Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 65: Chuyện xưa
Quân mai hoàng tuyền nê tiêu cốt,
ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu
Nhan Tốn? Đường Oanh ngạc nhiên.
Nhan Tốn đã sớm không còn, dù trước kia Đường Oanh hận không thể diệt trừ tận gốc cho sảng khoái, nay hắn bất quá chỉ còn là một bộ xương khô nằm dưới nắm đất vàng, mà hắn đối với nàng cũng chẳng khác gì người xa lạ. Lần này đề cập đến hắn, trong lòng nàng ngoài ngạc nhiên cũng không mấy gợn sóng, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới chính biến Lãng Phong uyển năm đó. Năm đó, Hiến Hoài Thái tử trúng độc bỏ mạng cũng là vì một tay tên Nhan Tốn này gây nên.
Càng lúc càng bất an, Đường Oanh im lặng lắng nghe.
Thái Hậu vẫn đạm nhiên như cũ, nói: "Khi A Kỳ còn tại nhân thế, Nhan Tốn vẫn thường lợi dụng thân phận Quốc cữu xuất nhập trung cung. Ta vốn cho rằng y và A Kỳ là một đôi huynh muội tình thâm, tuy hành động không chuẩn mực, ta cũng không mấy để tâm. Cho đến khi tra ra manh mối chuyện Hoàng tự trúng độc bỏ mình chính là do Nhan Tốn y đứng sau chủ mưu, ta kinh hãi muốn lập tức báo với Tiên đế, mà y, y lại đích thân tới tìm ta, bức ta không còn con đường nào khác ngoài ngoại ứng nội hợp với y."
Đường Oanh từ nhỏ đã được Thái hậu chỉ bảo, sớm hiểu tâm tư tính tình, nghe sự việc này liền biết ắt có sự khổ tâm, Thái hậu mới không thể giải quyết mà đành chịu đựng tên loạn thần soán quốc, lại càng không nói đến quốc họa này xuất phát từ chính bổn gia.
Cũng không cần Thái hậu nói thêm, Đường Oanh đã lờ mờ đoán được phần sau, rồi nàng lại hi vọng người hạ độc không phải Nhan Tốn. Nếu thực là Nhan Tốn, Nhan Tốn bây giờ đã chết, biết tìm ai giải độc? Cỡ nào là đau lòng thương xót, lại cỡ nào là thù hận giận dữ, nợ máu chưa trả hết, nay thêm chuyện phát sinh, Nhan Tốn lại đã mồ yên mả đẹp. Trên đời có chuyện dễ dàng như vậy sao? Nhiều năm qua đi, Đường Oanh nhận ra mình đã bỏ qua quá nhiều chuyện, nay cũng không biết rốt cuộc mình nắm trong tay được mấy phần chân tướng. Thậm chí, ngay đến việc trả nợ nước thù nhà, nàng cũng không còn cơ hội.
Rõ ràng luôn miệng nói sẽ bảo vệ chăm sóc người kia chu toàn, Đường Oanh nghĩ lại, tự hỏi mình có thể làm được gì? Rõ ràng đã trưởng thành, rốt cuộc dường như vẫn luôn bị đối xử như một tiểu hài tử. Là vì như thế mà giấu diếm sao? Bởi vì biết rằng nói ra cũng chỉ thêm phiền não, nói ra nàng cũng không giải quyết được, cho nên lựa chọn không nói sao?
Đường Oanh cắn răng, đột nhiên buông tay, như cảm thấy mình không xứng chạm vào người kia.
"Từ khi còn rất trẻ ta đã hiểu tính tình Nhan Tốn. Ta biết y tàn nhẫn bạo ngược, thủ đoạn ti tiện. Khi ấy ta nhập cung chưa đầy một năm, nhân mạch trong cung quá mỏng, căn cơ không có, nếu cố chấp xung đột đối nghịch với hắn, ắt sẽ tiến thoái lưỡng nan. Ta chỉ đành đáp ứng điều y muốn, có được thời gian mới có được cơ hội, có được cơ hội mới có thể âm thầm hành sự." Còn cơ hội gì, hành sự ra sao, Thái hậu không nói rõ, cũng đủ hiểu đây ắt là chuyện không dễ. Dưới thời Tiên đế, trong triều thế lực của Nhan thị và Tiêu đảng kìm hãm lẫn nhau, địa vị ngang nhau, mà sau khi Nhan Hoài Tín từ quan thoái ẩn, Nhan Tốn là người dẫn đầu Nhan thị. Hắn nắm binh quyền, phối hợp với hắn, cũng vừa chống đối lại hắn, sao có thể dễ dàng?
Thái hậu dừng giây lát, khi cất lời lại phảng phất tia thống hận và tiếc nuối. Cảm xúc lộ trên lời như vậy là không thường thấy ở nàng: "Từ khi Hoàng tự đầu tiên trúng độc qua đời, đồ ăn thức uống trong cung nhất định phải kiểm tra kĩ càng, cung nhân cũng đổi mới một lượt, cũng là một thời gian gió êm sóng lặng. Trong cung cẩn trọng vô cùng, gần như là thành tường đồng vách sắt, Nhan Tốn không xuống tay được, vì thế cho nên y lại tới tìm ta."
Dứt lời, tâm tư trầm mặc. Phía sau dáng vẻ trầm mặc này là tâm tư phức tạp rối bời đến cỡ nào, Đường Oanh không thể biết hết, nhưng phảng phất như nàng có thể nghe được tiếng thở dài nơi đáy lòng của Thái hậu. Đường Oanh ngưng thần nhìn, cầm lòng không đặng bèn ngồi gần thêm một chút, sóng vai mà ngồi, vòng tay qua ôm lấy bờ vai nàng, bàn tay khe khẽ vỗ về. Khi xưa Thái hậu vẫn thường an ủi Đường Oanh theo cách này, hôm nay Đường Oanh là người an ủi, không những không hề cảm thấy ngượng ngùng mà ngược lại còn thấy thực tự nhiên. Phải chăng vốn cũng vì từ rất lâu rất lâu trước đây, Đường Oanh đã bắt đầu ôm lấy ước nguyện, ước nguyện có thể ở bên người kia bầu bạn phân ưu.
Chỉ là, sự an ủi này, người bình thường có thể nói ra lời săn sóc dễ nghe, mà hai người dường như lại không thể. Bởi vì một người tính tình lãnh đạm không bày tỏ, mà một người không thể nói ra những lời dưới đáy lòng.
"Lợi dụng khi Tiên đế bệnh nặng, y muốn hạ độc hại người. Ta há lại đáp ứng theo ý y? Ta cũng biết y không phải người dễ từ bỏ, chỉ có điều đã không lường tới được hậu chiêu của y. Mẫu thân ta qua đời ở Kim Lăng, ta không tròn hiếu đạo, không thể phù linh tẫn hiếu, trong lòng vẫn luôn dằn vặt áy náy. Nhan Tốn biết, biết ấy là điểm yếu của ta. Y cho ta đọc di thư của mẫu thân, lại nói rằng nếu ngày kia y đắc thế, nhất định sẽ để ta xuất cung về Kim Lăng."
Thái hậu rũ mắt, hàng mi buông lỏng che đi ánh mắt, dường như ánh mắt tối sầm lại, rơi vào bóng tối. Bên môi lại gợn lên một mạt cười tự giễu: "Ta biết đây là lừa gạt, cũng biết đây là chuyện sai, nhưng ma xui quỷ khiến, ta thế mà lại đáp ứng y. Trơ mắt mà nhìn, hai mạng người hôm qua còn gọi ta mẫu hậu, qua giây lát đã ngã xuống trước mặt ta."
Nhan Tốn chỉ cần nàng khoanh tay đứng nhìn, không can thiệp, như thế đã là đủ. Nhưng nàng là người, cũng không phải cây cỏ. Là người, ai có thể vô tình? Sai lầm ở thời khắc kia, nhất thời vì hai chữ tự do, nhất thời vì nghĩ đến ngày kia có thể về lại nơi cũ, về với mẫu thân, nàng đã gây ra sai lầm mà sau đó nàng dùng cả quãng đời còn lại để hối hận. Khoảng thời gian sau ngày ấy, đêm đêm nàng thường mơ thấy cảnh tượng bi thảm kia, mỗi một lần bừng tỉnh là một lần day dắt dằn vặt, hổ thẹn tự trách.
Nàng thậm chí từng thù hận chính mình.
Năm ấy, mới vừa nhập cung Đường Oanh đã nghe được chuyện Hoàng tự vô cớ trúng độc bỏ mình, lớn lên tận mắt nhìn Hiến Hoài thái tử trúng độc của Nhan Tốn, nay chuyện đã rõ như ban ngày. Cho nên, chuyện này, nàng không mấy kinh ngạc. Chợt nhận thấy vai Thái hậu khẽ run, Đường Oanh vội vàng ôm chặt hơn một chút, nhẹ giọng: "Nhan Tốn táng tận lương tâm, thủ đoạn ti tiện, hắn lợi dụng điểm yếu của ngài, đây là hành động tiểu nhân. Mấy vị huynh trưởng kia ta không tận mắt thấy, nhưng xưa nay ngài đối với ta chu đáo, ta tin rằng ngài đối với họ cũng như vậy. Ân nuôi dưỡng cũng là ân, bọn họ nơi suối vàng chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm, sao có thể oán trách?"
Dường như an ủi cũng chẳng được mấy phần, Thái hậu không đáp, thật lâu sau mới lên tiếng: "Người sau đó là Hoằng nhi." Trong bốn vị Hoàng tự, đứa trẻ gần gũi với nàng nhất cũng chính là Thái tử Hoằng. Vị Thái tử Hoằng này, khi Đường Oanh còn nhỏ vẫn thường nghe cung nhân nhắc tới, nhưng chỉ là cung nhân mà thôi. Bản thân Thái hậu lại rất ít khi nhắc đến người này, như là sợ hãi không muốn chạm vào vết thương chưa lành.
"Hoằng ca ca? Ta nhớ rõ, hắn nhiễm đậu mùa mà qua đời."
Thái hậu gật đầu: "Phải. Khi đó sức khỏe Tiên đế đã tốt hơn nhiều, Nhan Tốn đành tạm gác lại sát mưu hãm hại Hoàng tự."
Nói như vậy, cái chết của Thái tử Hoằng thật sự không có liên quan đến Nhan Tốn. Đường Oanh hỏi: "Còn sau đó?"
"Sau đó..." Thái Hậu bật cười, nụ cười chua xót, "Sau đó, Hoằng nhi nhiễm đậu mùa, không qua khỏi."
Thái tử Hoằng qua đời, Thái hậu càng đau khổ, càng dằn vặt tự trách. Xưa nay nàng là người tin vào nhân quả luân hồi. Nàng khoanh tay đứng nhìn chuyện ác, vì thế ông trời lấy đi đứa con nàng yêu quý, như vậy chính là báo ứng nhãn tiền đấy sao? Không phải nàng giết và chính tay nàng giết cũng có gì khác nhau đâu?
Đường Oanh ôm thật chặt, chỉ sợ mình ôm không đủ chặt sẽ không đủ bày tỏ tâm tư thấu hiểu trong lòng mình, lại vừa muốn thay nàng suy nghĩ, thay nàng lo lắng, nhận hết thống khổ, nhận hết thương tâm. Tất cả khó khăn đều để lại cho mình, chỉ để cho nàng một đời vui vẻ vô ưu.
Kia là điều Đường Oanh muốn, nhưng vì sao nhân gian không để lòng người toại nguyện?
"Khi còn tại thế, Hoằng nhi và ta vô cùng thân thiết, Nhan Tốn trời sinh tính tình đa nghi, y lo đại sư sau này vì thế mà gặp khó khăn. Y ép ta uống Khiên Cơ dược, ta vì đổi lấy lòng tin của y mà không còn cách nào khác. Sau mấy ngày, y sẽ đem thuốc giải tới, cứ như vậy..." Ngữ điệu lúc này lại nhẹ nhàng thư hoãn, Đường Oanh nghe vào, rốt cuộc đã hiểu. Đường Oanh hiểu rằng Thái hậu chính là cam tâm uống độc dược, cam tâm chịu tra tấn dày vò, tự mình coi ấy là một con đường để bồi tội, giải nỗi áy náy trong lòng.
Dù vây, đây cũng vừa là kế hoãn binh. Nếu là như vậy, cái chết của Thái tử Hoằng nằm ngoài dự liệu của Nhan Tốn.
Đường Oanh lại hỏi: "Nói như vậy, độc cũng được giải ngay khi ấy rồi?" Nàng chợt nghĩ đến một khả năng.
Mà Thái hậu trả lời, xác nhận nghi vấn của nàng là thật: "Năm ấy ở Lãng Phong uyển, Nhan Tốn hãm hại Hiến Hoài thái tử, Tiên đế nghe tin vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, vì thế mà đột ngột qua đời. Lúc đó Thân Vệ quân bồi giá, hành cung lại ở ngoại ô Đế kinh, đối với Nhan Tốn là chuyện có lợi, chỉ cần Tiên đế băng hà, y nhất định sẽ dấy binh. Ta vì khiến Nhan Tốn tin tưởng mới uống thuốc độc, sau khi âm mưu đổ bể Nhan Tốn tự hiểu là do ta phản y, từ ấy chưa từng đưa thuốc giải."
Đã nói đến rõ ràng như vậy, Đường Oanh cũng không còn hi vọng gì. Nàng nhất thời lâm vào trạng thái tê liệt, lại tự biết bản thân mình không thể vô năng như thế. Phẫn uất cũng được, tức giận cũng được, thống hận cũng được, vô luận thế nào cũng không để như thế. Nhưng Đường Oanh thật sự không biết đến tột cùng nàng phải thế nào. Nàng có thù lại không thể trả, có oán lại chẳng thế báo. Nàng biết tìm ai? Tìm một bộ xương khô sao? Nàng nên phá tan mồ mả, đập nát mộ bia, như thế mới có thể giải hận sao?
Đường Oanh càng không hiểu, Thái hậu vì cái gì mà lừa gạt giấu diếm nàng? Nếu nói sớm cho nàng biết, nàng đã có thể ép bức Nhan Tốn giao ra thuốc giải, nàng đã có thể ban cáo chiếu lệnh, tìm hiền nhân tài sĩ trong thiên hạ, càng có thể khiến Nhan Tốn chịu thiên đao vạn quả, giải nỗi thù hận trong lòng.
Càng nghĩ lòng càng lạnh, sắc mặt tái đi, vòng tay đang đỡ lấy Thái hậu lúc này cũng khẽ run lên. Thái hậu đẩy Đường Oanh ra, thoát khỏi vòng tay kia mà ngồi thẳng dậy, dường như cũng hiểu Đường Oanh đang nghĩ gì. Nàng vươn tay, đỡ lấy gáy người kia, thanh âm thanh lãnh trở nên ôn nhu: "Có rất nhiều chuyện vốn đã có thể tránh ngay từ lúc ban đầu. A Kỳ qua đời, nếu Tiên đế không theo di nguyện của nàng, Nhan Tốn cũng đã không có cơ hội gây ra một hồi sóng gió. Nếu Tiên đế không nghe theo di nguyện của A Kỳ, không hứa với nàng sẽ không tru diệt dù chỉ là một người của Nhan thị, Nhan thị cũng sẽ không ỷ thế làm càn. Nếu Quân vương không dung túng, tai họa cũng đã không phát sinh."
Tiếng nàng nói như một luồng gió mát, phảng qua bên tai Đường Oanh.
"Tiểu Thất, là người tất sẽ có điểm yếu. Có điểm yếu không phải là điều đáng trách, nhưng thân là Quân vương, vạn lần không thể để lộ điểm yếu của bản thân. Không ai biết tới, không ai có thể lợi dụng, không ai có thể uy hiếp."
Thái hậu không nói hết, Đường Oanh tự hiểu được.
Điểm yếu của Tiên hoàng là Nhan Kỳ, còn điểm yếu của nàng...
Khi ấy nếu nàng biết chân tướng, chắn chắn sẽ dùng trăm mưu ngàn kế, bất chấp hết thảy để đổi lại thuốc giải. Nhan Tốn là một tên tiểu nhân ngụy quân tử, hắn biết nàng có điều mưu cầu, nhất định sẽ nương tay với hắn. Hắn biết nàng có điều mưu cầu, nhất định cũng sẽ thỏa mãn điều hắn mưu cầu. Thuở mới đăng cơ, Thái hậu biết sâu thẳm trong Đường Oanh vốn không coi trọng Đế vị, vì giải dược mà làm ra điều hoang đường, sợ là không phải không có khả năng.
Nhưng chuyện thành thế này, bây giờ độc đã ngấm vào phế phủ, ảnh hưởng đến thị lực là hậu quả nhãn tiền. Bao nhiêu năm buông rèm nhiếp chính, chí ít vẫn có thể ban chiếu lệnh chiêu hiền đãi sĩ tìm danh y, há lại có người không biết yêu quý thân thể của chính mình như vậy?
Đôi mắt Đường Oanh lúc này đã đỏ ngầu, cay xè lại không thể rơi nước mắt. Miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, nàng nói: "A nương, dưới gầm trời này nếu không có thần y, ta sẽ tìm tới ngoại bang. Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có cách. Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ."
Sau cùng, nỗi thống hận lớn nhất của Đường Oanh chính là ngay từ ban đầu mình tới quá muộn. Nếu tới sớm một chút – không, nếu tới sớm thật nhiều, nàng sẽ lớn tuổi hơn Nhan Y, nàng sẽ có khả năng bầu bạn ở bên, có khả năng bảo vệ che chở, không để cho bất kì ai tổn thương làm hại đến nữ tử này. Không để cho Nhan Y phải một mình gánh vác, một mình chịu đựng, suốt thật nhiều năm.
Nhưng thế gian không có chữ nếu, cũng không vì mong muốn của một người mà biến ước nguyện thành sự thật.
Quân nơi chín suối cùng cát bụi
Ta tại nhân gian tuyết trắng đầu.[1]
[1] Thơ Đường, Mộng Vi Chi của Bạch Cư Dị: "Quân mai hoàng tuyền nê tiêu cốt, ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu."
- -- Hết chương 61 ---
Lời editor:
Chương cuối cùng của năm 2020 hơi buồn, nhưng... Happy New Year!!! *tung bông tung hoa*
ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu
Nhan Tốn? Đường Oanh ngạc nhiên.
Nhan Tốn đã sớm không còn, dù trước kia Đường Oanh hận không thể diệt trừ tận gốc cho sảng khoái, nay hắn bất quá chỉ còn là một bộ xương khô nằm dưới nắm đất vàng, mà hắn đối với nàng cũng chẳng khác gì người xa lạ. Lần này đề cập đến hắn, trong lòng nàng ngoài ngạc nhiên cũng không mấy gợn sóng, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới chính biến Lãng Phong uyển năm đó. Năm đó, Hiến Hoài Thái tử trúng độc bỏ mạng cũng là vì một tay tên Nhan Tốn này gây nên.
Càng lúc càng bất an, Đường Oanh im lặng lắng nghe.
Thái Hậu vẫn đạm nhiên như cũ, nói: "Khi A Kỳ còn tại nhân thế, Nhan Tốn vẫn thường lợi dụng thân phận Quốc cữu xuất nhập trung cung. Ta vốn cho rằng y và A Kỳ là một đôi huynh muội tình thâm, tuy hành động không chuẩn mực, ta cũng không mấy để tâm. Cho đến khi tra ra manh mối chuyện Hoàng tự trúng độc bỏ mình chính là do Nhan Tốn y đứng sau chủ mưu, ta kinh hãi muốn lập tức báo với Tiên đế, mà y, y lại đích thân tới tìm ta, bức ta không còn con đường nào khác ngoài ngoại ứng nội hợp với y."
Đường Oanh từ nhỏ đã được Thái hậu chỉ bảo, sớm hiểu tâm tư tính tình, nghe sự việc này liền biết ắt có sự khổ tâm, Thái hậu mới không thể giải quyết mà đành chịu đựng tên loạn thần soán quốc, lại càng không nói đến quốc họa này xuất phát từ chính bổn gia.
Cũng không cần Thái hậu nói thêm, Đường Oanh đã lờ mờ đoán được phần sau, rồi nàng lại hi vọng người hạ độc không phải Nhan Tốn. Nếu thực là Nhan Tốn, Nhan Tốn bây giờ đã chết, biết tìm ai giải độc? Cỡ nào là đau lòng thương xót, lại cỡ nào là thù hận giận dữ, nợ máu chưa trả hết, nay thêm chuyện phát sinh, Nhan Tốn lại đã mồ yên mả đẹp. Trên đời có chuyện dễ dàng như vậy sao? Nhiều năm qua đi, Đường Oanh nhận ra mình đã bỏ qua quá nhiều chuyện, nay cũng không biết rốt cuộc mình nắm trong tay được mấy phần chân tướng. Thậm chí, ngay đến việc trả nợ nước thù nhà, nàng cũng không còn cơ hội.
Rõ ràng luôn miệng nói sẽ bảo vệ chăm sóc người kia chu toàn, Đường Oanh nghĩ lại, tự hỏi mình có thể làm được gì? Rõ ràng đã trưởng thành, rốt cuộc dường như vẫn luôn bị đối xử như một tiểu hài tử. Là vì như thế mà giấu diếm sao? Bởi vì biết rằng nói ra cũng chỉ thêm phiền não, nói ra nàng cũng không giải quyết được, cho nên lựa chọn không nói sao?
Đường Oanh cắn răng, đột nhiên buông tay, như cảm thấy mình không xứng chạm vào người kia.
"Từ khi còn rất trẻ ta đã hiểu tính tình Nhan Tốn. Ta biết y tàn nhẫn bạo ngược, thủ đoạn ti tiện. Khi ấy ta nhập cung chưa đầy một năm, nhân mạch trong cung quá mỏng, căn cơ không có, nếu cố chấp xung đột đối nghịch với hắn, ắt sẽ tiến thoái lưỡng nan. Ta chỉ đành đáp ứng điều y muốn, có được thời gian mới có được cơ hội, có được cơ hội mới có thể âm thầm hành sự." Còn cơ hội gì, hành sự ra sao, Thái hậu không nói rõ, cũng đủ hiểu đây ắt là chuyện không dễ. Dưới thời Tiên đế, trong triều thế lực của Nhan thị và Tiêu đảng kìm hãm lẫn nhau, địa vị ngang nhau, mà sau khi Nhan Hoài Tín từ quan thoái ẩn, Nhan Tốn là người dẫn đầu Nhan thị. Hắn nắm binh quyền, phối hợp với hắn, cũng vừa chống đối lại hắn, sao có thể dễ dàng?
Thái hậu dừng giây lát, khi cất lời lại phảng phất tia thống hận và tiếc nuối. Cảm xúc lộ trên lời như vậy là không thường thấy ở nàng: "Từ khi Hoàng tự đầu tiên trúng độc qua đời, đồ ăn thức uống trong cung nhất định phải kiểm tra kĩ càng, cung nhân cũng đổi mới một lượt, cũng là một thời gian gió êm sóng lặng. Trong cung cẩn trọng vô cùng, gần như là thành tường đồng vách sắt, Nhan Tốn không xuống tay được, vì thế cho nên y lại tới tìm ta."
Dứt lời, tâm tư trầm mặc. Phía sau dáng vẻ trầm mặc này là tâm tư phức tạp rối bời đến cỡ nào, Đường Oanh không thể biết hết, nhưng phảng phất như nàng có thể nghe được tiếng thở dài nơi đáy lòng của Thái hậu. Đường Oanh ngưng thần nhìn, cầm lòng không đặng bèn ngồi gần thêm một chút, sóng vai mà ngồi, vòng tay qua ôm lấy bờ vai nàng, bàn tay khe khẽ vỗ về. Khi xưa Thái hậu vẫn thường an ủi Đường Oanh theo cách này, hôm nay Đường Oanh là người an ủi, không những không hề cảm thấy ngượng ngùng mà ngược lại còn thấy thực tự nhiên. Phải chăng vốn cũng vì từ rất lâu rất lâu trước đây, Đường Oanh đã bắt đầu ôm lấy ước nguyện, ước nguyện có thể ở bên người kia bầu bạn phân ưu.
Chỉ là, sự an ủi này, người bình thường có thể nói ra lời săn sóc dễ nghe, mà hai người dường như lại không thể. Bởi vì một người tính tình lãnh đạm không bày tỏ, mà một người không thể nói ra những lời dưới đáy lòng.
"Lợi dụng khi Tiên đế bệnh nặng, y muốn hạ độc hại người. Ta há lại đáp ứng theo ý y? Ta cũng biết y không phải người dễ từ bỏ, chỉ có điều đã không lường tới được hậu chiêu của y. Mẫu thân ta qua đời ở Kim Lăng, ta không tròn hiếu đạo, không thể phù linh tẫn hiếu, trong lòng vẫn luôn dằn vặt áy náy. Nhan Tốn biết, biết ấy là điểm yếu của ta. Y cho ta đọc di thư của mẫu thân, lại nói rằng nếu ngày kia y đắc thế, nhất định sẽ để ta xuất cung về Kim Lăng."
Thái hậu rũ mắt, hàng mi buông lỏng che đi ánh mắt, dường như ánh mắt tối sầm lại, rơi vào bóng tối. Bên môi lại gợn lên một mạt cười tự giễu: "Ta biết đây là lừa gạt, cũng biết đây là chuyện sai, nhưng ma xui quỷ khiến, ta thế mà lại đáp ứng y. Trơ mắt mà nhìn, hai mạng người hôm qua còn gọi ta mẫu hậu, qua giây lát đã ngã xuống trước mặt ta."
Nhan Tốn chỉ cần nàng khoanh tay đứng nhìn, không can thiệp, như thế đã là đủ. Nhưng nàng là người, cũng không phải cây cỏ. Là người, ai có thể vô tình? Sai lầm ở thời khắc kia, nhất thời vì hai chữ tự do, nhất thời vì nghĩ đến ngày kia có thể về lại nơi cũ, về với mẫu thân, nàng đã gây ra sai lầm mà sau đó nàng dùng cả quãng đời còn lại để hối hận. Khoảng thời gian sau ngày ấy, đêm đêm nàng thường mơ thấy cảnh tượng bi thảm kia, mỗi một lần bừng tỉnh là một lần day dắt dằn vặt, hổ thẹn tự trách.
Nàng thậm chí từng thù hận chính mình.
Năm ấy, mới vừa nhập cung Đường Oanh đã nghe được chuyện Hoàng tự vô cớ trúng độc bỏ mình, lớn lên tận mắt nhìn Hiến Hoài thái tử trúng độc của Nhan Tốn, nay chuyện đã rõ như ban ngày. Cho nên, chuyện này, nàng không mấy kinh ngạc. Chợt nhận thấy vai Thái hậu khẽ run, Đường Oanh vội vàng ôm chặt hơn một chút, nhẹ giọng: "Nhan Tốn táng tận lương tâm, thủ đoạn ti tiện, hắn lợi dụng điểm yếu của ngài, đây là hành động tiểu nhân. Mấy vị huynh trưởng kia ta không tận mắt thấy, nhưng xưa nay ngài đối với ta chu đáo, ta tin rằng ngài đối với họ cũng như vậy. Ân nuôi dưỡng cũng là ân, bọn họ nơi suối vàng chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm, sao có thể oán trách?"
Dường như an ủi cũng chẳng được mấy phần, Thái hậu không đáp, thật lâu sau mới lên tiếng: "Người sau đó là Hoằng nhi." Trong bốn vị Hoàng tự, đứa trẻ gần gũi với nàng nhất cũng chính là Thái tử Hoằng. Vị Thái tử Hoằng này, khi Đường Oanh còn nhỏ vẫn thường nghe cung nhân nhắc tới, nhưng chỉ là cung nhân mà thôi. Bản thân Thái hậu lại rất ít khi nhắc đến người này, như là sợ hãi không muốn chạm vào vết thương chưa lành.
"Hoằng ca ca? Ta nhớ rõ, hắn nhiễm đậu mùa mà qua đời."
Thái hậu gật đầu: "Phải. Khi đó sức khỏe Tiên đế đã tốt hơn nhiều, Nhan Tốn đành tạm gác lại sát mưu hãm hại Hoàng tự."
Nói như vậy, cái chết của Thái tử Hoằng thật sự không có liên quan đến Nhan Tốn. Đường Oanh hỏi: "Còn sau đó?"
"Sau đó..." Thái Hậu bật cười, nụ cười chua xót, "Sau đó, Hoằng nhi nhiễm đậu mùa, không qua khỏi."
Thái tử Hoằng qua đời, Thái hậu càng đau khổ, càng dằn vặt tự trách. Xưa nay nàng là người tin vào nhân quả luân hồi. Nàng khoanh tay đứng nhìn chuyện ác, vì thế ông trời lấy đi đứa con nàng yêu quý, như vậy chính là báo ứng nhãn tiền đấy sao? Không phải nàng giết và chính tay nàng giết cũng có gì khác nhau đâu?
Đường Oanh ôm thật chặt, chỉ sợ mình ôm không đủ chặt sẽ không đủ bày tỏ tâm tư thấu hiểu trong lòng mình, lại vừa muốn thay nàng suy nghĩ, thay nàng lo lắng, nhận hết thống khổ, nhận hết thương tâm. Tất cả khó khăn đều để lại cho mình, chỉ để cho nàng một đời vui vẻ vô ưu.
Kia là điều Đường Oanh muốn, nhưng vì sao nhân gian không để lòng người toại nguyện?
"Khi còn tại thế, Hoằng nhi và ta vô cùng thân thiết, Nhan Tốn trời sinh tính tình đa nghi, y lo đại sư sau này vì thế mà gặp khó khăn. Y ép ta uống Khiên Cơ dược, ta vì đổi lấy lòng tin của y mà không còn cách nào khác. Sau mấy ngày, y sẽ đem thuốc giải tới, cứ như vậy..." Ngữ điệu lúc này lại nhẹ nhàng thư hoãn, Đường Oanh nghe vào, rốt cuộc đã hiểu. Đường Oanh hiểu rằng Thái hậu chính là cam tâm uống độc dược, cam tâm chịu tra tấn dày vò, tự mình coi ấy là một con đường để bồi tội, giải nỗi áy náy trong lòng.
Dù vây, đây cũng vừa là kế hoãn binh. Nếu là như vậy, cái chết của Thái tử Hoằng nằm ngoài dự liệu của Nhan Tốn.
Đường Oanh lại hỏi: "Nói như vậy, độc cũng được giải ngay khi ấy rồi?" Nàng chợt nghĩ đến một khả năng.
Mà Thái hậu trả lời, xác nhận nghi vấn của nàng là thật: "Năm ấy ở Lãng Phong uyển, Nhan Tốn hãm hại Hiến Hoài thái tử, Tiên đế nghe tin vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ, vì thế mà đột ngột qua đời. Lúc đó Thân Vệ quân bồi giá, hành cung lại ở ngoại ô Đế kinh, đối với Nhan Tốn là chuyện có lợi, chỉ cần Tiên đế băng hà, y nhất định sẽ dấy binh. Ta vì khiến Nhan Tốn tin tưởng mới uống thuốc độc, sau khi âm mưu đổ bể Nhan Tốn tự hiểu là do ta phản y, từ ấy chưa từng đưa thuốc giải."
Đã nói đến rõ ràng như vậy, Đường Oanh cũng không còn hi vọng gì. Nàng nhất thời lâm vào trạng thái tê liệt, lại tự biết bản thân mình không thể vô năng như thế. Phẫn uất cũng được, tức giận cũng được, thống hận cũng được, vô luận thế nào cũng không để như thế. Nhưng Đường Oanh thật sự không biết đến tột cùng nàng phải thế nào. Nàng có thù lại không thể trả, có oán lại chẳng thế báo. Nàng biết tìm ai? Tìm một bộ xương khô sao? Nàng nên phá tan mồ mả, đập nát mộ bia, như thế mới có thể giải hận sao?
Đường Oanh càng không hiểu, Thái hậu vì cái gì mà lừa gạt giấu diếm nàng? Nếu nói sớm cho nàng biết, nàng đã có thể ép bức Nhan Tốn giao ra thuốc giải, nàng đã có thể ban cáo chiếu lệnh, tìm hiền nhân tài sĩ trong thiên hạ, càng có thể khiến Nhan Tốn chịu thiên đao vạn quả, giải nỗi thù hận trong lòng.
Càng nghĩ lòng càng lạnh, sắc mặt tái đi, vòng tay đang đỡ lấy Thái hậu lúc này cũng khẽ run lên. Thái hậu đẩy Đường Oanh ra, thoát khỏi vòng tay kia mà ngồi thẳng dậy, dường như cũng hiểu Đường Oanh đang nghĩ gì. Nàng vươn tay, đỡ lấy gáy người kia, thanh âm thanh lãnh trở nên ôn nhu: "Có rất nhiều chuyện vốn đã có thể tránh ngay từ lúc ban đầu. A Kỳ qua đời, nếu Tiên đế không theo di nguyện của nàng, Nhan Tốn cũng đã không có cơ hội gây ra một hồi sóng gió. Nếu Tiên đế không nghe theo di nguyện của A Kỳ, không hứa với nàng sẽ không tru diệt dù chỉ là một người của Nhan thị, Nhan thị cũng sẽ không ỷ thế làm càn. Nếu Quân vương không dung túng, tai họa cũng đã không phát sinh."
Tiếng nàng nói như một luồng gió mát, phảng qua bên tai Đường Oanh.
"Tiểu Thất, là người tất sẽ có điểm yếu. Có điểm yếu không phải là điều đáng trách, nhưng thân là Quân vương, vạn lần không thể để lộ điểm yếu của bản thân. Không ai biết tới, không ai có thể lợi dụng, không ai có thể uy hiếp."
Thái hậu không nói hết, Đường Oanh tự hiểu được.
Điểm yếu của Tiên hoàng là Nhan Kỳ, còn điểm yếu của nàng...
Khi ấy nếu nàng biết chân tướng, chắn chắn sẽ dùng trăm mưu ngàn kế, bất chấp hết thảy để đổi lại thuốc giải. Nhan Tốn là một tên tiểu nhân ngụy quân tử, hắn biết nàng có điều mưu cầu, nhất định sẽ nương tay với hắn. Hắn biết nàng có điều mưu cầu, nhất định cũng sẽ thỏa mãn điều hắn mưu cầu. Thuở mới đăng cơ, Thái hậu biết sâu thẳm trong Đường Oanh vốn không coi trọng Đế vị, vì giải dược mà làm ra điều hoang đường, sợ là không phải không có khả năng.
Nhưng chuyện thành thế này, bây giờ độc đã ngấm vào phế phủ, ảnh hưởng đến thị lực là hậu quả nhãn tiền. Bao nhiêu năm buông rèm nhiếp chính, chí ít vẫn có thể ban chiếu lệnh chiêu hiền đãi sĩ tìm danh y, há lại có người không biết yêu quý thân thể của chính mình như vậy?
Đôi mắt Đường Oanh lúc này đã đỏ ngầu, cay xè lại không thể rơi nước mắt. Miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, nàng nói: "A nương, dưới gầm trời này nếu không có thần y, ta sẽ tìm tới ngoại bang. Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có cách. Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ."
Sau cùng, nỗi thống hận lớn nhất của Đường Oanh chính là ngay từ ban đầu mình tới quá muộn. Nếu tới sớm một chút – không, nếu tới sớm thật nhiều, nàng sẽ lớn tuổi hơn Nhan Y, nàng sẽ có khả năng bầu bạn ở bên, có khả năng bảo vệ che chở, không để cho bất kì ai tổn thương làm hại đến nữ tử này. Không để cho Nhan Y phải một mình gánh vác, một mình chịu đựng, suốt thật nhiều năm.
Nhưng thế gian không có chữ nếu, cũng không vì mong muốn của một người mà biến ước nguyện thành sự thật.
Quân nơi chín suối cùng cát bụi
Ta tại nhân gian tuyết trắng đầu.[1]
[1] Thơ Đường, Mộng Vi Chi của Bạch Cư Dị: "Quân mai hoàng tuyền nê tiêu cốt, ngã kí nhân gian tuyết mãn đầu."
- -- Hết chương 61 ---
Lời editor:
Chương cuối cùng của năm 2020 hơi buồn, nhưng... Happy New Year!!! *tung bông tung hoa*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook