Lương Duyên Hắc Ám
-
Chương 20: Lần Đầu Cãi Nhau
Thai nhi đã hơn sáu tháng, Thảo cảm nhận được rất rõ sinh mệnh trong bụng mình đang lớn lên từng ngày. Bé con bắt đầu vào giai đoạn tăng trưởng nhanh, bụng cô to ra thấy rõ. Tình yêu của cô dành cho con cũng mỗi lúc một lớn dần.
Thỏa nói với Hiếu mình không muốn đi làm nữa mà muốn nghỉ ở nhà, cô muốn dành thời gian đi học mấy lớp yoga cho bà bầu và các lớp tiền sản.
Hiếu tất nhiên ủng hộ vợ hai tay hai chân, thấy bụng vợ to ra đi lại kệ nệ anh rất lo, muốn cô nghĩ ở nhà nhưng lại sợ cô giận dỗi rồi nói anh áp đặt. Giờ thì anh yên tâm rồi, anh có thể tập trung vào công việc của công ty để khi cô sinh có nhiều thời gian hơn để chăm sóc vợ.
Từ khi nghỉ ở nhà, ngoài những ngày đến các lớp yoga thì Thảo rất thích ra ngoài. Cô về nhà ba mẹ thường xuyên hơn, đến nhà mẹ chồng, gặp gỡ bạn bè và một vài người thân ở cùng thành phố.
Thảo đi đâu Hiếu cũng không có ý kiến, anh chỉ không muốn vợ qua đêm bên ngoài dù là nhà mẹ đẻ cũng thế, anh muốn mỗi tối trước khi đi ngủ đều có thể nhìn thấy vợ như vậy mới yên tâm.
Hôm nay là cũng một ngày ra ngoài của Thảo, cô đến chơi nhà bà Xuân - một người cô của Thảo. Nhà bà cách nhà Thảo cũng không xa, chỉ tầm 30 phút lái xe.
Bà Xuân có hai người con trai đều đã sang mỹ du học, nhà chỉ còn lại bà và chồng nên bà rất trông Thảo sang chơi.
Hôm nay Hiếu bận ký hợp đồng với một khách hàng lớn nên không đi cùng vợ được. Tài xế riêng của anh hôm nay lại có việc bận xin nghỉ nên anh tranh thủ đưa vợ đến nhà bà Xuân sau đó mới đến công ty.
Lái xe đến nơi, Hiếu cẩn thận tháo dây an toàn cho Thảo.
- Mấy giờ em về, anh đến đón em.
- Tầm năm, sáu giờ gì đó. Anh không cần đến đón em đâu em đi taxi về cũng được, gần mà.
Anh đắn đo một lát rồi nói:
- Giờ đấy anh vẫn chưa xong việc, hay là thế này em ở lại chơi muộn một chút đến tầm chín giờ tối nhé, tầm đấy xong việc rồi sang đón em.
- Không cần đâu em tự về được mà, em có xem dự báo thời tiết thấy báo trời tối nay có mưa to.
Hiếu “ồ” lên một tiếng rồi nhìn Thảo bằng ánh mắt đầy sự hài lòng:
- Bà xã của anh chu đáo thế, ra đường còn xem cả dự báo thời tiết nữa cơ đấy, rất ra dáng mẹ tương lai.
Thảo ghé sát vào người Hiếu lẩm bẩm:
- Cái này gọi là “gần mực thì đen”.
Hiếu ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại gần mực thì đen? Ai là mực?
- Anh chứ ai, chẳng phải bị nhiễm bệnh lo xa của anh còn gì?
- Anh là đèn chứ đâu phải mực, bé vợ của anh bây giờ so với trước trưởng thành biết bao nhiêu.
- Anh bắt nạt em thì có. Thôi em xuống đây, phải tránh xe bóng đèn 1000W nếu không chói mắt chết.
Hiếu bậc cười thành tiếng. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh nghiêm người về phía cô hôn chụt một cái.
- Em đi chơi vui vẻ nhé, lúc nào cũng có thể gọi cho anh, nếu không bắt được taxi thì nhắn tin cho anh sẽ cho người đến đón.
- Đây là trung tâm của Sài Gòn mà còn sợ không bắt được taxi à, xem ra bệnh của anh càng lúc càng nặng rồi!
- Chẳng phải em là virus gây bệnh còn gì!
- Không thèm đôi co với anh nữa, em vào đây.
Hiếu đợi Thảo vào nhà hẳn rồi mới lái xe rời đi. Hôm nay bà Xuân chỉ ở nhà một mình, chồng bà đã đi công tác ở Hà Nội từ mấy ngày trước. Vừa thấy Thảo đến bà mừng rỡ ra đón. Bà nhìn Thảo một vòng rồi cười bảo:
- Cha, có bầu rồi nhìn phúng phính ra hẳn chứ lúc trước gầy nhom.
- Con đang sợ béo đây, mới hơn sáu tháng mà con tăng gần mười cân rồi, người ta có bầu nghén không ăn uống được gì còn con thì ăn như “hạm” luôn.
- Người ta còn cầu cho không nghén con được vậy rồi còn than cái gì. Hồi cô mới có bầu đứa đầu, nghén đến nỗi mặt mày nổi gân xanh luôn, ôm bồn cầu cả ngày chả ăn uống được gì.
- Cô có bầu nghén lắm hả cô? Mấy tháng cô mới hết nghén? Lúc đó cô hay ăn gì để tốt cho em bé? Cô có uống sữa công thức cho bà bầu không?
Hành trình buôn chuyện bắt đầu từ đây. Đối với những bà bầu mà nói thì bất kỳ bà mẹ nào họ gặp điều là những vị chiêm tinh tài ba có thể tiên tri về tương lai của họ trong mấy tháng nữa. Còn đối với những bà mẹ mà nói thì những bà bầu chính là khán đài để phô diễn hành trình thăng chức oanh liệt của họ. Hai người sẽ “như cá gặp nước như rồng gặp mây” nói mãi nói mãi vẫn có chuyện để nói.
Thảo và Bà xuân uyên thuyên với nhau đến chiều, bà bảo Thảo ở lại chơi với mà mai hãy về, nhà chỉ có một mình bà nên bà rất buồn nhưng cô từ chối nói phải về sớm. Thật ra, Thảo rất muốn ở lại trò truyện với bà nhưng cô biết anh chồng hay lo xa của mình chắn chắn sẽ không đồng ý chuyện cô qua đêm bên ngoài.
Nhưng lúc sắp ra về, Thảo lại tự dưng thấy thèm chè trôi nước. Dạo này cô hay thèm ăn mấy món nhiều tinh bột như xôi, chè. Mỗi lần thèm ăn cô nhất định phải ăn cho bằng được và còn ăn nhiều hơn bình thường nữa.
Như mấy hôm trước khi ở nhà một mình cô bỗng thèm ăn xôi chiên, nhân dịp rảnh rỗi ở nhà nên cô lên mạng học cách làm. Lần đầu tiên nấu nhưng rất thành công, xôi rất ngon. Cô nấu rất nhiều, định sẽ để ra một phần đợi ông xã đi làm về mời anh thưởng thức. Xôi chiên xong mang ra, cô ngồi trên bàn nhấp nháp ngon lành từng cái một. Ăn xong mới phát hiện chẳng để lại cho chồng cái nào như kế hoạch.
Lần này là cơn thèm chè trôi nước nhưng Thảo lại không ở nhà nên cô mang tâm sự này nói với bà Xuân. Tất nhiên, đặc quyền của bà bầu là được cả thế giới nuông chiều mà, Thảo và bà Xuân cùng đi đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu về nấu chè.
Chè trôi nước khi nấu sẽ chín rất nhanh. Nhưng khi chuẩn bị nguyên liệu thì cần có thời gian để ngâm đậu và ủ bột. Nặn bánh cũng là một quá trình tốn rất nhiều thời gian. Thảo chưa từng nấu qua món này nên cứ lay hoay mãi mới nặn được một viên. Còn bà Xuân bà rất ít khi vào bếp nên bà nặng viên nào cũng bị bong nhân đậu xanh ra bên ngoài. Nặn được vài viên thấy chè mình nặng quá xấu nên bà bỏ cuộc để Thảo nặng một mình. Thảo vẫn cặm cụi nặn từng viên chè, bà bầu một khi đã muốn ăn là sẽ kiên trì đến cùng.
Say sưa nặng bánh mà Thảo quên luôn chuyện giờ giấc. Ai đó nói sẽ về sớm đẻ tránh trời mưa nhưng giờ đã hơn tám giờ rồi mà vẫn ngồi loay hoay nặng chè.
Cuối cùng chè cũng nấu xong, tạo hình không quá đẹp mắt nhưng nước dùng rất thơm. Hai cô cháu nặn tất cả chín viên nhưng có ba viên thất tiết, không giữ được “tấm lòng son” như trong thơ của Hồ Xuân Hương. Bà Xuân biết chắc đó đều là những viên mình nặn nên bà quyết định sẽ cho những viên chè không may mắn sở hữu hình hài xấu xí vào bụng mình.
Hai người ăn xong cũng đã hơn mười giờ. Thảo nhìn đồng hồ mới biết đã quá trễ, cô phải nhanh chóng về nhà. Bà Xuân nói với Thảo “Cũng muộn rồi hay là ở lại ngủ với cô một đêm hai cô cháu mình tâm sự, sáng mai hãy về”.
Nhưng Thảo vẫn quyết định sẽ về nhà. Không chỉ có Hiếu không thể yên giấc khi xa vợ mà ngay cả Thảo cô cũng biết mình sẽ khó chợt mắt khi thiếu hơi ấm của anh.
Nồi chè vẫn còn lại vài viên, Bà Xuân cho vào một chiếc hộp thủy tinh bảo Thảo mang về cho Hiếu.
Taxi đến Thảo tạm biệt bà Xuân ra về, trước khi Thảo về bà cứ dặn đi dặn lại là nhớ qua thăm bà thường xuyên, còn nói khi nào Thảo sinh bà sẽ sang nhà cô ở một tháng để phụ chăm cháu.
Sài gòn hôm nay có vẽ rất biết chiều lòng mấy Mc xinh đẹp của chương trình dự báo thời tiết. Đúng như dự báo từ sáng, Taxi vừa lăn bánh một đoạn không xa thì trời rào rào trúc nước xuống.
Những giọt mưa nặng hạt nhanh chóng làm nhòe cửa kính taxi. Trên đường, những người đi xe máy đang nhanh chóng lái xe vào lề mặt vội áo mưa. Chân cầu giờ trở thành nam châm hút lấy những người muốn dừng chân trú mưa.
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, sấm chớp liên hồi, nước đã bắt đầu đọng lại trên những chỗ trũng trên mặt đường. Thảo bắt đầu thấy hơi lo lắng, cô chợt nhận ra mình không mang theo ô.
Thảo hoang mang nghĩ trong đầu “Mưa to thế này làm sao lên nhà đây?” Cô vừa định mở điện thoại gọi cho Hiếu xuống đón mình thì phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ lâu.
Hiếu về đến nhà, mở cửa, đồng hồ trên tường chỉ mười giờ. Nhà không bật đèn, anh đoán vợ đi chơi về mệt nên ngủ sớm. Sợ ồn bà bầu nên anh không bật đèn, dùng đèn flash điện thoại đi soi đường vào phòng tắm.
Không nay anh có một ngày không thuận lợi, chính xác hơn là xui xẻo. Buổi sáng đến công ty một đối tác nước ngoài thông báo mấy lô hàng gỗ nguyên liệu bị mắt kẹt ở cửa khẩu, không thể thông quan, xưởng thiếu nguyên liệu chắc phải tạm nghĩ trong vài ngày. Anh đang đau đầu nghiên cứu tìm thêm nguồn gỗ ở những nơi khác.
Đến chiều, càng bực mình hơn khi hợp đồng đầu tư cả triệu đô bị hoãn lại vì có sai sót trong điều khoản. Anh vô cùng bực mình vì sự cẩu thả của cô thư ký mới cũng trách mình không cẩn thận kiểm tra lại một lược.
Nước nước ấm xối xuống người, xương cốt từ từ thả lỏng. Bỏ lại bực dọc lại sau lưng. Hiếu mặt vào bộ pyjama rồi đi vào phòng ngủ. Chẳng thấy vợ đâu.
Thảo còn chưa nghĩ ra cách gì để liên lạc với ông xã thì taxi đã đến phía trước tòa nhà căn hộ. Xe dừng lại, một âm thanh hậm hực gắt gỏng vang lên từ ghế lái “Hai trăm.”
Thảo vốn định mượn điện thoại của tài xế để gọi cho ông xã mang ô xuống đón mình nhưng nhìn khuôn mặt như vừa bị giật nợ của ông ta làm cô không muốn nhờ vã. Thảo đi taxi rất thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một tài xế có thái độ phục vụ kém như vậy.
Thảo mở túi lấy tiền, nhưng dây kéo vì bị mắc vào đồ ở bên trong làm cô loay hoay mãi vẫn không sao mở được.
Tài xế lại lên tiếng, lần này giọng nói còn khó chịu hơn lần trước:
“Nhanh đi cô ơi tôi còn có việc gấp!”
Thảo bắt đầu thấy khó chịu với thái độ của tài xế vừa bực mình với chiếc túi, mua rõ đắt mà chỉ được cái mã.
Dùng sức một lúc cuối cùng cũng mở được túi, Thảo lấy tiền đưa cho tài xế sau đó thẳng chân mở cửa bước xuống xe chẳng muốn nán lại giây phút nào. Cô vừa bước xuống xe chiếc taxi cũng lập tức rời đi.
Mưa ào ào, đổ xuống đường, trúc xuống người Thảo. Một tay Thảo cầm túi chè, tay kia giơ chiếc túi lên định che đầu cho đỡ ướt. Vừa giơ lên thì tất cả đồ trong túi đã rơi hết xuống đất, vừa rồi khi mở túi lấy tiền cô vẫn chưa kéo khóa lại.
Thảo cuối xuống nhặt từng thứ lên, ngẫng đầu nhìn xung quanh. Lối đi không một bóng người, trời vẫn đều đều trúc mưa xuống. Những giọt mưa nặng hạt xối xuống người, thấm vào quần áo, cơ thể bắt đầu cảm nhận được cái lạnh.
Tự nhiên Thảo bản thấy bản thân yếu đuối vô cùng, dường như cô lại sắp khóc đến nơi. Cúi đầu nhìn xuống bụng, cô chợt nhận ra mình sắp làm mẹ. Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, phải bảo vệ được con của mình. Cô nhanh chóng nhặt những món đồ rơi trên đất, đứng dậy đi vào sảnh.
Nhưng dù vội đến mấy cô cũng không dám chạy, không bao giờ cô quên đang có một sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình. Con đường vài chục mét mà cô đi về mỗi ngày chưa bao giờ dài đến vậy. Nước mưa đã làm ướt hết tóc, chiếc đầm cô đang mặc cũng dính sát vào người, nước vào cả bên trong giày.
Cuối cùng cũng vào đến sảnh, đến được chỗ thang máy. Cô bước vào thang máy cùng hai phụ nữ lớn tuổi, cô chưa từng gặp họ bao giờ. Họ cứ trân trân nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự e ngại và trách móc.
Bị nhìn như vậy Thảo có hơi khó chịu, cô chỉ mong sau nhanh chóng lên đến nhà. Thang máy vẫn đang chạy, người phụ nữ đứng cạnh Thảo lên tiếng:
- Cháu gái, có bầu đừng nên đi mưa không tốt cho em bé đâu.
- Dạ.
Thảo trả lời lễ phép nhưng có chút miễn cưỡng. Thật ra hai phụ nữ trong thang máy không có ý gì xấu cả, họ chỉ muốn quan tâm nhắc nhở bà bầu trẻ thôi. Nhưng Thảo lại tự diễn dịch thành ý của họ thành:
“Mang thai mà chẳng ra dáng mẹ, chẳng biết thương con gì hết!”
Cô thấy xấu hổ, thấy uất ức, thấy tủi thân và mắt bắt đầu ngấn nước. Tất cả đều tại tài tế taxi xấu tính, chút thân thiện với bà bầu cũng không có, còn thêm chết túi chết tiệt chẳng mấy khi dùng lại hỏng khóa đúng lúc...
Hiếu gọi cho vợ không không biết bao nhiêu cuộc, lần nào trả lời cũng là âm thanh thông báo vô hồn của nhà mạng. Nhìn ra cửa sổ thấy đang mưa to, không biết vợ đang ở đâu anh như ngồi trên đống lửa.
Anh gọi điện cho bà Xuân, bà bảo vợ anh vừa lên taxi về nhà. Lúc sáng rõ ràng vợ nói với anh sẽ về sớm, giờ đã hơn mười giờ anh gọi thì bà bảo vợ chỉ mới ra về. Nói một đường làm một nẻo, phụ nữ thật chẳng có nguyên tắc gì cả.
Trời mưa to thế này anh không biết vợ sẽ xoay sở thế nào đây, không liên lạc được với cô lại khiến anh lo lại càng lo.
Anh nghĩ mình phải đi tìm vợ nếu không cứ ở nhà thế này anh sẽ lo đến bốc cháy mất. Nhưng biết tìm vợ ở đâu? Trời ơi, anh sắp phát điên rồi!
Thang máy đến nơi kêu “ting” một cái Thảo nhanh chóng bước ra, vội vàng đi về phía căn nhà quen thuộc, trong đầu chỉ nghĩ đến nhà tắm và dòng nước ấm áp từ vòi sen.
Mở cửa vào nhà, cúi người cởi đôi giày ước sũng để lên kệ. Chưa nhìn thấy người nhưng một tràn âm thanh gắt gỏng đã vọng đến tai:
- Mấy giờ rồi em có biết không? Sao người ướt hết vậy? Không biết mang ô à?
Thảo ngẩng đầu lên nhìn Hiếu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang trân trân nhìn cô. Cô vừa về đến nhà, cả người vừa mệt vừa lạnh anh không hỏi thăm được một câu đã hoạch hoẹ. Người ngoài có nói gì cô cũng có thể bỏ qua, đằng này ngay đến anh cũng buông lời hạch sách. Cô cảm thấy cả thế giới này dường như điều quay lưng lại với mình. Không giữ được bình tĩnh nữa, cô đem hết uất ức bộc phát thành những lời nganh ngạnh:
- Không thích mang ô đấy, thích ra ngoài trời cho ướt hết người đấy, thì sao?
Hiếu nghe những lời không có lý lẽ của vợ giận lại càng thêm giận.
- Nói năng cho đàng hoàng, em đâu phải con nít.
Thảo không thèm trả lời, cô vứt túi lên bàn, giận dỗi đi vào nhà tắm. Hiếu đứng bên ngoài, chờ đợi, anh nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Một lúc sau, Thảo bước ra khỏi phòng tắm, cô vừa đi vừa loay hoay dùng khăn lau mái tóc ướt. Hiếu đứng trước mặt cô nghiêm giọng:
- Em làm sao để bị ướt?
- Em nói rồi, thích!
- Em nói chuyện kiểu gì vậy, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.
Anh trừng mắt nhìn Thảo, Thảo cũng tròn mắt nhìn anh. Hai người chẳng ai chịu thua ai.
- Em đang mang thai đấy, muốn hại con sao?
Nghe anh nói xong, Thảo cảm thấy mình bị xem như một bà bầu chẳng ra gì, uất ức đến nghẹn lời:
- Anh nói cái gì, ai muốn hại con?
- Em bệnh thì con cũng bệnh theo, em không biết à?
- Anh tưởng chỉ mình anh mới biết thương con sao, đừng có lên mặt mà dạy đời người khác.
- Biết mà vậy đó hả? Con của anh không phải em muốn làm cái gì thì làm, đừng quá đáng!
Cơn nóng giận dường như đang che mờ đi lý trí. Hiếu cũng không biết tại sao mình có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.
Thảo nhìn anh nước mắt rưng rưng trên má, cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh vừa uất ức vừa nghẹn ngào:
- Chỉ có con anh mới quan trọng với anh thôi sao? Còn em là máy đẻ của anh hả?
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên má Thảo Hiếu thấy có chút sợ hãi. Anh không nói nữa chỉ im lặng nhìn cô. Thảo đưa tay lên quẹt nước mũi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự phẫn nộ, giọng vẫn run run nhưng đầy cương quyết:
- Nói cho anh biết, con của em em tự nuôi được, còn anh không thích sống chung nữa thì cuốn gói cút ra khỏi nhà em.
Thảo quay lưng hậm hực đi vào phòng ngủ đóng cửa, khóa trái, bỏ lại sau lưng vị hôn phu đang đỏ mặt tía tai.
Cơn giận của Hiếu đã lên đến đỉnh điểm, mặt anh đỏ bừng bừng, hiện cả những đường gân dưới cổ.
Trước đây khi Hiếu còn làm việc Úc, công việc của anh rất áp lực, thời gian làm việc có khi lên đến mười mấy tiếng một ngày nhưng anh luôn điềm tĩnh giải quyết chưa bao giờ lớn tiếng với đồng nghiệp hay cấp dưới. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại lớn tiếng với vợ. Người ta nói đối xử với người ngoài dễ đối xử hơn người trong nhà, thật không sai.
Hiếu ngồi xuống sofa rót ra một cốc nước. Nước vào cơ thể làm dịu dần cơn giận trong anh. Anh tựa người vào sofa, đưa mắt nhìn một vòng ngôi nhà của mình và vợ, à không, chỉ của mỗi vợ anh thôi. Dường như mỗi ngốc ngách điều chứa đầy những kỷ niệm của hai người.
.
Anh bỗng nhớ lại những ngày mình còn ở Úc. Mỗi ngày khi mình tan làm trở về mở cửa bước vào nhà, mọi thứ rất yên tĩnh nhưng vô hồn, không tìm đâu ra sinh vật thứ hai biết thở. Rồi những chuyến công tác dài ngày, từ khi xách chiếc va li rời đi cho đến khi trở về diện mạo của ngôi nhà vẫn không chút thay đổi.
Còn ngôi nhà hiện tại, mỗi lần anh trở về đều có người chờ đợi hoặc chí ít cũng có người để lo lắng, đôi co. Căn nhà lúc nào cũng đầy ấp hơi ấm gia đình. Nếu vì trận cãi vã hôm nay mà đánh mất niềm vui của ngôi nhà này, anh tự hỏi “Có đáng không?”
Đặt cốc nước xuống bàn, anh chăm chú nhìn hai chú gấu Koala in trên cốc. Đây là chiếc cốc mà anh cùng cô đã dùng để uống rượu vang hôm nào. Rất nhiều kỷ niệm ùa về khiến anh bất giác bật cười, anh nghĩ mình và vợ thật không dễ dàng để có thể ở bên nhau nếu cãi nhau chỉ vì chuyện thời thiết thì thật không đáng.
Nghĩ thông suốt rồi, anh đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Áp tai vào cửa phòng, anh nghe thấy một tràn âm thanh quen thuộc. Đó là tiếng “máy kéo cưa” phát ra từ một cô nàng hay dỗi mỗi khi cô ấy khóc. Những tiếng ẹ...ẹ....ẹ chói tai đã dập tắt hoàn toàn cơn nóng giận của anh.
Cửa đã khóa trái, anh chỉ có thể cầu hòa gián tiếp từ bên ngoài. Giơ tay gõ nhẹ vào cửa phòng, anh lên tiếng bằng giọng hết sức dịu dàng:
- Thảo, mở cửa cho anh, anh muốn nói chuyện với em.
Chất giọng điển hình của một người hay dỗi nói vọng ra:
- Đừng phiền em, muốn ở một mình!
- Thế tối nay anh ngủ ở đâu?
- Ngoài sofa.
- Tối nay trời mưa nên lạnh lắm, bên ngoài không có chăn.
- Anh tự nghĩ cách đi.
- Nhỡ anh mà bị cảm thì sau này con lớn anh sẽ mách với con em cố tình hại ba nó đấy.
Sau hồi lâu cũng không có tiếng trả lời. Thua!
Nằm co mình bó gối trên chiếc sofa chật chội Hiếu chẳng tài nào ngủ được. Từ sau khi kết hôn anh không biết đã nói bao nhiêu lần với vợ về chuyện chuyển nhà nhưng cô chứ chần chừ mãi.
Căn hộ hiện tại của cô cũng khá tiện nghi nhưng chuyện ở lâu dài là bất khả thi. Hai người không thể sống mãi trong một ngôi nhà chỉ một phòng ngủ một phòng tắm được, ba mẹ khi đến chơi cũng không thể ở lại qua đêm hơn nữa sau này khi bé con sinh ra con cũng phải có phòng riêng.
Thảo cũng từng có ý định chuyển nhà nhưng không phải chuyển sang căn hộ mới mà là về sống với mẹ chồng. Ý định này của vợ khiến Hiếu vô cùng bất ngờ vì anh chưa từng nghe có con dâu nào thích sống chung với mẹ chồng. Thảo giải thích với anh mình rất quý mẹ, hai mẹ con lại rất hợp nhau nên nếu sống chung chắc sẽ không có gì bất tiện.
Khi Hiếu nói điều này với mẹ anh thì bà lại từ chối. Bà nói mình đã quen với cuộc sống một mình. Ngoài công việc ở khách sạn bà còn tham gia rất nhiều việc thiện nguyện nên giờ giấc và đi lại rất bất thường, nếu sống chung với hai vợ chồng thì cuộc sống và sinh hoạt của bà và của cả hai vợ chồng ắt sẽ có nhiều xáo trộn.
Bà còn nói vợ chồng son nên có không gian riêng để vun đắp tình cảm không nên có người khác xen vào làm phiền.
Nhà ở nội thành Hiếu đã mua tận mấy căn, căn nào cũng to và rộng hơn căn hộ hiện đại của Thảo gấp nhiều lần. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện chuyển chỗ ở là vợ lại nhăn nhó nói cô đang có thai chuyển sang chỗ mới sẽ lạ chỗ khó ngủ. Vợ đã nói vậy anh chỉ đành bất lực, đấu sao lại bà bầu.
Lấy chiếc gối sofa để lên bụng, vắt tay lên trán, anh thở dài ngẫm nghĩ:
“Không biết mình phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu này đến bao giờ. Cuộc sống này sao bấp bênh quá, tối nay bị cho ngủ ở sofa ngày may còn không biết có bị tống cổ ra đường không!”
Bất chợt anh rất muốn nhắn nhủ với một người:
“Cục cưng của ba, tại con mà ba mới cãi nhau với mẹ đấy! Sau này ra đời nhất định phải ngoan, phải về phe của ba đối phó lại với mẹ con, có biết chưa!”
Trằn trọc trên giường, Thảo chẳng thể nào ngủ nỗi. Cô đã quen đi vào giấc ngủ cùng hơi ấm của người nào đó, giờ trên giường chỉ một mình thật khó để chợt mắt.
Cô ngồi dậy rời khỏi giường đến chỗ của sổ kéo rèm nhìn ra ngoài trời. Trời vẫn đang mưa rất to, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm chớp. Chắc ngoài phòng khách rất lạnh, cô bắt đầu lo lắng cho người bên ngoài phòng khách rồi.
Thảo mở tủ lấy ra một chiếc chăn bông rồi mang ra phòng khách. Đến bên sofa thì thấy ai đó đang ro ro hai tay ôm lấy ngực, đôi chân mày hình kiếm cao lại, đuôi mắt ẩn hiện vẻ gì đó rất khó chịu.
Thấy bộ dạng có phần khổ sở của người trước mặt, trong lòng Thảo lại thấy rất hả hê:
“Ai bảo, đắc tội với vợ chi!”
Cô mở chiếc chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Hiếu. Chăn vừa chạm vào người Hiếu đã mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy cô anh khẽ người, dịu dàng lên tiếng:
- Em mang chăn cho anh à, sợ anh bị cảm hả?
Cô không trả lời chỉ hất hàm, quay người đi về phía phòng ngủ. Anh vội vàng nắm lấy cánh tay cô giữ lại. Cô không hất tay ra, nhưng lại đỏng đảnh chẳng thèm nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng:
- Em chưa hết giận đâu đấy!
Anh lay lay cánh tay cô, xuống giọng nài nỉ:
- Anh sai rồi, em đừng giận.
Thảo quay lại nhìn anh như để xác nhận mình không nghe lầm, vài giây sau con ngươi không nhìn vào anh nữa mà bắt đầu ngó nghiêng đầy kiêu ngạo. Trong lòng cô giờ đây là một cảm giác đắc ý khó tả.
“Tổng giám đốc của cô hôm nay nhận sai trước mặt cô, chiến thắng này thực sự quá oanh liệt!”
Hiếu đưa tay kéo vợ vào lòng, ngồi trên đùi anh. Vòng tay qua eo cô rồi hôn nhẹ lên má.
- Thôi mình hòa nhé. Hôn nay lúc đi ký hợp đồng với đối tác có sai sót trong điều khoản nên hợp đồng bị hoãn khiến anh rất bực mình nên mới lớn tiếng với em. Nhưng lần sau trời mưa em đừng đi ra ngoài, dù có đang mang thai hay không dầm mưa cũng không tốt.
Thảo hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu phân bua:
- Em định về sớm rồi nhưng cô Xuân lại bảo em ở lại cùng cô nấu chè trôi nước. Nấu chè trôi nước mất rất nhiều thời gian, em phải.... (xin giản lược 1000 từ). Lúc về trời mưa to em định gọi anh xuống đón nhưng điện thoại lại hết pin, muốn nhờ điện thoại của tài xế gọi cho anh nhưng anh biết không ông ta... (xin giản lược 2000 từ). Lúc en lên nhà mưa rất to nhưng em không dám đi nhanh sợ ngã sẽ anh hưởng đến con, giữa đường còn bị rơi đồ phải cúi xuống nhặt. Anh không biết đâu lúc đó em đáng thương lắm, vào đến thang máy còn gặp hai bà cô lớn tuổi xấu tính, hai người phụ nữ đó... (xin giản lược n từ)
Sau lần cãi nhau này Hiếu học được một bài học quan trọng: phụ nữ luôn luôn có lý lẽ. Chuyện dù đúng hay sai qua khả năng hùng biện của họ thì mọi chuyện điều nghe có vẻ rất hợp logic. Từ giờ anh sẽ không cãi nhau với vợ nữa, kiểu gì cũng thua nên không cần tự mình giẫm lên chân mình.
Và còn một điều nữa thiết nghĩ Hiếu cũng nên biết: Bóp méo sự thật chính là khả năng trời phú của phụ nữ!
Sau một hồi chăm chú nghe câu chuyện dầm mưa dài cả thập kỷ của vợ thì Hiếu bắt đầu sao nhãn. Màng nhĩ của anh đã thấm mệt nhưng chuyện vẫn chưa hết. Nhiều chuyện chưa bao giờ là bản tính của đàn ông.
Hiếu vẫn gật gù nghe nhưng mắt không còn đối mắt với Thảo nữa mà di chuyển sang nhiều chỗ khác trên người cô. Anh bắt đầu để ý đến mùi sữa tắm hương trái cây đang tỏa ra từ cơ thể một người.
Cuối cùng, Hiếu đã kết thúc câu chuyện dài của Thảo bằng một nụ hôn không báo trước, Thảo bị bất ngờ nhưng cũng vụng về đáp lại. Sau đó hai người cùng “bổn cũ soạn lại” chuyện tình ngày nào trên sofa.
Nhưng lần này chật vật hơn nhiều, phần vì chiếc bụng to ình của Thảo, phần phải nhẹ nhàng tránh kinh động đến cục cưng trong bụng. Đối với anh “trải nghiệm” một cơ thể quen thuộc phồng lên chục cân cũng rất tuyệt.
Sau hồi phóng túng, Hiếu tựa người trên sofa nhìn Thảo, tủm tủm cười:
- Em béo lên trông rất đáng yêu.
Thảo quay mặt đi, xấu hổ:
- Đừng chạm vào nỗi đau của em.
Nói rồi Thảo ngồi dậy hay tay ôm lấy cổ Hiếu, nũng nịu:
- Anh bế em về phòng đi!
Hiếu gật đầu “ùm” một tiếng, tay ôm eo tay ôm đùi bế vợ lên nhưng chuyện không đơn giản, 40 cân và 50 cân khác biệt rất lớn.
- Hai ba, hai ba...
Anh đếm số, dốc hết sức bình sinh thử lại nhưng vẫn thất bại, hai người vẫn yên vị trên sofa. Động tác sau đó được lặp lại hai lần tám nhịp kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Hết kiên nhẫn Thảo đành tự lực cánh sinh, thả chân xuống đất đeo vào đôi dép bông đi về phía phòng bếp. Hiếu vẫn ngồi đấy có chút bất mãn với bản thân, anh quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dành thời gian đi tập tạ.
Thảo mở chiếc túi lấy hộp chè ra ngoài, cho vào lò vi sóng.
- Anh qua ăn chè trôi nước, em có mang về cho anh này.
- Em làm à?
- Em với cô Xuân cùng nhau làm, anh qua ăn thử đi.
- Dạo này em có vẻ thích ăn ngọt nhỉ?
- Không biết sao nữa, nhưng em hay thèm mấy món nhiều tinh bột lắm.
- Ăn gì cũng được nhưng phải cân bằng đủ chất, không nên chỉ ăn một món. Mai mình đi siêu thị nhé, anh sẽ ở nhà cùng nấu ăn với em.
- Nhưng mai đâu phải là ngày nghỉ?
- Em quan trọng hơn.
Thảo không nói gì chỉ cười khẽ, sự kiêu ngạo trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Hiếu đến bên bàn ăn ngồi đợi thưởng thức món chè của cô. Cô mở lò vi sóng lấy hộp chè ra, vừa mở nắp mùi gừng xộc ra bay đến chỗ anh. Một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày làm anh không nhịn được mà “ụa” ra một tiếng.
Nhìn bộ dạng của Hiếu Thảo vừa hiếu kỳ vừa buồn cười:
- Anh sao vậy? Nghén à?
Hiếu huơ huơ tay trước mũi đuổi đi mùi cay của gừng, mặt nhăn nhó:
- Thôi em ăn đi, mùi gừng nồng quá anh không ăn đâu.
- Em không nghén thì thôi đi, anh nghén cái gì?
- Nghén hộ.
- Ha ha, có dịch vụ này nữa hả?
- Không đùa với em nữa, anh đi ngủ trước đây ăn xong thì vào ngủ sớm nhé muộn rồi.
Thế là Thảo một mình “chiến” hết ba viên chè. Ăn xong lại sợ béo, Thảo lại mang thảm tập yoga ra ôn lại mấy bài tập cô giáo dạy. Lời nhắc trước đó của Hiếu vốn chỉ như gió thoảng ngoài tai.
Nằm trên giường, không có vợ bên cạnh Hiếu không tài nào ngủ được, thế là lại ra ngoài phòng khách ngồi nhìn cô lăn lộn trên thảm yoga. Đến tận khuya cô mới chịu đi ngủ, lúc ấy anh mới có thể chợt mắt.
Yêu một kẻ kiêu hãnh là vậy, chỉ có thể ba phần nhường nhịn bảy phần nuông chiều!
Thỏa nói với Hiếu mình không muốn đi làm nữa mà muốn nghỉ ở nhà, cô muốn dành thời gian đi học mấy lớp yoga cho bà bầu và các lớp tiền sản.
Hiếu tất nhiên ủng hộ vợ hai tay hai chân, thấy bụng vợ to ra đi lại kệ nệ anh rất lo, muốn cô nghĩ ở nhà nhưng lại sợ cô giận dỗi rồi nói anh áp đặt. Giờ thì anh yên tâm rồi, anh có thể tập trung vào công việc của công ty để khi cô sinh có nhiều thời gian hơn để chăm sóc vợ.
Từ khi nghỉ ở nhà, ngoài những ngày đến các lớp yoga thì Thảo rất thích ra ngoài. Cô về nhà ba mẹ thường xuyên hơn, đến nhà mẹ chồng, gặp gỡ bạn bè và một vài người thân ở cùng thành phố.
Thảo đi đâu Hiếu cũng không có ý kiến, anh chỉ không muốn vợ qua đêm bên ngoài dù là nhà mẹ đẻ cũng thế, anh muốn mỗi tối trước khi đi ngủ đều có thể nhìn thấy vợ như vậy mới yên tâm.
Hôm nay là cũng một ngày ra ngoài của Thảo, cô đến chơi nhà bà Xuân - một người cô của Thảo. Nhà bà cách nhà Thảo cũng không xa, chỉ tầm 30 phút lái xe.
Bà Xuân có hai người con trai đều đã sang mỹ du học, nhà chỉ còn lại bà và chồng nên bà rất trông Thảo sang chơi.
Hôm nay Hiếu bận ký hợp đồng với một khách hàng lớn nên không đi cùng vợ được. Tài xế riêng của anh hôm nay lại có việc bận xin nghỉ nên anh tranh thủ đưa vợ đến nhà bà Xuân sau đó mới đến công ty.
Lái xe đến nơi, Hiếu cẩn thận tháo dây an toàn cho Thảo.
- Mấy giờ em về, anh đến đón em.
- Tầm năm, sáu giờ gì đó. Anh không cần đến đón em đâu em đi taxi về cũng được, gần mà.
Anh đắn đo một lát rồi nói:
- Giờ đấy anh vẫn chưa xong việc, hay là thế này em ở lại chơi muộn một chút đến tầm chín giờ tối nhé, tầm đấy xong việc rồi sang đón em.
- Không cần đâu em tự về được mà, em có xem dự báo thời tiết thấy báo trời tối nay có mưa to.
Hiếu “ồ” lên một tiếng rồi nhìn Thảo bằng ánh mắt đầy sự hài lòng:
- Bà xã của anh chu đáo thế, ra đường còn xem cả dự báo thời tiết nữa cơ đấy, rất ra dáng mẹ tương lai.
Thảo ghé sát vào người Hiếu lẩm bẩm:
- Cái này gọi là “gần mực thì đen”.
Hiếu ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại gần mực thì đen? Ai là mực?
- Anh chứ ai, chẳng phải bị nhiễm bệnh lo xa của anh còn gì?
- Anh là đèn chứ đâu phải mực, bé vợ của anh bây giờ so với trước trưởng thành biết bao nhiêu.
- Anh bắt nạt em thì có. Thôi em xuống đây, phải tránh xe bóng đèn 1000W nếu không chói mắt chết.
Hiếu bậc cười thành tiếng. Lúc cô chuẩn bị xuống xe, anh nghiêm người về phía cô hôn chụt một cái.
- Em đi chơi vui vẻ nhé, lúc nào cũng có thể gọi cho anh, nếu không bắt được taxi thì nhắn tin cho anh sẽ cho người đến đón.
- Đây là trung tâm của Sài Gòn mà còn sợ không bắt được taxi à, xem ra bệnh của anh càng lúc càng nặng rồi!
- Chẳng phải em là virus gây bệnh còn gì!
- Không thèm đôi co với anh nữa, em vào đây.
Hiếu đợi Thảo vào nhà hẳn rồi mới lái xe rời đi. Hôm nay bà Xuân chỉ ở nhà một mình, chồng bà đã đi công tác ở Hà Nội từ mấy ngày trước. Vừa thấy Thảo đến bà mừng rỡ ra đón. Bà nhìn Thảo một vòng rồi cười bảo:
- Cha, có bầu rồi nhìn phúng phính ra hẳn chứ lúc trước gầy nhom.
- Con đang sợ béo đây, mới hơn sáu tháng mà con tăng gần mười cân rồi, người ta có bầu nghén không ăn uống được gì còn con thì ăn như “hạm” luôn.
- Người ta còn cầu cho không nghén con được vậy rồi còn than cái gì. Hồi cô mới có bầu đứa đầu, nghén đến nỗi mặt mày nổi gân xanh luôn, ôm bồn cầu cả ngày chả ăn uống được gì.
- Cô có bầu nghén lắm hả cô? Mấy tháng cô mới hết nghén? Lúc đó cô hay ăn gì để tốt cho em bé? Cô có uống sữa công thức cho bà bầu không?
Hành trình buôn chuyện bắt đầu từ đây. Đối với những bà bầu mà nói thì bất kỳ bà mẹ nào họ gặp điều là những vị chiêm tinh tài ba có thể tiên tri về tương lai của họ trong mấy tháng nữa. Còn đối với những bà mẹ mà nói thì những bà bầu chính là khán đài để phô diễn hành trình thăng chức oanh liệt của họ. Hai người sẽ “như cá gặp nước như rồng gặp mây” nói mãi nói mãi vẫn có chuyện để nói.
Thảo và Bà xuân uyên thuyên với nhau đến chiều, bà bảo Thảo ở lại chơi với mà mai hãy về, nhà chỉ có một mình bà nên bà rất buồn nhưng cô từ chối nói phải về sớm. Thật ra, Thảo rất muốn ở lại trò truyện với bà nhưng cô biết anh chồng hay lo xa của mình chắn chắn sẽ không đồng ý chuyện cô qua đêm bên ngoài.
Nhưng lúc sắp ra về, Thảo lại tự dưng thấy thèm chè trôi nước. Dạo này cô hay thèm ăn mấy món nhiều tinh bột như xôi, chè. Mỗi lần thèm ăn cô nhất định phải ăn cho bằng được và còn ăn nhiều hơn bình thường nữa.
Như mấy hôm trước khi ở nhà một mình cô bỗng thèm ăn xôi chiên, nhân dịp rảnh rỗi ở nhà nên cô lên mạng học cách làm. Lần đầu tiên nấu nhưng rất thành công, xôi rất ngon. Cô nấu rất nhiều, định sẽ để ra một phần đợi ông xã đi làm về mời anh thưởng thức. Xôi chiên xong mang ra, cô ngồi trên bàn nhấp nháp ngon lành từng cái một. Ăn xong mới phát hiện chẳng để lại cho chồng cái nào như kế hoạch.
Lần này là cơn thèm chè trôi nước nhưng Thảo lại không ở nhà nên cô mang tâm sự này nói với bà Xuân. Tất nhiên, đặc quyền của bà bầu là được cả thế giới nuông chiều mà, Thảo và bà Xuân cùng đi đến siêu thị gần nhà mua nguyên liệu về nấu chè.
Chè trôi nước khi nấu sẽ chín rất nhanh. Nhưng khi chuẩn bị nguyên liệu thì cần có thời gian để ngâm đậu và ủ bột. Nặn bánh cũng là một quá trình tốn rất nhiều thời gian. Thảo chưa từng nấu qua món này nên cứ lay hoay mãi mới nặn được một viên. Còn bà Xuân bà rất ít khi vào bếp nên bà nặng viên nào cũng bị bong nhân đậu xanh ra bên ngoài. Nặn được vài viên thấy chè mình nặng quá xấu nên bà bỏ cuộc để Thảo nặng một mình. Thảo vẫn cặm cụi nặn từng viên chè, bà bầu một khi đã muốn ăn là sẽ kiên trì đến cùng.
Say sưa nặng bánh mà Thảo quên luôn chuyện giờ giấc. Ai đó nói sẽ về sớm đẻ tránh trời mưa nhưng giờ đã hơn tám giờ rồi mà vẫn ngồi loay hoay nặng chè.
Cuối cùng chè cũng nấu xong, tạo hình không quá đẹp mắt nhưng nước dùng rất thơm. Hai cô cháu nặn tất cả chín viên nhưng có ba viên thất tiết, không giữ được “tấm lòng son” như trong thơ của Hồ Xuân Hương. Bà Xuân biết chắc đó đều là những viên mình nặn nên bà quyết định sẽ cho những viên chè không may mắn sở hữu hình hài xấu xí vào bụng mình.
Hai người ăn xong cũng đã hơn mười giờ. Thảo nhìn đồng hồ mới biết đã quá trễ, cô phải nhanh chóng về nhà. Bà Xuân nói với Thảo “Cũng muộn rồi hay là ở lại ngủ với cô một đêm hai cô cháu mình tâm sự, sáng mai hãy về”.
Nhưng Thảo vẫn quyết định sẽ về nhà. Không chỉ có Hiếu không thể yên giấc khi xa vợ mà ngay cả Thảo cô cũng biết mình sẽ khó chợt mắt khi thiếu hơi ấm của anh.
Nồi chè vẫn còn lại vài viên, Bà Xuân cho vào một chiếc hộp thủy tinh bảo Thảo mang về cho Hiếu.
Taxi đến Thảo tạm biệt bà Xuân ra về, trước khi Thảo về bà cứ dặn đi dặn lại là nhớ qua thăm bà thường xuyên, còn nói khi nào Thảo sinh bà sẽ sang nhà cô ở một tháng để phụ chăm cháu.
Sài gòn hôm nay có vẽ rất biết chiều lòng mấy Mc xinh đẹp của chương trình dự báo thời tiết. Đúng như dự báo từ sáng, Taxi vừa lăn bánh một đoạn không xa thì trời rào rào trúc nước xuống.
Những giọt mưa nặng hạt nhanh chóng làm nhòe cửa kính taxi. Trên đường, những người đi xe máy đang nhanh chóng lái xe vào lề mặt vội áo mưa. Chân cầu giờ trở thành nam châm hút lấy những người muốn dừng chân trú mưa.
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, sấm chớp liên hồi, nước đã bắt đầu đọng lại trên những chỗ trũng trên mặt đường. Thảo bắt đầu thấy hơi lo lắng, cô chợt nhận ra mình không mang theo ô.
Thảo hoang mang nghĩ trong đầu “Mưa to thế này làm sao lên nhà đây?” Cô vừa định mở điện thoại gọi cho Hiếu xuống đón mình thì phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn từ lâu.
Hiếu về đến nhà, mở cửa, đồng hồ trên tường chỉ mười giờ. Nhà không bật đèn, anh đoán vợ đi chơi về mệt nên ngủ sớm. Sợ ồn bà bầu nên anh không bật đèn, dùng đèn flash điện thoại đi soi đường vào phòng tắm.
Không nay anh có một ngày không thuận lợi, chính xác hơn là xui xẻo. Buổi sáng đến công ty một đối tác nước ngoài thông báo mấy lô hàng gỗ nguyên liệu bị mắt kẹt ở cửa khẩu, không thể thông quan, xưởng thiếu nguyên liệu chắc phải tạm nghĩ trong vài ngày. Anh đang đau đầu nghiên cứu tìm thêm nguồn gỗ ở những nơi khác.
Đến chiều, càng bực mình hơn khi hợp đồng đầu tư cả triệu đô bị hoãn lại vì có sai sót trong điều khoản. Anh vô cùng bực mình vì sự cẩu thả của cô thư ký mới cũng trách mình không cẩn thận kiểm tra lại một lược.
Nước nước ấm xối xuống người, xương cốt từ từ thả lỏng. Bỏ lại bực dọc lại sau lưng. Hiếu mặt vào bộ pyjama rồi đi vào phòng ngủ. Chẳng thấy vợ đâu.
Thảo còn chưa nghĩ ra cách gì để liên lạc với ông xã thì taxi đã đến phía trước tòa nhà căn hộ. Xe dừng lại, một âm thanh hậm hực gắt gỏng vang lên từ ghế lái “Hai trăm.”
Thảo vốn định mượn điện thoại của tài xế để gọi cho ông xã mang ô xuống đón mình nhưng nhìn khuôn mặt như vừa bị giật nợ của ông ta làm cô không muốn nhờ vã. Thảo đi taxi rất thường xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một tài xế có thái độ phục vụ kém như vậy.
Thảo mở túi lấy tiền, nhưng dây kéo vì bị mắc vào đồ ở bên trong làm cô loay hoay mãi vẫn không sao mở được.
Tài xế lại lên tiếng, lần này giọng nói còn khó chịu hơn lần trước:
“Nhanh đi cô ơi tôi còn có việc gấp!”
Thảo bắt đầu thấy khó chịu với thái độ của tài xế vừa bực mình với chiếc túi, mua rõ đắt mà chỉ được cái mã.
Dùng sức một lúc cuối cùng cũng mở được túi, Thảo lấy tiền đưa cho tài xế sau đó thẳng chân mở cửa bước xuống xe chẳng muốn nán lại giây phút nào. Cô vừa bước xuống xe chiếc taxi cũng lập tức rời đi.
Mưa ào ào, đổ xuống đường, trúc xuống người Thảo. Một tay Thảo cầm túi chè, tay kia giơ chiếc túi lên định che đầu cho đỡ ướt. Vừa giơ lên thì tất cả đồ trong túi đã rơi hết xuống đất, vừa rồi khi mở túi lấy tiền cô vẫn chưa kéo khóa lại.
Thảo cuối xuống nhặt từng thứ lên, ngẫng đầu nhìn xung quanh. Lối đi không một bóng người, trời vẫn đều đều trúc mưa xuống. Những giọt mưa nặng hạt xối xuống người, thấm vào quần áo, cơ thể bắt đầu cảm nhận được cái lạnh.
Tự nhiên Thảo bản thấy bản thân yếu đuối vô cùng, dường như cô lại sắp khóc đến nơi. Cúi đầu nhìn xuống bụng, cô chợt nhận ra mình sắp làm mẹ. Làm mẹ thì phải mạnh mẽ, phải bảo vệ được con của mình. Cô nhanh chóng nhặt những món đồ rơi trên đất, đứng dậy đi vào sảnh.
Nhưng dù vội đến mấy cô cũng không dám chạy, không bao giờ cô quên đang có một sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình. Con đường vài chục mét mà cô đi về mỗi ngày chưa bao giờ dài đến vậy. Nước mưa đã làm ướt hết tóc, chiếc đầm cô đang mặc cũng dính sát vào người, nước vào cả bên trong giày.
Cuối cùng cũng vào đến sảnh, đến được chỗ thang máy. Cô bước vào thang máy cùng hai phụ nữ lớn tuổi, cô chưa từng gặp họ bao giờ. Họ cứ trân trân nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự e ngại và trách móc.
Bị nhìn như vậy Thảo có hơi khó chịu, cô chỉ mong sau nhanh chóng lên đến nhà. Thang máy vẫn đang chạy, người phụ nữ đứng cạnh Thảo lên tiếng:
- Cháu gái, có bầu đừng nên đi mưa không tốt cho em bé đâu.
- Dạ.
Thảo trả lời lễ phép nhưng có chút miễn cưỡng. Thật ra hai phụ nữ trong thang máy không có ý gì xấu cả, họ chỉ muốn quan tâm nhắc nhở bà bầu trẻ thôi. Nhưng Thảo lại tự diễn dịch thành ý của họ thành:
“Mang thai mà chẳng ra dáng mẹ, chẳng biết thương con gì hết!”
Cô thấy xấu hổ, thấy uất ức, thấy tủi thân và mắt bắt đầu ngấn nước. Tất cả đều tại tài tế taxi xấu tính, chút thân thiện với bà bầu cũng không có, còn thêm chết túi chết tiệt chẳng mấy khi dùng lại hỏng khóa đúng lúc...
Hiếu gọi cho vợ không không biết bao nhiêu cuộc, lần nào trả lời cũng là âm thanh thông báo vô hồn của nhà mạng. Nhìn ra cửa sổ thấy đang mưa to, không biết vợ đang ở đâu anh như ngồi trên đống lửa.
Anh gọi điện cho bà Xuân, bà bảo vợ anh vừa lên taxi về nhà. Lúc sáng rõ ràng vợ nói với anh sẽ về sớm, giờ đã hơn mười giờ anh gọi thì bà bảo vợ chỉ mới ra về. Nói một đường làm một nẻo, phụ nữ thật chẳng có nguyên tắc gì cả.
Trời mưa to thế này anh không biết vợ sẽ xoay sở thế nào đây, không liên lạc được với cô lại khiến anh lo lại càng lo.
Anh nghĩ mình phải đi tìm vợ nếu không cứ ở nhà thế này anh sẽ lo đến bốc cháy mất. Nhưng biết tìm vợ ở đâu? Trời ơi, anh sắp phát điên rồi!
Thang máy đến nơi kêu “ting” một cái Thảo nhanh chóng bước ra, vội vàng đi về phía căn nhà quen thuộc, trong đầu chỉ nghĩ đến nhà tắm và dòng nước ấm áp từ vòi sen.
Mở cửa vào nhà, cúi người cởi đôi giày ước sũng để lên kệ. Chưa nhìn thấy người nhưng một tràn âm thanh gắt gỏng đã vọng đến tai:
- Mấy giờ rồi em có biết không? Sao người ướt hết vậy? Không biết mang ô à?
Thảo ngẩng đầu lên nhìn Hiếu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang trân trân nhìn cô. Cô vừa về đến nhà, cả người vừa mệt vừa lạnh anh không hỏi thăm được một câu đã hoạch hoẹ. Người ngoài có nói gì cô cũng có thể bỏ qua, đằng này ngay đến anh cũng buông lời hạch sách. Cô cảm thấy cả thế giới này dường như điều quay lưng lại với mình. Không giữ được bình tĩnh nữa, cô đem hết uất ức bộc phát thành những lời nganh ngạnh:
- Không thích mang ô đấy, thích ra ngoài trời cho ướt hết người đấy, thì sao?
Hiếu nghe những lời không có lý lẽ của vợ giận lại càng thêm giận.
- Nói năng cho đàng hoàng, em đâu phải con nít.
Thảo không thèm trả lời, cô vứt túi lên bàn, giận dỗi đi vào nhà tắm. Hiếu đứng bên ngoài, chờ đợi, anh nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Một lúc sau, Thảo bước ra khỏi phòng tắm, cô vừa đi vừa loay hoay dùng khăn lau mái tóc ướt. Hiếu đứng trước mặt cô nghiêm giọng:
- Em làm sao để bị ướt?
- Em nói rồi, thích!
- Em nói chuyện kiểu gì vậy, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.
Anh trừng mắt nhìn Thảo, Thảo cũng tròn mắt nhìn anh. Hai người chẳng ai chịu thua ai.
- Em đang mang thai đấy, muốn hại con sao?
Nghe anh nói xong, Thảo cảm thấy mình bị xem như một bà bầu chẳng ra gì, uất ức đến nghẹn lời:
- Anh nói cái gì, ai muốn hại con?
- Em bệnh thì con cũng bệnh theo, em không biết à?
- Anh tưởng chỉ mình anh mới biết thương con sao, đừng có lên mặt mà dạy đời người khác.
- Biết mà vậy đó hả? Con của anh không phải em muốn làm cái gì thì làm, đừng quá đáng!
Cơn nóng giận dường như đang che mờ đi lý trí. Hiếu cũng không biết tại sao mình có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.
Thảo nhìn anh nước mắt rưng rưng trên má, cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng, chỉ có thể phát ra âm thanh vừa uất ức vừa nghẹn ngào:
- Chỉ có con anh mới quan trọng với anh thôi sao? Còn em là máy đẻ của anh hả?
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên má Thảo Hiếu thấy có chút sợ hãi. Anh không nói nữa chỉ im lặng nhìn cô. Thảo đưa tay lên quẹt nước mũi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự phẫn nộ, giọng vẫn run run nhưng đầy cương quyết:
- Nói cho anh biết, con của em em tự nuôi được, còn anh không thích sống chung nữa thì cuốn gói cút ra khỏi nhà em.
Thảo quay lưng hậm hực đi vào phòng ngủ đóng cửa, khóa trái, bỏ lại sau lưng vị hôn phu đang đỏ mặt tía tai.
Cơn giận của Hiếu đã lên đến đỉnh điểm, mặt anh đỏ bừng bừng, hiện cả những đường gân dưới cổ.
Trước đây khi Hiếu còn làm việc Úc, công việc của anh rất áp lực, thời gian làm việc có khi lên đến mười mấy tiếng một ngày nhưng anh luôn điềm tĩnh giải quyết chưa bao giờ lớn tiếng với đồng nghiệp hay cấp dưới. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại lớn tiếng với vợ. Người ta nói đối xử với người ngoài dễ đối xử hơn người trong nhà, thật không sai.
Hiếu ngồi xuống sofa rót ra một cốc nước. Nước vào cơ thể làm dịu dần cơn giận trong anh. Anh tựa người vào sofa, đưa mắt nhìn một vòng ngôi nhà của mình và vợ, à không, chỉ của mỗi vợ anh thôi. Dường như mỗi ngốc ngách điều chứa đầy những kỷ niệm của hai người.
.
Anh bỗng nhớ lại những ngày mình còn ở Úc. Mỗi ngày khi mình tan làm trở về mở cửa bước vào nhà, mọi thứ rất yên tĩnh nhưng vô hồn, không tìm đâu ra sinh vật thứ hai biết thở. Rồi những chuyến công tác dài ngày, từ khi xách chiếc va li rời đi cho đến khi trở về diện mạo của ngôi nhà vẫn không chút thay đổi.
Còn ngôi nhà hiện tại, mỗi lần anh trở về đều có người chờ đợi hoặc chí ít cũng có người để lo lắng, đôi co. Căn nhà lúc nào cũng đầy ấp hơi ấm gia đình. Nếu vì trận cãi vã hôm nay mà đánh mất niềm vui của ngôi nhà này, anh tự hỏi “Có đáng không?”
Đặt cốc nước xuống bàn, anh chăm chú nhìn hai chú gấu Koala in trên cốc. Đây là chiếc cốc mà anh cùng cô đã dùng để uống rượu vang hôm nào. Rất nhiều kỷ niệm ùa về khiến anh bất giác bật cười, anh nghĩ mình và vợ thật không dễ dàng để có thể ở bên nhau nếu cãi nhau chỉ vì chuyện thời thiết thì thật không đáng.
Nghĩ thông suốt rồi, anh đứng lên đi về phía phòng ngủ.
Áp tai vào cửa phòng, anh nghe thấy một tràn âm thanh quen thuộc. Đó là tiếng “máy kéo cưa” phát ra từ một cô nàng hay dỗi mỗi khi cô ấy khóc. Những tiếng ẹ...ẹ....ẹ chói tai đã dập tắt hoàn toàn cơn nóng giận của anh.
Cửa đã khóa trái, anh chỉ có thể cầu hòa gián tiếp từ bên ngoài. Giơ tay gõ nhẹ vào cửa phòng, anh lên tiếng bằng giọng hết sức dịu dàng:
- Thảo, mở cửa cho anh, anh muốn nói chuyện với em.
Chất giọng điển hình của một người hay dỗi nói vọng ra:
- Đừng phiền em, muốn ở một mình!
- Thế tối nay anh ngủ ở đâu?
- Ngoài sofa.
- Tối nay trời mưa nên lạnh lắm, bên ngoài không có chăn.
- Anh tự nghĩ cách đi.
- Nhỡ anh mà bị cảm thì sau này con lớn anh sẽ mách với con em cố tình hại ba nó đấy.
Sau hồi lâu cũng không có tiếng trả lời. Thua!
Nằm co mình bó gối trên chiếc sofa chật chội Hiếu chẳng tài nào ngủ được. Từ sau khi kết hôn anh không biết đã nói bao nhiêu lần với vợ về chuyện chuyển nhà nhưng cô chứ chần chừ mãi.
Căn hộ hiện tại của cô cũng khá tiện nghi nhưng chuyện ở lâu dài là bất khả thi. Hai người không thể sống mãi trong một ngôi nhà chỉ một phòng ngủ một phòng tắm được, ba mẹ khi đến chơi cũng không thể ở lại qua đêm hơn nữa sau này khi bé con sinh ra con cũng phải có phòng riêng.
Thảo cũng từng có ý định chuyển nhà nhưng không phải chuyển sang căn hộ mới mà là về sống với mẹ chồng. Ý định này của vợ khiến Hiếu vô cùng bất ngờ vì anh chưa từng nghe có con dâu nào thích sống chung với mẹ chồng. Thảo giải thích với anh mình rất quý mẹ, hai mẹ con lại rất hợp nhau nên nếu sống chung chắc sẽ không có gì bất tiện.
Khi Hiếu nói điều này với mẹ anh thì bà lại từ chối. Bà nói mình đã quen với cuộc sống một mình. Ngoài công việc ở khách sạn bà còn tham gia rất nhiều việc thiện nguyện nên giờ giấc và đi lại rất bất thường, nếu sống chung với hai vợ chồng thì cuộc sống và sinh hoạt của bà và của cả hai vợ chồng ắt sẽ có nhiều xáo trộn.
Bà còn nói vợ chồng son nên có không gian riêng để vun đắp tình cảm không nên có người khác xen vào làm phiền.
Nhà ở nội thành Hiếu đã mua tận mấy căn, căn nào cũng to và rộng hơn căn hộ hiện đại của Thảo gấp nhiều lần. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện chuyển chỗ ở là vợ lại nhăn nhó nói cô đang có thai chuyển sang chỗ mới sẽ lạ chỗ khó ngủ. Vợ đã nói vậy anh chỉ đành bất lực, đấu sao lại bà bầu.
Lấy chiếc gối sofa để lên bụng, vắt tay lên trán, anh thở dài ngẫm nghĩ:
“Không biết mình phải sống cảnh ăn nhờ ở đậu này đến bao giờ. Cuộc sống này sao bấp bênh quá, tối nay bị cho ngủ ở sofa ngày may còn không biết có bị tống cổ ra đường không!”
Bất chợt anh rất muốn nhắn nhủ với một người:
“Cục cưng của ba, tại con mà ba mới cãi nhau với mẹ đấy! Sau này ra đời nhất định phải ngoan, phải về phe của ba đối phó lại với mẹ con, có biết chưa!”
Trằn trọc trên giường, Thảo chẳng thể nào ngủ nỗi. Cô đã quen đi vào giấc ngủ cùng hơi ấm của người nào đó, giờ trên giường chỉ một mình thật khó để chợt mắt.
Cô ngồi dậy rời khỏi giường đến chỗ của sổ kéo rèm nhìn ra ngoài trời. Trời vẫn đang mưa rất to, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm chớp. Chắc ngoài phòng khách rất lạnh, cô bắt đầu lo lắng cho người bên ngoài phòng khách rồi.
Thảo mở tủ lấy ra một chiếc chăn bông rồi mang ra phòng khách. Đến bên sofa thì thấy ai đó đang ro ro hai tay ôm lấy ngực, đôi chân mày hình kiếm cao lại, đuôi mắt ẩn hiện vẻ gì đó rất khó chịu.
Thấy bộ dạng có phần khổ sở của người trước mặt, trong lòng Thảo lại thấy rất hả hê:
“Ai bảo, đắc tội với vợ chi!”
Cô mở chiếc chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người Hiếu. Chăn vừa chạm vào người Hiếu đã mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy cô anh khẽ người, dịu dàng lên tiếng:
- Em mang chăn cho anh à, sợ anh bị cảm hả?
Cô không trả lời chỉ hất hàm, quay người đi về phía phòng ngủ. Anh vội vàng nắm lấy cánh tay cô giữ lại. Cô không hất tay ra, nhưng lại đỏng đảnh chẳng thèm nhìn anh, lạnh lùng lên tiếng:
- Em chưa hết giận đâu đấy!
Anh lay lay cánh tay cô, xuống giọng nài nỉ:
- Anh sai rồi, em đừng giận.
Thảo quay lại nhìn anh như để xác nhận mình không nghe lầm, vài giây sau con ngươi không nhìn vào anh nữa mà bắt đầu ngó nghiêng đầy kiêu ngạo. Trong lòng cô giờ đây là một cảm giác đắc ý khó tả.
“Tổng giám đốc của cô hôm nay nhận sai trước mặt cô, chiến thắng này thực sự quá oanh liệt!”
Hiếu đưa tay kéo vợ vào lòng, ngồi trên đùi anh. Vòng tay qua eo cô rồi hôn nhẹ lên má.
- Thôi mình hòa nhé. Hôn nay lúc đi ký hợp đồng với đối tác có sai sót trong điều khoản nên hợp đồng bị hoãn khiến anh rất bực mình nên mới lớn tiếng với em. Nhưng lần sau trời mưa em đừng đi ra ngoài, dù có đang mang thai hay không dầm mưa cũng không tốt.
Thảo hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu phân bua:
- Em định về sớm rồi nhưng cô Xuân lại bảo em ở lại cùng cô nấu chè trôi nước. Nấu chè trôi nước mất rất nhiều thời gian, em phải.... (xin giản lược 1000 từ). Lúc về trời mưa to em định gọi anh xuống đón nhưng điện thoại lại hết pin, muốn nhờ điện thoại của tài xế gọi cho anh nhưng anh biết không ông ta... (xin giản lược 2000 từ). Lúc en lên nhà mưa rất to nhưng em không dám đi nhanh sợ ngã sẽ anh hưởng đến con, giữa đường còn bị rơi đồ phải cúi xuống nhặt. Anh không biết đâu lúc đó em đáng thương lắm, vào đến thang máy còn gặp hai bà cô lớn tuổi xấu tính, hai người phụ nữ đó... (xin giản lược n từ)
Sau lần cãi nhau này Hiếu học được một bài học quan trọng: phụ nữ luôn luôn có lý lẽ. Chuyện dù đúng hay sai qua khả năng hùng biện của họ thì mọi chuyện điều nghe có vẻ rất hợp logic. Từ giờ anh sẽ không cãi nhau với vợ nữa, kiểu gì cũng thua nên không cần tự mình giẫm lên chân mình.
Và còn một điều nữa thiết nghĩ Hiếu cũng nên biết: Bóp méo sự thật chính là khả năng trời phú của phụ nữ!
Sau một hồi chăm chú nghe câu chuyện dầm mưa dài cả thập kỷ của vợ thì Hiếu bắt đầu sao nhãn. Màng nhĩ của anh đã thấm mệt nhưng chuyện vẫn chưa hết. Nhiều chuyện chưa bao giờ là bản tính của đàn ông.
Hiếu vẫn gật gù nghe nhưng mắt không còn đối mắt với Thảo nữa mà di chuyển sang nhiều chỗ khác trên người cô. Anh bắt đầu để ý đến mùi sữa tắm hương trái cây đang tỏa ra từ cơ thể một người.
Cuối cùng, Hiếu đã kết thúc câu chuyện dài của Thảo bằng một nụ hôn không báo trước, Thảo bị bất ngờ nhưng cũng vụng về đáp lại. Sau đó hai người cùng “bổn cũ soạn lại” chuyện tình ngày nào trên sofa.
Nhưng lần này chật vật hơn nhiều, phần vì chiếc bụng to ình của Thảo, phần phải nhẹ nhàng tránh kinh động đến cục cưng trong bụng. Đối với anh “trải nghiệm” một cơ thể quen thuộc phồng lên chục cân cũng rất tuyệt.
Sau hồi phóng túng, Hiếu tựa người trên sofa nhìn Thảo, tủm tủm cười:
- Em béo lên trông rất đáng yêu.
Thảo quay mặt đi, xấu hổ:
- Đừng chạm vào nỗi đau của em.
Nói rồi Thảo ngồi dậy hay tay ôm lấy cổ Hiếu, nũng nịu:
- Anh bế em về phòng đi!
Hiếu gật đầu “ùm” một tiếng, tay ôm eo tay ôm đùi bế vợ lên nhưng chuyện không đơn giản, 40 cân và 50 cân khác biệt rất lớn.
- Hai ba, hai ba...
Anh đếm số, dốc hết sức bình sinh thử lại nhưng vẫn thất bại, hai người vẫn yên vị trên sofa. Động tác sau đó được lặp lại hai lần tám nhịp kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Hết kiên nhẫn Thảo đành tự lực cánh sinh, thả chân xuống đất đeo vào đôi dép bông đi về phía phòng bếp. Hiếu vẫn ngồi đấy có chút bất mãn với bản thân, anh quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dành thời gian đi tập tạ.
Thảo mở chiếc túi lấy hộp chè ra ngoài, cho vào lò vi sóng.
- Anh qua ăn chè trôi nước, em có mang về cho anh này.
- Em làm à?
- Em với cô Xuân cùng nhau làm, anh qua ăn thử đi.
- Dạo này em có vẻ thích ăn ngọt nhỉ?
- Không biết sao nữa, nhưng em hay thèm mấy món nhiều tinh bột lắm.
- Ăn gì cũng được nhưng phải cân bằng đủ chất, không nên chỉ ăn một món. Mai mình đi siêu thị nhé, anh sẽ ở nhà cùng nấu ăn với em.
- Nhưng mai đâu phải là ngày nghỉ?
- Em quan trọng hơn.
Thảo không nói gì chỉ cười khẽ, sự kiêu ngạo trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Hiếu đến bên bàn ăn ngồi đợi thưởng thức món chè của cô. Cô mở lò vi sóng lấy hộp chè ra, vừa mở nắp mùi gừng xộc ra bay đến chỗ anh. Một cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày làm anh không nhịn được mà “ụa” ra một tiếng.
Nhìn bộ dạng của Hiếu Thảo vừa hiếu kỳ vừa buồn cười:
- Anh sao vậy? Nghén à?
Hiếu huơ huơ tay trước mũi đuổi đi mùi cay của gừng, mặt nhăn nhó:
- Thôi em ăn đi, mùi gừng nồng quá anh không ăn đâu.
- Em không nghén thì thôi đi, anh nghén cái gì?
- Nghén hộ.
- Ha ha, có dịch vụ này nữa hả?
- Không đùa với em nữa, anh đi ngủ trước đây ăn xong thì vào ngủ sớm nhé muộn rồi.
Thế là Thảo một mình “chiến” hết ba viên chè. Ăn xong lại sợ béo, Thảo lại mang thảm tập yoga ra ôn lại mấy bài tập cô giáo dạy. Lời nhắc trước đó của Hiếu vốn chỉ như gió thoảng ngoài tai.
Nằm trên giường, không có vợ bên cạnh Hiếu không tài nào ngủ được, thế là lại ra ngoài phòng khách ngồi nhìn cô lăn lộn trên thảm yoga. Đến tận khuya cô mới chịu đi ngủ, lúc ấy anh mới có thể chợt mắt.
Yêu một kẻ kiêu hãnh là vậy, chỉ có thể ba phần nhường nhịn bảy phần nuông chiều!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook