Lưỡng Đô Ký Sự
-
Chương 62: Mịt mờ
Sinh niên bất mãn bách,
thường hoài thiên tuế ưu.
Trú đoản khổ dạ trường,
hà bất bỉnh chúc du.
Phi anh tự hải, thúy liễu như yên.
Sau tiết Lập Xuân, khí lạnh trong đất trời bị ánh nắng xua tan, dù trời vẫn còn se lạnh nhưng cũng không ngăn cản được người người xuất môn du xuân.
Hoàng thất cũng không khác, thời điểm này trong năm hoàng thất quý tộc không ai không mở tiệc thiết yến, nếu không thì cũng là xuất phủ tham xuân, sênh ca ti nhạc một hồi náo nhiệt. Vạn vật ngủ yên nay đã thức giấc, cây cỏ hoa lá bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nghênh đón Xuân Phân.
Ngày đầu tiên của tiết Xuân Phân, Hoàng đế theo lệ thường đích thân dẫn chư khanh đại thần xa giá ra ngoài ô kinh thành, dự tế đàn.
Tẩy trần dâng hương, Quân mặc miện phục, thần mặc triều phục, lễ tế kéo dài đến khi mặt trời lặn về đằng Tây mới xong. Cuối cùng, dâng lên lục thụy lễ khí – ngọc bích, ngọc chương, ngọc hổ, ngọc tông, ngọc khuê, ngọc hoàng. Khi ấy, lễ quan ca tụng, nhạc khí nổi lên, thập phần trang nghiêm cũng thập phần hưng trí.
Vậy là kết thúc.
Đủ loại lễ nghi phức tạp cứ thế nối nhau, đến khi xong xuôi đã là gần tối. Trời tối lại thêm mưa gió, đường đêm khó đi, mấy vị triều thân lớn tuổi không chịu được mệt nhọc, dù cho là người thân cường thể kiện cũng không ai vội vàng hồi kinh trong đêm. Vậy là mọi người đều quyết định lưu lại một đêm, hôm sau mới trở về.
Cả ngày bôn ba mệt nhọc, đèn vừa tắt ai nấy đã chìm vào mộng đẹp. hiển nhiên không ai ngờ được ngay lúc này, dưới ánh trăng đêm, Hoàng đế đang ở trên lưng ngựa, không một tiếng động gấp rút hồi cung.
Đường Oanh chỉ cho hơn mười Loan Nghi vệ đi theo, không đem theo hầu cận. Trăng vừa treo giữa trời, đó cũng là lúc vó ngựa dừng lại trước cửa cung. Cương ngựa vừa kìm tả hữu đã thét lệnh mở cửa. Lúc này đã là giờ giới nghiêm nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng là Hoàng đế muốn về nhà, nào có ai dám ngang ngược cản trở?
Vì thế, sau khi về Tuyên Thất điện thay một thân tiện phục sạch sẽ, Đường Oanh tới thẳng Vị Ương cung.
Ba ngày trước lễ tế, Đường Oanh đều ở nhật đàn trai giới tĩnh tâm, không ai quấy rầy. Sự vụ lớn nhỏ trong kinh đều để cho Thái hậu lo liệu. Chuyện này, nếu như là trước kia cũng chỉ là chuyện thường, nhưng hiện tại lại khiến cho người ta lo lắng bất an.
Hoàng đế đã đích thân chấp chính, nhưng bây giờ Thái hậu dường như lại có ý cố tình trì hoãn không hoàn chính, thậm chí Khân Thiên giám đã chọn ra được ngày hoàng đạo gần ngay trước mắt mà Thái hậu cũng như không thấy, cũng không cho truyền quan viên Lễ bộ tới bàn chuyện đại điển. Hoàng đế đã trưởng thành nhưng vẫn còn đang trẻ tuổi, Thái hậu buông rèm nhiếp chính nhiều năm như vậy, xưa nay cùng một dòng máu mà soán quyền đoạt vị còn không thiếu, huống hồ là chẳng cùng dòng máu?
Đó chính là điều Nghiêm Ngật cân nhắc lo lắng. Dưới đời Mục Tông, hắn vốn đã luôn lo sợ đề phòng Nhan thị. Nay đại họa là tên Nhan Tốn kia đã không còn trên đời, Nghiêm Ngật vẫn chưa khi nào buông lỏng, chỉ e Đế vương nghiệp không vững, có ngày kia giang sơn này sẽ lại về họ Nhan. Còn chưa kể Hoàng đế dường như không có tâm tư độc tôn thâu tóm hoàng quyền, hiếm có việc gì không nói với Vị Ương cung kia.
Xưa nay một núi không thể có hai hổ, Cửu Châu há lại có thể có hai chủ? Huống hồ tâm tư của nữ nhi Nhan thị xưa nay sâu kín khó dò, không nắm được mấy phần. Nếu còn cứ tiếp diễn như thế, thiên hạ này rồi sớm rồi muộn cũng sẽ có ngày sinh chuyện.
Gió đêm xuân vẫn mang theo hơi lạnh.
Nội thị nâng đèn lồng đi phía trước, ánh sáng chiếu rọi lối đi. Trì Tái và Thanh Đại vẫn ở lại nhật đàn, cung nga đang đi theo Đường Oanh lúc này tên Ngọc Trúc, là cung nga ngự tiền của Tuyên Thất điện.
Ngọc Trúc vừa theo sát phía sau vừa bẩm lại: "Bệ hạ, giờ giấc sinh hoạt của Điện hạ không có gì thay đổi, rời giường vào giờ Mẹo, qua giờ Ngọ sẽ nghỉ trưa, vừa đúng giờ Hợi sẽ đi ngủ. Mấy ngày nay tuy đêm xuống có chút không thoải mái nhưng ngọc thể vẫn an khang, cũng có khẩu vị."
Ngọc Trúc không cẩn thận chặt chẽ bằng Thanh Đại, vừa nói vừa tự cảm thấy nghi hoặc. Cũng chỉ là giờ giấc sinh hoạt mà thôi, ngày nào cũng như ngày nào, sao Hoàng đế phải nghe qua một lượt mới được? Không phải là có chút quá mức thân thiết hay sao...
Chớp mắt đã tới trước Vị Ương cung.
Đèn đuốc bên ngoài vẫn sáng, hàng đèn đá tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp khiến Đường Oanh an tâm. Nàng dừng bước, đứng lại trước dãy đèn lồng dưới mái hiên, quay đầu ngước mắt nhìn tầng tầng lớp lớp mái ngói tinh xảo, bốn bề đấu củng cong lên. Đêm sâu, dù dõi mắt chăm chú cũng khó lòng thấy rõ, nhưng nàng tự biết trong lòng, từng lớp mái ngói lưu ly chạm khắc hoa văn này đều tượng trưng cho thân phận phượng lâm thiên hạ tôn quý của chủ nhân nơi đây.
Mấy ngày ở nhật đàn, chỉ cần nhắm đôi mắt lại, Đường Oanh sẽ lại nghĩ đến nữ nhân này, giống như là từng cái đưa mắt nhíu mày đều đã nhớ ở trong lòng, tràn đầy tưởng nhiệm, thậm chí chôn vùi trong đó còn có cả - dục niệm. Tưởng niệm hay dục niệm cũng đều thế cả, càng đè nén lại càng hỗn loạn, càng hỗn loạn lại càng thống khoái, càng thống khoái càng muốn phóng túng.
Trước kia lo trước lo sau, nay đã tự chặn đường lui, chỉ còn có thể đi về phía trước.
Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu.
Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc du?[1]
[1] 'Đời chẳng được trăm tuổi, lại lo chuyện ngàn năm. Đêm dài buồn ngày ngắn, sao không đốt đuốc chơi?' – Khuyết danh, có gốc từ Tây môn hành thuộc Hán nhạc phủ.
Ngoài ngoại ô mưa gió phủ mờ, nơi cung thành nguyệt đạm sao thưa. Ở đây chẳng có một giọt mưa mà đường xá ngoài kia ướt đẫm chưa khô, đủ để thấy thời tiết Yến Kinh hôm nay thất thường đến thế nào.
Nội thị túc trực nhìn thấy Hoàng đế tới, vừa kinh ngạc vừa âm thầm phiền muộn buồn bực. Cung nhân Vị Ương cung không giống những nơi khác, ở đây ai nấy đều nhạy bén trầm ổn, dù có kinh ngạc hay phiền muộn cũng chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể định hình được tình huống. Trấn định lại, đầu tiên là hành lễ, sau đó là cúi đầu buông mi lùi ra, không hề lên tiếng một câu.
Trên mái hiên, mây đen cuộn lên, mới thế mà đã kéo tới tầng tầng, che khuất trăng mờ.
Đường Oanh đi dọc hành lang, bên môi ẩn ẩn ý cười. Còn chưa nhìn thấy người, nếu Thái hậu đã ngủ nàng cũng sẽ không quấy nhiễu, nhưng chỉ là chân tới nơi này thôi cũng đã liền cảm thấy mỹ mãn, xua tan mệt mỏi.
Đột nhiên, Đường Oanh dừng bước.
Cách đó không xa, ánh đèn đuốc sáng trưng tỏa ra từ tẩm điện. Đây không phải loại đèn nến dùng ban đêm trước khi đi ngủ, không phải loại ánh sáng lờ mờ mỏng manh. Ánh sáng kia tuy không phải sáng như ban ngày, nhưng quả thực rất sáng, đủ sáng để chiếu rọi cả cung tẩm, bóng người bên trong cũng đổ lên cửa, soi rọi rõ ràng. Đèn đuốc sáng trưng, thân ảnh thon gầy, vừa là thẳng thắn như thân trúc nhưng cũng vừa lả lướt như liễu rủ.
Khiến người ta kính nể, cũng khiến người ta sinh lòng thương xót.
Đường Oanh sinh nghi trong lòng, vô luận là vì điều gì đi ngủ muộn như vậy cũng đều không có lợi cho sức khỏe. Ý cười bay biến hết, Đường Oanh hơi nhíu mày, bước chân chầm chậm tiến về hướng ấy.
Đợi tới gần tẩm điện, nàng cho Ngọc Trúc ra hiệu cho cung nhân lui xuống, chính mình đến ngay trước cửa. Nay đã trưởng thành, không thể như khi xưa cứ thế lập tức đẩy cửa vào, huống hồ đêm xuống, vốn việc tới đây đã là không hợp lẽ.
Bốn bề vắng lặng yên tĩnh, Đường Oanh có chút do dự, rốt cuộc vẫn là đưa tay gõ cửa.
Khớp ngón tay chưa chạm tới cửa gỗ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền tới. Âm thanh vô cùng quen thuộc, chỉ có thể là của chủ tớ hai người trong kia.
Nghe trộm người khác nói chuyện là một trong những điều tối kị của chính đạo, nàng học từ nhỏ, bao năm chưa từng quên. Nhưng giờ phút này ma xui quỷ khiến, Đường Oanh bỗng cảm thấy có cỗ ham muốn phản nghịch trào lên, bèn hạ tay xuống, tới gần bên cửa một chút, nghiêng đầu ghé vào sát, nín thở ngưng thần lắng nghe.
Xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió, lại thêm thanh âm của nữ nhân cao nhẹ, chỉ cần vừa lắng tai đã có thể nghe rõ nhất thanh nhị sở.
Nhẫn Đông đi đi lại lại, thanh âm có chút rung: "... Điện hạ, khi ấy Dư lão gia tìm được phương thuốc kia, tốt tuy là có tốt, nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe như vậy..."
Phương thuốc?
Một chữ này vào đến trong tai, huyệt thái dương liền căng ra. Nghi ngờ bất an ngủ quên một thời gian bây giờ đột nhiên thức tỉnh, linh cảm chẳng lành lại kéo về. Nàng ghé gần sát lại, cảm giác không thở nổi.
Tiếp theo là thanh âm của Thái hậu. Ngữ điệu vẫn vân đạm phong khinh như thế, nói ra sự thật mà Đường Oanh không hề hay biết: "Độc không trị được thì cùng lắm là đôi mắt này không dùng được nữa, thành người mù mà thôi. Cũng nhờ có thuốc kia mà đêm xuống ta vẫn còn nhìn thấy, cũng không có gì không tốt."
Người mù?
Trong giây lát, Đường Oanh cảm thấy lồng ngực mình bị thiên quân vạn mã xéo qua, đầu óc mù mịt trống rỗng một mảnh. Nàng biến sắc, không thể tin vào lời mình vừa nghe, mất thăng bằng lùi về sau mấy bước. Rốt cuộc chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa điện, không dám, cũng không muốn đối mặt với sự thật mình vừa nghe.
Thời tiết ở Yến Kinh hôm nay quả thực thất thường, mới đó mà giờ mây đen đã phủ đầy trời, một tia sét giáng xuống khiến người ta giật mình. Chẳng bao lâu sau, cơn mưa rào tầm tã mang theo khí lạnh bao phủ cung thành.
- -- Hết chương 58 ---
Editor mạn đàm: Vậy đó, Điện hạ chọc giận Bệ hạ rồi, ngồi đây hóng Bệ hạ phế Hậu. À lộn, Điện hạ vẫn đang là Thái hậu, Bệ hạ giận thì giận chứ phế sao nổi ????♀️
thường hoài thiên tuế ưu.
Trú đoản khổ dạ trường,
hà bất bỉnh chúc du.
Phi anh tự hải, thúy liễu như yên.
Sau tiết Lập Xuân, khí lạnh trong đất trời bị ánh nắng xua tan, dù trời vẫn còn se lạnh nhưng cũng không ngăn cản được người người xuất môn du xuân.
Hoàng thất cũng không khác, thời điểm này trong năm hoàng thất quý tộc không ai không mở tiệc thiết yến, nếu không thì cũng là xuất phủ tham xuân, sênh ca ti nhạc một hồi náo nhiệt. Vạn vật ngủ yên nay đã thức giấc, cây cỏ hoa lá bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nghênh đón Xuân Phân.
Ngày đầu tiên của tiết Xuân Phân, Hoàng đế theo lệ thường đích thân dẫn chư khanh đại thần xa giá ra ngoài ô kinh thành, dự tế đàn.
Tẩy trần dâng hương, Quân mặc miện phục, thần mặc triều phục, lễ tế kéo dài đến khi mặt trời lặn về đằng Tây mới xong. Cuối cùng, dâng lên lục thụy lễ khí – ngọc bích, ngọc chương, ngọc hổ, ngọc tông, ngọc khuê, ngọc hoàng. Khi ấy, lễ quan ca tụng, nhạc khí nổi lên, thập phần trang nghiêm cũng thập phần hưng trí.
Vậy là kết thúc.
Đủ loại lễ nghi phức tạp cứ thế nối nhau, đến khi xong xuôi đã là gần tối. Trời tối lại thêm mưa gió, đường đêm khó đi, mấy vị triều thân lớn tuổi không chịu được mệt nhọc, dù cho là người thân cường thể kiện cũng không ai vội vàng hồi kinh trong đêm. Vậy là mọi người đều quyết định lưu lại một đêm, hôm sau mới trở về.
Cả ngày bôn ba mệt nhọc, đèn vừa tắt ai nấy đã chìm vào mộng đẹp. hiển nhiên không ai ngờ được ngay lúc này, dưới ánh trăng đêm, Hoàng đế đang ở trên lưng ngựa, không một tiếng động gấp rút hồi cung.
Đường Oanh chỉ cho hơn mười Loan Nghi vệ đi theo, không đem theo hầu cận. Trăng vừa treo giữa trời, đó cũng là lúc vó ngựa dừng lại trước cửa cung. Cương ngựa vừa kìm tả hữu đã thét lệnh mở cửa. Lúc này đã là giờ giới nghiêm nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng là Hoàng đế muốn về nhà, nào có ai dám ngang ngược cản trở?
Vì thế, sau khi về Tuyên Thất điện thay một thân tiện phục sạch sẽ, Đường Oanh tới thẳng Vị Ương cung.
Ba ngày trước lễ tế, Đường Oanh đều ở nhật đàn trai giới tĩnh tâm, không ai quấy rầy. Sự vụ lớn nhỏ trong kinh đều để cho Thái hậu lo liệu. Chuyện này, nếu như là trước kia cũng chỉ là chuyện thường, nhưng hiện tại lại khiến cho người ta lo lắng bất an.
Hoàng đế đã đích thân chấp chính, nhưng bây giờ Thái hậu dường như lại có ý cố tình trì hoãn không hoàn chính, thậm chí Khân Thiên giám đã chọn ra được ngày hoàng đạo gần ngay trước mắt mà Thái hậu cũng như không thấy, cũng không cho truyền quan viên Lễ bộ tới bàn chuyện đại điển. Hoàng đế đã trưởng thành nhưng vẫn còn đang trẻ tuổi, Thái hậu buông rèm nhiếp chính nhiều năm như vậy, xưa nay cùng một dòng máu mà soán quyền đoạt vị còn không thiếu, huống hồ là chẳng cùng dòng máu?
Đó chính là điều Nghiêm Ngật cân nhắc lo lắng. Dưới đời Mục Tông, hắn vốn đã luôn lo sợ đề phòng Nhan thị. Nay đại họa là tên Nhan Tốn kia đã không còn trên đời, Nghiêm Ngật vẫn chưa khi nào buông lỏng, chỉ e Đế vương nghiệp không vững, có ngày kia giang sơn này sẽ lại về họ Nhan. Còn chưa kể Hoàng đế dường như không có tâm tư độc tôn thâu tóm hoàng quyền, hiếm có việc gì không nói với Vị Ương cung kia.
Xưa nay một núi không thể có hai hổ, Cửu Châu há lại có thể có hai chủ? Huống hồ tâm tư của nữ nhi Nhan thị xưa nay sâu kín khó dò, không nắm được mấy phần. Nếu còn cứ tiếp diễn như thế, thiên hạ này rồi sớm rồi muộn cũng sẽ có ngày sinh chuyện.
Gió đêm xuân vẫn mang theo hơi lạnh.
Nội thị nâng đèn lồng đi phía trước, ánh sáng chiếu rọi lối đi. Trì Tái và Thanh Đại vẫn ở lại nhật đàn, cung nga đang đi theo Đường Oanh lúc này tên Ngọc Trúc, là cung nga ngự tiền của Tuyên Thất điện.
Ngọc Trúc vừa theo sát phía sau vừa bẩm lại: "Bệ hạ, giờ giấc sinh hoạt của Điện hạ không có gì thay đổi, rời giường vào giờ Mẹo, qua giờ Ngọ sẽ nghỉ trưa, vừa đúng giờ Hợi sẽ đi ngủ. Mấy ngày nay tuy đêm xuống có chút không thoải mái nhưng ngọc thể vẫn an khang, cũng có khẩu vị."
Ngọc Trúc không cẩn thận chặt chẽ bằng Thanh Đại, vừa nói vừa tự cảm thấy nghi hoặc. Cũng chỉ là giờ giấc sinh hoạt mà thôi, ngày nào cũng như ngày nào, sao Hoàng đế phải nghe qua một lượt mới được? Không phải là có chút quá mức thân thiết hay sao...
Chớp mắt đã tới trước Vị Ương cung.
Đèn đuốc bên ngoài vẫn sáng, hàng đèn đá tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp khiến Đường Oanh an tâm. Nàng dừng bước, đứng lại trước dãy đèn lồng dưới mái hiên, quay đầu ngước mắt nhìn tầng tầng lớp lớp mái ngói tinh xảo, bốn bề đấu củng cong lên. Đêm sâu, dù dõi mắt chăm chú cũng khó lòng thấy rõ, nhưng nàng tự biết trong lòng, từng lớp mái ngói lưu ly chạm khắc hoa văn này đều tượng trưng cho thân phận phượng lâm thiên hạ tôn quý của chủ nhân nơi đây.
Mấy ngày ở nhật đàn, chỉ cần nhắm đôi mắt lại, Đường Oanh sẽ lại nghĩ đến nữ nhân này, giống như là từng cái đưa mắt nhíu mày đều đã nhớ ở trong lòng, tràn đầy tưởng nhiệm, thậm chí chôn vùi trong đó còn có cả - dục niệm. Tưởng niệm hay dục niệm cũng đều thế cả, càng đè nén lại càng hỗn loạn, càng hỗn loạn lại càng thống khoái, càng thống khoái càng muốn phóng túng.
Trước kia lo trước lo sau, nay đã tự chặn đường lui, chỉ còn có thể đi về phía trước.
Sinh niên bất mãn bách, thường hoài thiên tuế ưu.
Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bỉnh chúc du?[1]
[1] 'Đời chẳng được trăm tuổi, lại lo chuyện ngàn năm. Đêm dài buồn ngày ngắn, sao không đốt đuốc chơi?' – Khuyết danh, có gốc từ Tây môn hành thuộc Hán nhạc phủ.
Ngoài ngoại ô mưa gió phủ mờ, nơi cung thành nguyệt đạm sao thưa. Ở đây chẳng có một giọt mưa mà đường xá ngoài kia ướt đẫm chưa khô, đủ để thấy thời tiết Yến Kinh hôm nay thất thường đến thế nào.
Nội thị túc trực nhìn thấy Hoàng đế tới, vừa kinh ngạc vừa âm thầm phiền muộn buồn bực. Cung nhân Vị Ương cung không giống những nơi khác, ở đây ai nấy đều nhạy bén trầm ổn, dù có kinh ngạc hay phiền muộn cũng chỉ cần một cái chớp mắt liền có thể định hình được tình huống. Trấn định lại, đầu tiên là hành lễ, sau đó là cúi đầu buông mi lùi ra, không hề lên tiếng một câu.
Trên mái hiên, mây đen cuộn lên, mới thế mà đã kéo tới tầng tầng, che khuất trăng mờ.
Đường Oanh đi dọc hành lang, bên môi ẩn ẩn ý cười. Còn chưa nhìn thấy người, nếu Thái hậu đã ngủ nàng cũng sẽ không quấy nhiễu, nhưng chỉ là chân tới nơi này thôi cũng đã liền cảm thấy mỹ mãn, xua tan mệt mỏi.
Đột nhiên, Đường Oanh dừng bước.
Cách đó không xa, ánh đèn đuốc sáng trưng tỏa ra từ tẩm điện. Đây không phải loại đèn nến dùng ban đêm trước khi đi ngủ, không phải loại ánh sáng lờ mờ mỏng manh. Ánh sáng kia tuy không phải sáng như ban ngày, nhưng quả thực rất sáng, đủ sáng để chiếu rọi cả cung tẩm, bóng người bên trong cũng đổ lên cửa, soi rọi rõ ràng. Đèn đuốc sáng trưng, thân ảnh thon gầy, vừa là thẳng thắn như thân trúc nhưng cũng vừa lả lướt như liễu rủ.
Khiến người ta kính nể, cũng khiến người ta sinh lòng thương xót.
Đường Oanh sinh nghi trong lòng, vô luận là vì điều gì đi ngủ muộn như vậy cũng đều không có lợi cho sức khỏe. Ý cười bay biến hết, Đường Oanh hơi nhíu mày, bước chân chầm chậm tiến về hướng ấy.
Đợi tới gần tẩm điện, nàng cho Ngọc Trúc ra hiệu cho cung nhân lui xuống, chính mình đến ngay trước cửa. Nay đã trưởng thành, không thể như khi xưa cứ thế lập tức đẩy cửa vào, huống hồ đêm xuống, vốn việc tới đây đã là không hợp lẽ.
Bốn bề vắng lặng yên tĩnh, Đường Oanh có chút do dự, rốt cuộc vẫn là đưa tay gõ cửa.
Khớp ngón tay chưa chạm tới cửa gỗ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền tới. Âm thanh vô cùng quen thuộc, chỉ có thể là của chủ tớ hai người trong kia.
Nghe trộm người khác nói chuyện là một trong những điều tối kị của chính đạo, nàng học từ nhỏ, bao năm chưa từng quên. Nhưng giờ phút này ma xui quỷ khiến, Đường Oanh bỗng cảm thấy có cỗ ham muốn phản nghịch trào lên, bèn hạ tay xuống, tới gần bên cửa một chút, nghiêng đầu ghé vào sát, nín thở ngưng thần lắng nghe.
Xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió, lại thêm thanh âm của nữ nhân cao nhẹ, chỉ cần vừa lắng tai đã có thể nghe rõ nhất thanh nhị sở.
Nhẫn Đông đi đi lại lại, thanh âm có chút rung: "... Điện hạ, khi ấy Dư lão gia tìm được phương thuốc kia, tốt tuy là có tốt, nhưng ảnh hưởng đến sức khỏe như vậy..."
Phương thuốc?
Một chữ này vào đến trong tai, huyệt thái dương liền căng ra. Nghi ngờ bất an ngủ quên một thời gian bây giờ đột nhiên thức tỉnh, linh cảm chẳng lành lại kéo về. Nàng ghé gần sát lại, cảm giác không thở nổi.
Tiếp theo là thanh âm của Thái hậu. Ngữ điệu vẫn vân đạm phong khinh như thế, nói ra sự thật mà Đường Oanh không hề hay biết: "Độc không trị được thì cùng lắm là đôi mắt này không dùng được nữa, thành người mù mà thôi. Cũng nhờ có thuốc kia mà đêm xuống ta vẫn còn nhìn thấy, cũng không có gì không tốt."
Người mù?
Trong giây lát, Đường Oanh cảm thấy lồng ngực mình bị thiên quân vạn mã xéo qua, đầu óc mù mịt trống rỗng một mảnh. Nàng biến sắc, không thể tin vào lời mình vừa nghe, mất thăng bằng lùi về sau mấy bước. Rốt cuộc chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa điện, không dám, cũng không muốn đối mặt với sự thật mình vừa nghe.
Thời tiết ở Yến Kinh hôm nay quả thực thất thường, mới đó mà giờ mây đen đã phủ đầy trời, một tia sét giáng xuống khiến người ta giật mình. Chẳng bao lâu sau, cơn mưa rào tầm tã mang theo khí lạnh bao phủ cung thành.
- -- Hết chương 58 ---
Editor mạn đàm: Vậy đó, Điện hạ chọc giận Bệ hạ rồi, ngồi đây hóng Bệ hạ phế Hậu. À lộn, Điện hạ vẫn đang là Thái hậu, Bệ hạ giận thì giận chứ phế sao nổi ????♀️
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook