp, nói Thiên Nhất giáo chuẩn bị đi Minh Chủ Lâm gây chuyện. Chưởng môn lệnh cho chúng ta mấy sư huynh đệ đại diện Tử Thần phái đi, tận lực hiệp trợ Thiết Minh Chủ kháng địch. Nhưng, ” Tô Mạc Phi bỗng nhiên, thở dài: “Chúng ta vẫn là tới muộn một bước. Lâu Tập Nguyệt phế bỏ võ công Thiết Minh chủ, nhưng không có giết hắn. Hơn nữa chính hắn trở về Thiên Nhất giáo, chỉ để lại đồ đệ gọi là Triệu Đan cùng tổng số trăm giáo chúng ngồi không canh giữ ngoài rừng Minh chủ. Chưởng môn sợ hắn còn có âm mưa khác, bảo nhóm ta mau chóng đuổi theo”
Tôi vừa nghe Triệu Đan, trong lòng bỗng nhiên loạn. Trong trí nhớ của tôi, vài người từng làm bạn cùng tôi vượt qua thời gian năm năm kia, chỉ còn lại có nó. Mà nay, nó là kẻ địch của cả võ lâm chính đạo.
Tôi nắm chặt tay Tô Mạc Phi, dò xét nói với chàng: “Mạc Phi, nếu chàng gặp gỡ Triệu Đan, có thể cho nó một con ngựa [*] không?” Thiên Nhất giáo cường thịnh trở lại to lớn, phải lấy sức lực bản thân đối kháng các môn phái lớn, không thua gì ngọc nát đá tan. Tôi không muốn nhìn thấy Triệu Đan cũng chết đi. [ Sói: Cho một ngựa cũng như ý nói chừa một con đường sống]
Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, dịu dàng cười đồng ý.
Nửa đêm nằm ở trên giường, tôi lại là trằn trọc miên man. Xoay ngươi, tôi liếc mắt nhìn Tô Mạc Phi ở bên cạnh bình yên đi vào giấc ngủ, trong lòng nổi lên cảm xúc ấm áp, lại có chút rầu rĩ lưỡng lự pha lẫn.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới hộp kẹo kia, vì sao Lâu Tập Nguyệt tại lúc đó còn kiên trì đem nó cho tôi? Trong lòng sự nghi ngờ càng gia tăng. Tôi cố gắng nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, xuống giường đi hướng về hộp kẹo đặt trên bàn.
Bàn tay vươn ra, dừng hồi lâu trên khoảng không, rốt cục cũng buông xuống nâng hộp kẹo lên. Sau một thoáng chần chờ, tôi lấy tay nhẹ nhàng mở ra.. . . .
“Tiểu Tự, làm sao vậy? !”
Tô Mạc Phi nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy tôi ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hộp kẹo kia lặng lẽ rơi nước mắt, vội vàng đi tới sau tôi, chân tay luống cuống hỏi. Mãi sau một lúc lâu, chàng phản ứng lại, đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, hai tay ôm má tôi dịu dàng hỏi: “Đừng khóc , Tiểu Tự. Nói cho ta biết làm sao?”
Tôi nâng lên đôi mắt sưng đỏ nhìn chàng, đột nhiên một đầu nhào vào lòng chàng, rốt cuộc nhịn không được khóc rống thất thanh.
Lâu Tập Nguyệt đã sớm đem Tam Sinh hoa đưa cho tôi. Đặt ở trong hộp kẹo kia, hắn tự tay đem hy vọng hoà thuận cuối cho tôi, tôi lại bỏ lỡ.
Khi đó tôi cũng không biết, tôi đã bỏ lỡ những này đó. Trong một năm này, tôi chỉ nhớ, lo lắng thương thế của Tô Mạc Phi, chàng nói ngực đau, tôi liền vội vàng xoa giúp chàng, ước gì bản thân mình đau thay chàng.
Mà đối Lâu Tập Nguyệt, tôi hoàn toàn không biết hắn trong một năm này làm sao vượt qua.
Lâu Triệt tẩu hỏa nhập ma, đến cuối cùng bị đau đớn tra tấn đến phát điên, rút kiếm một kiếm đâm vào ngực của mình…. ngay vào ngày sinh nhật Lâu Tập Nguyệt, ngay trước mặt hắn. .
***
Mọi người nhìn thấy hộp bạch ngọc trong tay tôi, ánh mắt đều sáng.
“Thật là Tam Sinh hoa? !”
Thường Dữ rốt cục nhịn không được bước đến trước mặt tôi hỏi.
Tôi gật đầu, cầm hộp ngọc được khoá cẩn thận mở ra.
“Thật sự! Thật là!” Thường Dữ mừng rỡ như điên hô to, lôi kéo người Tô Mạc Phi bên cạnh suýt chút chút nữa còn bế cả lên, “Nhị sư huynh, huynh không có việc gì ! Thật tốt quá!”
Tô Mạc Phi nhìn cậu ta cười cười, an bài nói: “Tốt lắm, Thường Dữ. Ngươi cùng Tiểu Tự quay về Tử Thần phái, đem Tam Sinh hoa này đưa cho chưởng môn.”
“Được được” Thường Dữ gật đầu như giã tỏi.
Tô Mạc Phi rút tay bị cậu ta túm chặt về, đi đến trước mặt tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi thật sâu hồi lâu, yết hầu hơi nghẹn lại nói với tôi: “Tiểu Tự, nếu nàng còn muốn đi gặp Lâu. . . . . .”
“Thiếp sẽ không đi gặp hắn.” Tôi cắt ngang lời chàng nói, bình tĩnh nhìn vọng vào đôi mắt đen bóng, lặp lại một lần: “Thiếp sẽ không đi gặp hắn.”
Tô Mạc Phi hô hấp trở nên dồn dập, nhấp hé miệng môi lại nói: “Tiểu Tự, xem ra nàng cùng hắn trong lúc đó có lẽ là có hiểu lầm, nàng nếu muốn cùng hắn giải thích rõ ràng. . . . . .”
“Không cần.” Tôi cúi đầu nhìn hộp ngọc bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt run rẩy một chút, miệng vẫn bình tĩnh như trước: “Mạc Phi, thiếp cảm kích hắn, bởi vì hắn cuối cùng đã cứu phu quân của thiếp.”
“Tiểu Tự!” Tô Mạc Phi kích động khó kìm xúc động kéo tôi vào trong lòng, hai tay dùng sức siết chặt vẫn run bần bật, hoàn toàn không kiêng kị còn có ai, cứ một tiếng gọi tên tôi.
Tôi cũng ôm lấy chàng, thấp giọng nói: “Mạc Phi, chàng phải đi nhanh về nhanh. Thiếp cùng Tiếu Tiếu ở Tử Thần phái chờ chàng.”
Tô Mạc Phi gật đầu thật mạnh.
Khi đến giữa trưa, Tô Mạc Phi đưa tôi cùng Thường Dữ đưa đến ngoài cửa, chàng dặn Thường Dữ trên đường chăm sóc tôi cho tốt, rồi sau đó buông lỏng cương ngựa tôi ra.
Tôi quay đầu lại nhìn chàng liếc mắt một cái, Tô Mạc Phi đứng ở nơi đó phất tay với tôi, tươi cười ấm áp như gió. Tôi kìm không được tâm ấm áp, mặt giãn cười đáp lại chàng, quay đầu lại giục ngựa rời đi.
Ba ngày thời gian vội vàng chạy về tới Tử Thần phái, chuyện thứ nhất tôi làm chính là đem hộp bạch ngọc đưa đến trong tay Thanh Viễn chưởng môn. Chưởng môn không nói thêm gì, chính là trong đôi mắt xưa nay bình thản, ẩn ẩn có ý cười.
Sau khi đưa Tam Sinh hoa, tôi vội vàng chạy tới nơi Hồng Diệp đón Tiếu Tiếu. Chỉ cảm thấy giai đoạn đó làm sao mà xa như vậy, lâu như vậy còn chưa đến, thực sự hận không thể mọc thêm cánh ở trên người.
Khi tôi vào nhà, Tiếu Tiếu đang ở khóc, Hồng Diệp ôm lấy nó nóng ruột đi vòng quanh. Tôi vội vàng đi tới ôm con, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
Tôi vừa khóc, Tiếu Tiếu bật người ngừng khóc, mở to đôi mắt lúng liếng nhìn tôi, nhếch môi liền cười. Khiến cho tôi vừa muốn giận lại bật cười.
Tôi ôm lấy Tiếu Tiếu tạ ơn Hồng Diệp tiền bối, ở bà vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhịn cười quay người đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi tới, tôi ngoài ý muốn phát hiện, phía sau núi khắp nơi nở đầy một loại hoa màu cam nhạt.
Bước chân bỗng dừng lại.
Lăng Tiêu hoa
Tựa như một sợi dây kéo lấy đầu quả tim, hung hăng kéo một chút. Trong lòng bỗng nhiên nói đau, tôi hoàn toàn không kiềm chế được nó lan tràn ra khắp toàn thân.
Trong lòng, Tiếu Tiếu ồn ào náo loạn, đánh thức suy nghĩ thất thần của tôi. Tôi cúi đầu nhìn nó, tâm thần chậm rãi bình thản xuống, hôn lên trán nó một cái.
Bất kể đã từng như thế nào, tôi đã chọn lựa Mạc Phi, thì không thể quay đầu lại .
Cho dù tôi rốt cuộc tôi không thể yêu ai giống như yêu Lâu Tập Nguyệt, thì sẽ thế nào?
Yêu ít chút, nhưng lại lâu một chút, không phải là cả đời sao?
Tôi vẫn muốn giữ mãi cảm giác này, là Tô Mạc Phi cho tôi.
***
Xa nhau một tháng, tôi thật sự chỉ nghĩ tới Tiếu Tiếu. Hai ngày liền chỉ ở trong phòng, cùng Tiếu Tiếu chỉ cùng nó.
Ngoài phòng, cây đào kia trổ hoa hết, chỉ thấy lá cây xanh um.
Tôi ôm Tiếu Tiếu ở trong viện đi bộ trong chốc lát, đang định vào nhà, bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiếng bước chân loạn xạ. Tôi quay đầu nhìn về phía Thường Dữ đã chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt cậu ta khác thường, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Thường Dữ trắng bệch như tờ giấy, môi hấp động vài cái nói với ta: “Nhị sư huynh, đã trở lại.” Tôi vừa nghe, khó kiềm chế vui mừng, vội vội hỏi nói: “Mạc Phi ở đâu?”
“. . . . . . Đại điện.”
Tôi ôm lấy Tiếu Tiếu vui sướng bước nhanh chạy qua, khoảng khắc nhấc chân bước vào cửa điện, thình lình nhìn thấy tất cả mọi người ở đó, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Đường Tự, con lại đây.” Một giọng nói già nua gọi tôi. Những người khác tránh cho tôi một đường đi, tôi ngây ngô cất bước đi qua, khi nhìn thấy người nọ nằm trên mặt đất, cả người như bị sét đánh, bước chân cứng lại rồi.
Người nọ nhắm chặt hai mắt nằm thẳng, cũng không nhúc nhích.
Thanh Viễn chưởng môn trong mắt tất cả đều là đau buồn, mạnh mẽ kìm xuống khuyên giải an ủi tôi: “Đường Tự, con phải nén bi thương thuận biến.”
Bốn phía mơ hồ vang lên tiếng nức nở, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Tôi trước mắt từng đợt biến thành màu đen, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Tựa hồ có người từ trong lòng tôi đón nhận Tiếu Tiếu, tôi giống choáng váng hoàn toàn, toàn bộ không có phản ứng.
Trong khoảng hoảng hốt, tôi nghe thấy tiếng gào khóc của Thường Dữ.
Một tiếng một tiếng, xé rách tâm phế.
Khóc cái gì khóc, Mạc Phi lại không chết, cậu ta khóc cái gì.
Tôi lảo đảo đến bên Mạc Phi, quỳ xuống, ngón tay run rẩy xoa khuôn mặt tuấn tú kia, miệng thì thào nói: “Mạc Phi, chàng tỉnh tỉnh nha. Chàng nghe kìa, Tiếu Tiếu ở khóc. . . . . .”
Không có đáp lại, tôi gọi một lần, nói một lần không ngừng..
Ngón tay dừng ở trên ngực chàng, nhất thời, tôi mừng rỡ như điên gào to với mọi người ở chung quanh: “Các người sờ sờ! Mau tới sờ sờ! Mạc Phi không có việc gì, ngực chàng vẫn ấm, là ấm đó” Tôi nhào tới gắt gao ôm Tô Mạc Phi vào trong lòng, ra sức giữ lại một tia ấm áp không muốn nó mất đi.
Mạc Phi của tôi, chỉ là đang ngủ. Chàng lập tức sẽ tỉnh lại. Bởi vì tôi cùng Tiếu Tiếu vẫn đều đang chờ chàng. . . . . .
Một người đột nhiên trong đám người kia chạy vội tới cạnh Lâu Tập Nguyệt, quỳ một gối xuống cầm vật trong tay dâng. Lâu Tập Nguyệt đón nhận, sau đó vứt cho Tô Mạc Phi: “Đây là của ngươi.”
Tô Mạc Phi vươn tay đón nhận ở trong không trung, khi ánh mắt chạm tới Lam Ảnh kiếm, sáng ngời.
Lâu Tập Nguyệt nói: “Hôm nay, là ta cùng Tô đại hiệp hai người luận bàn, ai nếu giữa đường dám đến quấy nhiễu . . . . .”
Lâu Tập Nguyệt cũng không nói thêm gì, nhưng lời nói có hơi lạnh thấu xương, ngay cả tôi đều rùng mình một cái.
Tô Mạc Phi hướng về Thường Dữ gật gật đầu, cầm Lam Ảnh kiếm đi ra phía trước, đối Lâu Tập Nguyệt ôm quyền nói: “Mời, Lâu giáo chủ.”
Lâu Tập Nguyệt không chút lo lắng, rút ra Huyễn Tuyết kiếm, cười đáp lễ: “Đây là mười năm, lần thứ hai chúng ta chính thức giao đấu. Tô đại hiệp, Lâu mỗ vô cùng chờ mong.”
Mũi kiếm sắc bén, loé bén ngót..
Ánh sáng từ Huyễn Tuyết kiếm đâm vào mắt khiến tôi cơ hồ không mở được mắt. Tôi ra sức chịu đựng ánh mắt trướng đau, không hề chớp mắt nhìn thấy hai người nắm chặt trường kiếm, đứng đối diện.
Ngay khắc này, thấy hoa mắt.
Trong ánh sáng của điện, dĩ nhiên Huyễn Tuyết kiếm đưa đến trước ngực Tô Mạc Phi.
Tô Mạc Phi nhún xuống đất nhảy lên, huy kiếm thẳng đánh úp lại lợi kiếm, thân hình ở không trung gấp gáp lui về sau. Lâu Tập Nguyệt trở mình cổ tay, quay mũi kiếm đánh xuống. . . . . .
Hai bóng hình lần lượt xen kẽ cùng một chổ, nhanh như tia chớp gió mạnh, đao quang kiếm ảnh, va chạm bắn tung toé hoa lửa.
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm, ngay cả mắt cũng không dám chớp một chút, chỉ sợ bỏ qua trong chớp mắt thế cục sẽ xảy ra đột biến.
Trong lòng càng bị nắm chặt, càng ngày càng chặt, hô hấp đều ngừng lại rồi.
Còn có ba chiêu. . . . . .
Đột nhiên, một luồng sáng hiện lên, kiếm khí cắt qua da thịt kích thích một dòng máu chảy.
“Mạc Phi!”
Tôi sợ tới mức sắc mặt trắng toàn bộ, nhào tới đón được thân mình Tô Mạc Phi đang rơi mạnh xuống, bản thân mình chắn trước người chàng.
Huyễn Tuyết kiếm cách ngực tôi chỉ có nửa tấc, khó khăn lắm dừng lại.
Tôi ngửa đầu nhìn Lâu Tập Nguyệt, gằn từng chữ: “Ngươi không thể giết hắn.”
Ánh mắt Lâu Tập Nguyệt lạnh như băng như thiết, nơi đó lóe ra thần sắc thị huyết khiến cho lòng tôi chấn động, ngực kịch liệt phập phồng lại bị ớn lạnh khiến cho đông cứng thành băng.
“Đường Tự”, hắn không hề phập phồng nói: “Nếu, hôm nay bị thua chính là ta, ngươi có như vậy không?”
Tôi nói không ra lời, trước mắt bị sương mù nặng nề che phủ.
Những yêu thương gắn bó khắc cốt ghi tâm, nếu phải thật sự quên toàn bộ, trừ phi đem Đường Tự tôi lột da róc tủy, nghiền xương thành tro.
Tôi đều biết nói.
Cho nên tình cảm đó, tôi không dám đi nhớ tới, không dám đi động, không dám quay đầu.
Tôi phải lựa chọn quên cùng buông tay.
Tô Mạc Phi lau vết máu trên khoé miệng, vươn tay đỡ tôi, trong đáy mắt có loại cực kỳ bi ai lẫn tự trách: “Thực xin lỗi Tiểu Tự, ta bảo hộ không được nàng.”
Thực xin lỗi Tiểu Tự, ta bảo hộ không được nàng. . . . . .
Ác mộng đáng sợ bỗng nhiên hiện lên trước mắt tôi, tôi nhào tới ôm lấy chàng, trong lòng bị nỗi sợ bao phủ hoàn toàn.
“Sẽ không, Tô Mạc Phi, chàng sẽ không có việc gì đâu, không có việc gì. . . . . .” Tôi càng không ngừng lặp lại một câu này, nhưng lại không xua tan được kinh hãi trong lòng.
Ngay khoảnh khắc này, tôi nghe thấy có một tiếng nói có chút mờ mịt:
“Các ngươi đi đi.”
Tôi cả kinh dừng lại, sửng sốt một lát, quay đầu hướng người nọ đang nói chuyện nhìn lại.
Lâu Tập Nguyệt nói xong, thu kiếm rời đi, ánh trăng tụ hội trên ống tay áo vẽ ra một đường cong thật dài thật xinh đẹp
Tôi cùng Tô Mạc Phi đưa mắt nhìn nhau, đang muốn xoay người rời đi, nghe thấy phía sau một âm xé gió lao tới. Tô Mạc Phi vững vàng đón được đồ vật bay tới, sau khi nhìn thoáng qua hoài nghi đưa cho tôi.
Tôi bê hộp kẹo kia, hai tay run rẩy..
Cửa phòng ở phía sau tôi một lần nữa đóng chặt.
“Tiểu Tự.”
Tô Mạc Phi nhẹ giọng gọi, tôi chấn động nhìn chàng, “Mạc Phi, Tam Sinh hoa còn không có. . . . . .” Tô Mạc Phi lắc đầu: “Không cần.” Nói xong kéo tôi, cùng những người của Tử Thần phái khác cùng nhau đi ra ngoài.
Tôi ngay cả chút sức lực quay đầu nhìn lại dù liếc mắt một cái cũng không có. Tôi chỉ theo trực giác ý thức được, cánh cửa phòng đó, không bao giờ … sẽ mở ra vì tôi nữa.
***
Tôi đem nước cùng thuốc trị thương chuẩn bị, đem tới phòng, vừa giúp Tô Mạc Phi rửa sạch cùng băng bó, một bên căn dặn nói với Tô Mạc Phi: “Hàn khí từ Huyễn Tuyết kiếm sẽ theo miệng vết thương chảy vào trong kinh mạch cơ thể, chàng phải nhớ kỹ bức hàn khí này ra khai trừ sạch sẽ.”
Tô Mạc Phi trầm mặc gật gật đầu.
Đợi tôi băng bó xong miệng vết thương, Tô Mạc Phi giữ chặt tay của tôi nói: “Thực xin lỗi, ta. . . . . .” Tôi dùng tay chặn ở môi chàng, không cho chàng nói tiếp.
Tô Mạc Phi không phải là người tranh cường háo thắng, nhưng hôm nay chàng thật sự rất khó chịu. Đều không phải là bởi vì hắn bại bởi Lâu Tập Nguyệt, mà là chàng suýt chút nữa không bảo đảm được lời hứa với tôi.
Vì không để cho chàng tiếp tục tự trách, tôi thay đổi cái đề tài nói: “Đúng rồi Mạc Phi, các người làm sao đều xuống núi ?” Tô Mạc Phi không có nghĩ nhiều, thành thật trả lời tôi: “Mấy ngày trước, chưởng môn nhận được một thư cấp, nói Thiên Nhất giáo chuẩn bị đi Minh Chủ Lâm gây chuyện. Chưởng môn lệnh cho chúng ta mấy sư huynh đệ đại diện Tử Thần phái đi, tận lực hiệp trợ Thiết Minh Chủ kháng địch. Nhưng, ” Tô Mạc Phi bỗng nhiên, thở dài: “Chúng ta vẫn là tới muộn một bước. Lâu Tập Nguyệt phế bỏ võ công Thiết Minh chủ, nhưng không có giết hắn. Hơn nữa chính hắn trở về Thiên Nhất giáo, chỉ để lại đồ đệ gọi là Triệu Đan cùng tổng số trăm giáo chúng ngồi không canh giữ ngoài rừng Minh chủ. Chưởng môn sợ hắn còn có âm mưa khác, bảo nhóm ta mau chóng đuổi theo”
Tôi vừa nghe Triệu Đan, trong lòng bỗng nhiên loạn. Trong trí nhớ của tôi, vài người từng làm bạn cùng tôi vượt qua thời gian năm năm kia, chỉ còn lại có nó. Mà nay, nó là kẻ địch của cả võ lâm chính đạo.
Tôi nắm chặt tay Tô Mạc Phi, dò xét nói với chàng: “Mạc Phi, nếu chàng gặp gỡ Triệu Đan, có thể cho nó một con ngựa [*] không?” Thiên Nhất giáo cường thịnh trở lại to lớn, phải lấy sức lực bản thân đối kháng các môn phái lớn, không thua gì ngọc nát đá tan. Tôi không muốn nhìn thấy Triệu Đan cũng chết đi. [ Sói: Cho một ngựa cũng như ý nói chừa một con đường sống]
Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, dịu dàng cười đồng ý.
Nửa đêm nằm ở trên giường, tôi lại là trằn trọc miên man. Xoay ngươi, tôi liếc mắt nhìn Tô Mạc Phi ở bên cạnh bình yên đi vào giấc ngủ, trong lòng nổi lên cảm xúc ấm áp, lại có chút rầu rĩ lưỡng lự pha lẫn.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới hộp kẹo kia, vì sao Lâu Tập Nguyệt tại lúc đó còn kiên trì đem nó cho tôi? Trong lòng sự nghi ngờ càng gia tăng. Tôi cố gắng nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy, xuống giường đi hướng về hộp kẹo đặt trên bàn.
Bàn tay vươn ra, dừng hồi lâu trên khoảng không, rốt cục cũng buông xuống nâng hộp kẹo lên. Sau một thoáng chần chờ, tôi lấy tay nhẹ nhàng mở ra.. . . .
“Tiểu Tự, làm sao vậy? !”
Tô Mạc Phi nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy tôi ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy hộp kẹo kia lặng lẽ rơi nước mắt, vội vàng đi tới sau tôi, chân tay luống cuống hỏi. Mãi sau một lúc lâu, chàng phản ứng lại, đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, hai tay ôm má tôi dịu dàng hỏi: “Đừng khóc , Tiểu Tự. Nói cho ta biết làm sao?”
Tôi nâng lên đôi mắt sưng đỏ nhìn chàng, đột nhiên một đầu nhào vào lòng chàng, rốt cuộc nhịn không được khóc rống thất thanh.
Lâu Tập Nguyệt đã sớm đem Tam Sinh hoa đưa cho tôi. Đặt ở trong hộp kẹo kia, hắn tự tay đem hy vọng hoà thuận cuối cho tôi, tôi lại bỏ lỡ.
Khi đó tôi cũng không biết, tôi đã bỏ lỡ những này đó. Trong một năm này, tôi chỉ nhớ, lo lắng thương thế của Tô Mạc Phi, chàng nói ngực đau, tôi liền vội vàng xoa giúp chàng, ước gì bản thân mình đau thay chàng.
Mà đối Lâu Tập Nguyệt, tôi hoàn toàn không biết hắn trong một năm này làm sao vượt qua.
Lâu Triệt tẩu hỏa nhập ma, đến cuối cùng bị đau đớn tra tấn đến phát điên, rút kiếm một kiếm đâm vào ngực của mình…. ngay vào ngày sinh nhật Lâu Tập Nguyệt, ngay trước mặt hắn. .
***
Mọi người nhìn thấy hộp bạch ngọc trong tay tôi, ánh mắt đều sáng.
“Thật là Tam Sinh hoa? !”
Thường Dữ rốt cục nhịn không được bước đến trước mặt tôi hỏi.
Tôi gật đầu, cầm hộp ngọc được khoá cẩn thận mở ra.
“Thật sự! Thật là!” Thường Dữ mừng rỡ như điên hô to, lôi kéo người Tô Mạc Phi bên cạnh suýt chút chút nữa còn bế cả lên, “Nhị sư huynh, huynh không có việc gì ! Thật tốt quá!”
Tô Mạc Phi nhìn cậu ta cười cười, an bài nói: “Tốt lắm, Thường Dữ. Ngươi cùng Tiểu Tự quay về Tử Thần phái, đem Tam Sinh hoa này đưa cho chưởng môn.”
“Được được” Thường Dữ gật đầu như giã tỏi.
Tô Mạc Phi rút tay bị cậu ta túm chặt về, đi đến trước mặt tôi, ánh mắt chăm chú nhìn tôi thật sâu hồi lâu, yết hầu hơi nghẹn lại nói với tôi: “Tiểu Tự, nếu nàng còn muốn đi gặp Lâu. . . . . .”
“Thiếp sẽ không đi gặp hắn.” Tôi cắt ngang lời chàng nói, bình tĩnh nhìn vọng vào đôi mắt đen bóng, lặp lại một lần: “Thiếp sẽ không đi gặp hắn.”
Tô Mạc Phi hô hấp trở nên dồn dập, nhấp hé miệng môi lại nói: “Tiểu Tự, xem ra nàng cùng hắn trong lúc đó có lẽ là có hiểu lầm, nàng nếu muốn cùng hắn giải thích rõ ràng. . . . . .”
“Không cần.” Tôi cúi đầu nhìn hộp ngọc bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt run rẩy một chút, miệng vẫn bình tĩnh như trước: “Mạc Phi, thiếp cảm kích hắn, bởi vì hắn cuối cùng đã cứu phu quân của thiếp.”
“Tiểu Tự!” Tô Mạc Phi kích động khó kìm xúc động kéo tôi vào trong lòng, hai tay dùng sức siết chặt vẫn run bần bật, hoàn toàn không kiêng kị còn có ai, cứ một tiếng gọi tên tôi.
Tôi cũng ôm lấy chàng, thấp giọng nói: “Mạc Phi, chàng phải đi nhanh về nhanh. Thiếp cùng Tiếu Tiếu ở Tử Thần phái chờ chàng.”
Tô Mạc Phi gật đầu thật mạnh.
Khi đến giữa trưa, Tô Mạc Phi đưa tôi cùng Thường Dữ đưa đến ngoài cửa, chàng dặn Thường Dữ trên đường chăm sóc tôi cho tốt, rồi sau đó buông lỏng cương ngựa tôi ra.
Tôi quay đầu lại nhìn chàng liếc mắt một cái, Tô Mạc Phi đứng ở nơi đó phất tay với tôi, tươi cười ấm áp như gió. Tôi kìm không được tâm ấm áp, mặt giãn cười đáp lại chàng, quay đầu lại giục ngựa rời đi.
Ba ngày thời gian vội vàng chạy về tới Tử Thần phái, chuyện thứ nhất tôi làm chính là đem hộp bạch ngọc đưa đến trong tay Thanh Viễn chưởng môn. Chưởng môn không nói thêm gì, chính là trong đôi mắt xưa nay bình thản, ẩn ẩn có ý cười.
Sau khi đưa Tam Sinh hoa, tôi vội vàng chạy tới nơi Hồng Diệp đón Tiếu Tiếu. Chỉ cảm thấy giai đoạn đó làm sao mà xa như vậy, lâu như vậy còn chưa đến, thực sự hận không thể mọc thêm cánh ở trên người.
Khi tôi vào nhà, Tiếu Tiếu đang ở khóc, Hồng Diệp ôm lấy nó nóng ruột đi vòng quanh. Tôi vội vàng đi tới ôm con, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nước mắt liền nhịn không được rơi xuống.
Tôi vừa khóc, Tiếu Tiếu bật người ngừng khóc, mở to đôi mắt lúng liếng nhìn tôi, nhếch môi liền cười. Khiến cho tôi vừa muốn giận lại bật cười.
Tôi ôm lấy Tiếu Tiếu tạ ơn Hồng Diệp tiền bối, ở bà vẻ mặt rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhịn cười quay người đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi tới, tôi ngoài ý muốn phát hiện, phía sau núi khắp nơi nở đầy một loại hoa màu cam nhạt.
Bước chân bỗng dừng lại.
Lăng Tiêu hoa
Tựa như một sợi dây kéo lấy đầu quả tim, hung hăng kéo một chút. Trong lòng bỗng nhiên nói đau, tôi hoàn toàn không kiềm chế được nó lan tràn ra khắp toàn thân.
Trong lòng, Tiếu Tiếu ồn ào náo loạn, đánh thức suy nghĩ thất thần của tôi. Tôi cúi đầu nhìn nó, tâm thần chậm rãi bình thản xuống, hôn lên trán nó một cái.
Bất kể đã từng như thế nào, tôi đã chọn lựa Mạc Phi, thì không thể quay đầu lại .
Cho dù tôi rốt cuộc tôi không thể yêu ai giống như yêu Lâu Tập Nguyệt, thì sẽ thế nào?
Yêu ít chút, nhưng lại lâu một chút, không phải là cả đời sao?
Tôi vẫn muốn giữ mãi cảm giác này, là Tô Mạc Phi cho tôi.
***
Xa nhau một tháng, tôi thật sự chỉ nghĩ tới Tiếu Tiếu. Hai ngày liền chỉ ở trong phòng, cùng Tiếu Tiếu chỉ cùng nó.
Ngoài phòng, cây đào kia trổ hoa hết, chỉ thấy lá cây xanh um.
Tôi ôm Tiếu Tiếu ở trong viện đi bộ trong chốc lát, đang định vào nhà, bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiếng bước chân loạn xạ. Tôi quay đầu nhìn về phía Thường Dữ đã chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt cậu ta khác thường, kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Thường Dữ trắng bệch như tờ giấy, môi hấp động vài cái nói với ta: “Nhị sư huynh, đã trở lại.” Tôi vừa nghe, khó kiềm chế vui mừng, vội vội hỏi nói: “Mạc Phi ở đâu?”
“. . . . . . Đại điện.”
Tôi ôm lấy Tiếu Tiếu vui sướng bước nhanh chạy qua, khoảng khắc nhấc chân bước vào cửa điện, thình lình nhìn thấy tất cả mọi người ở đó, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Đường Tự, con lại đây.” Một giọng nói già nua gọi tôi. Những người khác tránh cho tôi một đường đi, tôi ngây ngô cất bước đi qua, khi nhìn thấy người nọ nằm trên mặt đất, cả người như bị sét đánh, bước chân cứng lại rồi.
Người nọ nhắm chặt hai mắt nằm thẳng, cũng không nhúc nhích.
Thanh Viễn chưởng môn trong mắt tất cả đều là đau buồn, mạnh mẽ kìm xuống khuyên giải an ủi tôi: “Đường Tự, con phải nén bi thương thuận biến.”
Bốn phía mơ hồ vang lên tiếng nức nở, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Tôi trước mắt từng đợt biến thành màu đen, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Tựa hồ có người từ trong lòng tôi đón nhận Tiếu Tiếu, tôi giống choáng váng hoàn toàn, toàn bộ không có phản ứng.
Trong khoảng hoảng hốt, tôi nghe thấy tiếng gào khóc của Thường Dữ.
Một tiếng một tiếng, xé rách tâm phế.
Khóc cái gì khóc, Mạc Phi lại không chết, cậu ta khóc cái gì.
Tôi lảo đảo đến bên Mạc Phi, quỳ xuống, ngón tay run rẩy xoa khuôn mặt tuấn tú kia, miệng thì thào nói: “Mạc Phi, chàng tỉnh tỉnh nha. Chàng nghe kìa, Tiếu Tiếu ở khóc. . . . . .”
Không có đáp lại, tôi gọi một lần, nói một lần không ngừng..
Ngón tay dừng ở trên ngực chàng, nhất thời, tôi mừng rỡ như điên gào to với mọi người ở chung quanh: “Các người sờ sờ! Mau tới sờ sờ! Mạc Phi không có việc gì, ngực chàng vẫn ấm, là ấm đó” Tôi nhào tới gắt gao ôm Tô Mạc Phi vào trong lòng, ra sức giữ lại một tia ấm áp không muốn nó mất đi.
Mạc Phi của tôi, chỉ là đang ngủ. Chàng lập tức sẽ tỉnh lại. Bởi vì tôi cùng Tiếu Tiếu vẫn đều đang chờ chàng. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook