Lương Duyên Hắc Ám
-
Chương 16: Bế Tắt
Trời về chiều, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời cuốn theo những tất bật và hối hả của một ngày làm việc bận rộn. Tan làm, Thảo đi thẳng về nhà nghỉ ngơi đợi “chú Hiếu” mang đồ đến nấu bữa tối. Hiện tại hai người không còn ở cùng chung cư như trước nên việc ra ngoài cùng nhau không phải lúc nào cũng tiện.
Tối nay chẳng phải ngày gì đặc biệt cả, chỉ là tự nhiên Thảo có tâm trạng nấu ăn. Cô ghi lại những thứ cần mua rồi soạn thành một tin nhắn gửi cho Hiếu. Thực đơn của tối nay toàn là món khó: Cá om dưa, lẩu hải sản còn thêm cả chả giò. Nhìn danh sách những thứ cần mua mà Hiếu váng hết cả đầu, anh phải đi ba vòng siêu thị mất cả giờ đồng hồ anh mới mua xong.
Tay xách nách mang cuối cùng Hiếu cũng đến nơi, căn hộ quen thuộc mà anh đã đi về bao lần. Đi siêu thị mua đồ chỉ là một nữa nhiệm vụ, một nữa nhiệm vụ còn lại của anh là làm phụ bếp cho một “Bếp trưởng” khó tính.
Từ rửa rau đến thái củ tất cả đều phải làm đúng theo yêu cầu của Bếp trưởng. Lại thêm chuyện tỉa hoa cho cà rốt nữa chứ, anh bảo xấu đẹp gì vào bụng cũng như nhau thế mà cô chẳng chịu, nhất định hướng dẫn anh tỉa cho bằng được bông hoa năm cánh.
Đầu tắt mặt tối dưới sự bóc lột sức lao động của bếp trưởng khó tính, nhưng anh không còn cách nào khác chỉ biết thở dài tự an ủi bản thân, dù sao anh cũng không biết nấu ăn nên đành làm sai vặt cho cô vậy!
Hôm nay thực sự là một ngày tất bật với Hiếu. Bận rộn cả ngày ở công ty, vừa tan làm liền vận động mấy vòng trong siêu thị, đồ ăn nấu cả giờ đồng hồ rồi vẫn chưa xong. Anh đói đến mức da bụng sắp dính với da lưng rồi.
Cuối cùng Hiếu cũng đợi được đến lúc thưởng thức. Đồ ăn được Thảo bày lên bàn, vô cùng bắt mắt, hương thơm ngào ngạt khắp phòng làm anh đói càng thêm đói.
Hiếu lấy bát đũa chuẩn bị đặt xuống bàn thì một âm thanh hắc ám từ cửa vọng vào:
- Thảo có nhà không con?
Nghe giọng nói quen thuộc, Thảo sửng người, vẻ sợ hãi lập tức hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô quay nhìn Hiếu rồi nhìn dáo dác xung quanh nhà tìm một chỗ trốn cho anh. Cô hoảng hốt nói với anh:
- Chết rồi ba em đến, anh mau tìm chỗ trốn đi.
Hiếu không có vẻ gì lúng túng, hơn nữa còn rất bình tĩnh nói với Thảo:
- Để anh gặp ba em, chúng ta không thể trốn tránh mãi được.
Thảo nắm lấy tay Hiếu, nhìn anh bằng đôi mắt sợ hãi và thái độ khẩn cầu:
- Nhưng em không muốn ba em mắng anh, anh mau đi trốn đi.
Anh nắm lấy tay cô trấn an và nói bằng giọng rất cương quyết:
- Nếu anh không gặp ba em, bác sẽ không hiểu anh.
Hiếu vừa định ra ngoài thì Thảo kéo anh lại. Cô sợ đến phát khóc và nói bằng giọng run rẩy:
- Xin anh, mau tìm trốn đi mà!
Nhìn khuôn mặt khổ sở và đôi mắt ngấn lệ của Thảo anh lại mềm lòng mà làm theo ý cô.
Cô kéo anh đẩy vào góc bếp, dưới sofa, sau rèm cửa, nhà vệ sinh... Nhưng cứ đẩy vào rồi lại kéo ra vì cô có cảm giác những nơi này đều không an toàn và đều có nguy cơ bị phát hiện.
Bị Thảo quay như chong chóng, Hiếu có cảm giác như mình đang vụng trộm yêu đương phải trốn chui trốn nhủi vì sợ bắt gian vậy. Rõ ràng là anh quang minh chính đại yêu đương mà, sao lại va vào cảnh tình ngay lý gian thế này.
Cuối cùng Thảo cũng tìm được cho anh một chỗ trốn có độ an toàn cao: tủ quần áo. Cô đẩy anh vào bên trong, lúc đóng cửa tủ lại vì vội quá nên vô ý khiến cánh tủ va vào trán anh, u một cục.
Cửa ra vào nhà Thảo có thể mở bằng dấu vây tay của ông Huyền nên ông có thể vào nhà mà không cần đợi cửa. Thường thì mỗi lần lên thăm con gái ông điều gọi nói trước với con. Nhưng hôm nay ông đi có việc chỉ ghé sang thăm con một chút nên ông không báo trước. Mỗi khi đến nhà con gái, ông đều tế nhị đứng chỗ cửa lên tiếng gọi con trước rồi mới vào nhà.
Gọi con một lúc rồi mà chẳng nghe có ai lên tiếng. Ông nhìn sang chỗ để giày thì thấy có một đôi giày tây của đàn ông trên kệ. Ông ngạc nhiên và có chút lo lắng, lớn tiếng gọi con thêm lần nữa:
- Thảo có nhà không con?
Sau khi đã sắp xếp xong chỗ trốn cho Hiếu, Thảo mới vội vàng lên tiếng “dạ” rồi chạy ra đón ba.
- Ba lên chơi hả ba?
Ông Huyền nhìn con rồi nhìn một vòng xung quanh nhà, xem có gì bất thường không. Sau khi thấy mọi thứ vẫn bình thường ông mới trả lời con gái:
- Ừ ba đi mua tượng với bác Lâm nhân tiện ghé thăm con một chút. Giày trên kệ của ai vậy con, nhà có khách à?
May mà Thảo có xem một video hướng dẫn các cách tự vệ khi ở nhà một mình, nếu không cô cũng không biết trả lời ba thế nào:
- Dạ, là do con học theo trên mạng hướng dẫn, để một đôi giày nam ở cửa nhỡ trộm có đột nhập vào nhà cũng e dè vì nghĩ nhà có đàn ông.
Ông huyền thở phào, gật gù:
- Ừ, cách này hay, đến ba cũng bị lừa.
Ông Huyền đi vào nhà ngã người xuống sofa thư giãn một chút sau cả ngày đi lại mệt mỏi. Nghe mùi thơm tỏa ra từ bếp, ông vội hỏi con gái:
- Nấu món gì mà thơm vậy con.
- Con nấu lẩu hải sản với cá om dưa còn có chả giò nữa, ba qua ăn luôn cho nóng.
- Cha, buồn ngủ gặp chiếu manh, cả ngày nay ba đi tới đi lui mấy của hàng tượng trong thành phố mệt rã người. Lúc trưa bác Lâm có dẫn ba đi ăn nhà hàng món Tây nhưng mùi vị lạ quá nên ba chẳng ăn được gì.
Ông đến bàn ăn nhìn những món ăn hấp dẫn bày trên bàn, trong đầu lại thắc mắc hỏi con gái:
- Con mời bạn đến nhà chơi hay sao mà nấu nhiều vậy, chừng này mình con ăn sao hết.
Sợ ba phát hiện nên Thảo lập tức phủ nhận:
- Dạ...đâu có ai đâu ba, tại hôm nay con có tâm trạng nấu ăn nên bày ra nấu, không nhắm chừng nên nấu hơi nhiều nhưng giờ có ba ăn phụ rồi không sợ lãng phí nữa.
Ông Huyền ôn tồn dạy con:
- Tự nấu ăn là tốt, đồ ăn hàng quán bên ngoài nhiều chỗ làm không có vệ sinh nhưng nấu đủ mình ăn thôi đừng để thừa, nhiều người đói khổ không có gì mà ăn trong khi mình lại đổ đi, tội lắm.
- Dạ con biết rồi, lần sau khi nấu ăn con sẽ để ý.
Ông Huyền ngồi xuống bắt đầu thưởng thức những món ngon trên bàn. Trong khi ông ngồi ăn ngon lành thì Thảo lại cố ăn ít đi vì muốn để phần cho “phụ bếp”. Ông Huyền thì cứ sợ lãng phí nên càng ăn càng tích cực, vừa để bù cho cơn đói từ ban trưa.
Ông vừa ăn vừa nói với con gái về chuyện ẩm thực. Ông nói ẩm thực Việt Nam là nhất, vừa ngon miệng lại đủ dinh dưỡng, mùi vị hài hòa lại thân thiện với cơ thể. Như mấy món tây hôm nay ông ăn chả ngon nghẻ gì cả, chỉ có vị béo ngậy và đơn điệu.
Cuộc đời này luôn tồn tại bất công, bạn làm việc vất quả không có nghĩa bạn chắc chắn sẽ được hưởng thành quả. Giống như Hiếu vậy, vất vả cả buổi tối nhưng cuối cùng phải trốn trong góc tủ để người khác thụ hưởng thành quả của mình. Khỏi nói cũng biết anh ấm ức đến mức nào.
Bữa tối chẳng có gì lãng phí, mấy món ăn trên bàn hầu hết đều ngoan ngoãn chui vào bụng ông Huyền. Ăn xong ông ra về đến cửa mới nhớ ra mục đích mình đến nhà con.
- Ba quên mất, ăn no mất khôn mà, mấy hôm trước khi con đi công tác ba có dặn mua cho ba mấy chai rượu có mua không con?
Ba nhắc lại chuyện chai rượu làm Thảo nhớ lại chuyện say rượu của mình mấy hôm trước, cô đỏ mặt lúng túng nói với ba:
- Dạ...con quên mua rồi ba.
- Trời không nói sớm để ba khỏi phải qua, mà thôi ăn được bữa ngon cũng không uổng công.
- Khi nào con về nhà sẽ mua rượu cho ba, ở đây cũng có nhiều cửa hàng uy tín lắm không sợ mua phải hàng giả đâu ba.
- Vậy khi nào về nhà nhớ mua cho ba.
Ông Huyền từ giã ra về. Ông vừa ra khỏi cửa Thảo lập tức vào phòng ngủ mở tủ.
Trong góc tối của tủ quần áo, cô thấy có một đôi mắt giận dữ đang trân trân nhìn mình. Hiếu giận đến mức muốn nuốt luôn cô vào bụng. Cô rụt rè nhìn anh, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
- Ba về rồi, anh có thể ra được rồi.
Anh kéo cô ngồi vào lòng mình, ôm lấy cô trong tủ quần áo ọp ẹp.
- Anh trốn chui trốn nhủi thế này mất mặt lắm biết không?
- Chỉ là tạm thời thôi.
Thảo hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Lát nữa anh ra ngoài ăn nhé ba em... xơi hết phần của anh rồi.
Hiếu thở dài nhìn Thảo, nói bằng giọng trách móc:
- Lúc nào anh cũng xếp sau ba em.
Thảo nở một nụ cười rạng rỡ, giống như đang khích lệ kẻ yếu thế vậy:
- Hề hề, đâu có.
Thảo sờ vào chỗ sưng tấy trên trán Hiếu, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh khiến cô không nhịn được lại bật cười khúc khích. Biết anh sẽ không bao giờ giận mình nên cô còn cố trêu:
- Ví dụ như bây giờ ba anh và em cùng lúc rơi xuống nước, em chắc chắn sẽ cứu anh trước.
- Tại sao lại cứu anh trước?
- Vì ba em bơi rất giỏi.
Nói xong cô lại bật cười một tràn khiến anh tức anh ách. Anh chọc vào eo khiến cô nhột mà cười ngất, cố vùng vẩy thoát khỏi vòng tay của anh. Ngắm nụ cười giòn tan của cô anh như quên đi ấm ức, vì cô anh chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng thế giới khắc nghiệt này sẽ không vì chuyện bạn chấp nhận chịu thiệt mà nương tay với bạn đâu...
Ông Huyền và ông Lâm ngày càng thân thiết. Thời gian hai người gặp nhau ngày càng nhiều. Nếu không đến nhà nhau trà rượu tâm sự thì hai người sẽ cùng nhau đi sưu tầm tượng điêu khắc. Hai người càng qua lại càng thân mật, càng nói chuyện càng hợp nhau. Vốn dĩ hai ông muốn kết thành thông gia từ lâu như con cái cứ dùng dằn khiến hai ông chán nản không thèm nhắc tới nữa.
Nhưng dạo gần đây ông Lâm chứng kiến xung quanh mình có rất nhiều bạn bè có con cái ly hôn. Có nhà con cái họ mới cưới chưa được mấy tháng đã ly hôn, có nhà vợ chồng có con cái đề huề rồi mà vẫn quyết định bỏ nhau. Ông chỉ có mỗi An là con trai duy nhất, ông không muốn hôn nhân của con trai mình giống như những mối tình chớp nhoáng ngoài kia, tờ giấy hôn thú còn chưa ráo mực đã đường ai nấy đi. Đắn đo mãi ông quyết định đi gặp tri kỷ của mình - ông Huyền.
Thấy bạn đến chơi ông Huyền mời bạn vào nhà, hai người cùng ngồi uống trà tâm sự ở phòng khách. Ông Lâm kể cho bạn nghe về trăn trở của mình những ngày gần đây:
- Sao tôi thấy bọn trẻ bây giờ sao dễ ly hôn quá, hôn nhân mà tụi nó xem như trò chơi vậy. Tôi có đứa cháu gái vừa đám cưới còn chưa được mấy tháng đã ly hôn. Trước khi cưới ba mẹ thấy đàn trai không tốt nên ngăn cản hết lời mà cháu đâu có chịu nghe, còn nói ba mẹ bảo thủ không tôn trọng tự do yêu đương của con cái, nhất quyết đòi cưới cho bằng được. Kết quả chăn gối còn chưa cũ đã dắt nhau ra tòa.
Ông Huyền nói với bạn suy nghĩ của mình:
- Tôi thấy hôn nhân mà muốn bền lâu thì tình cảm thôi chưa đủ. Phải có nền tảng gia đình, nam nữ phải ngang hàng, hai bên gia đình phải có lối sống gần như nhau.
- Ý anh giống ý tôi quá, phải chi mà mình thành thông gia thì hay quá.
Ông Huyền không nói gì chỉ thở dài đầy tiếc nuối. ông Lâm quay sang hỏi ông Huyền chuyện của Thảo:
- An có kể với tôi chuyện lần trước gặp cháu Thảo, An nói cháu Thảo có người yêu rồi nên không dám theo đuổi. Không biết dạo này cháu Thảo với bạn trai thế nào rồi có định tiến tới hôn nhân không?
- Trước đây Thảo có bạn trai thật nhưng đã chia tay hơn một tháng rồi, hiện tại Thảo không có quen ai.
Ông Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi thái độ trở nên nghiêm túc nói với bạn:
- Tôi tính thế này không biết ý anh thế nào, hay là mình cho con trai tôi với con gái anh hai đứa tiến đến với nhau. Tôi nghĩ với sự chỉ bảo của thông gia mình hai đứa có thể sống tới răng long đầu bạc. Vợ chồng tôi sẽ không đối xử tệ với cháu Thảo đâu, ơn của anh vợ chồng tôi còn chưa trả mà. Nhờ anh hỏi lại ý cháu Thảo xem ý cháu thế nào?
Ông Lâm đã nói vậy ông Huyền cảm thấy mình không còn cách nào để từ chối. Về phía Thảo, ông nghĩ con đã chia tay người yêu hơn tháng rồi chắc cũng không còn gì vướng bận nữa. Ông quyết định đồng ý luôn với ông Lâm mà không chờ hỏi ý kiến Thảo :
- Chuyện này tôi cũng nghĩ trong đầu lâu rồi hôm nay anh nói ra tôi tất nhiên không có gì để từ chối. Con gái tôi nếu được vào làm dâu nhà anh là phúc lớn của nó. Còn cháu An, cháu là đứa hiền lành lại giỏi giang Thảo gã cho cháu cả đời sẽ không sợ khổ.
Ông Lâm nghe vậy vui mừng tiếp tục bàn bạc với bạn:
- Vậy mình định một ngày dạm ngõ để hai bên gia đình gặp nhau, trước gặp gỡ sau bàn chuyện hôn lễ.
Hai ông tiếp tục bàn bạc, cuối cùng cũng tìm được một ngày đẹp cho lễ dạm ngõ. Mọi thứ được lập tức tiến hành. Thảo vẫn chưa biết gì, ông Huyền muốn để gần đến ngày dạm ngõ mới nói cho con biết. Còn An, anh hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ba mẹ không hề có chút phản đối.
Nói một chút về An, anh là một chàng trai rất nhút nhát trong chuyện theo đuổi con gái. Khi còn đi học thì chỉ tập trung là học hành đến khi đi làm tan làm sẽ chạy thẳng về nhà chẳng la cà ngoài đường. Phụ nữ muốn theo đuổi anh rất nhiều nhưng anh lại chẳng có mối tình nào vắt vai, nguyên nhân phải kể đến là do anh quá nghe lời mẹ, mẹ anh nói gì anh cũng răm rắp nghe theo.
Mẹ bảo phải tránh xa những cô gái chủ động theo đuổi mình vì đa phần những cô gái ấy không tốt có khi còn là loại lẳng lơ nên sẽ rất dễ bị lừa gạt tình cảm. Vậy là những cô gái chủ động tán tỉnh anh không có cách nào xuyên qua vỏ bọc bảo thủ mà mẹ xây cho anh.
Còn những cô gái tốt chờ anh theo đuổi thì căn bản đợi không nổi, vì trước giờ anh chẳng dám theo đuổi ai. Cứ nhiều năm như vậy, anh tự xếp mình và hàng ngũ ế lâu năm. Nên chuyện hôn nhân của mình anh hoàn toàn trong chờ vào bố mẹ.
Còn một tuần nữa là đến lễ dạm ngõ, ông Huyền mới gọi điện thông báo cho con gái. Mục đích của ông là muốn đặt chuyện vào thế đã rồi, khiến cô không có cách nào từ chối.
Sau hơn một tháng quay lại với nhau Thảo cũng muốn nói cho ba biết chuyện của mình với Hiếu nên khi tan làm về cô tranh thủ gọi cho ba.
Ông Huyền cầm điện thoại trên tay vừa định gọi cho con gái thì vừa đúng lúc con gọi đến.
- Ba nghe đây.
- Ba rảnh không con có chuyện này muốn nói với ba.
- Vừa hay ba cũng có chuyện muốn nói với con đây.
- Vậy ba nói trước đi.
- Con nói trước đi, nhà này bé Thảo là nhất.
Thảo khúc khích cười rồi thưa chuyện.
- Dạ, con với anh Hiếu quay lại với nhau rồi ba. Lần này tui con rất nghiêm túc muốn tiến tới hôn nhân, con muốn xin ba đồng ý cho tụi con kết hôn.
Tâm trang đang vui vẻ của ông Huyền đột ngột tắt lịm. Ông im lặng vài giây mới lên tiếng bằng giọng khó chịu và gay gắt:
- Con nói xong chuyện của con rồi đến ba nói chuyện của ba. Ba nhắc lại lần nữa là ba không bao giờ đồng ý cho con lấy cái thằng chỉ được cái mã đó đâu. Ba với bác Lâm đã bàn bạc xong xuôi rồi, tuần sao sẽ tổ chức lễ dạm ngõ cho con với cháu An. Con sắp xếp xin nghỉ để về nhà làm lễ.
Thảo giật mình không tin vào tai mình:
- Ba, con và anh An không có tình cảm với nhau làm sao lấy nhau được ba.
- Không có tình cảm cũng không sao, lấy nhau về rồi từ từ bồi đắp.
- Xin ba đừng ép con, hôn nhân của con xin ba cho con tự do quyết định.
- Ba sinh con ra nuôi con lớn bằng này chẳng lẽ đi hại con sao? Ba sống hơn nữa đời người rồi ai xấu ai tốt chẳng lẽ ba không biết?
- Nhưng ba làm như vậy là đang ép buộc con lấy người con không yêu.
- Nếu hai người yêu nhau mà sống đến bạc đầu thì trên đời này đâu có chuyện ly hôn đâu con.
Nói đến đây Thảo bỗng nhiên ngang ngạnh, không muốn nói lý với ông nữa:
- Con không biết, con sẽ không lấy anh An đâu ba muốn lấy tự đi mà lấy.
Ông Huyền cũng trở nên cáo gắt:
- Con dám nói chuyện với ba bằng giọng đó hả Thảo? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi không cần ba mẹ nữa chứ gì?
- Con xin lỗi, con lỡ lời. Nhưng mà ba...
Ông Huyền ngắt ngang lời con:
- Không nói nhiều, nếu không cần ba mẹ nữa thì muốn làm gì thì làm.
Nói xong ông liền tắt máy, Thảo gọi lại ông không nghe máy.
Thảo một mình trong căn nhà trống trải của mình, cô ngồi trên ghế tay ôm gối tay buông thõng chiếc điện thoại, thở dài buồn bã.
Những lời vừa rồi của ba làm cho cô sợ hãi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ sống mà không có ba mẹ, ba mẹ đối với cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Còn với Hiếu, cô cũng rất muốn ở bên cạnh anh. Nghĩ đến chuyện lựa chọn cô lại bất lực, chẳng thể nghĩ ra cách gì chu toàn cả hai. Hai tay cô ôm lấy gối, căn nhà bắt đầu lại có tiếng thúc thít.
Đêm đến, khi bà Thanh đã lên giường kéo chăn chuẩn bị vào giấc thì thấy ông Huyền vẫn tay chắp sau lưng đi đi lại lại quanh nhà chưa chịu đi ngủ. Bà không hiểu nổi ông, con thương chỗ nào thì cứ đồng ý gả chỗ đó đi việc gì phải khổ sở vắt óc nghĩ cách ngăn cản rồi ba con lại bất hòa với nhau. Thảo cũng cũng phải đứa vô tri không biết nhìn người, nếu đã là duyên phận của con rồi thì muốn cải cũng không được.
Ông lẩm bẩm trong miệng:
- Cái thằng trời đánh, rõ ràng là hứa chia tay rồi mà giờ lại quay lại. Tức chết!
Thấy ông tức giận bà quay sang hỏi:
- Tối rồi, không đi ngủ đi còn mắng ai nữa?
- Tức ngủ không được, đâu phải ai cũng ruột để ngoài da như bà.
Bà Thanh cảm thấy phiền não này vốn là ông tự tạo ra nên không muốn đôi cô với ông làm gì.
- Chuyện vốn có gì căng thẳng đâu, con đặt đâu mình ngồi đó đi, phản đối ép uổng nó làm gì rồi chuốc bực vào thân, con không đồng ý mà ông cứ ép đến lúc cưới chắc bắt ông ra làm cô dâu.
Ông Huyền nhíu mày chuyển sang tức giận với bà:
- Tôi không biết có phải bà là mẹ ruột của Thảo không nữa, chuyện hôn nhân của con mà để con tự quyết định sao được, bồng bột chưa trải đời như nó thì biết cái gì. Bây giờ thì con ghét tôi vậy thôi chứ sau này về lấy chồng sinh con rồi nó tự khắc hiểu mà thương ba nó.
Bà Thanh cảm thấy có nói thế nào cũng nói không lại ông nên bà đành bỏ cuộc mà đi ngủ:
- Ông muốn làm gì thì làm đi tôi đi ngủ trước đây, nhớ đi ngủ sớm.
Ông Huyền trằn trọc tới gần khuya, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. Ông lập tức lay bà Thanh dậy bàn bạc mặc cho bà đang ngủ say.
- Bà, tôi nghĩ ra cách này bà thấy có được không?
Bà Thanh đang lim dim nghe xong kế hoạch của ông thì bà tỉnh ngủ hẳn, lập tức bàn ra:
- Làm vậy chẳng khác nào mình lừa con nó mà biết lại có khi lại ghét mình, hơn nữa chuyện này mà lỡ mà lọt vào tay người ngoài người ta cười cho thúi mũi.
- Chuyện này mình không nói thì làm sao có người biết cho được, tôi đã quyết định rồi bà phải phối hợp với tôi nghe chưa!
- Tôi cũng hết nói nổi ông, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra. Nhưng ông nghĩ lại đi tội con mình...
Bà Thanh quay sang nhìn thì thấy ông đã say giấc và bắt đầu có tiếng ngáy vang lên. Mấy đêm rồi mới thấy ông có giấc ngủ ngon. Thấy ông vất vả vì con gái như vậy bà lại về phe ông, tin tưởng những gì ông đang làm là vì tương lai tốt đẹp của con.
Mới sáng sớm trời đã trút một trận mưa to xuống thành phố, nước cuồng cuồng chảy xuống rảnh. Thảo nhìn ra của sổ, thấy bầu trời vẫn xám xịt cô đoán hôm nay sẽ mưa cả ngày. Tâm trang của cô cũng không tốt hơn thời tiết bao nhiêu. Chuyện cãi nhau với ba hôm qua làm cô chẳng thể nào vui nổi, cô không muốn gây bất hòa với ba nhưng làm sao cô có thể lấy người mà mình không yêu.
Mấy tuần nay Hiếu đều đến đón cô đi làm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chuyện tình cảm của hai người gần như công khai. Thảo được sắp xếp làm ở văn phòng riêng cùng tầng với văn phòng Tổng Giám Đốc.
Sau gần một năm Hiếu đã hoàn toàn làm chủ công ty Hoàng Anh, nắm rõ từ tổ chức nhân sự đến chiến lược kinh doanh. Quả thật anh rất có tài, doanh thu của công ty không ngừng tăng, hợp đồng mới liên tục được ký kết. Nhưng chuyện tình cảm của anh và Thảo lại không thuận lợi như vậy.
Trên đường đến công ty Thảo kể chuyện mình cãi nhau với ba cho Hiếu nghe, cả chuyện dạm ngõ nữa. Anh cũng hết cách. Chỉ biết dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay cô. Còn cô cũng nhất quyết không gả cho người mình không yêu. Hai người quyết định sẽ theo đuổi tình yêu của chính mình, còn chuyện của ông Huyền...để thời gian giải quyết vậy.
Nhưng dễ dàng thì không phải là cuộc sống. Đang làm việc ở văn phòng Thảo có điện thoại của mẹ.
- Dạ con nghe đây mẹ.
Bên cạnh bà Thanh lúc này ông Huyền. Ông đã tập luyện cho bà cả buổi sáng để bà thuộc đoạn thoại này. Nhưng khi gọi điện ông vẫn không yên tâm, sợ bà quên giữa chừng nên ông cứ đứng kế bên cạnh phụ hoạ.
- Thảo hả con, tranh thủ về nhà được không con, không biết ba con bị bệnh gì mà từ tối hôm qua đến giờ nằm liệt giường không ăn uống gì.
- Mẹ có đưa ba đi khám bác sĩ chưa mẹ ?- Thảo lo lắng hỏi.
- Mẹ có nói rồi mà ba con nhất quyết không chịu đi khám bác sĩ, chỉ nằm trên giường đắp chăn rên ư ử. Mẹ cũng chẳng biết làm sao. Ba con thương con nhất, con về nhà khuyên ông một tiếng.
- Ba có ở đấy không mẹ, mẹ đưa điện thoại cho ba để con nói chuyện với ba.
- Ba con không nghe máy đâu, sáng giờ ông chỉ nằm trên giường chẳng chịu nói chuyện với ai cả.
- Hôm trước khi ba nói chuyện với con còn rất bình thường mà sao tự nhiên lại như vậy?
- Mẹ cũng không biết nữa, hỏi ông ông không chịu trả lời chỉ thở dài mặt rầu rĩ không biết có bị bệnh lạ gì không nữa.
- Dạ bây giờ con về nhà liền, mẹ đợi con một chút. Ba có chuyện gì mẹ cứ gọi cho con.
Thảo giao lại công việc cho nhân viên lập tức bắt taxi về nhà, cô gấp đến nổi chẳng kịp nói với Hiếu một tiếng.
Trên đường về nhà, cô vô cùng lo lắng cứ liên tục giục bác tài xế cho xe chạy nhanh hơn. Cô sợ vì chuyện mình cãi nhau với ba hôm qua làm ba tức giận rồi phát bệnh, mấy căn bênh đột ngột của người già như đột quỵ hay tai biến gì đó.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô bắt đầu rơi trên khuôn mặt đang tía lên vì sợ. Nếu ba xảy ra chuyện gì chắc cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Về đến nhà vào phòng của ông Huyền, thấy ông đang nằm trên giường Thảo liền chạy lại hỏi:
- Ba có sao không ba?
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của con gái, ông Huyền biết “khổ nhục kế” của ông đã thành công một được một nữa rồi. Con gái của ông vốn dĩ rất thương ba nó mà.
- Thảo hả con, ba không sao đâu con.
- Con đưa ba đi bệnh viện khám nha.
- Không cần đâu con, chắc ba cũng không sống được bao lâu nữa đâu con.
- Ba đừng làm con sợ, hay là con gọi bác sĩ đến nhà khám cho ba nghe.
- Đừng gọi bác sĩ, bệnh của ba là tâm bệnh không có bác sĩ nào chữa nổi đâu con!
Thái độ của ông Huyền khiến Thảo càng lo lắng. Thà ông nóng giận trách móc gì đó cô còn thấy đỡ lo hơn thái độ im lìm.
Hiếu biết tin Thảo về nhà liền gọi cho cô. Cô kể cho anh về bệnh của ba và nói sẽ nghỉ làm thêm vài ngày. Anh khuyên cô đừng quá lo lắng, có chuyện gì cần giúp cứ gọi điện cho anh.
Chiều đến, Thảo nấu cho ba toàn những món mà ba thích nhưng ông không ăn bảo Thảo bê ra ngoài.
Sáng nay trước khi Thảo về nhà, để chuẩn bị cho kế hoạch tuyệt thực của mình ông đã ăn một bữa thật no nên đến chiều vẫn không thấy đói.
Sáng ngày hôm sau, Thảo mang đồ ăn sáng cho ông ông vẫn không ăn dù bụng kêu đói cồn cào. Ông tự nhủ với bản thân “Quản không nổi cái miệng thì sao có thể làm nên đại sự?”
Ông diễn mà cứ như thật, làm bà Thanh có lúc còn tưởng ông bệnh thật lén lút hỏi ông có sao không. Không phải giải thích thì bà mới yên tâm. Khổ nhất là Thảo, thấy ba bệnh mà không biết làm sao chỉ biết nhìn ba mà rơi nước mắt.
Ngày thứ ba, vẻ tiều tụy bắt đầu hiện rõ trên người ông Huyền. Thảo cũng đã ba ngày liền không nuốt nổi vào bụng thứ gì cả người cũng tiều tụy theo ba.
Ông Huyền nghĩ mình dùng ba ngày tuyệt thực để dọa con chắc cũng đủ rồi, bây giờ muốn gì con cũng sẽ gật đầu thôi.
Cuối ngày, ông gọi con gái vào:
- Thảo, bệnh của ba mỗi lúc một nghiêm trọng ba có một tâm nguyện con giúp ba thực hiện được không con.
Nghe mấy câu trăn trối này mặt Thảo tái mét vì sợ.
Ông Huyền nhìn con vô cùng đắt ý nhưng vẫn rất nhập vai.
- Trước ngày ba mất ba muốn có thể nhìn thấy con thành gia lập thất, tìm được một tấm chồng tốt mà nương tựa. Ba với bác Lâm bàn bạc xong chuyện kết hôn của con với cháu An rồi. Con đồng ý nghe con.
Thảo nói trong nước mắt, tiếng được tiếng mất:
- Nhưng mà con không muốn lấy anh An, con muốn lấy...
Thảo chưa nói hết câu thì ông Huyền phát một tràn ho dài cứ như sắp thổ huyết đến đến nơi. Thảo sợ quá vội vàng vuốt lưng ba. Sau cơn ho ông cất lời bằng giọng thoi thóp:
- Tâm nguyện cuối đời của ba mà con cũng không thực hiện được, ba nuôi con cực khổ mấy chục năm cuối cùng cũng không bằng thằng đàn ông con quen chưa được một năm. Ba mẹ sinh con ra đặc tên cho con là Thảo để con hiếu thảo với ba mẹ vậy sao con?
Thảo không suy nghĩ được gì nhiều lúc này nhưng chí ít cô biết bất hiếu là tội rất nặng nên bản thân chỉ có thể đồng ý.
- Ba, con đồng ý...lấy anh An. Con sẽ chia tay với anh Hiếu. Chỉ cần ba mau chóng khỏe lại chuyện gì con cũng có thể làm.
Ông Huyền thở phào, người lân lân:
- Vậy thì ba yên tâm mà gắn sống đến ngày cưới của hai con rồi.
Vậy là kế hoạch của ông Huyền gần như đã thành công. Ông đắt ý nghĩ tron đầu “Con là do ông sinh ra và nuôi lớn mà, tính cách con thế nào chẳng lẽ ông không biết. Muốn cướp con gái từ tay ông à, xin lỗi không có cửa!”
Để chắc chắc ông muốn Thảo gọi điện nói rõ ràng với tên Hiếu kia. Thảo chỉ có thể vâng lời. Cô đi ra một góc gọi cho anh.
- Anh đây, ba em đã đỡ hơn chút nào chưa?
Thảo im lặng muốn tiếp tục nghe anh nói bởi vì cô sắp không còn được nghe âm thanh quen thuộc này nữa rồi. Khi Hiếu “a lô” để kiểm tra tín hiệu cô mới lên tiếng:
- Em... có chuyện này muốn nói với anh. Chúng ta ở bên nhau gần một năm rồi nhỉ? Anh thực sự rất tốt mỗi khi ở bên cạnh anh em đều rất vui vẻ, anh luôn cho em cảm giác an toàn được nuông chiều, che chở. Nhưng từ giờ em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi. Em..
Nói đến đây nước mắt Thảo trào ra ào ạt, phải hít một hơi thật sâu cô mới đủ sức để nói tiếp, giọng run run:
- Em phải đi lấy chồng rồi. Chúng ta...chia tay đi.
Biết tính nghiêm trọng của sự việc nhưng Hiếu vẫn còn đủ bình tĩnh nói với cô:
- Ba em giả vờ bệnh để ép em chia tay với anh đúng không?
- Dạ không phải vậy đâu ba bệnh nặng lắm nếu đồng ý lấy anh An ba sẽ bệnh nặng hơn, em không muốn hại ba.
- Thảo, em đã trưởng thành em có quyền tự do yêu đương không ai có quyền ép em cả. Bây giờ anh sẽ lập tức đến nhà em để nói chuyện với ba em.
- Anh đừng đến, em không muốn anh bị ba mắng.
- Anh không quan tâm chuyện bị ba em mắng, anh quan tâm tương lai của chúng ta, anh muốn bảo vệ những gì thuộc về mình.
Hiếu anh im lặng một lúc, sau đó mới cất lời:
- Thảo, anh yêu em. Xin em hãy kiên định vào tình yêu của chúng ta.
Vừa nói xong Hiếu đã vội tắt máy lập tức lái xe xuống nhà ông Huyền.
Trên đường đi, tay anh nắm chặc lấy vô lăng chặc đến nỗi tay lòng bàn tay ửng lên màu máu. Đôi mắt hừng hực như nhung nham, ẩn chứa một ý chí sắt đá mà không trở lực nào có thể ngăn cản.
Anh nghĩ mình đủ mạnh mẽ đẻ bảo vệ tình yêu của chính mình. Trên đời này chỉ cần có tình yêu không gì người ta không không làm được.
Chưa đầy một giờ sau Hiếu đã đến nhà, người đầu tiên anh gặp là mẹ Thảo. Bà vừa định đi ra cửa hàng thì gặp Hiếu ở cổng. Dù mới gặp một lần nhưng ngoại hình ưa nhìn của Hiếu làm bà có ấn tượng rất sâu sắc. Bà rất bất ngờ vì sự có mặt của anh ở nhà mình.
- Chào bác. - Hiếu gật đầu lễ phép.
- Cháu Hiếu đến chơi à.
- Dạ cháu đến tìm bác trai.
- Thảo và bác trai đang ở nhà ăn, cháu vào đi.
Bà Thanh thấy có điều gì đó rất kiên định trong mắt Hiếu, bà phần nào đoán được lý do Hiếu đến nhà. Bà không muốn xen vào chuyện tình cảm của con như ông Huyền nên mọi chuyện bà để ông quyết định vậy.
Ông Huyền đang ngồi trên bàn ăn hì hục húp cháo. Ông đang ăn bù lại cho ba ngày tuyệt thực vừa qua. Thảo ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thấy thêm rau thêm cháu cho ba. Thấy ba có thể ăn uống trở lại cô cũng thấy yên tâm phần nào. Bà Thanh dắt Hiếu vào nhà thông báo cho ông Huyền và Thảo:
- Có cháu Hiếu đến chơi nè ông.
Nói rồi bà quay sang tươi cười với Hiếu:
- Cháu ở lại chơi với Thảo và bác trai, bác ra cửa hàng có chút việc.
- Dạ. - Hiếu trả lời.
Bà Thanh đi ra cửa lên xe của người làm đưa bà ra của hàng.
Ngôi nhà giờ chỉ còn lại ba người. Thảo biết Hiếu sẽ đến nhưng không ngờ anh lái xe nhanh như vậy.
Cô quay sang nhìn thái độ hậm hực của ông Huyền thì bắt đầu lo lắng cho anh. Ông Huyền vừa nhìn thấy Hiếu liền hậm hực đặt mạnh bát đũa xuống bàn, gắt gỏng lên tiếng:
- Nhà này không tiếp chú, mời chú về cho.
Hiếu dõng dạc trả lời lại:
- Lúc trước bác đến tận nhà ép cháu chia tay với em Thảo cháu cũng đâu từ chối tiếp bác.
Thảo chợt hiểu ra nguyên nhân và Hiếu nói chia tay với mình. Nhưng hiện tại cô không có thời gian nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ thấy rất hoang mang khi nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông trước mặt mình.
- Chú cũng đâu có giữ lời, loại người như chú đừng có mong tôi gả con gái cho.
- Vậy thì xin bác nói cho cháu biết lý do bác không cho cháu kết hôn với em Thảo là gì, cháu có điểm nào không tốt. Tại sao bác phải dùng đến cách giả bệnh để ép em Thảo chia tay với cháu.
Kế hoạch cao siêu mà ông vắt óc suy nghĩ đã bị Hiếu lật tẩy khiến ông càng giận dữ và càng ác cảm hơn với Hiếu. Ông quát lớn:
- Loại đàn ông không có sĩ diện như chú tôi có nói gì cũng không thể hiểu được đâu.
Thảo Nghe ba nói nặng lời với Hiếu như vậy liền kéo ông ngồi xuống van xin:
- Ba xin ba đừng mắng anh, con sẽ nghe lời ba mà.
Nói xong cô quay sang nhìn Hiếu, khổ sở nói với anh:
- Anh về đi, chúng ta không có kết quả đâu. Chắc chắn anh sẽ gặp được người tốt hơn em.
- Anh chỉ về khi nào ba em đồng ý cho chúng ta kết hôn.
Vừa nghe Hiếu nói xong, ông Huyền liền hất hàm vênh váo nói:
- Cái gì? Tính ăn vạ đó hả? Nhà này không phải cái chùa muốn ra thì ra muốn vào thì vào? Cái loại không có giáo dục như chú tôi cũng cần phải khách sáo làm gì?
Mặt Hiếu đỏ bừng vì những lời xúc phạm. Lần đầu tiên trong đời anh bị mắng không có giáo dục.
Hiếu thực sự không hiểu rốt cuộc mình làm sai điều gì. Anh chăm chỉ làm việc, cuộc sống không phức tạp, tiền tài danh vọng địa vị xã hội đều có đủ lại không thể đổi lấy chút thiện cảm của ông.
Thảo đứng bên cạnh ba chỉ biết khóc nức nở. Nhìn anh vì cô mà chịu sự xúc phạm như vậy cô cảm thấy bản thân mình rất tội lỗi, độc ác và vô dụng. Tim cô đau đến thắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả người nóng bừng bừng.
Thấy Hiếu cứ đứng ngây ra còn chưa chịu về ông lại mắng tiếp:
- Còn chưa chịu về ăn muốn ăn chổi mới chịu về hả?
- Cháu nói rồi khi nào bác đồng ý cho cháu kết hôn với em Thảo thì cháu mới về. Cháu tin không ai yêu cô ấy hơn cháu cả bao gồm cả bác, người dùng quyền hành của người làm ba để ép con gái làm theo ý mình cũng không phải là người ba tốt. Nếu bác thật sự yêu con gái của mình xin bác tôn trọng quyết định của em ấy, chỉ có em ấy mới biết bản thân mình có thực sự hạnh phúc hay không. Tầm nhìn của bác có sâu xa đến đâu cũng không thể giúp Thảo sống cuộc đời của em ấy được.
Thấy thái độ đúng mực cùng mấy câu “hết sức có giáo dục” của Hiếu ông Huyền không còn nghĩ được ra câu gì để trả lời lại nữa, đành hành động cho đỡ tức. Ông quyết định đi tìm một cây chổi để quét cái tên lì lợm này ra khỏi nhà ông.
Ông Huyền nhìn xung quanh nhà thấy có chiếc chổi ở góc bếp, ông liền đi đến cầm chổi trên tay.
Dù rất giận nhưng ông vẫn chưa mất khôn, ông chỉ định cầm chổi dọa cho cái tên lì lợm này về thôi. Ông biết rõ mấy cái thành phần hay chữ như tên này tốt nhất không nên động vào nếu không nó kiện cho đi “bốc lịch” chứ chẳng chơi.
Sự đe dọa của ông không hề có tác dụng, cái tên trời đánh vẫn đứng như trời tròng không hề nhúc nhích. Ông tức tối nghĩ “Lì gì thấy phát sợ, không thấy ông đang cầm hung khí sao mà còn trơ trơ ra đó?”
Thảo vẫn đang nhìn hai người đàn ông trong nhà qua màng nước mắt. Cô đang đứng bên cạnh ông Huyền bỗng thấy ông bước đến chỗ chiếc chổi cầm nó trên tay với vẽ mặt hung bạo. Cô lo ông sẽ dùng nó để đánh anh nên vội vàng quẹt nước mắt dùng hết sức hét lên một tiếng rõ to:
- Ba không được đánh anh!
Tiếng hét làm hai người đàn ông trong nhà giật mình, cảm giác giống như vừa có một tiếng sét ngang tai. Hai người điều không ngờ vóc dáng nhỏ bé của cô lại có thể hét được to như vậy.
Cất xong tiếng hét, Thảo bắt đầu thấy chóng mặt cả người lảo đảo, cô thấy mọi thứ trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại, cơ thể không còn chút sức lực rồi ngã vật xuống sàn nhà.
Hiếu nhanh chóng chạy đến, ôm và nâng cô dậy. Ông Huyền cũng chạy đến bên cạnh. Hiếu lay cằm Thảo gọi tên cô nhưng cô vẫn bất tĩnh. Ông Huyền hoảng hốt khi thấy con gái bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn con gái ông chưa bị ngất bao giờ.
Ông vừa định đưa tay chạm vào người con gái thì Hiếu gạt ra, nhìn ông bằng ánh mắt của một con thú hoang nhịn đói nhiều ngày, quát to:
- Bác hài lòng chưa!
Tiếng quát cũng không thua gì âm thanh của Thảo vừa rồi.
Ông Huyền ngỡ ngàng tự hỏi “Không lẽ hai đứa này là trời sinh một cặp, kiếp trước đều là thiên lôi!”
Tối nay chẳng phải ngày gì đặc biệt cả, chỉ là tự nhiên Thảo có tâm trạng nấu ăn. Cô ghi lại những thứ cần mua rồi soạn thành một tin nhắn gửi cho Hiếu. Thực đơn của tối nay toàn là món khó: Cá om dưa, lẩu hải sản còn thêm cả chả giò. Nhìn danh sách những thứ cần mua mà Hiếu váng hết cả đầu, anh phải đi ba vòng siêu thị mất cả giờ đồng hồ anh mới mua xong.
Tay xách nách mang cuối cùng Hiếu cũng đến nơi, căn hộ quen thuộc mà anh đã đi về bao lần. Đi siêu thị mua đồ chỉ là một nữa nhiệm vụ, một nữa nhiệm vụ còn lại của anh là làm phụ bếp cho một “Bếp trưởng” khó tính.
Từ rửa rau đến thái củ tất cả đều phải làm đúng theo yêu cầu của Bếp trưởng. Lại thêm chuyện tỉa hoa cho cà rốt nữa chứ, anh bảo xấu đẹp gì vào bụng cũng như nhau thế mà cô chẳng chịu, nhất định hướng dẫn anh tỉa cho bằng được bông hoa năm cánh.
Đầu tắt mặt tối dưới sự bóc lột sức lao động của bếp trưởng khó tính, nhưng anh không còn cách nào khác chỉ biết thở dài tự an ủi bản thân, dù sao anh cũng không biết nấu ăn nên đành làm sai vặt cho cô vậy!
Hôm nay thực sự là một ngày tất bật với Hiếu. Bận rộn cả ngày ở công ty, vừa tan làm liền vận động mấy vòng trong siêu thị, đồ ăn nấu cả giờ đồng hồ rồi vẫn chưa xong. Anh đói đến mức da bụng sắp dính với da lưng rồi.
Cuối cùng Hiếu cũng đợi được đến lúc thưởng thức. Đồ ăn được Thảo bày lên bàn, vô cùng bắt mắt, hương thơm ngào ngạt khắp phòng làm anh đói càng thêm đói.
Hiếu lấy bát đũa chuẩn bị đặt xuống bàn thì một âm thanh hắc ám từ cửa vọng vào:
- Thảo có nhà không con?
Nghe giọng nói quen thuộc, Thảo sửng người, vẻ sợ hãi lập tức hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô quay nhìn Hiếu rồi nhìn dáo dác xung quanh nhà tìm một chỗ trốn cho anh. Cô hoảng hốt nói với anh:
- Chết rồi ba em đến, anh mau tìm chỗ trốn đi.
Hiếu không có vẻ gì lúng túng, hơn nữa còn rất bình tĩnh nói với Thảo:
- Để anh gặp ba em, chúng ta không thể trốn tránh mãi được.
Thảo nắm lấy tay Hiếu, nhìn anh bằng đôi mắt sợ hãi và thái độ khẩn cầu:
- Nhưng em không muốn ba em mắng anh, anh mau đi trốn đi.
Anh nắm lấy tay cô trấn an và nói bằng giọng rất cương quyết:
- Nếu anh không gặp ba em, bác sẽ không hiểu anh.
Hiếu vừa định ra ngoài thì Thảo kéo anh lại. Cô sợ đến phát khóc và nói bằng giọng run rẩy:
- Xin anh, mau tìm trốn đi mà!
Nhìn khuôn mặt khổ sở và đôi mắt ngấn lệ của Thảo anh lại mềm lòng mà làm theo ý cô.
Cô kéo anh đẩy vào góc bếp, dưới sofa, sau rèm cửa, nhà vệ sinh... Nhưng cứ đẩy vào rồi lại kéo ra vì cô có cảm giác những nơi này đều không an toàn và đều có nguy cơ bị phát hiện.
Bị Thảo quay như chong chóng, Hiếu có cảm giác như mình đang vụng trộm yêu đương phải trốn chui trốn nhủi vì sợ bắt gian vậy. Rõ ràng là anh quang minh chính đại yêu đương mà, sao lại va vào cảnh tình ngay lý gian thế này.
Cuối cùng Thảo cũng tìm được cho anh một chỗ trốn có độ an toàn cao: tủ quần áo. Cô đẩy anh vào bên trong, lúc đóng cửa tủ lại vì vội quá nên vô ý khiến cánh tủ va vào trán anh, u một cục.
Cửa ra vào nhà Thảo có thể mở bằng dấu vây tay của ông Huyền nên ông có thể vào nhà mà không cần đợi cửa. Thường thì mỗi lần lên thăm con gái ông điều gọi nói trước với con. Nhưng hôm nay ông đi có việc chỉ ghé sang thăm con một chút nên ông không báo trước. Mỗi khi đến nhà con gái, ông đều tế nhị đứng chỗ cửa lên tiếng gọi con trước rồi mới vào nhà.
Gọi con một lúc rồi mà chẳng nghe có ai lên tiếng. Ông nhìn sang chỗ để giày thì thấy có một đôi giày tây của đàn ông trên kệ. Ông ngạc nhiên và có chút lo lắng, lớn tiếng gọi con thêm lần nữa:
- Thảo có nhà không con?
Sau khi đã sắp xếp xong chỗ trốn cho Hiếu, Thảo mới vội vàng lên tiếng “dạ” rồi chạy ra đón ba.
- Ba lên chơi hả ba?
Ông Huyền nhìn con rồi nhìn một vòng xung quanh nhà, xem có gì bất thường không. Sau khi thấy mọi thứ vẫn bình thường ông mới trả lời con gái:
- Ừ ba đi mua tượng với bác Lâm nhân tiện ghé thăm con một chút. Giày trên kệ của ai vậy con, nhà có khách à?
May mà Thảo có xem một video hướng dẫn các cách tự vệ khi ở nhà một mình, nếu không cô cũng không biết trả lời ba thế nào:
- Dạ, là do con học theo trên mạng hướng dẫn, để một đôi giày nam ở cửa nhỡ trộm có đột nhập vào nhà cũng e dè vì nghĩ nhà có đàn ông.
Ông huyền thở phào, gật gù:
- Ừ, cách này hay, đến ba cũng bị lừa.
Ông Huyền đi vào nhà ngã người xuống sofa thư giãn một chút sau cả ngày đi lại mệt mỏi. Nghe mùi thơm tỏa ra từ bếp, ông vội hỏi con gái:
- Nấu món gì mà thơm vậy con.
- Con nấu lẩu hải sản với cá om dưa còn có chả giò nữa, ba qua ăn luôn cho nóng.
- Cha, buồn ngủ gặp chiếu manh, cả ngày nay ba đi tới đi lui mấy của hàng tượng trong thành phố mệt rã người. Lúc trưa bác Lâm có dẫn ba đi ăn nhà hàng món Tây nhưng mùi vị lạ quá nên ba chẳng ăn được gì.
Ông đến bàn ăn nhìn những món ăn hấp dẫn bày trên bàn, trong đầu lại thắc mắc hỏi con gái:
- Con mời bạn đến nhà chơi hay sao mà nấu nhiều vậy, chừng này mình con ăn sao hết.
Sợ ba phát hiện nên Thảo lập tức phủ nhận:
- Dạ...đâu có ai đâu ba, tại hôm nay con có tâm trạng nấu ăn nên bày ra nấu, không nhắm chừng nên nấu hơi nhiều nhưng giờ có ba ăn phụ rồi không sợ lãng phí nữa.
Ông Huyền ôn tồn dạy con:
- Tự nấu ăn là tốt, đồ ăn hàng quán bên ngoài nhiều chỗ làm không có vệ sinh nhưng nấu đủ mình ăn thôi đừng để thừa, nhiều người đói khổ không có gì mà ăn trong khi mình lại đổ đi, tội lắm.
- Dạ con biết rồi, lần sau khi nấu ăn con sẽ để ý.
Ông Huyền ngồi xuống bắt đầu thưởng thức những món ngon trên bàn. Trong khi ông ngồi ăn ngon lành thì Thảo lại cố ăn ít đi vì muốn để phần cho “phụ bếp”. Ông Huyền thì cứ sợ lãng phí nên càng ăn càng tích cực, vừa để bù cho cơn đói từ ban trưa.
Ông vừa ăn vừa nói với con gái về chuyện ẩm thực. Ông nói ẩm thực Việt Nam là nhất, vừa ngon miệng lại đủ dinh dưỡng, mùi vị hài hòa lại thân thiện với cơ thể. Như mấy món tây hôm nay ông ăn chả ngon nghẻ gì cả, chỉ có vị béo ngậy và đơn điệu.
Cuộc đời này luôn tồn tại bất công, bạn làm việc vất quả không có nghĩa bạn chắc chắn sẽ được hưởng thành quả. Giống như Hiếu vậy, vất vả cả buổi tối nhưng cuối cùng phải trốn trong góc tủ để người khác thụ hưởng thành quả của mình. Khỏi nói cũng biết anh ấm ức đến mức nào.
Bữa tối chẳng có gì lãng phí, mấy món ăn trên bàn hầu hết đều ngoan ngoãn chui vào bụng ông Huyền. Ăn xong ông ra về đến cửa mới nhớ ra mục đích mình đến nhà con.
- Ba quên mất, ăn no mất khôn mà, mấy hôm trước khi con đi công tác ba có dặn mua cho ba mấy chai rượu có mua không con?
Ba nhắc lại chuyện chai rượu làm Thảo nhớ lại chuyện say rượu của mình mấy hôm trước, cô đỏ mặt lúng túng nói với ba:
- Dạ...con quên mua rồi ba.
- Trời không nói sớm để ba khỏi phải qua, mà thôi ăn được bữa ngon cũng không uổng công.
- Khi nào con về nhà sẽ mua rượu cho ba, ở đây cũng có nhiều cửa hàng uy tín lắm không sợ mua phải hàng giả đâu ba.
- Vậy khi nào về nhà nhớ mua cho ba.
Ông Huyền từ giã ra về. Ông vừa ra khỏi cửa Thảo lập tức vào phòng ngủ mở tủ.
Trong góc tối của tủ quần áo, cô thấy có một đôi mắt giận dữ đang trân trân nhìn mình. Hiếu giận đến mức muốn nuốt luôn cô vào bụng. Cô rụt rè nhìn anh, cất giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
- Ba về rồi, anh có thể ra được rồi.
Anh kéo cô ngồi vào lòng mình, ôm lấy cô trong tủ quần áo ọp ẹp.
- Anh trốn chui trốn nhủi thế này mất mặt lắm biết không?
- Chỉ là tạm thời thôi.
Thảo hơi ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Lát nữa anh ra ngoài ăn nhé ba em... xơi hết phần của anh rồi.
Hiếu thở dài nhìn Thảo, nói bằng giọng trách móc:
- Lúc nào anh cũng xếp sau ba em.
Thảo nở một nụ cười rạng rỡ, giống như đang khích lệ kẻ yếu thế vậy:
- Hề hề, đâu có.
Thảo sờ vào chỗ sưng tấy trên trán Hiếu, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh khiến cô không nhịn được lại bật cười khúc khích. Biết anh sẽ không bao giờ giận mình nên cô còn cố trêu:
- Ví dụ như bây giờ ba anh và em cùng lúc rơi xuống nước, em chắc chắn sẽ cứu anh trước.
- Tại sao lại cứu anh trước?
- Vì ba em bơi rất giỏi.
Nói xong cô lại bật cười một tràn khiến anh tức anh ách. Anh chọc vào eo khiến cô nhột mà cười ngất, cố vùng vẩy thoát khỏi vòng tay của anh. Ngắm nụ cười giòn tan của cô anh như quên đi ấm ức, vì cô anh chấp nhận chịu thiệt.
Nhưng thế giới khắc nghiệt này sẽ không vì chuyện bạn chấp nhận chịu thiệt mà nương tay với bạn đâu...
Ông Huyền và ông Lâm ngày càng thân thiết. Thời gian hai người gặp nhau ngày càng nhiều. Nếu không đến nhà nhau trà rượu tâm sự thì hai người sẽ cùng nhau đi sưu tầm tượng điêu khắc. Hai người càng qua lại càng thân mật, càng nói chuyện càng hợp nhau. Vốn dĩ hai ông muốn kết thành thông gia từ lâu như con cái cứ dùng dằn khiến hai ông chán nản không thèm nhắc tới nữa.
Nhưng dạo gần đây ông Lâm chứng kiến xung quanh mình có rất nhiều bạn bè có con cái ly hôn. Có nhà con cái họ mới cưới chưa được mấy tháng đã ly hôn, có nhà vợ chồng có con cái đề huề rồi mà vẫn quyết định bỏ nhau. Ông chỉ có mỗi An là con trai duy nhất, ông không muốn hôn nhân của con trai mình giống như những mối tình chớp nhoáng ngoài kia, tờ giấy hôn thú còn chưa ráo mực đã đường ai nấy đi. Đắn đo mãi ông quyết định đi gặp tri kỷ của mình - ông Huyền.
Thấy bạn đến chơi ông Huyền mời bạn vào nhà, hai người cùng ngồi uống trà tâm sự ở phòng khách. Ông Lâm kể cho bạn nghe về trăn trở của mình những ngày gần đây:
- Sao tôi thấy bọn trẻ bây giờ sao dễ ly hôn quá, hôn nhân mà tụi nó xem như trò chơi vậy. Tôi có đứa cháu gái vừa đám cưới còn chưa được mấy tháng đã ly hôn. Trước khi cưới ba mẹ thấy đàn trai không tốt nên ngăn cản hết lời mà cháu đâu có chịu nghe, còn nói ba mẹ bảo thủ không tôn trọng tự do yêu đương của con cái, nhất quyết đòi cưới cho bằng được. Kết quả chăn gối còn chưa cũ đã dắt nhau ra tòa.
Ông Huyền nói với bạn suy nghĩ của mình:
- Tôi thấy hôn nhân mà muốn bền lâu thì tình cảm thôi chưa đủ. Phải có nền tảng gia đình, nam nữ phải ngang hàng, hai bên gia đình phải có lối sống gần như nhau.
- Ý anh giống ý tôi quá, phải chi mà mình thành thông gia thì hay quá.
Ông Huyền không nói gì chỉ thở dài đầy tiếc nuối. ông Lâm quay sang hỏi ông Huyền chuyện của Thảo:
- An có kể với tôi chuyện lần trước gặp cháu Thảo, An nói cháu Thảo có người yêu rồi nên không dám theo đuổi. Không biết dạo này cháu Thảo với bạn trai thế nào rồi có định tiến tới hôn nhân không?
- Trước đây Thảo có bạn trai thật nhưng đã chia tay hơn một tháng rồi, hiện tại Thảo không có quen ai.
Ông Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi thái độ trở nên nghiêm túc nói với bạn:
- Tôi tính thế này không biết ý anh thế nào, hay là mình cho con trai tôi với con gái anh hai đứa tiến đến với nhau. Tôi nghĩ với sự chỉ bảo của thông gia mình hai đứa có thể sống tới răng long đầu bạc. Vợ chồng tôi sẽ không đối xử tệ với cháu Thảo đâu, ơn của anh vợ chồng tôi còn chưa trả mà. Nhờ anh hỏi lại ý cháu Thảo xem ý cháu thế nào?
Ông Lâm đã nói vậy ông Huyền cảm thấy mình không còn cách nào để từ chối. Về phía Thảo, ông nghĩ con đã chia tay người yêu hơn tháng rồi chắc cũng không còn gì vướng bận nữa. Ông quyết định đồng ý luôn với ông Lâm mà không chờ hỏi ý kiến Thảo :
- Chuyện này tôi cũng nghĩ trong đầu lâu rồi hôm nay anh nói ra tôi tất nhiên không có gì để từ chối. Con gái tôi nếu được vào làm dâu nhà anh là phúc lớn của nó. Còn cháu An, cháu là đứa hiền lành lại giỏi giang Thảo gã cho cháu cả đời sẽ không sợ khổ.
Ông Lâm nghe vậy vui mừng tiếp tục bàn bạc với bạn:
- Vậy mình định một ngày dạm ngõ để hai bên gia đình gặp nhau, trước gặp gỡ sau bàn chuyện hôn lễ.
Hai ông tiếp tục bàn bạc, cuối cùng cũng tìm được một ngày đẹp cho lễ dạm ngõ. Mọi thứ được lập tức tiến hành. Thảo vẫn chưa biết gì, ông Huyền muốn để gần đến ngày dạm ngõ mới nói cho con biết. Còn An, anh hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ba mẹ không hề có chút phản đối.
Nói một chút về An, anh là một chàng trai rất nhút nhát trong chuyện theo đuổi con gái. Khi còn đi học thì chỉ tập trung là học hành đến khi đi làm tan làm sẽ chạy thẳng về nhà chẳng la cà ngoài đường. Phụ nữ muốn theo đuổi anh rất nhiều nhưng anh lại chẳng có mối tình nào vắt vai, nguyên nhân phải kể đến là do anh quá nghe lời mẹ, mẹ anh nói gì anh cũng răm rắp nghe theo.
Mẹ bảo phải tránh xa những cô gái chủ động theo đuổi mình vì đa phần những cô gái ấy không tốt có khi còn là loại lẳng lơ nên sẽ rất dễ bị lừa gạt tình cảm. Vậy là những cô gái chủ động tán tỉnh anh không có cách nào xuyên qua vỏ bọc bảo thủ mà mẹ xây cho anh.
Còn những cô gái tốt chờ anh theo đuổi thì căn bản đợi không nổi, vì trước giờ anh chẳng dám theo đuổi ai. Cứ nhiều năm như vậy, anh tự xếp mình và hàng ngũ ế lâu năm. Nên chuyện hôn nhân của mình anh hoàn toàn trong chờ vào bố mẹ.
Còn một tuần nữa là đến lễ dạm ngõ, ông Huyền mới gọi điện thông báo cho con gái. Mục đích của ông là muốn đặt chuyện vào thế đã rồi, khiến cô không có cách nào từ chối.
Sau hơn một tháng quay lại với nhau Thảo cũng muốn nói cho ba biết chuyện của mình với Hiếu nên khi tan làm về cô tranh thủ gọi cho ba.
Ông Huyền cầm điện thoại trên tay vừa định gọi cho con gái thì vừa đúng lúc con gọi đến.
- Ba nghe đây.
- Ba rảnh không con có chuyện này muốn nói với ba.
- Vừa hay ba cũng có chuyện muốn nói với con đây.
- Vậy ba nói trước đi.
- Con nói trước đi, nhà này bé Thảo là nhất.
Thảo khúc khích cười rồi thưa chuyện.
- Dạ, con với anh Hiếu quay lại với nhau rồi ba. Lần này tui con rất nghiêm túc muốn tiến tới hôn nhân, con muốn xin ba đồng ý cho tụi con kết hôn.
Tâm trang đang vui vẻ của ông Huyền đột ngột tắt lịm. Ông im lặng vài giây mới lên tiếng bằng giọng khó chịu và gay gắt:
- Con nói xong chuyện của con rồi đến ba nói chuyện của ba. Ba nhắc lại lần nữa là ba không bao giờ đồng ý cho con lấy cái thằng chỉ được cái mã đó đâu. Ba với bác Lâm đã bàn bạc xong xuôi rồi, tuần sao sẽ tổ chức lễ dạm ngõ cho con với cháu An. Con sắp xếp xin nghỉ để về nhà làm lễ.
Thảo giật mình không tin vào tai mình:
- Ba, con và anh An không có tình cảm với nhau làm sao lấy nhau được ba.
- Không có tình cảm cũng không sao, lấy nhau về rồi từ từ bồi đắp.
- Xin ba đừng ép con, hôn nhân của con xin ba cho con tự do quyết định.
- Ba sinh con ra nuôi con lớn bằng này chẳng lẽ đi hại con sao? Ba sống hơn nữa đời người rồi ai xấu ai tốt chẳng lẽ ba không biết?
- Nhưng ba làm như vậy là đang ép buộc con lấy người con không yêu.
- Nếu hai người yêu nhau mà sống đến bạc đầu thì trên đời này đâu có chuyện ly hôn đâu con.
Nói đến đây Thảo bỗng nhiên ngang ngạnh, không muốn nói lý với ông nữa:
- Con không biết, con sẽ không lấy anh An đâu ba muốn lấy tự đi mà lấy.
Ông Huyền cũng trở nên cáo gắt:
- Con dám nói chuyện với ba bằng giọng đó hả Thảo? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi không cần ba mẹ nữa chứ gì?
- Con xin lỗi, con lỡ lời. Nhưng mà ba...
Ông Huyền ngắt ngang lời con:
- Không nói nhiều, nếu không cần ba mẹ nữa thì muốn làm gì thì làm.
Nói xong ông liền tắt máy, Thảo gọi lại ông không nghe máy.
Thảo một mình trong căn nhà trống trải của mình, cô ngồi trên ghế tay ôm gối tay buông thõng chiếc điện thoại, thở dài buồn bã.
Những lời vừa rồi của ba làm cho cô sợ hãi. Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ sống mà không có ba mẹ, ba mẹ đối với cô quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Còn với Hiếu, cô cũng rất muốn ở bên cạnh anh. Nghĩ đến chuyện lựa chọn cô lại bất lực, chẳng thể nghĩ ra cách gì chu toàn cả hai. Hai tay cô ôm lấy gối, căn nhà bắt đầu lại có tiếng thúc thít.
Đêm đến, khi bà Thanh đã lên giường kéo chăn chuẩn bị vào giấc thì thấy ông Huyền vẫn tay chắp sau lưng đi đi lại lại quanh nhà chưa chịu đi ngủ. Bà không hiểu nổi ông, con thương chỗ nào thì cứ đồng ý gả chỗ đó đi việc gì phải khổ sở vắt óc nghĩ cách ngăn cản rồi ba con lại bất hòa với nhau. Thảo cũng cũng phải đứa vô tri không biết nhìn người, nếu đã là duyên phận của con rồi thì muốn cải cũng không được.
Ông lẩm bẩm trong miệng:
- Cái thằng trời đánh, rõ ràng là hứa chia tay rồi mà giờ lại quay lại. Tức chết!
Thấy ông tức giận bà quay sang hỏi:
- Tối rồi, không đi ngủ đi còn mắng ai nữa?
- Tức ngủ không được, đâu phải ai cũng ruột để ngoài da như bà.
Bà Thanh cảm thấy phiền não này vốn là ông tự tạo ra nên không muốn đôi cô với ông làm gì.
- Chuyện vốn có gì căng thẳng đâu, con đặt đâu mình ngồi đó đi, phản đối ép uổng nó làm gì rồi chuốc bực vào thân, con không đồng ý mà ông cứ ép đến lúc cưới chắc bắt ông ra làm cô dâu.
Ông Huyền nhíu mày chuyển sang tức giận với bà:
- Tôi không biết có phải bà là mẹ ruột của Thảo không nữa, chuyện hôn nhân của con mà để con tự quyết định sao được, bồng bột chưa trải đời như nó thì biết cái gì. Bây giờ thì con ghét tôi vậy thôi chứ sau này về lấy chồng sinh con rồi nó tự khắc hiểu mà thương ba nó.
Bà Thanh cảm thấy có nói thế nào cũng nói không lại ông nên bà đành bỏ cuộc mà đi ngủ:
- Ông muốn làm gì thì làm đi tôi đi ngủ trước đây, nhớ đi ngủ sớm.
Ông Huyền trằn trọc tới gần khuya, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. Ông lập tức lay bà Thanh dậy bàn bạc mặc cho bà đang ngủ say.
- Bà, tôi nghĩ ra cách này bà thấy có được không?
Bà Thanh đang lim dim nghe xong kế hoạch của ông thì bà tỉnh ngủ hẳn, lập tức bàn ra:
- Làm vậy chẳng khác nào mình lừa con nó mà biết lại có khi lại ghét mình, hơn nữa chuyện này mà lỡ mà lọt vào tay người ngoài người ta cười cho thúi mũi.
- Chuyện này mình không nói thì làm sao có người biết cho được, tôi đã quyết định rồi bà phải phối hợp với tôi nghe chưa!
- Tôi cũng hết nói nổi ông, chuyện vậy mà cũng nghĩ ra. Nhưng ông nghĩ lại đi tội con mình...
Bà Thanh quay sang nhìn thì thấy ông đã say giấc và bắt đầu có tiếng ngáy vang lên. Mấy đêm rồi mới thấy ông có giấc ngủ ngon. Thấy ông vất vả vì con gái như vậy bà lại về phe ông, tin tưởng những gì ông đang làm là vì tương lai tốt đẹp của con.
Mới sáng sớm trời đã trút một trận mưa to xuống thành phố, nước cuồng cuồng chảy xuống rảnh. Thảo nhìn ra của sổ, thấy bầu trời vẫn xám xịt cô đoán hôm nay sẽ mưa cả ngày. Tâm trang của cô cũng không tốt hơn thời tiết bao nhiêu. Chuyện cãi nhau với ba hôm qua làm cô chẳng thể nào vui nổi, cô không muốn gây bất hòa với ba nhưng làm sao cô có thể lấy người mà mình không yêu.
Mấy tuần nay Hiếu đều đến đón cô đi làm, hôm nay cũng không ngoại lệ. Chuyện tình cảm của hai người gần như công khai. Thảo được sắp xếp làm ở văn phòng riêng cùng tầng với văn phòng Tổng Giám Đốc.
Sau gần một năm Hiếu đã hoàn toàn làm chủ công ty Hoàng Anh, nắm rõ từ tổ chức nhân sự đến chiến lược kinh doanh. Quả thật anh rất có tài, doanh thu của công ty không ngừng tăng, hợp đồng mới liên tục được ký kết. Nhưng chuyện tình cảm của anh và Thảo lại không thuận lợi như vậy.
Trên đường đến công ty Thảo kể chuyện mình cãi nhau với ba cho Hiếu nghe, cả chuyện dạm ngõ nữa. Anh cũng hết cách. Chỉ biết dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay cô. Còn cô cũng nhất quyết không gả cho người mình không yêu. Hai người quyết định sẽ theo đuổi tình yêu của chính mình, còn chuyện của ông Huyền...để thời gian giải quyết vậy.
Nhưng dễ dàng thì không phải là cuộc sống. Đang làm việc ở văn phòng Thảo có điện thoại của mẹ.
- Dạ con nghe đây mẹ.
Bên cạnh bà Thanh lúc này ông Huyền. Ông đã tập luyện cho bà cả buổi sáng để bà thuộc đoạn thoại này. Nhưng khi gọi điện ông vẫn không yên tâm, sợ bà quên giữa chừng nên ông cứ đứng kế bên cạnh phụ hoạ.
- Thảo hả con, tranh thủ về nhà được không con, không biết ba con bị bệnh gì mà từ tối hôm qua đến giờ nằm liệt giường không ăn uống gì.
- Mẹ có đưa ba đi khám bác sĩ chưa mẹ ?- Thảo lo lắng hỏi.
- Mẹ có nói rồi mà ba con nhất quyết không chịu đi khám bác sĩ, chỉ nằm trên giường đắp chăn rên ư ử. Mẹ cũng chẳng biết làm sao. Ba con thương con nhất, con về nhà khuyên ông một tiếng.
- Ba có ở đấy không mẹ, mẹ đưa điện thoại cho ba để con nói chuyện với ba.
- Ba con không nghe máy đâu, sáng giờ ông chỉ nằm trên giường chẳng chịu nói chuyện với ai cả.
- Hôm trước khi ba nói chuyện với con còn rất bình thường mà sao tự nhiên lại như vậy?
- Mẹ cũng không biết nữa, hỏi ông ông không chịu trả lời chỉ thở dài mặt rầu rĩ không biết có bị bệnh lạ gì không nữa.
- Dạ bây giờ con về nhà liền, mẹ đợi con một chút. Ba có chuyện gì mẹ cứ gọi cho con.
Thảo giao lại công việc cho nhân viên lập tức bắt taxi về nhà, cô gấp đến nổi chẳng kịp nói với Hiếu một tiếng.
Trên đường về nhà, cô vô cùng lo lắng cứ liên tục giục bác tài xế cho xe chạy nhanh hơn. Cô sợ vì chuyện mình cãi nhau với ba hôm qua làm ba tức giận rồi phát bệnh, mấy căn bênh đột ngột của người già như đột quỵ hay tai biến gì đó.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô bắt đầu rơi trên khuôn mặt đang tía lên vì sợ. Nếu ba xảy ra chuyện gì chắc cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Về đến nhà vào phòng của ông Huyền, thấy ông đang nằm trên giường Thảo liền chạy lại hỏi:
- Ba có sao không ba?
Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của con gái, ông Huyền biết “khổ nhục kế” của ông đã thành công một được một nữa rồi. Con gái của ông vốn dĩ rất thương ba nó mà.
- Thảo hả con, ba không sao đâu con.
- Con đưa ba đi bệnh viện khám nha.
- Không cần đâu con, chắc ba cũng không sống được bao lâu nữa đâu con.
- Ba đừng làm con sợ, hay là con gọi bác sĩ đến nhà khám cho ba nghe.
- Đừng gọi bác sĩ, bệnh của ba là tâm bệnh không có bác sĩ nào chữa nổi đâu con!
Thái độ của ông Huyền khiến Thảo càng lo lắng. Thà ông nóng giận trách móc gì đó cô còn thấy đỡ lo hơn thái độ im lìm.
Hiếu biết tin Thảo về nhà liền gọi cho cô. Cô kể cho anh về bệnh của ba và nói sẽ nghỉ làm thêm vài ngày. Anh khuyên cô đừng quá lo lắng, có chuyện gì cần giúp cứ gọi điện cho anh.
Chiều đến, Thảo nấu cho ba toàn những món mà ba thích nhưng ông không ăn bảo Thảo bê ra ngoài.
Sáng nay trước khi Thảo về nhà, để chuẩn bị cho kế hoạch tuyệt thực của mình ông đã ăn một bữa thật no nên đến chiều vẫn không thấy đói.
Sáng ngày hôm sau, Thảo mang đồ ăn sáng cho ông ông vẫn không ăn dù bụng kêu đói cồn cào. Ông tự nhủ với bản thân “Quản không nổi cái miệng thì sao có thể làm nên đại sự?”
Ông diễn mà cứ như thật, làm bà Thanh có lúc còn tưởng ông bệnh thật lén lút hỏi ông có sao không. Không phải giải thích thì bà mới yên tâm. Khổ nhất là Thảo, thấy ba bệnh mà không biết làm sao chỉ biết nhìn ba mà rơi nước mắt.
Ngày thứ ba, vẻ tiều tụy bắt đầu hiện rõ trên người ông Huyền. Thảo cũng đã ba ngày liền không nuốt nổi vào bụng thứ gì cả người cũng tiều tụy theo ba.
Ông Huyền nghĩ mình dùng ba ngày tuyệt thực để dọa con chắc cũng đủ rồi, bây giờ muốn gì con cũng sẽ gật đầu thôi.
Cuối ngày, ông gọi con gái vào:
- Thảo, bệnh của ba mỗi lúc một nghiêm trọng ba có một tâm nguyện con giúp ba thực hiện được không con.
Nghe mấy câu trăn trối này mặt Thảo tái mét vì sợ.
Ông Huyền nhìn con vô cùng đắt ý nhưng vẫn rất nhập vai.
- Trước ngày ba mất ba muốn có thể nhìn thấy con thành gia lập thất, tìm được một tấm chồng tốt mà nương tựa. Ba với bác Lâm bàn bạc xong chuyện kết hôn của con với cháu An rồi. Con đồng ý nghe con.
Thảo nói trong nước mắt, tiếng được tiếng mất:
- Nhưng mà con không muốn lấy anh An, con muốn lấy...
Thảo chưa nói hết câu thì ông Huyền phát một tràn ho dài cứ như sắp thổ huyết đến đến nơi. Thảo sợ quá vội vàng vuốt lưng ba. Sau cơn ho ông cất lời bằng giọng thoi thóp:
- Tâm nguyện cuối đời của ba mà con cũng không thực hiện được, ba nuôi con cực khổ mấy chục năm cuối cùng cũng không bằng thằng đàn ông con quen chưa được một năm. Ba mẹ sinh con ra đặc tên cho con là Thảo để con hiếu thảo với ba mẹ vậy sao con?
Thảo không suy nghĩ được gì nhiều lúc này nhưng chí ít cô biết bất hiếu là tội rất nặng nên bản thân chỉ có thể đồng ý.
- Ba, con đồng ý...lấy anh An. Con sẽ chia tay với anh Hiếu. Chỉ cần ba mau chóng khỏe lại chuyện gì con cũng có thể làm.
Ông Huyền thở phào, người lân lân:
- Vậy thì ba yên tâm mà gắn sống đến ngày cưới của hai con rồi.
Vậy là kế hoạch của ông Huyền gần như đã thành công. Ông đắt ý nghĩ tron đầu “Con là do ông sinh ra và nuôi lớn mà, tính cách con thế nào chẳng lẽ ông không biết. Muốn cướp con gái từ tay ông à, xin lỗi không có cửa!”
Để chắc chắc ông muốn Thảo gọi điện nói rõ ràng với tên Hiếu kia. Thảo chỉ có thể vâng lời. Cô đi ra một góc gọi cho anh.
- Anh đây, ba em đã đỡ hơn chút nào chưa?
Thảo im lặng muốn tiếp tục nghe anh nói bởi vì cô sắp không còn được nghe âm thanh quen thuộc này nữa rồi. Khi Hiếu “a lô” để kiểm tra tín hiệu cô mới lên tiếng:
- Em... có chuyện này muốn nói với anh. Chúng ta ở bên nhau gần một năm rồi nhỉ? Anh thực sự rất tốt mỗi khi ở bên cạnh anh em đều rất vui vẻ, anh luôn cho em cảm giác an toàn được nuông chiều, che chở. Nhưng từ giờ em không thể ở bên cạnh anh nữa rồi. Em..
Nói đến đây nước mắt Thảo trào ra ào ạt, phải hít một hơi thật sâu cô mới đủ sức để nói tiếp, giọng run run:
- Em phải đi lấy chồng rồi. Chúng ta...chia tay đi.
Biết tính nghiêm trọng của sự việc nhưng Hiếu vẫn còn đủ bình tĩnh nói với cô:
- Ba em giả vờ bệnh để ép em chia tay với anh đúng không?
- Dạ không phải vậy đâu ba bệnh nặng lắm nếu đồng ý lấy anh An ba sẽ bệnh nặng hơn, em không muốn hại ba.
- Thảo, em đã trưởng thành em có quyền tự do yêu đương không ai có quyền ép em cả. Bây giờ anh sẽ lập tức đến nhà em để nói chuyện với ba em.
- Anh đừng đến, em không muốn anh bị ba mắng.
- Anh không quan tâm chuyện bị ba em mắng, anh quan tâm tương lai của chúng ta, anh muốn bảo vệ những gì thuộc về mình.
Hiếu anh im lặng một lúc, sau đó mới cất lời:
- Thảo, anh yêu em. Xin em hãy kiên định vào tình yêu của chúng ta.
Vừa nói xong Hiếu đã vội tắt máy lập tức lái xe xuống nhà ông Huyền.
Trên đường đi, tay anh nắm chặc lấy vô lăng chặc đến nỗi tay lòng bàn tay ửng lên màu máu. Đôi mắt hừng hực như nhung nham, ẩn chứa một ý chí sắt đá mà không trở lực nào có thể ngăn cản.
Anh nghĩ mình đủ mạnh mẽ đẻ bảo vệ tình yêu của chính mình. Trên đời này chỉ cần có tình yêu không gì người ta không không làm được.
Chưa đầy một giờ sau Hiếu đã đến nhà, người đầu tiên anh gặp là mẹ Thảo. Bà vừa định đi ra cửa hàng thì gặp Hiếu ở cổng. Dù mới gặp một lần nhưng ngoại hình ưa nhìn của Hiếu làm bà có ấn tượng rất sâu sắc. Bà rất bất ngờ vì sự có mặt của anh ở nhà mình.
- Chào bác. - Hiếu gật đầu lễ phép.
- Cháu Hiếu đến chơi à.
- Dạ cháu đến tìm bác trai.
- Thảo và bác trai đang ở nhà ăn, cháu vào đi.
Bà Thanh thấy có điều gì đó rất kiên định trong mắt Hiếu, bà phần nào đoán được lý do Hiếu đến nhà. Bà không muốn xen vào chuyện tình cảm của con như ông Huyền nên mọi chuyện bà để ông quyết định vậy.
Ông Huyền đang ngồi trên bàn ăn hì hục húp cháo. Ông đang ăn bù lại cho ba ngày tuyệt thực vừa qua. Thảo ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại thấy thêm rau thêm cháu cho ba. Thấy ba có thể ăn uống trở lại cô cũng thấy yên tâm phần nào. Bà Thanh dắt Hiếu vào nhà thông báo cho ông Huyền và Thảo:
- Có cháu Hiếu đến chơi nè ông.
Nói rồi bà quay sang tươi cười với Hiếu:
- Cháu ở lại chơi với Thảo và bác trai, bác ra cửa hàng có chút việc.
- Dạ. - Hiếu trả lời.
Bà Thanh đi ra cửa lên xe của người làm đưa bà ra của hàng.
Ngôi nhà giờ chỉ còn lại ba người. Thảo biết Hiếu sẽ đến nhưng không ngờ anh lái xe nhanh như vậy.
Cô quay sang nhìn thái độ hậm hực của ông Huyền thì bắt đầu lo lắng cho anh. Ông Huyền vừa nhìn thấy Hiếu liền hậm hực đặt mạnh bát đũa xuống bàn, gắt gỏng lên tiếng:
- Nhà này không tiếp chú, mời chú về cho.
Hiếu dõng dạc trả lời lại:
- Lúc trước bác đến tận nhà ép cháu chia tay với em Thảo cháu cũng đâu từ chối tiếp bác.
Thảo chợt hiểu ra nguyên nhân và Hiếu nói chia tay với mình. Nhưng hiện tại cô không có thời gian nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ thấy rất hoang mang khi nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông trước mặt mình.
- Chú cũng đâu có giữ lời, loại người như chú đừng có mong tôi gả con gái cho.
- Vậy thì xin bác nói cho cháu biết lý do bác không cho cháu kết hôn với em Thảo là gì, cháu có điểm nào không tốt. Tại sao bác phải dùng đến cách giả bệnh để ép em Thảo chia tay với cháu.
Kế hoạch cao siêu mà ông vắt óc suy nghĩ đã bị Hiếu lật tẩy khiến ông càng giận dữ và càng ác cảm hơn với Hiếu. Ông quát lớn:
- Loại đàn ông không có sĩ diện như chú tôi có nói gì cũng không thể hiểu được đâu.
Thảo Nghe ba nói nặng lời với Hiếu như vậy liền kéo ông ngồi xuống van xin:
- Ba xin ba đừng mắng anh, con sẽ nghe lời ba mà.
Nói xong cô quay sang nhìn Hiếu, khổ sở nói với anh:
- Anh về đi, chúng ta không có kết quả đâu. Chắc chắn anh sẽ gặp được người tốt hơn em.
- Anh chỉ về khi nào ba em đồng ý cho chúng ta kết hôn.
Vừa nghe Hiếu nói xong, ông Huyền liền hất hàm vênh váo nói:
- Cái gì? Tính ăn vạ đó hả? Nhà này không phải cái chùa muốn ra thì ra muốn vào thì vào? Cái loại không có giáo dục như chú tôi cũng cần phải khách sáo làm gì?
Mặt Hiếu đỏ bừng vì những lời xúc phạm. Lần đầu tiên trong đời anh bị mắng không có giáo dục.
Hiếu thực sự không hiểu rốt cuộc mình làm sai điều gì. Anh chăm chỉ làm việc, cuộc sống không phức tạp, tiền tài danh vọng địa vị xã hội đều có đủ lại không thể đổi lấy chút thiện cảm của ông.
Thảo đứng bên cạnh ba chỉ biết khóc nức nở. Nhìn anh vì cô mà chịu sự xúc phạm như vậy cô cảm thấy bản thân mình rất tội lỗi, độc ác và vô dụng. Tim cô đau đến thắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả người nóng bừng bừng.
Thấy Hiếu cứ đứng ngây ra còn chưa chịu về ông lại mắng tiếp:
- Còn chưa chịu về ăn muốn ăn chổi mới chịu về hả?
- Cháu nói rồi khi nào bác đồng ý cho cháu kết hôn với em Thảo thì cháu mới về. Cháu tin không ai yêu cô ấy hơn cháu cả bao gồm cả bác, người dùng quyền hành của người làm ba để ép con gái làm theo ý mình cũng không phải là người ba tốt. Nếu bác thật sự yêu con gái của mình xin bác tôn trọng quyết định của em ấy, chỉ có em ấy mới biết bản thân mình có thực sự hạnh phúc hay không. Tầm nhìn của bác có sâu xa đến đâu cũng không thể giúp Thảo sống cuộc đời của em ấy được.
Thấy thái độ đúng mực cùng mấy câu “hết sức có giáo dục” của Hiếu ông Huyền không còn nghĩ được ra câu gì để trả lời lại nữa, đành hành động cho đỡ tức. Ông quyết định đi tìm một cây chổi để quét cái tên lì lợm này ra khỏi nhà ông.
Ông Huyền nhìn xung quanh nhà thấy có chiếc chổi ở góc bếp, ông liền đi đến cầm chổi trên tay.
Dù rất giận nhưng ông vẫn chưa mất khôn, ông chỉ định cầm chổi dọa cho cái tên lì lợm này về thôi. Ông biết rõ mấy cái thành phần hay chữ như tên này tốt nhất không nên động vào nếu không nó kiện cho đi “bốc lịch” chứ chẳng chơi.
Sự đe dọa của ông không hề có tác dụng, cái tên trời đánh vẫn đứng như trời tròng không hề nhúc nhích. Ông tức tối nghĩ “Lì gì thấy phát sợ, không thấy ông đang cầm hung khí sao mà còn trơ trơ ra đó?”
Thảo vẫn đang nhìn hai người đàn ông trong nhà qua màng nước mắt. Cô đang đứng bên cạnh ông Huyền bỗng thấy ông bước đến chỗ chiếc chổi cầm nó trên tay với vẽ mặt hung bạo. Cô lo ông sẽ dùng nó để đánh anh nên vội vàng quẹt nước mắt dùng hết sức hét lên một tiếng rõ to:
- Ba không được đánh anh!
Tiếng hét làm hai người đàn ông trong nhà giật mình, cảm giác giống như vừa có một tiếng sét ngang tai. Hai người điều không ngờ vóc dáng nhỏ bé của cô lại có thể hét được to như vậy.
Cất xong tiếng hét, Thảo bắt đầu thấy chóng mặt cả người lảo đảo, cô thấy mọi thứ trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại, cơ thể không còn chút sức lực rồi ngã vật xuống sàn nhà.
Hiếu nhanh chóng chạy đến, ôm và nâng cô dậy. Ông Huyền cũng chạy đến bên cạnh. Hiếu lay cằm Thảo gọi tên cô nhưng cô vẫn bất tĩnh. Ông Huyền hoảng hốt khi thấy con gái bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn con gái ông chưa bị ngất bao giờ.
Ông vừa định đưa tay chạm vào người con gái thì Hiếu gạt ra, nhìn ông bằng ánh mắt của một con thú hoang nhịn đói nhiều ngày, quát to:
- Bác hài lòng chưa!
Tiếng quát cũng không thua gì âm thanh của Thảo vừa rồi.
Ông Huyền ngỡ ngàng tự hỏi “Không lẽ hai đứa này là trời sinh một cặp, kiếp trước đều là thiên lôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook